Ngô Phi Liêm là điển hình của không chấp nhận số phận an bài.
Hắn run rẩy chỉ ngón tay lẩy bảy của mình về phía con gái nhỏ của chủ nhà. Theo thẩm mỹ của Ngô Phi Liêm thì đây thuộc dạng mĩ nhân Việt. Mặt mũi hồng hồng nhỏ nhỏ, mặt mũi dễ nhìn theo tiêu chuẩn Việt. Hắn quyết rồi, đời trai tân có bị bóc thì cũng là bị cô gái nhỏ này bóc, không thể để một mụ già cao to hơn cả hắn bóc đi.
Ngô Trí Văn, Ngô Trí Xuân giận tím mặt, thằng cháu họ khốn kiếp này đến phút cuối quay xe. Ai mà biết tập tục của người Aleut sẽ như thế nào nếu ngươi chỉ định người ngủ cùng. Kế hoạch là cứ để tự nhiên ai chui lều thì làm tới. Không ngờ lại diễn biến thành như vậy. Cả đám binh sĩ Đại Việt được hai chỉ huy đánh mắt cho nên thò tay sau lưng sờ côn gỗ rồ. Có biến là sẽ lao vào đập nhau liền. Đám này đánh nhau cả chục lần với vười Aleut rồi cho nên kinh nghiệm đầy mình. Khả năng săn bắn của người Aleut tốt nhưng cận chiến hơi đụt, cho nên với kỹ năn võ thuật cùng trang bị giáp tốt của Đại Việt thì một tên lính có thể cân mấy người Aleut cũng được.
Nói là cân mấy người Aleut vì phụ nữ Aleut đánh nhau còn cuồng hơn đàn ông, cho nên tính đối tượng đánh nhau là tính cả phụ nữ người già và trẻ em. Đừng thấy người Aleut hiếu khách , nếu đánh nhau là cả nhà như cuồng thú lao lên ấy.
Chủ nhà Aleut thấy Ngô Phi Liêm chỉ con gái nhỏ thì trợn mắt ngạc nhiên, hết nhìn Ngô Phi Liêm rồi lại nhìn con gái nhỏ của mình. Trong ánh mắt của hắn lộ lên vẻ không thể tin tưởng nổi. Sau đó là biểu hiện mừng như điên nói một trang dài tiếng bản địa không hiểu nổi.
Sau đó tên chủ nhà này đi lòng vòng quanh Ngô Phi Liêm đánh giá một hồi.... sung sướng chỉ vào thanh kiếm Gladius mà Ngô Phi Liêm đeo bên hông.
Ngô Trí Xuân âm thầm gật đầu đồng ý. Tất cả Đại Việt quân sĩ chuyển từ sờ gậy gỗ qua sờ súng lục, bởi lẽ kiếm Gladius vào tay chủ nhà thì tính mệnh của Ngô Phi Liêm sẽ có nguy cơ. Cả đám căng thẳng ánh mắt chòng chọc đánh giá tình hình không dám bỏ sót nếu có biến họ sẽ nổ súng ngay.
Chỉ thấy sau khi Ngô Phi Liêm đưa thanh Gladius cho tên chủ nhà thì thằng này vui mừng đến quên trời đất ngắm nghía tò mò, sờ xoạn tìm cách sử dụng.
Cuối cùng tên chủ nhà cũng rút được cây kiếm sắc bén ra khỏi vỏ. Nhưng hắn không cẩn thận làm chính ngón tay của mình bị thương chảy máu. Thằng này không sợ hãi mà lấy làm mừng, hắn còn đùng ngón tay thứ hai để thử độ sắc của loại vũ khí mà người Aleut không hề biết chất liệu này.
Đến đây Ngô Trí Xuân phát hiện thằng này chủ nhà dường như có ý trao đổi, là trao đổi con gái lấy vật phẩm cho nên hắn yên tâm hẳn. Ngô Trí Xuân lập tức linh động mà hướng dẫn chủ nhà thử hàng. Cái gì đao kiếm xương của người Aleut chặt sạch, cái gì áo da hải cẩu, da gấu, da tuần lộc thì đâm cải thủng.
Chủ nhà không nói nhiều cười ha ha đẩy con gái cùng Ngô Phi Liêm vào lều cỏ sau đó ngồi nghịch Gladius.
“ Phi Liêm cháu trai, cố gắng lên, tương lai chúng ta có thể đặt mối quan hệ cùng người dân bản địa hay không dựa cả vào ngươi” Ngô Trí Xuân vỗ vỗ mạnh vào vai cháu trai mà động viên, đồng thời tâng bốc hành động... ấy ấy lên một tầng cao mới.
“ Phi Liêm cháu trai, cố lên chú ủng hộ ngươi... đây là hành động vĩ đại. Khó làm quá thì uống thứ này... uống nhiều một chút..” Ngô Trí Văn đưa cho Phi Liêm một bình nước tất nhiên trong đó chứa rươu mạnh rồi.
