Hừng đông, ánh sáng nhạt nhoà xếp thành từng tia, xuyên qua cánh cửa sổ khép hờ mà len lỏi chiếu vào bên trong căn phòng.
Phía bên ngoài khách sạn thỉnh thoảng còn có thể nghe tiếng chó sủa ing ỏi dội vào bên trong, khiến người trong đó nhăn mày tỉnh giấc, thắc mắc không biết lúc này là mấy giờ rồi.
Trong cơn ngái ngủ, Đỗ Anh Vũ khuya chân múa tay sờ loạn bên trong để tìm phương hướng, bàn tay hắn vô tình bắt phải một vật gì đó mềm mại, đàn hồi vô cùng, thấy kì liền nắn nắn hai cái mới chợt nhận ra đó là cái gì...
Ách...
Thật xin lỗi, ta thật không cố ý...
Hương hoa ly từ phía đối diện nhàn nhạt xông thẳng vào mũi khiến cơ thể Đỗ tiểu tử có chút lâng lâng, miệng thì lẩm nhẩm lời xin lỗi nhưng bàn tay thì dường như không có dấu hiệu muôn buông đi ra, chỉ đến khi thấy đối phương rùng mình, khẽ “ưm” lên một tiếng thì hắn giật mình vội vã rút cái tay hư đốn của mình trở lại.
Hai mắt nhắm nghiến giã bộ ngủ mớ, một lúc sau, khi không thấy có động tĩnh, Đỗ Anh Vũ mới dám tí hí nhìn sang kẻ đang nằm phía đối diện, ngắm nhìn Lê Nghi Phượng mày ngài vẫn đang nhắm, hơi thở đều đặn, không có dấu hiệu tỉnh giấc, đến lúc này thì hắn mới có thể an tâm thở phào.
Đột nhiên cảm thấy mình thật quái.
“Mẹ kiếp, rõ ràng là ngủ cùng giường, va chạm một chút mà thôi, ta là sợ cái quái gì chứ?”
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn người con gái nằm nghiêng bên cạnh, nhìn dung mạo xinh đẹp an tường tựa tiên nữ say giấc của nàng, lòng hắn đột nhiên nhảy lên một nhịp.
Trước đó Hoa Nương cùng Dương Đoan Hoa đều nói với hắn rằng phải cẩn nhận với nữ nhân này, rằng nàng là kẻ không đơn giản, thế nhưng nội tâm của hắn lại luôn bảo với bản thân rằng nàng ta tuyệt sẽ không bao giờ hại hắn.
Nhân sinh đại ảo giác sao?
Cái cảm giác tự động thanh minh cho đối phương, tự động huyễn hoặc, ma tuý bản thân đã bao lâu rồi hắn không gặp phải chứ?
Ta! Đỗ Anh Vũ từ lúc này lại có thể tin tưởng một người khác đến như vậy?
Ha ha! Mẹ kiếp! Rõ ràng là có tà!
Nữ nhân từ lúc nào đã dùng yêu pháp lên ta?
Mặc cho bản thân có muôn vàn thắc mắc thế nhưng Đỗ Anh Vũ rõ ràng cảm nhận được bên trong mình giống như có một thứ gì đó chuyển động, một thứ tưởng như đã chết từ lâu bắt đầu có dấu hiệu le lói ngóc đầu trở lại.
Hắn kiếp trước cũng coi như là người từng trải, cũng đã va vấp nhiều chuyện, tưởng chừng như đã đủ để khiến tâm lý hắn không còn quá mức bỡ ngỡ hay sửng sốt với bất cứ việc gì, thế nhưng cái loại cảm giác vừa xa lạ vừa thân thuộc này khiến Đỗ Anh Vũ thoáng chốc bồi hồi.
Chợt những hình ảnh ở kiếp trước như những thước phim cũ ùa về, vào cái thời hắn còn cắp sách tới trường, lúc đó từng có một thằng nhóc vô ưu vô lo nghiêng đầu nằm trên mặt bàn, nhìn ngắm cô nàng bàn bên ngủ gật mà ngu ngơ, mà bất chi bất giác bật cười.
Người ta nói đàn ông không quên tình đầu, chỉ là không muốn nhắc cái, cẩn thận giấu những hồi ức đó vào chỗ sâu kín nhất trong tim, rồi thỉnh thoảng khi lặng im lại lấy ra phủi bụi một chút, ngắm nghĩ một chút, nghĩ về khoảng thời gian bản thân từng ngu xuẩn dốc lòng đến như vậy.
Hắn hiện tại cũng chẳng còn nhớ nổi cô nàng bàn bên năm đó mặt mũi ra sao, nhưng vẫn nhớ như in nụ cười của nàng lúc đó...
Lạ thật đấy.
Vì hiện tại hắn đang có cảm giác hình bóng của nàng ta và người nằm bên cạnh mình lúc này đang dần dần hoà làm một.
Vẫn nụ cười đó, vẫn câu hỏi đó
“Nhìn cái gì?”
Ở một góc độ khác, kì thực Lê quận chúa đã thức dậy từ sớm, vì cái trên tiểu tử kia cũng bừng tỉnh khiến nàng có chút ngại ngùng, lại phải nằm im giả bộ là đang ngủ, tên khốn vô liêm sỉ này còn được thể làm loạn khiến nàng thiếu chút nữa nhịn không nổi mà thức dậy đánh hắn.
Sau một hồi, nàng cũng từ từ mở mắt, lập tức liền thấy cái tên này vẫn còn đang nhìn mình chằm chằm, miệng của đắn thì đang cười, bộ dạng vừa ngu vừa dê khiến Lê Nghi Phượng hơi lạnh tóc gáy, ho nhẹ đánh tiếng một chút, nàng cũng giả đò là vừa mới tỉnh giấc, giọng thều thào hỏi hắn nhìn cái gì.
Lúc này Đỗ Anh Vũ cũng đã nhận ra đối phương tỉnh lại, khoé môi hiếm thấy nở nụ cười hiền hoà dịu dàng, đáp:
- Là nhìn ngươi!
Nửa giờ sau, màn lụa khẽ động đậy, hai con sâu lười bây giờ mới từ trên giường lồm cồm bò dậy, khác với việc khi ngủ với Hoa Nương hay Mia, Đỗ Anh Vũ lẫn Lê Nghi Phượng quần áo trên thân chỉ hơi xộc xệch đôi chút, hơi tu chỉnh liền có thể xuống giường gặp người.
Tương kính như tân, Liễu Hạ Huệ tái xuất là tất cả những lời nhận xét mà Đỗ Anh Vũ dành cho bản thân lúc này.
Hai người từ lúc thức dậy đánh răng rửa mặt cho đến lúc sóng vai bước ra khỏi phòng đều chẳng ai nói với ai câu nào hết cả, cái loại không khí này cũng không hẳn là ngại ngùng khó nói mà lại càng giống như vì thân thuộc nên bình thản như vậy, và rõ ràng là cả hai người đều cảm thấy hưởng thụ cái khoảng không gian tĩnh lặng bên cạnh nhau như thế này.
Bẵng hữu là cùng nhau chuyện trò, tri âm là cũng nhau im lặng.
Điểm tâm sáng được mang lên tương đối đơn giản, chỉ là cháo sen cùng bánh báo được nhân viên khách sạn bày biện tại đình viện, hôm nay Hoa Nương mang Mia ra ngoại thành xem tình hình của đám lưu dân sau đêm mưa bão từ sớm, vậy nên cũng chẳng lo lắng sẽ có ai quấy rầy không gian yên tĩnh của hai người.
Hai người đối diện dùng bữa, Đỗ Anh Vũ cũng mới để ta thấy rằng Lê quận chúa làm gì cũng thong thả, cử chỉ lúc nào cũng lễ độ vừa phải, chỉ ngồi đó không thôi mà khí chất quý nữ đài cát tự động phát ra, đến cả việc ăn cháo của nàng cũng tự nhiên trang nhã vô cùng, tay cầm thìa ngón út hơi cong ra, tựa như thế liên hoa chỉ, đều đều ăn từng miếng nhỏ, mỗi lần ăn đều dùng tay che miệng, nhai nuốt tuyệt không phát ra tiếng động, ngược lại phía đối diện là Đỗ Anh Vũ thì hai tay hai cái bánh bao, miệng nhòm nhoàm, trái cắn một miếng, phải cắn một miếng, vụn bánh rơi vãi tứ tung, bộ dạng chán chẳng buồn nói.
Người ngoài mà nhìn thấy hẳn sẽ không thể không mang ra so sánh, tại sao cùng là xuất thân quý tộc mà lại có sự khác nhau đến vậy?
Giống như chợt nhớ ra cái gì đó, Đỗ Anh Vũ mặc kệ hình tượng bản thân bất nhã, cứ thế mà vừa nhai vừa nói:
- Nghi Phượng, tối qua hình như ngươi có nhắc tới chuyện người trong cung, rốt cuộc là chuyện gì?
