Qua một ngày chuẩn bị, Đỗ Anh Vũ cũng đã sẵn sàng trở lại kinh thư, lần này trở về hắn mang theo hành trang tương đối đơn giản, khác xa ba năm trước lúc lần đầu lên kinh.
Dù sao thì rất nhanh hắn liền sẽ trở lại, không cần phải cầu kì nặng nhọc làm gì.
Sáng sớm, Trần Kình cùng Công Đàm đánh xe ngựa mang theo Đỗ tiểu tử, tiểu công chúa cùng ngái ngủ Dương Đoan Hoa đi ra Yên Hưng Bến Cảng.
Để cho kịp lễ mừng thọ của Bệ Hạ thì Đỗ Anh Vũ quyết định sẽ đi thuyền về kinh.
Tất nhiên không phải là chiến thuyền cỡ lớn, làm thế thì quá mức phô trương rồi, không cẩn thận còn bị người cho là có ý tạo phản thì bỏ mẹ, Đỗ Anh Vũ tự nhận bản thân tương đối điệu thấp, sẽ không chơi cái bài này.
Còn nếu có ai hỏi rằng những chiến thuyền lần trước hắn mượn của Bệ Hạ đâu, sao lần này không mang trở lại thì Đỗ Anh Vũ hắn sẽ chỉ bình thản đáp mà lại rằng:
“Ha ha! Ngươi hiểu mà...”
Từ mấy ngày trước, Đỗ tiểu công tử lấy danh nghĩa chủ tịch của tập đoàn Đông Hải, trưng dụng bên trong đó vài chiếc thương thuyền cỡ lớn dùng để mang toàn bộ đoàn sứ thần trở về.
Hiện tại những chiếc thuyền đã đậu tại bến cảng, từ sáng sớm đám thuyền phu đã chuẩn bị sẵn sàng hết thẩy, đoàn sứ thần cũng từ khách sạn di chuyển lên trên đó từ sớm, chỉ cần đợi nhân vật quan trọng nhất là Trưởng Công Chúa xuất hiện nữa là có thể khởi hành.
Thu qua đông trời, tiết trời âm u ảm đạm, vừa mới tới gần bến cảng đã liền cảm thấy sương lạnh bốc lên mù mịt, mật độ dày đặc, bao phủ lên bờ mặt sông.
Bên bờ sông, nhìn đám cỏ lau úa vàng lay lắt bay trong gió, Đỗ Anh Vũ có chút tức cảnh sinh tình, miệng lẩm nhẩm:
- Gió hiu hiu hề, nước sông Dịch...
- Ngưng! - Dương Đoan Hoa ở bên cạnh lập tức ngăn hắn lại, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn hắn, nói:
- Tiểu tử ngươi cả đời chỉ biết ngâm bài này, thật sự không còn có bài nào khác sao?
Đỗ Anh Vũ âm thầm ngượng đỏ mặt, thế nhưng vẫn vênh váo hất cằm lên trời, quả quyết nói:
- Ai bảo không? Bổn công tử một bụng thi thư, chẳng qua bình thường khiêm tốn không muốn thể hiện ra thôi, nữ nhân, ngươi không hiểu...
- Xí!
Đáp lại hắn chính là vẻ mặt khinh bỉ của họ Dương cùng nụ cười khúc khích của tiểu công chúa.
Không thể được!
Thúc thúc có thể nhịn, thế nhưng bà thím thì không thể...
Đỗ Anh Vũ lắc mình một cái, bày ra cái vẻ phong trần, nam nhân tang thương, ánh mắt đượm buồn, khẽ ngâm:
“Người lên ngựa kẻ chia bào.”
“Rừng phong thu đã nhuốm màu quan san.”
“Dặm hồng bụi cuốn chinh an.”
“Trông người đã khuất mấy ngàn dâu xanh.”
Đệt!
Tiểu tử này vậy mà thật có thể làm thơ?!
Không chỉ Dương Đoan Hoa mà cả Lý An Bình cũng trợn tròn mắt che miệng kinh hãi, mặc dù hơi có chút kì lạ, thế nhưng đây rõ ràng đúng là thơ, mà lại là từ một kẻ mù thơ ngâm ra??
Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây sao?
Trong lúc hai con hàng này cả kinh thì Đỗ Anh Vũ khuôn mặt tràn đầy đắc ý, vênh vênh váo váo cực kì gợi đòn.
Đương nhiên trong lòng hắn vẫn có phần thấm thỏm, hi vọng Nguyễn Du lão đại nếu linh thiêng thì có thể tha thứ có hắn lần này.
