Bản Convert
- Quân lương... thế nào?Nấp sau lưng Lưu Kỹ, Cao Nghiêu Khanh giọng nhàn nhạt nói chuyện.
Lưu Kỹ thoáng có chút trầm ngâm, sau thì trầm giọng đáp:
- Ném...
Ách!!
Đã sớm đoán được từ trước, nhưng vì tâm lý may mắn tồn tại họ Cao vẫn là muốn hỏi lại cho chắc, thế nhưng không có một kết quả bất ngờ nào cả...
Cũng phải thôi, tình thế của Lưu Kỹ khi nhận được tin Cao Nghiêu Khanh bị bắt thì giữa quân lương và họ Cao, hắn chỉ có thể chọn một, không nghĩ ngợi nhiều, Lưu Kỹ ngay lập tức chọn quay trở lại cứu Cao Nghiêu Khanh dù việc này hắn cũng không có nắm chắc.
Cao Nghiêu Khanh thở dài, nhìn bộ dạng dửng dưng như không của Nguỵ Bàng, thấp giọng nói:
- Ngươi là bị tên đó chơi rồi, ta là mới bị bắt, làm sao tin truyền đến chỗ ngươi nhanh như thế được, hiển nhiên là hắn cố tình nói cho ngươi biết để người từ bỏ số quân lương mà trở lại... kẻ này, rất nguy hiểm!!
Lưu Kỹ càng nghe thì nhíu mày càng sâu, đến một người như Cao Nghiêu Khanh cũng ăn thiệt thòi bởi họ Nguỵ thì hiển nhiên đánh giá nguy hiểm e rằng còn không đủ.
Kỳ thật ngay từ lúc nhận thấy Lưu Kỹ trà trộn vào trong quân của Nguỵ Bàng, Cao Nghiêu Khanh đã biết ván cờ này mình khó có cửa lật lại, lúc trước phồng má giả người mập, khoa trương thanh thế cũng chỉ muốn xem giới hạn của đối phương là ở đâu thôi.
Hiện tại hắn đã rõ ràng.
Thằng nhóc con họ Đỗ này thật không có giới hạn, hắn không chỉ nguy hiểm mà còn là một thằng điên.
Ngoài ra họ Cao cũng có thể đi tới một kết luận rằng sau lưng Đỗ Anh Vũ không có ai xúi bẩy hết, hoàn toàn là do một tay hắn làm...
Quân lương mất đi đã không thể lấy lại, hiện tại muốn đổi ý, không muốn đình chiến nữa e rằng đã muộn.
Ở một góc độ khác, phía trên tường thành, Đỗ Anh Vũ cũng đã tách mình ra khỏi Tần Minh mà đi đến chỗ của Công Đàm, nhìn gã thuộc hạ mặt cương thi vô cảm của mình, Đỗ tiểu tử quẹt miệng nói:
- Làm gì mà lâu như vậy?
Công Đàm lạnh băng đáp:
- Cầm chân đám phía sau cùng trà trộn vào trong quan ải tương đối mất thời gian.
Đỗ tiểu tử nghe xong liền nhoẻn cười, liếc mắt sang bên cạnh, thấy nữ nhân họ Vi từ nãy đến giờ cứ nhìn mình chằm chặp, Đỗ Anh Vũ có chút ngượng ngùng gãi mũi nói:
- Tỷ tỷ, đừng nhìn ta như vậy, ta có chút ngại ngùng.
Vi Oánh Phi càng nhìn Đỗ Anh Vũ càng càm thấy thú vị, chớp chớp đôi mắt, kiều mị nói:
- Nhóc con, theo tỷ tỷ đi ngủ thế nào? Ta sẽ không bạc đãi ngươi!
Ách!
Trực tiếp vậy sao?
Chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau thôi mà!!
Sau một hồi cực lực thoái thác, Đỗ Anh Vũ cũng tạm thời thoát ra khỏi ma trảo của nữ nhân này, hắn cúi đầu xuống tường thành, hô hoán đi xuống:
- Cao công tử, nếu đã đình chiến thì chúng ta ai về nhà nấy, 3 ngày sau gặp mặt thỏa đàm, thế nào?
- Được! - Họ Cao mặt không biểu lộ đáp.
Cứ như vậy, tại Ải Côn Lôn, một nhóm người đi ra, một nhóm người đi vào, lướt qua nhau tựa như người dưng xa lạ.
Chỉ là đột nhiên biến cố xảy ra.
- Bắn!!
