Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 75: Trước Trận Mài Đao





Trên con đường mòn yên tĩnh, theo dồn dập tiếng vó ngựa vang vọng, một chiếc xe ngựa cùng một đám nhân mã vội vàng mà đến.
Đánh xe ngựa là trung niên mặt lạnh Lý Ứng, khi hắn nhìn thấy toà quân doanh dần hiện ra trước mặt, đầu liền quay sang hỏi Vệ Nam đang thúc ngựa kế bên:
- Chính là nơi này sao?
Vệ Nam cũng gật đầu đáp lại:
- Chính là nơi này.
Toà quân doanh này Đỗ Anh Vũ dựng lên có phần vội vàng nhưng cũng tương đối tiêu chuẩn.
Đám binh lính thủ doanh thấy Vệ Nam dẫn người cũng không tiến lên ngăn lại, chỉ hơi hiếu kì không biết lão Vệ là tháp tùng ai đến.
Lúc Lý Ứng nhóm người giục xe ngựa đi vào cửa doanh, bên trong đã hội tụ một đám đông nam nhân mà lần này sẽ theo Đỗ Anh Vũ một đường đi Tây Bắc.
Phạm Thiết Hổ sau vài ngày nghỉ ngơi cũng đã dẫn Phạm gia quân nhập doanh trại, Quách Vân cùng 300 Quách gia tư binh cùng ngày cũng đến.
Bên trong còn có Trịnh Hà cùng đám Tàn Hồng Doanh, Trần Đại Long Tả Dực Vệ mỗi người đứng một bên.

Còn có phụ Đặng Thái Lân phụ trách đám dân phu, trong đó bao gồm Ngọc Hà quân cùng hơn một ngàn Tứ Hải Minh huynh đệ.
Lý Ứng phóng mắt nhìn quanh, tiến đến để nhập ngũ đi bộ đội ánh chừng đã có hơn ngàn chi chúng.
Xung quanh người hô ngựa hí loạn thành một bầy, trong doanh địa nơi nơi có thể nghe thấy tiếng đám người la hét ầm ĩ, ẩu đả linh tinh sự tình cũng đôi khi có phát sinh.
Quân doanh bên cạnh còn có một khu đất dùng để huấn luyện, khu này chiếm diện tích rộng lớn, nơi đây là một mảnh thật lớn mặt cỏ, bên trên có cắm đủ loại cọc gỗ, giả người rơm cùng bia ngắm.
Khu huấn luyện này miễn cưỡng là có thể dùng để luyện cưỡi ngựa bắn cung, cũng có thể rèn luyện binh khí.
Bản thân tại khu huấn luyện lúc này đã có mấy chục người tại chỗ phóng ngựa rong ruổi, các loại binh khí ở trong tay bọn họ trên dưới bay múa, phần lớn là trường thương cùng trường đao, cung tiễn linh tinh, mã sóc có phần hiếm hoi khó thấy.
Đôi lúc khi có kẻ biểu diễn thập phần xuất sắc, thỉnh thoảng sẽ truyền ra ngoài những tiếng trầm trồ khen ngợi hò reo.
Dừng lại xe ngựa nhìn một hồi, Lý Ứng cũng không có phát hiện những người này bên trong có cái gì tuyệt thế võ tướng, nhiều lắm cũng chỉ có vài tên miễn cưỡng coi như cung mã thành thạo mà thôi, tất nhiên bản thân hắn cũng chẳng có đặt quá nhiều kì vọng chờ mong, dù sao những kẻ thật sự lợi hại đều đã sớm có vị trí, chẳng có mấy ai giờ phút này lại chịu đi làm một một gã vận lương tiểu binh cả.
Đảo quanh một hồi, cũng chỉ có một tên cưỡi ngựa khôi ngô thanh niên tiểu tướng, thân khoác giáp bạc, trên tay cầm trường cung đang cưỡi ngựa giương cung bắn tên là lọt được vào mắt của Lý Ứng, hắn liền hướng Vệ Nam dò hỏi:

- Người thanh niên kia là ai?
Vệ Nam ánh mắt nhìn theo hướng Lý Ứng chỉ liền quay sang đáp:
- Gã này mới tới, là anh họ của Thiếu Soái, họ Phạm tên Thiết Hổ.

Đây là một tên lợi hại, cưỡi ngựa bắn cung điêu luyện, trên tay còn thiện dùng một thanh thiết phủ, chính là uy mãnh vô cùng.

Là một đầu hổ tướng!
Lý Ứng nghe xong cũng hơi gật đầu, thầm đánh giá
“Kẻ này nếu được huấn luyện tử tế, mai sau cảnh tượng một người trấn quan ải, vạn người không thể khai thông hoàn toàn có thể xảy ra!”
- Ứng nhi! Tới nơi chưa? - Lý Ứng còn đang bận quan sát suy nghĩ thì một âm thanh già nua từ trong xe phát ra kéo hắn tỉnh lại.

Lý Ứng vỗ đầu tự trách “suýt chút nữa quên mất lão cha trong xe.”
- Phụ thân đại nhân, đến nơi rồi!
Đám người trong doanh trại vốn mỗi người bản thân đều ai làm việc người đấy, nay bỗng nhiên thấy Vệ Nam dẫn theo một chiếc xe ngựa xuất hiện liền thu hút sự chú ý của cả đám.
Đám binh lính dân phu nổi máu buôn chuyện bà tám, đừng túm năm tụm ba lại xì xào bàn tán, ánh mắt thì dõi theo chiếc xe mới đến.
Xe ngựa một đường đi thẳng đến trung tâm của quân doanh, đến tận soái trướng mới dừng lại.
Cả đám binh lính cũng tò mò, tiến lại nhìn xem là ai tới thì thấy một lão nhân gia thân hình bệ vệ bước xuống xe đảo mắt nhìn quanh một vòng.
Lão nhân gia toàn thân khí tráng như một thanh bảo đao sắc bén, quét qua đám người khiến một đám nam nhân trai tráng to con cũng phải rùng mình sợ hãi.
Tàn Hồng doanh nhìn thấy lão nhân đầu tiên chính là kinh ngạc, khiếp sợ, sau thì hoá vui mừng, lao lên như trẻ nhỏ thấy mẹ đi chợ về, đồng thanh kêu gào:
- Lão tướng quân!!!!!
Lý Kế Nguyên nhìn đám người chẳng khác gì đám hài tử này cũng mỉm cười, mở miệng nói:
- Là Tàn Hồng doanh vệ đấy sao?
Tàn Hồng doanh binh lính nhìn nhau rồi tự khắc đứng thẳng người, hướng lão nhân chắp tay cúi đầu một bài:
- Tàn Hồng doanh vệ tham kiến lão tướng quân!
Cảnh tượng này nếu lọt vào mắt Đỗ tiểu tử thì chắc hắn phải nghiến răng ken két, hận ghen tị một hồi!
Người với người sao lại phân biệt đối xử đến vậy.
....
Lý Kế Nguyên bước vào quân doanh lại khiến cho người ta cảm nhận thấy một phen khác biệt.
Lý lão hằng ngày hay cười như gió xuân ấm áp, nhưng khi lão vừa mới bước vào quân doanh một bước, khí tráng liền tỏa ra tứ phía.

Lão chỉ đơn giản quét mắt nhìn quanh một hồi mà đám nam nhân to xác ở đây liền bị áp chế không thể không cúi đầu.
Theo hiệu lệnh phân công, đám người nhận trách nhiệm phụ trách điểm danh binh sĩ một hồi rồi báo cáo lên có Lý Kế Nguyên.
Lão Lý nghe xong thì trầm ngâm gật gù, sau thì mở miệng hỏi:
- Đỗ Anh Vũ ở đâu?
Đám đông nghe vậy liền ráo riết nhìn nhau, ồn ào một hồi, ngay khi đám đông còn chưa có ai kịp đáp lời thì bỗng từ đâu có âm thanh yếu ớt phát ra:
- Nguyên bá! Ta ở đây!!
Lý Kế Nguyên nghe thấy vậy liền đưa mắt quét về phía đám đông một hồi.
Nhưng hắn nhìn thấy gì?
Không gì cả!!
Ách! Người đâu?!
Sao nghe thấy được âm thanh lại không thấy người?
Đỗ Anh Vũ chân ngắn lúc này đang đứng lọt thỏm giữa đám đông, một tay bịp mũi, cả người không ngừng nhảy nhót vẫy tay còn lại để ra hiệu, dùng hết sức bú sữa mẹ mà kêu lên:

- Nguyên bá, nhìn hướng này, ta ở đây....con mẹ nó trong đám này có tên nào hôi nách vậy, hun chết ta rồi!!!
Lý Kế Nguyên cuối cùng cũng thấy được Đỗ tiểu tử, lão nhíu mày sắc mặt nghiêm nghị nói:
- A Vũ, tại sao lại trốn ở đấy, nhanh lên đây.
Đỗ Anh Vũ sắc mặt tối đen.
Cái gì gọi là trốn, hắn căn bản không có trốn, còn không phải vì đám to xác này đứng che kín hết đường khiến Đỗ tiểu tử không thể chen thân vào được hay sao!
“Mẹ kiếp, sau xà phòng ta chắc chắn phải sản xuất lăn nách!” Đỗ tiểu tử trong lòng hạ quyết tâm.
Tiến tới trước mặt lão Lý báo cáo một hồi, Đỗ Anh Vũ liền ngoan ngoãn làm một cái thư đồng hiếu học, đứng bên cạnh nhìn Lý Kế Nguyên chỉ đạo phân công đám người.
Một lúc sau Lý lão mới có thời gian để ý đến tiểu tử bên cạnh, lão hỏi:
- Ngươi là vừa đi đâu về vậy? Làm chủ soái sao có thể tuỳ tiện bỏ doanh trại mà đi!
Đỗ Anh Vũ nghe răn dạy nhưng không giận, ngược lại còn hớn hở khoe khoang:
- Nguyên bá là không biết, ta là vừa từ binh bộ gom một đống hàng về, một lát nữa phân phát cho anh em!
Lý Kế Nguyên nghe vậy cũng ngạc nhiên ồ lên một tiếng, lão tò mò hỏi:
- Binh bộ là cho ngươi đồ?
Đỗ Anh Vũ nhe ra hàm răng trắng hếu, cười đáp:
- Ta có thủ dụ của Bệ Hạ, đến binh bộ quét một vòng.
Nghĩ đến đây lòng Đỗ Anh Vũ lại âu sầu.

Hôm trước hắn bản thân là kể chuyện đến mệt lả người, có thể nói hắn chính là vì Nhân Tông bệ hạ và công chúa mà liều mạng đãi bồi.

May mắn cuối cùng thì chân thành của hắn cũng đả động được Bệ Hạ, khiến hắn xuất ra thủ dụ cho Đỗ tiểu công tử đến Binh Bộ shoping!
Coi như đi một chuyến không lỗ!
Nếu Đỗ tiểu tử mà biết kì thật Nhân Tông sớm đã muốn giúp hắn rồi, cũng chẳng cần nhảy nhót kể chuyện làm gì, thủ dụ vẫn sẽ đến tay thì chắc hắn sẽ khóc ngất mất!
Lần này đi Binh Bộ, Đỗ Anh Vũ mang về mấy xe chứa đầy giáp khí.

Đội hình nghìn người lý tưởng của Đỗ tiểu công tử chính là 100 mã kỵ, 200 cung nỏ binh, 300 đao thuẫn binh và 400 thương bộ binh.
Đỗ Anh Vũ cũng hướng Lý Kế Nguyên nói ra suy nghĩ của mình, lão Lý nghe xong liền gật gù, trong đầu lão cũng đang dần hình thành các bài luyện binh theo đội hình mà Đỗ Anh Vũ mong muốn đề ra.
...
Lần này vận lương binh sĩ theo tính toán số lượng chiêu mộ đã đủ một ngàn.
Nhưng trong doanh hiện tại cũng chỉ có hơn 400 binh mà thôi.
Tư binh của Lê thị cùng Nguyễn thị còn chưa tới.
Thời gian càng ngày càng gấp, Đỗ Anh Vũ quyết định không tiếp tục chờ đợi nữa, ngay tại chỗ điểm binh phân công.
Dù sao hai chi quân đoàn kia đối với hắn là thuần tuý đi mượn, lính đánh thuê.
Chỉ có hơn 400 binh lính cùng 2000 dân phu trước mắt mới là thực sự thuộc về hắn, nghe hắn chỉ huy.
Lâm trận mài đao chưa bao giờ là một ý kiến tốt, Đỗ Anh Vũ tất nhiên biết rõ điều này.
Nhưng hắn là không có cách nào.
Chiêu mộ tụ binh chỉ có chưa đầy một tháng là quá gấp gáp, binh tướng còn chưa kịp quen mặt nhau.

Hơn nữa danh tiếng, uy tín cùng kinh nghiệm trong quân của hắn chính là con số không tròn trĩnh.
Đỗ Anh Vũ là có thể lợi dụng một chút thủ thuật như là thông qua trò chơi cờ người để cho đám người này có thể hiểu, có thể biết được hiệu lệnh của hắn.
Nhưng việc luyện binh bậc cao hơn thì Đỗ tiểu tử mù tịt.
Đây không phải trò chơi chỉ cần đẻ quân ra là lập tức thiện chiến, di chuột là có thể điều khiển.
Đấy là một đám người bằng xương bằng thịt, Đỗ Anh Vũ hắn không muốn vì sự tuỳ hứng của bản thân mà chơi hỏng bọn họ.

Việc chuyên nghiệp nên để người chuyên nghiệp.
Đỗ tiểu công tử liền mặt dày mày dạn tố khổ cầu xin Nguyên bá của hắn đến trợ trận.
Cũng may là có thể mời tới được Lý Kế Nguyên cái đại sát khí này, Đỗ Anh Vũ bản thân mới yên tâm được phần nào.
Uy danh của lão tướng quân chính là không cần phải bàn cãi.

Kinh nghiệm thì lão nhận số hai chắc không có ai dám nhận số một.
Lý Kế Nguyên đơn giản chính là crush quốc dân của toàn bộ quân nhân Đại Việt!
Một đám nam nhân bình thường hung hăng lỗ mãng, giờ đứng trước mặt lão thì ngoan ngoãn nghe lời như một đám cháu trai.
Trong mắt tên nào tên nấy cũng đều sáng rực.

Cái loại ánh mắt mà năm xưa Đỗ Anh Vũ thường thấy ở một đám fan hâm mộ khi được đối diện với thần tượng.
Vậy nên thay vì gượng ép cố dựng lên danh tiếng, Đỗ Anh Vũ cảm thấy mình cứ ngoan ngoãn làm đầu tàu của fan đoàn là tốt nhất.
Lý Kế Nguyên fanclub - Trưởng nhóm: Đỗ Anh Vũ!
Dù sao Vương bá chi khí ở Đỗ tiểu tử là không tồn tại, hắn vẫn là nên an phận làm một tên công tử con ông cháu cha đi thôi!
Hai người một lớn một bé đi dạo vòng quanh doanh trại.

Lý Kế Nguyên cũng chẳng dấu bài, vừa chỉ đạo đám người vừa giảng giải cho Đỗ tiểu tử.
Đám binh lính, trong đó có Quách Vân nhìn thấy đều ghen tỵ đến nổ đom đóm.
Tiểu tử kia...hắn là có tài đức gì?!
Phí Công Tín con hàng này cũng nhân cơ hội lao ra trêu ghẹo, cười vào mặt Quách tiểu tử một hồi.
Sau đó mà một màn hai thiếu niên tay cầm đao “vui vẻ đùa giỡn quanh với nhau doanh trại.”
Đám lão binh nhìn thấy liền khà khà cười một trận.
Tô Hiến Thành một mặt bất đắc dĩ nhìn hai tên dở hơi
....
Ngay lúc đó tại Đoàn phủ:
Hai thiếu nữ một tóc ngắn một tóc dài nhìn nhau một hồi lâu, không khí xung quanh căng thẳng vô cùng.
Sau cùng tóc dài thiếu nữ thở dài một tiếng, mở miệng nói:
- Hoa tỷ! Chỉ lần này thôi đấy!
Tóc ngắn thiếu nữ Dương Đoan Hoa nhìn ngạo kiều Đoàn Thiên Hương, đong đưa nháy mắt một cái, vểnh môi nói:
- Giúp ta cũng chính là giúp muội còn gì? A Hương! Nghe ta! Muội hiện tại thân chính là trong tâm bão, theo ta trốn đi một hồi, 1-2 tháng sau đợi sự tình lắng xuống, muội vẫn sẽ là đoan trang cao quý Đoàn tiểu thư!!
Đoàn Thiên Hương nghe vậy, suy nghĩ chốc lát rồi khẽ gật đầu!
Dương Đoan Hoa thì híp mắt nhìn nàng, lòng thầm nghĩ:
“Haha bắt được rồi!!!”