Ở cái thời cổ đại, nơi y học còn kém phát triển thì con người có thể sống quá sáu mươi đã là thọ, ngoài bảy mươi đã thật hiếm có, còn hơn tám mươi tuổi vẫn có thể đi lại bình thường thì quả thật nghìn người có một.
Hiện tại bên trong Thiên An Nội Điện có hai lão nhân như vậy.
Thái Sư Trần Độ cũng lão tướng quân Lý Kế Nguyên ngồi cạnh nhau trên bàn tiệc nhỏ, về cơ bản xét theo bối phận thì nơi này chỉ có hai lão nhân có thể đối ẩm với nhau, những người còn lại đơn thuần là không đủ đẳng cấp.
Uhm...
Đỗ Anh Vũ hắn là hàng đính kèm, xem như con cháu, không tính.
Nhị lão chọn một vị trí không gần không xa, đám hoàng thân ngồi bên trái Bệ Hạ thì Trần Độ cùng Lý Kế Nguyên chọn ở chỗ bên phải.
Chỗ ngồi tại khu vực này mơ hồ tách biệt với đám quan lại bên dưới, giống như thể hiện một loại tầng thứ độc lập, không phải nhưng kẻ có thân phận đặc biệt thì mơ tương có thể chạm tới, bản thân Đỗ Anh Vũ hắn cũng không có đủ tư cách ngồi ở đây.
Trần Độ lão nhân trước đó còn thiện chí nhắc nhở hắn:
- Nhóc con chớ có chạy loạn!
Đỗ Anh Vũ bẽn lẽn gật đầu, làm một bộ ngoan hiền thưởng thức cái buổi lễ chán chết này, lời cảnh tỉnh của Trần Lão càng khiến hắn thêm phần chú ý các bàn xung quanh, mắt nhỏ thì thoảng điểm qua một vòng, không khó điểm danh những kẻ đang ngồi tại lân cận.
Gần nhất chính là bàn của Dương gia, ba cha con họ Dương cùng Thượng Thư Dương Anh Nhĩ đều tại, đáng liếc không thấy được bóng dáng Dương bà điên đâu cả.
Kế bên họ Dương chính là chỗ ngồi của Quách Thái Phó, Quách Vân cũng tại, hướng hắn vẫy vẫy, Đỗ Anh Vũ lập tức ngó lơ còn hàng này khiến hắn sượng trân một hồi.
Theo lý thì Đỗ Tướng cha hắn cũng có thể ngồi tại đây, thế nhưng kỳ lạ lại không thấy...
Cách đó không xa là một bàn rất đông người không quen mắt ngồi, Đỗ Anh Vũ thì chỉ nhận ra duy nhất một thiếu niên ở đó là Nguyễn Dương, lòng chẳng mẩm đây hẳn là chỗ của Nguyễn thị rồi.
Cuối cùng hắn nhíu mày nhìn sáng chỗ của họ Lê, đã thấy Lê Bá Ngọc, cũng thấy được Lê Viễn Sơn...
Trùng hợp hiện tại chỗ đó cũng đang có một đôi mắt Phượng chăm chú nhìn về chỗ hắn.
Thiếu nữ thân khoác Cẩm bào màu xanh Ngọc thêu Loan điểu đoan trang ngồi ở đó, cả người nàng toát ra khí chất tựa như không cốc u lan khiến người ta không khỏi cảm thán.
Nàng từ đầu đến cuối bình đạm cười mỉm, một đôi con ngươi như nước hồ thu thủy dịu dàng nhìn hắn, mấp máy môi nói...
Ngươi tới rồi!
...
Đại Việt Môn Phiệt thật hiếm có dịp tụ họp đầy đủ như thế này, Đoàn gia cùng Đào Thị, cùng Ngô gia hai cha con cũng tại, vị thế có phần thấp hơn một bậc.
Chỗ Đỗ Anh Vũ hiện tại có 9 bộ bàn ghế, hiện tại tám bộ đã đủ chỗ ngồi, duy có một bộ thì chẳng thấy ai cả, Đỗ Anh Vũ kỳ thật cũng đoán được nó vốn dĩ là dành cho ai.
