Lá chuối thì lấy được rồi, nơi này đầy, mấy thằng khốn nạn thổ dân nói gần gần nhưng chúng nó đưa Xuân đến tận California bờ biển… chỗ này sát ngay Mexico rồi. Mà khu Trung Mỹ lúc này dày đặc thành bang lớn bé của người bản địa.. thô thô giản giản tầm 3 cái Đế quốc, thành bang lớn bé đếm mỏi mồm..
Điểm hay là các thành Bang đều cách nhau tầm 50-70km.
Lý do đơn giản vì bọn họ cần nguồn tài nguyên thiên nhiên nhiều để bổ xung cho cuộc sống… người Toltec nói riêng hay người thổ dân ở MesoAmerican nói chung toàn là nông nghiệp sơ khai. Nếu nói đến hệ thống tưới tiêu nhân tạo tốt thì cần đi cao nguyên Peru.
Ở Mesoamerican thì không được bọn họ nông nghiệp thô sơ, chưa biết chăn nuôi, gia súc gia cầm duy nhất của bọn họ chính là gà Tây.. tức là săn gà nhốt lại ăn dần…. quá trình chăn nuôi gà không có thành hệ thống. Không có bằng chứng nào về sự chăn nuôi gia súc , gia cầm khác.
Bánh xe lưỡi cày càng không có khiến việc canh tác không thuận lợi, phân bón càng chưa biết dùng, vì vậy trời ban cho họ các giống cây lương thực năng xuất nhưng vẫn thiếu đói, vẫn phải săn bắn hái lượm trên một diện tích rộng để bổ xung. Đây là lý do các thành bang càng lớn càng phải xa nhau.
Đặc biệt nông nghiệm ở Meso dựa vào mưa để cung cấp là chính, hệ thống trữ nước hay sông hồ là không có tác dụng cao đặc biệt. Chính vì lẽ đó các nạn đói năm 1043-1065 đã khiến hơi này chết rất nhiều người và cũng là nguyên nhân khiến nhiều thành bang chiên tranh.
Bên cạnh đó đám Tezcatlipoca cứ hạn hán hà hiến tế người, trẻ em. Mà chúng chuyên đi bắt bớ người Nonoalca hiến tế cho nên đôi bên xung đột càng mạnh mẽ.
Cầm lá chuối trong tay mà Xuân hai mắt rưng lệ, năm nay thật sự mất Tết rồi còn đâu... còn 5 ngày nữa đến tết, kểu gì cũng không kịp về nhà.... Rất muốn đánh người, rất muốn ma sát bố con thằng Põccochuk xuống đất mà đấm, trước tiên đấm thằng Tokula sau đó lúc nào về Pháo đài thì đấm thằng bố.
Hơn bốn trăm người còn khỏe mạnh, lại quen đi bộ đường dài cho nên tốc độ không chậm. Bọn họ men theo biển mà đi, tuy không bị rừng rậm cản lối nhưng thật nhiều vách đá ăn sâu ra biển cản lối.
Vì phải mang theo hỏa pháo 300kg ( cả giá và nòng) cho nên tốc độ không thể cao lên được.
Vậy nhưng Xuân cũng không phải là bạch đi về con sông sở vùng San Diego. Hắn chỉ là đi thoát ly khỏi bãi biển tìm một vách đá hơi cao làm nơi trú chân....
Tết đã mất rồi, Xuân cũng chẳng thiết về Pháo đài vội, hắn có việc để làm nơi này.
Đem năm mươi người về Tân Sinh Tỉnh không có gì để ăn cả, không thể đánh cá ăn mấy tháng chờ có lương thực mới canh tác. Mà kể cả canh tác cũng không đủ hạt giống vì năm trăm người của Alq Atecquez đã ăn đến viên hạt giống cuối cùng..
Cho nên Xuân quyết định đó là đánh.. không thể đánh các thành bang lớn nhưng thành bang nhỏ phải đánh và cướp lương, cướp hạt giống , nếu không 800 người tập trung ở Tân Sinh Tỉnh sẽ chết đói.
