Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 372: Thư Lâu.



Xung quanh Chúng Tiên Đài bốn bề im ắng, cho đến khi kim quang tản đi hết thì dường như tất cả cũng đang ngơ ngác không nói lên lời.

Phản ứng sớm nhất lại là Lê Bá Ngọc, gần như ngay sau khi con Kim Ưng kia bay vút lên bầu trời, lão Lê vội vã đứng ra chắp tay, hướng về chỗ Bệ Hạ mà cao giọng nói:

- Chúc mừng Bệ Hạ, thượng thiên chiếu khán, hiển lộ thần quang, là phúc phận của quốc gia, là hồng phúc của Bệ Hạ...

Lê Bá Ngọc đứng ra, nói một trận tràng giang đại hải lời chúc, lời lẽ uyển chuyển không chút ngập ngừng va vấp, tựa như là lão đã sớm có chuẩn bị.

Ngay sau lão Lê, hàng loạt các vị quan viên đại thần khác cũng nháo nhào đi ra, hùa vào mà chúc mừng Bệ Hạ, Nhân Tông Bệ Hạ khuôn mặt ban đầu có chút không thích ứng, sau cũng gật gù phất tay cho là phải.

Phía bên dưới, thanh âm xì xào bàn tán bắt đầu nổi lên, lan dần ra tứ phía, từ bên trong nội khu lan ra tới chúng dân bên ngoài.

Thọ Điển xuất hiện Tường Thuỳ, ai ai cũng nhìn thấy tận mắt, mỗi người lại có một biểu lộ khác nhau, nhưng phần đông đều là mừng vui khấp khởi vì ai cũng biết Tường Thụy đại biểu cho điềm lành.

Cùng lúc đó, mặc dù ngồi tại ba vị trí khác biệt, thế nhưng cả Đỗ Anh Vũ, Lý Dương Quang lẫn Ngô Ứng Long thái độ có phần tương đồng, miệng đều bật cười, đồng thời nói một câu:

- Ra là như vậy!

Tường Thụy xuất phát từ sấm ngôn trong nho giáo, thời xưa từng có “thiên nhân cảm ứng lý luận”, bên trong có nói “trời” là có ý thức, có thể nhìn thấy hết thẩy sự việc tại nhân gian, nếu quân vương vô đạo, thượng thiên sẽ hạ xuống thiên tai, nếu quân vương có đức, vậy sẽ hạ xuống tường thuỵ để ca ngợi, cái lý luận “người đang làm, trời đang nhìn” hàm ý chính là như vậy.

Tại Đại Việt, Tường Thụy nổi tiếng nhất tự nhiên chính là hình ảnh rồng bay lên, từ đó mới có kinh thành Thăng Long.

Người bình thường nghĩ đó là trời giáng điềm lành, mách bảo Thái Tổ rời đô từ Hoa Lư về Thăng Long, kỳ thật những ai hiểu chuyện đều biết rõ thời điểm đó tại cố đô Hoa Lư, tàn dư của triều đại cũ vẫn còn rất nhiều, Lý thị thân tộc cùng những nhóm quý tộc ủng hộ Lý thị đa phần đều nằm ở Bắc Hà, Lý gia muốn đúng vững gót chân thì việc rời đô chính là tất yếu.

Và không có cái lý do gì tốt hơn “ý trời” cả!

Chỉ có một việc Đỗ Anh Vũ không hiểu...

Sao lại là chim ưng?

Kỳ Lân, Long Phượng hay thậm trí là lão hổ không phải tốt hơn sao?

Chẳng lẽ 4 đạo nhân của Trấn Vũ Quán không thể tiết chế được tạo hình?

Vừa ngẫm nghĩ, Đỗ tiểu tử vừa cúi đầu nhìn xuống chỗ ngực áo của mình, nhìn những đường thêu hình chim ưng sắc nét, hắn không tự chủ kéo cái áo choàng lông gấu của mình lại, che chắn đi một chút, ánh mắt cần trọng nhìn quanh một vòng.

Hoa Nương thấy hành động như thể bản năng này của Đỗ Anh Vũ thì nhịn không nổi duyên dáng bật cười, thầm nghĩ “công tử quá đáng yêu, thật muốn ôm ôm một cái.”

Phía trên đài cao, Huyền Chân cũng như ba vị đạo trưởng khác bộ dạng cũng có chút thất thần ngơ ngác, Huyền Dật thậm chí còn chột dạ nuốt lấy một ngụm nước bọt, thấp giọng nói:

- Đại sư huynh, Ngũ Sắc Kỳ Lân sao lại thành Kim Ưng Bức Nhật rồi? Lại nữa, hơn nữa vốn dĩ Tường Thụy này phải quay đầu về hướng nam với đúng, sao lại có thể bay về hướng đông, cái này.... đêm qua tập dượt đâu có như vậy?

