Ma Đao Lệ Ảnh

Chương 33: Nhập phái



Sư nương làm việc rất có hiệu quả. Sau khi nói với Tiểu Ngưu mấy câu an ủi, động viên vài lời, rồi dẫn Tiểu Ngưu đến sân tập phía trước. Sau khi ra lệnh tập hợp tất cả đệ tử lại một chỗ, nàng lớn tiếng tuyên bố Ngụy Tiểu Ngưu chính thức trở thành Lao Sơn phái đệ tử, vị trí đứng sau Nguyệt Lâm, trở thành đệ tử thứ sáu của Trùng Hư Đạo Trưởng.

Quyết định này làm mọi người vô cùng kinh ngạc. Bởi vì dựa theo thông lệ, một người từ bên ngoài mới đến, cho dù có vượt qua khảo nghiệm và trở thành đệ tử của Lao Sơn phái, cũng không thể được trở thành đệ tử đích truyền giống như Nguyệt Lâm các nàng, đa số đều là thứ truyền. Bởi vì, một trong số năm đệ tử của Trùng Hư đã trở thành một đại sư truyền nghề rồi. Còn như cái tên Tiểu Ngưu này thì còn lâu mới đủ tư cách, từ đầu năm nay, đây mới là lần đầu tiên. Mọi người không ai nói chuyện với ai, mà chỉ nói thầm cho chính mình nghe thôi.

Sư nương trong nháy mắt đã nhận thấy rằng tình hình không ổn, liền lên tiếng giải thích: "Để Tiểu Ngưu trở thành đệ tử đích truyền không phải là chủ ý của ta, mà là ý kiến của sư phụ các ngươi đó. Sở dĩ chúng ta phá lệ chiếu cố hắn, là bởi vì hắn có đại ân đối với lao Sơn phái chúng ta. Mặc dù hắn trở thành đệ tử đích truyền, nhưng cũng phải nghiêm túc tuân thủ môn quy, bằng không, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm." nói xong, Sư nương liếc mắt về phía Tiểu Ngưu, Tiểu Ngưu lập tức lên tiếng: "Đệ tử cảm ơn sư phụ và Sư nương đã hân thưởng mà may mắn trở thành đệ tử của lao Sơn phái. Từ nay về sau nhất định an phận thủ kỷ, khắc khổ học nghệ, tạo phúc cho Lao Sơn phái."

Với sự khéo léo của Sư nương, tất cả mọi người đều vỗ tay tán thành. Tần Viễn và Mạnh Tử Hùng đang đứng cạnh nhau, chứng kiến cảnh này, cả hai đều cảm thấy rất khó chịu. Bọn họ đều âm thầm tính toán, như thế nào đối phó với vị khách không được hoan nghênh này.

Nói chuyện xong, Sư nương bảo tiểu nha hoàn dẫn Tiểu Ngưu đến chỗ ở của hắn. Nguyệt Lâm không xa được, phải đi cùng với Tiểu Ngưu đến phòng ở của hắn.

Dựa theo môn quy của Lao Sơn phái, các đệ tử bình thường đều phải ở tại tiền viện cùng với những ngườ làm tạp dịch, các đệ tử đích truyền đều được ở tại trung viện. Chỉ có chưởng môn và Sư nương là được ở hậu viện. Hậu viện chính là hậu cung của chưởng môn, điều đáng tiếc nhất là ở nơi đó, ngoại trừ vài tiểu nha hoàn ra, không có tiểu thiếp nào của lão ở đó cả. Trước mặt Sư nương, chưởng môn nhân sao có thể nạp thiếp chứ? Hơn nữa, Trùng Hư đạo trưởng đối với nữ sắc rất không nhiệt tình, mà chỉ có hứng thú với võ học và pháp thuật mà thôi. Điều này làm cho Sư nương vừa yên tâm vừa phiền não. Nàng không cần lo lắng Trùng Hư 'Thanh Đằng Xuất Tường' (Đi ăn cánh lẻ), lão đối với nữ sắc không cón ham thích. Nhưng mặt bất lợi là dục vọng của chính nàng không có cách nào thoả mãn hết. Bây giờ thì tốt rồi, nàng có Tiểu Ngưu an ủi. Chỉ có điều, ở ngoài thì thích làm gì cũng được, nhưng một khi vào Lao Sơn phái, ở tại Lao Sơn, thì không còn được tự do nữa. Cũng may là quyền lực của Sư nương trong môn phái rất lớn, không ai có khả năng cản trở nàng. Nàng có thể lợi dụng quyền lực của mình mà tính toán cho lợi ích của bản thân.

