Bầu trời trăng treo hiện lên một vệt thê lương lãnh đạm, ánh sáng yếu ớt cố len mình chui ra mây đen che khuất, chiếu xuống bên dưới mặt biển.
Vùng biển gần bờ nam Liêm Châu tương đối giống Vân Hải ở Vân Đồn, nơi đây sóng nước lăn tăn, tương đối lặng gió, nếu di chuyển không dùng mái chèo mà chỉ căng buồm thì vận tốc rất chậm, đặc biệt nếu là thuyền cỡ lớn như là Lâu Thuyền thì lại càng chậm.
Quách Vân biết điều này.
Nhìn con thuyền của mình di chuyển lù đù hắn cũng chỉ có thể tặc lưỡi cười khổ chứ không có cách nào khác.
Nếu bây giờ mà đột ngột nhô ra mái chèo tăng tốc thì chắc chắn sẽ kinh động đám binh lính phía sau.
Quách tiểu tử quay lại sang nhìn gã thanh niên khôi ngô đầu bổ luống bên cạnh, thấp giọng nói:
- Hổ Ca, cứ đà này e rằng chẳng giấu được bao lâu nữa.
Phạm Thiết Hổ thì đứng đó khoanh tay, biểu lộ tương đối bình tĩnh, hắn không đáp lại Quách Vân mà ngược lại liếc mắt nhìn một gã trung niên đầu đội nón rơm rộng vành phía trước, hỏi:
- Trần Thống Lĩnh, ngài thấy thế nào?
Trần Kình đầu đội nón rơm, thân mặc một bộ áo gai thô đã sớm bạc màu, hắn đứng đó, nhắm mắt dưỡng thần một hồi lâu, bỗng nhiên một bên tai của hắn co giật như thể phát hiện ra điều gì đó, rất nhanh liền mở mắt nói:
- Thuyền bọn hắn bắt đầu tăng tốc áp sát, không kịp nữa rồi?
- Vậy chúng ta... - Quách tiểu tử có chút hốt hoảng.
- Không sao cả, cứ diễn tự nhiên là được. - Trần Kình bỏ xuống cái nón rơm, ném quá một bên, trầm giọng đáp.
Quả đúng như nhóm 3 người dự đoán, Liêm Châu thủy binh đã phát hiện ra cái gì đó, mà nói chính xác là thủ lĩnh của Liêm Châu thủy binh phát hiện ra điều gì đó.
Cách đó không xa, một một đội thuyền chiến khoảng 10 chiếc đang xếp thành một đội hình cánh én tiến lên phía trước, bộ dạng như muốn bao vây lấy chiếc Lâu Thuyền này.
Chỉ huy hạm đội này là một gã trung niên họ Tiền tuổi ngoài 40, mắt to mày rậm, nước da đen nhẻm vì dãi nắng dầm mưa.
Đứng tại đầu thuyền, tay đặt tại đốc kiếm bên hông, ánh mắt hắn nhìn chăm chăm về phía chiếc Lâu Thuyền trước mắt, mặt xụ xuống, lông mày nhíu lại, trong lòng bất đắc dĩ:
“Mẹ kiếp quan cao một cấp đè chết người à, bọn hắn đi chơi gái còn bắt lão Tiền ta đi theo hộ tống... mả mẹ nó chứ!”
“Không hiểu bao mới đến lượt ta hưởng thụ lạc thú đây!!”
Miên man suy tư một hồi, hắn vẫn không quên thúc dục quân lính cẩn thận bám theo con thuyền trước mắt, vẫn giữ một khoảng cách nhất định tránh làm ảnh hưởng đến các vị đại nhân trên thuyền.
Chỉ là khi mây đen che mờ bỗng hơi tan ra, lộ ra một chút ánh sáng mặt trăng hiếm hoi phủ xuống, lúc này họ Tiền cũng có thể nhìn rõ con thuyền trước mắt hơn một chút, đột nhiên, hắn nhận ra một thứ gì đó, trái tim của hắn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Không giống... không phải...”
Khuôn mặt họ Tiền nghệt ra, miệng liên tục lẩm nhẩm mấy câu mà người nghe chẳng hiểu gì cả, bên cạnh hắn, một gã thân binh lộ vẻ nghi hoặc hỏi lại:
- Đại nhân... có vấn đề gì sao?
Họ Tiền lúc này như thùng thuốc súng phát nổ, thét gào lên:
- Phía trước không phải thuyền chở Huyện lệnh đại nhân!!!
Đúng vậy, dù đã cố gắng trang trí sao cho thật giống thuyền Cá Đèn Lồng, nhưng vẫn có sự khác biệt về kiểu dáng cũng như kích cỡ, dù sao thì ngoài chiến thuyền đặc chủng ra thì cũng hiếm có chiếc lâu thuyền nào có kích cỡ lớn như thuyền Cá Đèn Lồng.
Khi nhìn lên phía nóc của lâu thuyền, nhìn lá cờ phần phật tung bay, phía trên lần lượt ghi “Quảng Châu, Tôn Thị” thì gã họ Tiền lúc này đã có thể khẳng định.
Hắn là theo nhầm rồi!!!
...
Đêm khuya trăng thanh gió mát, thời gian tuyệt hảo để lứa đôi hẹn hò...
Hoặc phóng hỏa giết người cũng không tệ.
Đại khái là vào lúc rạng sáng, một chuyện bất ngờ khiến người không kịp phòng bị đã xảy ra.
Trước đó vài chục phút, tại Hợp Phố thành phía Bắc, trong một toà viện phủ gọi là phủ họ Ngô.
Ngô gia ném ra ngoài Quảng Tây cũng chỉ nhỏ nhoi không đáng nhắc tới nhưng tại Hợp Phố lại tương đối có máu mặt, tất cả dựa vào hai anh em họ Ngô, Ngô Bá cùng Ngô Mẫn.
Xuất phát điểm là lưu manh, may mắn có thể bái sư học nghệ, cả hai anh em dựa vào bản lãnh tòng quân, từ đó kiếm được chút ít quân công, xem như đổi đời.
Người anh Ngô Bá thì làm đến Huyện Uý, người em thì làm Thống Binh, được Huyện lệnh uỷ quyền nên có thể nói một nửa số binh lực của thành Hợp Phố trong tay hai anh em nhà này.
Đêm nay người anh thì cùng huyện lệnh, huyện thừa ra ngoài công tác, ông em ở nhà an ủi chị dâu, xem như cả nhà ai ai cũng vui vẻ.
Ngô Mẫn nằm trên giường, phanh ngực trần lộ ra thân thể tráng kiện, hắn tuổi khoảng 30, ngoại hình so với Ngô Bá thì càng trẻ tuổi bắt mắt, trong lòng ôm thiếu phụ thân thể loã lồ, ngón tay không ngưng vuốt ve tấm lưng trần của nàng, biểu lộ vẻ hưởng thụ.
- Nhị lang... rất lâu rồi không tới tìm ta... - Thục phụ áp mặt vào ngực họ Ngô, khoe miệng vểnh lên, nhu nhu nói chuyện.
- Cái này ta cũng không có cách, tẩu tử phải biết lão ca của ta không phải lúc nào cũng đi ra ngoài... - Ngô Mẫn lộ vẻ bất đắc dĩ, nói:
Kỳ thật nói về chiến lực thì Ngô Mẫn không kém đại ca mình, nếu mà là thật đánh tay đôi hắn không sợ, chỉ là việc này hắn không chiếm lý, để người khác biết hắn âm thầm thông đồng chị dâu thì làm sao còn mặt mũi là sống tại cái đất Hợp Phố này.
Nghĩ đến đây thôi hắn liền cảm thấy vì một nữ nhân cùng huynh đệ trở mặt, ném đi tiền đồ là không đáng!
Dỗ dành qua loa nàng một hồi, nam nữ cọ sát, hỏa thế lại bập bùng, toan muốn tái chiến thêm hiệp nữa thì đột nhiên bên ngoài phát sinh ra tiếng báo động, Ngỗ Mẫn là kẻ tập võ nên tương đối mẫn cảm, ngay lập tức nhận ra, trong lòng nghĩ thầm.
“Lại có chuyện quái gì vậy??”
Khi tiếng náo loạn vang lên càng lúc càng rõ thì Ngỗ Mẫn cũng không thể tiếp tục cùng nữ nhân chiến đấu được nữa, hắn ngay lập tức vùng dậy, thiếu phụ ở bên cạnh không hiểu chuyện, nhẹ nhàng ôm lấy hắn mà không chịu buông ra. Hắn nới tay nàng ra, giải thích qua loa, nhanh chóng mặc quần áo rồi phóng ra ngoài, vừa ra khỏi phòng, ngẩng đầu lên hắn đã thấy thành trì phía Tây đã bốc cháy một mảng đỏ rực.
“Phía Tây... chết, là huyện nha nhà lao!!!” - Ngỗ Mẫn mí mắt căng ra, trong lòng thầm chửi chết tiệt.