Khi cả hai nhóm người lướt qua nhau được một đoạn, cả Cao Nghiêu Khanh cùng Đỗ Anh Vũ đều bất ngờ đồng loạt hô lớn:
Lệnh vừa truyền ra ngoài, xạ thủ của cả hai phe thoáng giật mình đôi chút nhưng cũng rất nhanh đều giương lên cung nỏ, ngay tức khắc kẻ hướng lên, người hướng xuống, liên tiếp xạ bắn về đối phương.
Đỗ tiểu tử nhìn thấy đối phương cũng có chuẩn bị thì nhảy dựng lên, chỉ tay về phía Cao Nghiêu Khanh đang thục mạng chạy vào trong quan ải, cao giọng chửi bới:
- Thằng chó, tao biết mày sẽ lật lọng mà!!!
Phía ngược lại, Cao Nghiêu Khanh nghe thấy họ Đỗ Đỗ nói mà tức đến suýt thổ huyết, nhịn không nổi cũng quay đầu chửi bậy:
- Nhãi con lật lọng, may mà ông đây cũng sớm có đề phòng.
- Vậy ba ngày sau? - Đỗ Anh Vũ tiếp tục hỏi:
- Không gặp không về!! - Cao Nghiêu Khanh chỉ quẳng lại một câu nói rồi cắm đầu chạy thẳng.
Dưới sự che chắn của đám người xung quanh, hai vị công tử đồng loạt chạy thoát.
Màn mưa tên trong cơn mưa lớn sức sát thương không cao, miễn cưỡng xem như là màn cáo biệt giữa hai người.
...
Trở lại phía quân doanh của mình, Vi Oánh Phi ổn ẻn như thục nữ chạy lại tới bên cạnh Nguỵ Bàng, không nói không rằng ôm chặt lấy tay hắn, tiếu mị nói:
- Nguỵ đại ca, ngươi ta thật sợ!
Ngụy Bàng nghe thấy nàng một bên tố khổ thì khoé miệng có chút co giật, thầm nghĩ sợ hãi phải là bọn hắn đi.
Khéo léo thoát ra khỏi con bạch tuộc họ Vi, lão Nguỵ tiến tới chỗ của Đỗ Anh Vũ, khoé miệng hơi nhếch lên, nói:
- Đỗ công tử, đã lâu không gặp rồi.
Đỗ Anh Vũ cũng cười cười đáp lại:
- Nguỵ động chủ phong phái vẫn như xưa.
Ngụy Bàng xua tay, nói:
- Ta đã không còn là động chủ nữa, công tử có thể gọi ta một tiếng lão Nguỵ, thế nào?
Đỗ tiểu tử cũng không khách sáo, gật đầu một cái rồi híp mắt nhìn Nguỵ Bàng, nói:
- Lão Nguỵ, ngài sớm không đến, muộn không đến, ngược lại đến rất đúng lúc để hái quả đào, quả nhiên lão Nguỵ vẫn là lão Nguỵ!
- Công tử là đang nghĩ mình là quả đào sao? - Lão Ngụy thản nhiên cười, mở miệng nói đùa:
Lão Nguỵ nói đùa là chuyện hiếm thấy, rất nhanh liền tiêu biến, bộ dạng cười như không cười, đối với Đỗ Anh Vũ nói:
- Nếu ta xuất hiện sớm hơn một chút, không phải cũng sẽ bị tiểu tử nhà ngươi tính kế chết rồi sao?
- Tính kế? Là chuyện gì, lão Nguỵ ngài nói gì ta nghe không hiểu?! - Đỗ Anh Vũ khuôn mặt nghệch ra.
Thấy tiểu tử này vẫn còn giả ngu, Nguỵ Bàng thẳng thắn nói:
- Tống Tráng chiến tranh, kết cục tốt nhất cho ngươi không phải là lưỡng bại câu thương hay sao? Ngươi tỏ vẻ bản thân vì muốn giành chiến thắng nên mới chọn cái đấu pháp giết địch một ngàn, tự tổn 800, nhưng kỳ thật ngươi là đang muốn tính kế chúng ta, ta nói có phải không Đỗ Sứ Quân.
Ách!
Lộ tẩy rồi!!
Đỗ Anh Vũ trong lòng chột dạ nhưng ngoài mặt đánh chết cũng không nhận, tiếp tục giả ngu, lộ vẻ sợ hãi nói:
- Lão Ngụy chớ nói bậy, ta không có như thế!!!
“Tiểu hồ ly.” Ngụy Bàng thầm chửi một tiếng, không cùng hắn dông dài nữa, chí mạng nói một câu:
- Đỗ công tử bên người thuộc hạ rất đông đảo, nhưng hiện tại đứng bên cạnh lại chỉ có một vị, còn lại tất cả đều tập trung ở phía Nam, còn không phải là vì chờ đợi một thứ gì hay sao?!
Đệt!!
Đến mức này rồi thì Đỗ tiểu tử cũng không còn có thể chối cái được nữa, khuôn mặt ngờ nghệch liền biến mất, chuyển thành vẻ tươi cười hồn nhiên, tiến tới bên chỗ lão Nguỵ, che miệng thấp giọng nói:
- Lão Nguỵ, đều là người làm ăn, không cần thiết phải bóc mẽ ta như vậy?!
Ngụy Bàng hơi cúi đầu, nhàn nhạt nói:
- Một nửa Khâm Châu!!
- Mẹ kiếp, sao người không đi ăn cướp?! - Vừa thấy lão Nguỵ công phu ngoạm sư tử hét giá, Đỗ Anh Vũ trái tim nhỏ bé chịu không nổi, nhảy cẫng lên, chỉ tay vào mặt hắn hét lớn.
Mặc cho tên nhóc này mặt mày phẫn nộ, Nguỵ Bàng thản nhiên đáp:
- Chỉ có một giá, nghĩ kỹ đi, Khâm Liêm lớn như vậy người quản không nổi.
Mẹ kiếp.
Đỗ Anh Vũ cứng họng, lão Nguỵ nói không sai, nếu gộp tất cả lại thì lãnh địa của hắn đột nhiên phình to quá mức, hắn hiện tại quản không có nổi, nhưng kể cả như thế cũng không thể mất trắng nửa châu được, đột nhiên Đỗ Anh Vũ nghĩ ra một kế, quay sang chỗ lão Ngụy, nói:
- Với một điều kiện...
- Điều kiện gì?
- Ngài phải gai nhập vào Tập Đoàn Đông Hải của ta?! - Đỗ Anh Vũ mỉm cười thiện lương nói
Tập Đoàn Đông Hải?!
Ngụy Bàng thoáng nhíu mày, phút chốc không biết tên nhóc con này lại tính tới chuyện gì rồi!!
...
Thời gian thoáng chốc liền trôi về cuối tháng 7 cái hẹn ba ngày cũng đã tới, cả hai phe đều lựa chọn một cái trường đình trên sườn một ngọn núi cách Côn Lôn Quan không xa làm điểm gặp mặt.
Mưa đã không còn lớn như mấy ngày trước, thế nhưng vẫn lâm râm rất khó chịu, thời tiết đột ngột thay đổi khiến trong Tống doanh bắt đầu sinh bệnh dịch, Lưu Quang Thế lúc đến nơi cũng dần cảm thấy sự khắc nghiệt của thời tiết nơi này, cộng với việc Lưu Kỹ đã để mất quân lương, vậy nên quyết định đình chiến của Cao Nghiêu Khanh hắn là không có ý kiến.
Ngược lại về phía Đỗ Anh Vũ, việc này là hắn đơn phương đề nghị mà không có thông qua Lưu Kỷ cùng Nông, Hoàng hai vị tộc trưởng, xem như tiền trảm hậu tấu, hắn cũng không rõ đám người này đã đánh xong Quý Châu hay chưa nhưng dù sao đối với cũng không còn quan trọng nữa.
Địa điểm chọn lựa gọi là núi nhưng thoạt nhìn lại chỉ là một sườn đất nhỏ, xung quanh tầm nhìn trống trải, nếu lên trên đỉnh ảnh mắt có thể vọng hướng vài dặm xung quanh, vì để tránh hai bên sớm có mai phục nên lựa chọn nơi này là tương đối hợp lý.
Đỗ Anh Vũ cũng Cao Nghiêu Khanh đúng hẹn mà tới.
Cả hai đều rất thủ tín chỉ mang theo 10 kỵ binh, thế nhưng tiến lên gặp mặt mỗi bến chỉ có ba người.
Đỗ Anh Vũ, Nguỵ Bàng cùng Vi Oánh Phi tiến lên gặp Cao Nghiêu Khanh, Lưu Quang Thế cùng Lưu Kỹ.
Cao Thịnh cùng Viên Duy mấy ngày trước sau một phen bị Vi Oánh Phi dẫn dụ chạy vòng vòng trong mấy khu Sơn động trở về thì có dấu hiệu trúng độc, thế nên việc đầu tiên Cao Nghiêu Khanh yêu cầu chính là thuốc giải.
Đỗ Anh Vũ bình thản yêu cầu trả lại đao cho hắn.
Việc này đôi bên tương đối ăn ý, xem như một khởi đầu tốt.
Cao Nghiêu Khanh muốn đòi lại tù binh, Đỗ tiểu tử thì nào có dễ nói chuyện như vậy, xoa xoa bàn tay, khuôn mặt gian thương hòa khí sinh tài yêu cầu tiền chuộc.
