Hồng Phường hoa đăng treo ngợp phủ kín con phố dài, thi thoảng lại có đôi ba cái nổ tung rơi xuống đất làm lửa bắn ra tung toé, thấp thoáng lại có bóng người bị đánh bay, ôm lấy vết thương nằm lăn lộn xuống dưới đất.
Tiếng binh khí cắt thịt, tiếng trẻ em khóc dài, tiếng dân chúng hô hoán kêu gào thảm thiết trộn lẫn vào với nhau tạo thành những tạp âm vang vọng.
Hoa Nương đứng tại một góc đường, khuất sau con sư lân bị người bỏ lại, lạnh lùng khoanh tay quan sát tràng cảnh hỗn loạn trước mắt, mặc cho đám người qua đường hoảng loạn chạy tứ phía, sợ hãi kêu gào cũng không khiến nàng may may có ý định trợ giúp chút nào cả.
Nói đùa! Không phải việc của nàng, Hoa Nương tự nhiên sẽ chẳng rảnh đến mức độ tự chuốc lấy phiền phức vào thân.
“Trái năm tên, phải sáu tên, tổng cộng mười một!”
“Thực lực tầm trung, chỉ là Tụ Khí Cảnh, thế nhưng đám này thân pháp lại rất khá!”
Hoa Nương từng nhiều lần thấy Công Đàm thi triển Vô Ảnh Bộ, nay thấy một đám hắc y nhân cũng dùng loại thân pháp này liền nảy sinh tò mò mà đứng lại quan khán.
Phía xa, một gã nam nhân cường tráng bị một tên áo đen dùng kiếm đâm qua xuyên qua ngực, gã này có chút bản lĩnh, giống như còn muốn chống trả một chút, nhân cơ hội tên kia áp sát bản thân không thi triển được bộ pháp, y liền một tay tóm lấy vai kẻ địch, một tay đấm liên tục vào lồng ngực gã hắc y.
Mấy tên khác khi chém giết xong đối tượng, lúc nhìn thấy đồng bạn va phải xương cứng liền nhảy đến trợ giúp, vung đoản đao chém liên tiếp vào lưng gã nam nhân cường tráng kia, tên này lưng bị đao chém be bét máu liền giống như thú rừng hú dài lên một tiếng, ánh mắt đỏ au long lên sòng sọc, thẳng tay dồn hết sức bình sinh vung mạnh một quyền, nện tên hắc y bị hắn đánh nãy giờ văng xa chục mét, va vào một quầy bán hàng rồi tình cờ lại lăn tới chỗ Hoa Nương cùng Vi Oánh Phi đang đứng.
Hí!
Hoa Nương ánh mắt sáng rực lên, nhân lúc tên kia còn chưa kịp lồm cồm bò dậy đã vung tay ngọc, lén lút vỗ vào mang tai hắn một chưởng.
Hắc y nhân không phòng bị bất ngờ bị người đánh lén liền rùng mình một cái, hắn tựa như nghe thấy tiếng sấm nổ mạnh bên tai, cả người choáng váng co giật một hồi rồi ngã lăn ra đất.
Lúc này đám hắc y nhân cũng đã giải giết xong tên cường tráng, vừa lúc quay ra thì nhìn thấy Hoa Nương đang loot đồng bọn.
Ánh mắt va chạm, màn đêm khói lửa đột nhiên có chút lúng túng...
Sự tình diễn ra đột ngột vô cùng khiến mấy tên còn lại cũng chẳng hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra.
Đến lúc phản ứng thì bất chợt phía xa, hàng loạt tiếng ngựa hí vang vọng tới tới khiến cả đám giật thót mình.
Mười tên còn lại quay sang nhìn nhau, rồi đồng loạt nhìn về tên thủ lĩnh, gã thủ lĩnh cũng rất lý trí, thẳng thừng quát “lui” một tiếng rồi dẫn đầu đám thuộc hạ chạy trốn.
Trước đó hắc y thủ lĩnh cũng chỉ kịp liếc qua chỗ Hoa Nương cùng Vi Oánh Phi thêm một lần, lời ngoan thoại còn không kịp nói đã theo phản xạ phi thân lên mái nhà, thoắt cái biến mấy trong màn đêm.
- Thông Điện Vệ truy bắt hung phạm, kẻ nào không phận sự mau tránh đường ra!
Cùng với tiếng ngựa dài, một giọng nữ nhân trầm tính vang vọng lên như sấm, một đầu tóc ngắn nữ tướng dẫn đầu chục tên mã kỹ xông nhanh chóng xông tới hiện trường.
