Tình hình Châu Mỹ đã qua thời khắc phức tạp, lúc này chỉ cần ổn định phát triển, tìm kiêm các đối tác làm ăn. Mở rộng tìm hiểu về Nam Mỹ đặc biệt là Peru và Chile hai vùng đất…. Nghiên cứu thật sâu ngô ngữ văn hoá tập tục của bản địa để tránh những hiểu lầm không đáng có .. sau đó chính là thâm nhập và hoàn thành mọi mục tiêu đã đề ra..
Mười chiến tải hạm lên đường mang theo cây giống , hạt giống , con giống về Đại Việt. Ở nơi này Bắc Mỹ chỉ cần mười tải hạm là quá đủ để sử dụng.. các thành viên của đoàn 300 người thủ thủ theo Ngô Trí Xuân từ đầu không có ai muốn về Đại Việt, họ muốn làm cho hết công tác dở dang nơi đây…
Ngô Trí Xuân đưa cho Ngô Trí Bàng bản sao chép quyển tự điển tiếng Toltec, cùng rất nhiều ghi chép về văn hoá tập tục thổ dân bản địa mà hắn hiểu được đem về Đại Việt…
“ Em đừng khóc nữa.. về Đại Việt gặp Thần Phụ, Thần Mẫu quan trọng hơn.. sức khoẻ là thứ đáng quan tâm nhất. Sử dụng thứ kia không hiểu đã gây những tổn thương nào cho em…. Giờ tuổi chúng ta còn trẻ cho nên chưa phát hiện, em không sợ mười năm sau anh vẫn còn trẻ khoẻ mà em đã nhăn nheo như các đời Silam khác của Mexican?” Xuân cố gắng khuyên cô vợ trẻ đang khóc lên khóc xuống vì mới cưới đã phải chia tay chồng.
Nhưng Xuân biết làm gì? Hắn thích cô nàng này thật… cho nên không muốn chỉ sau vài năm chung sống kẻ thì đầu bạc người hãy đầu xanh… như vậy kẻ đau khổ chỉ có Atotoztli thôi.
Đi cùng Atotoztli còn có một đội nữ binh người Toltec. Những nữ binh này sống ở Tân Sinh Thành lâu cùng người Đại Việt cho nên biết nhiều tiếng Việt, có thể dạy cho Atotoztli thời gian đầu cũng có thể làm phiên dịch.
“ Chị dâu, anh họ nói đúng… vấn đề sức khoẻ quan trọng.. ngươi nếu mà mấy năm sau nhăn nheo da, tóc bạc, lúc đó anh họ đá ngươi một góc tìm cô gái trẻ thì… chậc chậc…” Ngô Khảo Tề một bên nói.. phiên dịch lập tức rỉ tai Atotoztli…
“ Không.. Xuân mới không vứt bỏ ta.. ngươi kẻ xấu” Atotoztli chỉ thẳng mặt Tề mà quát sau đó lao vào ôm Xuân thút thít…
Tề mộng, doạ có một câu thôi mà chị dâu này nóng tính. Nghe nói chưa về nhà chồng đã đá cho cháu chồng tí nữa tuyệt hậu… con gái thổ dân dữ quá…
Tề cân nhắc… thôi hay là nhịn.. về Đại Việt cưới cho lành. Nhưng nghĩ về các sư tử Đại Việt.. thôi hay cưới ở đây cho lành…
Đắn đo…
Cuối cùng Ngô Khảo Ty với tư cách trưởng bối đứng ra khuyên can mới được…
Atotoztli vẫn là tôn trọng trưởng bối, không làm càn nữa mà dứt áo lên tàu về Nước Trời..
“ Đành lòng sao? Ta nhìn nàng đâu có bệnh gì đâu? Cháu có lo quá không...” thất Xuân buồn rầu tiễn đưa vợ trẻ thì Ngô Khảo Tỳ vỗ vai động viên.
Tỳ thì có khác quái gì, cưới con gái Đỗ Như Thanh, vừa làm đám cưới được 7 hôm thì Đại Đế về . Túm hắn đi Medang.. đi Medang chưa nóng đít thì bị điều đi Châu Mỹ… giờ vợ trẻ Đỗ Kim Minh của hắn có lẽ đang lấy nước mắt lau mặt đây.
