Bầu trời một màu trong xanh, không khí sau mưa tinh khiết mát mẻ thấm vào bên trong ruột gan dạ thịt đám người trong vung.
Ai nấy cũng đều sảng khoái, khoan khoái làm việc.
Sức sống bừng bừng của cả một vùng tự nhiên không phải dưỡng qua chỉ ngày một ngày hai.
Tại con đường lớn bên trong thành Yên Hưng, Tứ Hoàng Tử bên trong dịch trạm khẽ vươn mình đi ra khỏi nhã phòng, lúc lắc toàn thân, xương cốt kêu răng rắc.
Sau một đêm không mộng mị, đánh một giấc đến trưa, y nhíu mày nhìn quang cảnh xa lạ xung quanh, lòng không khỏi dâng lên trận trầm ngâm suy nghĩ.
Đã bao lâu rồi hắn không thể ngủ một giấc dài, một ngủ sâu đến vậy?
Có lẽ cũng là hai năm rồi đi.
Đúng thế, chính xác từ khi đặt chân bước kinh thành hoa lệ, hắn chưa lúc nào thật sự có thể kê cao gối mà ngủ.
Người sống trên đời nào ai có thể vô ưu, từ ngày Lý Dương Minh hắn gật đầu đi theo tiểu Hầu Gia rời khỏi xóm nghèo thì hắn liền đã sớm đoán được sự bấp bênh nghi kỵ mà mình sẽ gặp phải.
Chỉ là Lý Dương Minh không nghĩ đám người kia có thể tàn nhẫn vô sĩ nhắm vào hắn đến như vậy.
Không thuận theo liền bầy kế giết?! Thật sự đến mức như vậy sao?
Lòng hắn chợt cười khổ, cảm thấy mình trước kia vẫn là đánh giá thấp lòng người độc hiểm.
Lại nhớ lại lão xa phu thay mình chết thảm, nội tâm Lý Dương Minh không khỏi mâu thuẫn vô cùng.
Lão xa phu mặc dù chỉ là hạ nhân thế nhưng có thể coi như là kẻ hiếm hoi thân cận với hắn, từ nhỏ đến lớn là lão nhìn hắn lớn lên, hiện tại lão chết đi, bảo họ Lý không chút đau lòng là giả.
Thế nhưng theo sự tình này xảy ra, Tứ Hoàng Tử mới biết lão kỳ thật cũng là người mà Bệ Hạ phái đến giám sát Lý Dương Minh nhất cử nhất động bấy lâu, hiện tại lão đã chết, Lý Dương Minh lúc này mới chân chính tự do, thật sự lại có chút thanh thản nhẹ lòng...
Hắn chỉ là không thể hiểu...
Tại sao lão xa phu trước phản bội hắn, sau lại thay hắn đi chịu chết?!!
Là có người sai khiến hắn sao?
Là hắn đột ngột tỉnh ngộ?
Hoặc ngay từ đầu mọi thứ đều được sắp đặt mà bản thân vai trò của Lý Dương Minh trong đó chỉ là một cái mồi câu không hơn không kém?
Hắn nhất thời thật không thể hiểu nổi cái gì là thật, cái gì là giả.
Cái cảm giác luôn có những sợi dây vô hình móc nối lấy bản thân, điều khiển bản thân như điểu khiển một con rối khiến Lý Dương Minh nhiều lúc muốn phát điên lên được.
Ánh mắt ý từ từ đanh lại, khuôn mặt nhu hoà thấm đám sát khí, hai hàm răng hắn nghiến chặt lại với nhau.
Hắn, Lý Dương Minh không muốn làm quân cờ cho bất cứ kẻ nào cả!!!
Xột xoạt!!
- Ai?!!
Bỗng nhiên thấy phía sau phát ra tiếng động, Lý Dương Minh trong miên man suy nghĩ chợt tỉnh lại, nhận ra nơi này không chỉ có mỗi mình mình, y lập tức ngoái đầu hét lớn.
A!
Thị nữ phía sau đang bưng lên chậu nước rón ra rón rén bước đi, bị Lý Dương Minh quát lớn dọa đến giật mình, hô lên một tiếng rồi luống cuống đánh đổ chậu nước trên tay xuống đất.
Nước bắn ra tung toé, vung đến mép áo của Lý Dương Minh, nữ nhân kia thấy vậy liền hoảng hốt vội vã khấn lạy.
- Nô tỳ... nô tỳ không cố ý, khẩn thiết xin... xin đại nhân rộng lượng tha lỗi cho nô tỳ!!
Nhìn thấy nữ nhân kia hoảng sợ mất mật, Lý Dương Minh cũng cảm thấy bản thân phản ứng có chút quá, y khẽ cười khổ, lắc đầu nói:
- Không sao, hẳn là ta doạ ngươi đi!!
- Không, không có, là... là...
Nữ nhân tâm thần bất định, ấp a ấp úng, nói không thành lời, dáng vẻ nhu nhược cùng diện mạo thanh tú pha trộn với nhau khiến cho người ta cảm giác muốn yêu thương bảo vệ lấy nàng.
Lý Dương Minh khi thấy điệu bộ lúc này của nàng trái tim không khỏi nhảy lên một nhịp, đồng từ mắt hơi căng ra, có chút trợn tròn.
Đột nhiên không khí có mấy phần bối rối, nhất thời hắn không biết nên nói tiếp thế nào, nửa ngày sau mới khẽ ho khan một tiếng, mỉm cười nhẹ, hướng về nữ nhân kia nói:
- Ngươi tên là gì?
Nữ nhân cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Tứ Hoàng Tử, không biết là do sợ hãi không dám đối diện với quý nhân hay gì, ngón tay nhỏ của nàng bắm lấy mép váy, nhu nhu hồi đáp:
- Nô tỳ... nô tỳ gọi Tiểu Thuý!!!
...
Ở một góc độ khác, sau khi nhận được tin tức của đoàn người Tô Hiến Thành, đám người Đỗ Anh Vũ lập tức xuất phát đón lấy.
Quân sĩ được điều động bảo vệ ba chiếc xe ngựa bốn bánh di chuyển từ Nha Thự đi thẳng đến cảng quân sự phía Bắc Yên Hưng.
Bên trong xe của Đỗ tiểu tử chỉ có hai người rưỡi ngồi, hắn cùng Quách cô cô ngồi đối diện nhau, tiểu la lỵ A Ly thì có chút buồn ngủ, lung la lung lay một chút rồi đổ gục lên người họ Đỗ, lim dim như một con mèo nhỏ.
Đỗ Anh Vũ nhu hoà cười một tiếng, kéo tiểu la lỵ ngồi vào lòng, cho nàng tựa đầu vào ngực mình ôm trọn lấy.
Động tác của hắn rất thành thục, tiểu nữ oa cũng rất hợp tác không nửa phần khó chịu, hẳn là đã diễn ra không biết bao nhiêu lần.
Quách Ngọc Như chứng khiến hai người kết hợp ôm nhau, ánh mắt không khỏi hiện lên vệt cổ quái.
Sau hai năm Đỗ Anh Vũ trưởng thành hơn trước, đã cao hơn xưa cả một cái đầu, nhưng nói thế nào hắn vẫn là một đứa trẻ, miễn cưỡng cũng chỉ coi như nửa người lớn, hiện tại nhìn thấy hắn ôm ấp Tô Mạc Ly như ôm một xưa trẻ sơ sinh, thỉnh thoảng còn ru nàng ngủ khiến Quách Ngọc Như không làm sao thấy tự nhiên cho được.
Họ Đỗ cũng nhận thấy nữ nhân phía trước nhìn mình chằm chằm nãy giờ, y lập tức có chút xấu hổ, ngẩng đầu lên nhìn, chớp chớp đôi mắt nói:
- Cô cô, mặt ta mọc hoa sao?
Quách Ngọc Như liếc xéo họ Đỗ, có chút giễu cợt nói:
- Hai người các ngươi thật sự lúc nào cũng bám dính lấy nhau, ha ha, thế nào? Coi trọng tiểu cô nương này sao?!!
Nghe Quách Ngọc Như nói chuyện, khuôn mặt Đỗ Anh Vũ không khỏi đen lại.
Mẹ kiếp, tiểu nương tử này mới có bao lớn? Cô cô người cũng là quá mức đi.
Âm thầm nhổ nước bọt, bên ngoài hắn chỉ ha ha cười nhạt.
Quách Ngọc Như tự nhiên cũng chỉ thuần tuý nói đùa, A Ly từ lúc chuyển đến Yên Hưng là nàng thiếp thân dạy dỗ, hiện tại la lỵ này đã chuyển hẳn vào Anh Vũ Biệt Phủ ở cùng với nàng.
Cả ba hiện tại sống chung một mái nhà thế nên đối với Đỗ tiểu tử thì tiểu La lỵ này giống như càng thêm ỷ lại, thường xuyên chạy tới chỗ hắn bán manh hưởng cưng chiều.
Đặc biệt từ cuối nắm ngoái khi Mạc Hiển Tích đến Ung Châu bàn chính sự với đám thủ lĩnh Tráng Tộc thì Đỗ Anh Vũ gần như càng trở thành người duy nhất mà Tô Mạc Ly cảm thấy có thể tìm kiếm sự che chở an toàn.
Nhiều lúc Quách Ngọc Như cũng không thể hiểu, mặc cho nàng cũng rất yêu thương A Ly, nhưng trong mắt tiểu la lỵ này dường như chỉ có độc một mình thân ảnh của họ Đỗ...
Thật là kỳ lạ!!
Nàng cũng Đỗ Anh Vũ bốn mắt đột nhiên chạm nhau, Đỗ tiểu tử vẫn một mặt vô hại nhoẻn cười, gần như không có ý muốn nói chuyện, qua nửa ngày, cảm thấy không khí có chút trầm, Quách Ngọc Như nàng không khỏi chủ động mở miệng nói:
- Tiểu quỷ, những gì Đoàn Thiên Hương mới nói, ngươi cảm giác thế nào?
Đỗ Anh Vũ thoáng lộ vẻ bất ngờ, không đáp mà hỏi ngược:
- Không thể nào, cô cô là đang nghi ngờ Đoàn tỷ sao?
Đột nhiên bị nhét chữ vào mồm, Quách Ngọc Như trợn mắt hung hung doạ tên này chột dạ, thế nhưng ngay sau đó nàng vẫn là thở dài nói:
- Không phải ta đa nghi, thế nhưng... suy cho cùng, nàng ta cũng là người của Đoàn thị, là người xuất thân thế tộc, không thể đảm bảo nàng ta toàn tâm toàn ý đối với chúng ta được.
Đỗ Anh Vũ chỉ cười không phản bác, Quách Ngọc Như nói không phải không có cơ sở.
Trong cái thời kỳ này, thế tộc cường cường liên kết, hợp tác nhìn có vẻ khăng khít thế nhưng mỗi người đều ẩn ẩn có mục đích riêng, trong mắt Quách Ngọc Như, tại Đông Hải ngoài trừ thân tín trực hệ của họ Đỗ là Trần Kình cùng Phạm Thiết Hổ ra, chỉ có duy nhất mình nàng mới gọi là cùng phe cánh, cùng tiến cùng thối với hắn.
Tất cả những kẻ khác đều có thể quay giáo phản bội!
Đoàn Thiên Hương là người mới, ra nhập tập đoàn sau, thế nhưng chức vụ lại cực cao không thua kém nàng là bao cả, hiện tại sức ảnh hưởng của Đoàn thị lên huyết mạch kinh tế Hải Đông là rất lớn, nếu có một ngày Đoàn Thiên Hương nàng làm loạn thì nguy to.
Chuyện này Đỗ Anh Vũ hắn sao có thể không biết, thế nhưng thời điểm đó hắn quá bí người có thể dùng, có thể làm gì?
Nói thiên tai hạn hán một năm trước bảo không ảnh hưởng đến Yên Hưng chính là giả, chỉ là không quá mức như những nơi khác mà thôi.
Một là bản thân Đỗ Anh Vũ cũng có tích xúc tài nguyên trước đó, hai chính là số lượng dân cư nơi này trên thực tế cũng không sánh bằng vùng khác được, thế nên việc cứu trợ là dễ dàng hơn.
Nhưng đánh đổi là phải có, ít nhất nó kéo lại toàn bộ dự định trong kế hoạch của Đỗ Anh Vũ chậm đi hai năm.
Nghênh Phượng Các chưa thể khai trương, Vân Đồn trang cũng chưa thể hoàn thiện.
Kế hoạch Tây Bắc lại sớm diễn ra, việc này cũng ảnh hưởng không nhỏ đến Tây Xưởng, mặc dù Đỗ Anh Vũ có thể dùng giá rẻ gom lấy một mớ bông lớn ở Tây Bắc thế nhưng việc này chẳng khác nào mổ gà lấy trứng, nói thật thì sẽ tuyệt hơn nếu cho hắn thêm 2-3 năm nửa để mở rộng thị trường, đáng tiếc không được.
Xưởng dệt Tây Xưởng kinh doanh đi vào bình cảnh, dù sao quần áo cũng không phải nhu cầu quá mức cấp thiết hằng ngày để cung cầu sản xuất tuần hoàn liên tục, đám đồ gia dụng nhỏ tại cửa hàng một giá cũng đang bị các nhà khác cạnh tranh đè giá thấp lại, chuỗi quần áo sang trọng Nhật Bình cùng với xà phòng còn miễn cưỡng chống đỡ một chút nhưng xa xa không đủ, lúc đó Đỗ Anh Vũ biết bản thân nếu lại không quá quyết cứu giúp, Tây Xưởng nhất định sẽ bị người ta đè chết.
Tây Xưởng phát triển giờ phút này chính là theo biểu đồ hình sin, sớm đã đạt ngưỡng giờ theo quỹ đạo đổ xuống, cùng với việc Yên Hưng xưa đâu bằng nay, không muốn chuỗi kinh tế của bản thân vỡ nát hắn tất nhiên phải kiếm đường khác.
Đông Xưởng buộc phải thành lập sớm, vô hình chung cũng cần phải có người lúc đó đứng ra giúp hắn quản lý lấy, nhìn đi nhìn lại, thời điểm cũng chỉ có mình Đoàn Thiên Hương hắn có thể trọng dụng mà thôi.
Đỗ tiểu tử mỗi lần nghĩ đến đây lại kìm không được thở dài một tiếng, cá và tay gấu không thể đồng thời đều muốn, có những lúc nhất định phải lựa chọn, chẳng thể làm gì khác được.
Hữu kinh vô hiểm, hiện tại xem như khoảng thời gian khổ cực đã qua, Đỗ Anh Vũ lập tức phái Hoàng Nghĩa Hiền trở lại kinh đô tự nhiên có dụng ý khác của mình.
Thấy tên tiểu tử trước mặt lại lâm vào trầm từ sầu não, Quách Ngọc Như mẫu tính bùng phát, chợt dâng lên một cảm giác đau lòng.
“Tên nhóc này... hắn đang gánh lấy quá nhiều thứ.”
“Độ tuổi của hắn, thân phận của hắn... vốn dĩ hắn không nhất thiết phải cố gắng như vậy...”
“Đây là thiên tài vận mệnh sao?”
Nếu biết những điều mà Quách Ngọc Như đang nghĩ, hẳn Đỗ Anh Vũ phải trố mắt ngượng ngùng nói
“Cô cô! Hẳn là không đến mức như vậy đi!!”
Nhìn họ Đỗ lại tiếp tục không nói lời nào, Quách Ngọc Như lần nữa mở miệng phá vỡ bầu không khí:
- A Vũ, nói thật cho ta, ngươi thật sự là đang tính toán làm chuyện gì?!
Đột nhiên bị hỏi như vậy, Đỗ Anh Vũ kinh ngạc mà quay ra nhìn cô cô.
Nhìn bộ dạng hắn như mèo bị daamx phải đuôi, Quách Ngọc Như nàng ta thư thư che miệng cười, không chờ hắn nói chuyện mà mở miệng nói tiếp trước:
- Kẻ khác không hiểu ngươi, ta sao có thể không biết, những lúc ngươi thất thần chính là lúc ngươi đang nhẩm tình làm chuyện gì đó, lần này thất thần liên tục trọn vẹn nửa năm, ta liền nghĩ thời gian qua ngươi đê điều quá mức rồi, phải chăng chính là đang chờ đến thời điểm thích hợp...
Nghe đến đây, Đỗ Anh Vũ sững người, cô cô đã hiểu hắn đến vậy, hắn còn biết chối cãi ra sao?
Cuối cùng Đỗ Anh Vũ ngượng ngừng vãi mũi cười cười, ánh mắt lập tức nhìn thẳng về phía Quách cô cô, hắn lựa chọn thẳng thắn, nói:
- Cô cô, ta phải đi!
Hắn không muốn lừa nàng, cũng chẳng cần phải lừa nàng!!
Những tưởng Quách Ngọc Như sẽ tiếp tục khuyên bảo cản hắn lại như mọi lần!
Thế nhưng bất ngờ nàng lại gật đầu nhẹ.
Đỗ Anh Vũ:???
Ách!
Cô cô... nàng hôm nay làm sao vậy?
Biểu hiện nhẹ nhàng của Quách Ngọc Như khiến Đỗ Anh Vũ nhất thời không thích ứng.
Quách Ngọc Như ánh mắt lơ đãng nhìn hắn một chút, khoé miệng xinh đẹp khẽ vểnh lên, sau thì đột nhiên nói:
- Ta đi cùng ngươi...
Đỗ Anh Vũ nghe nàng nói vậy thì mặt liền nghệt ra, mộng bức, nén không nổi kinh ngạc nhìn kĩ lại nữ nhân này một chút xem có ai giả dạng nàng không.
Vẫn như cũ a!
Khuôn mặt trái xoan, lông mi như liễu rũ, đôi mắt cong cong phủ lên một tầng ôn nhu như trăng treo mặt nước của Quách thị khiến lòng họ Đỗ không chập chờn.
- Dù sao ta nói ngươi cũng không nghe, chỉ có thể bồi đi theo, uhm, quản lý ngươi...
...
" Máu đã đỗ quá nhiều trên mảnh đất này! Nhưng để được Thái Bình ta cũng không ngại để bàn tay này vấy máu" "Chỉ Cần con dân Đại Hán trở thành Con Dân Đại Việt ta Thánh Ân sẽ soi sáng Trung Nguyên. Thiên Hạ sẽ Thái Bình, Máu sẽ ngừng chảy, Đầu sẽ không rơi"