Hai bên vì vậy suýt chút nữa nhảy bổ vào đánh nhau.
Sau một hồi kỳ kèo mặc cả, từ một lạng bạc một tù binh xuống còn 1 Lạng bạc 2 người là cái giá đôi bên chấp nhận được.
Đây chỉ là khởi đầu, những việc tiếp theo như địa bàn, quan chức thì không khí hai bên thật như những thùng thuốc súng, giương cung bạt kiếm mà đàm chuyện gì.
Trả lại địa bàn là chuyện không thể nào, vấn đề này Đỗ Anh Vũ một bước không nhường, muốn chiến tranh liền có.
Cao Nghiêu Khanh có lui một bước, yêu câu Ung Châu, Đỗ Anh Vũ đáp rằng có cái nịt...
Trong lúc hai bên bế tắc, chuẩn bị dùng chiến tranh giải quyết vấn đề thì Đỗ tiểu tử nói điểm mấu chốt của hắn.
Danh tiếng về Cao Nghiêu Khanh, thực lợi về Đỗ Anh Vũ.
Người Tráng sẽ không làm loạn nữa, họ Cao cũng có thể mang cái danh “bình định phản loạn” mà trở lại triều đình, ngoài mặt những vùng đất này vẫn thuộc Tống nhưng trên thực tế là khu tự trị của người Tráng, trên lý thuyết vẫn thần phục nhưng về thực tế là độc lập.
Như vậy vừa thỏa mãn mục đích của Cao Nghiêu Khanh, vừa phù hợp nhu cầu của Đỗ Anh Vũ.
Đây chính là cái giá cuối cùng.
...
Đầu tháng 8 năm 1120.
Tại bến cảng Liêm Châu Hợp Phố, một đoàn thuyền lớn, dẫn đầu là một chiếc Lâu Thuyền có cờ hiệu cánh bướm từ phía nam bắt đầu nhập cảng.
Phía trên thuyền buồm, một gã thư sinh trẻ tuổi nhìn cái mảnh đất trước mặt mà lòng có chút cảm khái, hắn thật không nghĩ tới mới vài tháng trước thôi cái mảnh đất này còn thuộc về cường quốc phương Bắc, hiện tại đã trở thành một phần lãnh địa của tên tiểu tử kia, thế sự xoay vần, thật không biết đâu mà lường được.
Nói đến xoay vần thì không chỉ có thế sự mà còn có cái dạ dày của Phí Công Tín, cái thằng cha này nửa tháng lênh đênh trên biển chính là nửa tháng địa ngục chết đi sống lại của hắn, cái bộ thân thể to con của họ Phí đã nằm bẹp ở dí một góc trong suốt chặng đường, nay khi được người báo tin là đã đến nơi, nghĩ đến việc sắp được giải thoát, Phí Công Tín thoi thóp mang theo chút sức tàn lét đi ra bên ngoài khoang, ỉu xìu nhìn về phía Tô Hiến Thành, thều thào nói:
- A Thành... đến Tống chưa?
Tô Hiến Thành quay sang nhìn hắn, mỉm cười nói:
- Ngươi nói sai rồi, đây không phải đất Tống, đây là đất của chúng ta!!!
Trên một cái thuyền khác, một đầu tóc ngắn Dương Đoan Hoa cũng ngó ngó ra bên ngoài nhìn thấy phía bến cảng dần hiện ra một vài gương mặt quen thuộc liền lấy làm thú vị, quay sang nhìn hai cô nàng xinh đẹp bên cạnh, cười tươi như hoa nói:
- Thằng nhóc đó trốn ở chỗ này suốt mấy tháng nay sao?
“Hắn đâu chỉ có trốn!”
Lê Nghi Phượng thì chỉ mỉm cười nghĩ thầm chứ không đáp, nàng cũng vừa mới nhận được một số tin từ Hạc Vệ báo về, trong lòng đột nhiên cảm thấy lâng lâng.
Ngẫm nghĩ đến đám thiếu gia công tử tại kinh thành thường ngày trước mặt nàng hay vô tình cố ý khoe khoang đủ thứ, tài hoa văn thơ võ nghệ không thiếu cái gì, thậm chí cả hai vị hoàng tử cũng nắm trong số đó...
Thật là một đám ấu trí.
Không so sánh thì không có thương đau.
Nam nhân nàng chọn không làm mấy trò đó, trong lúc các ngươi so đo ai hơn ai, trang bức đánh mặt thì hắn là đi chinh phạt, khai cương thác thổ rồi!!
Truyện đã hoàn thành