Hai vị đạo nhân khác là Huyền Không cùng Huyền Minh cũng quay sang nhìn lão đạo Huyền Chân, rõ ràng là có thắc mắc tương tự.

Huyền Chân lão nhân kỳ thực cũng mộng bức, thế nhưng vì giữ hình tượng nên ho khan một tiếng, sau thì ra vẻ đạo mạo nói:

- Có khi... cái này là Tường Thụy hàng thật, không phải hàng giả...

...

- Là thật?

Tại vị trí chủ tọa, Bệ Hạ nhắm mắt dưỡng thần, chợt nghe lão Nội thị nói nhỏ bên tai, nhịn không được mà thấp giọng hỏi lại.

Lúc này bốn vị đạo nhân đã làm lễ xong xuôi, cùng chúng đệ tử Trấn Vũ Quán rút xuống bên dưới, đám quan lại thì lần nữa nhập tiệc, thưởng thức nhã nhạc ca cơ múa hát, chẳng mấy người để ý đến biểu lộ bất thường của Bệ Hạ.

Vốn dĩ muốn làm một cái Tường Thụy giả, thuận lý thành chương trực chỉ phía hướng nam...

Kết cục lại thành ra hàng thật?!

Bệ Hạ lúc này có chút dở khóc dở cười, nhất thời không biết phản ứng sao cho phải, nghĩ một hồi, người chợt quay sang nhìn lão thái giám hỏi:

- Quý Thường, theo ngươi thì Tường Thụy đông hướng là ám chỉ nơi nào, Hồng Châu sao?

Lão nhân Ngô Quý Thường trầm tư một chút, có phần không nắm chắc, đành nước đôi nói:

- Bẩm Bệ Hạ, có thể là Khoái Châu, có thể là Hồng Châu, cùng có thể là Hải Đông... thế nhưng mặc kệ là nơi nào, lão nô nghĩ đều cùng một người không thoát được quan hệ...

- Là thằng nhãi con đó?! - Trong đầu Bệ Hạ cũng lập tức xuất hiện một thân ảnh bắng nhắng, không tự chủ là cười khổ một tiếng.

Lão Nội Thị cũng mỉm cười, đáp:

- Kỳ thực... Đỗ, không, công tử là cái kỳ nhân, có dị tượng ám chỉ cũng có gì là lạ.

Công tử là để gọi ai thì cả hai cũng biết.

Bệ Hạ trầm ngâm một hồi, chợt thấp giọng nói với lão Ngô:

- Gọi hắn lên đây cho trẫm.

Lão Thái Giám khẽ nhíu mày, có chút không thích ứng nói:

- Bệ Hạ... làm như vậy có phải hay không có chút không tốt, dù sao quá mức bắt mắt chưa hẳn đã là chuyện hay?

Nhân Tông ngược lại cho đó chỉ là chuyện nhỏ, híp mắt cười nói:

- Ngươi quên hắn đã từng nói nguyện ước làm Đại Việt Cam La, 12-13 tuổi bái tướng sao? Nếu đã muốn như vậy thì sao có thể ngại quá mức bắt mắt, hơn nữa...

- Hơn nữa có trẫm làm chỗ dựa, kẻ nào dám tính toán hắn!

Đến lúc Bệ Hạ bá khí nói ra lời cuối, lão Nội Thị có phần cả kinh không nói lên lời.

Đỗ Anh Vũ tại chỗ ngược lại không biết mình đang bị quân vương để mắt, bộ dạng hiện tại chính là đang nhàm chán muốn chết, liên tục chẹp check cái miệng, nếu không phải quản hình tượng thì hắn đã dựa vào Hoa Nương đánh thêm một giấc cho đã đời rồi.

Bất chợt lúc này lều bên cạnh khẽ động, sau đó thì có ba con chuột nhỏ lén lút bò sang chỗ của Đỗ Anh Vũ.

Cầm đầu là một mặt hứng khởi Kiều Liễu Thanh, theo ngay sau là thấp thỏm Quách Vân cùng bất đắc dĩ Tứ Hoàng Tử.

Nhìn thấy ba tên này đột ngột xuất hiện, họ Đỗ nhịn không được trợn mắt hỏi:

- Các ngươi làm gì ở đây?

Họ Kiều trước tiên mở lời, khoa trương cười một tiếng rồi nói:

- Chỗ này chán muốn chết, đang muốn kéo ngươi “đi tiểu”, đi không?

