Cấm túc đến ngày thứ mười thì lệnh ân xá truyền đến Đỗ Phủ, lão Nội thị nặn ra một nụ cười hiền lành nhất có thể, kéo một mặt mộng bức Đỗ Anh Vũ vào trong cung.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Đỗ Anh Vũ tiến vào hoàng cung, chỉ là lần này tâm lý hắn thấp thỏm hơn thường lệ.
Chính là cái dạng cấp dưới biết cấp trên lén lút làm việc xấu, hiện tại bản thân phải ứng xử thế nào sao cho phù hợp cũng là một bài toán khó.
Nếu Bệ Hạ biết rằng ta đã phát hiện ra cái gì đó, liệu có chặt ta?
Nếu Bệ Hạ muốn ta giúp người làm chuyện xấu, ta là nên miễn cưỡng chống lại một chút rồi mới thỏa hiệp hay là trực tiếp nguyện thề chết đi theo? Trực tiếp quá thì Bệ Hạ liệu có đánh giá ta là người tuỳ tiện hay không?
Mẹ nó! Nhức đầu quá! Thật không muốn nghĩ đến nữa!!
Đỗ Anh Vũ vùng vằng cái đầu nhỏ, tựa như phát bệnh động kinh.
Lão nội thị đi bên cạnh nghi hoặc nhìn hắn, ân cần hỏi thăm:
- Đỗ công tử, làm sao vậy?
- Ha ha, không có gì, chỉ là có con muỗi cứ vo ve bên cạnh thôi! - Đỗ Anh Vũ cười chống chế một hồi.
Muỗi?
Mùa đông có muỗi? Ngươi cho ta là trẻ lên ba sao?
Mẹ kiếp! Là biến tướng mắng ta là muỗi hay gì?
Nghe Đỗ Anh Vũ đáp, lão nhân chán chẳng muốn hỏi thêm, hừ lạnh một tiếng rồi quay phắt đi.
Đỗ Anh Vũ thấy lão trở mặt cũng chẳng hiểu gì cả, mặc kệ lão, hắn không quan tâm.
Cứ vậy, hai người một đường lặng lẽ tiến vào bên trong hoàng cung nội điện.
Tại Ngự Thư Phòng, Bệ Hạ hiện đang ngồi phê duyệt tấu chương, vừa thấy Đỗ Anh Vũ tiến đến lên chủ động dừng lại.
Họ Đỗ toan muốn tiến lên hô vạn tuế thì bị Nhân Tông phất tay ngăn lại, sau lại chỉ tay về một cái ghế trống, ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
Đối với sự tình của Mạc Hiển Tích, Bệ Hạ là có chút bất đắc dĩ, tại buổi trầu hôm nay người vừa mới đưa ra ý kiến phong Mạc Hiển Tích làm Hồng Lư Tự Khanh để đi sứ thì lập tức bên dưới quần thần phát ra tiếng nghị luận, mà đáng tiếc đa phần thanh âm đều là tiếng phản đối.
Xem ra lão Mạc nhân duyên tế hội cũng không tốt lắm.
Hơn nữa lão thân là hiện là trọng phạm, một lần nữa lắc mình trở lại quan trường mà không có một lý do thì đúng là cũng có chút không thích hợp.
Đến khi Bệ Hạ nói muốn cho lão Mạc đi lên phía Bắc múc đích là đòi lại đất đai ngày trước, nếu không được thì không cần trở lại kinh thành, lúc này thì những tiếng phản đối bên dưới mới dần dần ít hớn một chút.
Hiện tại Lễ Bộ nằm trong tay hai người, một là Đoàn Văn Khâm, hai là Lê Bá Ngọc, cả hai người này cùng Mạc Hiển Tích xem như có chút quan hệ nên không bày tỏ thái độ.
Cuối cùng Thái Phó Quách Công Bình đột nhiên lên tiếng tán thành, trở thành phiến lá đè chết lạc đà.
Hôm nay gọi Đỗ Anh Vũ đến đây xem như Bệ Hạ tận tình cho tên đệ tử này một cái bàn giao.
Nhìn Bệ Hạ hướng về bản thân nói, giọng điệu có phần than vãn, bên trong ánh mắt ẩn chứa u oán nhìn Đỗ Anh Vũ như thể tố khổ bản thân vừa một lần nữa giúp Đỗ Anh Vũ gánh qua một vụ việc.