Nhận ra người quen, Hoa Nương phản ứng rất nhanh, một bên tóm lấy tên áo đen đang ngất xỉu, một bên lập tức ra hiệu cho Vi Oánh Phi theo mình chuồn trước.
Tựa như cảnh sát trong phim truyền hình, lúc Dương Đoan Hoa mang người tới thì sự tình đã kết thúc, kỳ thật cái này không thể trách Dương Bà Điên được vì sự tính phát sinh mà mức đột ngột không ai có thể lường trước.
Hơn nữa đám tặc tử này chọn thời điểm hành sự quá mức thích hợp, đúng lúc cảnh vệ Kinh Đô tập trung bảo vệ Bách Quan vào cung để gây án, đây tuyệt là không phải là chuyện bất ngờ phát sinh mà đã được tính toán kỹ lưỡng từ trước.
Theo thông lệ, Thông Điện Vệ tại chỗ phong tỏa hiện trường, ban đầu khám xét tử thi đám người chết.
Rất nhanh đặc điểm trung đám người chết trên mặt đất đã lộ rõ.
Bọn hắn đều là người của Thanh Long Bang, một bang phái giang hồ ở kinh thành.
“Đây là... giang hồ chém giết thông thường sao” Biết được tin này, Dương Đoan Hoa không khỏi nhíu mày nghĩ thầm.
...
Trở về trước đó khoảng 1 giờ.
Tại Uyển Lâu Hồng Phường.
Khác với bình thường lúc tối chỉ có thể tiếp khách dăm ba đợt khác vãng lai, Uyển Lâu của Tô thị lúc hôm nay tràn ngập khách khứa.
Nguyên do một phần vì nhóm Thanh Lâu hiện phải đóng cửa gần hết, một phần khác thì là do vị trí của Uyển Lâu thuộc về nơi ngắm pháo hoa tốt nhất tại kinh thành.
Phía dưới, mấy chục tay áo xanh tiểu nhị phải làm việc hết công xuất, lúc thì chạy đôn chạy đáo sắp đặt bàn ăn chỗ ngồi, lúc thì cười phân bua với khách mới đến...
Ngăn không cho đám này tiến lên thượng lâu.
Vì trên đó đã có sớm có người bao hết.
Lúc này tại phía trên tầng lâu, Tô Chính đang cùng một nam nhân khác mặt đối mắt, bản thân Tô trưởng quỹ hiếm khi tự tay pha trà, lần này bung ra tại nghệ, thận trọng rót xuống một chén thơm rồi đẩy sang cho người đối diện.
Nhìn kỹ có thể thấy diện mạo người này có đến 7 phần giống với Tô Chính, khác một chút có lẽ là vì khuôn mặt y vuông vức hơn, kiên nghị hơn.
Gã nam nhân áo quần có chút bạc màu, hẳn không phải tuýp người chăm chút bản thân, y nâng lên tách trà trong vắt nhìn thấy cả lá, sóng sánh một chút như thể muốn dậy mùi trà, khuôn mặt trầm ngâm nửa ngày rồi bất chợt nói:
- Trà ngươi pha mùi vị vẫn vậy...
Tô Chính bật cười, nhún vai đáp:
- Còn ngươi thì khác xa lúc trước, ngày xưa nào có chuyện ngươi có thể bình thản ngồi chờ ta pha trà xong xuôi, đúng không đại ca!
Kẻ kia không ai khác người Tô Trung, anh trai của Tô Chính, hai huynh đệ ngót nghét hơn chục năm không có gặp lại, lúc này đối diện mặc dù thâm tâm có nhiều điều muốn nói, thế nhưng nhất thời lại không biết bắt đầu từ đâu, đành lấy trà làm đầu câu chuyện.
Tô Trung nghe em trai buông lời châm chọc cũng chỉ lắc đầu bật cười, Tô Chính nói không sai, năm xưa tuổi trẻ hắn là người nóng vội, làm gì cũng hấp tấp, so với bẩm sinh đủng đỉnh, đĩnh đạc Tô Chính thì kém xa ở điểm biết kiên nhẫn.
Cha của bọn hắn, Tô lão cũng từng nói, Tô Trung mặc dù là trưởng tử thế nhưng lại không hợp với nho giáo, ngược lại Tô Chính càng thích hợp kế thừa địa vị của lão hơn.
Vật đổi sao dời, hiện tại Tô Trung hắn lại biến thành thầy dạy học, Tô Chính lại biến thành một giới thương nhân, thế sự đúng là khó lường.
