Đường đi thuận lợi, mọi thứ như cũ, Tiểu Ngưu vẫn theo cửa bên mà vào. Theo lời Xuân Viên chỉ điểm, hắn cong lưng như mèo, tránh ngọn đèn đang soi sáng, lặng lẽ đi tới dãy phòng cuối cùng. Hắn dấu mình trong phòng đầu tiên bên hướng Tây, cẩn thận quay đầu ngó xung quanh.
Chỉ thấy trước mỗi cửa phòng đều không có ai đứng, hiển nhiên bọn chúng đều ở trong phòng cả rồi. Lúc này đang có đội tuần tra từ dãy phòng phía trước đi qua, chúng cầm theo vũ khí và đèn lồng, tinh thần vẫn tỉnh táo.
Sau khi đám người này đi qua, Tiểu Ngưu mơ hồ nghe trong phòng có nói có tiếng người đang nói, phảng phất đang có một độ uống rượu trong phòng. Tiểu Ngưu cũng không biết là vang ra từ phòng nào, hắn mới vừa muốn quay mình tiến về hướng mục tiêu, đột nhiên nhớ đến mấy con chó to, liền đổi ý. Hắn tự nhủ, ba con chó này ở nơi nào đây? Chẳng biết chúng trốn ở góc nào. Không giải quyết được ba con chó này thì ta không thể vào nhà.
Đang lúc do dự thì một tên mở cửa bước ra, theo sau hắn là ba con chó to, trong miệng mỗi con đều ngoạm một khúc xương, bộ dạng giống như quỷ đói. Khi ra khỏi cửa, ba con chó cùng đi về một hướng về phía một căn phòng khuất trong bóng tối ở hướng đông. Con ngươi Tiểu Ngưu chuyển động, tự nhủ, cơ hội tới rồi, lúc này không ra tay, khi nào mới ra tay đây?
Bởi vậy hắn nhanh như bóng ma thoát ra ngoài, từ phía sau tòa nhà cuối cùng ở hướng đông dời đi, cho đến gần căn phòng nọ, ba con chó to kia đều đang ăn. Tiểu Ngưu nghĩ biện pháp giải quyết chúng, có cần dùng mê hương không? Ba con chó to này không ở cùng một chỗ, mỗi con chiếm một phương, nếu không thể đồng thời mê ngã bọn chúng, bất cứ con nào, chỉ cần kêu lên một tiếng, kế hoạch hôm nay mình dày công tính toán coi như thành công cốc.
Nghe dường như có tiếng chó thoáng động đậy, Tiểu Ngưu càng khẩn trương. Theo tốc độ ăn như vậy, chúng nó sẽ kết thúc trong chốc lát. Nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Ngưu cắn răng tự nhủ, không ngờ phải dùng phi đao sao. Chỉ là phi đao này của ta có khi chính xác có khi không. Chỉ mong trời cao phù hộ, có thể nhất lần tiêu diệt ba con chó.
Nghĩ đến đây, hắn rút ba thanh phi đao nhỏ ra, nhắm ngay cổ ba con chó, nắm đúng tư thế, kêu khẽ một tiếng 'Ngã', tiện tay vung lên, ba thanh phi đao bắn về ba phía. Còn chưa kịp nói gì, hai con chó lập tức ngã xuống, một cây đao khác lại cắm vào chân con chó còn lại. Nó không ngã, kêu lên một tiếng. May là trong miệng nó đang ăn cái gì đó, không thể kêu toáng lên, bởi vậy thanh âm cũng không đủ lớn để làm kinh động mọi người.
Tiểu Ngưu sao có thể để nó lại phát ra tiếng kêu một lần nữa? Cánh tay giương lên một cây phi đao khác lại xé gió bay tới, lần này vừa chuẩn lại vừa hiểm, giải quyết gọn gàng con chó kia. Sau khi giải quyết xong ba con chó to, Tiểu Ngưu thở phào một hơi. Nhanh chóng xử lí hiện trường, đem thi thể ba con chó to ném thẳng ra ngoài tường.
Sau đó Tiểu Ngưu đi tới cửa phòng thứ nhất, cánh cửa vừa khéo đang hé mở, chỉ thấy bên trong đang có mấy hán tử vừa uống rượu, vừa la hét, không khí rất náo nhiệt. Tiểu Ngưu cẩn thận nhìn phía sau, thấy đám lính tuần tra vẫn chưa đi tới, trong lòng thầm kêu may mắn. Hắn vội vàng lấy ra ống trúc. Đó là công cụ thổi mê hương.
Chuẩn bị sẵn sàng, thổi khẽ vài hơi, một làn khói trắng lặng yên không một tiếng động len lỏi bay vào. Sau đó, Tiểu Ngưu cũng bất kể hiệu quả như thế nào, vội vàng nhảy lên nóc phòng, trốn luôn ở đó. Mới vừa trốn, đã thấy một đội tuần tra đi đứng không chỉnh tề rầm rập bước qua. Tiểu Ngưu tự nhủ, vào thôi, bọn thổ phỉ này lại có khí thế như vậy, đúng là không ổn.
Sau khi bọn chúng đi qua, Tiểu Ngưu liền nhảy xuống đi tới trước cửa. Hắn muốn kiểm tra xem hiệu quả của mê hương như thế nào, rốt cuộc có bao nhiêu tên đã bị ảnh hưởng, cũng phải xem xem có tên nào lọt lưới hay không.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa lắc mình tiến vào, chỉ thấy trên mặt đất một đám nằm ngổn ngang, bộ dáng gì cũng có. Tiểu Ngưu nhìn từng người, đa số đều trúng mê hương, bất tỉnh nhân sự. Số ít còn có chút tri giác, còn có thể mở mắt, Tiểu Ngưu liền nghĩ biện pháp cho bọn hắn nhắm con mắt lại. Hắn không tàn nhẫn giết hết, mà rất cẩn thận dùng sống đao gõ lên đầu bọn chúng một cái. Sau đó lại lục soát lấy chìa khóa rồi chạy về phía ngục thất.
Mở hai lần cửa, xuống mấy cái bậc thềm, trong này là thạch lao rồi. Lại mở chốt cửa phòng giam, thấy bên trong không lớn. Một ngọn đèn dầu đặt trên bàn. Một người con gái đang nằm dài trên bàn, quần áo của nàng rất đơn giản, mái tóc đen dài mượt mà óng ả.
Tiểu Ngưu đứng ở cửa phòng giam, kêu một tiếng: "Điềm Nữu, mau cùng ta đi thôi. Ta tới là để cứu cô."
Nữ tử đó cả kinh, tựa như bị ai đánh giật mình nhảy lên, lui về phía sau hai bước, xoa xoa nước mắt trên mặt, mở to hai con mắt đỏ quạch, hỏi: "Ngươi là ai? Ngươi gạt ta, ngươi nhất định là thổ phỉ phái tới hại ta."
Tiểu Ngưu vội vàng giải thích: "Ta tới là để cứu cô. Ta biết phụ thân cô, ông ấy nhờ ta tới cứu cô. Ta đã hứa với ông ấy, nhất định phải cứu cô ra ngoài. Nhanh lên một chút chạy theo ta, không có nhiều thời gian đâu. Bây giờ không chạy, chúng ta sẽ chạy không được nữa đâu."
Nàng kia rất cẩn thận, hỏi: "Ta lại không nhận ra ngươi, ta làm sao biết ngươi nói thật hay nói dối chứ?"
Tiểu Ngưu gấp đến độ chân loạn cả lên, đi vòng vòng hai vòng thật sự không có cách nào khác, liền đi tới chỉ chỉ vào mặt mình, nói: "Điềm Nữu, nhìn kĩ mặt ta xem, xem mặt ta, ta có giống người xấu không? Nếu xem ta là người tốt, nhanh chân một chút chạy theo ta."
Điềm Nữu quả nhiên nhìn kỹ mặt Tiểu Ngưu, nói: "Thật sự người trông không giống người xấu."
Lúc này Tiểu Ngưu cũng không không còn cách nào khác, kéo tay Điềm Nữu, kiên quyết nói: "Mau đi, nếu chần chừ nữa e rằng cả ta cũng xong đời."
Điềm Nữu gạt tay Tiểu Ngưu, nói: "Dù cho ta đi theo ngươi, ngươi cũng không được chiếm tiện nghi của ta."
Tiểu Ngưu không nói thêm gì, liền chạy ra ngoài trước.
Điềm Nữu cũng chuyển động thân hình theo sát phía sau. Khi chạy qua hai lần cửa, lại tới cửa căn phòng nhỏ. Bọn họ mới vừa ra khỏi cánh cửa cuối cùng, vọt ra bên ngoài, liền đâm đầu trúng một đám lính tuần tra đang tới.
Đám lính này hô ầm lên: "Mọi người nhanh đến đây, Điềm Nữu muốn bỏ chạy."
Dứt lời liền tầng tầng lớp lớp bao vây hai người. Cùng với tiếng kêu báo động đó, từ những cửa nhà lao khác có thêm mấy tên đeo đao phóng ra. Tiểu Ngưu một tay rút đao, một tay ôm eo nhỏ nhắn của Điềm Nữu. Eo nàng mềm mại đầy đặn, cảm giác trên bàn tay thật dễ chịu.
Tiểu Ngưu không hề khách khí, xoát xoát mấy đao, chém trúng mấy tên gia hỏa phía sau, mũi chân khẽ nhún, rất ung dung nhảy lên nóc nhà giam. Hắn ôm Điềm Nữu men theo dãy phòng phía tây, chạy nhanh như sao xẹt, định từ bờ tường phía tây thoát ra. Hắn biết phòng phía sau là không đi được, bên kia là vực sâu không đáy.
Hắn tính thì không sai, nhưng mà từ phía tây mới vừa rơi xuống đất, không đợi hắn đến gần tường rào phái tây, trước mặt liền xuất hiện một đội người đang đến. Những người này đa số mang theo đèn lồng, tay kia cầm đao kiếm gì đấy, cầm đầu là một người thân hình cao lớn, mặt vuông chữ điền, cầm trong tay một thanh Đại Khảm Đao, bộ dạng vừa uy phong vừa hung ác. Mắt hắn như hạt ngọc đỏ rực. Tiểu Ngưu tự nhủ, người này chính là 'Quỷ Kiến Sầu' Quách Đại Hải sao? Xem ra hôm nay phải cương cường giao phong một trận rồi.
Người nọ bước từng bước, quát: "Tiểu tử thúi, muốn đem nữ nhân của ta đi, ngươi ngây thơ quá đấy."
Điềm Nữu thoát ra khỏi ngực Tiểu Ngưu, thập phần cứng cỏi nói: "Quách Đại Hải, ta không phải là nữ nhân của ngươi, ngươi không được nói lung tung. Ta cũng chẳng là cái gì của ngươi cả."
Quách Đại Hải vẫn không nổi giận, nói: "Điềm Nữu, chúng ta cứ từ từ thương lượng, đều là người nhà cả. Nàng xem, ta bây giờ sẽ đem cái tên vô lễ này giết đi."
Tiểu Ngưu trong lòng khẩn trương nhưng bề ngoài vẫn cười hì hì nói: "Chó không biết mùi hôi, ngựa không biết mặt dài. Chỉ sợ một hồi nữa người ngã xuống như heo chết chính là ngươi."
Quách Đại Hải nghiến răng nói: "Tiểu tử, hôm nay ta không chém ngươi thành tám mảnh, ta không phải là họ Quách."
Tiểu Ngưu cũng đáp trả: "Mụ nội nó, hôm nay không đánh ngã ngươi, lão tử ta cũng không đi."
Lời này nói xong cũng là sự thật. Nếu không đánh ngã đối phương, tự mình khó có thể thoát thân.
Điềm Nữu ở phía sau nói với Tiểu Ngưu: "Tiểu anh hùng, ngươi tự mình đi đi. Đừng lo cho ta. Ngươi giúp ta nói với cha ta một tiếng, ta sẽ không làm người mất mặt."
Lời này nói ra, vừa động lòng người lại đầy kiên quyết khiến Tiểu Ngưu chấn động.
Tiểu Ngưu vội vàng an ủi: "Điềm Nữu, cô không phải sợ, hết thảy có ta đây. Cô đứng ở phía sau ta, xem ta như thế nào đánh ngã tên chó đẻ này."
Lời nói rất có khí thế, sau đó hắn đứng chắn trước người Điềm Nữu.
Điềm Nữu cổ vũ Tiểu Ngưu: "Ta tin tưởng ngươi là đại anh hùng, ngươi nhất định có thể đánh hắn thành chó nhúng nước."
Vừa nói chuyện, con mắt sáng ngời của nàng nhìn Quách Đại Hải trừng mắt một cái.
Thấy cảnh như vậy, Quách Đại Hải vừa thương tâm vừa tức giận. Tận mắt chứng kiến nữ nhân yêu dấu của mình nhờ người khác giúp đỡ, cục tức này nuốt không trôi mà. Hắn hạ quyết tâm, nhất định phải phế tiểu tử này. Để Điềm Nữu xem, rốt cuộc ai là anh hùng chân chính.
Quách Đại Hải híp mắt xem xét cẩn thận Tiểu Ngưu, vung đao qua lại, giọng lạnh như băng: "Tiểu tử, ngươi tên là gì? Có di ngôn gì thì nhanh nói đi. Chứ để một lát sau, ngươi sẽ không có cơ hội để nói đâu."
Tiểu Ngưu cười ha ha, quay đầu lại thì thầm vào tai Điềm Nữu: "Ta gọi là Ngụy Tiểu Ngưu, tên nghe không tồi chứ."
Điềm Nữu nghe xong không khỏi buồn cười, cảm thấy cái tên này rất thú vị.
Sau đó Tiểu Ngưu hướng Quách Đại Hải nói: "Nếu lão tử ta có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tài sản trong nhà chúng ta đều do ngươi tới kế thừa. Lão tử ta cũng không có đứa con nào khác."
Nói đến đây, chính Tiểu Ngưu cũng nhịn không được cười ra tiếng.
Quách Đại Hải lửa giận bốc cao ba trượng, không nói gì nữa, quơ đại đao xông lên. Tiểu Ngưu cũng không yếu thế, rút đơn đao nhảy ra, cùng Quách Đại Hải giao nhau một chiêu. Sau khi giao thủ, Tiểu Ngưu lùi lại hít một ngụm lãnh khí. Hắn cảm giác có một tòa núi lớn chận trước mặt mình, làm mình muốn thở cũng không ra hơi.
Sau khi giao thủ, Quách Đại Hải liền biết đối phương không cùng đẳng cấp với mình. Hắn nhanh chóng xuất đao nối đao phách tới, đồng thời dùng lời đả kích Tiểu Ngưu: "Tiểu tử, thấp kém như ngươi mà dám đột nhập sơn trại cướp người? Ta thấy ngươi luyện tập hơn mười năm nữa rồi hãy nói. Có điều ngươi không còn cơ hội làm chuyện đó nữa rồi."
Tiểu Ngưu vừa lăn mình dưới đất tránh chiêu vừa khách bác lại: "Bản lãnh lão tử còn chưa dùng hết đâu, một hồi nữa coi chừng ngươi sợ đến tè ra quần, cho ngươi hối hận cả đời."
Quách Đại Hải ha ha cười to: "Chết đến nơi rồi ngươi còn mạnh miệng."
Chỉ nghe 'xoạt' một tiếng, ống tay áo đã bị đao chém mất một góc nhỏ, Tiểu Ngưu sợ đến toát mồ hôi lạnh. May là một đao này cũng chưa phạm đến da thịt.
Trong chốc lát, trên quần cũng rách mấy chỗ. Bọn chúng thấy Tiểu Ngưu thảm hại như vậy đều bật cười ha hả. Chỉ có Điềm Nữu không cười, nàng ở bên cạnh hét lớn: "Ngụy Tiểu Ngưu ca ca, huynh nhanh chạy đi, đừng lo cho ta. Ta dù cho có chết, cũng sẽ nhớ kỹ lòng tốt của huynh."
Nghe xong trong lòng Tiểu Ngưu đau xót, lại cảm thấy rất xấu hổ, chỉ biết tự trách mình bản lãnh quá kém. Ta mà có bản lĩnh của sư nương, hoặc là Nguyệt Lâm các nàng, sao đến nỗi hôm nay phải chịu nhục như thế này. Nam tử hán đại trượng phu, gặp phải nỗi nhục này, thà thống thống khoái khoái chết đi còn tốt hơn. Trong cơn xúc động, Tiểu Ngưu thực cũng muốn tuẫn tiết. Nhưng hắn không phải một người ngu xuẩn, không tới lúc vạn bất đắc dĩ, với tính cách của hắn như vậy, tuyệt sẽ không đi vào tuyệt lộ.
Đánh qua đánh lại, Tiểu Ngưu muốn dùng chút hư chiêu. Hắn liền quay đầu bỏ chạy, Quách Đại Hải lập tức đuổi theo sau. Tiểu Ngưu vung tay, một cục đá bay thẳng đến mũi của Quách Đại Hải. Quách Đại Hải lấy đao bạt ngang, cục đá liền bị chấn bay đi. Tiểu Ngưu lại vung tay, ba thanh phi đao liền chia ba đường xé gió nhằm thẳng Quách Đại Hải vọt tới, đao phong rít lên sắc gọn.
