Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 844: Thành công quá quan?




Trầm ngâm rất lâu, sắp xếp lại các cấu tứ, Benjamin quyết định lấy lại thế chủ động, có dù đây là bước đi mạo hiểm.

Nhưng nếu hắn không chứng minh được mình là một người truyền ngôn của Chúa thì mọ chuyện càng phức tạp. Từ đó hắn sẽ trở thành một kẻ dối trá và rất khó khiến người ta tin tưởng hợp tác.

Benjamin hận nghiên răng, không đâu lão già Nizam al-Mulk này lôi chuyện Tiên Tri ra làm gì? Đó là hành động xé rách da mặt nhau. Nhưng thâm ý của lão ở đây là gì? Muốn chứng minh là Benjamin dối trá hay muốn chắc chắn thêm vào nhận định Benjamin là Tiên tri và những lời Benjamin đã nói là đáng được quan tâm?

Theo Benjamin thì cả hai thứ trên đều không cần thiết, muốn biết sự thật ra sao thì cứ điều tra là được, việc Benjamin là Tiên Tri của người Do Thái không hề ảnh hưởng tới lợi ích của Lão, khu ra làm gì không biết. Khui ra rồi cả hai bên đều khó xử đâu.

“ Chính xác Đế Chế chủa chúng ta đang cường thịnh, Các công quốc ,vương quốc, bá quốc phía Tây tranh đấu liên miên, theo lý thì khó mà đoàn kết tổ chức một cuộc Viễn Chinh cùng nhau vượt cả nhàn dặm về phương Đông...”

Sau một hồi trầm ngâm thì Benjamin lên tiếng, hắn nói rất từ từ, từng chỗ quan trọng nhấn nhá rõ ràng... khoan thai tự tin mà nói chuyện, vì hắn quyết tâm chơi đến cùng vụ này rồi.

“ .. nhưng nếu Chính Thống Giáo Phương Đông ở Byzantine chấp nhận cúi đầu trước Công Giáo Roma đổi lại Công giáp Roma sẽ giúp Byzantine chiếm lại Nicaea? Nếu như Suljuck bị chia cắt và không còn đoàn kết?”

Benjamin tưng câu nói như búa tạ gõ vào đe sắt, tuy không lớn tiếng nhưng long cong và chói tai vang vọng.

Hắn thành công khiến Nizam al-Mulk thay, đổi sắc mặt tức là cũng thay đổi luôn bài vở của vị trí giả này.

Benjamin tính kỹ lắm rồi, hắn trình độ chưa đủ để đi biện luận cùng đỉnh cấp trí giả của thế giới này, so sánh kinh nghiệp, IQ, học thức thì hắn chỉ là con tép trên mép con mèo nếu so sánh cùng Nizam al-Mulk. Vậy nên cứ theo lối mòn mà vị tể tướng Suljuk này đã vẽ sẵn mà đi tranh luận cùng thì hắn sẽ bị dìm chết.

Thay vì đó hắn quyết định dựa vào các thông tin lịch sử mà mình có được sau đó loạn đánh.

Loạn đánh không bài bản, không theo sắp đặt của Nizam al-Mulk là được. Chỉ cần không theo lối mòn của đối phương ít nhất hắn còn có cơ hội.

“ Suljuk chia cắt... how? Buồn cười , Người thanh niên trẻ đừng bí quá mà nói chuyện không kiêng dè, chỉ cần lời nói này ngươi hẳn là sẽ bị định tội rất nặng nề” Nizam al-Mulk gương mặt lại giãn ra, không còn vẻ nhướn mày kinh ngạc, lúc này không còn nhận ra biểu cảm vui buồn của ông ta nữa.

“ Nếu Vizier Nizam al-Mulk Vĩ Đại còn, nếu Sultan Malik-Shah còn dĩ nhiên Đế Chế Suljuk vẫn liền một khối... nhưng thưa ngài, nếu cả hai đột ngột ... không còn, thì ngài có thể tưởng tượng ra tình cảnh của Đế Chế? “ Lần này Benjamin trả lời nhanh hơn vì hắn có chuẩn bị. Và cũng là một phen đánh cuộc siêu cấp mạo hiểm.

Hắn đánh cuộc Nizam al-Mulk trí giả là một người vĩ đại, đủ trí tuệ đủ bao dung để có thể không ngay lập tức lôi hắn ra ngoài chém giết.

Nhưng kể cả Nizam al-Mulk trí tuệ, bao dung cũng không thể nào chấp nhận nổi sự bố láo của Benjamin lúc này. Ông ta thở một hơi nhẹ có thể là để giảm bớt đi cảm xúc mà tập trung nhiều vào ý trí.

Benjamin để ý , từ lúc bước vào nơi này, Nizam al-Mulk không hề có một động tác thừa nào, đôi bàn tay cũng không hề động đậy, nhông có kiểu xoay bút nghịch tăm của đám trẻ trâu tạo màu. Ông ta như một bức tượng biết nói với một chút nhỏ sắc thái biểu cảm gương mặt phải tinh tế lắm mới nhận ra được.