Nhấp lấy một ngụm trà nóng, Tô Trung ánh mắt đăm chiêu, có chút hoài niệm, xong cung rất nhanh trở lại thực tế, hắn thở dài nói:
- Nhị đệ, ngươi vốn dĩ không nên để tiểu Văn tử hắn tự tung tự tác như vậy.
Tiểu Văn tử dĩ nhiên chỉ Tô Văn Tô Hiến Thành, trong thư từ ban đầu hai người trao đổi, cả hai đều đi đến thỏa thuận để Tô Hiến Thành thi vào Quốc Tử Giám, ở đó ẩn nhẫn 10 năm rồi hãng xuất đạo.
Kết cục Tô Hiến Thành tên này lại một đường theo Đỗ Anh Vũ tung bay, thật sự Tô Trung không thích.
Hiểu con không ai bằng cha, Tô Hiến Thành tên này nhất định phải ép ngay từ đầu, nếu để hắn tự quyết định thì có bốn cỗ xe ngựa cũng không thể kéo lại được.
Trái với Tô Trung giọng điệu nghiêm trọng, Tô Chính ngược lại chẳng coi chuyện này ra làm sao, hắn tự rót cho bản thân một ly trà rồi bình thản đáp:
- Phúc họa tương y, hắn đã lớn, ta tôn trọng nguyện vọng của hắn...
Tô Trung lập tức lắc đầu không tán thành, nhíu mày nói:
- Nhị đệ, ngươi không hiểu! Nếu để A Văn vào Quốc Tử Giám, theo lý thì Mạc đại nhân, nhạc phụ của ngươi sẽ để hắn theo hầu, nếu là như vậy cũng không đến nỗi như này...
Hàm ý của Tô Trung tự nhiên Tô Chính hiểu, Mạc Hiển Tích xuống đài nguyên nhân sâu xa là vì đi lại với Nguyễn thị quá gần, Bệ Hạ người lại không thích Tân Quý của mình qua lại với Môn Phiệt quá sâu.
Tân Quý sinh ra để chống lại Môn Phiệt.
Việc làm của lão Mạc chẳng khác nào đang vẽ mặt Bệ Hạ.
Mặc dù không có bằng chứng thế nhưng ai cũng hiểu việc lão Mạc rớt đài 7 phần do Bệ Hạ đẩy một tay, xem như răn đe kẻ khác.
Thủ đoạn của Nhân Tông ra sao thì trong thiên hạ Tô gia hai huynh đệ bọn hắn à người thấu hiểu nhất...
Cha của bọn hắn năm xưa không phải cũng chết như vậy sao.
- Thôi, không nói chuyện này nữa! Trở về chuyện của ngươi đi, đại ca, lần này vào kinh thật sự muốn làm gì?
Tô Chính thẳng thừng chuyển chủ đề, Mạc lão xuống đài lý do trực tiếp là do y đâm phía sau một đao, mặc dù là có ý tốt cắt đi quan hệ giữa Mạc Hiển Tích cùng Nguyễn thị nhưng phản bội là phản bội, mỗi lần nhắc lại Tô Chính lại thêm một lần xấu hổ.
Tô Trung thoáng chần chờ ngẫm nghĩ trong giây lát rồi thở dài, không chút giấu giếm nói:
- Gia chủ muốn ta vào kinh phụ trợ Nguyễn gia đại công tử.
Phụ trợ Nguyễn Dương?
Phụ trợ cái gì?
Tô Chính cau mày nghi hoặc, Tô Trung nhìn xuống tách trà, giọng đều đều nói ra:
- Trịnh thị quay giáo phản lại Nguyễn Gia, hiện tại con đường thông Nam Bắc của họ Nguyễn đã bị nghẹn lại, chúng ta muốn tại Hồng Châu đả thông một con đường khác, tất sẽ phải để Nguyễn Dương hắn đi làm... ta là tới giúp hắn chuyện này!
Nếu tại kinh thành Nguyễn gia còn có Nguyễn Bá Độ, còn có Thành Chiêu Hầu giúp đỡ, thế nhưng đổi lại tại Hồng Châu thì Nguyễn Dương hắn thật sự sẽ chỉ có một mình, Nguyễn thị gia chủ tự nhiên sẽ không thể yên tâm, cuối cùng chỉ đành phải thân tín là Tô Trung tới phò tá một phen.
Hồng Châu sao?