Nếu Đỗ Anh Vũ lần này không thể mang hai động Vật Dương, Vật Ác trở về như lời hắn hứa thì Nhân Tông thề sẽ tự tay đánh gãy chân họ Đỗ.
Đỗ tiểu tử nuốt một ngụm nước bọt, chắp tay nói:
- Tạ Bệ Hạ thành toàn!!
Bệ Hạ lấy tay đây đây vầng trán một hồi, đột nhiên mở miệng hỏi:
- A Vũ, sau này ngươi có dự định gì?
Ách!
Nghe Bệ Hạ dò hỏi, Đỗ tiểu tử thoáng chút giật mình, đôi mắt tròn to chớp chớp nhìn Bệ Hạ, trong lòng thì tính toán một hồi xem mình nên nói thật hay là lại biên đi ra.
Kết cục hắn chọn đáp án tương đối quy củ, thăm dò nói:
- Bẩm Bệ Hạ, thần chỉ biết không ngừng học hỏi trau dồi kinh nghiệm để sau này phục vụ cho Bệ Hạ, phục vụ cho Đại Việt.
Nhân Tông nghe đáp thì lập tức cười mắng, nói hắn trả lời quá giả, thần tình biến trở nên nghiêm túc, Bệ Hạ thẳng thắn mà nói:
- A Vũ, ngươi biết trẫm coi trọng ngươi nhất là ở điểm gì không?
- Uhm! Là... thật thà ạ?! - Đỗ Anh Vũ thử thăm dò lần nữa, lập tức nhận ra long nhan biến sắc liền vội vã cúi đầu, tiu nghiệm đáp hắn không biết.
Nhân Tông nhìn tên đệ tử bất thành khí, lắc đầu chậm rãi nói:
- Vì nhóc con ngươi đặc biệt, suy nghĩ không giống người.
Fuck! Sao đột nhiên lại mắng ta?
Đỗ Anh Vũ thần tình nghi hoặc, Nhân Tông Bệ Hạ cũng không giải đáp thêm, chỉ cười cười nhìn hắn.
Kỳ nhân có kỳ chiêu, quái nhân có quái chiêu, Đỗ tiểu tử trong mắt Bệ Hạ có đủ cả kỳ lẫn quái, khiến người ta thật không biết đâu mà lần, không biết tiếp sau đó hắn định làm gì, sẽ làm gì...
Quả thật giống như các vị tiến sĩ tại Thư Viện ngày trước từng nói về Đỗ Anh Vũ, nói kẻ này ly kinh phản đảo, làm việc khác thường...
Đỗ Anh Vũ tên này vừa khiến Bệ Hạ đau đầu nhưng lại luôn đem lại những thành quả không thể ngờ tới.
Lần này Bệ Hạ không muốn bị động nhận tin như vụ Khâm Liêm nữa, trực tiếp hướng về Đỗ Anh Vũ hỏi.
Tiếp theo sau, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Đỗ Anh Vũ trầm tư suy nghĩ.
Sau vụ Khâm Liêm, hắn chỉ e bản thân hắn sau này khó mà thoát ra khỏi tai mắt của Bệ Hạ, hành sự dưới sự kiểm soát của kẻ khác thật sự rất khó chịu.
Thế nhưng hắn là không có cách nào, không thể tự chỗ lật bàn đi?!
Kết cục, hắn liền cắn răng tiến lên nói:
- Thần trước mắt chỉ muốn giúp Bệ Hạ nhanh chóng thu lấy Khâm Liêm hai vùng này, không có dự tính gì lớn lao hơn nữa.
Lời này nửa thật nửa giả nhưng tính hợp lý cao, Đỗ Anh Vũ cho là câu trả lời quy chuẩn.
Nghe Đỗ Anh Vũ đáp, Nhân Tông không biết có là thật tin hay không, chỉ biết Bệ Hạ cười nhạt, sau thì nói:
- Vậy còn chuyện ngươi tính toán Tây Bắc thì sao? Định không nói cho trẫm sao?
Ặc!
Mẹ nó, quên đi mất!
Việc này trước là kế hoạch của hắn cùng Lý Dương Quang, sau này thì có hợp tác thêm với Lê Bá Ngọc, vậy nên để Nhân Tông nghe ngóng được cũng chỉ là chuyện bình thường, thấy vậy, Đỗ Anh Vũ ấp úng đáp:
- Bệ hạ, cái này... chuyện này thần chỉ muốn thử một chút, không chắc sẽ thành công, thế nên vẫn chưa dám đề xuất với Bệ Hạ.
