Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 819: Khí Cầu tuột dây






Trong lúc này Đại Tống đang có một vụ án lớn vô cùng lớn.

Mưu sát Thái Hoàng Thái Hậu Cao Tuyên Nhân.

Vụ án này liên đới rộng vô cùng.

Không ngờ Thái Xác, Chương Đôn, Hàn Chẩn một lượt đều dính án.

Lai nói về Cao Tuyên Nhân kể cũng liều, nói đúng hơi là tính ganh đua mạnh. Nghe nói ở Đại Việt Thánh Thiên đế bế theo con trai cũng bay Khí Cầu rồi cho nên cũng muốn học theo. Nhưng điều kiện Đại Việt à Đại Tống có thể so sánh sao? Nền chính trị của Đại Tống ổn định như Đại Việt sao?

Ở Đại Việt nói trắng ra là cực kỳ an toàn, người dân đồng lòng và có mức độ ủng hộ nhị Đế quá cao coi nhị Đế như thần phật mà tôn thời. Quan viên tuy có người này ý khác, các gia tộc mới bị tước đoạt quyền lợi như Lê – Dương các nhà vẫn còn có số lượng người làm quan không ít trong triều nhưng bọn họ đủ gan làm loạn sao?

Thần Đế còn sờ sờ ra đó, Cẩm Y Vệ cùng Lục Phiến Môn thì quá mạnh mẽ khống chế, theo dõi mọi bề, thực tế ở Đại Việt ý nghĩ ám sát một trong hai người Lý Từ Huy và Ngô Khảo Ký là không có. Kể cả manh nha cũng không có nổi vì xác xuất thành công hạ gục cả hai người là gần như bằng không. Bất kể âm mưu nào dù trong trứng nước, manh nha ý nghĩ đều tự bóp mà diệt.

Có nền chính trị như vậy, có công nghệ làm ra những Khí Cầu an toàn nhất thì Lý Từ Huy mới dám dẫn thằng Tuấn lên khí cầu chơi.

Đại Tống dám bắt trước làm theo quả thật....

Tất nhiên Cao Tuyên Nhân cũng cẩn thận lắm. Đám quản lý khí cầu toàn là họ Cao, các phi công được đào tạo lại toàn là dòng chính họ Cao cho nên cũng có cảm giác an toàn vô cùng. Lúc này quản lý đội bay Khí Cầu là Cao Công Hội và Cao Công Kỷ hai cháu trai của bà.

Vì thế câu trả lời của Công Hội làm cho Cao Tuyên Nhân hết sức tin tưởng cùng tự tin. Vì vậy Cao Tuyên Nhân tổ chức một cuộc diễu hành bằng Khí Cầu để tỏ rõ uy thế của Hoàng Tộc.

Công tác chuẩn bị và diễn luyện được thực hiện nhiều nhiều ngày, cho dù giá những bình gas mà Đại Việt bán không phải mặn bình thường. Nhưng Đại Tống ăn chơi không tiếc của, vì phục vụ cho một vài phút huy hoàng của Hoàng Tộc mà sẵn sàng liên tục đặt mua thay mới bình ga để diễn luyện.

Cao Tuyên Nhân và tiểu hoàng đế Triệu Hú đã có rất nhiều cuộc bay thử tại chỗ trong Hoàng cung, thậm chí còn buộc vào ngựa đi lại trong hoang cung nhiều lần.

Nói thật con người muốn chinh phục bầu trời rất lâu rồi nhưng chưa một ai thành công ở Bắc Á, Đông Á. Cái trò làm lồng đèn Khổng Minh khổng hồ bay lên trời mang theo người chỉ có trong phim ảnh, thực tế ngoài đời làm gì có đủ năng lượng đốt nóng không khí cung cấp đủ cho một quả cầu có thể bay lên trở theo người? Còn vụ treo người vào diều khổng lồ sau đó kéo bay lên không trung.... lại càng là ý ưởng ngáo đá.

Không tin các bạn làm một con diều và cố thử buộc một con mèo rồi đưa lên không sẽ hiểu có bao nhiêu khó khăn, tỉ lệ cánh diều đó bao lớn so với cơ thể người... chỉ cần đặt bút ra tính toán sẽ thấy sự bất hợp lý của mấy thằng đạo diễn tào lao.

Cho nên nói lúc này cảm giác từ từ được bay lên trời xanh, chinh phục bầu trời đối với người xưa là rất trọng đại. Cảm giác nhìn chúng sinh dưới chân, cảm giác được tự do, cảm giác gần với siêu phàm. Thậm chí Cao Tuyên Nhân còn có cảm giác nếu bay cao hơn chút nữa, cham tới tầng mây thì nàng còn có thể phi thăng tiên thần trong truyền thuyết.

Sau nhiều lần thử “thăng thiên” tại chỗ, rõi mắt có thể ngắm nhìn toàn Hứa Xương Kinh Thành thì Cao Tuyên Nhân nảy ra ý tưởng đi khỏi hoàng thành diễu hành cũng như khám phá cảnh vật bên ngoài nếu nhìn từ Khí cầu sẽ ra sao.

Một bà già 55 tuổi còn có ham muốn nhìn ngắm thế giới bên ngoài ra sao tươi đẹp. Thưa rằng có và có mãnh liệt là khác. Không ai có thể lý giải nổi sự khao khát tự do của một người phụ nữ từ nhỏ nuôi nhốt trong nhà, lớn lên thì trong cung, cũng là nuôi nhốt. Khi người phụ nữ này không chứng kiến một góc nhìn khác thì họ với thói quen nuôi nhốt ấy sẽ không có gì phản ứng. Nhưng chỉ cần một lần gợi mở góc nhìn mới thì trong họ sẽ bùng lên cảm giác muốn nhìn ngắm thế giới còn mãnh liệt hơn người thường. Bất kể độ tuổi.

Nếu không có Khí cầu, không có những lần bay thử trong hoàng cung và được ngắm nhìn thê giới từ trên cao thì Cao Tuyên Nhân có lẽ cả đời này cũng không khơi dậy khát vọng khám phá thế giới bên ngoài cung cấm. Nhưng một khi đã thử qua, một khi ý nghĩ đã nảy mầm trong tâm thì làm sao ức chế nổi.

Vì thế sau nhiều lần “bay thử” trong Hoang cung thì Cao Tuyên Nhân quyết định sẽ làm một lần và rất an toàn trong cung cấm thì Cao Tuyên nhân quyết định tổ chức diễu hành bay Kinh Khí Cầu ra bên ngoài, vừa để thoả mãn bản thân, lại vừa nâng cao uy thế của bà.

Thật đôi khi não người vận hành theo những phương hướng không thể đoán định được. Vì thế mới nói suy nghĩ của mỗi cá thể đều rất đặc sắc cùng phức tạp, khó có thể dùng logic để tính toán toàn bộ. Đây gọi là cảm tính vấn đề.

Mùng 5 tháng 5 , trời quang mây tạnh , khâm thiên giám đã phải “vất vả” chọn ngày giờ. Cao Tuyên Nhân dẫn theo tiểu đế Đại Tống bước lên xa hoa lộng lẫy Thăng Thiên Khí Cầu từ cổng Chu Tước Hoàng Thành Hứa Xương bắt đầu hành trình của mình.

Vì đảm bảo Khí Cầu không có bay linh tinh mất khống chế cho nên vẫn phải dùng dây nối với xe ngựa kéo. Khí cầu từ từ bay lên rất cao. Tới tận hơn 250m.

Kỉ lục đạt được ở Đại Việt từng thử đó là tầm 500m độ cao.

Vậy nhưng bay cao có nối dây đồng nghĩa cực kỳ khó khăn khi đi qua những cánh cổng.

Tất nhiên người Tống đã tự mình nghĩ những biện pháp để giải quyết vấn đề trên đồng thời thoả mãn nhu cầu của Thái Hoàng Thái Hậu.

Phải nói bà già này gan dạ , hay nói đúng hơn là sự hiếu kỳ đã khiến bà ta gan dạ. Đeo vào thắt lưng đai bảo vệ dát vàng nạm ngọc. Cao Tuyên Nhân nghiêng mình nhìn ra bên ngoài ngắm nhìn những kẻ nhỏ bé dưới chân đang sợ hãi quỳ lạy… phương thức vi hành này thật tuyệt vời.

Cao Tuyên Nhân thoả sức ngắm nhìn thế giới rộng lớn , tầm mắt thật thoáng đãng. Cảm giác này tuyệt diệu vô cùng. Trước đây số lần nàng ra khỏi cấm cung đếm trên đầu ngón tay, gần nhất đó là chạy loạn từ Biện Kinh đi Hứa Kinh sau khi Bắc Nguyên tấn công.

Mỗi lần đi khỏi cung đều là xe ngựa kín dèm , hộ vệ nhung nhúc xung quanh che lấp tầm nhìn. Thông qua khe hẹp màn che cũng chỉ là nhìn được mảnh nhỏ của thế giới bên ngoài mà thôi.

“ Công Hội…. kia là nơi nào?”

Cao Tuyên Nhân hứng thú chỉ về một khu nhà xinh đẹp với các đèn lồng dải lụa trang trí đẹp mắt….

“ Bẩm Thái Hoàng Hậu… nơi đó.. khụ khụ… nơi đó… là mấy nơi cánh.. văn nhân hay lui tới … thưởng tửu” Cao Công Hội vừa điều chỉnh giảm bớt hoả thế bơm vào Khí Cầu xong, lúc này ngại ngùng một bên thưa chuyện….

“ Hừ hừ… là thanh lâu? Thật nhơ nhốc” Cao Tuyên Nhân cảm thấy như bẩn mắt mà chuyển đi nơi khác. Nàng tuy không hiểu thế giới bên ngoài nhưng đã năm lăm tuổi, kinh nghiệm từng trải vẫn đủ để nàng lý giải thứ kia.

