Bản Convert
Liêm Châu - Hợp Phố.Huyện thành phủ nha.
Hoàng Thành đứng trong đình viện, ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên đầu khẽ lách mình vươn ra khỏi đám mây, hình thể đã dần dần tròn chịa.
Tháng 8 trăng tròn, hẳn là sắp đến Nguyên Tiêu.
Thời gian trôi qua thật nhanh à.
Hắn cũng xem như may mắn khi mang được đám người trở lại thành Hợp Phố trước khi mùa mưa tới, kịp thời an định cho bọn họ tạm thời ở lại Liêm Châu.
Nghĩ đến việc này họ Hoàng đột nhiên lộ một nụ cười khổ.
Có quá nhiều thứ đã xảy ra một thời gian ngắn khiến lòng hắn hiện tại rối như tơ vò, không biết lựa chọn của bản thân là đúng hay là sai.
Mặc dù thành Hợp Phố từng bị đánh chiếm qua thế nhưng cũng không có quá nhiều ảnh hưởng nghiêm trọng, người chết cũng không có nhiều, vậy nên việc ổn định là cuộc sống cho người dân là tương đối dễ dàng.
Lúc Hoàng Thành trở lại, Đỗ Anh Vũ thậm trí còn khéo léo ném lại một số con dê thế tội để họ Hoàng vừa trở về là có thể giết người lập uy, gây dựng lên danh tiếng.
Không sai, chính là cái đám tù tội đáng thương trước đó được Hoa Nương thả ra ngoài, bọn hắn là thật nghĩ mình được người tốt cứu giúp, thật giúp đỡ quân của Hoa Nương chiếm cứ Hợp Phố suốt mấy ngày nhưng kết cục chính là như những đứa con rơi bị bỏ lại, bị người ném đi như giày rách.
Đương nhiên với những tội ác của bọn hắn gây ra cho người dân nơi này suốt mấy ngày đó thì chết cũng chưa hết tội, thế nhưng nếu biết rõ bản thân chỉ là những con cờ thí, dùng xong liền bị vứt bỏ thì hẳn đám tù nhân này đến chết cũng không thể nhắm mắt.
Nghĩ người lại nghĩ tới mình, Hoàng Thành có thể thông thuận một đường, lấy danh nghĩa “trừ gian diệt bạo” đạp lên xác đám tù tội đó mà tiến lên, công lao bình loạn, lập lại trật tự cho thành Hợp Phố, kết hợp với công văn do chính Vu Mãnh Vu huyện lệnh tiến cứ, họ Hoàng nghiễm nhiên tạm thời trở thành Hợp Phố Huyện Thừa cho đến khi triều đình có bổ nhiệm khác.
Ha ha
Nói thật có thể dẹp cái danh tạm thời này đi vì vùng đất này đã không còn thuộc về triều đình Đại Tống nữa rồi, tất cả hiện tại đều phụ thuộc vào một ý niệm của một thằng nhóc con.
Nhưng thế thì thế nào?!
Vẫn chỉ là quân cờ không có khác gì!!
Hoàng Thành luôn nghĩ nếu một ngày bản thân cũng hết sạch giá trị thì kết cục có khác gì đám tù nhân bị hắn xử lý hay không?!
Tống thị cũng bước vào đình viện, nàng nhìn thấy Hoàng Thành đứng thừ người ra liền nhỏ nhẹ bưng khay trà tiến tới, dịu dàng hỏi thăm:
- Sao vậy?!
Họ Hoàng quay đầu nhìn nữ nhân ôn nhu hiền thục, khẽ mỉm cười lắc đầu không đáp.
Sau một chuyến đi, tình cảm giữa hai người này cũng hình thành, dù vẫn còn một bức tường giấy mỏng ngăn cách hai người thế nhưng chỉ cần một trong hai chủ động liền có thể xé mở.
Chỉ là cả hai tạm thời đều vì những lý do riêng mà chưa có thể thật sự mở lòng.
Nữ nhân bận tậm mình là goá phụ, con gái còn chưa có trở về, thời gian chịu tang chồng vấn còn tại, nếu cùng người thương đi bước nữa hẳn sẽ bị thiên hạ phỉ nhổ.
Hoàng Thành xuất thân võ biền những cũng là người hiểu lý lẽ, hoàn toàn không có mượn thế ép nàng, đừng nhìn hắn hiện tại trên danh nghĩa đứng đầu một thành mà cho rằng hắn thật nhiều quyền lực.