Nhân Tông bỗng nhiên chuyển mình, từ trên bục cao bước nhanh đi xuống, tiến đến trước mặt Đỗ Anh Vũ.
Đỗ tiểu tử thoáng hốt hoảng, theo bản năng ôm đầu ngồi xổm.
Thế nhưng chờ nửa ngày vẫn không thấy Bệ Hạ thi triển võ công liền lấy làm ngờ vực ngẩng đầu đi lên.
Nhân Tông chỉ đứng đó, chắp tay hơ hừng nhìn hắn, sau thì nhàn nhạt đáp:
- Chuyện này coi như xong, sau này có bất cứ tính toán gì, mặc kệ có khả thi hay không, trước tiên ngươi cần phải nói với trẫm, ngươi đã rõ ràng chưa...
Đỗ Anh Vũ máy móc gật đầu, ra vẻ đã hiểu, trong lòng thì thở dài.
Haizz! Nghi Phượng quả nhiên không có lừa ta, hiện tại tốt nhất nên nhanh chóng chuồn ra khỏi kinh thành càng sớm càng tốt.
...
- A Vũ! Tới đây giúp ta mài mực! - Nhân Tông Bệ Hạ lại lần nữa lên tiếng, đánh động Đỗ Anh Vũ không cơn mê hoặc tỉnh lại, tiểu tử này lại lắc mình hoá thành một cái chân chó, lẽo đẽo đi tới, đứng bên cạnh giúp Bệ Hạ hắn mài mực.
Ban đầu hắn còn cảm thấy rất phiền, đứng mỏi chân, mài mực thì tê tay, cùng phòng với hai lão già thật chẳng có gì thú vị cả, Đỗ tiểu công tử thật sự muốn về nhà.
Thế nhưng sau vài lần lên lút xem đến Bệ Hạ tấu chương, lúc đầu hắn còn giả bộ liếc qua liếc lại, sau khi thấy Nhân Tông hồn nhiên không có phản ứng thì Đỗ Anh Vũ hắn càng thêm phần to gan, thẳng thắn đứng đó mà nhìn chằm chằm.
Lão Nội thị nhìn thấy tiểu tử này trơ trẽn đứng xem, bộ dạng không chút ẩn dấu thì khoé miệng lão co giật liên thôi.
Mẹ nó, biết là Bệ Hạ cố ý, thế nhưng ngươi là không thể tỏ ra kín kẽ hơn được sao?
Nửa ngày sau, Nhân Tông Bệ Hạ từ từ ngẩng đầu, ngay khi thấy tiểu tử phía sau đứng xoa cầm chằm tư, lấy làm lạ liền cười hỏi:
- Làm sao? Nhìn lén tấu chương của trẫm hiện tại có suy ngẫm gì sao?
Đỗ Anh Vũ gật đầu, hơi ngập ngừng một chút rồi trầm giọng nói:
- Bệ hạ, thần cảm thấy loại giấy Bệ Hạ dùng để phê duyệt tấu chương chất lượng hơi thấp, nếu có thể cải tiến một chút thì hẳn sẽ tốt hơn.
Nhân Tông mộng bức m, dùng ánh mắt nhìn người trên trời để nhìn Đỗ Anh Vũ, nhất thời không biết nói sao.
Mẹ kiếp! Ta cho ngươi nhìn lén ta phê duyệt tấu chương để ngươi có thể từ đó học được cách hành xử, kết cục ngươi lại nói ta dùng giấy chất lượng kém?
Bệ Hạ thật sự không hiểu cái mạch suy nghĩ của con hàng này thế nào nữa?
Đỗ Anh Vũ không biết Bệ Hạ đang nghĩ gì về mình, nhưng những gì hắn vừa nói chính là thật tâm.
Đại Việt có nghề làm giấy, thành thực mà nói loại giấy này chất lượng không phải quá tốt, loại hàng mà quan viên hay dùng đa phần nhập từ phía Bắc, ở đó có đám công tượng lành nghề hơn với kinh nghiệm đúc kết từ nhiều đời, dù không muốn nhưng phải thừa nhận sự thật rằng Tống triều thời đại này ngoài trừ quân sự ra thì đa phần các mặt khác đều phát triển vượt bậc so với mặt bằng chung.