Hơn nữa đệ tử ở trong trung viện, đều là năm vị đệ tử thân truyền của Trùng Hư đạo nhân. Bây giờ thành sáu rồi. Thì ra, chỗ ở cũng được bố trí theo thứ tự hạng thứ. Theo thứ tự đó là Chu Khánh Hải, Tần Viễn, Mạnh Tử Hùng, Nguyệt Ánh, Nguyệt Lâm. Bởi vì nam nữ khác nhau, cho nên ở giữa được ngăn cách bằng một con đường, đóng vai trò làm giới tuyến.

Ở phía tây căn phòng của Chu Khánh Hải vốn vẫn còn một căn phòng trống, Tiểu Ngưu vừa đến đây, hắn liền đi về phía căn phòng đó, chiếu theo qui tắc xếp phòng của các đệ tử nam mà đoán thì phòng của hắn chính là căn phòng cuối cùng đó, cũng chính là căn phòng của Mạnh Tử Hùng. Phòng hắn rất gần với phòng của Nguyệt Ánh và Nguyệt Lâm. Nghĩ đến hai vị mỹ nữ chỉ cách có một con đường, trong lòng Tiểu Ngưu chợt cảm thấy vui mừng. Hắn chỉ muốn có đủ quyền lực để phá con đường đó mà hợp nhất hai khu vào làm một.

Ba cái sân chia thành Tiền - Trung - Hậu có một con đường xuyên qua. Trong đó nơi được thủ vệ nghiêm ngặt nhất chính là tại hậu viện của chưởng môn. Ngoại trừ những người hầu gần gũi và các đệ tử đích truyền, những người khác đều không được cho phép đi vào khoảng sân mà chưởng môn ở. Trong mắt rất nhiều người, thì nơi đó là một nơi cực kỳ thần bí. Khi Nguyệt Lâm dẫn Tiểu Ngưu đi tham quan làm quen địa hình một vòng, Tiểu Ngưu nhìn cửa lớn và phòng ốc ở hậu viện rồi nghĩ ngợi lung tung.

Một trong ba khu vực, thì hậu viện là có kiến trúc hoành tráng nhất, sáng tạo nhất và cũng là xa hoa nhất. Nếu lấy ba khu vực mà so sánh, thì biết ngay đấy chính là khu trọng địa. Tiểu Ngưu tự nhủ, trong đó thế nào nhỉ, mình có nên đi vào đó ngó qua một lần cho biết không đây.

Nguyệt Lâm thấy Tiểu Ngưu có hứng thú với nơi này, liền mỉm cười nói: "Tiểu Ngưu, ngươi gần đây phấn khởi quá nhỉ? Ngươi đứng ở đây suy nghĩ cái gì vậy?"

Tiểu Ngưu thu hồi ánh mắt, nói với Nguyệt Lâm: "Ta muốn trở thành để tử của Lao Sơn phái từ rất lâu rồi. Hôm nay nguyện vọng rốt cục đã trở thành hiện thực, ta đương nhiên là cực kỳ phấn khởi rồi. Nàng hỏi ta sao lại dừng lại ở đây à, không cần phải hỏi, ta chưa vào đó lần nào, nên thấy hơi tò mò chút thôi."

Nguyệt Lâm cười nói: "Tiểu Ngưu, theo quy định, chúng ta không có mệnh lệnh thì không được phép tuỳ tiện vào trong đó đâu."

Tiểu Ngưu liền chuyển ánh mắt nhìn vào trong đó, nói: "Trong này có cái gì thần kỳ hay sao? Sao lại không cho phép người ta tự do ra vào nhỉ?"

Ánh mắt của Nguyệt Lâm cũng nhìn về hướng đó, nói: "Trong đó hả, có rất nhiều điều thần bí, có nhiều nơi ta cũn chưa từng đi qua. Đợi sau khi Sư nương cho phép, ngươi tự đi mà xem nhé."

Tiểu Ngưu nga lên một tiếng, nói thầm, nếu có thể làm chưởng môn, chắc chắn là oai phong lắm. Tất cả mọi người trong phái đều do hắn quản lý, cả mấy nữ đệ tử mặt đẹp như hoa kia nữa, cũng không thoát nổi bàn tay hắn. Lợi dụng quyền lực, muốn mưa được mưa, muốn tạnh sẽ tạnh, lúc đó đời mới thật sự là sống.

Tiểu Ngưu tiến nhập sơn môn, lúc đi xuyên qua sân tập, hắn nhìn thấy ở đó có rất nhiều mĩ nữ từ, phải có đến vài chục nàng. Còn có một vài nha hoàn của Sư nương nữa, tất cả đều rất đẹp. Các nam đệ tử cũng đều là những người tướng mạo xuất chúng. Trong đó thì Tiểu Ngưu không có chút nào là nổi trội hết. Đó chính là kết quả của một trong những tiêu chuẩn tuyển lựa đệ tử của Lao Sơn phái, chính là chỉ tuyển người có tướng mạo phi phàm. Điều này rất có lợi cho những người háo sắc, nhưng với Tiểu Ngưu thì hắn chỉ có hứng thú với chị em mà thôi.

Nguyệt Lâm đâu có biết trong đầu Tiểu Ngưu đang nghĩ đến điều gì. Nàng cứ dẫn Tiểu Ngưu đi tới đi lui khắp các nơi, thỉnh thoảng lại lên tiếng thuyết minh, giải thích những điều mà hắn không hiểu. Tiểu Ngưu phát hiện, ngoại trừ có bắc tướng chắn ngang các khu, còn có một con đường có thể đi xuyên qua hai bên.

Tiểu Ngưu còn phát hiện tường ở đây đều không cao, hầu như không có tác dụng đề phòng kẻ gian. Tiểu Ngưu liền hỏi: "Bức tường này thấp như vậy, không sợ kẻ gian nhảy vàolàm ác à?"

Nguyệt Lâm cười cười rồi trả lời: "Mỗi đệ tử của Lao Sơn phái đều là cao thủ, nếu quả thực có kẻ gian dám đến, nhất định có đến mà không có về. Hơn nữa, từ dưới chân núi lên đến tận đỉnh núi có rất nhiều người tuần tra, kẻ gian cơ bản là không có cách nào đột nhập vào đây. Bức tường đó chủ yếu là dùng để ngăn dã thú mà thôi, không dùng để tránh người."

Tiểu Ngưu gật đầu nga lên một tiếng, nói tiếp: "Thế mỗi lần nàng xuống núi tìm ta, không sợ gặp phải đội tuần núi này sao?"

Nguyệt Lâm mặt đỏ lên, nói: "Ta đương nhiên là không sợ. Ta là đệ tử đích truyền, lại thường xuyên phụng mệnh đi ra ngoài làm việc, ai dám ngăn ta chứ. Các đội tuần núi này đều do Sư nương trực tiếp quản lý."

Tiểu Ngưu cảm khái nói: "Sư nương thật là lợi hại. Ở nơi này quyền lực của bà thật là to lớn."

Nguyệt Lâm cười nói: "Các đệ tử chúng ta ở đây, ở sau lưng Sư nương đều gọi Sư nương là nữ hoàng đế. Ngay cả sư phụ của chúng ta cũng phải nghe lời của bà."

Tiểu Ngưu nghĩ trước nghĩ sau, cũng không phát hiện Sư nương có điểm gì lợi hại cả. Nghe nói Trùng Hư thần thông quảng đại, sao lại sợ vợ đến nỗi phải nhất nhất nghe theo lời nàng? Đây đúng là một chuyện lạ đời.

Đi qua hết các nơi một lượt, Nguyệt Lâm cùng Tiểu Ngưu quay trở lại phòng. Nha hoàn đã dọn dẹp căn phòng gọn gàng, sạch sẽ. Sạch đến nỗi lấy áo trắng lau sàn cũng không vấy chút bẩn. Đây là phòng ngoài, phía trong còn có một căn phòng nữa. Do chỉ có một mình Tiểu Ngưu ở, nên có thể nói là quá rộng rãi thoải mái.

Tiểu Ngưu quay ngang quay ngửa nhìn khắp lượt rồi: "Giang tỷ tỷ, căn phòng này rộng quá, hay là nàng cùng với Sư nương dọn sang đây ở với ta một thể."

Mặt Nguyệt Lâm tự nhiên biến thành một quả cà chua chín mọng: "Ngươi luyên thuyên cái gì thế. Ngươi nghĩ đây là khách sạn chắc? Ở chỗ này mà làm những chuyện đó, người khác thấy được mà không dị nghị mới là chuyện lạ. Sau này ở chỗ này ngươi cũng nên cẩn thận một chút. Môn quy rất nghiêm khắc, không cẩn thận một chút là lập tức bị khai trừ ngay."

Tiểu Ngưu thấy trong phòng không có ai, kéo tay nàng nói: "Ta sẽ cẩn thận. Dù sao chúng ta cũng sẽ được ở gần nhau. Buổi tối không phải làm gì, ta sẽ tới phòng của nàng."

Nguyệt Lâm gỡ tay hắn ra, nói: "Đừng có vung tay loạn lên như thế, để người khác thấy, chúng ta sẽ rất thê thảm đó." Nói xong, liếc mắt nhìn về phía cánh cửa đã được khoá chặt.

Tiểu Ngưu cười, nói: "Sợ cái quái gì chứ? Người bị mù thì cũng thấy rằng chúng ta chính là trời sinh một cặp mà."

Miệng chưa dứt lời, tay chân đã muốn sờ loạn.

Đúng lúc này, chợt có tiếng đập cửa, cửa bị mở ra, hai người nha hoàn bưng một bàn thức ăn đi vào. Thì ra đã đến giờ ăn rồi. Nha hoàn sắp xếp xong thức ăn, liền lễ phép đi ra khỏi phòng.

Tiểu Ngưu thấy có cơm có canh đủ món, mùi vị rất hấp dẫn. Mắt hắn đảo lên đảo xuống, hỏi: "Sao không thấy rượu đâu cả?"

Nguyệt Lâm trợn tròn mắt lên mà nhìn hắn, nói: "Đệ tử Lao Sơn phái không được phép uống rượu. Những ai muốn uống rượu đều phải xuống núi uống trộm. Nếu để chưởng môn biết, nhất định sẽ bị phạt rất nghiêm khắc. Ta khuyên ngươi, vạn vạn lần không được phạm vào môn qui. Nếu ngươi phạm quy nghiêm trọng, thì đến cả Sư nương cũng không bênh vực nổi đâu."

Tiểu Ngưu nói: "Nghe lời nàng, ăn cơm đã, ta biết rồi." nói xong, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn, chỉ chỉ vào các món bày trên bàn, nói: "Giang tỷ tỷ, chúng ta cùng ăn nào."

Nguyệt Lâm ngồi xuống ghế, nói: "Như thế không tiện đâu."

Tiểu Ngưu ha ha cười, nói: "Ăn cũng chứ có phải là ngủ cùng đâu mà lo. Ăn cùng nhau thì có vấn đề gì đâu?" ánh mắt tràn đầy hy vọng.

Nguyệt Lâm thấy hắn rất có thành ý, liền nói: "Được rồi, chúng ta cùng ăn. Ăn xong ta sẽ đi. Ta không thể ở chỗ này lâu được, ở lâu quá, làm cho người ta thấy sẽ nói ra nói vào không hay đâu."

Tiểu Ngưu hừ nhẹ, nói: "Sao lại có nhiều điều qui định vớ vẩn vậy nhỉ. Đợi đến khi ta lên làm chưởng môn, ta sẽ công khai cho mọi người biết về quan hệ của chúng ta, cứ để cho người khác nói mỏi mồm thì thôi."

Nguyệt Lâm dùng chiếc đũa đánh nhẹ vào cánh ta của Tiểu Ngưu, sẵng giọng nói: "Càng nói càng không tiêu hoá nổi." Tiểu Ngưu cười cười, bắt đầu ăn cơm.