“ Đồng đội Phi Liêm cố lên... chúng ta ủng hộ ngươi” Cả đám binh sĩ Đại Việt ra sức ủng hộ.
Ngô Phi Liêm mặt như quả mướp đắng, hắn rất muốn nói “ Tôi nhường cái hành động vĩ đại này cho các chú đấy” nhưng hắn không nói được. Thứ nhất là lệnh cấp trên, thứ hai thì đã bốc thăm công bằng rồi. Kể cũng may, không phải ấy ấy cùng gấu mẹ, gấu con thuy có chút hun mũi người nhưng dù sao nhìn vẫn thuận mắt.
Ực ực ực...
Ngô Phi Liêm đưa bình rượu lên tu ừng ực để lấy thêm dũng khí.
“ Uống ít thôi, còn phải ...làm việc... vật ra đấy ngủ khò khò thì sao” Ngô Trí Văn cản lại...
“ Chú để cháu ... uống thêm... đêm nay nói chuyện nhà thôi... cháu mà có mệnh hệ gì... báo lại cho mẫu thân cháu... cháu thương nàng rất nhiều... hu hu hu”
Thật khổ thân cho lính Đại Việt, sống chết xa trường không sợ hãi, núi đao biển lửa dám xông pha. Vậy mà một loại chiến trường khiến thân nam nhi bẩy thước Đại Việt bật khóc.
Cả đám binh sĩ trầm lặng vỗ vỗ vai thằng bé... đôi mắt ai cũng hàm chứa nỗi niềm thông cảm, thấu hiểu cùng .... thương hại....
“ Ta đi ...”
Ngô Phi Liêm rượu vào gan lớn hùng hổ bước lên thuyền qua sông Dịch... nhầm. Hắn không phải Kinh Kha... Ngô Phi Liêm là bước vào lều chiến đấu ở chiến trường khác.
“ Anh em... đêm nay đốt lửa canh phòng bên ngoài tránh có chuyện bất chắc, nếu chủ nhà trở mặt còn kịp thời phản ứng”
Cả đám hai chục thằng đàn ông ngồi ngoài lều châm lên đống lửa lớn ngồi canh gác thâu đêm..
A.. ư ư... hồng hộc... hổn hển...
Trong lều cỏ vang lên những tiếng rên rỉ , lạc bạch da thịt chạm nhau, không khí quái đản đến vô cùng...
“ Ây da... không phải nói thằng Liêm trai tân sao? đã 30 phút rồi” Xuân nhìn đồng hồ đếm đếm.
“ Ai mà biết được... hay tại rượu?” Văn trả lời...
Đám binh sĩ thì nghe tiếng động ướt at lẹp nhẹp vang lên cũng thây nhộn nhạo cả người.
Một đêm khó ngủ đối với đám người Đại Việt canh gác bên ngoài.
“ Phù cuối cùng cũng xong, hết bị tra tấn” một tên binh sĩ trả lời.
Sau một hồi rất lâu hùng hục lăn lộn cùng phạc phạc liên hồi có lẽ núi lửa phun trào hết nham thạch cho nên bên trong lều không còn tiếng động.
“ Tính hinh có vẻ ổn. Chia nhau canh gác, số còn lại tại túi ngủ ngủ tại chỗ” Xuân ra lệnh.
Đại việt chuẩn bị cho các binh sĩ thám hiểm rất kỹ, mỗi thiết bị đều là dành để đối chọi cùng thời tiết lạnh chết người nơi phương bắc.
Túi ngủ tuy đơn giản nhưng hiệu quả giữ ấm thì không có gì tốt hơn cả. Một đám chia nhau ra ngủ và canh gác.
Nhưng chỉ chưa đầy một tiếng đồng hồ sau thì trong lều lại vang lên tiếng động, tiếng lạch bạch, loạp nhoạp ẩm ướt lại thêm tiếng kêu rên, hổn hển tứ bề vang lên.
“ Khốn nạn... thằng Liêm làm cái chó gì vậy ... không để anh em ngủ yên sao”
Mấy binh sĩ cằn nhằn không thôi...
Sự việc này đêm qua diễn ra đến ba lần mới chấm dứt.
Ngô Phi Liêm ngoan khoái khí định thần nhàn mặc quân phục lò dò bước ra khỏi lều cỏ thì bị một đám đồng đội mắt như gấu mèo thâm đen túm lấy mà đánh.
“ Này thì giả vờ đáng thương… đến lúc ấy rồi thì ấy cả đêm không cho ai ngủ… đánh nó tụi bây”
“ Tẩm nó…”
“ Đạp nó”
Ngô Phi Liêm bất chợt bị đánh hội đồng túi bụi, thật đỡ không được… đúng lúc này một cái bóng trắng từ trong lều lao ra đấu đá lung tung đẩy văng đám người đang đánh Phi Liêm ra ngoài.
Thì ra cô gái nhỏ người Aleut bảo vệ người đàn ông của nàng.
Tải hạm rời đi nơi này kiếm vị trí đảo tốt hơn để lập bến cảng. Bọn họ có cánh đối phó người Aleut rồi.
“ Tức là nếu ngủ với vợ chủ nhà thì khả năng đó chỉ là đãi khách, còn nếu chọn con gái chưa có ngẫu phối thì sẽ thành kết hôn?” Ngô Trí Tề cùng hai đứa em họ đang ngồi tổng kết tình hình.
“Khả năng cao là vậy…” Ngô Trí Xuân nhất trí nhận định này.
“ Nhưng muốn kết hôn thì phải cho họ sính lễ đầy đủ, lầm sau nhớ chuẩn bị sính lễ” Trí Văn lên tiếng bổ xung.
“ Thằng Liêm thế nào rồi?” Trí Tề hỏi lại.
“ Còn thế nào nữa cả ngày phải làm mặt hầm hầm tức giận đồng đội, chỉ cần hắn tốt với ai thì cô vợ nhỏ người Aleut của hắn sẽ nghĩ nhầm rồi bò giường người đó… đến loạn cả thuyền mất thôi” Ngô Trí Xuân bóp bóp trán mà suy nghĩ.
“ Vấn đề bệnh dịch thì sao?” Tề rất sợ hãi vấn đề này.
“Bác sĩ nói vùng lạnh ít bệnh truyền nhiễm, thêm vào đó cô vợ nhỏ của thằng Liêm là lần đầu cho nên khó có bệnh” Trí Văn cũng rất nhức đầu.
Nhớ lại ngày hôm đó khi biết được “ bí quyết” đám Đại Việt rời đi ra bãi biển muốn theo thuyền nhỏ về Barque tải hạm thì cô Vợ nhỏ của Thằng Liêm không biết từ đâu mang theo túi lớn túi nhỏ đồ da mà bám theo. Không có cách nào mọi người phải mang theo nàng lên thuyền.
Nhiệm vụ mới của Liêm đó làm quản vợ, dạy tiếng Việt, học tiếng Aleut, không cho vợ nhỏ leo giường người khác…. Thật bi hài vô cùng tận.
Vụ vợ nhỏ theo tập tục của dân tộc nàng leo giường đồng đội của Liêm khiến hắn xấu hổ vô cùng. Cũng may đồng đội của hắn tử tế cho nên đẩy cô gái Aleut ra nếu không thì khối chuyện rắc rối.
Cho nên thằng Liêm có vợ mới mà chẳng vui vẻ gì, cả ngày phải canh như canh tù nhân.
Có điều cô gái Aleut này không khó nhìn, thân thể mạn khoẻ nhưng nhỏ nhắn không thô kệch. Lên thuyền rồi Liêm bắt đầu dạy cô ta vệ sinh tắm rửa cắt tóc ngắn đi. Cũng may đây là cực bắc bên ít chấy rận. Không cần lo vấn đề này.
Áo da mục hôi của cô nàng tên Qihlux ( Chó con) bị vứt cả, thuộc da không đúng cách hôi thối vô cùng, Liêm chịu không được. Trên thuyền khôn có quần áo của nữ quân nhân cho nên Qihlux đành dùng của nam quân nhân, nhưng nói thật nàng không thấp chút nào cho nên mặc không có xộc xệch.
Liêm cũng cấm dùng lấy mỡ sống cùng nước tiểu làm trang điểm. Thay vào đó hắn cho nàng một lọ sáp bôi chống nẻ bằng dầu thực vật nấu cùng sáp ong. Thơm tho mà hiệu quả chống khô nẻ rất mạnh.
Con người biết đánh giá mùi thơm thối chứ, tức là khi họ chưa có khái niệm chưa có so sánh thì sẽ không phân biệt nổi. Nhưng một khi có so sánh thì họ sẽ biết đâu mà mùi khó chịu đâu là mùi dễ chịu. Kể từ đó chỉ trong vài ngày thì Qihlux đã thích nghi với cuộc sống... vệ sinh....
Hai tên khốn này được sắp xếp riêng buồng phía sau thuyền khá cách ly các khu khác, vì buổi tối bọn này tập thể dục khá ồn ào. Qihlux có bao giờ biết nhin là gì? đã sướng là rên đến lúc khoang chỉ huy cũng nghe được.
“ Đi gọi Liêm cùng vợ hắn, phát hiện một nơi khá thích hợp xây cảng... phát hiện một thị tộc khá đông người Aleut, cần Qihlux đi ngoại giao” Ngô Trí Tề đã bình phục vết thương, hắn lúc này buông xuống ống nhòm mà ra lệnh cho binh sĩ.
Thông Báo: metruyenchu.com sẽ chuyển qua sử dụng tên miền mới