Đỗ Anh Vũ hắn đến từ tương lai, hiểu rõ thêm hội nhập, hiểu được việc muốn bản thân tốt, trước hết phải thừa nhận cái tốt của người khác, sau thì hạ thấp tư thái học hỏi để nâng cao giá trị bản thân.
Lúa chín cúi đầu, sông sâu tĩnh lặng, đại ý chính là như vậy.
Nhân Tông nghe xong thì lườm hắn, quệt miệng nói:
- Vậy Đỗ công tử là có thể giải quyết giúp trẫm được không?
Đỗ Anh Vũ lập tức cười tươi như hoa, gật đầu đáp:
- Đương liên là được, thần có thể đám bảo cung cấp loại giấy có chất lượng tốt nhất cho Bệ Hạ sử dụng, chất lượng ít nhất tăng 3 thành, thế nhưng...
- Có cái rắm gì thì mau thả ra!!
Nhìn thấy Bệ Hạ sắp phẫn nộ, Đỗ Anh Vũ lập tức xu nịnh nói:
- Bệ Hạ, danh bất chính, ngôn bất thuận, thần muốn cống giấy, thế nhưng vẫn là cần được Bệ Hạ cho phép... khì khì!!
Tốt! Mưu đồ của họ Đỗ đã hoàn toàn bại lộ, Nhân Tồn liền biết tên này vốn không có ý tốt, đây là muốn trắng trợn mượn tên tuổi Bệ Hạ để quảng cáo sản phẩm mới.
Thời kì này còn sản phẩm nào tốt hơn mặt hàng tiến cung?
Chỉ cần có cái danh này thì đẳng cấp hàng hoá chính là một bước lên trời, giá cả cũng theo đó mà leo thang.
Quách Vân không phải tại Quảng Đông tóm về cho Đỗ Anh Vũ một nhóm thợ khéo sao, bên trong đó có không ít người chuyên nghiệp việc làm giấy, Đỗ Anh Vũ cảm thấy đám người này xem như có đất dụng võ.
Trước mắt là giấy, sau này các mặt hàng khác cũng có thể mượn đà đi theo, chỉ cần xây dựng danh tiếng thành công, Đỗ công tử về sau chỉ việc nằm ngửa mà kiếm đầy bồn đầy bát.
Nghĩ đến thôi là đã thấy mĩ tư tư rồi hắc hắc!!
*
Cùng thời điểm đó, có một bóng đen người thấp thoáng đứng tại trước cổng Đỗ Phủ, thần tình có chút mập mờ khiến người ngoài nhìn vào liền đoán đây không phải người tốt lành gì.
Nói thật, với thân phận của lão Chuột hiện tại muốn diện kiến sĩ tộc như nhà họ Đỗ thì xa xa không đủ, lòng hắn không khỏi hoảng hốt một phen.
Đỗ Anh Vũ từ lúc trở về kinh thành đến nay chưa từng ghé qua Tây Xưởng một lần, ban đầu lão Chuột còn muốn kiên nhẫn chờ đợi, thế nhưng sau mười ngày liền không thể không đến tìm Đỗ Anh Vũ.
Nếu đây chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi thì Lão Chuột hắn hoàn toàn có thể tự mình bãi bình, thế nhưng vấn đề này thì khác, Hoàng Thử cảm thấy bản thân không đủ đẳng cấp để xử lý, không chỉ hắn mà cả Ngô Toái lẫn Đặng Thái Lân đều không thể chạm vào, duy chỉ có Đỗ Anh Vũ là cứu cánh duy nhất cho Tây Xưởng mà thôi.
Tự động viên mình một hồi, Hoàng Thử bạo gan tăng dũng khí, tiến lên hướng về cửa nhà Đỗ Phủ chuẩn bị dùng sức đáp xuống.
Thế nhưng, vào chính lúc này, từ phía sau hắn đột nhiên có một bóng đen tiến đến, không một tiếng động hướng về gáy của lão Chuột gõ xuống một cái muộn côn.
Coong!!!
Hoàng Thử cả người như bị sét đánh, lảo đảo một chút rồi ngã gục xuống trước cửa Đỗ phủ, sau thì toàn thân vô lực, bị người vác lên một chiếc xe ngựa mang đi.
...
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi