Nguyệt Lâm nói: "Ngày đó ta vốn muốn chờ ngươi rồi cùng đi nhưng sư tỷ không đồng ý. Lý do tỷ ấy đưa ra ta thấy rất có lý."
Nghe nói là chủ ý của Nguyệt Ảnh, Tiểu Ngưu càng thêm hiếu kỳ, hỏi: "Lý do gì khiến nàng nhẫn tâm bỏ ta đi?"
Nguyệt Lâm ép sát lên người Tiểu Ngưu, mỉm cười đáp: "Nói ra cũng được nhưng chàng không được giận người ta nhé."
Tiểu Ngưu nheo mắt hỏi: "Cớ gì ta lại giận nàng, nàng là cô nương yêu quí nhất của của ta, quan hệ của hai ta, bất kỳ ai cũng không thể so được."
Nguyệt Lâm do dự một lát mới nói: "Là như vầy. Sư tỷ nói cần khảo nghiệm chàng chút ít. Chàng bình thường chẳng phải luôn miệng nói yêu mến người ta hay sao, tỷ ấy muốn dùng cách này để khảo nghiệm chàng."
Tiểu Ngưu nhíu mày hỏi: "Khảo nghiệm ta thế nào?"
Nguyệt Lâm hồi đáp: "Chàng thường nói thích người ta, yêu người ta, người ta lúc nào cũng tin là thật. Nhưng sư tỷ lại bảo nam nhân không đáng tin như vậy được, bảo ta cùng sư tỷ về núi, xem chàng có đuổi theo hay không. Nếu chàng đến Lao Sơn tìm người ta, điều đó chứng tỏ trong lòng chàng vẫn có ta, bằng không, loại nam nhân ấy cũng không đáng cho ta lưu luyến."
Tiểu Ngưu nghe vậy thầm nghĩ, Nguyệt Ảnh thực ra rất quan tâm đến Nguyệt Lâm. Sau này lúc ta gặp nàng nhất định sẽ xả cho nàng một trận. Người ta nói chuyện yêu đương tâm tình, cô lại xía mũi vào làm gì? Dù sao cô cũng chẳng muốn làm nữ nhân của ta. Lại nghĩ đến Nguyệt Ảnh đích thân nói với mình là sắp lấy chồng, trong lòng hắn càng thêm khó chịu.
Tiểu Ngưu lại hỏi: "Lần này nàng đã thấy trái tim ta rồi đó, chẳng phải ta đã vượt một quãng đường rất dài để đến đây hay sao?"
Nguyệt Lâm mỉm cười đáp: ""Khảo nghiệm lần này, tạm thời thông qua. Lần tới sẽ khó khăn hơn nhiều đó."
Tiểu Ngưu bực mình nói: "Nàng có biết ngày đó nàng bỏ đi rồi, trong lòng ta buồn bực đến độ nào không. Ta còn tưởng nàng muốn vứt bỏ ta lại chứ, nghĩ chuyện đó ta thiếu chút nữa đã khóc lớn lên rồi."
Nguyệt Lâm vòng tay ôm lấy cổ hắn xoa dịu: "Chỉ sợ chàng nói một đằng nghĩ một nẻo thôi? Người ta không ở bên cạnh chàng, chàng càng thoải mái. Chàng vui vẻ với cô nào cũng chẳng ai quản đến. Tự do như vậy lại nghĩ rằng có người ta bên cạnh, chàng mới thật là bất tiện đó."
Tiểu Ngưu nhếch môi cười: "Ta là một chính nhân quân tử, sẽ không cùng cô nương khác vui vẻ đâu. Nàng đừng nghĩ oan cho ta."
Nguyệt Lâm hừ giọng nói: "Còn tưởng ta không hay sao. Việc chàng làm người ta đều biết khá rõ. Nhưng người ta không trách chàng đâu. Ta biết mình có thiếu sót, nên chẳng thể yêu cầu chàng khắt khe được. Chỉ cần trong lòng chàng nghĩ đến ta là được rồi."
Tiểu Ngưu nghe vậy rất cảm động, ôm ghì nàng vào ngực nói: "Đừng nói nghe đáng thương vậy chứ, ta đâu có ý ghét bỏ nàng, hơn nữa, việc đó còn chưa rõ ràng, nếu một ngày nàng biết rõ cả rồi, có lẽ không phải nuối tiếc như vầy."
Tiểu Ngưu chính là ám chỉ chuyện nàng bị thất thân. Nguyệt Lâm vẫn luôn nghĩ chuyện mình thất thân là nỗi nhục. Người khác còn biết họ đã thất thân thế nào, còn nàng, ngay cả thất thân với ai cũng không biết. Sau này phải tìm gặp Hắc Hùng Quái hỏi mới rõ được.
Tiểu Ngưu không muốn Nguyệt Lâm thêm đau lòng, liền đổi đề tài. Hắn đặt một tay lên ngực nàng, miệng nói: "Giang tỷ tỷ à, gần đây nàng có nhớ ta không?"
Nguyệt Lâm nghe lời này, trong lòng thấy ấm áp, liền trả lời: "Đương nhiên là có nhớ, nếu không thì đời nào người ta đến tìm chàng như vầy."
Tiểu Ngưu cươi khì khì, lại hỏi tiếp: "Vậy có muốn không? Muốn cùng nam nhân làm chuyện đó không?"
Tiểu Ngưu vẫn không buông tha, hỏi dồn tới: "Rốt cuộc là có hay không."
Ánh mắt Nguyệt Lâm đảo tròn nói: "Còn chàng?"
Tiểu Ngưu cười hà hà nói: "Chuyện đó còn phải hỏi? Đương nhiên là mỗi ngày ta đều muốn, đều mong được nằm đè trên người nàng, khiến cho nàng 'xuân thủy trường lưu', khiến cho nàng sướng đến mê muội rồi."
Nguyệt Lâm hừ giọng mắng yêu: "Là chàng nói chứ không phải người ta nói nhé."
Bàn tay hắn đặt trên ngực nàng day qua day lại, vừa lớn vừa đàn hồi, nắn bóp thật dễ chịu, sức nóng hầm hập từ trong thấu qua lớp áo ra ngoài. Mắt Tiểu Ngưu dán chặt lên nơi đó, miệng khen ngợi: "Giang tỷ tỷ à, chỗ này của nàng thật tuyệt, sờ nắn bao nhiêu cũng không thấy đủ."
Nguyệt Lâm bị hắn nghịch ngợm một hồi, trong lòng đã phát sốt, rên rỉ đáp: "Nếu chàng thích thì tùy ý chàng muốn làm gì cũng được, dù sao người ta sớm đã là người của chàng rồi."
Mấy lời êm ái này như tiên nhạc rót vào tai Tiểu Ngưu. Hắn nhớ lại thời gian trước cùng Nguyệt Lâm hoan ái. Nguyệt Lâm là nữ nhân đầu tiên của minhg, nàng là người đầu tiên cho mình hưởng mùi vị nam hoan nữ ái. Trong số ít nữ nhân của mình, nàng là người gần gũi nhất.
Tiểu Ngưu hôn khẽ lên mặt nàng nói: "Đến đây rồi thì đừng đi nữa, ở lại bồi tiếp ta, hai ta đã vài ngày không làm chuyện đó rồi."
Nguyệt Lâm né đầu sang một bên, tránh để hắn hôn lên môi, miệng nói: "Một lát nữa người ta phải rời đi, ta không thể ở đây qua đêm được. Nếu để người trong sư môn biết được thì không tốt chút nào."
Tiểu Ngưu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng rồi nói: "Còn muốn chạy hả, phải cùng ta vui vẻ sau đó mới được bỏ đi, bằng không, ta sẽ không buông nàng ra đâu."
Dứt lời lại dùng miệng bít chặt đôi môi nàng lại.
Âu yếm vuốt ve, hai người càng lúc càng thêm cuồng nhiệt. Hai tay Nguyệt Lâm ôm chặt cổ Tiểu Ngưu, đầu lưỡi đưa qua mặc cho hắn thỏa thuê hưởng thụ. Tiểu Ngưu hăng hái dò tay "Thị sát" khắp nơi trên người nàng, sờ nắn vuốt ve đến mê muội. Công phu của hắn tiến bộ rất nhiều khiến hơi thở Nguyệt Lâm trở nên dồn dập, mặt đỏ như ráng chiều, dục vọng càng ngày càng mạnh.
Vừa hôn qua hôn lại, hai người vừa ngả xuống giường, lăn qua lộn lại, ta nằm trên nàng một hồi, nàng lại đè lên ta một lát, hai đôi môi dán lại, hai đầu lưỡi đấu nhau cuồng nhiệt. Vừa hôn, đôi tay vừa cào loạn trên thân thể đối phương. Một lát sau quần áo hai người đều rớt xuống. Bắt đầu cuộc chiến thực sự.
Tiểu Ngưu để nàng nằm xuống, còn mình phủ trên người nàng, hôn từ trán hôn tràn xuống dưới, mê mẩn phi thường. Hai tay còn theo hỗ trợ, khiến cho Nguyệt Lâm không ngừng khúc khích, hơi thở gấp gáp, vong tình nói: "Tiểu Ngưu à, chàng càng ngày càng lợi hại đó. Người ta không phải đối thủ của chàng rồi."
Tiểu Ngưu cười hắc hắc đáp: "Đêm nay ta nhất định khiến nàng sướng mê người, nếu không nàng không được phép rời đi đâu."
Nói đến đó, miệng hắn đã xuống đến vùng eo nàng.
Nguyệt Lâm lõa thể rất đẹp, chẳng những thân hình hoàn mỹ, da dẻ còn trắng nõn mịn màng, không hổ là Lao Sơn đệ nhị mỹ nhân. Đặc biệt dáng vẻ nàng lúc động tình lại càng thêm dụ hoặc. Chỉ thấy đôi mắt nàng khép hờ, tiếu kiểm ửng hồng, đôi môi mở hé ra rồi khép lại, còn hai tay ôm lấy đầu hắn, tựa như muốn cổ vũ. Đôi chân thon dài nảy nở khi thì duỗi thẳng, lúc thì cong oằn, khi giương lên cao, lúc giang rộng, đôi khi còn khép chặt lại. Đương nhiên là khép không mạnh lắm, vì Tiểu Ngưu còn đang phục vụ nơi hạ thân của nàng.
Rốt cuộc Tiểu Ngưu cũng xuống đến nơi mê người nhất của nàng, lớp lông mềm mại sáng loáng, ánh nước lấp lánh. Xuân thủy của nàng đã bắt đầu rỉ ra không ít.
Tiểu Ngưu quỳ xuống, kéo cao hai chân nàng lên, đỡ lấy đồn bộ đặt lên đùi mình, ánh mắt say mê ngắm nhìn hạ thân của nàng. Nơi đó đã đạt đến trạng thái dụ người nhất. Nổi bật dưới lớp nhung mao là khe thịt phấn hồng he hé mở đang rỉ ra một dòng suối nhỏ, thấm ước cả tiểu cúc hoa phía dưới. Hình ảnh này cho thấy Nguyệt Lâm đã đại động xuân tình. Hai cánh hoa hồng còn thêm đôi chân trắng nõn, cần cổ ngọc ngà, nhũ phong cao vút, khuôn mặt si mê, khiến Tiểu Ngưu kích động không kiềm chế nổi.
Hắn giữ lấy hai chân Nguyệt Lâm, há miệng thật lớn "Ngoặm" vào tiểu huyệt của nàng. Nhiệt khí phun trào khiến Nguyệt Lâm gần như ngất lịm. Tiểu Ngưu thè lưỡi liếm láp hai lá thịt mỏng ở hai bên, Nguyệt Lâm run rẩy rên la: "Nam nhân yêu quí của thiếp, chàng liếm giỏi quá, khiến người ta muốn phát điên lên rồi. Uhm, thêm vài cái nữa, đừng dừng lại."
Nguyệt Lâm vừa hưởng thụ nam nhân phục vụ, vừa đặt tay lên nắn bóp ngực mình. Đến lúc này, nàng đã trở thành một đãng phụ, phóng đãng một cách đáng yêu, một cách mê người.
Tiểu Ngưu còn thi thố tài năng trên tiểu đậu đậu của nàng, hôn liếm rồi lại cắn nhẹ khiến Nguyệt Lâm lắc đầu rên rỉ mê man, dâm thủy chảy ra như suối. Tiểu Ngưu còn đẩy đầu lưỡi vào sâu giữa cánh hoa, loạn động một hồi, giống như muỗng khuấy mật ong, khiến cho Nguyệt Lâm thêm một lần thụ hưởng ích lợi của nam nhân.
Hắn cũng không bỏ qua đóa tiểu cúc hoa. Trước tiên hắn dùng miệng dẫn dâm thủy xuống đó, sau đó lại liếm láp mĩ vị nơi đó, hôn hít liên hồi làm Nguyệt Lâm rên gào không ngớt. Hắn lại dùng ngọn tay đùa nghịch nơi đó, day nhẹ, rồi vừa vuốt vòng quanh vừa khẽ ấn vào trong, Nguyệt Lâm không ngừng van xin: "Hảo nam nhân của thiếp, mau đút vào đi, thiếp không chịu được nữa rồi. Chàng còn như vậy nữa, thiếp sẽ chết mất."
Tiểu Ngưu không đáp ứng mà vẫn tiếp tục hôn liếm vùng đất mẫn cảm của nàng, muốn nàng phát điên lên mới thôi. Nguyệt Lâm không biết lấy dũng khí từ đâu, đẩy hắn ngã ngửa ra rồi nằm đè lên người hắn. Nàng thấy tiểu gia hỏa của hắn đã sớm dựng đứng như cột cờ, quy đầu căng cứng vừa to lớn vừa đỏ hồng. Nhìn thấy nó, nàng như say rượu. Nàng kích động quỳ dưới hạ thân Tiểu Ngưu, giọng nói như rên rỉ: "Tiểu Ngưu à, vật này của chàng thật tuyệt, đã trở nên dọa người như vậy rồi. Thiếp rất thích nó."
Tiểu Ngưu thấy Nguyệt Lâm kích động như vầy liền nói: "Đã thích nó như vậy thì nuông chiều nó một chút. Chỉ cần nàng đối tốt với nó, nhất định nó sẽ không xử tệ với nàng."
Dứt lời, hắn nhìn Nguyệt Lâm khiêu khích.
Nguyệt Lâm cười mắng: "Chàng thật xấu, mỗi lần làm tình đều bắt người nuốt trọn nó. Có ngày thì cắt nó gãy đoạn không biết chừng."
Dứt lời, hai tay nàng nắm lấy đại gia hỏa đó, đầu tiên là áp mặt lên đó cọ sát, một lát sau mới chìa cái lưỡi thơm tho quẹt qua quẹt lại. Nàng liếm vừa nhiệt tình vừa uyển chuyển kinh người, một chút cũng không hề kém cạnh Tiểu Ngưu hồi nãy làm với nàng. Điều này khiến Tiểu Ngưu dương dương tự đắc trong lòng, hắn biết Nguyệt Lâm quả thực yêu hắn chân thành.
Tiểu Ngưu bị kích thích, thở hồng hộc như trâu. Nguyệt Lâm sợ hắn liếm chỗ đó thế nào thì Tiểu Ngưu cũng sợ y như vậy. Đôi môi đỏ mọng của nàng vừa tiếp xúc với nơi đó, hắn lập tức muốn vỡ tung ra.
Hắn khen ngợi: "Giang tỷ tỷ à, nàng liếm giỏi lắm. Càng ngày càng tiến bộ đó. Sau này mỗi ngày ta đều ở bên nàng để nàng phục vụ như vầy mới thật là hạng phúc."
Nguyệt Lâm nghe hắn khen ngợi, đương nhiên lại càng hăng hái. Khi nàng nuốt trọn quy đầu vào miệng, Tiểu Ngưu quả thực kích động đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Đến lúc này Tiểu Ngưu đích thực không thể nhẫn nại hơn được nữa, hắn ngồi bật dậy, đẩy Nguyệt Lâm nằm ngửa ra giường, thiết bổng gia hỏa đâm lút vào giữa hai cánh hoa. Khoảnh khắc vật đó cắm vào, Nguyệt Lâm rên lớn khiến bên ngoài cũng có thể nghe thấy, thanh âm đầy mê muội. Cái chuyện này chẳng ai là không thích cả. Cùng lúc đó, Tiểu Ngưu cũng đạt đến cực hạn khoái cảm, tâm lí lại càng thêm kiêu ngạo.
Tiểu Ngưu vừa ầm ập tấn công vừa hỏi: "Giang tỷ tỷ, cảm giác thế nào?"
Nguyệt Lâm uốn người dạng chân phối hợp với động tác của hắn, đáp: "Tuyệt, tuyệt lắm, dễ chịu chẳng kém gì những lần trước. Người ta sướng muốn chết đi được."
Vừa nói vừa ôm ghì lấy hắn, từ hồ muốn cùng hắn hợp làm một thể.
Tiểu Ngưu bắt đầu làm chuyện này mới hiện lộ ra thực lực hùng hậu. Đồ vật của hắn được Nguyệt Lâm cưng nựng, chiều chuộng đã cương lớn. Nguyệt Lâm cảm nhận rõ nó vừa cứng, vừa thô, lại mạnh mẽ, nóng hổi. Nàng càng lúc càng si mê vật đó của Tiểu Ngưu, lòng mê luyến của nàng với hắn càng ngày càng sâu sắc.
Tiểu Ngưu làm một hơi vài trăm lượt, uy lực đại gia hỏa càng lúc càng mạnh mẽ khiến Nguyệt Lâm sảng khoái rên ừ ự, mỗi âm thoát ra đều cho thấy nàng sướng thế nào. Kéo dài thêm chốc lạt, hắn đỡ hai chân Nguyệt Lâm lên, chân tay chống xuống giường, hạ thân lơ lưng, không cần dùng tay hỗ trợ, đại gia hỏa cọ sát vài lượt bên ngoài huyệt khẩu của nàng rồi 'pách' một tiếng đâm sâu vào, âm thanh đó thật dễ chịu khiến dục hỏa hai người càng mạnh thêm.
Tư thế này khiến gia hỏa của hắn có thể vào đến chỗ sâu nhất, công kích Nguyệt Lâm càng lớn hơn. Mỗi lần đút vào như vậy đều mang lại cho nàng thứ khoái cảm bị chinh phục. Đồng thời, Tiểu Ngưu cũng có thể nhìn thấy những biến hóa nhỏ nhất trên khuôn mặt nàng sau mỗi lần công kích.
Nguyệt Lâm giống như ruộng nương, ẩn chứa đầy hy vọng. Còn Tiểu Ngưu chính là lưỡi cày, cải tạo vùng đất đó thêm bằng phẳng và tràn ngập sinh cơ. Dưới cố gắng của hắn, tâm thái Nguyệt Lâm nhẹ nhàng, phiêu phất thăng hoa.
Tiểu Ngưu khi thì làm như gãi ngứa đế giày, nhẹ nhàng thong thả, lúc thì giống roi da quất mạnh, rát bỏng từng cơn. (1). Bất luận là thế nào cũng khiến Nguyệt Lâm gào thét thỏa mãn. Nàng càng lúc càng thấy mình không thể rời khỏi được gã tiểu nam nhân này.
Hắn làm một hơi đưa Nguyệt Lâm đến cao trào. Đạt đến cực độ khoái cảm, tiếng rên của nàng vừa dài vừa tắc nghẹn, vô cùng mê người. Tiểu Ngưu dừng hành động, để mặc đồ vật thô dài của mình ở trong sâu giữa hai cánh hoa, hưởng thụ cảm giác ướt át và giãn nở kì diệu.
Hai tay Nguyệt Lâm ôm lấy cổ hắn. Tiểu Ngưu hôn lên khuôn mặt hồng rựng của nàng nói: "Giang tỷ tỷ, hảo nữ nhân của ta, đại mỹ nhân của ta. Lần này nàng đã ăn no chưa?"
Nguyệt Lâm ư ử, đôi mắt long lanh khép hờ, đáp: "Không ngờ loại hưởng thụ này càng làm càng tuyệt, người ta quả thực rất lưu luyến nó."
Tiểu Ngưu cười nói: "Nếu nàng thích, chúng ta sẽ làm thường xuyên là được mà."
Nguyệt Lâm lắc đầu: "Hiện giờ có thể làm, nhưng chàng gia nhập Lao Sơn phái, lên núi trở thành đệ tử chính thức rồi, muốn làm cũng khó. Trên ấy nhiều người, tai vách mạch rừng, không thể không đề phòng được. Nếu để người khác phát hiện ra thì hai ta xui xẻo rồi."
Tiểu Ngưu thuận miệng hỏi: "Không ít nam đệ tử trên Lao Sơn thích nàng đúng không?"
Nguyệt Lâm đắc ý: "Còn phải hỏi sao? Người yêu thích thiếp không ít hơn sư tỷ đâu. Chàng biết tại sao không?"
Tiểu Ngưu đáp không cần suy nghĩ: "Ta biết chứ. Dung mạo hai người không hơn kém nhau bao nhiêu nhưng tính cách lại khác biệt rất lớn."
Nguyệt Lâm nhìn kỹ Tiểu Ngưu nói: "Vậy chàng nói thử đi, người ta cùng sư tỷ Đàm Nguyệt Ảnh ai khiến nam nhân yêu mến hơn?"
Tiểu Ngưu nghe vậy bật cười, đưa tay vuốt ve nhũ phong của nàng, miệng đáp: "Nam nhân khác ta không biết, còn với ta, ta vẫn yêu nàng hơn."
Lần này hắn không hề nói dối.
Nguyệt Lâm cả mừng hỏi: "Vì sao?"
Tiểu Ngưu hồi đáp: "Lý do rất đơn giản. Đó là tính cách của nàng vừa tốt, vừa nhiệt tình, lại rất dễ gần, không giống Đàm Nguyệt Ảnh, vừa lạnh như băng, vừa kiêu ngạo, người ta nhìn thấy đã sợ, lại càng không dám hồ tư loạn tưởng đối với nàng ta."
Khuôn mặt Nguyệt Lâm tươi như hoa nở, vỗ lên vai hắn nói: "Tiểu Ngưu à, chàng nói lời này quả là có trình độ. Chàng đánh giá không sai, sư tỷ thiếp quả là người như thế. Người bình thường không dám tiếp cận tỷ ấy, cả ngắm nhìn tỷ ấy cũng chẳng có mấy người đủ gan. Nhưng tâm địa của tỷ ấy vẫn rất tốt đó."
Tiểu Ngưu cười hì hì: "Đương nhiên ta biết. Ta chưa bao giờ nói sư tỷ nàng là người xấu cả."
Trong lòng hắn thầm nhủ, Nguyệt Ảnh là người xấu hay người tốt không quan trọng, quan trọng chính là tương lai nàng về tay ai. Theo mình thấy, nàng cũng không phải quá ghét bỏ gì mình nên mình phải hết sức cố gắng để nàng trở thành một trong những lão bà của mình. Nàng lạnh lùng thì sao? Nàng kiêu ngạo thì sao? Mình nhất định phải khiến nàng phát hỏa, bắt nàng ngoan ngoãn ở bên cạnh mình. Nếu có thể chinh phục được mĩ nữ như thế, chính là niềm hãnh diện lớn nhất của nam nhân rồi.
Hắn thoải mái cười, tinh thần xao lãng khiến cho tiểu gia hoa rúng động. Nó run lên khiến Nguyệt Lâm giật bắn người. Vật đó đang cắm ngập, khít chặt bên trong mang lại cho hai người thứ khoái cảm hòa hợp đầy thỏa mãn. Hai người đều cảm thấy đây là lúc họ gần gũi nhất, thân thể liên thông khiến tâm linh công hưởng, tình cảm song phương càng thêm sâu nặng.
Nguyệt Lâm ưỡn người, đôi môi đỏ mọng hôn loạn trên mặt Tiểu Ngưu. Âm thanh rên rỉ từng đợt hừ hừ qua khe mũi. Tiểu Ngưu là người lão luyện ở mặt này, hắn biết nàng động tình. Thế là hai tay nắm lấy hai bầu nãi tử của nàng, hạ thân bắt đầu hoạt động, từng nhát, từng nhát một, mỗi nhát đều mãnh liệt tràn đầy uy lực.
Một lát sau, Nguyệt Lâm lại bắt đầu thế cưỡi ngựa. Nguyệt Lâm lúc này là đẹp nhất. Nàng 'nuốt' gọn gia hỏa của Tiểu Ngưu, sau đó nhấp nhô chuyển động, oằn người loạng choạng, kiều đồn bóng loáng mịn màng, hai bầu nãi tử như hoa sen trong gió, đẹp không tả nổi. Tiểu Ngưu nhìn mê mẩn, tay vừa đưa lên nắn bóp, hạ thân vừa phối hợp với động tác của nàng, lút vào lại lút vào, giúp Nguyệt Lâm bớt hao tổn khí lực, hai bên giao hoan càng thêm mãnh liệt.
Đầu Nguyệt Lâm ngửa lên, mái tóc tung bay, máu toàn thân sôi trào. Tình nàng vốn nhiệt thành, ở mặt này lại càng nồng nhiệ hơn, bình thường nàng còn vài phần e dè, nhưng lúc này hoàn toàn không lo lắng gì cả. Đầu óc nàng tựa hồ trắng xóa. Mục đích của nàng chỉ còn tiếp tục, tiếp tục thỏa thuê hưởng lạc, thỏa thuê phóng đãng, mặc sức cùng người yêu quí hưởng thụ khoái cảm. Một trong những mục đích để con người tồn tại chính là hưởng thụ mà.
Một lát sau, không cần Tiểu Ngưu hao lực, Nguyệt Lâm cứ như vậy cuồng loạn, rong ruổi, phát huy, gắng sức, không chờ đổi tư thế khác, nàng đã lên đến cao trào, rồi như một lớp bùn nhão đổ sập xuống người Tiểu Ngưu, nằm bất động. Tiểu Ngưu thấy nàng cao hứng như vậy bèn tiếp tục chiến đấu, lại cưỡi trên người nàng, sau khi tận hứng mới phóng khai hết số tinh hoa nóng hổi vào người nàng.
Cuộc chiến kéo dài liên miên, cuối cùng cũng đến nửa đêm. Tiểu Ngưu vuốt tóc nàng, không muốn nàng rời đi. Nguyệt Lâm nói với hắn: "Thiếp phải quay về rồi. Thiếp đã hứa với sư nương là nhất định sẽ về, bà muốn biết tình hình của chàng. May mà sau này chúng ta còn nhiều thời gian, nên không cần tiếc rẻ lần chia tay này."
Tiểu Ngưu không còn cách nào khác, đành nghe theo nàng. Hắn hỏi: "Theo nàng, khi nào ta lên núi thì tiện?"
Nguyệt Lâm nghĩ một lát rồi nói: "Thiếp nghĩ chàng đừng lên núi vội. Chờ thiếp về thương lượng cùng sư nương rồi sẽ báo lại. Nhật định sẽ kiếm thời điểm phù hợp nhất, cơ hội tốt nhất để sư phụ chú ý đến chàng. Nhưng vậy mới có lợi cho chàng."
Tiểu Ngưu cười khổ nói: "Ta thấy hay là đừng để ông ấy chú ý đến ta nhiều quá, nếu ông ấy để ý ta rồi, một khi phát hiện ra chuyện riêng của chúng ta, e rằng ông áy sẽ không tha cho ta mất. Nếu không phải chặt rơi đầu thì sai lệch cũng không nhiều lắm."
Nguyệt Lâm nói: "Chỉ cần chúng ta thận trọng một chút là được mà."
Tiểu Ngưu đột nhiên hỏi: "Nghe nói Đàm Nguyệt Ảnh với sư huynh nàng sắp thành thân phải không?"
Nguyệt Lâm gật đầu đáp: "Đúng vậy! Tầm khoảng hai tháng nữa."
Tiểu Ngưu hừ giọng: "Gã Mạnh tử hùng đó chẳng ra gì nhưng thật có diễm phúc. Kiếp trước hắn hắn tu luyện thế nào mà may mắn vậy. Chỉ là không biết nếu hắn cưới Đàm Nguyệt Ảnh có được thuận lợi như thế hay không."
Trong lòng hắn thầm nhủ, có Tiểu Ngưu ta ở đây, ngươi đừng mong dễ dàng như vậy. Ta đã ngắm trúng Nguyệt Ảnh, không thể để ngươi dễ dàng cướp nàng đi được. Đừng thấy Tiểu Ngưu này không có bản lãnh gì, khi thời điểm mấu chốt đến, thà rằng ta quyết đấu với ngươi chứ không thể để ngươi vào động phòng được. Ngươi muốn vào động phòng thì phải giết chết ta rồi bước qua xác ta mới được.
Nguyệt Lâm mỉm cười nói: "Sư huynh này của thiếp chàng cũng gặp qua rồi, mặc dù y không được xuất sắc như sư phụ, tâm khí lại cao ngạo nhưng y cũng không kém đâu, còn được giang hồ công nhận là một trong những thiếu niên triển vọng nhất đó. Sư phụ nói, với điều kiện của sư huynh, chỉ cần y bỏ công khổ luyện, tương lai nhất định sẽ có thành tựu."
Tiểu Ngưu cười trừ: "Chỉ mong đúng như vậy."
Trong lòng lại nghĩ thầm, vị sư huynh này của nàng thực sự trong ngoài bất nhất. Trước kia ta cũng chỉ cho rằng y có chút tật xấu, còn bây giờ xem ra hắn thực sự là một tên đáng sợ. Loại người này đôi khi để đạt được mục đích của mình, e rằng cả cha ruột cũng có thể mang đi rao bán. Người như vậy, có chuyện gì là không dám làm đây? Chỉ là trước mặt Nguyệt Lâm, Tiểu Ngưu không muốn tố cáo bản chất của y. Hắn thực sự muốn nói với nàng, Mạnh Tử Hùng đã đối đãi thiên kim của Kim Lăng vương - Vân Phương quận chúa thế nào.
Nguyệt Lâm nói tiếp: "Sao hả, sư huynh ta muốn kết hôn với sư tỷ ta khiến chàng mất hứng có phải không? Người ta biết rõ phẩm hạnh của nam nhân các người rồi, đều là loại 'ăn bát nhỏ, nhìn nồi lớn' (2) cả thôi. Chàng thích sư tỷ của ta, người ta biết lắm. Nhưng cũng chỉ được yêu mến thôi đó, đừng vì tỷ ấy mà bất chấp tất cả. Chàng cũng biết sư tỷ không ưa gì chàng. Chàng đừng lãng phí thời gian nữa."
Nghe thấy câu này, trong lòng Tiểu Ngưu quặn lại. Đạo lý ấy, hắn còn chưa biết hay sao? Những chuyện khiến người ta động lòng này, đôi khi thật kì lạ, nó càng khiến người ta cảm thấy không thể với tới bao nhiêu lại càng khiến người ta mong có được niềm kiêu hãnh khi đạt tới thành công bấy nhiêu.
Hắn từng nghĩ đến nhiều khả năng để kéo Nguyệt Ảnh về với mình. Nhưng chúng đều như như sương sớm, tan biến rất nhanh mà không sót lại dấu tích gì.
Ngày kế tiếp Tiểu Ngưu không có việc gì làm, đành dạo bước ở trấn nhỏ dưới chân Lao Sơn, chờ Nguyệt Lâm đến báo cho mình biết ngày lên núi. Trấn nhỏ này không lớn lắm, dân cư càng không thể coi là nhiều, thỉnh thoảng lại thấy có vài đạo sĩ đi lên núi, xem hình dáng có vẻ là người nơi khác đến và có quan hệ với Lao Sơn phái.
Nơi này chỉ có mấy đường cái, còn lại đều là hẻm nhỏ. Tiểu Ngưu một mình bước đi chậm rãi trên đường, tâm tình vẫn còn khá vui vẻ. Chỉ cần lên được Lao Sớn, mình sẽ chuyên tâm học bản lĩnh, thỉnh thoảng còn có thể cùng mỹ nhân vui vẻ một phen. Người sống như thế cũng coi là hoàn mỹ rồi. Đợi Tiểu Ngưu này học bản lĩnh giỏi rồi quay trở lại giang hồ, kiến lập sự nghiệp. Khi đó nhất định sẽ khiến lão ba nói không lên lời.
Rảo bước một hồi đến một hẻm nhỏ thì từ bên trong truyền ra tiếng quát mắng. Trong lòng hắn thắc mắc, giữa ban ngày ban mặt, ở đây xảy ra chuyện kì lạ gì vậy? Hắn bước vào trong ngõ để xem, chỉ thấy một thiếu nữ đang bạo hành hai gã nam nhân, tay nàng bạt tai, miệng nàng chửi mắng. Hai gã đó bị nàng đánh cho sưng vêu mặt nhưng vẫn bất động, ngoan ngoãn chịu đòn.
"Hai tên khốn kiếp các ngươi, sau nào có dám làm loạn nữa không?" Thanh âm lảnh lót vang lên, thiếu nữ đang quay lưng về phía Tiểu Ngưu giận dữ cật vấn.
"Cô nãi nãi à, tiểu nhân không dám nữa." Hai gã cúi đầu, bộ dạng không gượng dậy nổi.
"Cho các ngươi hay, sau này cấm tiệt suy nghĩ bậy bạ về ta, nếu để ta biết được tâm ý của các ngươi, ta sẽ chặt đầu bọn ngươi xuống là bóng đá." Thanh âm lảnh lót của nàng lại vang lên.
Tiểu Ngưu nghe kĩ âm thành này cảm thấy nàng là người quen, hắn lập tức nghĩ ra. Vừa nhớ ra, nét mặt hắn liền nở nụ cười vui vẻ. Thân hình thiếu nữ này thon thả yểu điều, trang phục phấn hồng, bờ mông tròn lẳn, mặc dù không có dụ hoặc nhục cảm như sư nương nhưng cũng mê người không kém.
Tiểu Ngưu tham lam ngắm nghía vài lượt mới bước vào. Vừa đến bên cạnh nàng, Tiểu Ngưu đột nhiên mắng: "Hai thằng hỗn đản, lần sau còn dám làm bừa sẽ kêu tiểu báo tử ăn thịt các ngươi, gặm đến mảnh xương cũng không còn."
Hai gã đó lập tức sợ hãi kêu lên: "Tiểu nhân không dám".
Xoạt một tiếng, thiếu nữ đó xoay người lại, khuôn mặt đang đỏ rựng vì phẫn nộ, vừa nhìn thấy Tiểu Ngưu liền chuyển giận thành vui, khóe miệng nhỏ nhắn tách ra để lộ hàm răng đều đặn.
"Hắc, ta còn tuởng ai cả gan dám vô lễ với ta như vậy. Thì ra là tên tiểu tử ngươi, ngươi còn sống à?" Thiếu nữ vung tay đấm một cái lên ngực hắn, miệng cười khúc khích.
Tiểu Ngưu chịu một đấm "Nựng nịu" này mới nắm lấy tay nàng nói: "Quỷ Linh à, chuyện này là sao?
Vừa nói hắn vừa đưa mắt dò hỏi về phía hai tiểu tử kia.
Quỷ Linh chỉ hai gã mặt mày rũ rượi đó, thái độ hung tợn đáp: "Hôm nay tâm tình ta không tốt, lại phát hiện ra hai tiểu tử này theo dõi ta, còn cười cợt nhả với ta. Ta nổi giận mới túm chúng vào đây đánh cho một trận. Còn may là hai tên tiểu tử này biết điều, nếu bọn chúng dám phản kháng lại ta đã sớm băm xác chúng là vạn mảnh rồi."
Nói đến đây, ánh mắt nàng trở nên sắc lạnh tựa gươm. Điều này gợi Tiểu Ngưu nhớ tới báo tử vừa đáng yêu vừa lợi hại của nàng.
Hai gã đó bị dọa khiếp, vội vàng van xin: "Cô nãi nãi, chúng tôi không dám nữa, cô bỏ qua cho bọn tiểu nhân một lần thôi."
Quỷ Linh hừ một tiếng đáp: "Hôm nay tâm tình ta khá tốt, vừa gặp lại hảo bằng hữu. Ta sẽ tha cho cái mạng chó của các ngươi."
Hai người đó mừng rỡ, liên miệng nói: "Cảm ơn cô nãi nãi. Già trẻ lớn bé cả nhà tiểu nhân cảm kích đại đức của cô."
Nói dứt lời định xoay người chạy đi.
Quỷ Linh liền quát: "Chậm đã."
Hai người đó hỏi: "Cô còn việc gì cần phân phó?"
Quỷ Linh cả giận nói: "Ta nói tha mạng cho các ngươi chứ không nói cho phép các ngươi đi. Các ngươi vô lễ với ta như vậy thì phải lưu lại vài thứ để chịu phạt chứ."
Hai gã đó liền đáp: "Trên người tiểu nhân còn một ít tiền, xin bỏ lại hết."
Quỷ Linh phì một tiếng, nói: "Bổn cô nương có cả đống tiền, cần gì thứ tiền nhơ bẩn của các người. Các ngươi nghĩ kĩ đi, nghĩ xem có vật gì đáng để lưu lại đây."
Dứt lời nàng quay về phía Tiểu Ngưu mỉm cười, nói: "Xem ngươi kìa, dường như càng vui vẻ, ngươi càng có khí khái nam tử đó."
Tiểu Ngưu vẫn nắm tay nàng không chịu bỏ ra, nói: "Đương nhiên rồi. Tiểu Ngưu ta từ trước tới giờ đều anh tuấn tiêu sái như vậy, nữ nhân thấy ta đều tìm mọi phương cách, hao tổn tâm cơ, bất chấp tất cả để nhào vào lòng ta, suốt đời theo ta."
Vẻ mặt hẳn tỏ ra kiêu ngạo khiến Quỷ Linh phì cười khanh khách, ngực nhấp nhô liên hồi.
Quỷ Linh mắng: "Miệng chó không mọc được ngà voi, nếu ngươi có bản lãnh đó, sao không sớm cưới lấy một đống vợ, một lố tình nhân đi. Ngươi chỉ giỏi khoe khoang khoác lác thôi, dù sao cũng không ai bắt tội thằng nói phét cả."
Tiếp đó, ánh mắt nàng lại lướt qua hai gã kia, lạnh lùng hỏi: "Nghĩ ra chưa?"
Hai gã đó nói: "Chúng tôi ngoài vài đồng tiền ra chẳng còn gì khác, không biết cô nãi nãi muốn lấy gì?"
Quỷ Linh thoát khỏi tay Tiểu Ngưu, từ từ bước lại, cúi người xuống trừng mắt nói: "Các ngươi không phải ngu, ta đã nói muốn các ngươi lưu lại một vật trên người, không nhất thiết phải là tiền bạc hay bảo vật gì đó. Chỉ cần cái mũi, con mắt, lỗ tai hay tay chân gì cũng được. Lần này các ngươi hiểu rõ chưa?"
Nói rồi ánh mắt lướt qua người bọn chúng, giống như đang tìm bộ vị thích hợp.
Hai gã đó nghe vậy xương đầu muốn mềm ra, quỳ phạch một tiếng trên mặt đất, cầu xin: "Cô nãi nãi, cầu cô tha thứ cho bọn ta đi. Bọn ta sau này nhất định sẽ làm người tốt, không làm chuyện sai trái nữa."
Quỷ Linh xua tay nói: "Không được. Hôm nay tâm tình ta rất tốt nên mới đặc biệt khai ân với hai người, không giết các ngươi đã là đặc biệt khoan hồng rồi. Nếu là bình thường, ta sẽ mang các ngươi làm cơm cho tiểu báo tử. Nhanh lên, lưu lại một chân hay một cácnh tay? Tính ta kiên nhẫn nhưng chỉ có hạn thôi."
Nói đến đây, thanh âm của nàng trở nên sắc lạnh, đầy vẻ chua ngoa.
Tiểu Ngưu nhìn biểu hiện của Quỷ Linh, một câu cũng không nói, muốn xem có phải nàng định làm thật không. Hắn nghĩ, Quỷ Linh chỉ dọa bọn chúng thôi.
Hai gã đó nghe thấy phải bỏ lại một tay hoặc một chân liền toát mồ hôi lạnh, không hề muốn thân thế mình bị sứt mẻ. Thế là Giáp nói để Ất lưu lại một tay, Ất lại bảo nhường Giáp lưu lại một chân, tranh cãi không ngừng.
Quỷ Linh nghiêng đầu trừng mắt quát: "Im lặng. Hai người các ngươi là loại gì vậy? Các ngươi cũng tính là nam nhân sao? Biết thế nào là nam tử hán không, nam tử hán đại trượng phu phải thấy chết không sờn, không biết e dè, không biết sợ hãi. Các ngươi xem loại người ham sống sợ chết như các ngươi, đó đó cái loại gì hả? Đem làm cơm cho tiểu báo tử của ta cũng không đủ tư cách. Được rồi, các ngươi không cần tranh cãi nữa. Bây giờ mỗi tên lưu lại một cái chân là được."
Hai gã đó tròn xoe mắt, cuống quít dập đầu. Quỷ Linh cười khanh khách nói: "Đồ gan nhỏ xương mềm"
Nói rồi rút trong người ra một thanh tiểu đao, ngắn, bạc, sáng loáng. Quỷ Linh nhìn thanh đao thở ra một hơi nói: "Thanh đao này đã giết 998 người, thêm hai ngươi nữa là tròn 1000. Có điều các ngươi chỉ mất tay chân, nên không thể tính là giết được."
Dứt lời bèn phóng đao về phía hai gã đó.
Hai gã bị dọa sợ phát khóc: "Cô nãi nãi, bỏ qua cho bọn ta đi, bọn ta tình nguyện xin làm trâu ngựa cho cô."
Quỷ Linh hừ lạnh đáp: "Ta không cần nhiều trâu ngựa như vậy."
Tiểu Ngưu thấy hai gã đáng thương như vậy liền khuyên: "Quỷ Linh à, bọn chúng dập đầu rồi, cô bỏ qua đi. Dù sao bọn chúng cũng chưa làm gì quá đáng mà."
Quỷ Linh quay lại cười nói: "Ngươi không cần xen vào, ta tự biết chừng mực."
Dứt lời, bạch quang lóe lên, hai gã kêu thảm một tiếng, hai lỗ tai rơi trên mặt đất. Hai gã đó vội lấy tay bịt lại, máu theo kẽ ngón tay rỉ ra, chảy thành hai hàng.
Tiểu Ngưu thấy vậy giật mình phát hoảng, ngầm thở dài, nói với hai gã đen đủi đó: "Còn không mau chạy đi, không muốn giữ mạng hả."
Hai gã lúc đó mới a lên một tiếng, xoay người bỏ chạy như ma đuổi sau lưng.
Quỷ Linh trừng mắt nhìn Tiểu Ngưu nói: "Lắm chuyện quá đấy, bọn chúng đều không phải người tốt, bỏ qua cho chúng rồi sau này có thêm bao nhiêu người bị hại nữa."
Tiểu Ngưu giải thích: "Cho dù chúng là người xấu, nếu chúng không làm việc ác thì quan phủ cũng không bắt bọn chúng đâu."
Quỷ Linh gằn giọng: "Nhiều lời, ta hỏi ngươi, mấy ngày nay đã đi đâu?"
Nàng chùi sạch máu trên lưỡi đao, sau đó cất vào vỏ rồi mới quay lại chuyện của Tiểu Ngưu.
Hắn đáp: "Ta muốn đi ngắm biện, mấy ngày này đương nhiên là đang trên đường đi rồi. Còn cô, hôm ấy có bị gia nhân bắt kịp hay không, quả thực ta rất lo lắng."
Quỷ Linh nghe vậy mỉm cười nói: "Ngươi quan tâm đến ta? Nhưng mà ta sớm đã quên mất tiêu ngươi rồi."
Ngoài miệng nàng nói vậy nhưng trên mặt hiện lên nụ cười rất ngọt ngào, so với khuôn mặt vừa rồi đả thương người hoàn toàn trái ngược.
Tiểu Ngưu nghiêm túc nói: "Đương nhiên là quan tâm, cô là hảo bằng hữu của ta mà. Cô còn chưa kể cho ta biết làm thế nào có thoát khỏi đám gia nhân đó kìa."
Quỷ Linh chợt xìu xuống đáp: "Thoát cái gì chứ? Ta căn bản là thoát không nổi. Hôm đó ta chạy chưa bao xa đã bị bắt lại rồi. Bọn họ còn lập tức bắt ta về cho cha, ta phải nói mãi họ mới gia hạn cho ta thêm vài ngày để ta làm xong một việc quan trọng."
Tiểu Ngưu hỏi: "Việc gì? Có cần ta hỗ trợ không?"
Quỷ Linh đáp: "Được lắm, ta cũng mong thế."
Tiểu Ngưu lại nói: "Cô nói đi, để ta xem mục đích của cô là gì."
Quỷ Linh đáp: "Ta đã gặp mặt đàm Nguyệt Ảnh, đêm nay ta và ả sẽ đấu một trận"
Nghe vậy Tiểu Ngưu liền ngẩn người hỏi lại: "Đang yên lành, cô cùng nàng ta đánh nhau làm gì?"
Quỷ Linh hừ một tiếng đáp: "Hôm qua gặp mặt đàm Nguyệt Ảnh, ta rất không ưa tướng mạo của ả. Đêm nay gặp lại ta phải dùng bổn sự đả bại ả, tốt nhất là giết ả chết luôn."
Nói đến đây, Quỷ Linh nghiến răng, cực kỳ giận dữ.
Tiểu Ngưu không hiểu hỏi lại: "Nàng ta cùng cô có cừu oán gì? Xem chừng thù hận không nhỏ đúng không?"
Quỷ Linh trả lời: "Ta cùng ả thật ra chẳng có thù hận gì, chỉ là ta thấy ả không vừa mắt. Ta gặp qua nhiều mĩ nữ như vậy, thấy ai cũng thuận mắt, duy chỉ có ả là ta không ưa được. Ta vừa thấy ả trong đầu đã lập tức xuất hiện ý niệm muốn giết chết ả rồi."
Tiểu Ngưu à một tiếng, nhất thời hiểu ra lý do. Quỷ Linh vốn tự phụ xinh đẹp, nhưng khi nhìn thấy Nguyệt Ảnh xinh đẹp hơn nàng quá nhiều mà sinh ghen ghét, bởi vậy mới nảy sinh ý nghĩ diệt trừ.
Tiểu Ngưu không hỏi rõ điều đó mà hỏi tiếp: "Cô hẹn nàng ta, liệu nàng ta có chịu đến gặp không?"
Quỷ Linh cười giảo hoạt đáp: "Chắc chắn ả sẽ đến, ta đã nói với ả một câu rất thú vị."
Tiểu Ngưu tò mò: "Câu gì?"
Quỷ Linh cười khanh khách đáp: "Ta nói với ả, nếu ai không đến thì kẻ đó làm kỹ nữ."
Tiểu Ngưu nghe vậy thiếu chút nữa đã bật cuời, sau đó lại thấy lo lắng cho Nguyệt Ảnh. Hắn sợ Nguyệt Ảnh không địch nổi, huống hồ Quỷ Linh còn có cả Tường Vân báo hỗ trợ.
Tiểu Ngưu hỏi: "Cô có nắm chắc phần thắng nàng ta không?"
Quỷ Linh đắc ý trả lời: "Không ít. Mặc dù ả lớn tuổi hơn ta nhưng đạo hành lại không bằng ta. Ả không đến thì thôi, còn nếu ả đến, ta nhất định sẽ giết chết không tha."
Nói đến đó hai con ngươi của nàng trợn trừng lên.
Tiểu Ngưu nghe vậy dù trống ngực đập thình thình nhưng vẫn cười khẽ nói: "Quỷ Linh à, tại sao cô không trốn đi? Đám người đó đã chịu thả cho cô đi, còn cô thì không muốn gả cho tên hôn phu vô dụng kia, vậy sao không nhân cơ hội này mà chạy đi thật xa?"
Quỷ Linh nói: "Chạy? Ta chạy được sao? Không phải bọn họ thả ta đi mà là cho ta thêm chút thời gian tự do, đợi ta xong chuyện tự nhiên họ sẽ đến đưa ta đi thôi."
Tiểu Ngưu nhắc nhở: "Dù sao bọn họ không ở bên cạnh cô, cô lại có thể cưỡi Tường Vân Báo để chạy. Chỉ cần cưỡi trên lưng báo thì chẳng ai đuổi kịp cô đâu."
Quỷ Linh chu miệng, thở dài nói: "Tiểu Ngưu à, ngươi khôn biết nỗi khổ của ta đâu. Ngươi tưởng rằng ta không muốn chạy sao? Nhưng kết thúc rồi, Tường Vân Báo của ta đã bị họ nắm trong tay rồi."
Tiểu Ngưu á lên một tiếng thất thanh, hỏi: "Con báo đó với cô trung thành như vậy, lẽ nào lại nghe theo bọn hoj? Có phải nó bị họ ép buộc không?"
Quỷ Linh giải thích: "Ngươi cũng biết đó, con báo đó là vật cưng của cha ta, có bản lĩnh và rất nghe lời của cha. Cha ta có cách đối phó với nó. Ông có một loại chú ngữ chuyên trị nó. Lần này để bắt được ta, ông đã cho quản gia biết chú ngữ đó. Bởi vì không có báo tử hỗ trợ nên ta mới bị họ bắt được. Bằng không, dựa vào bốn người bọn họ thì đời nào đủ khả năng giữ chân được ta? Ài, đời ta coi như xong rồi. Ta không muốn gả cho tên hỗn đản kia nhưng xem chừng không chịu cũng không được."
Tiểu Ngưu nghe vậy cảm thông với nàng, hắn nắm lấy tay nàng nói: "Quỷ Linh à, cô là người vừa dũng cảm vừa thông minh, chẳng lẽ cứ như vậy mà buông xuôi? Nếu thế, ta có thể sẽ coi thường cô đó. Bằng hữu của ta nhất định phải mạnh mẽ chứ."
Quỷ Linh cũng không rút tay ra, nhìn thẳng vào Tiểu Ngưu, mắt sáng long lanh đầy tình cảm nói: "Tiểu Ngưu à, ngươi nói vậy là có ý gì? Không phải ngươi đang chuyển sang tỏ tình với ta đấy chứ? Nói thật lòng, ngươi còn thua tiêu chuẩn của ta xa lắm. Ta nghĩ nếu được tự do, ta cũng sẽ tìm một nam nhân ưu tú xuất sắc cơ, còn ngươi thì bình phàm quá."
Nàng nói vậy làm Tiểu Ngưu rất đau lòng, may mà da mặt hắn dày, chỉ hờ hững đáp lại: "Ta với không tới được cô nên chỉ coi cô là hảo bằng hữu thôi. Ta hy vọng bằng hữu của ta sẽ có cuộc sống hạnh phúc."
Quỷ Linh nghe vậy gật đầu nói: "Lòng dạ ngươi thật tốt, chỉ dựa vào điểm này, tương lai khi ta lấy chồng, nhất định ta sẽ báo cho ngươi biết."
Tiểu Ngưu cười hà hà nói: "Ta còn mong khi cô muốn lấy chồng, người cô nghĩ đến đầu tiên là ta kìa."
Quỷ Linh bật cười: "Không có chuyện đó đâu, trừ phi ứng cử viên chỉ có một mình ngươi thôi."
Tiểu Ngưu nắm chặt lấy tay nàng nói: "Vậy cũng tốt, ta có thể diệt sạch đám gia hỏa cạnh tranh với mình. Lúc đó cô không thể không lấy ta làm chồng rồi."
Quỷ Linh hừ một tiếng nói: "Ta không cho ngươi làm vậy đâu, nếu vậy thì oan ức cho ta quá. Ta xuất chúng như vầy, làm sao gả cho tên tiểu tử tầm thường như ngươi được."
Dứt lời liền rút tay về.
Tiểu Ngưu hỏi: "Quỷ Linh à, không có tường vân báo, cô sẽ dễ dàng bị bọn họ bắt lại phải không?"
Quỷ Linh trả lời: "Đúng vậy. Mặc dù bọn họ không từng bước theo sát ta, nhưng họ biết ta ở đâu, đang làm việc gì."
Quỷ Linh xìu mặt ủ rũ, khiến Tiểu Ngưu phát sầu lòng.
Tiểu Ngưu nhìn nàng cảm thông và trìu mến, càng nhìn càng yêu hơn. Quỷ Linh là một cô nương xinh xắn, mặc dù vóc dáng không cao, diện mạo cũng không phải là tuyệt sắc, nhưng vẻ thông minh hoạt bát, khéo léo lại khiến nàng hoàn toàn không giống với những cô nương khác.
Tiểu Ngưu hỏi: "Hiện giờ cô ở đâu?"
Quỷ Linh đáp: "Ta không ở khách sạn, ta ở trên cây. Tối qua ta nghỉ ở một ngọn đồi nhỏ bên cạnh Lao Sơn, nơi đó có một cây đại thụ rất lớn."
Tiểu Ngưu nói: "Vậy thì khó chịu lắm, đi thôi, đến chỗ ta đang ở."
Dứt lời không đợi nàng nói tiếp, hắn bước ra ngoài hẻm.
Quỷ Linh đi theo vài bước rồi rút tay khỏi tay hắn. Tiểu Ngưu sững người hỏi: "Chẳng lẽ cô không muốn đi theo ta sao?"
Quỷ Linh cười đáp: "Không phải, là ta không muốn để người khác thấy ngươi chiếm tiện nghi của ta. Đặc biệt là không để bọn gia nhân thấy, nếu không e rằng bọn họ sẽ nghĩ ngươi là người trong lòng của ta. Hơn nữa càng phải tránh để gã hôn phu chết tiệt của ta nhìn thấy. Nếu hắn thấy rồi sẽ bất chấp mọi thứ để tiêu diệt ngươi đó. Ta không muốn mang tai họa đến cho người."
Tiểu Ngưu nghe vậy mỉm cười nói: "Vậy cũng phải. Nếu ta bị hắn giết thì oan uổng quá. Chút tiện nghi của ngươi ta còn chưa chiếm được đã phải gánh tiếng xấu rồi."
Quỷ Linh quát: "Cái gì? Ngươi chưa chiếm tiện nghi của ta? Ngươi còn không chịu thừa nhận?"
Vừa nói vừa đấm hắn một quyền. Tiểu Ngưu sớm đã chuẩn bị, liền nhảy về phía sau tránh thoát được.
Quỷ Linh cười hì hì nói: "Ngươi còn dám tránh, để ta bắt được sẽ đánh ngươi nhừ đòn."
Rồi đuổi theo hắn. Tiểu Ngưu vừa quay đầu khiêu khích, vừa bỏ trốn. Hai người đều cảm thấy trong lòng rất thoải mái.
Ra tới đường cái, hai người vẫn giữ khoảng cách. Tiểu Ngưu chạy xa xa phía trước. Quỷ Linh chậm rãi đuổi theo, chỉ sợ bị người quen phát hiện. Quỷ Linh thì sợ bị người nhà để ý, còn Tiểu Ngưu lại e đệ tử Lao Sơn phát hiện. Nếu để cho Lao Sơn Nhị Mĩ biết mình cùng Quỷ Linh có quan hệ, chỉ sợ làm đất bằng dậy sóng. Lúc đó đúng là tự rước phiền phức vào người.
Hai người một trước một sau đi vào khách sạn, đến phòng của Tiểu Ngưu. Đóng cửa sổ lại rồi hắn mới cảm thấy hoàn toàn yên tâm.
Quỷ Linh nghênh ngang nằm ụp trên giường hắn, miệng hô: "Thoải mái ghê, nằm trên giường vẫn là dễ chịu nhất. So với nằm trên cây đúng là khác biệt hoàn toàn."
Vừa nói vừa lăn qua lăn lại, vừa chồm về phía trước. Bầu ngực rung lắc, tứ chi vung vẩy, hiển lộ sức sống thiếu nữ thanh xuân. Tiểu Ngưu nhìn đến đờ ra. Không biết dũng khí từ đâu chui ra, hắn bỗng nhào vào giường như ác hổ vồ mồi.
Quỷ Linh cười hi hi nói: "Muốn đánh lén ta hả, ngươi tưởng bở rồi."
Thân hình nhích qua khiến hắn vồ vào khoảng không.
Tiểu Ngưu không cam lòng thất bại, liền nhào lên nữa. Quỷ Linh lại nhanh nhẹn tránh thoát được. Tiểu Ngưu cảm thấy rất mất mặt liền dừng lại, sầu muộn ngồi bất động trên giường. Hắn thầm nhủ, mình đúng là đồ vô dụng, ngay cả một tiểu nha đầu cũng không bắt được.
Quỷ Linh thấy hắn ngừng rồi lại thấy cụt hứng, bèn ngồi xuống cạnh hắn hỏi: "Làm sao vậy? Sao ngồi như thằng ngốc thế kia."
Tiểu Ngưu quay đầu nhìn nàng rồi nhào mạnh tới. Lần này Quỷ Linh không hề phòng bị, nhất thời bị ngã ngửa ra giường. Không đợi nàng phản kháng, hắn bịt lấy miệng nàng, dùng môi mình khóa đôi môi đỏ mọng của nàng lại. Hắn bất chấp nàng có đồng ý hay không vẫn tiếp tục hôn tràn tới. Hai tay càng không chịu yên, sờ nắn loạn lên, chỉ một lát đã dừng lại ở nhũ phong của nàng. Hắc, tuy tiểu cô nương này chưa trưởng thành nhưng nhũ phong không hề nhỏ chút nào. Tiểu Ngưu vừa hôn vừa sờ nắn vuốt ve bầu nhũ phong mềm mại đó. Hắn thực sự muốn cởi bỏ lớp quần áo của nàng, hôn vào tận bên trong cho thỏa nguyện.
Dựa vào bản lãnh của nàng, đối phó với hắn cũng dễ dàng như giết một con kiến. Nhưng lúc này bị hắn vừa vuốt ve vừa hôn hít, toàn thân đều vô lực, mềm như sợi mì. Loại cảm giác kì dị vừa thoải mái vừa nhục nhã này khiến nàng lạ lẫm. Trong nhất thời không biết ứng phó ra sao. Từ nhỏ đến giờ nàng chưa từng rơi vào tình huống này.
Tiểu Ngưu thỏa nguyện. Hai nay nắn bóp mãnh liệt, hưởng thụ nhũ phong mềm mại. Miệng vẫn không ngừng hôn hít khiến đôi môi Quỷ Linh ướt nhoẹt. Quỷ Linh sau lúc sững người, bắt đầu bình tĩnh lại, lúc này mới phát công, đẩy mạnh hắn ngã ra giường, khiến Tiểu Ngưu há hốc miệng, mông đau điếng.
Tiểu Ngưu quát lớn: "Quỷ Linh nha, cô muốn mưu sát thân phu phải không?"
Quỷ Linh ngồi xuống tức giận mắng: "Ngươi không phải chồng của ta. Ngươi là đồ sắc lang, đồ lưu manh, mặc kệ ta có đồng ý hay không đã chiếm tiện nghi của ta, ta phải giết chết ngươi." Dứt lời bèn nhảy xuống đất, nhấc bổng Tiểu Ngưu lên rồi lại ném xuống giường.
Tiểu Ngưu nổi giận, ta biến thành cái gì đây? Ta thực giống bao quần áo bị người ta ném qua ném lại. Hắn cũng là một gã đàn ông nhé, bởi vậy hét lớn: "Sĩ khả sát, bất khả nhục."
Quỷ Linh mắng lại: "Ngươi 'sĩ' cái rắm thối á, ngươi 'sĩ' ở điểm nào chứ?"
Dứt lời lại lao đến, cưỡi trên người hắn.
Tiểu Ngưu đột nhiên mỉm cười nói: "Chúng ta cứ như vầy bắt đầu sao? Như vầy có phải phát triển nhanh quá không?"
Quỷ Linh giận dữ quát: "Đồ hỗn đản bại hoại, ta hận ngươi. Ta lớn chừng nào rồi, không có ai dám vô lễ với ta như vậy."
Vừa nói đôi tay mềm mại vừa đấm như mưa xuống người hắn, đánh khiến Tiểu Ngưu kêu cha gọi mẹ, thảm không kể xiết. Tình cảnh nửa thật nửa giả. Tiểu Ngưu giả vờ khóc lóc để nàng cảm thông, sau đó mới tha cho mình. Nhưng Quỷ Linh xuống tay cũng không nhẹ, ai bảo hắn khiến nàng nổi giận như vậy.
Quỷ Linh phát tiết một hồi, đánh đã tay, chửi đã miệng mới dịu lại, muốn rời khỏi người Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu cười ha ha nói: "Đã lên đến đây rồi thì đừng xuống nữa, dù sao ta cũng không buộc cô trèo lên, vậy không tính là ta chiếm tiện nghi của cô được, là cô từ mình mò vào đến cửa nhé."
Vừa nói hắn vừa túm lấy hai tay nàng, kéo nàng về phía trước, Quỷ Linh nhất thời đổ sập trên người hắn. Khí tức nam nhân mãnh liệt khiến nàng muốn ngừng thở.
Lúc này Tiểu Ngưu nắm thượng phong, không đợi Quỷ Linh phản khác, lại ôm chặt lấy nàng, giống như vừa rồi, Quỷ Linh lại bị hắn nằm đè lên. Hắn không tiếp tục nói nữa, miệng lại tiếp tục hôn loạn trên mặt nàng, hai tay sờ nắn, lần này còn mạnh mẽ kịch liệt hơn lần trước, tưởng như muốn xé nàng ra thành nhiều mảnh vậy.
Lần này Quỷ Linh không còn cơ hội cự lại. Tiểu Ngưu ngấm ngầm đắc ý, thầm nhủ, ta có nên nhân cơ hội này chiếm đoạt nàng luôn không? Phái mau có chủ ý mới được.
Chú thích:
(1) Nguyên văn: 小牛时而如隔靴骚痒,轻柔缓慢,时 如鞭子抡起,锐利之极
Đoạn này dùng giống thành ngữ nhưng không tra thấy >"