Trong chớp mắt, 3 ngày kì hạn đã đến, Ung Châu Phủ với Liễu Xuyên cầm đầu mang theo chư bộ quan viên tướng lĩnh xuất hành tới Ung Châu doanh, nơi mà 300 tên Mãnh Hổ trại đang bị giam giữ.
Theo lý lẽ đây hắn nơi diễn ra hành quyết.
Nhưng không, Lý Xuyên lại chọn một bãi đất hoang gần bờ sông Uất Giang để làm địa điểm hành quyết.
Chẳng hiểu có phải viết nơi này non nước hữu tình, có thể vừa chặt đầu vừa ngâm thơ không nữa.
Bố phòng cho nơi này cũng tương đối lỏng lẻo, Ung Châu Giáp Sĩ hoàn toàn không có sử dụng, đa phần đều là Tân binh lính mới, thậm chí đến dựng cái hàng rào chắn Liễu Xuyên cũng không thèm làm.
- Đại nhân! Như thế này thật ổn sao? - Một tên quan viên không hiểu chuyện, nhìn hoàn cảnh nơi này có chút không ổn liền phía thấp giọng nói.
Lý Xuyên vẻ mặt trầm ngâm không đáp.
Hắn cũng cảm thấy hành động lần này nói nhẹ là tương đối lỗ mãng mà nói thẳng ra chính là ngu xuẩn.
Thành cao không cần, trọng binh không đem, hết lần này đến lần khác lại chọn một cái nơi hoang vắng khó thủ dễ công để làm nơi hành quyết.
Bên người cũng chỉ mang theo một tên Thông binh cùng vài trăm gã lính mới.
Là ai cho hắn tự tin như vậy.
Nhưng khoan hẵng chửi, vì tất cả đều có nguyên nhân.
Nếu không như thế thì làm sao đám người Tráng có thể cướp pháp trường!!!
Không sai, tất cả những gì Liễu Xuyên làm chỉ để tạo điều kiện tốt nhất cho quân đội người Tráng đến đây cướp pháp trường!
Không phải kể dụ dịch hay mưu đồ sâu xa nào hết, hắn chỉ đơn dùng cách này thể trao trả đám người Mãnh Hổ trở về với cộng đồng người Tráng mà thôi.
Mẹ kiếp!
Liễu Xuyên thật sự có nỗi khổ trong lòng nhưng lại không thể nói ra.
Đám Mãnh Hổ trại nay hắn không thể giết, chỉ có thể thả, nếu không tất cả những gì hắn làm được với người Tráng mấy năm qua đều đổ sông đổ bể.
Tình hữu nghị mong manh như ngọn nến trước gió, chỉ có mình Liễu Xuyên có cố gắng bảo vệ.
Nhưng quang minh chính đại thả ra cũng không được phép, Mãnh Hổ trại gây thù chuốc oán với quá nhiều người Hán, đặc biệt là đám thương nhân, nếu Liễu Xuyên thật thật bọn hắn ra thì 18 đời tổ tông nhà hắn nhất định sẽ bị đồng tộc ở Ung Châu lần lượt hỏi thăm qua.
Chửi bới thì thôi, nhưng hắn cần tiền của đám thương nhân này, Ung Châu phát triển không thể thiếu thương nhân được.
Cái này không được, cái kia cũng không xong, hắn chỉ còn cách làm theo kế hoạch mà tên thanh niên họ Nông nói với hắn.
Giàn dựng một vở kịch, để đám người Tráng đến cướp pháp trường, mang người đi.
Như vậy vừa có thể không giết đám Mãnh Hổ Trại, vừa có lí do để thoái thác, cùng lắm chỉ bị một cái tội bất cẩn mà thôi.
Còn việc hắn tại sao phải có mặt ở đây thì đơn giản chính là để chỉ huy đám người bố trí phòng thủ sao cho nát nát nhất có thể.
Nếu hắn không ở nhỡ đâu đám thuộc hạ xây này thành tường đồng vách sắt thì không phải mọi chuyện thành dở hơi, tất cả đều đổ sông đổ bể sao!!
Lý Xuyên ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời đã treo cao, giờ hành quyết sắp đến, hắn có chút sốt ruột, không biết hiện tại quân giải cứu là đã đến đâu rồi.
...
