“ Thưa nương nương, theo tôi thì quan trọng nhất lúc này là lần lượt tiêm chủng cho đủ bốn vạn quân tinh nhuệ, vì tiêm chủng sẽ khiến cho người mệt sốt trong vài ngày cho nên phải chia nhau ra tiến hành tiêm từng đượt tránh ảnh hưởng sức chiến đấu. Hải quân Đại Việt sẽ kết hợp thủy binh Lavo tuần tiễu sông Mea Klong trong thời gian này”
Đỗ Siêu đang phát biểu. Tuy Đỗ Siêu đã nói sẽ nghe theo chỉ đạo của Lý Mỹ Lệ nhưng Mỹ Lệ cũng không lấy đó làm ngạo mà rất quan tâm tới ý kiến của vị tướng lãnh Đại Việt này.
Những gì Đỗ Siêu đã làm trong sáu ngày qua khiến người Lavo thực sự khâm phục khả năng lãnh đạo của sĩ quan Đại Việt cũng như sức chiến đấu mãnh liệt của quân đội Đế Quốc. Thực tế thì đây là lần đầu tiên Lavo được chứng kiến Đại Việt đánh thật. Ngay cả trận chiến ở Khmer thì quân Đại Việt cũng đứng sau hô hào cùng đánh hỗ trợ là chính thôi. Cho nên người Lavo còn chưa có nhìn thấy thực sự quân Đại Việt thể hiện sẽ mạnh đến nhường nào.
Nhưng hôm nay chứng kiến đã khiến họ thực sự rất khâm phục.
Cho nên buổi họp đường lối tác chiến này Lý Mỹ Lệ dành cho Đỗ Siêu lên tiếng đầu tiên.
Các tướng lãnh sĩ quan Lova hết sức chăm chú lắng nghe.
“ Mời Đỗ Đô Đốc tiếp tục...” Lý Mỹ Lệ gật đầu mời Đỗ Siêu tiếp tục nói.
“ Điểm thứ hai tôi muốn chú ý đế đó là tân trang bị lại cho quân Lavo, tôi thấy các ngài có khoảng gần tám vạn quân, nhưng một nửa số đó còn chưa tốt lắm trang bị. Nay sẵn tiện chúng tôi mang đến năm ngàn khẩu Súng Hỏa Mai, đây là loại vũ khí mới nhất, uy lực vả lại không khó tập luyện. Tôi kính mong đề nghị Lavo chọn ra một nhóm binh sĩ khỏe mạnh có thị lực tốt để tổ kiến một đội quân súng hỏa mai, theo kinh nghiệm của chúng thôi thì các tay súng hỏa mai không cần là những tay lão luyện chém giết cận chiến. Cũng không phải là tay cung thủ, nỏ thủ, nên tuyển chọn từ nông dân binh những người gan dạ từ đó trong thời gian ngắn có thể tăng rất nhiều lực lượng chiến đấu” Đỗ Siêu tiếp tục cho ý kiến.
“ Thưa Đỗ Đô Đốc, chúng tôi không hiểu, nếu là vũ khí mới nhất , rất mạnh thì tại sao không trang bị cho tinh binh mà lại trang bị cho dân binh?” Một chỉ huy kinh nghiệm của Lavo lên tiếng.
Theo suy nghĩ truyền thống thì muốn phát huy tối đa vũ khí cường đại thì nên để cho tinh binh sử dụng mới đúng.
Đỗ Siêu nghe vậy cũng không phật ý. Thật ra ban đầu khi tiếp xúc cùng súng trường LKR1087/9,2mm thì Đỗ Siêu cũng có ý nghĩ y chang như vị chỉ huy này,. Vũ khí cường đại nên vào tay tinh binh tinh nhuệ nhất mới đúng chứ.
“ Vị chỉ huy này thắc mắc rất đúng, có điều đó là triết lý của các loại vũ khí thông thường, Súng Hỏa Mai khác hoàn toàn. Thứ này rất dễ đào tạo thành thục và tạo thành một sức chiến đấu mãnh liệt trong thời gian ngắn. Nói ví dụ các vị đang có 3 vạn tinh binh, năm vạn dân binh. Nếu chúng ta lấy 5 ngàn tinh binh đào tạo hai tuần Súng Hỏa Mai. Như vậy chúng ta vẫn chỉ có 3 vạn tinh binh. Nhưng nếu chọn lựa năm ngàn gan dạ dân binh cho họ hai tuần luyện tập thì ngay lập tức chúng ta có ba mươi lăm ngàn tinh binh” Đỗ Siêu mỉm cười trả lời...
Bốp .. bốp... bốp...
“ Rất hay... ý tưởng này rất tốt, theo ta nên làm như vậy” Lý Mỹ Lệ tán dương không thôi. Đám sĩ quan Lavo cũng ngơ ngẩn sau đó như ngộ ra mà vui vẻ vô cùng.
“ Vẫn là mời Đỗ Siêu đô đốc tiếp tục cho ý kiến về tình hình hiện tại” Lý Mỹ Lệ vẫn muốn khai thác chất xám của chỉ huy Đại Việt .
“ Theo tôi quân địch có đến mười mấy vạn, nếu cộng cả nông phu vận lương thì càng đông đảo hơn. Thậ ra tôi cũng muốn đánh nhanh thắng gấp. Nhưng nếu lý trí mà tình thì nên phòng thủ chặt sông Mea Klong sau đó tiến hành đột phá chớp nhoáng quấy phá quân địch. Nên nhớ chúng ta còn 800 Biệt Kích Đại Việt và Lavo đang làm nhiệm vụ bên sông. Nếu chúng ta phối hợp với họ sẽ tạo nên sự phá hoại khôg nhỏ. Theo tình hình này càng kéo dài thì quân Pagan đường vận lương sẽ không bao giờ đủ để nuôi một đội quân khổng lồ như vậy. Cho nên chỉ cần kéo , đột kích, gây áp lực thì bọn chúng chắc chắn chịu không nổi” Đỗ Siêu nói ra nhận định, đây cũng là nhận định của Lý Thường Kiệt về tình hình Pagan và Lavo.
“ Thêm một điều thưa Nương Nương, chung ta có viện binh không? vì tôi nhìn ra thật chất chúng ta chỉ có gần bốn vạn chính quy, còn lại là dân binh tân binh.” Đỗ Siêu thấy quân Lavo bốn vạn là khá không, nhưng hắn không biết có thêm viện quân hay không, vì nói thật tình hình đã đến lúc đất nước tồn vong, chỉ huy động được bốn vạn quân chính quy và 4 vạn dân binh thì không đúng lắm với tiềm lực của Lavo.
Tức là Lavo có tầm 2,5 triệu dân, hơn chục năm quan hệ cùng Đại Việt thì giàu có lắm. Với tầm đó dân khi đất nước tồn vong ít nhất cũng phải huy động được 200 ngàn người chiến đấu, một trăm ngàn tràn bị tốt, một trăm ngàn phụ trợ.
Nên nhớ đây là đất Lavo khôn phải viễn chinh , cho nên đã gần hai tháng trôi qua từ ngày Panga chọc thủng phòng tuyến Sancock. Vậy chỗ này quân đội có vẻ hơi ít.
Nhắc đến vấn đề này thật khiến Lý Mỹ Lệ xấu hổ không biết trả lời sao, sĩ quan Lavo càng thêm bối rối.
Thật chất thì quân Lavo còn đông hơn Đỗ Siêu tưởng tượng nhiều. Bởi lẽ theo lệ thường một đất nước cỡ gần 3 triệu dân như Lavo thì có nuôi được tầm 3-4 vạn quân thường trực là giỏi rồi. Đấy là đang tính các quốc gia nông nghiệp thuần tuý trước khi Ký xuyên.
Nhưng Lavo khôn còn là quốc gia nông nghiệp thuần tuý từ lâu. Họ tiến hành giao thương rất mạnh cùng Medang và Đại Việt, tiếp theo nông nghiệp của họ cũng không đơn giản vì Bangmakok có đủ phân NPK để canh tác nên sản lượng khủng bố trên 2 tấn mộ hecta.
Giàu có dĩ nhiên Lavo tuy chỉ gần 3 triệu người nhưng lại duy trì quân đội khá đông vì họ luôn phải chiến đấu cùng Pagan quấy phá.
Chỉ tính triêng Bangmakok với dân số ước tịnh 350 ngàn người mà hai vợ chống nhà Chiên Nàn Phú Thái đã duy trì đến 4 vạn năm trăm ngàn quân, tức là hơn cả số lượng quân đội của các vùng Lavo cộng lại.
Đây chính sự bất hợp lý về cớ cấu dân số/quân đội mà chỉ những thành phố công nghiệp hay tiền công nghiệp có thể duy trì. Tất cả điều này đều là học theo con đường của Bố Chính đã từng đi. Có nhưng thời điểm Bố Chính hầu như đã huy động toàn bộ dân chúng làm quân đội duy trì một khoảng thời gian không ngắn thì mọi người đã hiểu.
Tức là là Lavo dân số tuy chỉ bằng một nửa Pagan , nhưng thực tế nếu liều mạng thì bọn họ trong thời gian ngắn có thể huy động số quân không hề thua Pagan và có thể vật lộn cùng Pagan mà không cần Đại Việt hỗ trợ. Đây là sự thật hiển nhiên. Lavo không phải quốc gia nhỏ bé trong khu vực dễ bị bắt nạt. Họ không phải Lavo trong lịch sử mà chúng ta biết.
Thế nhưng người Pagan tấn công thời điểm quá xảo diệu khi Chiên Nàn phú thái mang đi 1,5 vạn quân của Bangmakok và tụ tập không ít quân đội các lãnh chúa để tấn công Chiang Mai và bị xa lầy ở đây.
Lại thêm hành động đáng xấu hổ của Naira II cùng Charnan và nhóm quý tộc còn lại khiến Lý Mỹ Lệ rơi vào tình cảnh bị ép đánh ở Rachaburi. Nếu Mỹ Lệ không điên cuồng đồ quý tộc và giải phóng nô lệ tức tốc, tạo nên một nhánh dân quân liều lĩnh không sợ chết thì đảm bảo không thể thủ nổi bờ đông sông Mea Klong cho đến lúc này. Chỗ gần bốn vạn nô lệ đó là đã vơ vét hết đàn ông từ 14 tuổi đến 45 tuổi của hai vùng Nakhom và Rachaburi rồi.
Thực tế là nơi này sẽ không còn bất kể lực lượng bổ xung nào. Tình cảnh cũng giống hệt Bố Chính trước đây, đã ra trận là không có bổ xung nhân lực phía sau.
Đỗ Siêu vì không hiểu tình cảnh Lavo mà hỏi đến khiến cho cả Lý Mỹ Lệ và sĩ quan Lavo xấu hổ lúng túng vô cùng.
“ Trượng phu của ta đang từ Chiang Mai tức tốc trở về, trong tâm 15-20 ngày có thể đến nơi này” Lý Mỹ Lệ lấy một hơi sau đó đưa ra phỏng đoán của mình.
Tin tức từ miền bắc Lavo rất khó khăn, đường đi toàn đầm lầy và rừng rậm, nàng được tin của chồng cũng là mười lăm ngày trước. khi đo Chiên Nàn Phú Thái vẫn còn đang vật lộn với quân Chiang Mai để tìm cách thoát thân.
“ Vậy tốt quá, có lẽ một phần hạm đội các thuyền pháo của Đại Việt theo sau cũng sắp tới đây, Chúng ta trước thủ vững huấn luyện Hỏa Mai Binh sau đó chờ hội quân các lộ cùng Vương Tử rồi cùng tiến quân.” Đỗ Siêu nghe thấy tin vẫn còn tiếp viện thì yên tâm hơn nhiều.
Nói cho cùng dân binh vẫn là dân binh, dùng phòng thủ thì được nhưng vượt sông tấn công Pagan thì dân binh rất khó có thể dùng được.
Muốn mở những đợt phản công chất lượng và an toàn, chỉ có thể dùng tinh binh và quân chính quy.
Đúng như Đỗ Siêu đự đoán Hạm đội của cụa Lý Thường Kiệt chỉ huy khi đi đến vùng đất mũi Cà Mau thì một phần nhỏ hạm pháo 27 chiếc tách ra đi vào vịnh Thái Lan còn lại hạm đội thuyền lớn thì đi về cảng Singapore. Nơi này đã là một châu của Đại Việt. Singapore – Dumai- đảo Ruchat Island đã thành một khối gọi là Lộ Viễn Đông gồm ba châu như kể trên. Trong đó cảng biến lớn nhất đang xây dựng ở Singapor. Nơi này chỉ có mấy người dân chài lưới bản địa không có cái gì chính phủ cho nên một vạn người Đại Việt được đưa đến đây để khai hoang. Lúc này Đại Việt đã có đến mười triệu nếu tính tổng các sắc tộc dân số trong đó 7 triệu sắc tộc thuần Việt – Việt cho nên điều mười ngàn người đến khai hoang Singapor là không khó khăn gì. Mười ngàn người còn đông gấp đôi dân bản địa trên đảo này cho nên vấn đề tỉ lệ dân số không thành vấn đề.
Lại nói về vợ chồng nhà Daksamavamca và Lý Mỹ Hoa luôn gặp hên, luôn thuận lợi hơn các cặp còn lại. Ví như To cao đen hôi Jayavirahvarman II- Lý Mỹ Dung thì kém chút nữa vong quốc, giờ còn đang chật vật xây dựng Thủy Chân Lạp, Chiên Nàn Phú Thái và Lý Mỹ Lệ thì cả ngày phải đánh nhau với người Pagan, lúc này cũng gặp nguy cơ rất lớn.
Nhưng Daksamavamca và Lý Mỹ Hoa luôn gặp thuận lợi, luôn gặp may mắng. Đầu tiên là đánh qua đảo Sumatra sau đó Chola gặp biến cố nội chiến cho nên cả Srivijaya và Shailendra không có đồng minh hỗ trợ đành phải ký hòa ước mất đất. Sau đó Medang đào đất lên bán kiếm tiền mở rộng quân đội, nâng cấp hải quân, lục quân, học thêo Đại Việt giải phóng nô lệ, hoàn thành cải cách máu tanh.
Đến lúc thật sự gặp nguy cơ là Chola hội quân cùng Srivijaya và Shailendra uy hiếp. Medang cuống cuồng cầu viện Đại Việt . Nhưng thuyền sứ cầu viện mới đi đến Singapor thì lại gặp quân của Lý Thường Kiệt ở đây. Thử hỏi là bọn hắn có may hay không?
Đây gọi là số phận, có những kẻ phải vật lộ mới có thể vươn lên nhưng có những kẻ ngồi không thì đủ loại may mắn vô tận đổ lên đầu.
Nhận được tin tức này Daksamavamca và Lý Mỹ Hoa trùng điêp thủ bộ cùng tiến từ Palembang mang quân đến Dumai đón cụ Kiệt. Tất cả bậu sậu cao cấp bất kể văn hay võ ở thủ đô Palembang đều đi Dumai làm lễ chào đón Thái Hoàng Đế Đại Việt đến nơi này Medang. Cấp bậc lễ nghĩa đúng là con cháu rành cho trưởng bối không dám qua loa.
Thông Báo: metruyenchu.com sẽ chuyển qua sử dụng tên miền mới