Im lặng mất một lúc, Tiểu Ngưu không quen chịu kiểu không khí yên tĩnh này. Hắn nghĩ đến một chuyện, nói: "Giang tỷ tỷ, lúc ta vượt cửa gặp phải con hổ đó, thực tế thì nó có lai lịch thế nào, sao nó lại biết bắn mũi tên nước? Hoàn toàn không giống hổ rừng chút nào cả."

Nguyệt Lâm dừng đũa, trả lời: "Điều đó là đương nhiên không giống nhau rồi. Con hổ đó được mệnh danh là 'Quá Giang Hổ', từ cái tên mà luận, ngươi có thấy điểm gì đặc biệt không?"

Tiểu Ngưu nói: "Nếu luận theo ý này, thì dứt khoát có liên quan đến nước."

Nguyệt Lâm nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: "Khi sư phụ còn trẻ, có một lần người vượt qua một con sông rất lớn, thì gặp được con hổ đó. Lúc ấy sư phụ đang ngồi trên một con thuyền nhỏ, khi thuyền di đến giữa sông, con hổ đó đột nhiên từ dưới nước xông lên, như muốn phá tan con thuyền."

Tiểu Ngưu a lên một tiếng, nói: "Không phải là hổ chỉ sống ở trong rừng rậm thôi àh? Sao lại có thể xông lên từ dưới nước được? Ta chưa từng nghe qua."

Nguyệt Lâm cười một cách thần bí, nói: "Chuyện mà ngươi chưa từng nghe thấy còn rất là nhiều. Nếu ngươi thật sự muốn biết thì ta sẽ kể đầu đuôi cho mà nghe."

Tiểu Ngưu sau khi nghe xong liền buông đũa xuống, tảo ra thái độ chăm chú lắng nghe.

Nguyệt Lâm chống tay lên cằm, chậm rãi nói: "Ta nghe sư phụ nói, đó không phải là một con hổ bình thường, mà là một con hổ đã tu luyện thành tinh đó. Không sợ nước, không sợ lửa, mà còn biết về nhân khí nữa. Sau khi tu luyện thành tinh, thì làm một số chuyện không hay, chọc giận nhân sĩ của bạch đạo, mọi người đoàn kết lại, lập mưu giết nó. Con hổ đó rất linh mẫn, khi bị người của bạch đạo đuổi giết, nó đào thoát thành công. Bởi vì không còn chỗ dung thân, liền trốn vào trong nước, làm sào huyệt và tiến hành tấn công bất thình lình liếm cái ăn. Rất may, sư phụ đi qua khúc sông đó, nó không hề biết sư phụ là cao thủ, nên từ dưới nước xông lên, muốn nuốt chửng người vào bụng. Lúc đó sư phụ tuy trẻ tuổi nhưng bản lĩnh đã cao lắm rồi, nó liện bị sư phụ dùng phất trần cuốn lấy chân trước, liền bị bắt lên thuyền. Đến lúc đó con hổ rất là phục bản lĩnh của sư phụ, rồi nguyện ý phục tùng mệnh lệnh của sư phụ. Sư phụ thấy nó không phải là loài hổ bình thường, liền đem nó về Lao sơn huấn luyện cẩn thận. Cho đến hiện tại, con hổ đó học đợc không ít bản lĩnh đâu."

Tiểu Ngưu cắn cắn đầu lưỡi, nói: "Nếu con hổ đó lúc mới thấy ta mà đã bắn ngay mũi tên nước, thì e rằng mạng ta sớm tiêu rồi. Không hiểu vì sao mãi sau này nó mới bắn ra mũi tên nước, chắc tại nó thấy mặt ta lương thiện quá nên không đành lòng làm ta bị thương."

Nguyệt Lâm hì hì cười, nói: "Ngươi làm ơn khép bớt cái mồm lại cho ta. Còn chuyện tại sao nó không lập tức đả thương người, thì đó là do sơ phụ có phương pháp huấn luyện đặc biệt. Nếu không phải như thế, thì coi như ngươi xong đời rồi. Sư phụ đã sớm lênh cho nó là không đợc phép tuỳ tiện đả thương người. Chắc chắn là ngươi đã chọc giận nó, làm nó nổi giận, nên mới định cắn chết ngươi."

Tiểu Ngưu vẻ mặt ta ra nghi vấn, hỏi: "Có phải lúc nào con hổ đó cũng được thả vào chỗ đó để kiểm tra lòng dũng cảm của người tham gia khảo thí hay không? "'

Nguyệt Lâm dùng sức lắc đầu nói: "Tuyệt đối không có chuyện đó. Nó là con vật được sư phụ vô cùng sủng ái, bình thường đều nhốt ở hậu viện. Sư phụ luôn bắt nó ở trong động tu luyện, không cho phép nó ra ngoài gây chuyện. Cũng không biết là ai vô đạo đức đến thế, bắt nó thả vào cửa đó, đúng là hắn muốn ngươi mất mạng mà."

Tiểu Ngưu nhíu mày nói: "Tiểu Ngưu ta đây là một người có tấm lòng bồ tát, ai lại ác độc như thế, muốn ta chết sớm? Việc rất dễ tra ra ngọn nguồn. Tại Lao Sơn, người có thể sai khiến con hổ đó không nhiều, cứ theo đầu mối đó mà tra nhất định sẽ tìm ra."

Nguyệt Lâm gật đầu nói: "Ngươi nói quá đúng, chỉ cần điều tra những người có quyền làm việc này. Lời ngươi nói đã nhắc nhở ta, bây giờ ta mới thấy một người rất đáng nghi."

Tiểu Ngưu hỏi: "Là ai thế?"

Nguyệt Lâm chớp chớp đôi mắt đẹp, nhìn Tiểu Ngưu một cách sâu kín, nói: "Ta chỉ nói với mình ngươi thôi nhé, ngươi không được nói cho người khác biết đấy. Nhỡ ra ta có nghi sai người, chắc chắn sẽ làm người ta bị tổn thương."

Tiểu Ngưu cười nói: "Chẳng lẽ nàng còn không tin tưởng ta sao? Chúng ta đã từng có quan hệ rồi mà? Chẳng lẽ ta còn có thể bán đứng nàng hay sao."

Nguyệt Lâm gật gật đầu, nói: "Là ta rất tin tưởng ngươi, nên ta mới nói hết sự thật ra cho ngươi biết. Ta hoài nghi việc này chính là do Nhị sư huynh Tần Viễn làm đó."

Tiểu Ngưu nhướng lông mi lên, nói: "Nàng thấy như thế thật àh?"

Nguyệt Lâm giải thích nói: "Điều này rất đơn giản. Ngươi là người thông minh như vậy, còn phải để ta nhắc nhở sao?"

Tiểu Ngưu nói: "Có phải nàng muốn nói, chuyện của hai chúng ta đã làm cho Tần Viễn ghen ghét, cho nên y mới muốn cái mạng của ta, đúng không?"

Nguyệt Lâm ân lên một tiếng, nói: "Đúng là như thế."

Tiểu Ngưu hỏi: "Vậy Nhị sư huynh có quyền sai khiến 'Quá Giang Hổ' không?"

Nguyệt Lâm trả lời nói: "Đương nhiên là có. Y là Nhị sư huynh của ta mà."

Tiểu Ngưu lại hỏi: "Nhị sư huynh của nàng liệu có đủ thời gian làm việc đó không?"

Nguyệt Lâm nghĩ một lúc lâu mới nói: "Có chứ. Cửa thử phản ứng đó tối muộn hôm qua mới chuẩn bị xong. Từ tối hôm qua cho tới hôm nay, thời gian dài như vậy, quá đủ để cho hắn sắp đặt âm mưu."

Tiểu Ngưu nhắm mắt lại, hỏi tiếp: "Liệu Nhị sư huynh của nàng có đủ thông minh để nghĩ ra trò đó để đối phó ta không?"

Nguyệt Lâm suy tư một lúc, trả lời: "Có vẻ không thể."

Tiểu Ngưu bĩu môi, lúc lâu sau mới hỏi tiếp: "Nhị sư huynh của nàng làm việc có phải là người bất chấp thủ đoạn không?"