“ Người thanh niên trẻ, ngươi biết những lời ngươi vừa nói ra có bao nhiêu nghiêm trọng, mà nghiêm trọng nhất đó là có thể mạng sống của ngươi sẽ bị tước đoạt?” Nizam al-Mulk giọng trầm thấp vang lên. Không có đe dọa ngữ điệu, chỉ là đều đều nói, nhưng Benjamin có thể cảm nhận được sát ý chân thật trong đó, ý là tiếp theo hắn nếu trả lời sai chắc chắn sẽ không thể nguyên vẹn bước ra khỏi nơi này.

“ Tôi biết hậu quả của những lời nói của mình, nhưng tôi tin tưởng nó vì đó là dấu hiệu mà Người cho tôi nhìn thấy. Benjamin bắt đầu thần côn, ánh mắt đầy vẻ tin tưởng mộ đạo hai tay làm dấu của Do Thái Giáo. Động tác này hắn trước gương đã luyện 1 vạn lần hai năm trước, và sau hai năm vẫn không ngưng luyện tập hoàn thiện, đến nay có một triệu lần luyện tập qua.

Ngô Khảo Ký là luyện võ, luyện văn, viết sách, luyện binh để sinh tồn. Benjamin luyện độc môn thần côn để sinh tồn. Luyện nhiều thành kỹ, kỹ nhiều thành thuật, thuật cao thành đạo. Thần côn của Benjamin đã thành đạo. Và hắn lại là thằng chẳng bao giờ kiêng nể khi lấy Chúa ra làm binh phong cả.

Với cả triệu lần luyện tập và đã thành Thần Côn Đạo, ngay cả Nizam al-Mulk có là trí giả cũng không nhìn ra được. Mối người đều có nghiệp thuật đúng không? và Benjamin có nghiệp thuật, nghiêp đạo của hắn.... Siêu cấp Thần Côn. Riêng khoảng này thì Vishnu ghẻ Ngô Khảo Ký không bì được, và Tống Kiệt cũng khó lòng bì được. Triệu lần diễn luyện, đáng sợ. ( Nói cho vui thôi con số triệu ở đây đó là chỉ diễn luyện rất công phu và nhiều lần...).

Nizam al-Mulk cuối cùng cũng có chút kinh động, bởi lẽ Benjamin diễn Thần côn tốt quá, mà hắn dám lấy Chúa Do Thái ra làm bàn đỡ, thật không muốn tin cũng bị lung lay ba phần.

Thế nhưng Nizam al-Mulk vẫn lắc đầu.

“ Ta có quyền nghi ngờ ngươi là thám tử của nhà Fatimid, dùng cách tiếp cận ta để chia rẽ quan hệ của Vizier-Sultan đế quốc, lại còn gây chia rẽ quan hệ của Suljuk và Công giáo – các Vương Quốc Tây Phương. Mọi tranh chấp sau đó chỉ có nhà Fatimid sẽ là người được lợi” Nizam al-Mulk ánh mắt sáng lên trí tuệ muốn nhìn xem Benjamin quẫn bách, thật ra thì gốc gác của Benjamin đã bị ông ta đào lên từ lâu, không liên quan gì các thế lực, cự kỳ trong sạch, trong hai năm qua quan sát thì kẻ này chỉ liên lạc đúng mình gia tộc Batukan và một số lãnh chua địa phương thuần túy.

Nhưng ông ta vẫn muốn khiến cho tên thanh niên Do Thái này phải quẫn bách.

Nhưng Benjamin đã bật chế độ thần côn liệu có quẫn bách không?

Không nhé.

Lại thấy hắn thành kính cuống nhiệt làm dấu, lại mồm leo lẻo lấy Chúa ra làm bàn đỡi rồi tiếp tục không nao núng mở mồm.

“ Nizam al-Mulk vĩ đại, với sự vĩ đại, thông thái của ngài chắc chắn dễ dàng nhận ra tôi là thám tử hay không, với quyền lực của ngài có thể dễ dang điều tra xem tôi có phải la thám tử của thế lực nào đó hay không. Cho nên tôi không nao núng với những lời nói đó” Benjamin khẽ mỉm cười.

Hắn lại làm vẻ thành kính lần thứ ba, biểu hiện Thần côn lặp lại và là một lần làm tốt nhất trong hai năm qua. Có thể sau này hắn làm tốt hơn, nhưng đây là cực hạn của Benjamin lúc này.

“ Tôi biết những gì mình vừa nói ra sẽ đẩy bản thân vào một tình thế đáng bị nghi ngờ, nhưng tôi không thể nói sai, vì đó là những dấu hiệu mà Người cho tôi thấy..” Thành kính thành kính đại thành kính, đức tin, cuồng nhiệt tất cả đều được thể hiện đến tận cùng khi nhắc đến vị Chúa nào đó.