Đỗ Anh Vũ khuôn mặt trầm xuống, suy tư một hồi rồi chắc nịch đáp:

- Đi!

...

Cùng thời điểm, tại một địa điểm rất xa kinh thành Thăng Long ở phía bắc.

Ung Châu.

Bên cạnh Ung Châu phủ nha là một toà đại thư lâu, ở bên trong chứa đủ loại điển tịch, trận đại hỏa thiêu Ung Châu nhiều tháng trước may mắn không có chạm tới nơi này thành thử ra mọi thứ vẫn còn y nguyên.

Toà thư lâu này là một gian nhà gỗ hai tầng lầu, các giá đựng thư tịch được bảo quản tương đối kĩ lưỡng, xếp cách mặt đất chừng một mét phòng trừ ẩm mốc, thậm trí còn phủ vôi để ngăn kiến mối côn trùng phá hoại thư sách.

Bên ngoài, một lão nhân gầy gò mang theo một tên thư sinh cùng hai nam nhân tiến tới trước cửa lâu, lão nhân đầu đội nón bồng đen phủ kín, ngoái đầu nhìn tên thư sinh áo trắng, khuôn mặt già nua lộ tiếu dung, nói:

- Tô công tử, chính là nơi này...

Tô Hiến Thành lần đầu tới Ung Châu có chút bỡ ngỡ, không tránh khỏi việc nhìn ngang ngó dọc một hồi, chợt thấy lão nhân nói chuyện thì vội vã chắp tay đáp:

- Cảm tạ Lưu Tế Ti dẫn đường.

Lưu Kỷ nhìn Tô Hiến Thành một chút, khẽ gật đầu.

Việc Tô Hiến Thành thay mặt Đỗ Anh Vũ quán xuyến Khâm Liêm Tô Giới lão Lưu đã biết từ lâu, chỉ là không nghĩ Tô Hiến Thành lại trẻ tuổi như vậy, địa giới Khâm Liêm rộng lớn, sau hồi chiến tranh nhất định nảy sinh nhiều vấn đề, thế nhưng vị thiếu niên này vẫn có thể quản lý đâu ra đây, tuyệt không để phát sinh đại sự, điều này thật khiến cho lão Lưu trong lòng có chút cảm thán.

Đại Việt đời đời đều ra nhân tài, trước có Đỗ, sau có Tô, quả nhiên vùng địa linh thì có nhân kiệt.

Lần trước Tráng Tộc cho Vi Oánh Phi cùng Nông Chí Cường đi sứ, hiện tại Tô Hiến Thành đích thân tới thăm Ung Châu, một phần để đáp lễ, một phần vì có chuyện bàn bạc, ngoài ra cũng là vì cái toà thư lâu này mà tới!

Cả Đỗ Anh Vũ cùng Tô Hiến Thành đều rất đề cao tầm quan trọng của việc giáo dục, trong đó thư tịch tự nhiên đóng vai trò quan trọng, thậm trí bình thường nó còn được coi là phần tài sản quý giá của thế gia vọng tộc.

Yên Hưng sau này còn muốn mở Quốc Học Viện, tự nhiên cần phải có cho riêng mình một toà tàng thư lâu, vậy nên một trong những nhiệm vụ quan trọng nhất của Tô Hiến Thành tại phương Bắc chính là nhanh chóng thu lấy cái tòa Ung Châu Thư Lâu này.

Lần trước Tô Hiến Thành chấp nhận cho Vi, Nông hai người tiến vào Đại Việt một phần lý do cũng vì điều trên.

Thế nhưng Tráng Tộc trong phải đám người ngu, ít nhất Nguỵ Bàng không phải, hắn cũng biết tầm quan trọng của truyền thừa thư tịch, vậy nên Tô Hiến Thành muốn lấy đi là không thể nào, họ Tô chỉ có thể sao chép, hơn thể nữa còn phải đánh đổi bằng lương thực cùng nhu yếu phẩm cho người Tráng mới được.

Vốn liếng của Liêm Châu không nhiều, hiện tại còn đang phải thắt lưng buộc bụng, dựa nhiều vào viện trợ từ Yên Hưng cũng như việc làm ăn của Đỗ Anh Hậu tại Quảng Châu Thành, tình thế buộc Tô Hiến Thành phải tính đến cách khác.

Cũng là 2 thứ vốn liếng lớn tốt nhất của Tô Hiến Thành lúc này có thể đem ra đổi.

