Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 12: Ngoại Cục Bên Ngoài Cục





Phương nam - Ái Châu.
Tại một hoàng vắng sơn trại.
Một tên thư sinh đang quỳ gối trước mặt gã thổ phỉ rồi khóc lóc van xin đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng.

Gã thư sinh nói mình có mẹ già hơn tám mươi, còn phải nuôi đứa con thơ mới vừa lên bảy nữa.
Gã thổ tuổi khá trẻ, vẻ ngoài bụi bặm dữ tợn, thiếu niên lão thành, hắn móc móc lỗ tai rồi quay xuống hỏi tên thư sinh:
- Năm nay nhà ngươi nhiêu tuổi?
Thư sinh nói tháng sau là sinh nhật tròn hai mươi của hắn.
Gã thổ phỉ nghe xong liền tức giận thụi hắn một quyền.

Trần đời hắn ghét nhất những kẻ tự coi mình là khôn ngoan sỉ nhục trí thông minh của hắn.
Mẹ kiếp, Phí gia ta làm cướp nhưng không có ngu có được không!
Sáu mươi còn đẻ đái gì được nữa? Nhà ngươi là Na Tra hay Sọ dừa vậy? Nhà ngươi nghĩ thổ phỉ thì tất cả đều là kẻ ngu xuẩn sao?
Thời điểm này nghe đâu có cái gọi là Quốc Tử Giám chiêu sinh, cả nước vào kinh đi thi, đây chính là mùa làm ăn ngon nghẻ nhất.

Trong vòng ba tháng, gã thổ phỉ đã bắt được liền tù tì ba mươi tên thư sinh.

Mãi cho đến tên thứ ba mươi mốt nọ.

Hôm ấy, con mồi mang số hiệu 31 ấy quỳ trên mặt đất, van xin đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng.

Còn nói mình phải chăm sóc cha già hơn tám mươi nữa.

Thổ phỉ nghe vậy thì thấy thú vị vô cùng, cái lý do này sáng tạo quá, hợp lý quá.
Thổ phỉ hỏi thư sinh:

- Năm nay nhà ngươi nhiêu tuổi?
Thư sinh nói mười tám.
Tên Thổ phỉ lại hỏi:
- Thế mẹ ngươi thì sao?
Hắn nói, ba mươi sáu.
Thổ phỉ nghe xong thì ngẫm nghĩ một hồi rồi không hiểu sao phẫn nộ, hắn đứng dậy đá gã thư sinh lăn long lóc ra một góc, thiếu chút nữa cầm đao tiễn tên thư sinh về trời.
Gã thổ phỉ hậm hực không thôi.
Hừ! Bực ghê đó, mẹ kiếp ông đây còn chưa lấy vợ, cha ngươi phải chăng là ngựa già nhưng chí chưa già? Trâu cụ trâu kị gặm cỏ non? Một cành hoa lê áp hải đường?
Thôi, để ông đây chặt luôn cành hoa lê này vậy.
Xử lý gã thư sinh cũng không làm gã thổ phỉ tâm vui vẻ chút nào.

Hắn nằm trên sườn núi, đưa mắt ngắm cả bầu trời đầy sao xa kia.
Miệng hắn lẩm bẩm tự hỏi: "Tại sao kẻ vào kinh đi thi toàn là đàn ông hết vậy? Nếu cánh đàn bà cũng xúng xính vào kinh đi thi thì tốt biết mấy."
Gã thổ phỉ cảm thấy trong lòng đầy vướng mắc, từ nhỏ đến lớn hắn cũng chỉ biết làm cướp, có chút chưa trải sự đời, nghĩ mãi không ra liền quay ra hỏi quân sư của gã:
- Tại sao mấy nàng xinh như mộng lại không vào kinh đi thi?
Gã quân sư lại là một thiếu niên trẻ tuổi nho nhã, phe vẩy chiếc quạt không biết lông ngỗng hay lông vịt, bộ dạng có chút rách rưới nhìn như thể Gia Cát Lượng chạy nạn, trông rất buồn cười.
Quân sư cầm quạt, tạo dáng theo kiểu thư sinh cầm quạt che miện cười nói:
- Đám quan lại sắp xếp vậy đấy.
Thổ phỉ liên gãi đầu, bảo:
- Thế thì ta cũng muốn làm quan.
Ngẫm nghĩ một hồi rồi hắn lại hỏi thiếu niên quân sư:
- Phải làm gì mới được làm quan đây?
Thiếu niên quân sư nhìn chằm chằm gã thổ phỉ, miệng chỉ đáp bốn chữ:
- Vào kinh đi thi!
................
Vài ngày sau, gã thổ phỉ coi như cũng chuẩn bị tươm tất, khoác lên mình đống quần áo rắc rối của đám thư sinh kia, lấy đao cạo râu tơ cho mặt nó nhẵn nhụi bảnh bao tí.

Sau đó liền bước ra khỏi sơn trại, cùng thiếu niên quân sư xuống núi để vào kinh đi thi.

Bỏ lại phía sau tổ nghiệp gia truyền là làm cướp cùng đám đàn em khố rách áo ôm.

Trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ:” mẹ kiếp, từ sau hôm nay ông đây phải đổi đời.”
Gã thiếu niên quân sư cũng coi như có chuẩn bị, thay một bộ bạch y, chất liệu cũng chẳng ra sao nhưng ít nhất còn ra hình người.

Rửa mặt trải tóc cũng lắc mình trở thành 1 gã thiếu niên thư sinh phong độ bảnh bao.

Duy chỉ có cái quạt lông của Gia Cát Lượng dởm vẫn không đổi, kè kè bên người, thỉnh thoảng phe phe phẩy phẩy rất ngứa mắt.
Hai thầy trò coi như đủ đầy liền cùng nhau lên đường thỉnh kinh...ặc không phải, là lên kinh.
Chẳng biết đi được bao lâu, đi qua bao nhiêu chặng đường thì bỗng đến một bìa rừng có một đám người không biết ở đâu nhảy ra, miệng kêu lên khẩu hiểu quen thuộc:
- Đường này do ta mở, cây này do ta trồng.

Muốn đi qua phải để lại lộ phí!
Ách! tình cảnh này quá con mẹ nó quen thuộc đi!
Hai thầy trò bị đám người túm lấy, lôi lôi kéo kéo tiến về hàng ổ.
Sớm ở đó có một tên thổ phỉ đang bắt giữ cả đống thư sinh, rồi tỏ vẻ hung hãn cao cao tại thượng tra hỏi từng người:
- Cho ta một lý do để không giết ngươi xem nào?
Những kẻ nói ở nhà có mẹ già hơn tám mươi đều bị giết sạch.
- Bà nội nó chớ, các ngươi nghĩ thổ phỉ bọn ta là ngu xuẩn không bằng à?
Tên thổ phỉ đó hùng hổ đến trước mặt tiểu thổ phỉ hôm nào giờ đang hóa trang thành một kẻ thư sinh, hẳn ngẩng đầu quát hỏi:
- Cho ta một lý do để không giết ngươi xem nào.
Bà mẹ nó, thúc có thể nhịn, nhưng thím không thể nhẫn.
Tiểu thổ phỉ vùng lên, giơ chân đạp cho tên trước mặt một cước khiến hắn bay xa cả mười mấy mét.


Đám còn lại thấy tiểu thổ phỉ khai triển thần uy liền sợ ngây người.
Tiểu thổ phỉ không biết từ đâu cướp được thanh đao cầm chỉ vào mặt kẻ đang nằm co quắp dưới đất, phẫn hận quát lớn:
- Bởi vì bố mày còn chưa lấy được vợ.
Sau phi vụ đó, tiểu thổ phỉ cùng tiểu quân sư coi như hữu kinh vô hiểm một đường thẳng tiến.

Lại cướp được của đám thổ phỉ vô tri kia một đám kinh phí cũng làm hai thiếu niên có chút phấn khởi.
Tiểu thổ phỉ cầm trong tay túi bạc, ước lượng một hồi, trong lòng suy nghĩ :”Giờ ta vẫn là một kẻ thư sinh chuẩn bị vào kinh đi thi, rồi ta sẽ ra làm một chức quan to sụ.

Ta sẽ ra lệnh cho đám đàn ông kia ở nhà hết, rồi kêu mấy nàng xinh như mộng vào kinh đi thi.”
Sau đó liền khặc khặc cười dâm, miên mắn tưởng tượng :”Đến lúc đó, ta có thể về lại sơn trại của mình, ngồi đợi mấy nàng bước ngang qua, rồi ta sẽ hỏi mấy nàng có muốn làm vợ của ta không.

Đúng như vậy! Ta nghĩ rồi, nhiều cô nương vào kinh đi thi như thế, kiểu gì chả có một người đồng ý ở lại với ta.”
Nghĩ đến đây hắn liền toàn thân hưng phấn, ngẩng cao đầu cười man rợ làm cho gã quân sư ở đằng sau cũng phải giật mình, miệng quát lên:
- Ta! Phí gia Phí Công Tín phải làm quan!
...................................
Đại Việt - Phủ Phú Lương.
Quan Triều là một huyện nhỏ thuộc phủ Phú Lương.

Cảnh nội xung quanh phần lớn là đồi núi, nhân khẩu cũng thưa thớt.

Ai mà nghĩ được Dương gia biệt phụ lại tọa lạc ở nơi này.
Dương thị tại phủ Phú Lương coi như là thổ hoàng đế.

Vị trí Châu mục thủ là truyền đời mà làm.
Ngay từ sớm, một vòng kiêu dương từ phía Đông dâng lên, chiếu rọi Dương phủ mang đến những tia ấm áp.
Ánh nắng chiếu lên người thiếu niên ở trần đang không ngừng vung kiếm ở giữa sân làm cho thiếu niên kia tựa như phát sáng.
Thiếu niên tóc dài được bó lại giản đơn, tuổi áng chừng 13-14 nhưng đường nét cơ thể lại tương đối rắn chắc trưởng thành.

Nước da nâu cổ đồng, mặt mũi khôi ngô tuấn tú, hắn mỗi lần vung thanh kiếm gỗ liền có thể nghe tiếng gió quạt phần phật.

Từ lúc bắt đầu đến giờ, nét mặt nghiêm túc chưa từng đổi qua.
- Tự Minh! Dừng lại một chút.
Thiếu niên nghe thấy từ đằng sau tiếng kêu liền hợi khựng lại đôi chút, ngoái đầu nhìn lại, miệng đáp lại:
- Cha, đại ca, đợi ta một chút, ta cũng sắp xong rồi.
Tới là hai người, lão niên tuổi chừng 60, thanh niên tuổi khoảng gần 30.

Thanh niên nhìn thiếu niên phía trước không quan tâm đến hắn mà tiếp tục vung kiếm liền cười mắng:
- Tiểu tử này, đại ca hắn cũng mấy năm không gặp hắn, vậy mà vừa gặp lại hắn liền cứ vậy mặc kệ ta.

Cha, người nói xem.
Lão nhân vuốt chòm râu bạc, ánh mắt nhìn thiếu niên đầy hòa ái, cười đáp:
- Tự Hưng ngươi cũng không phải không biết đệ đệ của người, Tự Minh hắn một khi đã chú tâm việc gì thì trời có sập xuống hắn cũng mặc kệ.
Dương Tự Hưng quay ra nhìn lão cha, tò mò hỏi:
- Cha, hắn từ lúc nào liền luyện võ?
Lão giã tự hào nói:
- Từ lúc ngươi ra ngoài làm quan đến bây giờ.

Buổi sáng hắn liên xách kiếm rèn luyện, xuân hạ thu đông, một ngày cũng chưa từng bỏ.
Dương Tự Hưng ngạc nhiên quá đỗi, nhẩm tính một chút, lòng thì thào “tiểu tử này vậy mà đã rèn luyện được gần 8 năm rồi.”
Một lúc sau, thiếu niên cũng rèn luyện xong liền ném kiếm gỗ sang một bên, tiến về phía hai người vái chào.


Dương Tự Hưng ha ha cười, tiến lên vỗ vỗ vào vài đệ đệ của mình cười nói:
- Tiểu tử, vài năm không gặp, người đã lớn như vậy.

Chẳng mấy chốc đã trưởng thành trở thành đại nam nhân rồi.
Lão nhân bên cạnh nhìn tiểu nhi tử mình tiến tới, cùng nói bằng giọng từ ái:
- Tự Minh, ngươi lần nay muốn tiến về Thăng Long.
Thiếu niên Dương Tự Minh gập đầu đáp:
- Vâng thưa cha, Thăng Long kiếm thủ lần này ta không thể bỏ lỡ.
Thăng Long kiếm thủ còn có tên khác gọi tiểu Long hội tụ.

Là sự kiện quy tụ thiếu niên luyện võ cả nước hướng tới, nếu thi văn có Đồng Tử khoa, thì thì võ có Thăng Long kiếm thủ tiểu Long hội.
Nói đơn giản chính là thiếu niên quy tụ, thi tài võ nghệ, ba năm một lần.

Đỗ hạng cao không khác gì thi võ tiến sĩ, được đặc cử vào trong quân nhậm chức.
Dương Tự Hưng lắc đầu, hắn không phải không tin em trai của hắn, chỉ là bọn hắn xuất thân là Dương thị, không cần nhất thiết phải tranh đấu để có địa vị cao, hắn nói:
- Đệ quyết tâm, ta không ngăn cản, nhưng không cần phải quá sức làm gì.

Đệ lần này đến kinh thành còn có việc trọng yếu hơn phải làm.
Lão nhân cũng gật gù tiếp lời:
- Tự Minh, ngươi cũng đã lớn, ta đã lo cho người một mối hôn sự, lần này cầu hôn chính là trưởng công chúa.

Dương gia vì ngươi cũng coi như cố hết sức, ngươi vào kinh phải biết phân biệt nặng nhẹ.
Dương Tự Minh nghe lão cha chọn vợ cho hắn, thậm trí còn là công chúa nhưng hắn dường như không quan tâm chút nào, mặt mày không đổi sắc, chỉ gật đầu đáp ứng một tiếng rồi lấy lí do cả người bụi bẩn xin cáo lui.
Nhìn thấy đệ đệ đi xa, Dương Tự Hưng có chút vì thấy đệ đệ cả người lạnh nhạt liên không hiểu ra sao, quay sang nhìn lão cha dò hỏi:
- Cha, hắn cứ như vậy là có ý gì.

Chuyện này hệ trọng không thể coi thường.
Lão nhân hiểu con trai út của mình, cũng chỉ biết cười trừ.
- Đệ đệ của ngươi không có từ chối, vậy là được rồi.

Con người của hắn là vậy, người không cần quản, hắn sẽ biết nặng nhẹ.
Kì thật đối với hai người, lần nay Dương Tự Minh thi tiểu Long hội cũng không có quá nhiều lo lắng.

Ở Dương thị thế hệ này, Dương Tự Minh có thể nói là đệ nhất tiểu thiên tài....Ưm được rồi là đệ nhị tiểu thiên tài, Dương nha đầu điên là yêu nghiệt không thể tính được.

Trong mắt hai người, Dương Tự Minh lần này chiến thắng trở thành Thăng Long kiếm thủ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Dương Tự Minh lúc này cũng đã tính toán trong lòng, cha hắn cưới công chúa, anh trai của hắn cũng cưới công chúa, lần này truyền thống lại tiếp nối đến hắn.

Bỗng thần sắc trên khuôn mặt hắn thay đổi, cười gằn:
- Ta, Dương Tự Minh phải dựa vào nữ nhân để thượng vị? Chuyện cười!
Thiếu niên cả người khí thế như một thanh bảo kiểm xuất vỏ, lộ ra tranh vanh.