Đêm qua trước lúc đi ngủ, hắn nhớ Lê Nghi Phượng từng loáng thoáng nhắc về chuyện này, thế nhưng thời điểm đó hắn là quá buồn ngủ, hoàn toàn không để tâm, lúc này mới nhớ ra để hỏi lại.
Lê Nghi Phượng nghe thấy thì khẽ nghiêng mắt phượng nghếch lên nhìn hắn, rồi từ từ lấy ra khăn tay chấm miệng vài cái, thong thả uống ngụm trà, sau mới từ tốn đáp:
- Hiện tại mới hỏi, không lo quá trễ rồi sao?
Đỗ Anh Vũ cười khì, lộ ra vẻ ranh mãnh đáp:
- Nếu thật là chuyện trọng yếu thì ngươi nào có thể để cho ta dễ dàng nằm ngủ như vậy.
Lê quận chúa khẽ lườm, đối với cái thằng nhóc to gan không tim không phổi này nàng cũng đành chịu, từ trong người móc ra một cuộn giấy nhỏ ném lên trên mặt bàn, rồi đánh mắt ra hiệu Đỗ Anh Vũ đọc nó đi.
Đỗ tiểu tử thì trố mắt trân trối nhìn nàng, cố kìm lại việc thắc mắc không rõ nàng là giấu cái cuộn giấy đó ở đâu, hắn thành thục mở ra đọc, càng đọc ánh mắt ngưng trọng càng sâu.
Cho đến khi đọc hết thẩy thì cuộn lại trả cho nàng, miệng hắn thở dài một tiếng rồi lẩm nhẩm nói khẽ:
- Cứ ngỡ là có thể dễ dàng giấu trời qua biển, không nghĩ răng nơi nào cũng có tai vách mạch rừng...
Xong thì đưa mắt nhìn Lê Nghi Phượng, Đỗ Anh Vũ mỉm cười, thành khẩn nói:
- Là ngươi giúp ta?
Lê Nghi Phượng khuôn mặt bình thản như không, vừa uống trà vừa đáp:
- Lần này may mắn trong khả năng của ta, nhưng lần sau sợ rằng sẽ không dễ dàng đến như vậy, ngươi sau này làm bất cứ cái gì cùng đều phải cẩn thận...
Đặt xuống ly trà, nàng đặc biệt nhấn mạnh:
- Lần sau muốn hành sự, trước phải đảm bảo bản thân không vướng hiềm nghi, không lộ sơ hở, không để kẻ khác liên hệ đến mình, nhớ sao?
Đỗ Anh Vũ nghe nhưng lời này thì kinh động nhiều gặp thiên nhân, sững sỡ bất động, những câu đạo lý này kì thật cũng chẳng phải cao thâm gì, thế nhưng khi ngươi nghe nó phát ra từ miệng của một thiếu nữ mới 14-15 tuổi thì nó lại là một trải nghiệm rất khác, rất quái dị.
Rốt cuộc Đỗ Anh Vũ cũng lờ mờ hiểu ra được vì sao cả Hoa Nương cùng Dương Đoan Hoa đều nói hắn nên cẩn trọng với người trước mắt.
Một thiếu nữ có thể dễ dàng cướp lấy tình báo của Bệ Hạ thì hiển nhiên nàng rất không đơn giản, đặc biệt hắn còn từng biết qua Hạc Vệ của nàng thì lại càng dám khẳng định dưới tay Lê Nghi Phượng có không ít người.
“Nàng ta... rốt cuộc là người như thế nào?” Đỗ Anh Vũ nheo mắt nghĩ thầm.
Hỏng!
Thấy biểu lộ của trên này thay đổi, Lê Nghi Phượng nổi tâm nhảy lên một nhịp, bản thân Lê Nghi Phượng cũng cảm thấy mình vừa rồi quá mức thất thố, nàng hẳn là không nên nói nhiều đến vậy, điều này cũng không giống cá tính thường ngày của nàng, chỉ là nàng lo cho an nguy của hắn sau này, vì quan tâm mà sinh loạn, kìm không được mà lên tiếng nhắc nhở hắn.
“Liệu hắn... có nghĩ ta là nữ nhân nham hiểm hay không?” Lê Nghi Phượng lòng thầm lo lắng.
Đỗ tiểu tử dường như không chú ý, cả trầm tư một hồi, sau thì ngẩng đầu nhìn Lê Nghi Phượng, cười tươi rói, chắp tay nói:
- Thụ giáo rồi!