Quách Đại Hải cười nói: "Thật là không tự lượng sức, trước mặt ta mà dám dùng thứ đồ chơi này."
Dùng đao khua một vòng trước mặt, chỉ nghe một tràng những tiếng đinh đinh đang đang vang lên, phi đao đều rơi vào tay Quách Đại Hải.
Quách Đại Hải nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Tiểu Ngưu bèn cười nói: "Ngươi thật quá kém cỏi, ngay cả đồ đệ ta cũng không bằng. Ngươi hãy xem bản lĩnh của ta."
Vung tay lên, ba thanh phi đao phóng vút tới, như ba đạo bạch quang. Thế tới cực nhanh, lực đi cực mạnh, đều là Tiểu Ngưu chưa từng chứng kiến. Tiểu Ngưu má ơi một tiếng, hét lớn: "Con giết cha, đại nghịch bất đạo."
Mắt nhìn phi đao bắn về phía chỗ yếu hại của mình, mà mình lại không thể né tránh.
Đang lúc Tiểu Ngưu tuyệt vọng, Điềm Nữu cô nương đột nhiên lao lên, che ở trước người Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu hét lớn: "Điềm Nữu, không cần phải làm thế." Hắn muốn đẩy nàng ra, đã không còn kịp nữa rồi. Tiểu Ngưu sợ đến ngay cả mắt cũng nhắm tịt lại, một đại cô nương xinh đẹp, sẽ hương tiêu ngọc vẫn, quá đáng tiếc, đều là bởi vì ta không tốt.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, từ đâu đột nhiên thổi đến một cổ kình phong, vừa vặn thổi ba thanh phi đao lệch khỏi quỹ đạo bay, rơi xuống đất. Đối với biến cố đột ngột này, song phương đều không khỏi sợ ngây người. Tiểu Ngưu và Điềm Nữu cũng kinh hồn bạt vía, rõ ràng là có người hỗ trợ. Liền nhìn sang phía trên phòng bên cạnh.
Quách Đại Hải cũng lửa giận ngút trời, cũng quay đầu mắng: "Là ai có mắt không tròng, ngươi không muốn sống nữa sao?"
Mọi người cùng nhìn về một hướng, chỉ thấy trên nóc phòng bên cạnh không biết khi nào đã có một người đứng đó. Dưới ánh trăng lộ ra một người toàn thân hắc y, che mặt bằng hắc sa, vóc người yểu điệu, người nọ nhất định là một người con gái, hơn nữa tuổi cũng không lớn.
Tiếng mắng của Quách Đại Hải xem ra đã làm đối phương căm tức. Người nọ hừ một tiếng, hư không vỗ xuống hai chưởng, chỉ nghe ba ba hai tiếng từ trên mặt Quách Đại Hải phát ra, dấu năm ngón tay in hằn trên mặt.
Mọi người nhìn thấy đều sợ đến ngây người, không rõ chuyện gì đã xảy ra. Tiểu Ngưu trái lại không có chút nào cảm thấy kỳ quái. Hắn biết cái này vốn không phải là võ công, mà là pháp thuật. Thứ này với thuật phi hành của Nguyệt Ảnh, Nguyệt Lâm các nàng là cùng một loại tu hành pháp thuật, võ công không đạt tới cảnh giới này được. Hắn thật sự rất hâm mộ. Hắn nhịn không được nắm tay Điềm Nữu nói: "Điềm Nữu, chúng ta được cứu rồi."
Điềm Nữu gắt giọng: "Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi lại chiếm tiện nghi của ta rồi."
Thanh âm vừa ngọt ngào vừa thanh tao, cực kỳ mê hồn. Nhưng nàng cũng không rút tay ra, làm Tiểu Ngưu cảm thấy cực kì hạnh phúc. Trong lòng Tiểu Ngưu thoải mái, theo ánh đèn trước mặt nhìn qua, Điềm Nữu tuy không trắng trẻo, nhưng ngũ quan rất cân đối, là một cô gái có phong thái động lòng người.
Lúc này Quách Đại Hải biết đã gặp phải cao nhân, trước mặt thủ hạ của mình mà mất mặt dưới tay địch nhân như vậy, nét mặt hắn thực sự rất ấm ức. Vì vậy Quách Đại Hải hét lớn một tiếng: "Tiểu tiện nhân, dám phá hỏng chuyện tốt của lão tử, lão tử phải lấy mạng của ngươi."
Vừa nói, thân thể Quách Đại Hải vừa bốc lên, lại bay về hướng nóc phòng nọ. Không đợi hắn đứng vững, người nọ hé miệng thổi nhẹ một hơi, Quách Đại Hải lại như gặp phải cuồng phong, tốc độ bay ngược trở lại mặt đất còn nhanh hơn.
Mấy tên thủ hạ vội vàng chạy tới hứng, ngay khi vừa đón lấy, cả một đám người đều té lăn trên đất. Thấy vậy Tiểu Ngưu cùng Điềm Nữu đều vui vẻ cười vang. Người đang đứng ở nóc phòng nọ nói với hai người: "Các ngươi tại sao còn không đi? Đi nhanh đi, ta đoạn hậu cho các ngươi, cam đoan bọn chúng không dám đuổi theo các ngươi."
Tiểu Ngưu lúc này mới choàng tỉnh mộng, chắp tay cung kính nói với người đó: "Vị đại tỷ tỷ này, tiểu đệ xin cám ơn nàng trước. Đại ân không nói nhiều, chúng ta sau này còn gặp lại."
Dứt lời liền kéo Điềm Nữu nhằm bờ tường thoát đi. Đám thủ hạ Quách Đại Hải chỉ dám nhìn không dám cản trở.
Tiểu Ngưu mừng rỡ, tới trước tường bèn ôm lấy chiếc eo bé nhỏ của Điềm Nữu, hai người đạp đất một cái bay thẳng ra ngoài. Trong khi còn có thể nhìn thấy bóng nữ tử kia ở xa xa, Tiểu Ngưu cao giọng nói: "Tỷ tỷ ngàn vạn lần cẩn thận, họ Quách này làm ác vô số, không thể tha hắn."
Nàng kia cười, nói: "Ngươi cứ yên tâm đi, đối với thứ bại hoại này, ta sẽ không nương tay với chúng."
Trong khi tiếng của nàng còn chưa dứt, Tiểu Ngưu và Điềm Nữu đã hạ xuống mặt đất. Sau khi thoát hiểm rồi mọi chuyện tiếp theo đều tương đối dễ dàng.
Tiểu Ngưu cũng không để ý Điềm Nữu cảm thấy thế nào, vác nàng trên vai, tung người chạy về hướng chân núi. Điềm Nữu cũng không có phản kháng, ngược lại còn nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, bản lãnh của ngươi cũng không tồi, ngươi có thể bay sao?"
Tiểu Ngưu vừa đi vừa trả lời: "Ta vốn không biết bay, nhưng là trong lòng có một mỹ nữ, ta quá hưng phấn, hưng phấn làm ta có thể bay lên."
Nghe được tiếng cười của Điềm Nữu vang lên, làm Tiểu Ngưu nghe xong cảm giác được một loại khoái cảm rất thỏa mãn. Hắn cũng nhận ra, mỗi một mỹ nữ có một loại phong tình, và loại phong tình đó là không thể thay thế lẫn nhau.
Tiểu Ngưu hy vọng con đường này càng dài càng tốt, như vậy, mỹ nữ có thể nằm trong lòng mình lâu hơn nữa. Nhưng mà trời thường không chiều lòng người, chỉ trong chốc lát, hắn đã chạy tới chân núi. Làm cho hắn vui mừng lẫn sợ hãi chính là chạy một đoạn đường như vậy mà hắn hoàn toàn không cảm thấy mệt nhọc chút nào. Xem ra chính là hiệu quả của long châu rồi. Nếu có cơ hội, mình nhất định sẽ ăn thêm vài hạt nữa.
Tiểu Ngưu dừng bước, buông Điềm Nữu xuống. Điềm Nữu còn mang vài phần ngượng ngùng nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi là một tên sắc lang, ta ghét ngươi."
Tiểu Ngưu gãi đầu nói: "Sao lại nói những lời như thế chứ? Ta đâu phải là người như nàng nói? Từ khi ta có chút nhận thức tới nay, ta đúng là vẫn quy củ mà. Ta từ nhỏ tới lớn chưa từng đứng đắn như lúc này."
Điềm Nữu nhỏ giọng nói: "Ngươi còn nói, chúng ta vừa mới biết nhau trong chốc lát, ngươi đã chiếm bao nhiêu tiện nghi của ta rồi."
Tiểu Ngưu nghe vậy trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, cười ha ha, nói: "Đó là thời khắc đặc biệt thôi, không phải ta muốn làm vậy. Nếu không làm vậy, chúng ta chỉ sợ cũng không thể thuận lợi trốn ra được."
Điềm Nữu nói: "Chúng ta bây giờ trở về đi. Mà chúng ta phải đi bộ về sao?"
Nói rồi kéo Điềm Nữu đi vào rừng. Vào đến bên trong, Tiểu Ngưu khẽ gọi: "Xuân Viên tỷ tỷ, tỷ đang ở đâu vậy?"
Một thanh âm nơm nớp lo sợ trả lời: "Thiếp ở chỗ này đây."
Một bóng người vòng từ sau một thân cây bước ra. Người này chính là thất di Thái Xuân Viên. Trong khoảng thời gian Tiểu Ngưu rời đi, nàng rất sợ hãi, sợ có rắn, lại sợ có dã thú kiếm ăn bên ngoài. Lúc nào cũng trông mong hắn sớm sớm trở về.
Chờ đợi khổ sở, trái tim Xuân Viên như đang treo ngược cuối cùng rơi xuống đất. Nàng thật muốn như trước đây, nhào tới trong lòng ngực Tiểu Ngưu, để cho hắn an ủi vỗ về trái tim run rẩy của mình. Nhưng nhìn thấy Tiểu Ngưu bên cạnh cũng có một người, nàng đành dằn xuống.
Song phương đến gần, nhị nữ cũng lờ mờ thấy rõ nhau, liền cất tiếng chào hỏi. Các nàng cũng biết nhau cả. Tiểu Ngưu nói: "Biết nhau là tốt rồi. Bây giờ chúng ta cũng nhanh đi thôi, vạn nhất thổ phỉ không bị giết hết sẽ lại tới đây tìm thì phiền toái đấy."
Xuân Viên hỏi: "Các người sao chạy được đến đây?"
Tiểu Ngưu trả lời: "Không cần phải vội làm gì. Đợi tới một chỗ an toàn, ta sẽ kể lại từ đầu chí cuối cho nàng."
Vừa nói chuyện, Tiểu Ngưu vừa dắt ngựa lại.
Tiểu Ngưu nhìn hai người mỹ nữ, nói: "Hai người cưỡi ngựa, ta chạy bộ theo sau."
Nhị nữ đồng thời nói: "Không."
Tiểu Ngưu hỏi: "Hai người không biết cưỡi ngựa sao?"
Xuân Viên đáp: "Thiếp cho tới bây giờ cũng chưa từng cưỡi ngựa, vừa thấy ngựa tim đã đập thình thịch rồi."
Còn Điềm Nữu lại nói: "Ta đã từng cưỡi trâu, nhưng chưa bao giờ cưỡi ngựa."
Tiểu Ngưu nghe vậy mừng thầm, liền nghiêm túc nói: "Nếu là như thế, hai nàng không ngại, chúng ta ba người cùng cưỡi một con ngựa được không?"
Xuân Viên hì hì cười, nói: "Vậy là hay nhất, như vậy ngươi lại có thể đại chiếm tiện nghi rồi."
Điềm Nữu thẹn thùng: "Xuân Viên tỷ tỷ nói không sai, nhưng cũng không thể cho nam nhân hành động loạn bậy được."
Tiểu Ngưu cười khổ nói: "Các nàng xử lý thế nào, ta nghe theo."
Xuân Viên vội vàng nói: "Ta cũng không phản đối ý kiến của ngươi. Ta sẽ ngồi phía sau, đỡ bị người chiếm tiện nghi."
Vừa nói chuyện, Xuân Viên rất dũng cảm dẫm chân lên yên để lên ngựa. Nhìn cái điệu bộ đó, rất khó làm cho người ta tin tưởng rằng, nàng chưa bao giờ cưỡi ngựa.
Tiểu Ngưu đối Điềm Nữu nói: "Đi thôi, không nên do dự nữa."
Vừa nói chuyện, chính mình cũng nhảy lên ngựa, lại kéo Điềm Nữu lên. Như vậy ba người chung một ngựa, Tiểu Ngưu bị kẹp ở chính giữa. Vốn là một đêm kinh tâm động phách, bây giờ biến thành cảnh tượng kiều diễm dưới ánh trăng. Đây là điều Tiểu Ngưu vạn lần không dám nghĩ đến.
Tiểu Ngưu điều khiển, con ngựa liền nhẹ nhàng di chuyển. Tiểu Ngưu một tay nắm dây cương, một tay ôm eo Điềm Nữu. Phía trước phải ổn định thân thể của Điềm Nữu, kì thật cũng là chiếm tiện nghi rồi. Tiểu Ngưu mặc dù còn cách lớp quần áo cũng biết thân thể Điềm Nữu đã nóng lên, lại phát run, hiển nhiên nàng không quen bị nam nhân ôm như vậy. Tình hình lúc này, chẳng khác nào nàng bị Tiểu Ngưu ôm trong ngực. Hơi thở nam nhân đó khiến nàng khó mà giữ yên lòng, tâm hồn thiếu nữ như mây trắng phiêu động, mềm mại bay, bay đi rất xa. Trái tim nàng trở nên mê dại.
Tương tự, Tiểu Ngưu cũng cảm thấy sảng khoái. Trên người Điềm Nữu tỏa hương thơm đặc biệt, ngoại trừ hương thơm, tựa hồ còn có hơi thở đợm mùi thôn quê, khiến Điềm Nữu trở nên khác biệt với những mỹ nữ khác, khiến cho Tiểu Ngưu đối với nàng rất cảm thấy hứng thú. Hắn thật lòng muốn ôm nàng chặt hơn, đại thủ còn đang ôm thắt lưng muốn tham lam lên trên một chút, đi lên từng bước từng bước một. Hắn rất muốn thử xem nơi đó của nàng lớn cỡ nào, có đủ cho mình nắm vừa trong lòng bàn tay không.
Hắn không có dũng khí làm như vậy, hắn sợ dọa khiếp nàng. Hơn nữa, phía sau cũng có một vưu vật đang hấp dẫn hắn. Xuân Viên không cần Tiểu Ngưu phân phó, liền từ phía sau ôm chặt lấy lưng hắn, một đôi phong nhũ theo nhịp di chuyển của ngựa, không ngừng cọ xát lên lưng khiến cho hắn ngứa ngáy, toàn thân nhất thời phản ứng, thật sự muốn ôm nàng xuống ngựa, lột trần ra để nhìn xem hình dáng chân thực của nàng ẩn sau lớp quần áo, rồi còn làm tiếp những "Nhiệm vụ" chưa hoàn thành. Không ổn chính là bây giờ có những hai nàng, nếu chỉ có một Xuân Viên, Tiểu Ngưu nhất định sẽ không buông tha nàng. Hắn thật sự hơi thấy hối hận, vừa rồi cớ gì lại mặc kệ nàng để lên núi cứu Điềm Nữu? Chính mình thật ngốc, không dưng mất toi một cơ hội tuyệt hảo.
Tiểu Ngưu bị kẹp giữa thân thể nhị nữ, vừa khó chịu, vừa dễ chịu. Tiểu thủ Xuân Viên lại không thành thật, có khi thỉnh thoảng còn mò xuống dưới, khiến cho cái thứ đó của Tiểu Ngưu ra sức dương uy. Đáng tiếc là hắn chỉ có thể xúc động, không thể phát tiết.
Xuân Viên đùa giỡn cười nói bên tai Tiểu Ngưu: "Tiểu Ngưu à, thiếp lúc này thật sự tin rằng chàng không phải thái giám. Này, kết quả sau khi thiếp kiểm tra xong, cái gì đó của chàng cũng không nhỏ nha."
Tiểu Ngưu quay đầu tủm tỉm, hạ thanh âm xuống nhỏ nhất nói: "Không nên câu dẫn ta, e rằng ta chịu không nổi mất.
Đợi sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ để nàng biết lợi hại."
Xuân Viên vừa cười, nắm chặt cái đó của Tiểu Ngưu nói: "Là la hay ngựa phải thồ hàng mới biết."
Nói xong liền khúc khích cười không ngừng.
Ở phía trước Điềm Nữu không biết hai người đang làm cái quỷ gì, quay đầu lại liền hỏi: "Ngụy Tiểu Ngưu, Xuân Viên tỷ, hai người đang nói cái gì vậy, sao nói nhỏ quá. Có thể nói to một chút được không, để muội cùng cười với."
Xuân Viên ra vẻ thần bí nói: "Điềm Nữu à, nếu muội chưa thành hôn thì có những việc vẫn chưa thể nghe được. Để sau này có nam nhân rồi muội sẽ hiểu."
Điềm Nữu trên mặt nóng rần lên, nói: "Ngụy Tiểu Ngưu này đã thành hôn rồi sao? Hắn có thể nghe, muội tại sao không thể nghe vậy?"
Xuân Viên hì hì cười, nói: "Tên Ngụy Tiểu Ngưu này, đừng có thấy hắn chưa thành hôn, hắn cái gì cũng thông thạo đó. Hắn là nam nhân, muội không thể so sánh được đâu. Nếu thật cái gì cũng muốn biết, dứt khoát phải thành hôn đi."
Một câu vừa nói xong Điềm Nữu rất không có ý tứ, hừ một tiếng nói: "Xuân Viên tỷ nói chuyện xấu, muội không thèm để ý nữa."
Quả nhiên nàng không nói nữa, nhưng trong lòng lại không hề yên bình. Nàng biết có một nam nhân đang ôm mình, nàng lại chìm trong suy nghĩ miên man.
Trong vô vàn tiếc nuối của Tiểu Ngưu, ba người lại chậm rãi về nhà Điềm Nữu. Bởi vậy mà diễm phúc được kẹp giữa hai mĩ nữ cũng kết thúc. Lúc ngẫm lại, Tiểu Ngưu có thể không tiếc nuối sao?
Lý lão vừa thấy con gái của mình bình an trở về, còn tưởng đang nằm mơ. Đầu tiên là trợn to mắt nhìn đến nửa ngày, sau đó giữ chặt tay con gái muốn phóng thanh khóc lớn. Nếu không phải cố gắng nhẫn nại, lão đã sớm khóc rống lên rồi.
Điềm Nữu là một cô nương hiểu chuyện. Nàng nói với cha: "Cha à, người xem, không phải con vẫn ổn sao? Không có gì xấu xảy ra đâu."
Lý lão buông con gái ra, gật đầu, quay về phía Tiểu Ngưu: "Hết thảy đều tạ ơn tiểu anh hùng."
Vừa nói, vừa quỳ gối lạy.
Tiểu Ngưu nhận không được, không để lão quỳ xuống, vội vàng đỡ dậy. Tiểu Ngưu thành khẩn nói: "Lão nhân gia, người coi trọng quá rồi. Chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, tính toán làm gì."
Tiếp theo Tiểu Ngưu lại giới thiệu thất di Thái Xuân Viên cho Lý lão biết.
Lý lão rất là cao hứng, rời khỏi giường, mời mọi người ngồi xuống. Điềm Nữu giúp đỡ Lý lão đem những đồ tốt nhất trong nhà bỏ vào nồi đến khoản đãi khách nhân. Việc này khiến Tiểu Ngưu cảm thấy hắn như thành một đại anh hùng.
Nhìn hai cha con họ khuất tầm mắt, Xuân Viên lại gầnTiểu Ngưu, nói: "Tiểu Ngưu à, không thể tưởng chàng lại được hoan nghênh vậy. Trước kia ta thật ra xem thường chàng rồi."
Tiểu Ngưu rất là đắc ý, vênh cằm lên, nói: "Ta bảo này, chi bằng nàng về nhà chia tay với lão già kia rồi gả cho ta. Ta nhất định cho nàng làm tiểu lão bà. Nàng thấy sao?"
Xuân Viên nghe xong xì một tiếng, rất là không phục, nói: "Xuân Viên ta là nhân tài, cưới ai cũng có thể làm đại lão bà. Dựa vào cái gì cho làm tiểu lão bà cho ngươi, ta mà kém cỏi như vậy sao?"
Tiểu Ngưu rất không khách khí hỏi: "Thế sao nàng chịu làm tiểu lão bà của Mai Lão Bản?"
Xuân Viên hừ một tiếng, mắt liền hoe đỏ, đáp: "Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý sao, ai bảo gia đình ta nợ tiền của người ta. Ta là bị người ta cướp đi. Mệnh của ta thật là không tốt mà."
Nói đến đây, Xuân Viên đã muốn òa khóc.
Tiểu Ngưu vội vàng an ủi nói: "Đừng khóc, đừng có khóc. Sau này sẽ có cuộc sống tốt mà. Số mệnh cũng thật lạ, nếu sớm một chút gặp được tỷ không phải tốt hơn sao."
Xuân Viên suy nghĩ một chút, nói: "Nếu nói ta sớm một chút gặp được ngươi, chỉ sợ ngươi khi đó khóc nhè mặc quần thủng đít, ngay cả tóc cũng mọc chưa có dài đấy."
Nói đến đây, Xuân Viên ngừng khóc mà mỉm cười, Tiểu Ngưu cũng thấy thú vị, cũng cạp cạp cười rộ lên, giống như con vịt đẻ được trứng nên vui sướng.
Xuân Viên nghe xong nhíu mày, nói: "Tiểu Ngưu à, tiếng cười của ngươi thật khó nghe, có thể dựng người chết dậy được đấy."
Đang nói đến đây, phụ thân bọn họ đem rau cải nóng hổi bưng lên. Trong nhà còn duy nhất một con gà nhỏ xíu, Lý lão bởi vì cao hứng, liền đem nó làm thịt để chiêu đãi khách.
Lúc này cũng sắp bình minh. Xuân Viên và Tiểu Ngưu hai người đều đã đói bụng. Vừa ngửi tới mùi vị thơm mát tỏa ra, cũng thèm ăn đến chảy nước miếng.
Sau khi cha con bọn họ ngồi xuống, Tiểu Ngưu và Xuân Viên không hề khách khí, bỏ qua hết thảy mở rộng hết quai hàm mà ăn, như gió cuốn mây tan. Xuân Viên vừa mới bắt đầu cũng chú ý đến dáng vẻ, sau cũng vì sự hấp dẫn của món ăn, chịu không được nữa. Giống như vậy, cha con bon họ cũng ăn rất thoải mái.
Sau khi cao trào của bữa ăn qua đi, Lý lão nhìn con gái, lại nhìn Tiểu Ngưu, chẳng biết nhìn thế nào lại thấy hợp nhãn. Lý lão liền thuận miệng hỏi: "Tiểu Ngưu à, cậu đã thành hôn chưa?"
Tiểu Ngưu chùi một mảng bóng nhoáng trên miệng, trả lời: "Lão trượng à, ta nhỏ tuổi, còn chưa thành hôn."
Nói xong, cầm lấy một cái chân gà đưa lên miệng gặm.
Lý lão cúi đầu một chút, lại hỏi: "Tiểu Ngưu à, cậu chưa có thành hôn, vậy có đính hôn chưa?"
Con mắt Lý lão nhìn chằm chằm Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu thành thật trả lời nói: "Cũng không có."
Lý lão trở nên cao hứng. Lão thầm nhủ, Tiểu Ngưu mặt mũi cân đối, lại có bản lãnh, gia cảnh cũng tốt. Mặc dù con gái lão chỉ là thôn nữ, nhưng nhân phẩm và tướng mạo đều không tệ, hoàn toàn xứng với hắn. Ta phải nghĩ ra biện pháp, để Tiểu Ngưu đồng ý chuyện này.
Xuân Viên ở một bên nghe ra ý tứ Lý lão, trong lòng hơi phát ghen. Lúc này nàng đã quên chính mình cũng đã có chồng rồi, liền đưa tay duỗi xuống phía dưới, tàn nhẫn véo một cái lên đùi Tiểu Ngưu, véo đến Tiểu Ngưu thiếu chút nữa kêu to lên. Nhưng hắn lại không dám kêu, đành phải cố kiềm nén lại. Hắn chẳng hiểu tại sao nàng lại véo mình.
Ăn cơm xong, Lý lão an bài mọi người nghỉ ngơi. Hai người nam nhân nghỉ ngơi tây ốc, hai người đàn bà nghỉ ngơi đông ốc. Trước khi trở về phòng ngủ, Xuân Viên nói thầm với Tiểu Ngưu: "Tiểu Ngưu à, tối nay chàng có dám mò qua giường của thiếp không?"
Tiểu Ngưu mạnh miệng đáp: "Có cái gì mà không dám, chẳng qua ta là một hảo nam nhân, không nên làm như vậy, e sẽ làm Điềm Nữu sợ hãi."
Xuân Viên bĩu môi nói: "Ả chẳng là gì của của ngươi, ngươi lại coi trọng ả. Nếu sau này ả thành lão bà của ngươi, chỉ sợ ngươi đã sớm quên ta từ lâu rồi."
Tiểu Ngưu nhắc nhở: "Không nên nói lung tung, ta vừa mới quen nàng ta. Làm sao có thể nói chuyện cưới nàng ta làm vợ được chứ?"
Xuân Viên hì hì cười, nói: "Một lúc nữa, ngươi nếu có dũng khí chui vào giường ngủ của ta, ta nhất định thuyết phục giùm ngươi."
Tiểu Ngưu cũng cười đáp: "Ta đương nhiên là có dũng khí, nhưng ta không thể làm như vậy."
Dứt lời, Tiểu Ngưu chăm chú nhìn Xuân Viên. Xuân Viên thở dài, quay về phòng mình.
Khi Tiểu Ngưu tỉnh giấc, ánh mặt trời chiếu lên cửa sổ, ánh sáng chiếu khắp cả căn phòng. Tiểu Ngưu mặc quần áo rồi bước ra cửa. Mặt trời lúc này đã lên cao. Hắn vươn vai, thấy tinh thần vô cùng khoan khoái.
Nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Điềm Nữu đang từ ngoài cửa tiến đến, trên vai đáng gánh hai thùng nước. Ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt ửng đỏ, khiến toàn thân nàng như tỏa hào quang. Tối hôm qua dưới ngọn đèn chỉ thấy Điềm Nữu là một mỹ nữ chuẩn mực, còn ban ngày nhìn nàng lại mang một loại phong thái khác. Buổi tối nhìn nàng, có vài phần dễ thương, ban ngày nhìn nàng thêm vài phần trong sáng và tươi trẻ. Mặc dù nàng mặc quần thô áo vải, nhưng cũng không làm mất đi phong thái mê người ấy.
Hai người chạm mặt, Điềm Nữu ngọt ngào cười, nói: "Chào Tiểu Ngưu! Buổi sáng tốt lành."
Môi đỏ mọng mở ra, lộ ra hàm răng trắng đều. Nàng so với bọn Nguyệt Lâm chẳng hề thua kém, chỉ là màu da nàng sậm hơn một chút. Điều này có thể bởi hoàn cảnh sống của nàng. Theo tự nhiên, loại da sạm màu thế này cũng không phải đen đến mức làm cho người ta khó có thể chịu được, mà là đen một cách khỏe mạnh do bị ánh mặt trời chiếu vào. Đây là cũng là điểm bất đồng lớn nhất của Điềm Nữu so với mỹ nữ ở địa phương khác.
Tiểu Ngưu ngắm Điềm Nữu đắm mình trong ánh mặt trời, từ đáy lòng bật ra lời khen ngợi: "Điềm Nữu à, nàng đẹp như mỹ nữ trong tranh vậy."
Điềm Nữu ngượng ngùng cười, đáp lại: "Muội chỉ là một con vịt con xấu xí mà thôi."
Rồi xách nước vào nhà. Lúc này Tiểu Ngưu mới nhận ra, sao mình lại không đến giúp. Nhất định là bị sắc đẹp mê hồn làm ngớ ngẩn. Nghĩ như vậy, cũng liền bước theo vào phòng để giúp nàng.
Tiểu Ngưu vào phòng, vừa giúp đổ nước, vừa giúp quét dọn, có vẻ làm rất nhanh. Lát sau, Lý lão cầm một ít rau cải từ vườn trở về, nhìn cảnh hai người cùng một chỗ, nét mặt già nua chợt nở một nụ cười.
Sau khi ăn điểm tâm, Tiểu Ngưu nói với Xuân Viên: "Chúng ta cũng đi thôi."
Xuân Viên vừa nghe nói đi, trong lòng cao hứng. Bởi vì như vậy có thể một mình ở cùng Tiểu Ngưu.
Điềm Nữu nghe vậy thấy chua xót trong lòng, muốn khóc to lên. Lý lão hiểu được tâm sự nữ nhi, vội vàng nghĩ cách. Chỉ nghe Tiểu Ngưu tiếp theo nói với Xuân Viên: "Ta đưa tỷ về nhà mẹ đẻ."
Xuân Viên hỏi: "Đưa ta về nhà xong, ngươi đi đâu?"
Tiểu Ngưu trả lời nói: "Tất nhiên là trở về Hàng Châu rồi. Nơi đó là nhà ta. Nếu tỷ cũng muốn về đó thì chúng ta lại cùng đi."
Xuân Viên nghe vậy mặt liền biến sắc, nói: "Không, không, ta không muốn về đó đâu. Từ nay về sau, ta sẽ không về đó nữa. Dù sao khoản nợ của ta cũng được thanh toán rõ ràng rồi."
Nói đến đây, gương mặt nàng hiện lên nét bi thương. Nàng vì vận mệnh chính mình mà cảm thấy đau lòng.
Tiểu Ngưu an ủi nói: "Không sao, nàng quên chuyện xưa đi rồi mọi việc sẽ đều tốt cả thôi."
Lúc này Điềm Nữu nhìn Tiểu Ngưu nói: "Tiểu Ngưu à, ngươi đi rồi sau này có trở về không? Ta...Ta..."
Điềm Nữu nói không nên lời nữa.
Tiểu Ngưu ngẩn ra, lập tức hiểu được Điềm Nữu đã phát sinh tình cảm. Hắn không biết phải đáp lại như thế nào mới tốt. Hắn len lén nhìn Xuân Viên bên cạnh. Xuân Viên mỉm cười, thay hắn trả lời: "Đương nhiên là sẽ trở lại. Hàng Châu là nhà Tiểu Ngưu, nơi này cũng vậy a."
Nghe được câu này, Điềm Nữu như mở cờ trong bụng. Lí lão liền gọi Tiểu Ngưu sang một bên, nói nhỏ: "Tiểu Ngưu à, cậu đối với con gái của ta ấn tượng thế nào? Cậu có nghĩ nó là một cô nương tốt không?"
Tiểu Ngưu nói lời thật lòng: "Điều đó đương nhiên rồi. Điềm Nữu đương nhiên là một cô nương rất tốt. Đừng nghĩ ta mới biết nàng chưa đến một ngày, ta tin chắc mình nhìn lầm người đâu."
Lí lão nghe xong rất cao hứng, nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Thật là rất tốt rồi."
Tiếp theo Lí lão lại nói: "Tiểu Ngưu à, ta muốn gả Điềm Nữu cho cậu, cậu có đồng ý không?"
Tiểu Ngưu không có ngờ việc này đến nhanh như vậy. Nhất thời hắn chẳng biết làm sao. Hắn nhìn Điềm Nữu vô cùng xinh đẹp, vừa cần mẫn lại kiên cường, ấn tượng trong lòng cực tốt. Hắn cũng muốn cùng Điềm Nữu chung một giường, nhưng không ngờ diễm phúc tới nhanh như vậy.
Tiểu Ngưu mừng rỡ trong lòng, lập tức mặt mày hớn hở, suy nghĩ một chút mới đáp: "Lão trượng à, việc này ta không thể một mình làm chủ. Ta phải về nhà hỏi ý cha mẹ mới được."
Lí lão đuổi sát không tha, nói: "Vậy ý tứ của cậu thì thế nào?"
Tiểu Ngưu nhìn Điềm Nữu cách đó không xa, chỉ thấy Điềm Nữu xấu hổ đến đỏ bừng mặt, ánh mắt đầy chờ mong nhìn Tiểu Ngưu. Hắn thấy nàng bề ngoài xinh đẹp, tâm hồn trong sáng thơ ngây. Hắn không nhịn được liền đáp: "Lão trượng à, nếu Điềm Nữu gả cho ta, ta đương nhiên cầu còn không được. Có điều không biết cha mẹ ở nhà nghĩ sao."
Lí lão nhìn Tiểu Ngưu đồng ý, lòng như trút được cả một tảng đá. Lão kích động giữ chặt tay Tiểu Ngưu, nói: "Tiểu Ngưu à, chỉ cần cậu đồng ý, chuyện khác cũng sẽ tốt đẹp thôi."
Xuân Viên hiểu việc, liền tiến đến nói: "Cung hỉ, cung hỉ."
Gương mặt nàng dù tươi cười nhưng trong lòng thật sự tràn ngập đau khổ, không hề cảm thấy tốt một chút nào. Nàng đương nhiên hy vọng cũng một ngày nào đó mình cũng có thể đi theo Tiểu Ngưu. Thế nhưng không được, bọn họ hai người giống như mặt trăng mặt trời, vĩnh viễn không thể cũng một chỗ.
Lí lão đến nhà hàng xóm mượn một chiếc xe ngựa, để Tiểu Ngưu điều khiển xe đưa Xuân Viên trở lại nhà mẹ đẻ. Trước khi đi, Điềm Nữu hỏi Tiểu Ngưu: "Chừng nào chàng trở lại gặp thiếp?"
Tiểu Ngưu suy nghĩ một chút, nói: "Sau khi ta về Hàng Châu sẽ sớm trở lại, nàng xem có được không?"
Điềm Nữu nghe xong không nói. Xuân Viên vội vàng thay hắn trả lời: "Hắn sau khi đưa ta về xong, sẽ đánh xe trở lại gặp muội ngay. Xe ngựa này còn phải sớm trả lại cho người ta mới được."
Điềm Nữu nghe vậy liền vui vẻ.
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt, Tiểu Ngưu điều khiển xe ngựa đưa Xuân Viên trở về nhà mẹ đẻ.
Tiểu Ngưu điều khiển xe đi về phía nam. Xuân Viên vén rèm lên, nhìn chằm chằm Tiểu Ngưu, nhìn nam nhân mình thích vì mình mà làm việc. Chạy được một đoạn đường, dưới ánh mặt trời chói lọi nàng thấy mồ hôi đọng trên trán Tiểu Ngưu, liền lấy khăn tay lau cho hắn. Vừa lau, đôi mắt vừa nhìn hắn chăm chăm, tràn đầy nhiệt tình và nhu tình, như muốn làm Tiểu Ngưu tan chảy.
Tiểu Ngưu vì muốn cho mỹ nữ được hài lòng, đành phải dừng xe ngựa lại. Địa phương này là một sơn đạo vắng người, trước sau cũng đều tĩnh lặng. Tiểu Ngưu nhìn Xuân Viên mê người, trong lòng một trận say mê, bất ngờ nổi lên cảm giác phạm tội.
Xuân Viên chớp mắt, hỏi: "Tiểu Ngưu à, ở cùng một chỗ với thiếp, chàng không vui vẻ sao?"
Ánh mắt Tiểu Ngưu liếc nhìn trên người nàng, nói: "Điều đó còn phải hỏi sao? Nếu nói không vui, thì ta sẽ không để ý, cũng sẽ không cứu, cũng sẽ không ngại đường xa mà đưa nàng về."
Xuân Viên hơi cúi đầu một chút, nói: "Tiểu Ngưu, vậy chàng có nghĩ là cả đời này ở bên cạnh thiếp không?"
Tiểu Ngưu không cần phải do dự, nói: "Đó đương nhiên là điều ta muốn. Có điều ta rốt cuộc cũng không thể cướp đoạt lão bà của người khác. Như vậy thì quá đáng quá. Sẽ bị người đời thóa mạ."
Xuân Viên nhìn thẳng Tiểu Ngưu, nói: "Tiểu Ngưu à, chỉ cần chàng nghĩ đến thiếp, trong lòng chàng có thiếp. Thiếp nguyện vì chàng làm mọi việc. Từ sau ngày hôm nay, thiếp là của chàng. Thiếp sẽ không còn theo lão ta nữa."
Tiểu Ngưu lo lắng nói: "Chỉ sợ Mai Lão Bản không đồng ý."
Khuôn mặt Xuân Viên đượm vẻ bi thương đáp: "Thiếp đã trả được hết nợ nần rồi. Thiếp phải bỏ lão ấy, thiếp phải lo cho cuộc đời mình chứ."
Tiểu Ngưu thở dài một hơi, chẳng biết nên nói gì cho tốt. Vì một nữ nhân mà ra tay đánh nhau với một lão thái giám cũng chẳng lấy gì làm vinh dự. Nếu nàng là nữ nhân chưa lập gia đình thì dễ xử lý hơn rồi.
Tiểu Ngưu roi da vung lên, nói to: "Ngồi vững nhé, ta phải đi thôi."
Sau đó quát một tiếng lại đánh xe ra đi. Trên suốt một đoạn đường, Xuân Viên cũng không nói gì. Tiểu Ngưu cũng trầm mặc. Bây giờ hắn chưa có dũng khí cướp đoạt lão bà của người ta.
Sau khi đi qua Ngọa Long sơn, Tiểu Ngưu cẩn thận nhìn lại ngọn núi đó. Ban ngày nhìn nó, cũng là rất có khí thế. Tiểu Ngưu cảm khái nói: "Cũng không biết vị tỷ tỷ đó có đem bọn thổ phỉ giết sạch hay không. Nếu chúng bị giết sạch rồi thì đúng là phúc khí của dân làng. Nếu không họ sẽ lại phải chịu ác khí của thổ phỉ."
Xuân Viên tiếp thoại nói: "Vị nữ nhân kia không biết lai lịch thế nào, bản lãnh rất lớn. Chỉ sợ ngươi cả đời này cũng không bằng người ta."
Tiểu Ngưu từ đáy lòng nói: "Đó là tự nhiên thôi. Người ta có thể là thần tiên, không có thể so sánh với phàm phu tục tử như ta được."
Xuân Viên cũng nhìn ngắm ngọn núi, nói: "Hy vọng Quách Đại Hải và Vương Cửu Sơn cũng xong đời rồi. Như vậy là tốt nhất, ta sẽ không cần lo lắng nữa."
Tiểu Ngưu suy nghĩ một chút, nói: "Tối hôm qua dường như không nhìn thấy Vương Cửu Sơn lộ diện. Hay là y không ở trên núi."
Xuân Viên lắc đầu nói: "Tối hôm qua y nhất định tại trên núi. Theo thời gian mà nói, hôm nay là ngày y lấy ta làm vợ, y lại không ở trên núi sao? Chỉ là người nầy rất nhiều mưu mô, lại ham sống sợ chết, nếu có hại tuyệt không chịu lộ diện. Nhất định tối qua y trốn đi rồi."
Tiểu Ngưu quay đầu lại cười, nói: "Không được cưới y, có phải là nàng hối hận đến xanh ruột lại rồi không."
Xuân Viên xì một tiếng, lấy tay véo một cái lên lưng Tiểu Ngưu, đau buốt khiến hắn ái chà một tiếng, thiếu chút nữa từ trên xe té xuống. Tiểu Ngưu rất bất mãn nói: "Chỉ đùa một chút mà, vậy mà tưởng thật sao?"
Xuân Viên rất nghiêm túc nói: "Những chuyện đùa như vậy, sau này ngàn vạn lần không nên nói với ta. Ta sẽ giận đấy."
Tiểu Ngưu ha ha cười, nói: "Không ngờ nàng cũng là một con cọp cái a."
Xuân Viên hừ một tiếng, nói: "Thời điểm ta lợi hại ngươi còn chưa có thấy qua đó."
Hai người giữa lúc nói chuyện thú vị, chỉ nghe từ phía trên núi hướng truyền đến một tiếng kêu: "Ngụy Tiểu Ngưu, để người lại cho ta, bằng không sẽ đánh ngươi thành tương thịt."
Tiểu Ngưu nghe được thấy thật quái lạ, nghe thanh âm cũng không phải của Quách Đại Hải. Xuân Viên nghe xong sắc mặt biến đổi, nhẹ giọng nói: "Không ổn rồi, Tiểu Ngưu, đây là thanh âm của Vương Cửu Sơn. Ồn ào nửa ngày, tối hôm qua hắn thật sự chưa chết. Chúng ta mau chạy nhanh lên"
Tiểu Ngưu nhìn sang con ngựa gầy đang kéo xe, nói: "Nếu đối phương đang đi tới, chúng ta còn có hy vọng chạy. Nếu đối phương đang cưỡi ngựa, nhất định sẽ đuổi kịp chúng ta."
Vừa mới dứt lời, từ trong rừng trên núi liền chạy đến một con ngựa, tên cưỡi ngựa khuôn mặt xấu xí, cầm trong tay một cây đại côn, khí thế hung hãn đang đuổi theo. Tiểu Ngưu vừa thấy, liếc mắt nhìn Xuân Viên, nói: "Đúng là ghét của nào trời trao của ấy. Tình hình này phải nghĩ đối sách thôi."
Vừa nói chuyện, Tiểu Ngưu vừa nhảy từ xe xuống, đi tới sau xe, đối diện với địch nhân đang chạy tới.
Vương Cửu Sơn nhảy xuống ngựa, quay về phía Xuân Viên nói: "Xuân Viên, theo ta đi thôi. Không còn ai có thể ngăn cản chúng ta. Bọn Quách Đại Hải cũng đã chết rồi."
Xuân Viên cũng xuống xe, đứng ở bên cạnh Tiểu Ngưu, hỏi: "Vương Cửu Sơn, người trên núi cũng chết sao?"
Vương Cửu Sơn đảo mắt, nói: "Quách Đại Hải cùng mấy người tâm phúc của hắn cũng đã chết, những người khác vẫn còn sống. Lúc này đây đỉnh núi là ta định đoạt. Theo ta đi thôi."
Xuân Viên nhìn sang Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu nhìn Vương Cửu Sơn chẳng có tên thủ hạ nào theo sau liền sinh lòng hoài nghi y đang khoác lác, liền nói: "Vương trại chủ, ngươi đã trở thành lão đại, sao đến một tên thuộc hạ cũng không có vậy?"
Lời này nói ra như đúng tử huyệt. Vương Cửu Sơn nóng mặt, lập tức nói: "Thủ hạ của ta vừa báo cáo nói các ngươi từ vừa đi qua nơi này, ta lập tức cưỡi ngựa xuống đây trước. Chúng sẽ tới đây sớm thôi."
Nói xong ánh mắt hướng nhìn trên núi, giả như trên núi đang có vô số thủ hạ trùng trùng đi xuống.
Mặc kệ hắn nói đúng hay không, Tiểu Ngưu cũng hiểu được sự việc đang cấp bách cần nhanh chóng thoát khỏi y, bởi vậy hắn nói: "Ngươi muốn để lại Xuân Viên, việc đó là không thể. Thức thời thì đừng đi theo."
Nói xong hướng Xuân Viên dùng ánh mắt. Xuân Viên hiểu ý liền đi về phía chiếc xe.
Vương Cửu Sơn sao có thể để cho bọn họ dễ dàng rời đi. Y giơ đại côn lên, đánh về phía Tiểu Ngưu, miệng quát lên: "Hỗn đản tiểu tử, nếu không có ngươi tối hôm qua đại náo, hôm nay nàng chính là lão bà của ta. Hôm nay nhất định cho ngươi chết ở chỗ này."
Tiểu Ngưu lách người tránh né. Dư lực đường côn không tồi đập xuống khiến mặt đất nứt ra. Tiểu Ngưu thấy vậy cả kinh, nếu bị đập lên người thì tiêu.
Tiểu ngươi rút đại đao, cẩn thận ứng phó. Vương Cửu Sơn đập liên tiếp nhiều côn, Tiểu Ngưu tránh rồi lại tránh, tránh không được thì cử đao chống đỡ. Nhưng người này khí lực không tồi, Tiểu Ngưu đích thực không thể phản công. Bởi làm như vậy e rằng đao văng đi mất.
Vương Cửu Sơn đánh hoài không trung liền tức giận hét lên. Tiểu Ngưu còn chọc tức y: "Xem ra võ công ngươi không kém, nguyên lai là đồ bị thịt, thật khiến người ta thất vọng. Ngươi như vậy cũng chỉ đáng lau giày cho ta thôi."
Thực tế, công phu Tiểu Ngưu chẳng bằng người, chỉ là hắn dựa vào thân thủ linh hoạt, khinh công khá mà tránh né thế công của đối phương. Nhưng áp lực hắn phải chịu cũng không hề nhỏ.
Tiểu Ngưu chọc cho Vương Cửu Sơn tức đến đỏ mặt, côn sau đánh ra càng nhanh hơn côn trước, dốc sức muốn đập Tiểu Ngưu thành mảnh vụn. Tiểu Ngưu đảo mặt nhìn sang rừng cây bên cạnh, trong lòng liền có chủ ý. Hắn vừa đỡ vừa lùi, giống như muốn chạy trốn. Vương Cửu Sơn gấp rút đuổi sát, tuyệt không để Tiểu Ngưu có đường chạy trốn như tối hôm uqa. Y nghĩ nếu không giết được Tiểu Ngưu thì bản thân cũng không thể sống vui vẻ được
Vào trong rừng, Tiểu Ngưu như cá gặp nước. Rừng rất rộng, cây lại nhiều. Thanh đại côn của Vương Cửu Sơn không thể tự do vung vẩy như trước được. Tiểu Ngưu lại lợi dung ưu thế khinh công của mình di chuyển liên tục, Vương Cửu Sơn đương nhiên cũng không chịu bỏ qua, đuổi sát không rời.
Đuổi theo rồi lại đuổi theo, hai người đuổi nhau vòng quanh mấy gốc cây đại thụ. Tên Vương Cửu Sơn cũng rất khôn ngoan, chuyển hướng chuyển hướng, tựu đột nhiên phản hướng vòng chạy ngược lại. Nếu không phải Tiểu Ngưu phản ứng, sớm bị y bắt được. Vương Cửu Sơn nóng nảy, buông tay, đem đại bổng vứt trên mặt đất. Lúc y truy đuổi, chiếc côn sẽ không có hữu dụng nữa.
Tiểu Ngưu giống như khỉ trêu đùa Vương Cửu Sơn. Vương Cửu Sơn bình thường không ít biện pháp, nhưng khi tới địa phương này thì bó tay vô kế. Thật ra địa phương này chính là thiên hạ của Tiểu Ngưu. Võ công Tiểu Ngưu không bằng người, nhưng mà khinh công so với y lại tốt hơn rất nhiều. Tiểu Ngưu hiểu được, nếu muốn đánh bại y, phải phát huy ưu thế khinh công.
Hai người quanh quẩn một đám cây cổ thụ đuổi tới đuổi lui. Vương Cửu Sơn quay qua quay lại liền cảm thấy hơi chóng mặt, hắn dừng lại mắng: "Thằng ranh thỏ đế, có gan thì đứng lại."
Phía sau gốc cây truyền đến thanh âm Tiểu Ngưu: "Thằng ranh con thỏ đế, có gan thì đuổi đến đây."
Vương Cửu Sơn lửa giận ngút trời, hét lớn: "Nếu ta bắt được ngươi, nhất định cho ngươi lên chầu trời. Ngươi mới chính là tên thỏ đế đáng ghét nhất trên đời."
Mắng, chửi, hận, Vương Cửu Sơn đuổi theo đến cây đại thụ đó.
Tới sau cây đại thụ rồi, Vương Cửu Sơn ngẩn ra, trước mắt không thấy Tiểu Ngưu đâu. Tiểu tử này đi chỗ nào rồi? Hắn hết nhìn đông rồi nhìn tây, không biết tìm đâu. Tiểu tử này nhất định chạy tới sau cây đại thụ khác rồi.
Trong lúc do dự, Tiểu Ngưu đột nhiên từ trên đầu hắn phóng xuống, nhanh như thiểm điện. Vương Cửu Sơn hả một tiếng, đầu bị Tiểu Ngưu dùng lưng đao gõ một cái. Hắn bịch một tiếng, té ngửa trên mặt đất.
Tiểu Ngưu đến như 'Diêu Hâu Xoay Mình', vững vàng rơi xuống trên mặt đất. Hắn nhếch miệng cười Vương Cửu Sơn, nói: "Bà nội ngươi, muốn đấu với ta, hắc hắc, thật sự là không tự lượng sức."
Lại đá mấy phát lên người đối phương, thấy y vẫn không nhúc nhích, xem ra một chốc một lát cũng chưa tỉnh được.
Xem như thế nào xử lý người nầy đây? Tiểu Ngưu cảm thấy rất khó xử. Trong lúc này, Xuân Viên vừa kêu, vừa chạy tới. Nàng đi tới bên người hắn, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, biết Tiểu Ngưu thủ thắng, trong lòng mừng rỡ, vui vẻ hôn lên mặt hắn.
Tiểu Ngưu một mặt hưởng thụ nụ hôn thơm mát của mỹ nữ, một mặt hỏi: "Xuân Viên tỷ à, người nầy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thả hắn ta sao?"
Xuân Viên trừng mắt nhìn Vương Cửu Sơn nằm úp sấp trên mặt đất, trong mắt lóe lửa giận, cắn răng nói: "Người nầy nhất định phải giết chết. Hắn không phải là người tốt. Thiếp đã từng nhìn thấy hắn dẫn một nhóm mấy người đến dưới chân núi cướp đàn bà để cưỡng dâm. Có khi bị hãm hiếp đến chết tại chỗ. Giết hắn để báo thù cho những nữ tử vô tội"
Tiểu Ngưu nghe xong tức giận, gật đầu, đưa đao cho Xuân Viên, xem nàng định xử lý tên Vương Cửu Sơn đang nằm bất động này thế nào...
Xuân Viên cầm đao đi đến, tay có điểm run rẩy, nói: "Tiểu Ngưu à, thiếp sống đến giờ, đừng nói sát tử giết người, ngay cả giết gà thiếp cũng chưa từng giết nữa. Chàng làm đi."
Tiểu Ngưu thấy hình dáng nàng kinh hãi run sợ, cũng không làm khó nàng. Hắn cầm lại đao đi đến, vung lên một đao rồi chém xuống, cắt rời thủ cấp của Vương Cửu Sơn. Cái đầu giống như quả bóng lăn ra xa, máu tươi bắn tung tóe, thấy Xuân Viên thét lên một tiếng, bưng mặt quay người đi...
Tiểu Ngưu lau vết máu trên đao, sau đó dẫn Xuân Viên ra cánh rừng, lên xe tiếp tục lên đường.