Theo lệnh của Đỗ Anh Vũ thì đám người Vương Nhị Cẩu phải tạm thời ở lại Bạch Châu phòng ngự, Hoành Châu Quân cũng như lưu dân đều thuộc về Minh Giáo bảo hộ.
Thân cô thế cô, Hoàng Thành rõ ràng chỉ là một viên quan trên danh nghĩa, muốn điều khiển binh mã còn phải được Vệ Nam hay Hoa Nương gật đầu mới được.
Biết rõ bản thân mình cũng chỉ là một quân cờ của Đỗ Anh Vũ không hơn không kém, nếu hắn là một quân cờ có ích thì hẳn sẽ có giá trị tồn tại, hiện tại Hoàng Thành đang đứng trước ngã ba lựa chọn, một chính là tiếp tục trung trinh với cái triều đình mà hắn chưa từng biết mặt mũi ra làm sao, hai chính là toàn lực thuận theo Đỗ tiểu công tử.
Hắn hoảng sợ vì hắn cảm nhận được rõ ràng bản thân đang dần dần xuôi theo chiều hướng thứ hai và càng ngày càng lún sâu vào trong đó.
Hắn hiện tại rất muốn gặp Đỗ Anh Vũ...
Từ chỗ tiểu công tử muốn rõ ràng hết thẩy, và chỉ cần Đỗ Anh Vũ có hắn một lời hứa, cho hắn một mục đích, một lý do để tiếp tục
Hoàng Thành tự khắc khẽ một lòng thuận theo.
Tống thị cảm nhận được người nam nhân này có nỗi khổ không thể nói, tựa như giữa hai người có điểm tâm linh tương thông, khiến có lòng nàng cũng theo đó mà dằn vặt...
Cái loại cảm giác này xưa kia giữa nàng và chồng chưa từng có, phải chăng đây chính là yêu?!
Chồng chết chưa lâu mà nàng cảm thấy bản thân bắt đầu phải lòng một nam nhân khác?!
Tình cảm càng rõ rệt thì nàng lại càng thấy hổ thẹn, càng cảm thấy bản thân ti tiện đê hèn.
Đương lúc không khí trở nên có phần trầm mặc u uất thì một bóng người lững thững xuất hiện... và càng khiến cho không khí trở nên nặng nề.
Kẻ đến là Tiền Phương, trên danh nghĩa hiện nay chính là người dưới quyền của Hoàng Thành, chức vị vẫn vậy, là một gã Thống Binh không tăng không giảm.
Nhìn thấy người tới, Hoàng Thành thoáng nhíu mày, thấp giọng nói:
- Tiền Thống Binh... ngài tới sao?
Tiền Phương mấy ngày nay bộ dạng có chút tiều tụy, rất tuỳ hứng tiến vào đình viện, ngồi xuống chỗ đối diện với Hoàng Thành, nói:
- Hoàng Huyện Thừa, sao vậy? Không chào đón ta sao?!
Kể ra cũng lạ, hoàn cảnh giữa hai người chỉ sau vài tháng là biến đổi đến chóng mắt, trước đó Tiền Phương là cấp bậc chỉ huy, Hoàng Thành chỉ đơn thuần là một tên phó binh của Triệu Sầm, địa vị hai bên là có chênh lệch, thế nhưng hiện tại cái tên phó binh ngày nào nhảy lên thành một gã Huyện Thừa, thế sự xoay vần thật không biết đâu mà lần.
Trên danh nghĩa cả hai đều phản bội, đều là hàng binh vậy nên thời gian này Hoàng Thành luôn tránh không gặp Tiền Phương, không để người của Đỗ Anh Vũ sinh ra hiểu lầm, bản thân chỉ túc trực tại Huyện Nha làm việc, không nghĩ tới hôm nay Tiền Phương đột ngột đi tới.
Hoàng Thành nghĩ nghĩ một chút, ra hiệu cho Tống thị tạm thời rời đi, khi chỉ còn lại hai người, họ Hoàng mới nói:
- Tiền Thống Binh không biết hôm nay tới để làm gì?
Tiền Phương vẻ mặt có phần khó xử, tâm can giằng xé một hồi rồi thở dài nói:
- Ta... muốn gặp công tử!
Nghe thấy đáp án này Hoàng Thành khuôn mặt nghệt ra, nhất thời không hiểu đối phương có suy nghĩ gì.
Sau giai đoạn có phần điên cuồng tại Khâm Châu, đến lúc tỉnh táo lại thì họ Tiền chợt nhận ra bản thân mình thật ngu xuẩn, hắn là giúp quân địch không chút sức lực nào chiếm cứ được một tòa trọng thành, hiện tại bản thân đã hết giá trị... hẳn là đến lúc hắn cùng vợ con sẽ chết đi.
Thế nhưng trái với suy của hắn, đám người Đỗ Anh Vũ ngược lại làm gì hắn cùng vợ con cả, bình an mang bọn hắn trở lại Hợp Phố cũng chính là lúc Hoàng Thành đã mang người trở lại, không ít lần Tiền Phương muốn tới cùng Hoàng Thành nói chuyện để có thể hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra nhưng đều bị đối phương lấy lý do mà lảng tránh, lúc này đã hơn nửa tháng trôi qua, họ Tiền nghĩ đến đám huynh đệ dưới trường vì sự phản bội của bản thân mà không rõ tung tích liền nhịn không nổi nữa, mặt dày mày một mực xông tới huyện nha.
Thời gian này hắn cũng đã điều tra ra một số dấu vết, biết về kẻ đứng sau mọi việc gọi là Đỗ công tử.
Đoán hẳn hiện tại Hoàng Thành cũng đã phản bội theo kẻ đó, thế nên vừa gặp Tiền Phương không còn dùng lời lẽ cong cong cuốn cuốn như trước đó nữa mà trực tiếp đề nghị muốn gặp Đỗ công tử.
- Chuyện này... - Hoàng Thành sau khi nghe thấy Tiền Phương đề nghị thì có chút ngập ngừng khó đáp.
Thấy giọng điệu đối phương e dè thận trọng, Tiền Phương âm thầm cười khổ, lắc đầu nói:
- Hoàng huynh đệ, ta gọi ngươi như vậy có được không?!
- Tiền huynh cứ thoải mái! - Hoàng Thành sảng khoái đáp.
Tiền Phương khẽ gật đầu, hắn thẳng thắn nói:
- Hoàn cảnh hiện tại của chúng ta đều tương đồng, đã không còn có thể quay đầu được nữa, nói trắng ra hiện tại công tử muốn chúng ta làm phản chúng ta cũng không thể không phản, nếu đã như vậy... ta chỉ muốn biết chủ tử của mình là loại người gì thôi, ta là muốn gặp hắn!!
Thật sự yêu cầu của Tiền Phương không có cao thế nhưng bản thân Hoàng Thành cũng không có thể tự quyết. Trong lúc nhất thời chưa biết đáp lại ra sao thì đột nhiên phía bên ngoài có một tiếng nói lanh lảnh tựa như chuông bạc phát ra khiến hai gã nam nhân đều giật mình.
- Ồ! Tiền Thống Binh cũng ở đây sao?
Tiền, Hoàng hai người giật mình nhìn lại phía sau thì không biết một thiếu nữ áo trắng váy bỏ đã tiến vào trong sân từ lúc nào, khuôn dung trắng trẻo xinh đẹp của nàng rộ lên một nụ cười như hoa, chớp chớp đôi mắt to tròn hồn nhiên nhìn hai người, nàng mị mị nói:
- Tiểu nữ tình cờ nghe thấy Tiền Thông Binh là muốn gặp công tử sao?!
Tiền Phương khẽ liếc sang bên cạnh, thấy Hoàng Thành thoáng gật đầu liền đứng lên chắp tay, lễ độ nói:
- Đúng vậy, tại hạ là muốn gặp công tử một lần, mong cô nương có thể sắp xếp một hai.
Hoa Nương bình thản tiến vào bên trong đình viện, liếc mắt nhìn họ Tiền, từ nàng tỏa ra áp lực vô hình khiến họ Tiền vã hết cả mồ hôi, nửa ngày sau nàng mới nhoẻn cười, che miệng nói:
- Ta biết Tiền Thống Binh vẫn có nhiều nghi hoặc, chỉ là công tử hiện tại rất bận bịu chưa thể gặp ngài được, thế này đi, ta mang ngài đi gặp một người, gặp người này không khác gì gặp công tử, thế nào?