Vì vậy nhóm người của Xuân không phải là di chuyển về con sông vùng San Diego mà là đóng quân tại đây, chờ đợi thuyền Barques mini qua lại vận chuyển hết 300 phụ nữ, thương binh , trẻ nhỏ thì sẽ theo thuyền đi cướp lương…
Xuân không vội, hắn tạm thời còn đến 3 ngày lương thực… cần phải cẩn thận lựa chọn đối thủ…
Alq Atecquez là kẻ có kinh nghiệm chiến đấu lại thuộc địa hình… nếu tính tổng thì quân thổ dân kể cả 30 người Tokula và nhóm của Alq Atecquez là 180 người, cộng thêm 50 binh Đại Việt, đủ để hình thành một lực lượng đủ để trấn áp một thành bang cỡ trung tầm 1000-1500 người.
Với 1000-1500 người thì bọn họ chỉ có tầm 200-300 chiến binh.
Các thành bang kiểu này tường vây nhỏ có ở vùng trung tâm nơi có quảng trường, sân bóng và điện thờ thần mặt trời.
Đối với quân Đại Việt thì cấu trúc này coi như không có.
Lúc này đã bước vào mùa khô. Khả năng tác chiến của quân Đại Việt có thể nói là nâng lên thẳng tắp .
Cạch …cạch….
Hai tên thổ binh chổng khố lòi mông dùng đá để đánh lửa….
“ Tránh tránh…”
Một tên người Trời đi lại…
Lôi ra một bình dầu hoả nhỏ chuyên phụ để nhóm lửa … tưới tưới…
“ Ơ ..ơ …ơ….” em đang đánh lửa mấy anh người zời tưới nước vào bùi nhùi... chơi nhau à…? Mày là người trời đấy.. nếu là người Toltec thì tao thịt…
Mấy tên thổ binh mặt méo xẹo....
Lạch cạch... xẹt... bùng....
Một ngọn lửa cứ thế bùng lên thật cao khiến cả dám thổ dân sợ hết hồn... Người Trời lắm pháp thuật quá...
Bên mấy đống lưa bữa ăn thanh đạm, chỉ có chút thịt khô cùng bánh mì làm từ hạt hắc mạnh nghiền... phải rồi , lúc này quân Đại Việt cũng ăn hắc mạch đã , ăn hết thì mới ăn đến gạo cùng lương khô. Cuộc sống tha hương khổ lắm đâu như ở nhà...
Lúc này Xuân cũng không rảnh rỗi, hắn phải đi một vòng xem xét các chiến binh còn lại của người Teltoc, hắn kiểm tra kĩ từng người trang bị cùng thương thế để có thể đánh giá chuẩn xác nhất quân lực của bản thân.
Chiến tranh là cỗ máy sàng lọc tốt nhất chiến binh. Tuy Alq Atecquez chỉ còn lại 150 chiến binh nhưng toàn là bọn khoẻ mạnh vạm vỡ… có điều bọn này nhiều ngày chạy đường dài nên thể chất đang rơi vào kiệt quệ..
Vũ khí trang bị của bọn này không còn vũ khí tầm xa như mũi lao. Cung tên thì người Toltec đã biết dùng nhưng không phải vũ khí phổ biến. Bọn họ vẫn dùng lao, mũi giáo và cây gậy gỗ có lắp lưỡi Obssidian sắc bén.
Lại nói đến Hắc Diệu Thạch Obssidian ở Mesoamerican chính là một mặt hàng quan trọng. Các thành bang đều được xây dựng ở những nơi dễ khai thác loại nguyên liệu này.
Và chế các Obssidian chính là một ngành thủ công nghiệp kiếm tiền nhiều nhất ở khu vực này. Thành Tula nổi tiếng với những thợ thủ công lành nghề… sản phẩm của họ đã trở thành mặt hàng được ưa chuộng buôn bán.
Có điều sau nhiều ngày chiến đấu, các lưỡi dao của Macuahuitl trong tay chiến binh Cotazo ma đã hỏng hết, thật không thể chiến đấu tiếp tục bằng loại này được….
Xuân vẻ mặt lại táo bón quay lại đống lửa hội họp cùng đám sĩ quan cấp thấp…
“ Các đồng chí thấy chuyện này nên giải quyết ra làm sao?” Xuân cau hó hỏi ý kiên của mấy tên cấp dưới.
“ Thuyền Trưởng, tôi vừa kiểm tra một nhóm khỏe mạnh nhất của Alq Atecquez, bọn họ không khác mấy chiến sĩ của Põccochuk . Kỹ năng cá nhân khá tốt nhưng không biết phối hợp đội hình tác chiến. Thêm vào đó khả năng chúng ta trang bị kiếm Gladius cho người Toltec là sai lầm, ít nhất là sai lầm trong lúc này” Một tên sĩ quan trẻ lên tiếng, ở Đại Việt nếu đã là họp quân sự thì những người được tham dự sẽ cực kì tích cực đóng góp ý kiến.
“ Đồng chí Đằng nói tiếp đi” Xuân khuyến khích.
“Bọn họ quen chiến đấu với vũ khí nặng như Macuahuitl cách dùng thứ này không khác mấy chiên chùy ở Đại Việt và khác hoàn toàn cách dùng Gladius. Ở nơi này không có loại vũ khí dạng kiếm nhẹ 70cm, Macuahuitl nặng ít nhất tầm 3kg. Còn dao kiếm chỉ là loại Hoắc Diệu Thạch nhỏ tầm 20-30cm.... ý của tôi là họ không thể phát huy được sức mạnh của Gladius...” Vị chỉ huy trẻ tiếp tục trả lời....
“ Thật là rắc rối... Macuahuitl của đám người này đã hỏng hết cả...” Xuân càu nhàu, tay không quên ném một cây gỗ vào đống lửa... tro lửa đánh động ngùn ngụt bốc lên.
Cùng lúc này ở Thăng Long đang là trời sáng... Bốn mươi chiến hạm xếp hàng dài kín cả Đấu Hồ...
Khủng khiếp sức sản xuất, với những vỏ tàu đã có sẵn chỉ chờ lắp đặt động cơ cùng đóng sàn thuyền thì ngay khi các động cơ xuất xưởng ngay lập tức có bốn mươi chiến hạm được thành hình nhanh nhất có thể. Tốc độ này đã là chậm vì một vài nguyên nhân kỹ thuật hạn chế.
Việc không đồng bộ gữa thiết kế khung thuyền và động cơ hơi nước khiến cho việc lắp đặt trở nên khó khăn, những con thuyền chạy thử toàn là 15m Carrak tàu pháo, lò hơi có thể đặt ở chính giữa sau đó nối ống hơi không quá dài đến đuôi thuyền để kết nối động cơ chân vịt... Nhưng những thuyền tải Barque dài dến 27m thì không thể nào nối ống dài như vậy. Thứ nhất là năng lượng thất thoát, thứ hai đó hính là đường ống dài đồng nghĩa cả một đoạn ống dài phải chịu áp lực mạnh rất không an toàn. Thứ đến là vấn đề cân bằng của Barque không thích hợp để bố trí như vậy... cho nên riêng thuyền tải lại phải mất một thời gian cải tạo. May mắn cải tạo không quá khó và vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Lý Từ Huy .
Huy là ai? Thứ này có thể làm khó nàng?
Nói thật là nó làm khó tất cả đội ngũ kỹ sư. Thời gian qua Đại Việt vì nghĩ rằng hạm đội hải quân tàu chiến đã thành hình và không cần bổ xung trong thời gian mới. Họ thoả mãn với động cơ chân vịt chạy bằng cơm và cỏ. Cho nên đóng mới rất ít chiến hạm, chủ yếu là đóng thêm một số pháo hạm 15 m thôi.
Nhưng bùng nổ kinh tế giao thương, bùng nổ các lãnh thổ Đế Quốc ở phương xa như Singapore , Pataya , Cửu Long Lộ, Dumai, đảo Bắc Hải, rồi Busan. Cho nên nhu cầu vận tải mới là bức thiết.
Thời gian trước khi máy hơi nước ra đời đó là dự án đóng mới 120 tàu vận tải Barques 27m trung tải. Gỗ để đóng Barques 50m thì hiếm chứ đóng 27m thì Đại Việt xếp thành núi. Đừng nói 120 Barques 27m trung tải, đóng 240 chiếc cũng có..
Vấn đề ở đây là dư án này lên dây trước khi động cơ hơi nước đi vào nghiên cứu. 14 xưởng đóng tầu nhà nước cùng 23 xưởng đóng tàu tư nhân đều nhận thầu..
Mối nhà máy có thể đóng từ 2-3 chiếc một lúc . Kinh khủng như xưởng Bố Chính, Thiên Trường thậm chí khởi công đồng loạt 6 chiếc cùng thời điểm.
Cho nên số Barques 27m trung tải đang dở dang ở Đại Việt lên đến hơn bảy chục chiếc.
Thử nghĩ nếu không thể tích hợp động cơ hơi nước vào thuyền Barques 27m trung tải thì Đại Việt có bao nhiêu thiệt hại?
Đã có động cơ hơi nước ai còn muốn dùng thuyền buồm lắp chân vịt chạy bằng cỏ, cơm?
Lúc này các kỹ sư mới tá hoả sợ hãi , nhưng mọi nỗ lực tính toán đều thất bại, sự cân bằng đầu đuôi của Barques 27m không thích hợp lắp vào động lò hơi, động cơ hơi nước chân vịt….
Lý Từ Huy giải quyết ra sao?
Đơn giản không lắp chân vịt thì lắp guồng xoay hai bên mạn tàu là được… mấy ông Đại Việt Kỹ sư mắc bệnh thần tượng hoá.
Thần Đế - Thánh Đế nghĩ ra chân vịt là cả đám cứ thần tượng bám theo nó đâm ra làm cô hẹp sức sáng tạo..
Lắp guồng xoáy hai bánh nước đường kính 4,5 ở hai bên mạn sườn tất nhiên có chút nhược điểm.
Thứ nhất đó là mất không gian bố trí pháo mạn. Thứ hai đó là dễ bị tấn công vào guồng xoay bằng đạn pháo, thứ ba đó là cồng kềnh, tự nhiên mỗi bên mạn tăng thêm 1,2m bánh guồng xoay.
Nhưng lợi ích không phải không có. Thứ nhất dễ bố trí hơn chân vịt nhiều lần, hệ thống truyền động đơn giản cho nên dễ bảo trì.
Thứ hai lợi ích đó là mực ăn nước tự nhiên giảm xuống 60cm ( chân vịt cánh thò dưới đáy thuyền 50-60cm) cho nên đi đươc các vùng nước nông… mà loại này không sợ lưới đánh cá mắc vào… rất thích hợp đi cả sông cả biển…rất khó mắc cạn…
Cuối cùng và cũng là lợi ích to lớn nhất… vì động cơ, guồng xoay cùng bố trí giữa thuyền cho nên cực kỳ cân bằng.. nói trắng ra loại cấu tạo này thuyền nào cũng bố trí được… từ đó Đại Việt tránh được việc lãng phí mấy chục chiếc Barques 27m trung tải đang đóng dang dở… và cũng chính vì bố trí cả nổi hơi, động cơ ở trung tâm cho nên không sợ vấn đề mất cân bằng , có thể tăng trọng lượng cả hai thoải mái một chút tăng công suất thêm một chút không bị giới hạn.
Vậy là một đám Barques 27m trung tải với hai cái bánh xoay bằng thép lắp hai bên hông cứ thế ra đời , vượt mọi khó khăn trở ngại mà kiêu hãnh đạp sóng chinh phục biển cả, sông ngòi..
"...Chàng khoác tăng y nương nhờ cửa phật..." "...Bỏ cả hồng trần, bỏ cả ta..." Cổ Nguyệt Ma Môn-Hạ Mục Khuynh