Trong đầu Tô Chính cũng loé lên nhưng suy nghĩ phức tạp, y đột nhiên cười tủm tỉm, nhìn chằm chằm vào anh trai rồi nói:
- Đại ca, ngươi tin tưởng ta như vậy, thật không sợ ta bán đứng ngươi hay sao?
Tô Trung ánh mắt loé lên vẻ tự tin vô cùng, tủm tỉm đáp:
- Bán thì bán, ta còn sợ người bán không được giá ấy chứ!
Hai người đồng loạt cười rộ lên, hai huynh đệ bọn hắn mặc dù xa cách chục năm, mỗi người một hướng, mỗi người thờ một chủ tử, thế nhưng đã quá thấu hiểu nhau.
Càng biết rõ sơ tâm của đối phương cũng như bản thân chưa lúc nào nguôi ngoai!
Nhiều năm cả ẩn nhẫn cũng chỉ vì một múc đích duy nhất trấn hưng Tô Gia, thắp lại hương hỏa.
Vì Tô gia, mặc kệ phải trả giá như thế nào đi nữa thì Tô Trung lẫn Tô Chính đều không màng.
Hiện tại Tô Chính hắn đã nắm được nguồn lực của Mạc Thị, ,cũng được Bệ Hạ ngầm cho phép có một chút quyền lực.
Tô Trung tới thời điểm này cùng đã nhảy ra khỏi Diễn Châu Nguyễn thị, ràng buộc thì vẫn có thế nhưng chỉ là một Nguyễn Dương, hắn còn không có để vào mắt.
Nhẫn nại bấy lâu, thời cơ cũng đã tới, hoặc bây giờ, hoặc không bao giờ!
Phía xa xa pháo hoa nổ đi đùng, hai huynh đệ đồng loạt nhìn ra phía ánh sáng bùng lên giữa đêm đông huyền ảo.
Tựa như đang nhìn một sinh mệnh mới sắp sửa ra đời!
Đúng lúc này, cửa phòng đột ngột mở ra, một nữ nhân thân mặc lam y, dung mạo thanh tú bước vào bên trong phòng.
Tô Trung thấy có người phá buổi trò chuyện với em trai liền khó chịu ra mặt, liếc mắt sang nói:
- Thanh Trúc! Ta có cho phép ngươi tiến vào sao?
Nguyễn Thanh Trúc bất ngờ bị mắng lại không hề tỏ ra phẫn nỗ chút nào, nàng vẫn một bộ ngoan hiền cười mỉm, cung kính chắp tay cúi đầu nói:
- Tiên sinh thứ lỗi cho Thanh Trúc đường đột, thế nhưng chúng ta đến giờ phải đi rồi.
Tô Trung lúc này cũng nhận ra mình vừa thất thố, lâu ngày không gặp, mải trò chuyện với em trai mà quên mất cả thời gian.
Hắn khẽ gật đầu một cái rồi phất tay ra hiệu cho Nguyễn Thanh Trúc ra ngoài trước, bản thân đứng dậy, chằm chằm nhìn Tô Chính một hồi lâu rồi khẽ nhắc nhớ.
- Nhị đệ, tạm thời chớ có về nhà vội!
Dứt câu Tô Trung liền quay đầu bỏ đi, để lại Tô Chính đầy nghi hoặc ở lại phía đằng sau.
Lững thững cùng Nguyễn Thanh Trúc bước xuống Trà Lâu, đến khi ra đến ngoài cổng thì Tô Trung mới lạnh nhạt mở miệng nói:
- Mấy cái chân rết của Tứ Hải Minh thế nào rồi?
Nguyễn Thanh Trúc duyên dáng nở nụ cười, giọng thì lại đặc mùi sát khí:
- Thuộc hạ đã phái người chăm sóc bọn hắn một phen, còn lại là đợi lệnh của Tiên Sinh.
Đám Nguyễn gia tử sĩ hành động rất nhanh, hiệu suất khiến Tô Trung tương đôi hài lòng.
- Chân rết đã cắt xong, vậy thì lúc này hẳn lên nên cắt cái đầu của nó đi xuống! Hừ! Kẻ nào muốn gây sự với Nguyễn thị tất sẽ phải trả giá!!
Hừ lạnh một tiếng, buông lời ngoan thoại như chém đinh chặt sắt, ánh mắt hắn dần trở nên sắc bén, không giấu chút nào sát khí chằm chằm về hướng Tụ Kim Lâu của Lý Dương Quang!
...
Tú đến Thần Tú cũng phải cúi chào , sảng văn hài hước !!!!