Nói trắng ra đừng nghĩ cưới con em Hoàng tộc là sướng.
Hoàng tộc nào ghê gớm tôi không biết, nhưng hoàng tộc Ngô Gia Đại Việt là khổ.
Cưới Ngô gia con gái thì sướng trùm, nhưng cưới đàn ông Ngô Gia thì khổ dài.
Thứ nhất nếu cưới hạng vô danh không chân tài thật học thì cả đời đừng mong có ưu đãi gì từ Hoàng Thất.
Cưới kẻ có chút tài thì một năm gặp mặt chồng chắc đếm theo ngày. Vì con trai Ngô gia 70-80% trong quân ngũ , có tài là được trọng dụng, trọng dụng ý nghĩa là vắng nhà. Một khi tổ quốc chưa yên tiếng súng , đệ tử Ngô gia chưa một ngày nghỉ ngơi.
Các chị em ở Đại Việt giờ dân trí cao lắm, không ham cái mác hoàng tộc đâu. Thực dụng, hạnh phúc mới là quan trọng nhất… phải rất can đảm mới dám cưới con trai họ Ngô.
Lấy ví đụ điển hình mà nhìn… đến Thánh Đế còn vò võ ở nhà đợi chồng. Một đám vương phi của Thánh Võ Vương còn đàn sống nhờ ở Thăng Long vì chiến sự Tây Việt chưa yên.
Nghe nói đâu Ngô Khảo Tước Khả Hãn Bắc Nguyên năm nay sẽ thân chinh qua Tiểu Á gì đó…
Ba người đứng đầu Ngô Gia đàn ông đã nói lên tất cả… huống hồ chi con cháu lấy họ làm khuôn để học. Chị em nào lá gan to như cái sàng mới dám đụng vào đàn ông Ngô Gia.. đây là sự thật 100% ở Đại Việt.
Hoàng Tộc Nam Nhân ế lòi.
Châu Mỹ chuyện coi như rơi vào trầm tư một khoảng thời gian. Lúc này đến chuyện Đông Nam Á cần triệt để giải quyết.
Nhưng vấn đề là cả Medang và Bangmakok thiên tâm ơn tạ anh trai cả Đại Việt trong lúc nguy nan cản cơn sóng dữ.. nhưng sóng dữ đi qua chỉ còn mấy trận mưa nhỏ…
Medang và Bangmakok muốn tự mình giải quyết , không dám làm phiền anh cả..
Cái này là ăn xong chùi mép. Lúc khó nhất Đại Việt đánh , đến lúc dễ các ông xơi?
Không hề... đừng nghĩ vậy sẽ làm hiểu nhầm tình hình cùng vấn đề.
Anh em hoạn nạn hay đồng minh là giúp nhau những lúc quan trọng ngăn cơn sóng giữ để cho đồng minh khịp thở kịp lấy lại sức. Đại Việt không phải cảnh sát khu vực đi săn bắt cướp. Nhiệm vụ quốc tế của Đại Việt nhiều nhất là trực tiếp tham chiến khi lợi ích quốc gia và khối liên minh bị đe dọa. Thứ hai đó là trực tiếp tham chiến khi các quốc gia đồng minh không có sức đánh trả hay nếu để mặc thì bọn họ thiệt hại nặng nề.
Còn nếu tình hình trong tầm kiểm soát của các quốc gia đồng minh thì Đại Việt không điên mà nhúng tay.
Mỗi quốc gia mỗi dân tộc đều có tự tôn và tự tin của mình. Việc can thiệp quá sâu chỉ mang lại tính ỉ lại của khối đồng minh, để rồi sau này cứ hở một chút bọn họ lại khóc nhè. Đại Việt đâu rảnh mà đi lo lắng mãi được? Vấn đề Phillipines và Brunei đang đặt lên mặt bàn nóng hổi, ngay cả việc 4 cái tiểu quốc ở em biển Mallaca cũng cần giải quyết triệt để. Hạm đội Bắc Hải thì chạy tít về Nam Hải chiến đấu, cả một dãy bờ biển từ Hải Phòng cho đến Thiệu Hưng trống không hải quân.
Cho nên quyết định của Medang và Bangmakok nhật được sự đánh giá cực cao và sự tôn trọng từ Ngô Khảo Ký và Đại Việt nói chung. Biết tự đi trên đôi chân của mình thì mới xứng đáng là đồng minh của Đại Việt.
Một nửa Hạm Đội Đại Việt đã rút về Hải Phòng, Hạm đội Bắc Hải đã quá mệt mỏi cần được nghỉ ngơi và bổ xung. Họ hết chạy đi Nhật Bản lại chạy Đông Nam Á, người chứ đâu phải máy làm sao chịu đựng nổi.
Hiện tại Ngô Khảo Ký chỉ huy hạm đội Nam Hải -Bố Chính, cụ Lý Thường Kiệt bị đuổi về Tân Bình Lộ làm phẫu thuật lấy nẹp sắt ra... nói đùa chẳng nhẽ cụ muốn làm Iron Men mãi được sao.
Hiện tại Đại Việt chỉ giữ lại năm ngàn bộ binh ở Mallaca, bảy ngàn hải quân hạm đội Nam Hải cũng đóng ở Mallaca. Năm ngàn bộ binh khác đóng ở cảng Girre, nơi này Lavo vẫn chưa đủ khả năng trong thời gian ngắn tiếp nhận vẫn cần quan Đại Việt trú đóng.
Đội Biệt Kích 1000 mới thay thế đội cũ đã mệt mỏi đóng quân ở Bangmakok , và dự tính 5000 quân tinh nhuệ sẽ hộ trợ tiến đánh Ayutthaya trong thời gian tới.
Còn về Medang thì tự lo phần còn lại của Sumatra.
Vấn đề về Chola và Pagan không phải dễ như vậy bàn. Chủ lực Chola đã chạy thoát, sứ thần Chola đã tiếp xúc muốn bàn về sự hòa bình cùng nối lại giao thương. Về Pagan thì tổn thất cực kỳ nặng nề gần như mất hết hải quân, Bộ binh thì bị dịch bệnh cùng sự đuổi tiết của Lý Mỹ Lệ mà tổn tất đến 30%. Một con số khủng khiếp. Nhưng bọn này thực sự đã chạy về đến đồng bằng thung lũng Pagan. Trong thời gian ngắn muốn đánh bọn hắn là rất khó.
Chola là một bài toán siêu cấp khó khăn, bọn hắn không hiểu vì lý do gì mà lại tỉnh táo biết điều hẳn ra. Muốn hoà bình và lấy ưu đãi thương mại để hàn gắn chiến tranh.
Đánh Chola? Tức là đem hải quân đến vây lại các hải cảng và tiến hành tàn phá… bởi bây giờ mà nghĩ đến chuyện đem bộ binh viễn chinh đổ bộ Chola là quá ngu xuẩn , việc làm đó sẽ khiến Đại Việt kiệt quệ tài chính , quân đội sẽ cực mệt mỏi. Nhưng hiệu quả đạt được là gì?
Không có tí hiệu quả nào ngoài chuyện bõ tức.
Tiếp tục đánh Chola tức là tiếp tục cắt giao thương Đông Tây… một nguồn hàng lớn của Đại Việt và các quốc gia đồng minh không thể xuất khẩu vào thị trường to lớn Ấn Độ và Châu Âu, Tây Á.
Nhân mạng tổn thất, tiền bạc tổn thất, giao thương trì trệ. Làm sao đánh được? Cho nên cả Medang và Đại Việt phải nuốt cục tức vào họng… nuốt rất sâu… uất ức nhưng vẫn nhịn để hoàn thành mục tiêu chung… đây là trượng phu phải làm… mấy cái thằng cứ đụng cái nhẩy sồn sồn hãm…là khó hiểu ở đoạn này.
Mục tiêu của Đại Việt lúc này đó là Thống nhất miền Tây Bán Đảo Mã Lai, nhét nó vào Đại Việt. 700 hải quân và 500 bộ binh ở Mallaca với mục đích này… các chuyên gia điều trị tâm lý tôn giáo của Medang đang lũ lượt kéo đến Mallaca mỗi lúc một đông.
Mục tiêu thứ hai đó là tái trang bị cho đồng minh, khiến họ tiến lên cận đại tiêu chuẩn .
Súng hoả mai hạt nổ nòng rèn.. không cần phải sử sụng súng đá lửa hay thừng mồi nữa. Cồn nghệ chỉ có Đại Việt nắm, muốn sao chép cũng không ai ở Đông Á Bắc Á làm được.
Tất nhiên súng của Medang, Lavo hay các vùng ngoài trung tâm Đại Việt là cơ chế nạp đạn đầu nòng, hạt nổ gõ. Đảm bảo mưa cũng có thể bảo trì một phần sức chiến đấu.
Quan trọng nhất là nâng cấp khả năng hải chiến cùng vận tải của các đồng minh..
“ Anh … thật chúng em có thể được dùng loại tàu máy móc động cơ đấy sao?....”
Daksamavamca mừng như phát ngất mà hai tay túm lây cánh tay Ngô Khảo Ký vồ vập…
“ Ầy ầy… mau thả ra.. thể thống gì đây… Là anh cả của cả nhóm đâu có thể nói dỡn. Sự việc của Chiên Nàn Phú Thái khiến anh quá thương tâm rồi, giá như Đại Việt kịp phát triển vũ khí nhanh một chút có lẽ…” Ngô Khảo Ký lắc lắc đầu khổ sở..
Daksamavamca cũng buồn rười rượi mà buồn tay ra…
“ Anh đừng tự trách mình. Anh chị đã giúp đỡ Chiên Nàn cung chúng em quá nhiều. Không có anh chị thì chúng em đâu có ngày nay? Chiên Nàn hắn quá đen đủi đi, có thằng cha với thằng em trai như vậy. Dù anh có cho hắn thêm đồ đạc vẫn khó qua khỏi” Daksamavamca lạnh lùng hơn mà nhận xét, lý trí hơn mà nhận xét.
Thật ra Daksamavamca rất bực mình Chiên Nàn vì nhiều lần Daksamavamca chỉ hắn học tập như mình. Đảo chín đi, lên làm vua sau đó cải cách đất nước.
Daksamavamca cho răng Chiên Nang có hậu quả ngày hôm nay chính là do sự lưỡng lự, thiếu quyết đoán của bản thân gây nên.
Nhưng nghĩa tử là nghĩa tận. Daksamavamca cũng không muốn đô co nữa. Có điều Daksamavamca đánh giá Lý Mỹ Lệ cao hơn, vì Lý Mỹ Lệ đã mươn rất nhiều chuyên gia điều trị tôn giáo của Medang.. không hề ít hơn Đại Việt mượn… kể từ đó đủ hiểu Bangmakok đang súc lực để làm một trận quét sạch thần thánh.
Ngô Khảo Ký cũng đánh giá cao cô em dâu gốc Việt này.. rất mạnh mẽ.. Mỗi tội cũng là rất đáng thương cho nàng mất đi trượng phu.
“ Ý của chú tức là anh không cần cung cấp đồ mới này đúng không?” Ngô Khảo Ký híp mắt hỏi…
“ Ấy ấy… anh… đừng vậy… muốn chứ , nằm ngủ mơ còn muốn.. nhưng mà em nợ…” Daksamavamca dày mặt.
“ Chú nhắm đến cuối đời trả hết nợ cho anh chị không?” Ngô Khảo Ký cười đểu mà hỏi. Medang nợ quá nhiều rồi.
“ Ôi chao, em không trả hết, con trai em trả… trả cho thằng Tuấn nhỉ?” Daksamavamca cười vang…
Lý Mỹ Hoa mỉm cười nhẹ nhàng nói “ Anh chị vẫn là tốt nhất”
Dashiva… Puahlung … Damavajar mấy đứa trẻ đều cười vang khi thấy được người lớn nói chuyện..
Đây là bữa cơm gia đình…
Dashiva năm nay cũng đã mười ba, là bạn đồng học của Nakon và Ngô Thần Thuấn… hắn gãi đầu gãi tai.
“ Bác yên tâm , cháu về sau kiếm tiền trả cho anh Tuấn”
Con bác là anh… chả hiểu đâu ra cái luật ấy. Nhưng thằng Tuấn con Ni đều là anh chị của đám này cả.
“ Ha ha… thằng cha ăn mặn thằng con lại khát nước… có ai như vợ chồng ngươi đi vay rồi để con cái trả…”
Ngô Khảo Ký cười lớn hân xoa đầu Dashinvar mà nói… “ Có hiếu.. tốt lắm…”