Đám hộ vệ trong phủ cũng nhanh chóng tụ tập lại một chỗ, Ngỗ Mẫn tóm lấy một tên, gặng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Gã hộ vệ lắc đầu hô:
- Nhị lão gia, ta không có rõ, chỉ biết Tây thành bỗng nhiên cháy, sau đó thì thật hỗn loạn...
Ngỗ Mẫn cau mày, cháy ở phía Tây mà ở phía Bắc cũng có thể cảm nhận được sự hỗn hoành thì e rằng chuyện này không đơn giản chỉ là hỏa hoạn thông thường, rất nhanh, lại có một tên tiểu binh chạy tới, hớt hơ hớt hải truyền tin:
- Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi! Đám tù nhân ở thành Tây thoát ra ngoài, đang đánh nhau với quân lính Tây doanh, nghe nói là có người chết...
Điều Ngô Mẫn lo sợ cuối cùng cũng đã đến, lúc này hắn biết không thể cứ tiếp tục ở lại trong phủ được nữa, một bên ra lệnh cho đám hộ vệ chuẩn bị sẵn sàng theo hắn xuất phủ, một bên thì liếc sang tên tiểu binh vừa mới báo tin, gặng hỏi:
- Ngươi... báo cáo rõ ràng, chuyện này rốt cuộc là sao?
Gã tiểu binh giống như hoảng sợ cúi thấp đầu, cả người run lẩy bẩy nói:
- Đại... đại nhân! Xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi! Bên thành Tây kia đánh nhau rồi, chết người rồi... thành Bắc cũng sắp theo đó hỗn loạn....
- Biết là chết người rồi nhưng ta muốn biết sao lại như vậy?
- Có một vị đại nhân chết rồi, tình hình không khống chế được nữa rồi.... nghe nói bị một kiếm chém bay đầu... bên ngoài giết đến đỏ mắt rồi, đại... đại nhân... còn lại tiểu nhân không rõ...
- Một kiếm... bêu đầu? - Ngô Mẫn sửng sốt, vội vã chạy lên hỏi:
- Kẻ bị giết ai?
Đột nhiên, tên tiểu binh đang cúi đầu phát ra tiếng cười khanh khách, một thanh âm du dương uyển chuyển vang lên:
- Không phải là ngươi sao?!!!
Xoẹt!
Từ bên hông gã tiểu binh, một hàn quanh loé lên, nhanh như chớp điện.
Ngô Mẫn đầu tiên thì cảm thấy có dự cảm xấu, sau thì thấy phần cổ mát lạnh.
Đầu hắn bay lên không trung, xoay tròn 360 độ, lúc đó, hắn là có thể nhìn được dựng mạo tuyệt mĩ của “gã tiểu binh”, cũng thấy được chị dâu của mình đang từ trong phòng bước ra, rồi nhìn thấy bầu trời phía Tây ửng đỏ, sau đó... thì chỉ công một màn đêm tĩnh lặng.
Một luồng suy nghĩ cuối cùng xoẹt qua não bộ của Ngô Mẫn..
Đúng là.... một kiếm bêu đầu.
Thiếu phụ lúc này cũng đã mặc quần áo bước ra ngoài, cảnh tượng đầu tiên nàng nhìn thấy chính là gã em chồng cũng như là tình nhân của mình bị chém bay đầu, rồi từ trong bóng tối, một đám người mặc đồ đen từ đâu xuất hiện, rút ra cung nỏ xả tên vào những gã hộ vệ vẫn còn đang mộng bức chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Tiếng thét thất thanh của nàng như thể muốn vọng xuyên màn đêm, chẳng mấy chốc, Ngô phủ cũng theo thành Hợp Phố, chìm vào hỗn loạn.
Đến lúc rạng sáng, tình thế giống như càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, xung đột diễn ra khắp nơi, xác người càng lúc càng nhiều, theo phía Nam và phía Tây thì lần lượt phía Bắc thành cùng phía Đông cũng lần lượt thất thủ, quân lính trong thành còn lại quá ít ỏi, lại không có người thống nhất chỉ huy, trận thế rời rạc hoàn toàn không chống lại được quân địch người đông thế mạnh.
Đến lúc bình minh, thành Hợp Phố chính thức rơi vào tay giặc.
Lúc này, Tiền Thống Binh mới đem thủy quân trở về, nhìn thấy cổng thành phía Nam đóng chặt, phía trên tường thành là một đám người ăn mặc đồ màu đỏ lạ hoắc liền biết sự tình không ổn.
Họ Tiền toàn thân như chết lặng, nhất thời không biết phải làm gì cho phải.
Ngay cạnh đó, tại Lâu thuyền, Trần Kình cũng nhìn thấy cảnh này, trong lòng vui vẻ nhưng bên ngoài vẫn ra vẻ ngờ nghệch, nhìn về phía hạm đội thủy quân, tỏ vẻ vội vàng, khẩn trương nói:
- Tiền đại nhân... chuyện... chuyện này là thế nào?
Họ Tiền liếc mắt nhìn sang, thiếu chút nữa chửi ầm lên, nói “còn không phải là tại các ngươi!!!”
Nhưng hắn rất nhanh kiềm chế lại được.
Giật cá chém thớt là không tốt, đặc biệt cái thớt lại xuất phát từ Quảng Châu Tôn thị lại càng không tốt.
Nếu không phải bị ép quá đáng thì họ Tiền vẫn phải tỏ ra khách khí với đám người này.
Hiện tại Thành trì đã đóng cửa, Thuỷ binh nhất thời là không thể trở về, họ Tiền phải nghĩ đến cách khác.
Không biết quân địch tình hình ra sao, liều lĩnh tấn công là ngu xuẩn, hắn suy nghĩ một hồi thì cắn răng quyết định, nói:
- Đi! Chúng ta đi Khâm Châu!
Nói xong, hơn 10 chiếc chiến thuyền cùng chiếc Lâu Thuyền rời về phía Tây, mục tiêu chính là Khâm Châu thẳng tiến.
Tại Lâu thuyền, sau khi biết việc này, Trần Kình, Phạm Thiết Hổ cùng Quách Vân 6 mắt nhìn nhau, một lúc sau, lão Trần không nhịn được mà thở dài, cảm khái trong lòng.
Công tử.... đúng là thần cơ diệu toán!
Chúng ta thật phải đi Khâm Châu!
...
Sáng sớm lúc khi mặt trời ló dạng, không khí hoảng loạn không chỉ có ở Hợp Phố mà ở Hoành Châu cũng tương tự.
Đỗ Anh Vũ lúc này thấy có động tĩnh liền tỉnh giấc, vừa mở mắt ra thì thấy một thiếu niên rũ rưỡi có chút bẩn thỉu đang mang một cái chậu nước tiến vào bên trong lều vải của hắn, thấy tiểu công tử tỉnh giấc liền giật mình thon thót, hơi lui bước về phía sau, lắp bắp nói:
- Công... công tử đã tỉnh rồi, ta... ta mang nước.... mang nước cho công tử rửa mặt...
Đỗ Anh Vũ lồm cồm bò dậy, lấy tay dụi mắt, rồi day day hai thuỳ thái dương, nhàn nhạt nói:
- Ta nhớ ngươi rồi... A Tiễn!
Ách!
Nghe Đỗ Anh Vũ gọi mình bằng cái tên xa lạ, thiếu niên cả người mộng bức
A... A Tiễn?
Là cái quỷ gì vậy???
Đỗ Anh Vũ thấy khuôn mặt con hàng này đần thối ra liền nhoẻn cười, hắn chỉ tay vào 1 góc trong lều, nơi đó còn vứt bó tên mà thiếu niên lưu dân này lúc tối mang về.
Thiếu niên lưu dân thấy vậy liền có chút bất đắc dĩ, thầm chửi Mẹ kiếp, ta mang về một bó tên ngươi liền gọi ta A Tiễn, nếu là mang về một thanh đao thì không phải là thành A Đao rồi sao?
Nghĩ đến chuyện nếu bản thân mang về con chó con mèo...
Vậy thì là thành A Miêu A Cẩu rồi??!
Dẫu cảm thấy thiếu niên xinh đẹp trước mắt thật tuỳ hứng, nhưng ai bảo hắn hiện tại là lão đại đâu, thiếu niên lưu dân chỉ có thể cắn răng nhận vậy, không có phản bác.
Ngươi muốn gọi thế nào thì gọi, ngươi vui vẻ là được.
Đánh răng súc miệng một hồi, Đỗ Anh Vũ bất ngờ ngẩng đầu lên, hỏi:
- A Tiễn, ngươi họ gì?
Thiếu niên lưu dân hay lúc này gọi là A Tiễn cúi đầu, thấp giọng nói:
- Tiểu nhân họ Cừu!!
Họ Cừu?
Cừu Tiễn??
Ha ha, cái tên không tệ!!
Đỗ Anh Vũ cảm thấy mình đặt tên rất có thiên phú, cười ha ha bước ra khỏi lều trại.
Bỏ lại phía sau gã thiếu niên A Tiễn vẫn đang cúi đầu...