Lúc này đến Nizam al-Mulk cũng phải bị động.

Sau một thời gian trầm ngâm ông ta mở miệng hỏi.

“ Người thanh niên trẻ, nếu được hãy cho ta biết, ngươi đã thấy gì?”

Benjamin không vội vã, hắn như hồi tưởng lại, như sắp xếp lại hình ảnh, thông tin, như đang tham tường một cái gì đó rất rất mờ mịt để chắt lọc ra thông tin đáng giá.

“ Tôi nhìn thấy được Nizam al-Mulk vĩ đại ngã xuống dưới mũi dao hèn hạ , kẻ thủ ác là một cái bóng mờ nhạt đang ngụ trong một thành trì ở phía bắc. Có một giọng nói thì thầm bên tai tôi, hắn tên Hassan-i Sabbah... không lâu sau thì Sultan Malik-Shah cũng ngã xuống dưới mũi tên của những kẻ hiểm độc dấu mặt, tôi không có nhìn thấy dấu hiệu gì về kẻ thủ ác ở trường hợp này” Benjamin rất thành kính và nghiêm túc nói lên, cứ như là hắn thực sự trông thấy những cảnh tượng trên vậy.

Benjamin không hề nói dối vì đó là những gì trong lịch sử diễn ra, hắn có thứ để tin vào, cộng với sự biểu diễn đã được luyện tập vô số lần, cho nên thực tế rất khó để nhìn thấy ngược điểm của hắn.

“ Khi nào” Vẻ mặt của Nizam al-Mulk trầm xuống... ông ta không ngờ lại có vẻ tin tưởng.

“ Tôi không biết chính xác, nhưng sẽ không quá lâu” Benjamin có chết cùng không dám nói thời điểm, vì hắn xuất hiện đã là một biến cố lịch sử, mấy thứ sự kiện kia có xảy ra không? xảy ra sớm hay muộn? có trời mới biết, không ai dám tuyên bố chính xác thời gian cả. Nhưng như vậy lại càng giống với những dấu hiệu mơ hồ mà Đấng Tối Cao cách thức sử dụng trong quá khứ các biên niên sử.

“ Hassan-i Sabbah ở thành trì nào?” Nizam al-Mulk tiếp tục dò hỏi thái độ cực kỳ nghiêm cẩn cùng lắng đọng.

Benjamin lắc đầu, thật ra hắn biết thừa lúc này Hassan-i Sabbah chỉ ở loanh quanh Alamut, nhưng nếu nói thẳng ra thì quá giả.

“ Không chính xác, tôi chỉ nhìn thấy một số hình ảnh mờ nhạt về nơi đó, Ngài có giấy bút không? tôi có thể vẽ một chút những gì tôi nhìn thấy...”

Benjamin thầm may mắn, mẹ kiếp tháng trước vừa mới tiếp xúc con gái thành chủ Alamut, Benjamin tò mò về cái thành trì này tại sao lại được mệnh danh là nơi không thể với tới. Taj al-Din Muslim cô nàng thật có tài hội họa đã vẽ lại vị thế của tòa thành rất sống động và lý giải vì sao Alamut có cái tến đó.

Benjamin cũng có năng khiếu hội họa, tuy chỉ quen vẽ kỹ thuật cứng nhắc gì đó, nhưng để mờ ảo vẽ lại Alamut xung quanh địa hình các đặc điểm thì không khó.

Nizam al-Mulk một bên hết sức chăm chú quan sát Benjamin đang vừa “ngẫm nghĩ” vừa họa tranh, trong lòng thì hết sức dạy sóng.

Không tin Benjamin là Tiên Tri thì không được, nhưng nếu tin thì cái chết báo trước của ông ta liệu có cách nào né tránh? Thực rất khó khăn.

“ Đây là hình ảnh tôi nhìn thấy...”

Benjamin cố gắng vẽ thật mông lung mờ ảo, chỉ để lộ một chút các đặc điểm cơ bản nhất của mỏn đá Alamut và tòa thành xây dựng trên đồi cao này.

“ Alamut... “ Nizam al-Mulk nhận ra ngay lập tức mặc dù bản vẽ của Benjamin thật ra chỉ mô tả được tầm 20% nơi này.

Đơn giản vì Nizam al-Mulk nhận được tin tức Hassan-i Sabbah cách đây mấy ngày, một luồng tin cực kỳ bí mật mà chỉ ông ta có được. Và luồng tin này cũng chỉ ra Hassan-i Sabbah rất có thể ở Alamut. Kết hợp với thần côn Benjamin thì quá trùng hợp và quá đáng tin rồi...

“ Ngoài Hassan-i Sabbah ngươi còn thấy gì hỡi Tiên Tri của người Do Thái?” Nizam al-Mulk rất trọng thị đặt câu hỏi.

“ Bóng tối lan tràn, rất nhiều người ở đó bị bóng tối bao phủ, tâm trí của họ đã bị đầu độc” Benjamin nói chắc như đinh đóng cột.