Tại Đại Việt có thể miễn cưỡng ngồi tại đây chỉ là thể là họ Kiều, thế những kỳ lạ lại chẳng có ai tới cả.
Kiều Liễu Thanh còn hàng này thì thôi bỏ đi, thế nhưng chẳng lẽ Kiều gia quan lại trong triều không có một ai tới sao?
Thật kì lạ!
Ngồi giữa một đám đại nhân vật dậm chân một cái Đại Việt rung chuyển tự nhiên áp lực sẽ rất lớn, người bình thường hẳn thở mạnh cũng không dám, Đỗ tiểu công tử thì sớm đã chuẩn bị tâm lý thế nên dường như không có cảm giác gì đặc biệt, khuôn mặt hắn hiện tại đăm chiêu như một ông cụ non, ngón tay nhỏ khe khẽ gõ lên trên mặt bàn.
Nhớ lại ngày trước khi bắt đầu học chữ, sư phụ hắn Dương Không Lộ ép hắn đọc rất nhiều thể loại kinh thư, bên trong đó, sách Chu Dịch từng giảng một cụm từ gọi là “Xúc loại bàng thông.”
Hàm ý của nó chỉ việc khi bản thân nắm giữ, hiểu rõ xu thế, quy luật cùng như sự biến hoá của một sự vật nào đó, từ đó cũng có thể suy luận, đoán biến được một tính chất sự vật tương ứng.
Cái gọi là hiểu một biết hai chính là như vậy.
Đỗ Anh Vũ cũng tương đối thuần thục đạo lý này, ứng dụng nó trong những phép luận căn bản...
Ký ức về việc Bệ Hạ làm với Tây Bắc hồi năm ngoái vẫn còn hiện hữu trong tâm chí hắn, vậy nên Đỗ Anh Vũ cũng mơ hồ đoán được người sắp sửa ra tay với phía Nam.
Có thể thủ đoạn sẽ hơi khác một chút nhưng cũng hẳn là không nhiều.
Đỗ tiểu tử khẽ nghiêng đầu liếc qua chỗ ngồi của đám hoàng thân ở gần đó đánh giá qua một chút, tại đó lập tức có thể thấy Thành Khánh Hầu cùng Thành Chiêu Hầu ngồi tách biệt, cả hai tự thành một phái...
Nho nhã Thành Chiêu Hầu, Kiệt ngạo Thành Khánh Hầu.
Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử cũng tại, hai thiếu niên giống như phiên bản trẻ của cha mình, ít nhất về phần khí chất tương đồng vô cùng.
Đỗ Anh Vũ thoáng nhíu mày, vuốt ve cằm nhỏ, tư vấn trong lòng.
Việc Bệ Hạ lần lượt ép hai huynh đệ nhà đó...
Thật không sợ hãi bản thân vô tình đẩy hai con người này vào cùng một chiến tuyến, đồng lòng đối phó với Bệ Hạ hay sao?
Việc này nguy hiểm vô cùng, một người như Bệ Hạ tất sẽ không mạo hiểm đánh cược như vậy chứ?
Tựa như truyện Tam Quốc năm đó, nếu hai huynh đệ là họ Viên có thể đồng tâm hợp lực, có lẽ sẽ chẳng có cái thời đại Tam Quốc nào hết cả.
Hoặc trừ khi cũng như Viên thị hai huynh đệ, hiềm khích giữa hai vị Hầu gia lớn đến mức Bệ Hạ tin tưởng sẽ không cách nào có thể hàn gắn được...
Rốt cuộc là thứ gì khiến người tự tin đến vậy?!
Nói chung Đỗ Anh Vũ hắn không biết rõ tiền căn hậu quả bên trong đó, thế nên tạm thời không thể đưa ra kết luận cụ thể, chỉ dựa vào cảm nhận chủ quan của hắn thì Đỗ Anh Vũ thì cho rằng Bệ Hạ gần đây đang đi những nước đi rất vội vàng.
Vừa mới bình Tây Bắc hồi năm ngoái, năm nay đã chĩa mũi dùi về phía nam, thậm chí còn kéo cả ông anh rể của Đỗ Anh Vũ vào cuộc....
Bệ Hạ tại sao lại phải vội vã như vậy?
- A Vũ, ngươi sao vậy?
Đột nhiên một giọng trầm khàn vang lên bên tai kéo Đỗ Anh Vũ trở lại với thực tại.
Thì ra Trần, Lý nhị lão cảm thấy Đỗ tiểu tử tương đối bất thường, tâm trạng cứ như người trên mây liền cất tiếng hỏi thăm.
Đỗ Anh Vũ ngẩng đầu lên, cười cười rồi lắc đầu đáp:
- Nguyên Bá, ta không sao cả...
Biểu lộ của Đỗ Anh Vũ tự nhiên không giấu được ánh mắt hai người, thế nhưng họ Đỗ không muốn nói, hai lão cũng chẳng tiện gặng hỏi.
Cảm thấy không khí chợt có chút trầm muộn, Đỗ Anh Vũ chớp chớp đôi mắt, đột nhiên cất tiếng hỏi thăm:
- Nguyên Bá, người có biết gì về Kẻ Vịnh Doanh không?
Nghe thấy câu hỏi của họ Đỗ, nhị lão thoáng bất ngờ đôi chút, sau thì quay sang nhìn nhau rồi đồng loạt bật cười làm Đỗ tiểu tử chẳng hiểu gì cả.
Chuyện này... thì có gì đáng cười cơ chứ?
Rất nhanh, ánh mắt của Lý Kế Nguyên như thể nhìn về một phía xa xăm, lão tựa như lâm vào bên trong hồi ức, thều thào đáp:
- Kẻ Vịnh Doanh sao? Haizz! Đã quá lâu rồi không nghe thấy ai nhắc đến nó rồi!
Trầm ngâm trong dây lát, lão Lý từ từ cúi đầu nhìn Đỗ Anh Vũ, ra vẻ thần bí nở nụ cười.
- Nhóc con, biết Tàn Hồng Doanh từ đâu mà có không?
Ách!
Đỗ Anh Vũ tiếp quản Tàn Hồng Doanh từ chỗ của lão Lý, thế nhưng lại không phải quá mức hiểu rõ về nó, dựa vào chủ đề của câu chuyện cũng như thái độ của lão tướng quân, Đỗ tiểu tử có thể lờ mờ đoán ra được, khuôn mặt non nớt biểu lộ có phần không dám chắc, thấp giọng nghi hoặc nói:
- Tàn Hồng Doanh... là từ Kẻ Vịnh Doanh sao?
Lý Kế Nguyên vuốt râu cười, sau thì khẽ gật gù, tại chỗ nói:
- Chính xác phải gọi, Kẻ Vịnh Doanh là tiền thân của Tàn Hồng Doanh...
Sau đó, Lý Kế Nguyên cười hiền lành, khuôn dung hoà ái như một người ông giảng giải cho cháu trai của mình.
Kẻ Vịnh là vùng đất hiểm, tọa chấn giữa hai khu vực rộng lớn phía nam là Diễn Châu cùng Ái Châu, nằm ở hạ nguồn lưu vực sông Lam, thế một bên dựa vào núi Quyết, một bên hướng ra cửa biển... tóm lại đây là một nơi tuyệt hảo để đóng quân đồn chú, kể từ rất lâu, tiền kỳ thời Ngô, Đinh, Lê, Lý các triều đại đều sẽ có quân đội tinh nhuệ đóng tại nơi đây.
Chỉ là thế sự đổi thay, đặc biệt từ sau khi Chiêm Thành dâng lên ba châu, diện tích mở rộng về phía nam, quân đồn chứ cũng dời rời đi theo về sát biên ải.
Đó là lý do chủ quan, lý do khách quan còn là do theo thời gian, Nguyễn gia thế càng lúc càng lớn, sớm đã có ý đồ bá chủ phía nam, tất nhiên sẽ làm đủ mọi cách để nhổ cái đinh gọi Kẻ Vịnh Doanh này đi ra.
Suốt gần 50 năm nay, Kẻ Vịnh Doanh càng ngày càng ít được trọng dụng, sự tồn tại của bọn hắn cũng dần phai mờ trong dòng sông lịch sử.
Thế nhưng di sản của bọn hắn đã được hai vĩ nhân khác tận dụng.
Trước là Thái Sư Lý Đạo Thành, sau là Thái Uý Lý Thường Kiệt, hai người có chung mục đích bảo lưu giá trị đang dần tàn lụi của nhóm quân này, thành lập một quân đoàn không chính quy, gọi Tàn Hồng.
Giữ lại Tàn Hồng, đợi một ngày gió thổi, Tân sinh lại một lần nữa bùng cháy!
Hiện tại sau khi biết được đại khái, Đỗ Anh Vũ chợt cúi đầu thấp giọng hỏi:
- Nói như vậy... Bệ Hạ cũng biết đến Tàn Hồng Doanh sao?
Lý Kế Nguyên khẽ gật đầu, cười mỉm nói:
- Nhãi con! Thế ngươi nghĩ vì sao Bệ Hạ dám giao cho ngươi quán xuyến Hải Đông Lộ, còn không phải vì biết cho một quân đoàn đặc biệt đi theo ngươi sao!
Ách!
Nghĩ cũng phải!
Nếu Đỗ Anh Vũ bản thân chỉ là một tay công tử bình thường nào đó, phía dưới chỉ có một đám nông phu cùng gia nô theo hầu, sợ rằng có cho tiền Bệ Hạ cũng không dám giao cho hắn quản lý một vùng hoang vu hẻo lánh, phỉ tặc hoành hành như là Hải Đông.
Hải Đông, Hồng Châu, Kẻ Vịnh.
Ba địa phương này đều tiếp giáp với Biển, nếu có thể dựng cảng liên thông thì hoàn toàn không phải lo lắng chuyện Kẻ Vịnh Doanh bị cô lập phong tỏa bởi Nguyễn thị...
Con mẹ nó!
Bệ Hạ sớm đã muốn cắm cờ ở phía Nam!
Đỗ Anh Vũ nghĩ tới đây ánh mắt sáng bừng lên, thiếu điều nện tay xuống mặt bàn.
Mọi thứ đã sáng tỏ, Đỗ Anh Vũ rốt cuộc đã hiểu bản thân ngày đó được Bệ Hạ cho đi Hải Đông lộ sau cùng cũng chỉ phục vụ cho bàn cờ của người mà thôi.
Có nằm mơ bọn hắn cũng sẽ chẳng ngờ tới Nhân Tông lại phái đi một thằng nhóc thì triển kế đường cong cứu quốc cả.
Thế nhưng Đỗ Anh Vũ hắn vẫn có chút bứt rứt nghĩ không ra.
Kế hoạch của Bệ Hạ hoàn toàn không sai, chỉ là vấn vấn đề cũ...
Những bước gần đây người bước quá vội!
Nếu có thể nhẫn nại thêm ba đến năm năm thì sẽ hẳn sẽ tốt hơn...
Trừ khi là... Thời gian không cho phép!
Đúng vậy, chỉ có thể là Bệ Hạ cảm thấy được mình không còn nhiều thời gian, không thể kiên nhẫn chờ đợi nổi nên mới phải mạo hiểm đốt cháy giai đoạn, đẩy nhanh kế hoạch.
Đây là lý do khả dĩ nhất mà Đỗ Anh Vũ có thể nghĩ ra để lý giải cho vấn đề này.
Haizzz!
Đưa ra được kết luận tạm thời kì thật không khiến Đỗ tiểu tử thêm phần an lòng, ngược lại hắn càng cảm thấy lo âu nhiều hơn.
Không nói đến cảm tình giữa hắn cùng Bệ Hạ, về lý trí mà nói thì Thải Tử Đảng của Đỗ gia hiện đang tồn tại dưới sự bao bọc của Hoàng Đế, ít nhất cho đến khi phe cánh của Thái Tử đủ lông đủ cánh, Hoàng Đế là không được phép có mệnh hệ nào hết.
Đáng tiếc chỉ sợ thiên mệnh không chiều lòng người.
Đỗ Anh Vũ trong lòng thở dài.
Mặc dù không muốn ép chín cỗ thế lực hiện tại của mình thế nhưng Đỗ công tử cũng không thể không có tính toán.
...
Một bộ truyện khá ổn về mô phỏng : main có não , biết cách dùng kim thủ chỉ để đạt được tối đa lợi ích cho mình.