Duyệt binh ở Đại Việt nó đã lạ từ bản chất, cho nên có thêm mấy thứ lạ thì mọi người chấp nhận thôi. Vì vốn dĩ nó đã là một cuộc duyệt binh rất quái rồi.
Không khí lạnh của ngày đông không làm dịu đu nổi khí thế hừng hực của bầu không khí trên quảng trường đỏ.
Từ bảy giờ sáng các lực lượng bộ binh, các lực lượng dân sự đã tiến vào quảng trường rộng 300m dài 850m khổng lồ này ( Quảng trường Đỏ rộng 130m dài 600m). Số lượng người dân được tham gia trực tiếp trong quảng trường là 30 ngàn xếp dàn hàng đứng phía Tây và Nam.
Phía Bắc chính là Điện Dân chủ tráng lệ cao 30m kiến trúc vừa hiện đại lại pha lẫn nghệ thuật truyền thống của Đại Việt. Bên cạnh Điện Dan chủ còn có tháp đồng hồ cao lớn… Điện Tự Do, xa hơn về phía Tây chính là Toà Nhà Nghị Viện Nhân Dân
Phía Đông quảng trường chính là Đấu Hồ thoáng đãng nơ bên kia của nó chính là Bản Doanh của Quân Khu Thủ Đô.
Các quan chức khách mời… liên tục xuất hiện tiến vào các hàng nghế từ thấp đến cao phía trước Điện Dân chủ.
Ngô Khảo Tước Hãn Đế Bắc Nguyên…
Triệu Húc … Hoàng Đế Đại Tống
Quốc Vương Cao Ly, gia Tộc Minamoto, Fujiwara, Taira. Zhui no gia tộc… Vương thị Bắc Mân, Quốc Vương Tây Di. Lý Càn Nhân… đây là nhóm phương Bắc các quốc gia.
Nhóm phương nam có Lavo, Medang quốc vương, Thuỷ Chân Lạp và Lục Chân Lạp đều có mặt, tiểu quốc như Pâhng cũng có…
Đặc biệt lần này có thái tử Chola từ rất xe đều đến rồi…
Có thể nói lần này Đại Việt mời đủ rộng, đủ bao quát các quốc gia lân bang.
Mà quả thật nguyên thủ hay các yếu nhân các quốc gia trên đều rất tò mò, bởi lẽ thường các cuộc diễu binh, duyệt binh thời này khá sơ sài. Cũng chỉ lúc nào xuất chinh hay đánh trận khải hoàn thì quân đội xếp hàng đi vào kinh thành khoa trương một chút để dân chúng coi.
Còn về duyệt binh thì thường tổ chức trong quân doanh, các quan lại, tướng quân và đôi khi là vua đến thưởng lãm chứng kiến sức mạnh quân đội một chút.
Làm đến mức như Đại Việt, mời tất cả quốc gia trong khu vực đến dự, lại tổ chứ quy củ công khai trước toang bộ dân chúng thì bọn họ chưa từng thấy qua trong lịch sử…
Rất tò mò.
Nhưng không ai mở miệng nói chuyện riêng mà chỉ dám thì thầm hoặc mở trừng mắt quan sát.
Mấy vạn người từ quân đến dân Đại Việt đều im lặng như tờ, nghiêm trang dự lễ , bọn họ làm khách sao dám thất lễ cơ chứ..
“ Quân – dân đều quy củ, nghiêm trang như vậy... người Tống không bằng rồi” Lý Hiến trong đầu nổi lên so sánh, không chỉ bọn họ mà còn toàn bộ các nhân vật khách mới hom nay đều so sánh.
Dân Thăng Long dự lễ chính thức chỉ có 20-25 ngàn người trong quảng trường, nhưng phía sau quảng trường trên những con phố đó là hàng người kín mít, có thể họ không nhìn thấy gì phía trước, nhưng bọn họ có thể nghe, có thể cảm nhận... có thể được tham gia vào đại lễ này đã là may mắn lắm rồi.
Tháp chuông đồng hồ đã mười giờ kém năm phút... Ngô Khảo Ký và Lý Từ Huy cũng đã vào chỗ ngồi của mình... Trung tâm đài cao, trước khi qua đây thì hai người cũng đi một lượt chào hỏi bắt tay cùng các nguyên thủ, nhân vật trọng yếu quốc gia lân bang khác.
Cái nghi lễ bắt tay thể hiện hữu nghị thiện cảm này là từ Đại Việt và cũng thành trending, nhiều quốc gia cũng có cái này học tập....
Nhưng Ngô Khảo Ký khác với các quân vương khác... hắn tự mình đi đến khu bên trái, nơi ngồi của các cựu chiến binh, các thương binh giải ngũ của Đại Việt .
Xoạt xoạt... xoạt....
Cả đám cựu chiến binh, thương binh đứng lên, có người cụt tay phải thì hành lễ nghiêm cúi đầu, có người cụt chân thì chống nạng mà đứng... trên ngực quân phục áo không thiếu các huân chương ghi dấu công lao cống hiến xương máu cho Đế Chế này....
“ Ngồi... mau ngồi xuống.... “ Ngô Khảo Ký vội giơ tay cho đám lão binh này ngồi, bọn hắn đã là thế hệ trước , nhiều nhất là cựu chiến binh thời chiến tranh với Đại Tống từ 15 năm trước... cũng là thế hệ cũ lắm rồi, nhưng Ngô Khảo Ký không quên bọn họ, vẫn truy đãi ngộ, truy thưởng huân chương... một đám lão binh Đại Việt mắt lệ nhòa...
“ Mọi người cuộc sống vẫn tốt cả chứ..?” Ngô Khảo Ký hỏi, hắn biết thừa câu trả lời sẽ là gì....
Một đám hô tốt hô cảm ơn, Ngô Khảo Ký không phải đến để nghe những lời này, hắn đến đây chỉ để thể hiện, hắn không quên công sức, xương máu của bọn họ đã hi sinh cho Đế Chế này, và nhân dân Đại Việt cũng không quên bọn bọ.
Có đền đáp ra sao cũng làm thế nào bù đắp cho những tổn thương mà các cựu chiến binh đã nhận, tổn tương tâm lý, tổn thương thể xác... cái nào không khủng bố...
“ Ấy... lão trượng ... ngươi là... ở Trận Côn Luân ....” Ngô Khảo Ký chợt nhận ra một lão đầu người quen năm đó.
Tấn công lên Côn Lôn thành Ải gần Liễu Châu...
Chính vị lão binh này đã bị thương rất nặng, mất đi một cánh tay, sau đó là Ngô Khảo Ký phải tự tay phẫu thuật cứu lão nên nhớ... năm đó Kỹ mới 24 tuổi, lão binh đầy kinh nghiệm đã gần bốn mươi, giờ đây... già cả rồi... may mắn vẫn nhận ra....
“ Vâng vâng.... là lão tiểu binh đây... cảm ơn Bệ Hạ năm đó tự tay cứu tiểu binh”
Lão già không tin nổi Đại Đế vẫn còn nhận ra mình, hai dòng nước mắt xúc động lăn dài trên má...
“ Cái gì mà tiểu binh, tiểu tướng... mọi người đều là anh hùng của Đế Chế .... nào ... lên tinh thần chuẩn bị duyệt xem đám trẻ ngày nay có bì kịp phong thái các vị anh hào năm xưa hay không... Nếu chúng nó không bì kịp thì gõ... gõ mạnh vào..” Ngô Khảo Ký cười cười động viên bằng lời nói có pha chút hài hước mà gần gũi...
Tâm lý những lão binh về hưu này sợ nhất là bị gạt ra, bị coi thường, bị xem là quá khứ.. lời nói của Ký khiến tâm linh bọn họ được an ủi vô cùng…
Cả đám mắt sáng lên nhìn về Thần Đế… thật sự rất gần gũi và rất bao dung…
“ Các vị mở to mắt nhìn chằm chằm bọn hắn… có gì sai sót cứ đến gặp Trẫm báo cáo… “ Ngô Khảo Ký cười cười ra lệnh và cũng là giao nhiệm vụ.
“ Rõ…”
Cả đám cựu chiến binh hô vang… chưa duyệt binh mà bầu không khí đã nóng lắm rồi.
Đúng lúc này tiếng loa phóng thanh rè rè vang lên.
“Đế Quốc Liên Hiệp Đại Việt- Bắc Việt- Tây Việt lần thứ nhất Đại Duyệt binh chuẩn bị bắt đầu… ze ze ze “
Loa vẫn vậy, chất lượng có cải thiện nhưng vẫn có tạp âm. Ampli không có, chỉ dựa vào biến tầng trực tiếp để phóng thanh thì luôn có tạp âm như vậy.
Phải chấp nhận thôi, công nghệ chỉ có vậy.
Kẻ vừa kêu gào chính là Ngô Khảo Tứ Đại Tướng Quân- Tư Lệnh Quân Khu Tây Bắc… chủ trì buổi duyệt binh này…
Ngô Khảo Ký nhanh chóng trở về chỗ ngồi nghiêm trang, phía dưới hàng của hắn là bọn con cháu hoàng gia… Đông thôi rồi…
Thuấn, Tuấn , Tín , Ri, Ni, góp mặt thêm 7 đứa nhà thằng Tước, lại thêm nhà Medang, Lavo góp cùng… chia hai đội đá bóng được rồi. Mà đó còn chưa kể mấy đứa nhỏ nhà Tíc Ca còn bé quá không tham dự được.
“ Chúng nó không quậy à…” Ngô Khảo Ký nhìn đám nhỏ bên dưới hơi tò mò…
“ Em cũng không hiểu, có điều lát nữa có xe có pháo thể nào chả loạn lên…” Lý Từ Huy bĩu môi. Đã nói cho bọn này ở nhà… Ký cứ hay chiều cơ…
Bong… Bong….Bong….
Tiếng chuông từ tháp đồng hồ khổng lồ vang lên. Mười giờ đã điểm..
Ngô Khảo Tứ nghiêm trang giơ tay chào, sau đó thẳng người dựa vào micro trước mặt mà rõ ràng hô lớn…
“ Tổng Duyệt Binh Bắt đầu… Rước Cờ… Tất cả nghiêm… Chào…”
Tiếng nhạc vang lên… rào rào rào… hơn hai vạn chiến sĩ nghiêm cẩn giơ tay lên chào quốc kỳ thiêng liêng. Không biết bao nhiêu con dân Thăng Long và các vùng miền trên tổ quốc có mặt nơi đây đều đang kính cẩn lễ chào…
Ngô Khảo Ký không ngoại lệ hắn đang ngước mắt về đội rước cờ mà nghiêm trang đứng dậy hành lễ , đây là hành lễ với quốc kỳ, quốc hồn Đại Việt.
Mười tên thân cao mã tráng chiến sĩ được lựa chọn từ trong vạn quân, thằng nào cũng cao cả 1m7, quân phục chỉnh tề, mũ lưỡi trai, thắt lưng da, ủng da cao cấp ,bên tay phải cầm kiếm lễ vác vai đi đều bước thẳng, chúng dựng thẳng đứng rước đi hai lá cờ.
Quốc Kỳ Đại Việt Đế Quốc, Hai màu ba mảng, Đỏ trên Vàng giữa và Trắng . Đây là mới quốc kỳ đại diện cho Tam Việt hợp lại thành Đế Quốc... Tiếp sau đó chính là lá cờ đỏ búa , liềm đại diện cho Đảng Marxism và tư tưởng Dân Chủ ở Đại Việt ..... Rất thiêng liêng.
Đám rước cờ trong tiếng nhạc hoành tráng đi đều bước cao chân đều tăm tắp, mặt luôn hướng về phía đài cao nơi có Ngô Khảo Ký và Lý Từ Huy đứng đó... trang nghiêm quy của vô cùng. Con đường rước cờ diễu hành dài đến 600m.... mọi người dân đều chú ý đến từng bước đi của bọn họ.
Rước cờ chẳng mấy chố về vị trí.
Lúc này chủ trì cuộc Đại Duyệt binh Ngô Khảo Tứ lại lên tiếng.
“ Xin mời Thống Chế tối cao quần đội Đại Việt Đế Chế - Thủ tướng Đế Quốc Liên Hiệp – Đại Tướng Ngô Khảo Tích tiến vào quảng trường đọc lời tuyên thệ của Quân Đội Nhân Dân Đại Việt”
Tèn ten... toe toe... tèn ten...
Lại một khúc quân nhạc vang lên, tiết tấu có chút nhanh, làn điệu dồn rập hoành tráng như khí thế xuất trận... nói chung đội kèn đồng và trống chơi rất khí thế, tăng rất mạnh không khí nóng nhiệt nơi đây.
Tiến vào quảng trường ,Thống Chế Quân Đội Đại Việt kiêm nhiệm Thủ Tướng Đế Chế Đại Việt Ngô Khảo Tích...
Nhưng lần này Tích Ca không cưỡi voi, không cưỡi ngựa… không xuất hiện theo lối truyền thống duyệt binh của thời này…
Tích ca đứng trên xe mui trần nhãn hiệu Kiến Hưng ( K-H) từ từ tiến vào quảng trường, hắn đứng thẳng trên xe giơ tay chào.
Từ phía đối diện thì chếc xe mui trần KH92 trở Ngô Khảo Tứ cũng từ từ tiến lên...
Cả hai đang đối đầu đi về phía quảng trường trung tâm.
Tinh phẩm tu tiên gia tộc, 3400 chương, mỗi ngày thêm 4 chương- Mời đọc!