Tráng Tộc không phải muốn chuyển mình, biết từ mô hình thị tộc sang mô hình công chức thế nhưng đau đầu về việc đào tạo nhân viên chuyên ngành quản lý sao?

Bọn hắn không phải cũng đang muốn mở mạng lưới thương mại trao đổi hàng hoá sao?

Tô Hiến Thành có đủ quyền lực để quyết sách giúp bọn hắn.

Ngoài ra còn có tin tức độc quyền của Phương Bắc, Tô Hiến Thành không phải dân làm ăn những ở lâu với Đỗ, tự nhiên cũng sẽ học được một số mánh khoé.

Cùng Lưu Kỷ mang người tiến vào bên trong, tại tầng hai của thư lâu, họ Tô vừa ngẩng đầu đã thấy một nam nhân tướng tá bệ vệ đang ôm lấy một cuốn sách.

Ngụy Bàng cũng phát hiện người tới, hạ cuốn sách trên tay xuống, nheo mắt nhìn, nói:

- Phải chăng là Tô Thị Trưởng?

Tô Hiến Thành nghe họ Nguỵ gọi mình là Thị Trưởng lòng cũng có chút nảy bật, thế nhưng khuôn dung vẫn điềm nhiên như không, chắp tay thi lễ:

- Nguỵ Động Chủ, Tô mỗ đến có chút đường đột, mong Nguỵ Động Chủ chớ trách!

Ngụy Bàng ha ha cười, nói hắn hiện tại nào còn là cái gì động chủ, ngược lại cảm thấy cái danh Thị Trưởng nghe rất bùi tai, lúc này hắn cũng tự coi mình là Ung Châu Thị Trưởng.

Lưu Kỷ thấy hai người giao lưu, mỉm cười nói bản thân già cả, lên lầu không tiện, liền lui ra bên ngoài, nhường lại sân khấu cho người trẻ tuổi.

Lúc này, trong đại thư lâu chỉ còn lại bốn người, Nguỵ Bàng liếc mắt nhìn qua hai kẻ đang đứng phía sau lưng Tô Hiến Thành, cau mày hỏi:

- Hai vị này là...

Tô thư sinh không nhanh không chậm nói:

- Bọn hắn hiện tại là bạch thân, thế nhưng trước kia cũng có thể xem như là quan phụ mẫu một phương...

Ngoái đầu nhìn về chỗ hai tên đứng phía sau, một kẻ thì điểm tĩnh, một kẻ thì sợ sệt, Tô Hiến Thành hoà nhã cười một tiếng, tại chỗ giới thiệu:

- Vị này họ Vu, trước là Liêm Châu Huyện Lệnh, vị này họ Ngôn, trước là Khâm Châu Huyện Thừa...

Ánh mắt đảo về chỗ Ngụy Bàng, Tô Hiến Thành chính nghĩa ngôn từ, chắp tay nói:

- Hai vị này trước là khách của Đỗ sứ quân nhà ta, hiện tại muốn gửi gắm tại Ung Châu một thời gian, mong Nguỵ đại nhân thành toàn...

Ngụy Bàng ồ lên một tiếng, tay vuốt vuốt râu cằm, đánh giá hai tên này một hồi như thể đang kiểm kê hàng hoá, sau thì hỏi lại:

- Đều là kẻ có kinh nghiệm ha?

- Đều là kẻ có kinh nghiệm! - Tô Hiến Thành gật đầu đáp.

- Được! - Nguỵ Bàng cũng hiểu ý đồ của họ Tô, không thấy phản cảm ngược lại cũng mừng vui, khẽ cười gật đầu.

Đàm phán bước đầu xem như có chút tiến triển, Tô Hiến Thành tiến thoái có độ, cùng Nguỵ Bàng nói ít nghe nhiều có chỗ thích hợp, hai người bọn hắn một lần đàm thoại chính là nói đến tối muộn, chỉ đến khi nhìn ra bên ngoài thấy sắc trời chuyển đen, Tô Hiến Thành mới đứng dậy, lấy lý do trở về dịch trạm nghỉ ngơi để rời đi.

Không biết cả hai bàn tính chuyện gì, thế nhưng ngay sau đó Nguỵ Bàng lập tức mới tới Nông Chí Hùng cùng Hoàng An Huy hai vị trưởng tộc, vừa gặp mặt, họ Ngụy đã ném ra cho hai người một kinh thiên tin tức.

Tháng 1 năm sau, tại Kim Lăng sẽ có một trận đại chiến.

Mà trận đại chiến này cũng sẽ quyết định xem Tráng Tộc bọn hắn liệu có thể đứng vững gót chân tại Quảng Tây hay không.

...

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí