Chờ tới chờ lui vẫn không thấy đến, Tiểu Ngưu nóng lòng cởi quần áo ra, tắt đèn rồi leo lên giường nằm. Hắn thầm nghĩ, chờ đến ngày mai, xem ta trừng phạt nàng như thế nào
Nằm trên giường, trong chốc lát Tiểu Ngưu đã ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ mơ màng màng cảm thấy có người chạm vào mặt mình, một giọng nói trong và nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Ngưu, chàng đang ngủ sao?"
Âm thanh đó chính là của Nguyệt Lâm, Tiểu Ngưu mừng rỡ, ngồi bật dậy, kéo tay nàng lại nói: "Đến đây nhanh lên, ta còn tưởng rằng nàng không đến chứ"
Nguyệt Lâm nhẹ giọng đáp: "Chàng không biết đâu, Sư Nương ở trong phòng thiếp rất lâu, hồi nãy mới về rồi, nếu ko thì thiếp cũng tới đây lâu rồi
Tiểu Ngưu cười nói: "Xem ra nàng còn gấp hơn cả ta, cũng nghĩ tới việc kia sao"
Nguyệt Lâm cực kỳ xấu hổ, hừ giọng nói: "Chàng còn nói như vậy, tốt lắm, từ nay về sau ta sẽ không đến với chàng nữa, coi ta giống như một phụ nữ không biết xấu hổ vậy"
Tiểu Ngưu nhanh chóng xin lỗi, vội nói: "Ta chỉ muốn nói giỡn thôi mà, nàng đừng tức giận nha. Còn chờ gì nữa, mau tiến đến đây đi", Vừa nói vừa dùng sức kéo Nguyệt Lâm lại giường. Chắc do va chạm, quần áo của Nguyệt Lâm cũng không còn chỉnh tề cho lắm
Tiểu Ngưu cười nói: "Bảo bối của ta, lại đây, ta cởi đồ cho nàng", vừa nói vừa giơ tay lên động thủ, Nguyệt Lâm hừ giọng nói: "Chàng nói thật đi, chàng đã thoát y cho bao nhiêu phụ nữ rồi"
Tiểu Ngưu vừa cởi vừa nói: "Nàng là người đầu tiên và cũng là người duy nhất, Tiểu Ngưu ta là quân tử, tuyệt đối không loạn động với người khác đâu"
Nguyệt Lâm nói: "Thiếp tin chàng, nhưng nếu để thiếp bắt gặp chàng loạn động với người đàn bà khác, thiếp sẽ phế chàng đi", Trong lúc nói chuyện, Nguyệt Lâm đã hoàn toàn lõa thể, Hai tấm thân lõa thể ở cùng một chỗ, đều có cảm giác trơn bóng
Mùi hương trên cơ thể Nguyệt Lâm làm Tiểu Ngưu cảm thấy tột cùng hưng phấn, Hai người nằm xuống, Tiểu Ngưu một tay ôm quanh cổ nàng, một tay vuốt ve nhè nhẹ trên làn da mềm mại, trắng trẻo không sao tả xiết được của nàng, Trong lòng Tiểu Ngưu nghĩ thầm, Nguyệt Lâm đúng là vưu vật trời sinh, Tiểu Ngưu ta đúng là diễm phúc không tệ, Hồi tưởng lại dáng vẻ của Nguyệt Ảnh, cũng là hàng cực phẩm, có phần hơn cả Nguyệt Lâm. Đáng tiếc là, không có thật sự tiến nhập vào bên trong nàng, chưa đủ thập phần tuyệt hảo. Nếu có cơ hội thứ hai, ta chắc chắn sẽ ko tha cho nàng ta
Trong lúc suy nghĩ lung tung, tay của Tiểu Ngưu lại xoa nắn một bên nãi tử, giống như đang đùa nghịch một món đồ chơi vậy, tựa như muốn nó trở nên nhuyễn nát ra, Ngón tay thỉnh thoảng lại gãi nhẹ lên đầ nãi tử, làm Nguyệt Lâm kích thích đến nỗi muốn hét lên. Mà Tiểu Ngưu lại càng hưng phấn hơn, hắn liên tục nhào nặn hai nãi tử của Nguyệt Lâm như một anh thợ khéo léo.
Công phu Tiểu Ngưu bỏ ra cũng không phải vô dụng, Trong chốc lát Nguyệt Lâm đã rên lên hừ hừ, hơi thở ngày càng trở nên nhanh và mạnh hơn, Nhưng rồi cũng không dám thét lớn, sợ làm người khác chú ý. Nếu để cho mọi người biết rằng Nguyệt Lâm lẻn vào phòng Tiểu Ngưu lúc nửa đêm, chắc chắn hình tượng của Nguyệt Lâm sẽ bị hủy hoại
Nguyệt Lâm hất bàn tay đang phi lễ của Tiểu Ngưu ra và nói: "Chàng trước hết không được phi lễ thiếp, có vài điều thiếp muốn chàng giải thích cho rõ ràng, bằng không chàng đừng hòng mơ tưởng đến thiếp"
Tiểu Ngưu dừng tay khó hiểu hỏi: "Lúc này nàng còn muốn hỏi cái gì? Đợi sau khi chúng ta hoan ái rồi hỏi sau"
Nguyệt Lâm hừ giọng nói: "Không, thiếp phải hỏi bây giờ, bằng không, thiếp sợ là trong chốc lát sẽ quên"
Tiểu Ngưu nói: "Rồi rồi, có chuyện gì nàng hỏi đi", Thầm nghĩ tại sao phụ nữ lại nhiều chuyện vậy, Thật là khó để mà sống chung với phụ nữ
Nguyệt Lâm trầm ngâm trong chốc lát rồi hỏi: "Chàng nói thật cho thiếp biết, chàng cùng sư tỷ, còn có cả sử huynh, ba người đã làm gì tối hôm qua? Sư tỉ nói không rõ ràng, ta nghe không hiểu được. Thiếp muốn nghe chàng nói, chàng không được gạt thiếp, thiếp hận nhất là những người gạt thiếp"
Tiểu Ngưu nói: "Nếu nàng có hứng thú nghe, ta cũng không dối gạt nàng, Bất quá những gì chúng ta nói, nàng không được kể với người khác. Bằng không để người khác biết được, sẽ ãnh hưỡng đến hình tượng tốt về môn phái của các nàng"
Nguyệt Lâm nói rõ: "Thiếp tịnh không phải là người ngốc, việc không nên nói, thiếp nhất định thủ khẩu như bình (Câm như hến). Chàng chẳng không tin thiếp sao?"
Tiểu Ngưu ân một tiếng nói: "Ta nói cho nàng nghe vậy", Sau đó đem những việc việc xảy tối hôm qua kể lại một lượt. Phần lớn đều là sự thật, và chỉ bỏ qua khúc thân mật với Nguyệt Ảnh thôi, Hắn nói là Long Thành Cương bắt được Nguyệt Ảnh bị chính mình theo dõi. Sau đó vì Long Thành Cương muốn phi lễ Nguyệt Ảnh, bản thân vì cứu người đành phải thả Mặc Long ra
Nguyệt Lâm a lên một tiếng, kinh ngạc nói: "Thì ra con quái vật kia là do chàng thả ra? Tại sao ban ngày chàng không chịu thừa nhận?"
Tiểu Ngưu trả lời: "Còn phải hỏi sao? Ta sợ làm mọi người phẫn nộ. Ta cũng sợ Sư Nương của nàng nổi nóng, đem ta giết đi"
Nguyệt Lâm nhấn mạnh: "Sư Nương của thiếp là người thông tình đạt lý. Lúc đó chỉ vì chàng cứu sư tỉ, bất đắc dỹ phải làm vậy, Sư Nương thiếp sẽ không trách chàng đâu, Bất quá chàng đã gây nên đại họa, thả Mặc Long ra, không biết làm hại bao nhiêu người"
Tiểu Ngưu thở dài rồi nói: "Ta cũng biết đó là không đúng, nhưng lấy đại cục làm trọng, Bây giờ phải cứu vãn việc đó, ta hy vọng đêm mai sẽ bắt giữ mặc long một cách thuận lợi, trừ hại cho dân"
Nguyệt Lâm lại hỏi: "Thiếp hỏi chàng, tại sao chàng lại gặp sư huynh và sư tỉ vậy?"