- Thế nhưng thơ này đâu có phù hợp ý cảnh, chúng ta đi thuyền, không phải đi ngựa, mà rừng cây nơi này cũng đâu phải là rừng phong?! - Dương Đoan Hoa rất nhanh nhận ra điểm bất hợp lý.
Đỗ Anh Vũ bị tạt một gáo nước lạnh, thẹn quá hoá giận, lập tức chống nạnh quát “bà nương điên, người hiểu cái mẹ gì về thơ...”
Kết cục hắn suýt chút nữa bị họ Dương đánh cho thừa sống thiếu chết.
Đúng là không có dại nào giống cái dại nào mà!
Đi được một đoạn, bọn hắn liền ra tới gần bến cảng, nhìn từ phía xa, sông Bạch Đằng nước xiết, dòng chảy khúc khuỷu, nay lại mù sương, khi thấy cảnh tượng này Trần Kình khẽ cau mày, xong quay đầu về phía Đỗ Anh Vũ ở đằng sau, chắp tay cần mẹ trọng nói:
- Công tử, đợt thêm một chút nữa sương tan rồi hãng khởi hành.
Đỗ Anh Vũ nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu, hắn cũng không phải là người quá mức câu nệ chuyện giờ xuất hành, vậy nên thế nào cũng được.
Trong lúc chờ đợi, Đỗ Anh Vũ mang tiểu công chúa dạo một vòng bến cảng.
Yên Hưng cảng xưa đâu bằng nay, từ lúc sáng sớm không khí nơi này đã nhộn nhịn khẩn trương, người qua kẻ lại tập nập bừng bừng sức sống, có thể nghe thấy thấp thoáng những thanh âm vang vọng khắp nơi, lộn xộn pha tạp với nhau, không phải tiếng ngư dân gọi mời xem cá thì cũng là tiếng lái buôn thúc dục thuyền phu nhanh chóng tháo dỡ hàng, thi thoảng lại là tiếng cảnh vệ binh dàn xếp trật tự...
Chợ cá sáng sớm luôn là lúc đông người nhất, nhìn cái khung cảnh nhộn nhịp này, khó ai có thể nghĩ tới nơi đây tại một năm trước chỉ là một vùng đất hoang vu khô cằn.
Dạo qua một vòng, mùi tanh của cá biển bốc lên khiến Đỗ Anh Vũ khó chịu cau mày, vừa muốn kéo Lý An Bình đi nơi khác thì nhận ra cô nương này giống như đang chú ý tới cái gì đó, hắn cũng tò mò đưa mắt nhìn theo.
Ánh mắt của Lý An Bình chăm chăm nhìn về phía góc đường, ở đó có một bé gái áo quần lam lũ, hiển nhiên là hành khất, tuổi chỉ e là mới 5-6 mà thôi, nhìn bộ dạng đáng thương của nàng, Lý An Bình có chút mủi lòng, nghĩ nghĩ một chút rồi từ trong ngực áo rút ra một miếng bạc vụn, tiến lên muốn lén lút đưa cho cô bé này.
Việc này tất nhiên không qua được mắt Đỗ Anh Vũ, Lý An Bình lập tức bị hắn ngăn cản, cầm tay kéo lại.
Tiểu công chúa giật mình, ngơ ngác quay đầu nhìn hắn, Đỗ Anh Vũ hắn thì không nói gì hết cả, chỉ khẽ lắc đầu rồi kéo nàng nàng đi ra chỗ khác.
Một đường bị kéo đi, tiểu công chúa vẫn có chút không nỡ, ngoái đầu nhìn, ánh mắt dường như vẫn chuyên chú nhìn về phía bé gái nọ, đôi mắt có phần đỏ hoe, ngấn nước nhìn Đỗ tiểu tử, lộ vẻ khẩn cầu.
Đỗ Anh Vũ hết cách, đành phải quay sang nói nhỏ với Trần Kình, để lão Trần thay mặt hắn sắp xếp cho cô bê gái này, bản thân hắn thì dường như ngó lơ không để ý tới nữa.
Đi được một đoạn, không khí giữa hai người đột nhiên có chút trầm lắng, Lý An Bình đầu hơi cúi xuống, mắt nhìn mũi, mũi hướng tâm, mất đi nét vui vẻ vừa ban nãy.
Đỗ Anh Vũ quay sang, dùng tay nâng cằm của nàng lên để cho hai người bốn mắt nhìn nhau, lúc này hắn mới khẽ thở dài, nói:
- Cô nàng ngốc, ta cản ngươi lại là vì sợ ngươi vô tình hại chết cô bé đó!
???
Lý An Bình mộng bức không hiểu, nàng chỉ đơn giản là muốn giúp người mà thôi, làm sao trong mắt Đỗ Anh Vũ lại thành hại người rồi?
Đỗ Anh Vũ nhìn ngây thơ Lý An Bình thì nhất thời không biết phải nói như thế nào cho phải.
Mang Ngọc có tội, cái đạo lý này ai ai cũng biết thế nhưng đôi lúc lại lãng quên đi, không chờ Đỗ Anh Vũ kịp giải thích thì Dương Đoan Hoa vốn đang khoanh tay đi bên cạnh đã thay hắn mở miệng giảng giải.
Một phiến bạc vụn đối với công chúa thì chỉ là 1 cọng lâu trâu...
Thế nhưng đối với đám khất cái để mà nói thì nó chính là cả một gia tài!
Một đưa trẻ 5-6 tuổi tự nhiên là không có đủ khả năng để bảo vệ cái gia tài đó, tin hay không, chỉ cần Đỗ Anh Vũ đám người vừa đi thì đứa trẻ đó ngay lập tức sẽ bị người cướp đoạt thậm chí là đánh chết để dành lấy phiến bạc vụn đấy.
Vậy nên mới nói, muốn giúp đỡ người cũng cần phải khéo léo hợp hoàn cảnh, nếu không thì chẳng khác nào làm hại người khác.
Lý An Bình nghe đến đây thì cả người sợ hãi sững sờ, rồi từ từ nước mắt lưng tròng, hại Đỗ tiểu tử cả kinh một phen, dỗ dành mãi mới chịu nín.
Lý An Bình dụi dụi con mắt, nghẹn giọng nói:
- Vậy không cách nào giúp đỡ nàng ta sao?
- Có, ta đã cho lão Trần sắp xếp cho cô bé đó, an trí đi, nào ngoan, không khóc nữa...
Đỗ Anh Vũ một bên dỗ dành, một bên kéo Lý An Bình trở lại chỗ neo thuyền, để nàng tránh càng xa nơi này càng xa càng tốt.
Nàng là đóa hoa trong nhà ấm, có những thứ chưa đến lúc cần nàng phải hiểu.
Không phải Đỗ Anh Vũ vô tình, kì thật cô nhi viện tại Yên Hưng hắn đã sớm cho xây dựng, thế nhưng khả năng hắn cũng chỉ có hạn, cứu không hết được toàn bộ cô nhi trong thiên hạ.
Lúc bọn hắn trở lại thì mặt trời đã bắt đầu lên, sương bắt đầu tản mát, đến lúc nên khởi hành.
Đương lúc chuẩn bị mang tiểu công chúa lên thuyền thì từ đằng sau có giọng nói nữ nhân gọi vọng tới.
- Đợi một chút!
Đỗ tiểu tử quay lại nhìn thì thấy Quách Ngọc Như từ một chiếc xe ngựa bước xuống, nàng dùng ánh mắt lạnh băng nhìn hắn khiến tiểu tử này chột dạ. Hắn quay đầu bảo Dương Đoan Hoa mang tiểu công chúa lên thuyền trước, bản thân thì như một tiểu hài tử mắc lỗi bẽn lẽn đi về phía cô cô.
- Ngươi cứ như vậy mà đi? - Quách Ngọc Như có phần trách cứ, lạnh nhạt nói:
- Cô cô, ta không phải là sợ làm phiền ngươi sao ha ha! - Đỗ Anh Vũ tại chỗ chống chế, gãi đầu cười ngại ngùng.
Hắn ngại nhất chính là cái cảnh chia ly sướt mướt, cũng đâu phải là hắn đi luôn đâu, vậy nên cho rằng việc này không quá cần thiết.
“Tên vô tâm này!” Quách Ngọc Như thi thì không cho là như vậy, nghiến răng ken két thầm nghĩ.
Lúc này Đỗ Anh Vũ cùng Quách Ngọc Như đang đứng đối diện tại nhau, gọi nói là chào cáo biệt thế nhưng nhất thời chẳng ai nói với nhau câu nào.
Nhìn Đỗ tiểu tử mặt mày nhăn nhở cười, Quách Ngọc Như lộ vẻ bất lực thở dài.
Trời không chịu đất, đất đành phải chịu trời vậy, nàng tiến lên phía hắn, nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp ngay thơ của Đỗ tiểu công tử, khẽ nói:
- Lần này về kinh ngươi là phải hết sức cẩn trọng, hiện tại người mặc dù nhỏ tuổi nhưng cũng là người có thân phận, không còn giống như là 3 năm trước lúc lần đầu lên kinh nữa đâu, đừng để bị người khác bắt thóp, ảnh hưởng đến cha ngươi....
Nói đến khúc cuối thì khoảng cánh giữa hai người chỉ còn khoảng một gang, nàng giống như cố tình bóp âm, tiết chế lại âm lượng sao cho chỉ có hắn và nàng nghe được, vừa nói, vừa lấy ra một chiếc áo choàng lông thú màu đen tuyền từ trong bao vải, tự tay khoác lên người họ Đỗ, có chút cằn nhằn nói:
- Trời trở lạnh, tiểu tử ngươi thì lúc nào cũng vô ý vô tứ, chẳng chú ý giữ gìn sức khỏe chút nào...
- Cô cô, ta biết rồi! - Đỗ Anh Vũ nội tâm có chút ấm, mặc cho Quách Ngọc Như giúp mình mặc áo, tu chỉnh phục trang, miệng nhoẻn cười, manh manh đáp:
Ý tại ngôn ngoại, giữa hai người bọn hắn không cần quá nhiều lời.
Hắn lúc này đã cao lớn hơn trước, nhưng trang phục cô cô may cho hắn lúc nào cũng vừa in, cái này không phải là tài năng, mà là tâm ý.
Tâm ý của nàng, hắn hiểu.
Đỗ Anh Vũ khuôn mặt bớt đi cái phần cợt nhả, nghiêm túc hẳn lên, chắp tay trịnh trọng cáo biệt:
- Vũ Nhi phải đi, Yên Hưng trăm sự nhờ cô cô, ta sẽ rất nhanh trở lại!
Giai nhân thoáng gật đầu, nở nụ cười dịu dàng, nàng thuận tay gạt gạt vài sợi tóc rối loạn giúp hắn, quan sát một vòng thấy không còn gì cần chỉnh sửa thì nàng mới an tâm, nhìn thẳng vào mắt hắn, thổ khí như lan, khẽ nói:
- Nhớ kĩ, phải chăm sóc tốt cho bản thân mình, nơi này giao lại cho ta.
- Ta biết rồi! Cô cô... bảo trọng! Vũ nhi đi đây.
Nói xong, hắn chắp tay hành lễ, gặp người một cái rồi quay đầu rời đi, hướng về chiếc Đại Thuyền đang chờ sẵn, đi được một đoạn thì ngoái đầu lại nhìn, vẫn thấy Quách Ngọc Như lẳng lặng đứng ở đó đưa mắt nhìn theo, nhịn không nổi toe toét cười, phất tay một cái rồi đi thẳng một mạch.
Vừa đi vừa cao động ngâm:
“Tiễn đưa một chén quan hà.”
“Xuân đình thoắt đã đổi ra Cao đình.”
Ha ha, ý cảnh cũng không đúng lắm nhưng mặc kệ đi... thích là được.
Ách! Nguyễn Du đại lão, tiểu tử lần nữa xin lỗi ngài.
Lúc này trên thuyền , toàn bộ đoàn sứ thần theo Lý An Bình đều đã sớm tại, tay Hồng Y thái giám cũng ở đó, thấy tiểu tử này đi lên liền hừ lạnh, lẩm bẩm nói “nhãi con này thật lề mề.”
Đương nhiên hắn là không dám nói thẳng trước mặt Đỗ tiểu tử, thế nhưng đã có người đã thay hắn làm việc này.
- Chỉ là về kinh thôi, cũng không phải không trở lại, cần thiết phải bi luỵ vậy không? - Dương Đoan Hoa liếc nhìn Đỗ tiểu tử, hất cằm nói:
Đỗ Anh Vũ bĩu môi, lập tức trả:
- Ngươi không có người quyến luyến, tự nhiên không hiểu!
- Thằng ranh con này, lại ngứa đón phải không?!
Dương Đoan Hoa lập tức trở mặt, giơ lên nắm đấm, họ Đỗ cũng không có chậm, nhanh chóng chuồn đi, miệng thì lầm nhẩm “hảo nam không cũng nữ đấu, tạm tha cho ngươi lần này!”
Chạy được một đoạn, đột nhiên Đỗ Anh Vũ khựng người lại, có chút sững sờ tưởng mình nhìn lầm.
Tại trước mặt hắn lúc này, Bạch y Đỗ Anh Hào lù lù đứng đó phe phẩy chiếc quạt xếp, y thì không bất ngờ như Đỗ tiểu tử, một mặt hoà ái cười, tiến lên chắp tay nói:
- Vũ đệ, chúng ta lại gặp mặt rồi!
Con mẹ nó!
Cái tên này là keo dán da chó hay sao? Bám dai đến vậy?!
Đỗ Anh Vũ cảm thấy bản thân là quá coi thường người trong thiên hạ rồi, trên đời này có những kẻ da mặt dày hơn cả hắn nghĩ.
...
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi