Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 109: Thăng Long Ngày Mới





Tuần đầu tháng 11 qua đi.
Tiết trời chuyển dần về cuối thu.
Nhiệt độ không khí ngày càng giảm xuống rõ rệt.
Những cơn mưa bắt đầu đổ xuống khiến kinh thành như thể chìm trong màn sương mù mênh mang.

Mưa cuối thu không ồn ào như mưa mùa hạ, nó mang theo cái hơi thở lạnh lẽo báo hiệu mùa đông đang đến, từng chút từng chút xuyên qua lớp quần áo, thấm vào trong da thịt.
Đỗ Anh Vũ ngẩng đầu, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những hạt mưa nhỏ lất phất rơi xuống nền đất đất, thở dài một tiếng....
Ý trời đã vậy!
Tìm được một lý do hợp tình hợp lý, Đỗ công tử lại nhẹ nhàng quay đầu, chui vào lớp chăn đệm.
Thời tiết này không nằm ngủ tiếp thì chính là Phùng phí của trời!!
Trên giường Hoa Nương thấy có động tĩnh cũng tèm nhèm mở mắt, gặp người quen thì chỉ “ưm” lên một tiếng rồi lại như con mèo lười nhắm mắt lại.
Nằm một lúc, bỗng dưng Đỗ tiểu tử có chút tự trách, thấy bản thân mình thật thất bại, chỉ có kẻ yếu hèn mới tìm lý do bào chữa cho sự lười biếng của mình.

Kẻ thành công phải luôn tìm cách.
Đúng thế!
Ta chắc chắn sẽ làm được....vào ngày mai!
Gật đầu một cái, tự an ủi bản thân, hắn cuối cùng cũng có thể yên tâm nằm ngủ.
Cứ như vậy, Đỗ tiểu tử là phung phí một buổi sáng như thế đấy.
Chẳng biết bao lâu sau đó, một bàn tay nhỏ mềm mại lay động hắn, tiếng nói nhỏ nhẹ văng vẳng bên tai:
- Công tử! Tỉnh đi thôi!! Tỉnh đi thôi công tử!
Tay nhỏ dụi dụi mắt, nhìn tiểu thiếp xinh đẹp như hoa của hắn, Đỗ Anh Vũ ngáp một tiếng rồi thì thào nói:

- Bây giờ mà mấy giờ rồi?
Hoa Nương nhìn Đỗ tiểu tử lúc này như nhìn một con búp bê nhỏ, thật quá dễ thương, thật muốn véo hắn một cái, nàng tủm tỉm cười nói:
- Con mèo lười, dậy đi, đến chiều rồi!!
- Chiều thì làm sao? Ta không dậy! Khi nào có cơm tối thì gọi ta!!!
- Công tử, trời tạnh mưa rồi!
- Tạnh mưa cũng không dậy!!
Đỗ Anh Vũ một dạng ngái ngủ, ngày hôm nay là hắn không muốn làm gì hết, hạ quyết tâm bế quan trên giường đến cùng.
Hoa Nương cũng không phải thuộc dạng dễ dàng chịu thua, một bộ kỳ kèo, mè nheo nói:
- Công tử đã nói hôm nay dẫn ta đi dạo, công tử nói không giữ lời, công tử....
Đỗ Anh Vũ có chút phiền, mắt vẫn nhắm tịt, mở miệng dạy cho nàng một đạo lý:
- Hoa Nương, lời hứa của nam nhân là không thể tin được...
- Ngươi! Một tên chưa mọc lông tiểu hài tử cũng gọi là nam nhân?! - Hoa Nương lập tức phỉ nhổ.
- Vậy thì càng không thể tin, cổ nhân đã nói, đồng ngôn vô...tín! - Đỗ Anh Vũ thể hiện rõ khả năng không biết xấu hổ của hắn, hờ hững đáp:
- Là đồng ngôn vô kỵ!!
- Cùng một ý nghĩa thôi!!
- ....!
- ....!
Sau cùng, trời không chịu đất, thì đất cũng phải chịu trời.
Mặc kệ Đỗ Anh Vũ hắn là trời hay là đất thì hắn vẫn phải nhấc mông đứng dậy, ngoan ngoan mang Hoa Nương ra bên ngoài đi dạo.
Hảo nam không cùng nữ đấu.
Hảo hài tử thì phải vâng lời...
Haizz.
Hai người rất nhanh chóng xuất phát, bước ra khỏi Đỗ Phủ chưa được bao lâu, Đỗ Anh Vũ đã thầm hối hận bản thân không cương quyết thêm một chút nữa, tiện tay phủi phủi vệt nước đọng trên trường bào, tiểu công tử cằn nhằn:
- Đây là ngươi nói đã tạnh mưa rồi sao?
Hoa Nương mắt đẹp liếc hắn một cái, rất không khách khí đáp trả:
- Công tử không biết sao, lời của nữ nhân cũng không thể tin được, nữ nhân càng xinh đẹp càng không thể tin nàng!!
Ách.
Đây là chẳng phải là lời của Trương Vô Kỵ lão mẫu dặn hắn trước khi hết cát-xê đó sao?
Cái này chẳng lẽ là tư duy chung của đám nữ nhân?
Mà khoan đã, con hàng này là đang tự khen bản thân.
Ha ha đã thế ta không thèm phản ứng ngươi, không cho ngươi đạt ý nguyện!
Quả nhiên khi quay lại thấy Đỗ Anh Vũ chẳng có phản ứng gì, Hoa Nương có chút như quả bóng xì hơi, mất hết cả hứng.
Chờ nàng không để ý, Đỗ Anh Vũ mới tủm tỉm nhìn nàng.
Hoa Nương là fan cuồng màu trắng, y phục của nàng gần như tất cả đều là màu trắng, bình thường nàng là sẽ mặc váy trắng, nhưng khi trời mưa lại đổi sang quần dài thêu hoa, trang sức vòng vèo không nhiều, ăn bận tương đối đơn giản, nàng từng nói thân là thiếp nhưng thực chất cũng chỉ là nha hoàn, không thể quá phô trương được.
Đây cũng là một điểm hắn thích ở Hoa Nương, nàng là người biết nghĩ.
Một thân y phục giao lĩnh là phần nhẹ nhàng khoan khoái, tay cầm một chiếc ô giấy, tay áo rộng rãi bồng bềnh khiến Hoa Nương tăng thêm mấy phần tiên khí.
Chỉ là một đôi mị nhãn làm người khác không cầm lòng được mà mắng nàng yêu nữ một câu.
Bỗng nhiên Đỗ Anh Vũ lại nhớ tới mấy cô nàng cosplay trang phục cổ trang ngày trước, so sánh một phen thì cảm giác đầu tiên chính là trang phục cổ đại tương đối bảo thủ, so với hiện đại thì kém phô trương quyến rũ hơn.
Hoặc là do ngày trước hắn toàn xem của những mỹ nữ theo trường phái không lành mạnh nên vậy.
Cái này Đỗ Anh Vũ vừa nghĩ đến liền bác bỏ, đánh chết cũng không thừa nhận.
“Nếu bây giờ ta cải tiến phục trang, để cho Đại Việt nữ nhân có thể phô ra nét quyến rũ thì sao nhỉ?!”
Đỗ tiểu tử vừa nảy ra một ý tưởng.
Trong chớp mắt, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều loại phụ kiện và trang phục phụ nữ vượt thời đại: vải ren, tất đen, quần lót khe....
Ách!

Đỗ Anh Vũ bỗng nuốt một ngụm nước bọt, sau thì lắc đầu liên tục.
Mẹ kiếp! Chỉ cần hắn dám làm ra, e rằng chẳng bao lâu sẽ bị úp cho cái nồi làm hỏng thuần phong Mỹ tục, đến lúc đó nhẹ thì bị đánh gãy 3 chân, nặng thì bị kéo lên pháp trường hành quyết cũng không biết chừng!!
Ngay trong lúc còn đang mải miên man suy nghĩ linh tinh, Hoa Nương như một con chim én nhỏ, thình lình xuất hiện trước mặt làm Đỗ Anh Vũ có chút giật mình
- Làm gì vậy?! - Đỗ tiểu tử xoa ngực một hồi, mở miệng hỏi.
Hoa Nương bĩu môi, có phần hờn dỗi nói:
- Đi với ta mà công tử cứ suy nghĩ đi đâu vậy?!
Đỗ Anh Vũ nhìn nàng, bỗng tưởng tượng các loại phục trang cosplay gán lên người nàng, từ sau bộ đồng phục y tá lần trước, hắn là phát hiện Hoa Nương thật sự có thiên phú trong lĩnh vực này, cùng với khả năng diễn xuất nhập vai bổ trợ thêm chính là tuyệt phối.
Ý dâm cười cười một hồi, sau thì thấy nàng vẫn đang chăm chú nhìn bản thân, Đỗ Anh Vũ vội ho khan một tiếng, lắc đầu không đáp, tránh đi ánh mắt của nàng, ba chân bốn cẳng tiến lên đi trước.
- Công tử! Đợi ta! - Hoa Nương cũng hấp tấp chạy đuổi theo sau.
...
Một chốc lát sau, hai người liền đứng trước một cửa hàng nho nhỏ, ngẩng đầu lên nhìn tấm biển.
Tây Xưởng cửa hàng một giá dòng chữ đập thẳng vào mắt hắn.
Nói ra có chút xấu hổ, nhưng thân là ông chủ vậy mà đến bây giờ hắn mới xuống xem cửa hàng của hắn lần đầu.
Vung tay chưởng quỹ cụm từ này như sinh ra là để dành cho Đỗ Anh Vũ hắn vậy!
Vừa mới bước vào trong quan sát, ngay lập tức đã có người chạy ra chào hàng.
- Khách quan, là đến xem đồ sao?
Đỗ Anh Vũ hướng về tên thanh niên bán hàng gật gù, chưa vội đánh giá cái khác, chỉ riêng thái độ niềm nở tiếp khách đã là không tệ, Đỗ Anh Vũ nhờ tên bán hàng dẫn đi tham quan một vòng.
Tây Xưởng gian hàng không lớn, chia làm hai tầng.

Đồ đạc bầy biện rất đơn giản, không cầu kỳ, phân tách thành các khu riêng biệt và đặc biệt có liên kết.
Ngươi cần mua nồi thì ở ngay bên cạnh có bán muôi, ngươi muốn mua trâm cài thì ở gần đó cũng có lược.
Khá lắm Ngô Toái!
Một tháng Đỗ Anh Vũ không ở, tất cả mọi việc ở Tây Xưởng hắn đều giao lại cho lão Ngô, hôm nay bất ngờ đến xem, cũng có thể nhìn ra được Ngô Toái rất dụng tâm làm việc.
Đỗ Anh Vũ cùng Hoa Nương bước lên lầu hai, nếu tầng một là bày biện các vận dụng hằng ngày thì tầng hai chủ yếu là đồ thủ công mỹ nghệ cùng trang sức các loại.
Tất cả các sản phần đều đồng giá 5 đồng tiền.
Không nhiều không ít.
Lượn một vòng thăm thú mà không mua đồ thì cũng kì, Đỗ tự chọn cho mình một chiếc vòng chuỗi hạt đeo tay bằng đá, cũng mua cho Hoa Nương một chiếc trâm gỗ cài đầu.
Cả thấy hết 10 đồng.
Bước ra khỏi cửa hàng, Hoa Nương cầm chiếc Trâm gỗ trên tay liền yêu thích ghê gớm, liên tục hướng về Đỗ Anh Vũ quăng mị nhãn.
Bỗng từ phía sau có một âm thanh hèn mọn vang lên:
- Tiểu nương tử, chỉ là một chiếc trâm rẻ tiền, không xứng với ngươi, theo ta đi, trâm vàng trâm bạc tuỳ ngươi chọn.
Kẻ đến là một gã công tử ca lạ hoắc, khuôn mặt cùng giọng điệu tương xứng, đồng dạng hèn mọn, nhìn về phía Hoa Nương không chớp mắt, như thể muốn ăn tươi nuốt sống nàng ta.
Hoa Nương thì một dạng như đang nhìn một con khỉ diễn xiếc, nở nụ cười lấy làm thú vị, nụ cười này đập vào mắt gã công tử càng khiến hắn nội tâm đảo điên.
- Công tử, ngươi ta là muốn ta theo hắn, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ? - Hoa Nương nhìn về phía Đỗ Anh Vũ, thấy cái thằng này một đang ăn dưa quần chúng liền thiếu chút nữa tức điên, cơ mặt căng cứng cố nặn ra một nụ cười, thỏ thẻ nói:
Đỗ Anh Vũ lấy ra một vẻ ngạc nhiên thần sắc, quay ra đằng sau nhìn không thấy ai, rồi quay lại chỉ vào bản thân, hốt hoảng nói:
- Đại tỷ! Tỷ đang nói chuyện với ta sao? Chúng ta là không quen đi!!!
- Công....tử....!- Hoa Nương nộ khí bộc phát, nghiến răng nhả từng chữ.
Đứng một bên tên công tử có phần mất kiên nhẫn, móc ra vài đồng tiền, ném cho Đỗ Anh Vũ, xua tay nói:
- Tiểu tử! Nơi này không có việc của ngươi, đi ra chỗ khác chơi đi...
Đỗ Anh Vũ nhìn tên này, vẻ mặt hoan hỉ, tiến lên hỏi hắn:
- Vị công tử này tướng mạo Tuấn Tú bất phàm, khẩu âm hẳn không phải người Kinh Thành, không biết là đến từ đâu, ngài nói ra thân phận, biết đâu vị tiểu cô nương này liền xiêu lòng thì sao?
Vốn ban đầu nghe được nửa câu, gã công tử cảm thấy tên nhóc con này thật phiền phức, nhưng đến nửa câu sau lại thấy thật có đạo lý, thế là hắn liền dõng dạc nói:
- Ta họ Phan tên....

Gã họ Phan còn chưa kịp báo tên xong thì đột nhiệt hạ bộ đau nhói, mặt hắn tái lại, hai tay ôm chặt lấy “cậu nhỏ”, cả người khuỵu xuống, quỳ trước mặt Đỗ Anh Vũ.
Đỗ tiểu tử rút về Liêu Âm Thối, từ trong ống tay rút ra một thanh chuỷ thủ, một tay túm tóc tên trước mắt, kéo đầu hắn lại, kề cổ haylên lưỡi chuỷ thủ.
-“Hàng” của ta mà ngươi cũng dám nhúng chàm, cha ngươi không dạy ngươi đến kinh thành tốt nhất là nên cụp đuôi lại mà làm người hay sao? - Đỗ Anh Vũ vẫn một vẻ mặt tươi cười từ đầu đến cuối không đổi.
Nếu là lúc trước thì gã họ Phan coi nụ cười của tên trước mặt là hèn kém, nhưng vào lúc này, hắn cả người chỉ cảm thấy sợ hãi mà thôi.
Đỗ Anh Vũ đầu tiên mượn cơ hội trò chuyện để tiếp cận, cũng như làm gã công tử ca phân tâm, vừa nghe thấy tên kia báo họ Phan liền biết không phải xuất thân đại tộc, ngay lập tức xuất thủ....chính xác là xuất cước.

Mọi thứ chỉ diễn ra trong chớp mắt khiến bản thân gã họ Phan cũng không kịp phản ứng.

Mấy tên gia đinh đi theo sau đến lúc này mới hốt hoảng lao lên, thấy chủ nhân bị kề dao vào cổ nên không dám manh động, chỉ có thể đứng ngoài hô to gọi nhỏ đòi Đỗ Anh Vũ thả người
Cảm giác mát lạnh nói vùng cổ làm gã họ Phan sợ són đái, lắp bắp nói:
- Ngươi...ngươi là...là không thể giết ta, cha ta...cha ta là Điện Tiền chỉ huy sứ Phan Điền, ngươi là không thể giết ta!!
Phan Điền?
Hình ảnh một trung niên nhân bỗng lướt qua trong đầu Đỗ tiểu tử.
Con mẹ nó! Người quen rồi!
Liếc nhìn bản mặt của gã công tử đang quỳ trước mắt, Đỗ Anh Vũ thật không nhịn được phỉ nhổ hắn.
Hổ phụ khuyển tử!!
- Tiểu tử, không muốn chết thì khôn hồn thả ta ra, quì xuống dập đầu, tự cắt một tay, ta tha cho ngươi không chết, còn không mau....
Thấy Đỗ Anh Vũ bỗng sững người, gã họ Phan cho rằng Đỗ tiểu tử sợ, liền lên tiếng dọa nạt.
Đỗ Anh Vũ đang phân Vân không biết nên thả tên này hay không thì nghe thấy lời hắn nói, trên trán gân xanh bạo phát, cười đến híp mắt lại.
Túm tóc của hắn, giật mạnh, kéo xuống, đồng thời nâng lên đầu gối nhỏ.
Một tiếng “bốp” âm thanh vang lên.

Gã họ Phan bất ngờ bị ăn một đầu gối, lỗ mũi liền ăn trầu.
- Phan công tử, một buổi chiều ảm đạm, ta đang chán muốn chết thì bỗng nhiên ngươi xuất hiện mua vui cho ta, bảo ta làm sao có thể thả ngươi được đây?
Đỗ Anh Vũ giật mạnh đầu hắn lại, ghé miệng vào tai hắn, hờ hững nói, thanh âm non nớt, độ trầm bổng như có ma lực thông qua tai truyền thẳng vào não bộ!!
Báo ra tên phụ huynh thì ta phải ngoan ngoãn thả ngươi ra??!
Ha ha! Chuyện cười!!!
Lâu ngày không hiện thế, kinh thành này không nhớ rõ hắn Đỗ Anh Vũ là thành danh như thế nào rồi!
Cha ngươi không quản ngươi, ta thay hắn quản dạy ngươi làm người!!
Không cần khách khí a!
Trong đầu Đỗ Anh Vũ gần như ngay lập tức hiện lên các loại hình tra tấn có thể dùng để vui đùa với kẻ trước mặt, đang lúc băn khoăn lựa chọn thì từ xa bỗng có một tiếng gọi vọng tới:
- Phan Anh...là ngươi sao?
Đỗ Anh Vũ ngẩng đầu nhìn xem là kẻ nào, nhìn thấy kẻ đang tới thì khẽ cau mày lại.
Ai da! Kinh thành thật nhỏ! Lại gặp người quen rồi.
Lần này có chút “thú vị” rồi đây!!