Mà cách đó vài chục dặm về phía Tây, một đoàn người nườm nượp hung mãnh từ trong đường rừng đi ra, theo lệnh chỉ huy mà từ từ áp sát khu vực của Ung Châu thành.
Đi đầu là hai gã trung niên tộc trưởng của họ Nông và họ Hoàng, cũng là hai đại họ của người Tráng.
Hai tên này lần lượt gọi Nông Chí Hùng và Hoàng An Huy!
Thủ lĩnh cưỡi ngựa, bộ binh theo ngay sát phía sau, đến khí thấp thoáng có thể nhìn thấy thành Ung Châu từ phía xa, Nông Chí Hùng kéo cương hô hí một tiếng, giơ tay ra hiệu cho ba quân tạm thời dừng lại.
Trinh sát quân cũng ngay lập tức được thả ra ngoài do là tình hình.
Người Tráng quân đội đặc điểm chính là ưu tiên sự nhẹ nhàng linh hoạt, bọn hắn chiến đấu theo tốp nhỏ, nhóm 3 người 1 cung nỏ, một thuẫn, một thương.
Phong cách chiến đấu này năm xưa đúng Nông Trí Cao sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn, nếu không phải có Phiên Lạc kỵ của Địch Thanh thì e rằng Nông Chí Cao nắm đó thật có thể làm nên chuyện.
Hôm nay hai tộc mang đến đây cả thảy hơn 4000 lính, rõ ràng có ý thị uy với Liễu Xuyên để cho hắn ngoan ngoãn biết điều trở lại.
Chẳng bao lâu sau, trinh sát báo trở về.
Quả đúng như thỏa thuận, Liễu Xuyên chọn địa điểm hành quyết tại một bãi đất trống ở Uất Giang, phía Đông Ung Châu Thành.
Bố phòng lỏng lẻo cho có, hở trước hở sau, Ung Châu Giáp Sĩ cũng không có mang theo bên mình.
Nông, Hoàng hai người nghe thuộc hạ báo cáo thì sững người nghệt mặt ra, sau thì quay lại nhìn nhau.
Cái này là...
Con mẹ nó!
Coi thường ai thế!!!
Dẫu biết Liễu Xuyên sắp xếp “vườn không nhà trống” kiểu như vậy để cho đám người Tráng này có thể dễ dàng xộc tới mang người đi.
Những ẩn ẩn cái cảm giác bị coi thường vẫn tồn tại trong lòng hai người bỏ hắn.
Nông Chí Hùng cười nhạt một tiếng, sau thì hướng về chúng quân sĩ phía sau, miệng gào hô:
- Ba quân tiến lên! Mang những người anh em của chúng ta trở về, kẻ nào cản đường giết không tha!
- Rõ! - Ba quân lập tức hưởng ứng.
Nhưng khi đang chuẩn bị dẫn đầu xuất phát thì Nông Chí Hùng lại bị Hoàng An Huy ngăn lại, họ Hoàng nói:
- Nông tộc trưởng, giết gà không cần dao mổ trâu, chúng ta cũng không cần thiết phải dồn lực như vậy, chỉ cần một nhánh binh là đủ rồi.
Vừa nói, họ Hoàng còn nháy mắt, ra hiệu cho họ Nông bình tĩnh lại.
Nông Chí Hùng lúc này cũng cảm thấy mình hơi thái quá, thấy Hoàng An Huy nói không sai, hắn liền gật đầu, thay đổi quyết định, cho một tên bộ tướng dẫn theo 1000 người tiên phong đi cướp người, bản thân thì theo sau áp trận là đủ.
- Ngươi sợ bọn hắn có trá? - Nông Chí Hùng đột nhiên quay sang hỏi.
Hoàng An Huy cưỡi ngựa theo ngay sát, nhàn nhạt nói:
- Cẩn tắc vô áy náy!
Nói xong, hai người liền thúc ngựa, dẫn quân tiến lên.
Việc người Tráng xuất hiện một đội quân lớn đến như vậy tự nhiên không qua được mắt đám quân thủ thành.
Ngay lập tức, Ung Châu Thành đóng cửa, Ung Châu Giáp Sĩ sẵn sàng chiến đấu.
Thống binh của thành Ung Châu tên Cao Thịnh cũng đã lên trên tường thành, hắn nhìn chằm chân phía xa bên dưới, một đám đông đen kịt như như kiến đi ngang qua thành, tiến về phía bờ sông Uất Giang, nghĩ đến đây Cao Thịnh không khỏi cau mày nhăn mặt thầm nghĩ:
“Liễu Đại Nhân! Ngài... rốt cuộc m đang làm cái gì vậy?”
...
Bãi đất ở Uất Giang tương đối trống trải, nếu có phục binh thì chỉ có thể giấu lại bãi lau sậy ở phía bờ Đông, còn lại nhìn chung thì hoàn toàn không có chỗ ẩn nấp, cũng không có điểm cao, không có chỗ chỗ hiểm để thủ.
Vườn không nhà trống đến mực độ này thì thật sự không còn gì để nói, đúng kiểu bỏ qua phòng ngự, mời đến bình nguyên đánh giáp lá cà.
Nếu có Ung Châu Giáp Sĩ thì cũng thôi đi...
Nhưng cmn vấn đề là đám quân được chọn để bảo vệ buổi hành quyết có vài trăm mạng, đã thế đa phần còn thuộc dạng Tân binh chưa từng qua trận mạc, thật sự nếu bị đánh thì chỉ có từ thua đến thảm bại.
Hoàn toàn không có cơ hội.
Ngược lại về phía quân đội người Tráng thì việc đánh nhau đã là chuyện xảy ra như cơm bữa.
Các chúa động tranh giành đất, tranh giành nhân khẩu, tranh giành tài nguyên là chuyện không hiếm gặp.
Mà tất cả đều giải quyết bằng nắm đấm.
Nắm đấm ai to người đó nói có lý, vậy nên dân phong người Tráng chính là bưu hãn vô cũng, Ung Châu binh hoàn toàn không thể so.
Bộ tướng dưới trướng Nông Chí Hùng là Nông Hữu Lực mang theo 1000 lính xông thẳng về hướng bãi đất trống, lúc đi qua ngang bãi lau sậy thì một tên bách phu trưởng tiến lên dò hỏi:
- Đại nhân! Không kiểm tra sao.
Nông Hữu Lực ngẩng đầu lên nhìn trời, mặt trời lúc này đã treo cao gần đến chính Ngọ, giờ hành hình sắp tới, bọn hắn không có thời gian dây dưa, hắn quyết ý nói:
- Đây chỉ là diễn, chúng ta chỉ đến đánh giả bộ một trận rồi về, không còn thời gian nữa, nhanh chân lên.
Cấp trên đã quyết, cấp dưới tự nhiên phải nghe theo.
Hơn ngàn người đi trên con đường mòn, bằng qua bãi lau sậy, hoàn toàn không thấy có động tĩnh gì thì an tâm, tăng tốc đi ngang qua.
Nào biết ngay chính giữa bãi lau dậy lúc này, đang có một nhóm quân đội đang trầm 2 phần 3 thân mình dưới nước, đến khi Tráng binh đi hết mới hơi ngoi lên.
Hoàng Thành gạt ra một cành lau dính trên mặt mình, quay sang nhìn Triệu Sầm hỏi:
- Thống Lĩnh, không đánh sao?
Triệu Sầm sắc mặt biểu lộ phức tạp, nói:
- Hiện tại chưa phải lúc.
...
Chính Ngọ đã điểm, Liễu Xuyên trong lòng thầm chửi đám người Tráng kia thật lề mề, nếu còn khỏi đến thì phải hành hình thật mất.
- Đại nhân! Đến giờ rồi! - Một viên quan tiến lên nhắc nhở Liễu Xuyên.
Chứng kiến đám người đều quang sang nhìn mình, họ Liễu đang cố vắt óc suy nghĩ ra xem có cách nào kéo dài thời gian một chút hay không.
Vào chính cái lúc hắn đang bí ý tưởng thì đột nhiên từ xa có tiếng kẻng báo động vọng tới liền tục thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Thứ bọn hắn thấy lúc là một đám bụi mù mịt cùng tiếng nếu hớt hải của đám Ung Châu binh.
“Địch tập! Địch tập!”
“Đừng giết ta! Đừng giết ta!”
“A!!!!”
“...”
Ngày lập tức, toàn bộ đám người ở chỗ này mặt mày đều biến sắc, chỉ có duy Liễu Xuyên hơi mỉm cười, thầm hô
“Mẹ kiếp! Cuối cùng cũng đến rồi!”
Một tên thống binh đứng bên cạnh Liễu Xuyên vội vã chắp tay cúi đầu nói:
- Đại nhân! Chỗ này nguy hiểm, mời đại nhân nay chở về thành, tại đây giao cho thuộc hạ!
- Được! Chỗ này giao cho ngươi! - Liễu Xuyên không nói hai lời, ngay lập tức bàn giao công việc, leo lên ngựa chạy trở về Ung Châu Thành.
Vở kịch này phần diễn của hắn đêm đây đã hết, đương nhiên họ Liễu không muốn ở lại tăng ca làm gì, không cẩn thận ăn tên vậy đạn lạc, lĩnh cát-xê như chơi!
Đám quan viên còn lại cũng được một nhóm nhỏ các binh sĩ hộ tống mang đi, chỉ để lại một tên thống lĩnh ở lại chỉ huy quân chặn hậu.
Tráng nhân quân đội thiện dùng cung nỏ cùng tiêu thương, phía trước có thuẫn binh lập trận đi đầu giống như một bức tường di động, lúc mở lúc đóng nhịp nhàng.
Thuẫn trận lúc mở ra thì hàng loạt mũi tên phía sau được bắn ra như trút nước, lúc đóng lại thì vững trãi như tường thành.
Cứ mỗi lần tiếng “Păng! Păng! Păng!” từ phía Tráng binh phát ra thì gần như ngay lập tức phía bên Ung Châu Binh có tiếng “Á! Á! Á!” vọng về đáp trả.
Nhìn quân địch thế không thể đỡ, gã thống lĩnh chỉ huy quân đội đứng sát về phía nhau dựng trường thương trận cũng chỉ chịu đựng được được một hồi, rồi càng lúc càng bị giết lui về phía sau.
Nhưng mục đích của hắn đạt được, hắn cũng chỉ muốn câu kéo thời gian mà thôi, hiện tại quan viên đã chạy đi hết, hắn cũng chẳng muốn ham chiến nữa, gần như ngay lập lức ra lệnh toàn quân rút lui.
Nông Hữu Lực thấy đối phương chạy cũng không ra lệnh đuổi.
Dù sao cũng chỉ là diễn kịch, hắn cũng không đến mức phải đuổi cùng giết tuyệt.
Trao đổi chút chiêu thức mà thôi, về sau vẫn còn làm ăn, cũng nên giữ chút hoà khí.
Trận đánh diễn ra trong chớp mắt liền kết thúc, phần thắng tự nhiên thuộc về Tráng binh.
Và phần thưởng của bọn hắn chính là...
300 nam nhân cao to đen hôi!
Ách!
Nông Hữu Lực vung mình xuống ngựa, chạy tới cởi trói cho tên cầm đầu đám người Mãnh Hổ Trại, miệng cười nịnh nọt nói:
- Phó tộc trưởng, bọn thuộc hạ đến muộn, khổ cho ngài rồi!
Ngồi xổm trong nhà lao nửa tháng nay khiến hắn mỏi nhừ cả người, hiện tại coi như là đã được nếm trải mùi vị tự do, toàn thân đều cảm thấy thư sướng, hắn nhìn Nông Hữu Lực, mở miệng nói, giọng ồm ồm như sấm:
- Anh của ta có tới sao?
- Có! Tộc trưởng dẫn theo anh xem đến cứu Phó Tộc Trưởng đây!
- Được! Các anh em! Chúng ta trở về!
Đám người Tráng đại thắng, hiện tại liền dẫn người về.
Vở kịch đến đây khép màn, ai về nhà nấy!
Nhưng đúng lúc này, ở trên sông Uất Giang, trên một con đò nhỏ lênh đênh trên mặt nước, một tiểu tử lồm cồm bò dậy.
Hắn nhìn đám người đã tản mát hết liền híp mắt cười.
“Kịch hạ màn sao?”
“Ha ha!”
“Đéo!”
“Đỗ Anh Vũ ta nói kịch hay hiện tại mới bắt đầu!”
...
P.s: Cuối cùng cũng đến được chương này rồi.
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