Chuyện binh biến tại Quảng Tây không giấu được Nhân Tông Bệ Hạ, Đỗ Anh Vũ có nằm mơ cũng không ngờ rằng lực lượng tình báo của Đại Việt lại nằm sâu đến vậy, lần này hắn lộ mặt chính là thất sách, hiện tại tẩy trắng quan hệ đã không còn kịp, hắn nghĩ chi bằng bẻ lái một chút, nói bản thân không phải chủ đích đến làm loạn, chỉ là xuất hiện không đúng nơi đúng lúc nên mới bị vô tình cuốn vào chiến sự.
Đúng! Chính là như thế.
Vừa nghĩ ra giải pháp, Đỗ Anh Vũ trực tiếp cùng thảo luận với Lê Nghi Phượng vấn đề này, Lê quận chúa cũng tán thành cách làm này, rồi mỉm cười nói việc này cứ giao cho nàng lo liệu.
- Ngươi là làm cách nào xử lý? - Đỗ Anh Vũ cảm thấy tò mò liền mở miệng hỏi:
Lê Nghi Phượng cũng thẳng thắn đáp:
- Tình báo tại phương Bắc chuyển về Thăng Long tổng có ba đường hết thảy, mà một trọng số đó là qua chỗ cha ta!!
Cha nàng?
Là Phụ Thiên Vương Lê Trọng Bình sao?
Đỗ Anh Vũ cùng Lê Nghi Phượng miễn cưỡng xem như ứng quên biết đã lâu, thế nhưng đây là lần đầu tiên Đỗ Anh Vũ nghe thấy nàng nhắc về cha mình, kỳ thực đại danh của Phụ Thiên Vương hắn đã từng nghe qua, là nghe từ chỗ Quách bá bá của hắn, Quách Công Bình năm đó từng nói rằng trong tất cả các Tiết Độ Sứ, Phụ Thiên Vương là người duy nhất được phong Vương, cũng là trường hợp duy nhất không có chiếu chỉ của bệ hạ thì tuyệt đối không được phép rời khỏi lãnh địa.
Đây rõ ràng là vừa đấm vừa xoa.
Cụ thể lý do tại sao lại vậy thì Đỗ Anh Vũ không có rõ ràng.
Ngoài ra còn có lời đồn đại rằng tất cả các Tiết Độ Sứ khác ở phía Bắc ngoài trừ việc canh giữ lãnh địa của bản thân ra còn có một nhiệm vụ chung khác chính mơ hồ tạo thành thế vây quanh áp chế con người này.
Chân Đăng Châu nằm ở cực Bắc Đại Việt hiện tại, Tây Bắc giáp Đại Lý, Đông Bắc giáp Đại Tống, nếu chiến sự có xảy ra thì nơi này tự nhiên sẽ đứng mũi chịu sào.
Cố gắng dẹp bỏ đi những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, Đỗ Anh Vũ liến thoắng lại biến trở về vẻ tươi tỉnh như trước, tiếp tục cùng người đẹp đàm tiếu chuyện gió trăng... e hèm, là chuyện phiếm.
Hai người nói rất hăng say, đủ mọi chủ đề ngoài trừ những thứ mẫm cảm ra, cảm giác nàng mang lại cho hắn chính khá tâm đầu ý hợp, cũng nàng trò chuyện thì Đỗ Anh Vũ cảm tưởng là thể nói đến đêm.
Chỉ đến khi có một gã thị vệ từ bên ngoài chạy vào, tiền về chỗ họ Đỗ chắp tay khom mình,thông báo cho Đỗ Anh Vũ rằng người ngoài cửa muốn gặp hắn thì mới làm gián đoạn cáu chuyện giữa hai người.
Lê Nghi Phượng cũng nghe thấy vậy, nàng lập tức bình thản đứng dậy, tỏ ý bản thân muốn tránh mặt đi.
Đỗ Anh Vũ lúc đầu toan muốn giữ nàng lại, nói ngươi kì thật không phải đi đâu cả, chỉ là Lê Nghi Phượng lắc đầu từ chối nhã ý này, ngược lại còn trừng mặt nhìn hắn thẳng thừng nói:
- Nữ nhân có bổn phận của nữ nhân, có chuyện có thể quản, có chuyện không thể quản, cũng có chuyện không được phép quản. Vũ, ta biết ngươi là kẻ có suy nghĩ tôn trọng phụ nữ, “Nữ nhân luận” của ngươi ta cũng đã đọc, tư tưởng rất mới lạ, thế nhưng... nó cực kì không thích hợp, cực kỳ nguy hiểm ngươi biết không?
Nói dứt câu, Lê Nghi Phượng quay mông trở về phòng, bỏ lại một tên tên nhóc đang ngồi đó mộng bức.
Ách!
Đại tỷ, ta chỉ là đang biểu lộ lịch sự thôi mà?!
...
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi