Ma Chủng

Chương 34: Đào mạng



Mùi máu tanh vẫn còn vương trong khoang miệng. Hứa Tử Du ợ hơi rồi ôm ngực ho khục khục. Lồng ngực hắn nhức nhối, xem chừng vẫn chưa thể tiếp nhận nguồn pháp lực của đạo sĩ Thanh Hư Đạo Tông. Mặc dù tu vi đối phương không bằng Hồ trưởng lão hắn từng ăn nhưng vì tu hành công pháp đối lập nên pháp lực sinh ra sẽ mang sự đối chọi.

Chính ma bất lưỡng lập.

Hứa Tử Du hiểu sự đối lập đấy nhưng hắn vẫn lựa chọn cắn nuốt trái tim của đối phương, bởi hắn cần tránh né thủ đoạn thăm dò khí tức ma đạo của Thanh Hư Đạo Tông.

Thủ đoạn này rất nổi tiếng, đến mức chấp sự ngoại môn mỗi lần giảng đạo đều phải nhấn mạnh để các đệ tử ghi nhớ và đề phòng. Song đệ tử ngoại môn dễ gì có cơ hội tiếp xúc với tu hành giả chính đạo. Nói đâu cho xa, đến đồng đạo ma đạo khác bọn họ còn chưa từng gặp.

Hứa Tử Du có điểm xuất phát thấp, sư phụ lại có thói quen nuôi thả và chỉ cho gọi khi thực sự cần nên hắn phải tự ghi nhớ mọi lời căn dặn của trưởng bối.

Hứa Tử Du không ngờ bản thân lại đụng độ tu hành giả chính đạo sớm như thế.

Vận mệnh đang trêu đùa hắn sao?

Hắn còn chưa thoát khỏi kỳ bảo hộ của ngoại môn nữa mà!

Mắng chửi không giúp ích trong tình hình này nhưng ít ra Hứa Tử Du có thể ổn định lại tâm trí bản thân. Hắn kìm nén cơn nhức nhối âm ỉ do xung đột pháp lực mang lại rồi thu thập trận kỳ lẫn túi trữ vật của đối phương. Sau đó, hắn rời khỏi lưu vực con suối.

Một lúc lâu sau, bầu trời thình lình lóe lên vài tia sáng, viện quân Ngự Ma Tông đến rồi.

“Khốn kiếp, là Thanh Hư Đạo Tông. Lũ đạo sĩ mũi trâu này dám động thủ ngay trên đất chúng ta, thật sự không xem Ngự Ma Tông ta ra gì ư?!” Tu hành giả Trúc Dịch cảnh phẫn nộ đạp lên thây xác năm đạo sĩ xấu số. Thi thể chúng lập tức nát bấy.

Hữu trưởng lão của ngoại môn nhẹ nhàng rít tẩu thuốc, khói trắng hóa thành khô cốt lao tới gặm nhấm từng t·hi t·hể một. Y trục lệnh cho các tu hành giả Tiềm Hư cảnh:

“Các ngươi lên đường trước, thấy kẻ nào g·iết kẻ đó, nếu được thì bắt sống về đây cho ta.”

“Vâng, thưa trưởng lão.”

Vô vàn tia sáng lóe lên, thân ảnh của nhóm người hắc bào đã biến mất trong chốc lát, duy chỉ có Hữu trưởng lão cùng với tu hành giả Trúc Dịch cảnh nọ là chưa đi đâu.



“Lão hắc xà, ngươi ngửi thấy chỗ nào bất ổn rồi ư?” Gã hất đầu thăm dò.

Hữu trưởng lão rít tẩu thuốc, ánh mắt đã quét qua một vòng hiện trường xung quanh.

“Ngươi không cảm thấy chiến trường nơi này quá gọn gàng à?”

Gã nhíu mày, cẩn thận nhìn theo, con ngươi dần nở ra.

“Ngươi nói ta mới để ý. Năm tên đạo sĩ mũi trâu này c·hết rất đáng nhưng chiến trường gọn gàng quá thật. Nếu loại bỏ đi hết t·hi t·hể thì gần như không nhìn ra dấu vết chiến đấu. Có khi nào là đồng môn Trúc Dịch cảnh ra tay?”

Hữu trưởng lão lắc đầu: “Ngươi quên chúng ta là nhóm viện quân đến nhanh nhất à. Trúc Dịch cảnh nào ra tay ở đây chứ.” Y suy đoán: “Bét nhất cũng là Tiềm Hư…”

Y đột nhiên dừng lại rồi ngoắc ngón tay. Khói trắng khô cốt nhanh chóng lôi cơ thể của tên đạo sĩ bị đục mất trái tim đến trước mặt. Y có thể thấy được mặt đồng môn qua cái lỗ đấy.

“Không phát hiện trái tim người này ở đâu cả.”

“Có khi nào bị bóp nát rồi không?”

“Trái tim dù nát bấy thì cũng mang hình dạng của trái tim.” Hữu trưởng lão lườm một mắt, con rắn đen quấn trên tay thình lình trườn người tới, cái lưỡi thò ra thụt vào.

Nó quay đầu nhìn lão, tiếp tục khè khè vài tiếng rồi tiếp tục cuộn người ngủ say.

Con ngươi Hữu trưởng lão lóe lên tinh quang, khóe miệng bất giác giương cao.

“Không ngờ lại nghe ra cái tên này đấy. Tên tiểu tử này đúng là viên ngọc thô mà.”

Tu hành giả Trúc Dịch cảnh nhíu mày: “Lão hắc xà ngươi có thể nói tiếng người không?”

Hữu trưởng lão xua tay: “Không cần điều tra người ra tay lần này nữa, ta đã biết danh tính rồi, là một tên đệ tử ngoại môn, thực lực không mấy nổi trội.”



Tên kia ngẩn người. Không mấy nổi trội mà g·iết được cả năm tên cùng lúc?

Không để cho gã có thời gian luyên thuyên, Hữu trưởng lão nhanh chóng di chuyển tới chiến trường doanh trại. Tất nhiên, y cũng thay chủ mưu xóa sạch dấu vết.

Con rắn đen của Hữu trưởng lão không phải yêu thú tầm thường, nó là loại yêu thú cộng sinh với y nên tâm ý tương thông. Có những chuyện y không nhớ thì nó sẽ ghi nhớ giúp, thậm chí, vì là yêu thú nên nó có thể thay lão nhận diện những tồn tại có thể qua mặt bằng mắt thường.

Con rắn đen nhận ra mùi của Hứa Tử Du, cũng ngửi được mùi tu hành giả Thanh Hư Đạo Tông dây dưa với hắn nên Hữu trưởng lão mới biết vị trí trái tim đang ở đâu.

Tuy rằng y không biết Hứa Tử Du cần trái tim đó làm cái gì nhưng tự mình đánh bại năm tu hành giả của Thanh Hư Đạo Tông đã chứng minh thực lực hắn hiện giờ rồi. Nếu y đoán không nhầm, hắn ít nhất cũng thuộc vào nhóm hai mươi người mạnh nhất ngoại môn.

Ngoại môn càng nhiều người mạnh, lợi tức của Hữu trưởng lão và Tả trưởng lão càng phong phú. Hữu trưởng lão thật sự không thể hiểu nổi tại sao Hứa Tử Du không tham gia các kỳ tiểu bí nữa. Thực lực của hắn rõ ràng không thua kém ai.

Có điều, lăn tăn nghĩ chuyện của Hứa Tử Du cũng không giúp ích gì. Chí ít Hữu trưởng lão đã xác nhận hắn vẫn còn sống nên khi về có thể bàn giao với Dương trưởng lão.

Mặt khác, trong chuyến cứu viện này, Hữu trưởng lão còn phải xác nhận sinh tử của ba người Lạc Tông Trạch, Ma Trường Tô và Thẩm Vân Mai. Y không ngờ cả ba người bọn hắn cùng tham gia chung một nhiệm vụ đấy, mỗi tội quá đen, chọn trúng nơi không nên đến. Bọn hắn còn sống như Hứa Tử Du thì tốt nhưng nếu c·hết rồi thì ngoại môn có lẽ sẽ loạn một lúc.

Cách đây một tháng, Hữu trưởng lão nghe tin đệ tử bài danh đệ thập cửu - Đinh Vụ - m·ất t·ích và h·ung t·hủ được xác nhận là người đứng ngay sau, bài danh đệ nhị thập.

Chấp Pháp Đường đã vào cuộc điều tra, mỗi tội h·ung t·hủ không chịu nhận tội, lúc nào cũng khăng khăng nói mình chưa từng gặp Đinh Vụ trong quãng thời gian đối phương làm nhiệm vụ. Nhưng tang vật nằm ngay trên người gã, nói thế nào cũng không ai tin.

Dẫu thế, phía Chấp Pháp Đường vẫn cảm thấy sự việc này có ẩn tình, bởi làm gì có ai g·iết người xong lại giữ tang vật ngay bên người thế kia. Nhìn thôi cũng biết là có kẻ muốn vu oan giá họa nhưng danh tính đối tượng thế nào thì không ai rõ.

Chưa kể, ngay trước ngày nhiệm vụ của Đinh Vụ tới hạn, dưới phường thị đã phát sinh một trận tranh đoạt phù bảo rất gay gắt, số lượng n·gười c·hết không hề ít. Chấp Pháp Đường khi đó còn phải điều động một nhóm lớn đến để trấn áp và ổn định lại trật tự cho phường thị.

Từ trưởng lão đã phát sinh nghi ngờ từ lúc đấy nhưng Hữu trưởng lão và Tả trưởng lão không muốn làm lớn chuyện nên mới bảo đối phương chấm dứt điều tra.



Đinh Vụ c·hết đáng tiếc thật nhưng thiên phú tầm cỡ y ở ngoại môn không thiếu, không đến mức phải làm lớn chuyện. Dù sao cũng chỉ là tranh đấu thường ngày giữa các đệ tử với nhau thôi, ai có bản sự che giấu thì người đấy thắng, không cần làm khó nhau.

Có điều, với sự kiện Thanh Hư Đạo Tông tập kích lần này, vụ việc đấy có khi sẽ còn bung bét hơn nếu ba thiên tài hàng đầu kia ngã xuống. Tính đi tính lại một vòng, không ra một năm mà ngoại môn tổn thất những năm thiên tài tu hành thì Hữu trưởng lão và Tả trưởng lão sẽ phải đối mặt với sự chỉ trích từ tông môn, nhiều khi còn ảnh hưởng đến tài nguyên tu hành về sau.

Không dính dáng tới bọn hắn thì Hữu trưởng lão đã đến cứu viện với tâm thế thoải mái hơn rồi, tiếc là không được. Trên vai y vẫn là gánh nặng thế hệ sau.

——

Từ Ma Uyên b·ạo đ·ộng đến mâu thuẫn và phân tranh giữa hai môn phái, Hứa Tử Du không lường được chuyện nào hết. Hắn chỉ là con tốt thí chạy lon ton trong vũng lầy vô tận..

Hắn chạy bán sống bán c·hết, chạy đến khi đôi giày nát bét. Hắn không biết bản thân đã chạy được bao lâu, chỉ thấy sắc trời dần ảm đạm và màn đêm đang kéo về.

Bầu trời liên tục v·út qua từng tia sáng một, số lượng mỗi lúc một nhiều nên Hứa Tử Du đoán Ngự Ma Tông đã bắt đầu phản công. Tình cảnh xem như ổn thỏa.

Dựa lưng vào gốc cây nọ, Hứa Tử Du bất giác thở phào.

Tuy hắn không có trưởng bối cứu vớt như Ma Trường Tô nhưng ít ra những kẻ truy đuổi hắn không quá mạnh, nhóm năm người sau cùng chỉ mang tu vi Định Pháp cảnh nên bản thân hắn vẫn có thể cáng đáng. Ngặt nỗi, hắn vẫn cảm thấy hơi sai sai ở đâu đó.

Không phải đệ tử ngoại môn không được phép hoạt động ngoài lãnh thổ tông môn sao?

Hứa Tử Du lần này tuy thực hiện nhiệm vụ ở nơi xa hơn mọi khi nhưng ít ra vẫn trong lãnh địa quản lý của Ngự Ma Tông. Mà thôi, nghĩ nhiều quá cũng không giải quyết được chuyện gì, biết đâu môn phái nhà người ta có quy định khác với Ngự Ma Tông.

Hứa Tử Du tập trung tinh thần vào thính giác. Cảnh vật xung quanh không quá tĩnh lặng nhưng cũng chẳng có tiếng động trật nhịp nào. Hắn đoán là không có ai đuổi theo nữa.

Hứa Tử Du ngồi bệt xuống đất, thuận tay gỡ mặt nạ che mặt rồi lọ mọ trong túi trữ vật xem thử còn đan dược trị ngoại thương không. Đôi chân hắn vì chạy mà rách cả da thịt, cá nhân hắn còn luyện thể rồi đấy nên phần nào có thể nhìn ra sự hối hả mà hắn đã đối mặt.

“May quá, vẫn còn Liệu Thương Tán.”

Hứa Tử Du vội vàng thoa thuốc lên chân. Máu đỏ nhanh chóng sủi bọt, cái rát âm ỉ truyền đến tận đại não, xém chút là khiến hắn rên rỉ giữa núi rừng.

Quá trình trị thương không kéo dài quá lâu, dù sao thân thể hắn cũng mạnh sẵn. Vấn đề chính là nội thương. Xung đột giữa hai nguồn pháp lực tương đối phiền nhiễu.

Trước đấy hắn muốn lợi dụng pháp lực của đạo gia để thoát khỏi thủ đoạn truy tung ma khí của chứ giờ thì không cần nữa, hắn phải xử lý nguồn pháp lực đối lập đó sớm.

Vừa nghĩ là làm, Hứa Tử Du nhanh chóng lấy linh thạch để bày biện trận pháp phòng hộ và chướng nhãn. Hắn vừa lượm lặt được một đống túi trữ vật mà, không lo thâm hụt lắm. Mà dù thâm hụt, hắn cũng phải làm. Không còn mạng thì ôm đống tài lộc này có nghĩa lý gì.