Lời Hoa Nương nói ra khiến Tiền Phương thì ngờ vực, còn Hoàng Thành thì sửng sốt.
Vì cái người là Hoa Nương nói họ Hoàng cũng chưa từng gặp qua, vậy nên hắn liền chắp tay đứng dậy nói bản thân cũng muốn bái phỏng một phen.
Hoa Nương cũng chẳng từ chối, kỳ thực mục đích của nàng ngày hôm nay đến đây để mang Hoàng Thành đi, Tiền Phương chỉ là thuận tiện, thế là Hoa Nương dẫn hai gã này một đường rời khỏi Huyện Nha phủ, tiến lên một chiếc xe ngựa đang chờ.
Việc hai người bị bắt gặp khiến không khí trong xe có chút ngượng nghịu, cắt hai gã nam nhân thật sự không biết việc Hoa Nương xuất hiện ở đây là tình cờ hay cố ý dằn mặt nữa, chỉ là áp lực từ nàng tỏa ra khiến hai tên võ biền này đều không dám hỏi nhiều, giống như chuột thấy mèo, cun cút của theo đuôi phía sau.
Chẳng mấy chốc xe ngựa mang ba người tiến về một toà khách sạn ở phía Nam, nơi ngày trước đây Đỗ Anh Vũ từng trú tạm lúc mới tới.
Ba người đi xuyên qua hành lang khách sạn, tiên vào bên trong căn phòng trong cùng.
Còn chưa kịp gõ cửa tiến vào bên trong thì một thanh âm cộc lốc khó chịu đã vang lên.
- Đám này là ai vậy?!
Quay đầu nhìn sang thì thấy người nói là một gã thanh niên vẻ ngoài thô kệch, áo quần tuỳ tiện chắp vá, tay gã ôm đao ngồi xổm dưới đất, Hoa Nương dẫn đầu hai người, vừa nhìn thấy tên này lập tức liếc xéo, gắt:
- Không có chuyện của ngươi, tiếp tục chơ kiến đi!!
Phí Công Tín thấy bà nương này nổi xung liền giật mình, chỉ “ờ” một tiếng rồi thành thành thật thật tiếp tục ngồi xổm chơi kiến.
Hoa Nương quay đầu, khuôn mặt bằng biển chuyển trong tích tắc trở lại cái vẻ mặt tươi như hoa, giống như khoe khoang bản lĩnh lật mặt nhanh như chớp giật của mình, đối với Tiền, Hoàng hai người nói:
- Vào đi, hắn đang đợi.
Đẩy cửa tiến vào, thứ đập vào mắt hai gã nam nhân đầu tiên là cái gian khách sạn này giống như bị người biến thành một cái văn phòng làm việc, giấy tờ vứt tứ tung, trên bàn trà hồ sơ chất đống như núi, ở đó có một gã thiếu niên thư sinh độ 17-18 tuổi đang hí hoáy phê phê duyệt duyệt cái gì đó, thấy người tiến vào hắn mới ngẩng đầu nhìn lên, nở nụ cười hoà ái nói:
- Các vị đến rồi à, mời ngồi đợi ta một chút!!
Vừa nói, tên này vừa chỉ tay xuống hai cái ghế tại bàn trà, đối diện với gã.
Ách!!
Tiền Phương cùng Hoàng Thành nhất thời không biết phải phản ứng ra sao, nhìn nhau một chút rồi cũng theo đó ngồi xuống chờ đợi.
Một lúc sau, thiếu niên này mới có vẻ nhiều xong việc, thở ra một hơi, hấp lấy một ngụm trà trên bàn, nhận ra hai người nãy giờ nhìn mình chằm chằm thì thoáng có chút ngượng ngùng, đứng lên chắp tay nói:
- Làm phiền hai vị đợi lâu rồi, tiểu sinh Tô Hiến Thành, hiện tại xem như tạm quyền Huyện Lệnh Liêm Châu, sau này xem như là đồng liêu, nhờ hai vị chỉ giáo nhiều hơn.
Tiền Phương cùng Hoàng Thành nghe xong liền mộng bức sững người, sợ bản thân vừa nãy nghe nhầm.
Thiếu niên này hình như vừa xưng... là Huyện Lệnh?!
...
Truyện đã full , mọi người yên tâm nhảy hố.