Tiểu Ngưu nói: "Ta nhàn rỗi không có việc gì, đi ra dạo chơi, đi loanh quanh rồi gặp bọn họ"
Nguyệt Lâm hừ nói: "Thiếp không tin đâu, đi dạo mà lại ra đến ngoại thành. Còn nữa, tại sao chàng lại trùng hợp gặp bọn họ như thế? Thiếp nghĩ nhất định là chàng theo dõi họ rồi"
Tiểu Ngưu nói lớn: "Vô duyên vô cớ, ta theo dõi bọn họ làm gì? Ta đâu phải no cơm dấm cật, lười nhác không có việc gì làm"
Nguyệt Lâm chua như giấm nói: "Chàng đừng tưởng thiếp không biết. Thiếp đã sớm nhìn ra lâu rồi, chàng có hứng thú với sư tỉ của thiếp. Chàng đã không ít lần nhìn lén sư tỷ, thiếp đều chú ý đến"
Tiểu Ngưu vội vang giải thích: "Nàng nhất định là đa tâm quá rồi, ta nhìn nàng ta, đều là quang minh chính đại"
Nguyệt Lâm hừ giọng nói: "Vấn đề không phải chàng nhìn người khác có quang minh chính đại hay không, thiếp nhắc nhở chàng, không được có ý nghĩ gì với sư tỉ của thiếp, bằng không, sư huynh thiếp sẽ giết chàng"
Tiểu Ngưu ngữ khí không phục nói: "Bởi vì ta nhìn sư tỉ của nàng vài lần, Mạnh Tử Hùng đã muốn giết ta sao?"
Nguyệt Lâm nói: "Chàng cũng nên biết, sư tỉ là sinh mạng của sư huynh thiếp, Nếu ai đối với sư tỷ không có hảo tâm, hắn sẽ giận dữ, Chàng không biết, lúc trước có người vô lễ với sư tỉ. Có người nói những
Chuyện thô tục với sư tỉ, họ đều bị sư huynh cắt lưỡi, Có người đụng cham vào mông sư tỉ, thì bị sư huynh chặt tay, Có người muốn bỏ mê dược cho sư tỷ, bị sư huynh thiếp chặt đầu, Còn có rất nhiều người, thiếp không cần phải kể hết với chàng"
Tiểu Ngưu hừ nói: "Việc này có quan hệ gì đến ta? Có nàng bên cạnh ta là đã dủ rồi, ta không biết đến cái gì nữa", Hắn thầm nghĩ, suy nghĩ của ta thì nhiều lắm, sư tỉ của nàng là người đẹp mà ta chắc chắn phải có được, ta không chỉ hôn Nguyệt Ảnh, sờ soạng Nguyệt Ảnh, ta còn liếm nàng, khi phụ nàng, không biết những hành động như vậy sẽ bị trừng phạt như thế nào đây. Thật sự xin lỗi Mạnh Tử Hùng, các ngươi còn chưa có thành thân, ta đã chụp mũ xanh lên đầu ngươi (Cắm sừng).
Nguyệt Lâm nói: "Chàng nói hay lắm, nếu chàng đã có thiếp trong lòng, tại sao đi tản bộ lại không đưa thiếp đi cùng?"
Tiểu Ngưu cười hắc hắc nói: "Chẳng phải ta sợ nàng mệt sao? Nếu nàng nguyện ý đi tản bộ cùng ta, chúng ta ngày mai cùng đi? Cho dù đi đến Hàng Châu, ta cũng đi cùng nàng"
Nguyệt Lâm bịt miệng Tiểu Ngưu lại nói: "Cái miệng của chàng đó, lúc nào cũng ngọt như mật (Ong) vậy, không biết sau này còn lừa gạt bao nhiêu nữ hài tử nữa"
Tiểu Ngưu cười, chun mồm hôn vào đôi môi đỏ mọng của nàng, Bàn tay vô lễ lại bắt đầu hoạt động, Đại thủ của hắn như một lưỡi cày, chăm chú khai phá tận nơi thâm sâu của mỹ nhân
Tiểu Ngưu đặt Nguyệt Lâm lên người, đại bổng tử đã sớm vươn cao, đâm loạn lên trên. Ở bên trên, hắn vẫn tiếp tục hôi lên đôi môi của Nguyệt Lâm, vừa cắn nhẹ vừa liếm, không bao lâu đã thâm nhập vào
Trong miệng đối phương, len lỏi đầy mật thiết và nóng bỏng. Nguyệt Lâm cũng phối hợp, ôm lấy cổ Tiểu Ngưu, eo thon không ngừng di chuyển.
Tiểu Ngưu hai tay nắm lấy đôi nãi tử của Nguyệt Lâm, mỗi tay một bên mặc sức chơi đùa. Hai người càng đánh lưỡi cho nhau mãnh liệt hơn, mãnh liệt tấn công, không ngừng hưởng ứng. Đồng thời, nhục bổng của Tiểu Ngưu cũng tìm thấy lối vào. Nơi đây đã ướt sũng nước. Tiểu Ngưu cũng không cần phải trợ giúp, bổng tử nhờ dâm thủy bôi trơn, ma sát vài lần, sau đó chầm chậm tiến vào
Bổng tử vừa đến, đã trào dâng trong Nguyệt Lâm một cỗ khoái cảm tuôn trào. Tiểu Ngưu cũng cảm thấy bổng tử của mình bị ép chặt bới da thịt mềm mại xung quanh, bên trong rỉ ra đầy nước. Song phương đều cảm thấy khoái hoạt, theo bản năng nhích động hạ thân, bổng tử kai tại tiểu huyệt không ngừng tiến xuất, thủy thanh không ngừng phát
Nguyệt Lâm hừ hừ nói: "Thư phục đảo thư phục (Thống khoái kèm lo lắng). Cái đó của chàng quá lớn, sẽ nhanh chóng phá vỡ tiểu huyệt thiếp"
Tiểu Ngưu đắc ý cười nói: "To mới thoải mái, nếu cái đó của ta mà nhỏ, nàng nhất định càu nhàu với ta". Vừa nói vừa nhẹ nhàng tiến vào hao tâm, mỗi một chút đều khiến Nguyệt Lâm toàn thân cảm thấy
Rúng động
Nguyệt Lâm được kiền đắc (Tự hiểu) thoải mái, nhấc chân lên kẹp lấy eo của Tiểu Ngưu, khiến nhục bổng có thể tiến vào sâu thêm, Tiểu Ngưu thấy Nguyệt Lâm càng ngày càng có kinh nghiệm, trong lòng
Vui mừng. Để đáp lại nhiệt tình của mỹ nhân, Tiểu Ngưu đem tất cả cuồng nhiệt của mình lên người Nguyệt Lâm
Tiểu Ngưu thở hổn hển, mỗi lần đều rút ra đến ngoài rồi mới kiền trứ thật mạnh vào sâu trong, Nguyệt Lâm rên rỉ nhè nhẹ, cặp mông không ngừn quằn quại, dâm thủy tiết ra nhiều không biết bao nhiêu. Tiếng rên của nàng nghe rất dễ thương, so với tiếng kêu của Nguyệt Ảnh có điểm bất đồng. Tiếng rên của Nguyệt Ảnh có phần bị kìm hãm, hàm sức trong khi tiếng kêu của Nguyệt Lâm đầy nhiệt tình, không hề kiểm soát, lại có vài phần phóng đãng. Nếu không phải do e dè, tiếng rên của nàng còn hiện lên nổi bật hơn.
Tiểu Ngưu nghe được cực kỳ hài lòng, tiến nhập càng nhanh mạnh hơn, mỗi lần đều kéo ra tận huyệt khẩu, sau đó mới mạnh mẽ tiến vào. Toàn thân Nguyệt Lâm không có chỗ nào không cảm thấy thống khoái, nàng đồng thời phát hiện ra tư vị nam nữ thật là tuyệt vời
Tuy nói là trong bóng đêm sẽ khiến tầm nhìn bị hạn hẹp, nhưng thân thể kết hợp, khiến song phương đều cảm nhận được một loại khoái cảm. Tiểu Ngưu cảm giác ở trên thân thể của đàn bà mới chính thực là một nam tử Hán. Thân thể đàn bà mềm mại như hoa, tiểu huyệt mềm mại lại căng khít, chỉ nhấp động một chút, đã hấp dẫn vô cùng, tiêu hồn vô hạn, Nếu có một ngày ta được cùng Nguyệt Ảnh như vậy, hắc, đời này sống không hề vô ích
Làm như vậy một hồi, hai người liền đổi sang hoa dạng khác
Nguyệt Lâm dịu dàng nói: "Tiểu Ngưu, để thiếp nằm trên đi, chàng ép lên khiến thiếp cảm thấy khó chịu quá, Thiếp sắp bị chàng gây tai hại đến chết"
Tiểu Ngưu lo lắng hỏi Nguyệt Lâm: "Nàng muốn sao cũng được, chỉ cần nàng cảm thấy thoải mái là tốt rồi"
Nguyệt Lâm nói: "Làm việc này, chiếm tiện nghi đều là nam nhân các chàng, đàn bà chúng thiếp không được thập phần khoái hoạt, Tiện nghi của thiếp đều bị chàng chiếm lấy, đến lúc đó chàng hoàn toàn chịu trách nhiệm nha"
Tiểu Ngưu nhanh chóng đáp ứng, Hắn thầm nghĩ, hiện giờ sư tỉ của nàng còn đang muốn đuổi ta đi, còn có Tần Viễn cùng Mạnh Tử Hùng, hai người này đều muốn ăn thịt ta, Nàng cho rằng ta an toàn lắm sao? Không chừng một ngày ta sẽ bị độc thủ bởi hai kẻ đó
Tiểu Ngưu ôm lấy thân thể Nguyệt Lâm quay ngược lại, đặt Nguyệt Lâm nằm trên Tiểu Ngưu. Nguyệt Lâm lập tức xuất hiện một cảm giác kiêu ngạo (Không hiểu lắm), nàng hai tay đặt lên bụng Tiểu Ngưu, dùng sức di chuyển hạ thân khiến tiểu huyệt của nàng và nhục bổng của Tiểu Ngưu ma sát nhiều hơn, đem đến cho nàng khoái cảm nhiều hơn.
Tại mỗi lần song phương ma sát, Tiểu Ngưu đều cảm thấy thân thể mềm nhũn ra, Hắn một mặt phối hợp với động tác của Nguyệt Lâm, một mặt đưa hai tay nắn bóp cặp nãi tử đang nhảy múa của Nguyệt Lâm. Hai nãi tử của Nguyệt Lâm dưới sự hưng phấn đã sớm trở nên căng cứng, hai đầu nãi tử đều cứng ngắc. Tiểu Ngưu hoàn toàn thỏa mãn, kiền trứ mạnh hơn, nhanh hơn, khiến thân nhiệt hai người nóng như phát hỏa
Nguyệt Lâm vừa chuyển động vừa rên rỉ: "Tiểu Ngưu à, thiếp thống khoái sắp chết rồi, sắp không được nữa rồi, thiếp muốn mỗi ngày chàng đều cùng thiếp, khiến thiếp thấy thoải mái"
Tiểu Ngưu mỉm cười nói: "Chỉ cần nàng thích, nhục bổng của ta nguyện ý ở trong lí biên của nàng không ra". Nguyệt Lâm nghe được nhịn không nổi nở nụ cười
Nàng khu động mông nhanh hơn, tự mình nắm lấy sự chuyển động của bổng tử trong huyệt lí, Nàng có khi cô ta ôm chặt toàn bộ bổng tử rồi xoay tròn, đôi khi thì chỉ như là nuốt đi phân nửa rồi đẩy ra phía
Ngoài, Kiền pháp bất đồng, đem lị cảm giác khác nhau. Loại sự việc này thật khiến người ta si mê, Nếu để Nguyệt Lâm chọn lựa, nàng nhất định muốn mỗi ngày đều bồi tiếp Tiểu Ngưu. Chẳng những có thể tâm sự ngọt ngào với tình nhân, mà còn có thể hưởng thụ sự sung sướng, tiêu hồn cực kỳ
Tiểu huyệt của nàng mỗi lần di, khiến Tiểu Ngưu nhịn không được a lên một tiếng, Phảng phất như là linh hồn của hắn bị tiểu huyệt kia bao bọc, Toàn bộ nhiệt tình của hắn đều tập trung tại nơi đây, tình yêu thực sự của hắn cũng là nơi đây.
Không bao lâu thì Tiểu Ngưu ngồi dậy, ôm lấy mông và hạ thể của Nguyệt Lâm, dùng nhục bổng đâm nhanh và mạnh vào tiểu huyệt. Nguyệt Lâm ôm lấy cổ Tiểu Ngưu, đôi môi đỏ mọng hôn lên mặt Tiểu Ngưu, thỉnh thoảng phát ra những tiếng kêu khinh bạc, khiến Tiểu Ngưu tìm được một loại khoái cảm của thính giác
Chờ khi động tác của Nguyệt Lâm chậm lại, Tiểu Ngưu để Nguyệt Lâm đổi sang kiểu chó, Chính mình quỳ ở phía sau nàng, bóp nắn cặp mông một hồi, sau đó rất khó khăn mới hướng nhục bổng về phái tiểu huyệt trong bóng tối. Hắn đầu tiên đặt trên huyệt khẩu, sau đó chậm rãi đi vào. Lúc bổng tử đi vào đến tận cùng, Nguyệt Lâm thỏa mãn kêu a lên một tiếng
Sau đó, Tiểu Ngưu bắt đầu tấn công, TIểu phúc đập vào mông của Nguyệt Ảnh tạo ra những tiếng bạch bạch, còn có cả tiếng nhóp nhép nhóp nhép, đó là do cây nhục bổng đang khuấy động dâm thủy trong hang động, Âm thanh kia hay hơn mọi tiếng nhạc, khiến Tiểu Ngưu hân hoan và làm cho Nguyệt Lâm cảm thấy kích thích
Tiểu Ngưu lúc nhanh lúc chậm, lúc mạnh lúc nhẹ, Hai tay cũng không để nhàn nhã, lúc thì vỗ nhẹ lên mông Nguyệt Lâm, lúc lại nắn bóp hai nãi tử, đồng thời véo nhẹ hai đầu nãi tử, Trải qua một hồi nỗ lực,
Nguyệt Lâm lại thỏa mãn rên lên. Nguyệt Lâm lại than thở, âm thanh kia tượng như thống khổ, lại như thập phần khoái lạc, khiến Tiểu Ngưu mê ly
Tiểu Ngưu thật sự là muốn thắp đèn lên để nhìn kĩ tiểu mỹ nhân đang được mình thao lộng ở bên dưới, xem thân thể và vẻ mặt nàng trông thế nào. Tiểu huyệt cúc hoa chảy ra không biết bao nhiêu dâm thủy. Đó nhất định do thống khoái tiêu hồn
Trong lúc nắn bóp nãi tử của Nguyệt Lâm. Tiểu Ngưu chợt nhớ đến sư nương của Nguyệt Lâm, Nãi tử của thiếu phụ kia cực kỳ đầy đặn, là người đàn bà lớn nhất mình đã từng gặp qua. Nếu như cởi ra hết, chắc chắn sẽ rất lớn, Còn Nguyệt Ảnh, nãi tử của nàng cũng rất tốt, thân thể càng mê người. Khi nào ta có thể tiếp tục chiếu cố cho nàng đây? Khi đó ta chắc chắc sẽ không hề vì từ tâm mà nương tay, ta nhất định sẽ dùng nhục bổng của mình phá thủng nàng. Ta cũng không cần biết nàng có yêu thương tahay không
Nghĩ đến đàn bà, Tiểu Ngưu trở nên xúc động. Hắn như điên cuồng, mãnh liệt kiền trứ Nguyệt Lâm, kiền đắc khiến Nguyệt Lâm muốn hét lên, thở gấp không ngừng, giống như sẽ chết đi ngay tức khắc, Kiền đắc nhanh, kích thích mạnh, rất nhanh sau Nguyệt Lâm đã đạt tới trạng thái thống khoái tột bực, đạt tới cao trào
Sau cao trào, Nguyệt Lâm rốt cục cũng quỵ xuống, thở không ngừng, thân thể đổ về phía trước, sau đó nằm úp xuống giường. Tiểu Ngưu chưa đạt tới thống khoái, sao có thể buông tha cho nàng. Hắn thuận thế nàm đè lên người nàng, song chưởng đặt dọc hai bên thân thể, tiếp tục đâm mạnh vào, Tư thế của nàng thay đổi, tiểu huyệt lại siết chặt hơn, khiến Tiểu Ngưu sướng đến nỗi lúc nào cũng có thể bắn ra
Sau khi hắn thở sâu vài cái, tiếp tục kiền trứ thêm hơn trăm lần nữa, lúc mới bắn hết tất cả tinh hoa ra, Nguyệt Lâm chợt kêu to: "Tiểu Ngưu à, đây là nước sôi hả, sắp làm chín tiểu huyêt rồi", Tiểu Ngưu nghe thấy cười lớn nói: "Hy vọng có thể xuất ra một tiểu hài tử"
Nguyệt Lâm hừ hừ hai tiếng nói: "Thiếp còn trẻ, thiếp chưa nghĩ đến sinh con. Hơn nữa, chúng ta còn chưa có thành thân, chưa có bất kỳ mối quan hệ gì. Nếu thiếp mang hài tử sẽ hủy hoại danh tiếng của Lao Sơn phái. Lúc đó có lẽ sư phụ của thiếp không thể không thanh trừng môn hộ
Tiểu Ngưu nói: "Nếu nàng không sợ, tất thảy đều theo ta. Sau này nàng theo ta cuộc sống nhất định sẽ rất tốt. Ta nhất định sẽ khiến nàng sống như Nữ Vương"
Nguyệt Lâm ân một tiếng nói: "Chỉ mong là như thế". Hai người thân thể liền kề, cứ như vậy nói chuyện cũng thấy thoải mái, đều cảm thấy đối phương nói chuyện khiến cho thân thể mình rung động ấm áp. Bổng tử của Tiểu Ngưu mặc dù xuất ra, nhưng không hoàn toàn mềm xuống, vẫn đang ngâm trong tiểu huyệt của Nguyệt Lâm
Nguyệt Lâm đột nhiên hỏi: "Chàng xem sư nương của thiếp có đẹp ko?"
Tiểu Ngưu trả lời: "Vậy còn phải nói à, người nàng khen thì có thể kém sao?"
Nguyệt Lâm nói: "Sư phụ thật có phước, Vào độ tuổi đó mà còn cưới được mỹ phụ xinh đẹp như vậy, Là nam nhân mà làm được như vậy, khiến người ta thật hâm mộ, Đáng tiếc thiếp không phải là nam nhân
Tiểu Ngưu cười rồi nói: "Nếu nàng là nam nhân thì sao? Nàng cũng muốn có một đám lão bà đúng không?
Nguyệt Lâm trả lời: "Nếu thiếp là nam nhân, không cưới được một ngàn lão bà thì cũng có một trăm"
Tiểu Ngưu khó hiểu hỏi: "Cưới nhiều lão bà như vậy làm gì? Muốn thiết lập nương tử quân sao? Một ngày tiêu hao bao nhiêu (Tiền) Nếu là Tiểu Ngưu ta thì chắc không nuôi nổi đâu
Nguyệt Lâm nói một cách nghiêm túc: "Nhiều đàn bà, trước mặt mọi người mới oai phong, Chứng minh chính mình có bản lĩnh, Nam nhân không có bản lĩnh thì ngay cả một lão bà còn nuôi không nổi, người với người đúng là không giống nhau"
Tiểu Ngưu cười lớn: "Làm đàn bà cũng không có gì là không tốt, Như vũ tắc thiên ngày trước, mặc dù là đàn bà, cũng không thua kém nam nhân, Không biết bao nhiêu nam nhân đã bị bà ta hãm hại"
Nguyệt Lâm hừ giọng nói: "Chàng đừng nói khó nghe như vậy. Cái gì gọi là tai họa? Đó gọi là những nam nhân đó có phúc. Một nữ hoàng vĩ đại như vậy mà bị chiếm hữu bởi những xú nam nhân đó, đó là phúc khí bọn họ đã tu luyện được"
Tiểu Ngưu nói: "Nàng cũng muốn như Võ hậu trở thành nữ hoáng sao?"
Nguyệt Lâm cười hi hi và nói: "Thiếp không có bản lãnh như người ta, cũng không phóng đãng như người ta, nếu chàng nguyện ý, thiếp có thể hoa tâm với vài nam nhân".
Tiểu Ngưu tức giận nói: "Không được, tuyệt đối không được, Còn chưa thành hôn mà định chụp mũ lên đầu tướng công, vậy cũng được sao ". Vừa nói xong thì bên dưới lại cương cứng lên, và trở nên mạnh mẽ và cứng chắc
Nguyệt Lâm thở hổn hển nói: "Sao lại cứng lên nữa vậy? Chàng rốt cuộc có phải là người không? Cường ngạnh như vậy, muốn lấy đi tính mệnh thiếp sao?"
Tiểu Ngưu đắc ý nói: "Nàng nghĩ lại tên của ta xem, thì biết rằng ta với người bình thường có gì khác biệt"
Nguyệt Lâm hừ nói: "Chàng là Ngưu mà, khả năng cũng giống như trâu vậy, thiếp sớm muộn cũng bị chàng hành cho đến chết thôi"
Tiểu Ngưu cười và nói: "Chỉ e thoải mái đến chết thôi"
Nguyệt Lâm nói: "Mạnh vào, kiền bao mạnh vào. Đêm nay thiếp tình nguyện để chàng khi phụ đến chết. Ai biết rằng khi nào mới có thể khoái hoạt thêm lần nữa
Dưới yêu cầu của Nguyệt Lâm, Tiểu Ngưu anh dũng chiến đấu, Trong chốc lát, trong căn phòng đen tối tràn ngập xuân ý, một đôi nam nữ đa tình với đang hưỡng thụ sự thỏa mãn của kết giao giới tính
Ngày thứ hai, trời bừa rạng sáng, Nguyệt Lâm lặng lẽ rời khỏi phòng của Tiểu Ngưu, tựa như một chiếc lá cây lướt nhẹ ra ngoài. Tiểu Ngưu nhắc nhỏ rằng: "Cẩn thận nhé, coi chừng bị người ta bắt"
Nguyệt Lâm véo nhẹ vào mặt của Tiểu Ngưu rồi nói: "Nếu như bị người ta bắt gặp, thiếp sẽ nói là chàng cưỡng gian thiếp". Nói xong thì mở cửa đi ra
Tiểu Ngưu nhớ lại cái cảnh tượng tiêu hồn tối qua, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Hắn thầm nghĩ, trên đời này không có lạc thú nào bằng được vui vẻ với người đẹp, Nếu nam nhân không biết thưởng ngoạn
Đàn bà, không phải là có một cây nhục bổng vô dụng sao. Nghĩ lung tung một hồi, Tiểu Ngưu mệt mỏi nằm xuống giường ngủ thiếp đi
An sáng xong, mấy người quay lại phòng thương lượng chuyện hôm nay, Sư nương nói với mọi người, chiều hôm qua đã đến nha môn, sự tình ỡ đó đã nói xong rồi, Lão Pnhân gia Khai phong phủ vô cùng cảm tạ sự hỗ trợ của Lao Sơn phái chúng ta, đã phái người mời các đứa nhỏ đến nha môn, Chỉ là các bậc gia trưởng vẫn lo lắng cho con em, nên mỗi nhà đều có người đi theo
Cuối cùng sư nương nói: "Tên mặc long đó, sau khi vận công xong chắc chắn sẽ đến gây án nữa, Bế quan bao năm nay, nguyên khí của hắn đã mất nhiều, Nó sẽ không rời khai phong dễ dàng như vậy.
Nên nhiệm vụ lần này của chúng ta là chắc chắn phải tóm gọn hắn"
Nguyệt Ảnh hỏi: "Sư nương, chúng ta có chắc chắn là sẽ bắt được nó không?"
Sư nương trả lời một cách thịnh trọng: "Mặc long tuy lợi hại, nhưng chúng ta có nhiều người, Hợp lại thì có thể mạnh hơn nó, Lần này không bắt được nó thì chúng ta cũng không thể an tâm về nhà. Không
Bắt được nó, người bị hại không chỉ là những hài tử ở đây, chúng ta cũng thành tội nhân của giang hồ luôn đó"
Nghe đến đây, Nguyệt Lâm liếc thoáng qua Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu nháy mắt về phía nàng. Nguyệt Lâm biết là hắn lại đang nghĩ đến chuyện kia, liền trừng mắt nhìn hắn
Sư nương tiếp tục nói: "Mặc Long đếnc, hắc chắn là vào ban đêm, Chúng ta nên chia nhóm để canh giữ trẻ con, Hai người một nhóm, vừa đủ ba nhóm, Chúng ta luân phiên canh giữ, suốt đêm cũng ko rời khỏi, Việc sắp xếp mọi người vào tổ nào, là do Nguyệt Ảnh sắp đặt
Nguyệt Ảnh gật đầu nói: "Sư Nương đã để con chia nhóm, con sẽ làm tốt, Con với Mạnh sư huynh một tổ". Vừa nói vừa nhìn thoáng qua Nguyệt Lâm: "Tần sư huynh cùng Nguyệt Lâm sư muội một tổ". Nguyệt Lâm sửng sốt, không ngờ Nguyệt Ảnh lại có cách chia này. Biết rõ rằng mình thích Tiểu Ngưu nhưng lại làm vậy, Tỷ có ý tứ gì đây.
Nguyệt Ảnh nói tiếp: "Bổn sự của Sư Nương mạnh nhất, nhưng Tiểu Ngưu lại kém nhất, Hai người cùng một tổ, Sư Nương chiếu cố hắn một chút"
Sư nương cười và nói: "Con đã nói vậy, ta hoàn toàn đồng ý"
Tiểu Ngưu không ngờ lại có cái biện pháp như vậy, Tuy không thể ở cùng một chỗ âu yếm Nguyệt Lâm, nhưng lại cùng một tổ với sư nương vừa thành thục lại vừa đầy đặn kia, cũng chưa hẳn là một việc xấu.
Ta đang muốn giao lưu mật thiết với cô ta, nhìn xem cô ta là người như thế nào
Theo kế hoạch, sau khi những người đi bộ thương lượng đại sự, hướng nha môn mà đi, ngoài năm người quan trọng ra thì các đệ tử khác của Lao Sơn cũng phải đi theo
Lão gia của Khai Phong phủ rất nhiệt tình, nào là đốt pháo rồi đãi tiệc, Ông trong lòng biết rõ bọn họ toàn bộ đều là cao nhân, nếu có sự giúp đõ của họ thì mình nhất định sẽ vượt qua khó khăn. Bằng không, chẳng những tiền đồ hủy hoại, ngay cả mạng già này cũng không giữ được. Bởi vậy ông ta đối với mọi người thập phần chu đáo
Có Sư Nương làm chủ, nha môn cho những hài tử đều tập trung hết nơi hậu viện. Đằng sau hậu viện phái những người của nha môn luân phiên canh gác. Những đứa nhỏ đều tập trung trong phòng, Sư Nương bọn họ chia làm ba tổ canh gác ở bên ngoài. Bên trong còn có Lao Sơn đệ tử quan sát, tùy thời có thể xử lý mọi việc lớn nhỏ phát sinh
Làm theo yêu cầu của sư nương, nha môn đã tập trung toàn bộ trẻ con vào vườn sau, vườn sau có cửa, phái nha dịch luân phiên canh gác, nàng và mọi người cũng chia làm ba nhóm canh gác bên ngoài, còn lại các đệ tử Lao Sơn thì canh chừng trong nhà, xử lý những chuyện nhỏ mà có thể xảy ra bất cứ lúc nào
Sư nương và bọn họ nói xong, khi một nhóm canh cửa, hai nhóm kia sẽ đến phòng bên cạnh nghỉ, vì sự an toàn, mọi người khi ngủ có thể mặc áo luôn và ngủ, không được ngủ như mọi khi, vì như vậy thì có khi sẽ làm hỏng chuyện
Về mặt chia nhóm thì Nguyệt Lâm không đồng ý lắm, nhưng chỉ có thể phục tùng theo sự sắp xếp Tiểu Ngưu an ủi nàng: "Đừng nên có gì bất mãn, chỉ là chia nhóm, đâu phải chia tay, nói thật thì để tỷ đi chung nhóm với Tần Viễn, vậy ta còn buồn bực hơn, nhưng chuyện này chỉ là vài ngày thôi, giải quyết nhanh chóng thôi mà, lúc đó thì chúng ta lại bên nhau."
Nguyệt Lâm nghĩ một hồi cũng cảm thấy đúng, nên yên lặng làm việc, không còn giận Nguyệt Ảnh nữa, nhưng nàng cảm thấy Nguyệt Ảnh đang phá hoại chuyện của nàng và Tiểu Ngưu. Nàng suy nghĩ rất lâu nhưng cũng không hiểu là mình đã xúc phạm sư tỉ chỗ nào, Tiểu Ngưu cũng không hiểu tại sao Nguyệt Ảnh lại xếp mình với sư nương chung nhóm, mà không để hắn cùng với Nguyệt Lâm.
Khi rảnh, Nguyệt Ảnh lại lén lút nói với Tiểu Ngưu: "Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi nghĩ kĩ chưa, chừng nào ngươi mới rời khỏi chúng ta? Ta sắp chịu không nổi rồi đó."
Tiểu Ngưu nổi nóng, mở to mắt hỏi: "Ta không hiểu, tại sao tỷ cứ muốn đuổi ta đi? Vả lại tacũng đâu có uy hiếp tỷ, còn nữa, ta đã hứa với tỷ là không nói chuyện của chúng ta cho mọi người biết rồi mà."
Nguyệt Ảnh nhìn xung quanh rồi nói: "Nói chuyện nhỏ một chút đi, có phải là sợ người ta không nghe được hả? Ta cho ngươi hay, đến mức này rồi, ngươi không rời khỏi cũng không được, ta không biết ngươi có uy hiếp gì với ta, nhưng ta có cảm giác ngươi sẽ gây bất lợi cho ta."
Tiểu Ngưu chống hông và nói: "Ta cũng nói tỷ nghe, ta chẳng những không gây bất lợi cho tỷ, thậm chí lúc nguy cấp ta còn xả thân cứu tỷ."
Nguyệt Ảnh trầm mặc rồi đáp: "Nếu ngươi thật sự thích ta, vậy thì nên rời khỏi ta thì tốt hơn"
Tiểu Ngưu bất đắc dĩ phẩy tay áo đáp lại: "Được rồi được rồi, ta hứa với tỷ sau khi giải quyết chuyện của Mặc Long thì sẽ rời khỏi tỷ, lúc đó tỷ có kêu ta ở lại thì ta cũng không chịu đâu"
Nguyệt Ảnh nghe xong thấy vui mừng liền mỉm cười: "Nam tử hán, nói phải giữ lời, lúc đó nếu anh không đi, thì ngươi không phải là nam nhân, với lại ta không phải là nữ nhân mặt dày, ta không van xin ngươi ở lại đâu, ngươi tưởng ta có bệnh gì hả?
Tiểu Ngưu không ngại ngùng và trả lời: Cô thanh cao như vậy, thì đêm hôm đó mà để ta làm như vậy hả?
Nguyệt Ảnh đỏ mặt, giận dữ nói: "Tất cả cũng là do ngươi ép buộc thôi. Sau này còn nhắc đến chuyện này thì ta giết ngươi."
Nói xong liền căm phẫn bỏ đi, nhưng trong lòng nàng lại vui thầm, chỉ cần hắn rời đi, mình sẽ yên tâm hơn. Tiểu tử đó ở đây thì chuyện gì của mình có lẽ cũng sẽ bị nó phanh phui ra hết, liệu có nên để hắn bình an ra đi không? Hắn có mối quan hệ mật thiết như vậy với mình, ai có thể đảm báo hắn không nói ra? Nhất là tiểu tử đó không đáng tin, nếu muốn làm cho một người không nói chuyên nữa thì chỉ có một cách. Ài, nhưng làm như vậy có độc ác quá không?
Quay lại Tiểu Ngưu, thấy Nguyệt Ảnh đi rồi, trong lòng cảm thấy không vui lắm, và hắn dần dần thấy hối hận. Tại sao lúc đó mình không chiếm hữu nàng? Nếu nàng là của mình, thì nàng còn dám dữ dằn với mình sao? Vậy thì ta mới là lão đại
Theo trình tự thì Tiểu Ngưu và sư nương là ca nửa đêm. Hai người không đứng ngoài cửa, mà ngồi trong một ngôi nhà nhỏ, nhà nhỏ đó vừa được dựng lên cách cửa vườn sau không xa. Mục đích chính là để sư nương và mọi người không phải chịu mệt nhọc. Ngoài ra những chỗ quan trọng trong vườn đều có người canh gác, nếu như vậy thì chỉ cần bên ngoài có động tĩnh gì thì sẽ có người la to. Sau đó sư nương và Tiểu Ngưu sẽ nhanh chóng xông ra.
Người ta nghĩ rất chu đáo, trong nhà chỉ có một bàn hai giường, chính giữa giường đặt ghế, giường đó có thể ngồi và nằm. Để giúp mọi người tỉnh táo, người ta lúc nào cũng cung cấp nước trà, vậy thì Tiểu Ngưu và sư nương có thể vừa uống trà vừa nói chuyện.
Dưới ánh đèn, Tiểu Ngưu nhìn vị sư nương trẻ tuổi, nói một cách chính xác thì đây là sư nương của Nguyệt Lâm, làn này hai người ngồi gần với nhau chỉ cách một cái bàn. Tiểu Ngưu thấy rất rõ, tóc sư nương tựa mây, mắt sáng long lanh, cổ trắng nõn và đầy đặn. Trong lòng Tiểu Ngưu nghĩ, mỗi bộ phận trên chơ thể chủa nàng chắc cũng rất đầy đặn, bầu nãi tử của nàng nhìn cũng có vẻ săn chắc, nhổng lên như hai quả núi vậy, từ khi quen biết sư nương, Tiểu Ngưu không chỉ một lần nhìn trộm hung bộ của nàng, không chỉ một lần nghĩ bậy, ham muốn cởi áo nàng để tận mắt được trông thấy Lư Sơn.
Hắn cũng nhận ra khuôn mặt của sư nương uy nghiêm, thân thiết, xinh đẹp nhưng còn có một chút ưu oán. Biểu tình này hắn phải quan sát tỉ mỉ mới thấy được, tại sao lại như vậy chứ? Đậy nhất định có liên quan đến đời sống của nàng
Cảm giác của sư nương rất linh, cũng biết là Tiểu Ngưu đang nhìn mình, nên ngẩn đầu lên mà nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, đừng nhìn ta như vậy, ta cũng là bậc sư trưởng của ngươi đó."
Ánh mắt của Tiểu Ngưu làm cho nhịp tim nàng tăng nhanh, mặt cũng bắt đầu nóng, trong mắt nàng một thằng nhóc như vậy không nên nhìn nàng như thế, một thằng nhóc thì biết gì chứ, nàng không biết thật sự Tiểu Ngưu đã là đàn ông rồi.
Tiểu Ngưu không sợ gì cả, trả lời một cách bình tĩnh: "Sư nương còn đẹp hơn cả Nguyệt Lâm và Nguyệt Ảnh nữa"
Sư nương cười và sờ vào tóc của mình rồi nói: "Ta cũng sắp già đi mất rồi, làm sao mà sánh với những cô gái ngoài kia được chứ"
Tiểu Ngưu nói một cách nghiêm túc: "Nét đẹp tự nhiên và thành thục của người, ta nghĩ người nhất định có bí mật làm đẹp nào đó"
Sư nương cười và nói: "Tiểu tử, đừng nói những lời này với một người lớn tuổi như ta, tốt nhất đi mà nói với Nguyệt Lâm đi"
Tiểu Ngưu nói thẳng với sư nương: "Sư nương, người cũng biết là ta thích Nguyệt Lâm phải không?"
Nàng đáp: "Ta không phải kẻ ngu, đương nhiên là ta biết chứ."
Tiểu Ngưu lớn gan hỏi tiếp: "Nếu ta muốn lấy Nguyệt Lâm làm vợ, sư nương đồng ý không?"
Sư nương suy nghĩ rồi đáp: "Ta mới quen biết ngươi, đối với nhân cách con người của ngươi ta một chút cũng không biết ta thật sư không biết nên trả lời ngươi như thế nào, nhưng cho dù ta đồng ý thì ngươ cũng khó mà được sư phụ Nguyệt Lâm cho phép".
Tiểu Ngưu nôn nóng hỏi: "Sư nương, không lẽ sư phụ của Nguyệt Lâm khó tiếp cận vậy sao?"
Hắn xém chút là nói ông ta ngang ngược không biết lý lẽ rồi.
Sư nương lắc đầu: "Không phải vậy, chỉ là Lao Sơn có luật bất thành văn là tất cả nữ đệ tử của Lao Sơn phái đều phải gả cho các nam đệ tử cùng môn phái, hơn một trăm năm nay, đó đã trở thành định luật, nếu như để Nguyệt Lâm gả ra ngoài, thì không chỉ là sư phụ không đáp ứng, ngay cả các nam đệ tử khác cũng không đồng ý. Phải biết Nguyệt Lâm và Nguyệt Ảnh là hai mỹ nữ suất sắc nhất của Lao Sơn phái, Nguyệt Ảnh đã có chủ, nên tất cả nam đệ tử cũng tập trung vào Nguyệt Lâm, lần này bọn họ ra ngoài làm việc, không biết bao nhiêu đệ tử tranh giành đòi đi theo, cuối cùng thì ông ấy chỉ kêu Tần Viễn theo thôi."
Tiểu Ngưu than thở và nói: "Vậy xem ra ta không có hy vọng sao?"
Sư nương nhìn Tiểu Ngưu đáp: "Cách thì cũng có"
Tiểu Ngưu cả mừng chồm tới nắm lấy tay sư nương. Sư nương lạnh lùng đẩy tay Tiểu Ngưu ra nói: "Tiểu Ngưu, khi ngươi ngồi chung với phụ nữ là như vậy sao?"
Tiểu Ngưu nhanh chóng giải thích: "Sư nương à, ta đã coi người là trưởng bối, ta không dám khinh bạc người, mong sư nương đừng hiểu lầm, nếu người đồng ý thì nhận ta làm con nuôi được không?"
Sư nương bật cười: "Quá trễ rồi, ta không cần một đứa con lớn như vậy, nếu người khác thấy con nuôi của ta lớn như vậy thì nghĩ chắc ta cũng già lắm rồi."
Tiểu Ngưu liền nói: "Cho dù sau hai mươi năm nữa thì sư nương vẫn là một đại mỹ nhân"
Sư nương xua tay nói: "Hai mươi năm sau thì ta già đi thì tốt hơn. Nếu không chẳng hóa ta là yêu tinh sao?"
Tiểu Ngưu nói: "Yêu tinh cũng đẹp mà, không biết bao nhiêu người đẹp muốn làm yêu tinh mà không được đó."
Sư nương nghiêm mặt: "Tiểu Ngưu, sau này mói chuyện với ta đàng hoàng một chút, ta không quen cách nói chuyện cũng như phong thái của ngươi."
Tiểu Ngưu cũng nghiêm mặt đáp: "Dù sau này sư nương muốn nhìn ta nữa cũng e không gặp được ta đâu."
Sư nương sửng sốt hỏi: "Ngươi bị bệnh gì sao? Sư phụ của Nguyệt Lâm thông thạo y thuật, có lẽ sẻ giúp được ngươi."
Tiểu Ngưu lắc đầu: "Không, không, chỉ là có người bảo ta phải rời xa các người."
Sư nương không hiểu liền hỏi lại: "Ai vậy? Ngươi đã xúc phạm y chỗ nào. Nói sư nương nghe đi, ta sẽ giúp ngươi, chỉ cần là người của Lao Sơn phái chúng ta, không có người nào mà ta không thuyêt phục được"
Tiểu Ngưu đáp: "Thôi bỏ đi, người đó đã ghét ta rồi, thì ta cũng nên thông minh một chút. Sư nương, ta kể câu chuyện cười này cho sư nương nghe nhé. Hy vọng nghe xong sư nương sẽ vui"
Sư nương nghe vậy liền cảm thấy rất hứng thú. Vì nàng lên Lao Sơn bấy lâu nay vẫn chưa có ai kể chuyện cười cho nàng nghe, chồng của mình quá là cổ bản, tối ngày cứ nghiêm túc đàng hoàng, sống chung với ông ta không có tình thú. Còn các nam đệ tử khác thì đều sợ sự uy nghiêm của sư nương, ai dám vô lễ chứ? Do đó, nội tâm của nàng đôi khi cảm thấy cô đơn, hy vọng có người cùng ngồi tâm sự.
Tiểu Ngưu thấy sư nương cười, nên bắt đầu kể chuyện: "Có một thầy thuốc chữa bệnh nhưng làm chết con người ta, người chủ nhân thì nổi nóng và chửi: "Ngươikhông mai tang con ta đàng hoàng thì ta sẽ kiện lên quan phủ'. Thầy thuốc chấp nhận an tang, và dung hộp thuốc để đựng xác và mang đi. Trên đường đi lại gặp người kêu ông ta chữa bệnh cho con, khi bốc thuốc, ông ta mở lộn hộp nên xác chết lộ ra ngoài, chủ nhân kinh ngạc hỏi ông ta, ông ta liền đáp: "Đây là đứa con của người khác bị tên thầy thuốc nào đó làm chết, ta đem về để cứu nó sống lại'"
Sư nương nghe xong không nhịn được bật cười: "Đấy là loại thầy thuốc khốn nạn gì vậy, nhất định chỉ là đi lừa đảo để kiếm cơm ăn thôi, e rằng lại thêm một đứa nhỏ nữa sẽ chết dưới tay ông ta."
Tiểu Ngưu thấy sư nương cười, nụ cười của nàng như hoa đào mới nở, trong lòng rất vui mừng nên nói: "Nếu sư nương muốn nghe, ta sẽ kể chuyện khác."
Sư nương mở cửa sổ, chỉ thấy sân vườn được thắp sáng bởi nhũng chiếc lồng đèn, mọi nơi đều có người canh gác, xem ra vẫn bình yên vô sự nên đóng cửa sổ lại và leo lên giường ngồi rồi nói tiếp: "Kể tiếp đi, nhưng không được kế chuyện bẩn thỉu, nếu không ta sẽ giận đó"
Tiểu Ngưu đáp ứng và bắt đầu kể chuyện thứ hai: "Có một thầy thuốc chữa bệnh nhưng chữa chết người, nên chủ nhà phạt ông ta phải kéo mạch, khi kéo dược mười đam mạch thì ông chủ cho ông ấy về, ngày hôm sau lại có người gõ cửa nói: "Mời thầy đến trị bệnh'. Ông thầy thuốc liền đáp: "Biết rồi, giờ anh về chuẩn bị lúa mạch đi, chút ta đến kéo tiếp."
Sư nương nghe rồi lại cười và nói: "Đây chắc chắn là ông thầy thuốc hồi nãy, thôi người nói một cái hấp dẫn hơn xem"
Tểu ngưu thấy sư nương nét mặt đỏ hồng, mĩ mục nhưsao, mê hoặc lòng người, thấy sư nương còn để mình kể, vậy nghĩa là sư nương thích những câu truyện cười của mình.
Tiểu Ngưu không dám nói những chuyện quá đáng, nên nói những chuyện lành mạnh hơn: "Đạo sĩ, hòa thượng và người đàn ông râu rậm cùng qua sông, đột nhiên gió lớn thổi đến, thuyền sắp lật, hòa thương và đạo sĩ nhanh chóng quăng kinh thư xuống sông, cầu thần cứu giúp, nhưng ông râu rậm không có gì để vứt, đành bứt từng cọng râu để thả xuống sông, hòa thưởng hỏi: "Ông làm vậy làm gì? '. Người kia đáp: "Ta đang ném lông'"
Sư nương nghe hết. Miệng mở rộng thêm một chút và không ngừng cười, hung bộ bị tiếng cười làm rung động không ngừng, Tiểu Ngưu nhìn đến nỗi khô miệng cứng lưỡi, ở bên dưới cũng bắt đầu có phản ứng, hắn sợ bất lịch sự trước mặt sư nương, nên nhanh chóng cúi đầu xuống.
Sư nương cười dứt mới lên tiếng: "Tiểu Ngưu, ngươi thật là biết làm người khác cười, những câu truyện cười của ngươi nghe ở đâu thế?"
Tiểu Ngưu trả lời: "Nhà ta mở tiệm thuốc, một người làm có rất nhiều chuyện cười, ta học từ hắn thôi, nhưng cái mà hắn nói nhiều nhất cũng về mặt đó"
Sư nương là người từng trải, hiểu cái mặt đó là cái mặt gì, lúc này nàng xem Tiểu Ngưu như một thằng nhóc vậy, nên nói: "Sau này nên ít nghe những chuyện dơ bẩn này đi, không tốt cho ngươi đâu. Một tiểu tử như ngươi, nếu tiếp xúc những thứ không tốt thì sẽ dễ học theo đấy."
Tiểu Ngưu cung kính: "Đa tạ sư nương chỉ bảo, Tiểu Ngưu nhất định ghi khắc trong tim"
Sư nương cười một hồi, tâm trạng trở nên tốt hơn, hỏi: "Tiêu ngưu, người muốn rời khỏi chúng ta? Ngươi không phải là muốn học hỏi thêm và cưới Nguyệt Lâm sao?
Tiểu Ngưu nghe xong, trên mặt lộ rõ vẻ oan ức: "Không phải vậy, ta không muốn rời xa mấy người. Nhưng còn cách nào nữa? Lao Sơn phái của mấy người không thích ta, tốt nhất thì ta nên biết điều mà bỏ đi"
Sư nương nói: "Cho dù là ai muốn ngươi ra đi, thì ngươi cũng có thể nói ta nghe, chỉ cần ta cho ngươi đi theo, người khác cũng không thể làm gì, còn ngươi muốn cưới Nguyệt Lâm thì chỉ có một cách."
Sư nương đáp: "Gia nhập phái Lao Sơn phái, và trở thành đệ tử chính thức của Lao Sơn, vậy ngươi mới có hy vọng cưới Nguyệt Lâm. Nếu không thì phải suốt đời rời xa Nguyệt Lâm"
Tiểu Ngưu liền phản ứng: "Không, không, ta không thể mất Nguyệt Lâm, ta nói với tỷ ấy là suốt đời phải chăm sóc tỷ ấy, ta không thể phụ lòng tỷ ấy được."
Sư nương chớp mắt vài cái rồi nói: "Tiểu Ngưu, không ngờ ngươi nhỏ tuổi như vậy mà có tình có nghĩa, thật là hiếm có"
Tiểu Ngưu trả lời: "Nhưng ta đã nhận lời người ta, khi xong chuyện của Mặc Long ta sẽ đi"
Sư nương nhìn thẳng vào Tiểu Ngưu hỏi: "Nói đi, là ai muốn ngươi ra đi thế, ngươi nói ra, ta sẽ giúp ngươi."
Sư nương hỏi: "Tại sao nó muốn ngươi rời đi? Ngươi làm tổn thương nó chỗ nào? Nó vốn là một người biết lẽ phải mà."
Tiểu Ngưu lắc đầu đáp: "Ta cũng không biết, có lẽ nhìn ta thấy ghét chăng."
Trong lòng nghĩ: "Sư nương ơi, sao nàng biết được, cô ta ghét ta vì ta cô ta, vậy mà lại khiến cô ta không vui. Làm người tốt thật là nhàm chán. Cứu người ta rồi mà lại bị người ta ghét, dù chuyện như vậy sẽ khiến cô ta nhục nhã và xấu hổ, nhưng cũng không thể trách ta. Muốn trách thì đi trách Long Thành Cương đi. Tuy vậy ta cũng nên cám ơn Long Thành Cương, nếu không có việc làm xấu xa của lão thì ta cũng không có cơ hội lợi dụng"
Sư nương nói: "Nếu là Nguyệt Ảnh thì ngươi không cần lo lắng, lát nữa để ta hỏi nó"
Tiểu Ngưu nói: "Bỏ đi, ta hứa với tỷ ấy là sẽ ra đi, thì ta phải thực hiện, nếu sư nương nói vào sẽ khiến tỷ ấy giận thêm."
Sư nương thở một hơi dài: "Tiểu Ngưu, ngươi là một tiểu tử sống có nguyên tắc, ta rất ngưỡng mộ ngươi, hay là vậy đi, chuyện này ta tạm gác lại, chờ sau khi chuyện của MặcLong xong rồi thì ta bàn tiếp. Ta nhất định sẽ giúp ngươi."
Nghe vậy, Tiểu Ngưu vui đến nỗi muốn quỳ xuống, hắn thật sự muốn quỳ trước mặt nàng, trong lòng nghĩ, lần đầu tiên sư nương gặp mình mà đối xử tốt như vậy với mình, giống như mẹ ruột của mình vậy.
Tiểu Ngưu vui mừng hết sức, nắm lấy tay nàng, hôn một cái rồi nói: "Su nương thật tốt với ta, sau này ta sẽ gọi sư nương là thân mẫu."
Sư nương bị hắn hôn, mặt liền đỏ bừng. Phải biết rằng nàng sống đến giờ, ngoại trừ cùng chồng thân mật, chưa từng có nam nhân nào gần gũi nàng như vậy, đầu óc nàng mơ hoảng, liền mắng: "Xú tiểu tử, chẳng biết tốt xấu. Ngươi đúng là loại bạ đâu nói đấy, đúng là đồ đại sắc lang. Ta thực sự không dám gả Nguyệt Lâm cho ngươi."
Tiểu Ngưu bật cười nói: "Sư nương à, người không biết rồi, bản chất ta rất tốt, người khác đối tốt với ta thì ta đối lại càng tốt hơn."
Su nương liếc mắt: "Tiểu tử thúi, đừng có khoa trương nữa. Ta không biết nam nhân các người sao, tất cả cũng chỉ là nói một đằng làm một nẻo, không biết bao nhiêu nữ nhân đã bị nam nhân các người phụ bạc rồi."
Tiểu Ngưu đứng dậy, vỗ ngực nói: "Sư nương nói bọn họ, không phải Tiểu Ngưu ta. Ta có thể háo sắc nhưng ta dám làm dám nhận."
Sư nương đáp: "Được rồi, Tiểu Ngưu, chúng ta cứ chờ xem. Nếu ta phát hiện ra người cũng vô lương tâm như những tên đàn ông hôi thối đó thì ta sẽ tận tay lấy đầu ngươi xuống."
Tiểu Ngưu cười nói: "Chuyện đó không thể xảy ra đâu, sư nương đừng tốn công sức làm chi."
Sư nương không ngờ gặp được một người hoạt bát như Tiểu Ngưu, tâm trạng cũng cực kì tốt, như là sự ức chế và đau khổ dồn nén bao năm nay đều bị thổi đi theo gió, trong cuộc sống của nàng hình như là đã rất lâu rồi cũng không có một cảm giác thanh thản và vui vẻ như vậy.
Nàng nhìn Tiểu Ngưu như nhìn con của mình vậy, cô ấy bắt đầu quan tâm đến Tiểu Ngưu, sư nương nhìn về hắn lại hỏi về gia đình họ hàng, kinh nghiệm từng trải, và rất nhiều thứ trong sinh hoạt, Tiểu Ngưu đã quen nói dối, nhưng lần này lại trả lời một cách trung thực, trừ chuyện nhìn em gái tắm ở nhà và sàm sỡ với dì ghẻ thì hắn không chịu tiết lộ.
Khi sư nương hỏi hắn về lí do hắn rời nhà ra đi thì Tiểu Ngưu nói là mình đã lớn rồi, muốn ra ngoài xem xem và học hỏi, và muốn tìm một sư hụ giỏi để học hỏi, sau này muốn làm cái gì đó, vậy cũng không gọi là sống uổng phí, câu trả lời như vậy làm cho sư nương rất vừa lòng, cho rằng tiểu tử này rất có chí khí, và rất có quyết tâm, trong lòng nghĩ thầm, quan sát một vài ngày nữa xem, nếu thằng nhóc nảy nhân cách không tệ thì có lẽ mình sẽ dẫn nó lên núi
Còn Tiểu Ngưu cũng có tình cảm tốt với sư nương, hắn cũng hơi chút mơ hồ, không biết là mình đối với sư nương có cái tình cảm gì, có khi là như hai mẹ con vậy, tóm lại là rất phức tạp
Cho đến ca trực kế tiếp thì Mặc Long cũng không xuất hiện, nhóm sau là Nguyệt Ảnh và Mạnh Tử Hùng, hai bên gặp mặt thì mắt của Tiểu Ngưu nhìn chằm chằm vào Nguyệt Ảnh, mà Nguyệt Ảnh tỏ vẻ bất mãn và liếc nhìn hắn rồi không thèm để mắt đến Tiểu Ngưu nữa, trong lòng hắn nghĩ ả ta hôm trước còn thân mật với mình trên giường lắm mà, sao giờ thay đổi nhanh vậy, ả đúng là không bằng Nguyệt Lâm, cưới nữ nhân như vậy về làm vợ thì nên suy nghĩ lại đã.
Một đêm đã trôi qua, không có động tĩnh gì, ngày thứ hai mọi người ngồi vào trong nhà ăn cơm đóan xem khi nào Mặc Long sẽ đến, có lẽ nó đã ăn no rồi trốn xa luôn rồi, nhưng Tiểu Ngưu và sư nương kiên quyết tin rằng con quái vật đó không dễ dàng rời khỏi Khai Phong. Ở đây còn rất nhiều hài tử để làm chất dinh dưỡng mà.
Ban ngày không có gì làm, nên Nguyệt Lâm đến phòng của Tiểu Ngưu. Lúc này hắn đang nằm nghỉ trên giường, vì ban đêm còn phải đi tuần tra nữa.
Nguyệt Lâm ngồi bên giường nói: Tiểu Ngưu, nếu kế này của ngươi không được, thì ngươi sẽ mất mặt lắm đó, ta hy vọng trước mặt sư nương ngươi phải thể hiện tình lang ta tuyển chọn là không sai
Tiểu Ngưu đặt tay trên đùi của nàng, đáp: "Tỷ phải tin ta, ta nói con quái vật đó nhất định sẽ đến thì nó sẽ đến mà, nếu không thì ta cũng quá kém cỏi, chẳng đủ tư cách làm chồng tỷ."
Câu đó nói rất to và dõng dạc, nhưng thật ra trong lòng cũng không tự tin lắm, hắn cũng hơi hoài nghi, không lẽ Mặc Long thật sự bỏ qua cơ hội để ăn ngon sao? Nó có thể chống cự lại cám dỗ lớn như vậy sao?
Nguyệt Lâm hỏi: "Tối qua ngươi có nói chuyện gì với sư nương không? Có nhắc đến ta không?"
Tiểu Ngưu trả lời: "Còn không sao? Ta nói với bà ấy ta nhất định sẽ cưới tỷ, xin bà ủng hộ. Bà ấy nghe rồi còn rất vui mừng nữa."
Nguyệt Lâm mừng rỡ: "Thật không vậy, có sự giúp đỡ của sư nương thì chúng ta có hy vọng rồi."
Tiểu Ngưu cười: "Xem tỷ vui chưa kìa?"
Nét mặt Nguyệt Lâm đột nhiên sầm lại: "Tiểu Ngưu, chàng có thật sự muốn cưới thiếp không?"
Tiểu Ngưu liền nói: "Không cưới nàng thì ta còn biết cưới ai?"
Nguyệt Lâm lại nói: "Thiếp là không còn trong sạch, thiếp không thể trao cho chàng lần đầu tiên rồi"
Dứt lời, mắt Nàng đã đỏ lên như muốn khóc.
Tiểu Ngưu nhìn dáng hình đau khổ của nàng nàng, rất muốn nói ra sự thật, nhưng cân nhắc hơn thiệt, hắn đành nhẫn nhịn tìm lời an ủi cô nàng, khiến nàng lại nở nụ cười.