“ Ổn định, ổn định... chưa vội bước ra... hàng đầu cầm súng ngắm chuẩn....”
Tiếng xóng vỗ nhẹ mạn thuyền, nghe ộp oạp... bên trong thuyền đổ bộ các binh sĩ đều nghe rõ....
Tiếng sàn tàu cọ với cát biển lại càng rõ hơn... kẹt kẹt khẹt cho đến khi dừng hẳn....
Tiếng chỉ huy vang lên lần nữa dặn dò binh sĩ bình tĩnh, không nên ùa chạy ra ngoài khiến đội hình rối loạn....
Thuyền đổ bộ mũi hơi vát lên trên một góc 25° cực kỳ thích hợp để trường lên bãi cát thoai thoải và mắc lại nơi đó.
“ Hây dô... hây dô... một hai ba... hây dô....”
Binh sĩ hàng phía sau đẩy nắp bật lên thông qua những que chống đã chuẩn bị sẵn. Nắp thuyền dài chục mét chính cũng chính là thang. Có bản lề để đẩy gập về phía trước....
Xẹt.... xẹt.... xẹt....
“ Hây dô... hây dô... một hai ba... hây dô....”
Két.... két ,.... két.... phập… uỳnh
Thang có dây thừng níu giữ để khi thả rơi không quá chấn động có thể gãy thang, thế nhưng vẫn gây nên động tĩnh không chỏ, các móc thép 30cm cắm xuống nền cát giữ chặt lấy cả thang và thuyền không trao đảo gì nữa…
Chan-soul cảm giác trước mặt sáng choang không còn vướng bận, trước mắt là một dải cát trắng vàng miên man, cây cầu 10 m phía trước mặt quả thật rất thuận tiện.. bước lên thôi đã là đất liền… bỗng nhiên…
Ầm ầm ầm…
Tiếng đạn pháo quen thuộc vang lên, nhưng không phải từ sau lưng hướng tới mà là từ trước mặt vọng lại…
Ngay bên cạnh thuyền một viên đạn pháo của địch lao vào lớp biển nông kiến cho nước biển lẫn cát văng lên tứ tán. Thậm chí có ước biển đập vào mặt hắn đau rát vô cùng…
“ Khốn nạn … bọn chúng bố trí pháo ngầm… theo hàng bước lên … nhanh chóng xếp đội hình …” Sĩ quan gào thét.. tiếng còi inh ỏi vang lên…
Quân Nhật Bản không vừa, bọn chúng cũng có pháo nhưng bố trí che khuất bằng cây lá nguỵ trang khiến chiến hạm của Đại Việt không có thấy.
Lúc này chờ cho thuyền đổ bộ cập bờ thì pháo lớn của Nhật Bản mới gào thét ra oai…
Bang….
Một tàu đổ bộ không may trúng pháo. Tàu này còn chưa kịp bắc thang thì phía mũi của nó tấm thành chắn bị đập vỡ quả đạn lọt vào đập chết mấy võ sĩ của Zhui no gia tộc mới hết lực…
“ Cửa kẹt.. tất cả trèo ra”… một tên chỉ huy ở đây hét lớn.
Hắn nhìn đồng đội đang hấp hối ngực be bét máu hẳn sống không nổi.
“ Ra đi an lành người anh em, ta sẽ trả thù tho ngươi”
Ọc….
Một mũi kiếm Taichi xuyên tim , gã thương binh cong người miệng ọc máu rồi hai mắt dại đi…
“ Ngươi… ngươi.. Ở lại chăm sóc thương binh.. “ gã chỉ huy gia tộc Zhui no lại chỉ vào hai binh sĩ khác mà ra lệnh.
Thật ra pháo của quân Nhật Bản bố trí tầm 500-600 m cách bờ biển đổ bộ… có năm khẩu pháo ngắn 130mm nòng. Nói về con số 130mm không phải ngâu nhiên. Nó xuất phát từ Đại Tống , hệ thống đo lường của Đại Tống không tính theo m,cm, mm như Đại Việt. Đại Tống tính theo li, phân, thốn, xích.
Cho nên hoả pháo của Đại Tống là 39 phân. Mỗi phân=3,33mm , cho nên mới có chuyện pháo 130mm như vậy. Còn tại sao người Hán không chơi số chẵn 40 phân thì Ký cũng chịu.
Mà thời này người Nhật Bản vẫn dùng hệ thống đo lường tương tự Tống với rin, bu, sun tương ứng, và bu tương ứng phân=3,33mm . Về sau khi cách tân thì bọn họ mới quy về 1bu= 3mm cho dễ tính toán…
Tóm cái váy lại, Nhật Bản giờ copy pháo Đại Tống cho nên đúng cỡ 130ly mà triển.
Nhưng đám Nhật Bản sáng tạo hơn người Tàu, bọn họ biến đúc pháo ngắn đi để có thể dễ di chuyển bộ binh. Ví như khẩu pháo gang này nếu đúc đúng theo kích thước dài 1,8m thì nặn đến gần tấn rưỡi, chơi không nổi cho bộ binh. Cho nên người Nhật chỉ dúc dài 1,3m giảm trọng lượng dễ di chuyển. Chính vì vậy pháo Tống nguyên bản bắn được tầm 800-900m thì loại pháo ngắn này của Nhật chỉ bẳn được 500-600m thôi, uy lực xuyên phá cũng không cao.
Đương cử như vừa rồi đạn đá đập vỡ thành gỗ cũng chỉ có thể giết hai người sau đó lăn xuống đập qua chân 3 người gây chấn thương rồi hết tác dụng.
Đây là đạn đá nhẹ hơn đạt gang, sắt nhiều, cho nên mới bay được tầm đó, chứ bắn đạn sắt, gang chắc chỉ bay được 300-400m thôi. Một phần vấn đề của uy lực yếu đó chính là do thuốc nổ NaNO3 lại tỉ lệ 6:3:1 cùng nhiều tạp chất gây nên.
Lúc này ở các Pháo Hạm ngoài khơi đã nhận ra tình huống mới.
“ Có pháo địch ở hướng 9 giờ 30 phút... tầm bắn 1,2km -1,4km nhanh chóng nạp đạn nổ..” Chỉ huy các pháo hạm ngay lập tức xác định vị trí để tiến hành đáp trả...
“Bên này ...bên này” Trên bờ biển các nhánh quân Busan, Zhui no rất nhanh tập kết thành các cụm 50 người tránh cho tập trung quá đông bị hỏa lực pháo binh đối phương làm hại.
Dưới sự chỉ huy kinh nghiệm của các sĩ quan Đại Việt thì đám binh sĩ Busan tuy mặt cắt không còn giọt máu nhưng vẫn quy củ làm theo chỉ lệnh.
Thật ra khi luyện tâọ đội hình bọn họ cũng bị hành hạ tương tự rồi. Tức là luyện tập đội hình bên cạnh khu pháo kích của pháo binh Đế Chế Đại Việt chủ tầm 100m.
Đây là kiểu luyện tập cực tàn bạo nhưng hiệu quả lại rất cao. Nói chung pháo Đại Việt rất tinh chuẩn, không có sự bắn lệnh đến cả tram mét trong khoảng cách 300m cho nên việc an toàn là khá yên tâm. Phạm vi mảnh nổ cũng chỉ trong tầm 15m cho nên không sợ hãi ngộ thương.
Nhưng chính vì luyện tập trong hoàn cảnh dã man đó, có cả đạn nổ bắn ngay bên cạnh cho nên lúc này đám Busan- Zhui no mới không loạn.
Ầm ầm ầm… Nhật Bản trên bờ chỉ tầm năm sáu thanh, lại thêm nạp đạn đầu nòng, pháo binh thật sự cũng không xuất sắc cho nên bắn khá chậm.
Thẳng thắn mà nói không phải ai cũng có nhiều tiền để đào tạo pháo binh tinh nhuệ cả. Pháo Tống- Nhật lại không có thước nhắm, bệ pháo sơ sài, chính hướng khó khăn, căn góc bắn bằng cách chêm gỗ. Cho nên độ tinh chuẩn chỉ có thể mò theo từng phát bắn thôi.
Bang…
Một viên đạn đá 130mm đập trúng vào một hàng binh sĩ Busan, Zhui no cướp đi tính mệnh ba người, thương nặng hai người…
Quân của hắn được trang bị 10 khẩu pháo bộ binh chất lượng. Tuy cũng là nạp đầu nòng. 120 ly dài 1,5m nhưng chỉ nặng 136kg nòng cùng đế bánh 150kg có thể đẩy kéo rất nhẹ nhàng bới 2-4 người.
Lúc này pháo của hắn lại nằm ở lớp tàu đổ bộ thứ hai mới cập bờ....
“ Atsushi, khốn kiếp nhà ngươi mau lên... muốn quân của chúng ta bị đồ sát hết à...” Minoru bì bõm lội vào nước biển , hắn gò mình cầm lấy dây kéo tự mình kéo pháo qua cầu ván ....
Phải nói pháo bộ binh Đại Việt thiết kế cực kỳ tốt bánh xe có trục bi trơn nhẹ vô vùng. Ba người kéo hai người nhấc càng có thể băng băng chạy trên cầu ván rồi đưa nhanh xuống bãi cát khô.
Phía sau là mười mấy thằng lỉnh kỉnh gò bình thồ trên vai hộp gỗ sơn dầu chống thấm nước , tất nhiên bên trong còng không thiếu các lớp giấy dầu bọc lót...
“ Bắn lại cho ta... bắn chết đám khốn đó..” Minoru điên cuống chỉ về phía bụi cây công sự của đám người Reizei no.
Đì đùng đì đùng...
Từ bờ biển lúc này hỏa pháo quả Zhi no gia tộc lần lượt đáp lời.
So với năm mươi pháo từ pháo hạm bắn lên bờ thì đám pháo bộ binh bắn chuẩn hơn nhiều. Không phải kỹ thuật cao hơn cái gì, càng không phải chất lương pháo tốt hơn cái gì, mà là nền đất cứng, khoảng cách có 500m thôi, cứ nắm thẳng góc +10° đến +15° mà xạ kích.
Cả một vùng bố trí công phu ẩn nấp công sự pháo của đám người Reizei no Kazuhiko bị năm mươi pháo hạm cày xới, lúc này lại có thêm chục pháo bộ binh tinh chuẩn bắn trả thù, chịu làm sao thấu được.
“ Zhui no Haruki... dẫn người của ngươi tấn công lên chiếm công sự pháo ngay lập tức....” Cảm thấy pháo binh đối phương luốn cuống, rời rạc đáp trả... Minoru lệnh cho đệ tử gia tộc dẫn theo binh tấn công cứ điểm của địch...
Lần đầu tiên thế giới này được chứng kiến lối đánh hiện đại.
Quân của Zhui no Haruki không cần mặt mũi võ sĩ cái mẹ gì. 40 thằng thuẫn đeo trên lưng cầm đao xuôi tay mà bò trên đất, đằng sau là 60 thằng bồng Súng Hoả Mai M1087/35mm/15mm nằm nghiêng bò đạp đúng tư thế quấn sự luyện tập hiện đại...mà tiến lên....
“ Hinata, chờ người của thằng Haruki đi được gần thăm mét thì ngươi dẫn người của mình theo bên trái của hắn để đề phòng bảo vệ” Minoru tiếp tục điều binh khiển tướng.
“Dạ... “Hinata cũng dẫn theo tầm 40 tay thương cùng 60 tay súng chuẩn bị chờ đợi xuất kích.
Đây là tình hình bên cánh trái đổ bộ 1500 người do Minoru chỉ huy, toàn bộ đều là quân Zhui no với 1000 tay súng và 500 tay trường thương, đao thuẫn binh.
Bên cánh phải chỉ huy cũng đổ bộ 1500 người do một sĩ quan cao cấp Đại Việt chỉ huy. Gồm 500 võ sĩ cận chiến Zhui no và 1000 tay súng tốt nhất của Busan.
Đám này không phải gặp pháo lớn của quân phòng thủ bờ biển, nhưng họ lại gặp rắc rối khác.. kỵ binh…
Trước mặt họ xuất hiện một đám Kỵ binh tầm 150 người xông tới dẫn theo tầm 600 bộ binh…
Lúc này súng hoả mai binh Busan dã xếp ba hàng phía trước, Trường thương binh đao thuẫn binh xếp sau nhưng nhóm này xếp thành khe nhỏ cho hoả mai binh có thể rút lui vào bảo vệ phòng tuyến sau khi xạ kích…
Hai bên chỉ còn cách nhau tầm 150m mà lúc này ba khẩu lục quân pháo đi theo sau lại bị kẹt do các thuyền đổ bộ phía trước xếp kẹt cứng , pháo đang phải được gánh từ thuyền bên ngoài vào lớp thuyền mặt để đưa lên bờ…
“ Ta là Reizei no Nagayasu , ngươi đi ra chiến đấu cùng ta….”
Đúng lúc này một kỵ binh Reizei mặc giáp đỏ đầu đội mũ sừng hưu cầm trường thương xông lên chỉ thẳng vào sĩ quan Đại Việt mà gào lớn.
“ Thằng này bị ngu?” Ngô Thanh Lâm một đệ tử bàng chi Ngô Gia ngơ ngác…
Ngô Thanh Lâm hắn là sĩ quan cấm Tá, người mặc chiến giáp cũng không quá đặc biệt , nhưng mà mũ la mã đội đầu có dọc tua đỏ để dễ phân biệt chỉ huy. Dĩ nhiên là Ngô Thanh Lâm nhìn bắt mắt nhất nên bị khiêu chiến rồi…
“ Tiểu Hoả Mai Số Một .. khử thằng này cho Sếp” Ngô Thanh Lâm quát lớn….
Pằng pằng… pằng…. Phằng…
Đùa cái gì chứng.. trong 70m mà dám đứng nhơn nhơn trước mặt Súng Hoả Mai Đại Việt M1087? Rồi lại còn la hét cái quỷ gì? Chỉ chỉ chỏ chỏ? Chắc là chửi mình đây mà… Ngô Thanh Lâm mặc niệm cho thằng kỵ binh xấu số đã bị đục thành cái sàng kia…
Súng 35mm đấy… đập vào là không có xuyên giáp cũng tức ngựa mà thương nặng… 15 viên 35 ly… sống được mới tài… cả người cả ngựa gục trong vũng máu… toàn trường im lặng…
Đám quân Nhật há hốc mồm nhìn vị sĩ quan mũ tua đỏ…
Cả gia tộc Reizei no người lẫn gia tộc Zhui no đều ngơ ngác….
Sau này có một người gia tộc Reizei no còn sống sót sau trận chiến này viết lại như sau.
“Vị tướng chỉ huy đội mũ sắt có tua đỏ vắt ngang như vòng cung mặt trời khi hoàng hôn. Hắn ra hiệu lệnh bằng cờ cầm tay hoặc thổi còi. Mỗi khi hắn hô lớn hoặc phất tay cờ, thổi còi , là một loạt tiếng nổ vang lên, khiến cho phía chúng tôi choáng váng và bối rối. Những người lính của chúng tôi đã hoảng sợ vì sau những tiếng nổ là người của chúng tôi đổ gục như cây lúa bị phạt ngang. Theo cách chiến đấu của chúng ta, trước tiên chúng ta phải gọi tên một ai đó trong hàng ngũ của kẻ thù, sau đó tấn công đơn lẻ. Nhưng họ (người Đại Việt- Busan) không hề để ý đến những quy tắc như vậy; họ cùng nhau lao về phía trước thành một khối, bắn súng, chém giết với bất kỳ cá thể nào không đầu hàng” — Reizei no Gudoukun®
Lời của tác:
Nguyên văn là một võ sĩ Nhật Bản viết về cuốc chiến Nguyên Mông- Nhật Bản lần một
Vị tướng chỉ huy giữ nguyên vị trí của mình trên cao và chỉ đạo các phân đội khác nhau khi cần thiết bằng các tín hiệu từ trống tay. Nhưng bất cứ khi nào binh lính (Mông Cổ) phất cờ hiệu, họ lại ném bom vỏ sắt (tetsuho) bay về phía chúng tôi, khiến cho phía chúng tôi choáng váng và bối rối. Những người lính của chúng tôi đã hoảng sợ vì những tiếng nổ kinh thiên động địa; mắt họ bị mù, tai họ điếc, đến nỗi họ khó có thể phân biệt đông tây. Theo cách chiến đấu của chúng ta, trước tiên chúng ta phải gọi tên một ai đó trong hàng ngũ của kẻ thù, sau đó tấn công đơn lẻ. Nhưng họ (người Mông Cổ) không hề để ý đến những quy tắc như vậy; chúng cùng nhau lao về phía trước thành một khối, vật lộn với bất kỳ cá thể nào chúng có thể bắt và giết họ— Hachiman Gudoukun
"Bạn thích thể loại lĩnh chủ. Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc.... Hãy đến với Nơi đây chỉ có làm mới có ăn. Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát. Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng. Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró. "