Triệu Hú mười tuổi thì hiểu cái gì? Cho nên thò đầu ra nhìn hưng phấn ngao ngao muốn lớn lên sẽ đi thanh lâu xem xem. Vậy là bị răn dạy một hổi uỷ khuất ngồi xuống trên ghế nhỏ ngắm mây bay nham chán.

Cuộc du hành thật rất thành công Cao Tuyên Nhân có thể nhìn thấy mọi cảnh tượng nhân gian cả tươi đẹp cả … không ưng mắt.. nhưng nói chung là mới mẻ và đặc sắc muôn màu. Nhất là từ trên cao nhìn xuống.

Bỗng nhiên Khí Cầu Lắc lư dữ dội sau đó vụt bay lên cao thêm tầm 50m. Đột biến này khiến Cao Tuyên Nhân đứng không vững mà té nhào xuống sàn. Thằng Triệu Húc thì không hiểu chuyện nghĩ là một màn biểu diễn nên vui vẻ vỗ tay hoan hô loạn lên.

“ Cao Công Hội… đây là .. chuyện gì…” Cao Tuyên Nhân bị doạ cho mặt cắt không cong giọt máu mà sợ hãi hỏi đứa cháu ruột.

“ Cháu … cháu không biết.. có lẽ dây cố định phía dưới bị tuột…” Cao Công Hội sợ lắp bắp thưa…

“ Ta… chúng ta phải làm sao…” Cao Tuyên Nhân sợ hãi tột độ mà hỏi, lúc này cài gì nhiệt tình khám phá thế giới bên ngoài bà ta quẳng đi chín tầng trời rồi.


“ Xin Thái Hoàng Hậu an tâm, thần bay cái này đâu chỉ trăm lần? Rất an toàn, không có dây cố định thì sao đâu? Thần điều chỉnh một chút là Khí Cầu từ từ hạ xuống thôi” Cao Công Hội sau khi bị biến cố có chút thất kinh thì lấy lại bình tĩnh.

Hắn bay không dây kéo đâu chỉ một lần, làm gì nguy hiểm đâu… trừ khi hạ cánh xuống hồ nước may ra mới có nguy hiểm…

“ Vậy thì mau mau hạ cánh… “ Cao Tuyên Nhân ra lệnh…

“ Thái Hoang Hậu… hướng gió đang thổi về Thái Hồ, nếu lúc này hạ cánh đột ngột khả năng sẽ đáp xuống Thái Hồ ạ. Xin Thái Hoàng Hậu và Bệ Hạ yên tâm, Thần điều khiển thứ này còn thông thạo hơn điều khiển chân tay. Đến cả người Đại Việt cũng không so được đâu. Cho nên Thần xin phép đưa Thái Hoàng Hậu cùng Bệ Hạ vượt qua Thái Hồ. Thần xin lấy tính mệnh toàn gia đảm bảo an toàn cho Thái Hoàng Hậu cùng Bệ Hạ”

Cao Công Hội mắt đảo tròn một vòng suy nghĩ, có lẽ đây là cơ hội lâp công lớn với hắn.

Công Hội tuy là cháu ruột gọi Cao Tuyên Nhân là bà cô. Nhưng vị Bà Cô này rất nghiêm khắc đối với nhà họ Cao, Cao Công Hội và Công Kỷ đều học hành ba lăng nhăng cho nên không có mấy được trọng dụng. Nhưng Công Hội đối với mấy thứ máy móc lại có sáng ý cùng chút linh cơ, cho nên lần này hắn muốn thể hiện, thể hiện tốt có khi là phất bay thật sự.”

“ Không có người ngoài, gọi bản Cung là Bà Cô được rồi, Công Hội, thật sự an toàn chứ?” Cao Tuyên Nhân lấy lại được chút can đảm mà dò hỏi.

“ Bà Cô cứ tin ở cháu. Chẳng những an toàn mà thực tế còn không gò bó như có dây buộc, Bà cô thích đi đến đâu cháu đưa đi là được” Công Hội được đà càng ra vẻ.

Trên khí cầu có bốn người, một cấm vệ quân cũng họ Cao, thêm Công Hội và Cao Tuyên Nhân cùng Triệu Hú.

“ Thật không ngờ Công Hội ngươi trình độ văn hóa không cao nhưng lại có mặt ưu điểm này, cũng có gan dạ. Thật họ Cao cũng có tương lai” Cao Tuyên Nhân ít khi khen con cháu sợ họ khiêu ngạo làm càn vậy mà cũng phải mở lời tán dương.

“ Cảm ơn Bà Cô, để cháu đưa ngài đi tham quan một chuyến an toàn”

Vậy là Công Hội để cho thị vệ Cao Thái Chính kéo lên dây thừng nối tránh để nó lang thang chẳng may mắc phải vật cản bên dưới, Khí cầu cứ thế theo gió nhẹ từ từ trôi, bên dưới thị vệ, quan viên đang nhốn nháo hoản loạn chạy theo.

Đi được một đoạn thì Cao Tuyên Nhân bình tĩnh trở lại, thấy cũng không có gì nguy hiểm thì lại thò đầu thú vị ngắm đám quân sĩ đang đuổi theo phía dưới.