Nguyệt Lâm lắc đầu nói: "Điều đó thì không có, con người hắn tuy có chút thô lỗ, ăn nói khó nghe, nhưng trước nay hắn là người thẳng tính, nói một là một, quang minh lỗi lạc. Hắn tuyệt đối không làm những việc ám muội như thế."

Tiểu Ngưu cười cười nói: "Điều này đủ chứng minh rồi, Nhị sư huynh của nàng nhất định không phải là loại người đó. Nếu hắn muốn cái mạng của ta, hắn nhất định sẽ đích thân tới tìm ta."

Nguyệt Lâm nói: "Nếu không phải là hắn, vậy thì là ai đây?"

Tiểu Ngưu cười thâm trầm, nói: "Câu trả lới sắp ló mặt ra rồi. Bây giờ chúng ta ăn xong cơm đã. Ăn xong, có chuyện chúng ta cần bàn tiếp."

Nguyệt Lâm đồng ý. Vì vậy hai người tập trung ăn cơm, không ai còn nói thêm điều gì nữa. Ăn hết thức ăn, nha hoàn vào thu rọn, rồi đi ra khỏi phòng.

Nguyệt Lâm thấy thời gian còn sớm, nên chưa muốn rời đi. Nàng nghĩ đến một sự kiện, liền hỏi Tiểu Ngưu: "Tiểu Ngưu, ngươi có biết không, Hắc Hùng quái bị bắt rồi đó."

Tiểu Ngưu ngồi rất gần Nguyệt Lâm, hắn ngửi thấy mùi hương trên người nàng, làm hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái vô cùng. Tiểu Ngưu trả lời: "Ta biết rồi. Là Sư nương nói cho ta biết."

Nguyệt Lâm nhìn chằm chằm vào mặt Tiểu Ngưu nói: "Là hắn với ngươi đã từng quen biết, bây giờ hắn bị bắt rồi, ngươi thấy thế nào?"

Tiểu Ngưu thở dài một hơi, nói: "Trước kia ta với hắn có từng kết giao, kể ra thì đúng là ta nên cứu hắn. Nhưng bây giờ thì không giống lúc trước nữa, ta đã trở thành đệ tử của Lao Sơn phái rồi, ta được đứng vào hàng ngũ bạch đạo rồi. Ta với hắn bây giờ là địch không phải là bạn."

Nguyệt Lâm vẻ mặt tỏ ra rất phẫn hận, đứng lên nói: "Tiểu Ngưu, đừng nói ngươi bây giờ đã là người của bạch đạo. Cho dù không phải là người của bạch đạo thì ta cũng hận hắn đến xương tuỷ, ta đã hạ quyết tâm là phải giết chết hắn." |Nói xong, hai con ngươi của Nguyệt Lâm như sắp phun ra lửa.

Tiểu Ngưu nghĩ, Nguyệt Lâm sao lại hận Hắc Hùng quái đến thế? Nghĩ một lúc thì giật mình tỉnh ngộ. Thì ra cho đến tận bây giờ Nguyệt Lâm vẫn đem chuyện nàng bị thất thân mà đổ lên đầu Hắc Hùng quái, khó trách nằng lại hận hắn đến như vậy. Cứ theo lẽ thường mà xét, Nguyệt Lâm hận hắn là đúng. Nhưng người gây ra tội tày đình đó không phải là Hắc Hùng quái, mà chính là Tiểu Ngưu hắn gây ra. Nhưng có giết chết hắn, hắn cũng không đem sự thật này ra mà nói cho Nguyệt Lâm biết, hắn rất sợ Nguyệt Lâm sẽ trở mặt với hắn, điều này hắn không thể chấp nhận được...Trước khi chưa tìm ra biện pháp chắc ăn nhất, thì nhất định không được nói ra sự thật đó. Đôi khi lời nói thật lại làm con người ta cảm thấy tổn thương hơn là lời nói dối.

Nếu nghĩ cẩn thận một chút thì đúng là chuyện này có quan hệ đến Hắc Hùng quái. Đêm đó nếu không phải do Hắc Hùng quái bắt Nguyệt Lâm tới, thì chuyện đó đã không xảy ra. Sai một ly, đi một dặm, Hắc Hùng quái không thể thoát được tội. Nếu nói tội của mình gậy ra đáng bị chặt đầu, thì tội của Hắc Hùng cũng phải ở tù cả đời.

Nghĩ tới đây, Tiểu Ngưu thấy tỉnh táo hơn. Tiểu Ngưu nói: "Hắn bị bắt rồi, không phải là nỗi khổ tâm của nàng sắp được giải toả rồi sao? Sau khi hắn bị xử tử, thì coi như nàng đã báo được thù xưa rồi."

Nguyệt Lâm ai oán nhìn Tiểu Ngưu rồi ngồi xuống, giọng nói trở nên trầm trọng nói: "Ta đương nhiên là thấy mừng rồi, đại cừu cuối cùng cũng báo được. Nhưng trước khi hắn chết, ta đã hỏi hắn một câu rằng, thực ra hắn đối với ta có thâm cừu đại hận gì? Mà hắn phải hại ta thảm như vậy?" nói xong, quanh hai mắt của Nguyệt Lâm đỏ hoe. Nếu không cố gắng kìm nén thì nước mắt đã trào ra như suối rồi.

Tiểu Ngưu ôm lấy vai của Nguyệt Lâm, an ủi nói: "Mọi chuyện đã qua lâu lắm rồi, không cần phải nhớ mãi trong lòng làm gì. Lúc nào cũng nhớ đến chuyện thương tâm đã qua, làm sao mà sống vui vẻ được chứ."

Nguyệt Lâm hừ nhẹ, nàng nói: "Chuyện này là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong đời ta, làm sao ta có thể dễ dàng quên được? Bạch đạo nhân sĩ muốn xưt tử hắc Hùng quái, nhưng hiện tại tạm thời chưa tiến hành. Họ muốn tiến hành thẩm vấn công khai, ta nhất định phải đích thân tới tận nơi tham gia. Ta còn muốn đích thân báo thù nữa." nói đến đây, Nguyệt Lâm hào tình vạn trượng, khác hẳn vẻ ôn nhu, mĩ lệ thường ngày.

Tiểu Ngưu nhẹ giọng nói: "Bất kể nàng muốn làm việc gì, ta đều sẽ toàn lực ủng hộ nàng." nhưng trong lòng hắn lại nghĩ, tốt nhất là không để cho ngươi gặp mặt Hắc Hùng quái. Không may mà lão tiểu tử trong lúc kích động nhất thời, đem mọi chuyện nói hết ra. Nếu điều đó thật sự xảy ra, đối với hắn mà nói thì đúng là bất lợi trùng trùng.

Tiểu Ngưu suy nghĩ rất lâu, nói: "Lúc tiến hành thẩm vấn công khai, Lao Sơn phái chúng ta có cử người tham gia không?"

Nguyệt Lâm hất cằm lên, nói: "Đương nhiên là có rồi. Nếuthiếu người của Lao Sơn phái chúng tai, thì không thể tiến hành đại hội được."

Tiểu Ngưu hỏi: "Đến lúc đó không biết Sư nương sẽ phái người nào tham gia nhỉ?"

Nguyệt Lâm trả lời: "Có rất nhiều khả năng sẽ là sư tỷ sẽ tham gia, còn những người khác ta cũng không rõ. Ta nhất định phải năn nỉ Sư nương cho ta đi cùng."

Tiểu Ngưu mỉm cười nói: "Nếu nàng được đi tham gia, thì tốt nhất là đưa ta cùng đi. Ta cũng muốn nhân cơ hội này tham gia náo nhiệt."

Nguyệt Lâm lo lắng nói: "Tốt thì đúng là tốt. Nhưng chỉ sợ rằng các nhân sĩ bạch đạo nhìn thấy ngươi sẽ lập tức gây chuyện. Vì bọn họ đều đã biết ngươi từng có quan hệ với hắc Hùng quái, sợ là bọn họ sẽ không để yên cho ngươi."

Tiểu Ngưu cười, nói: "Bọn họ cũng chỉ là nghe nói thôi, làm gì có ai chính mắt nhìn thấy đâu."

Nguyệt Lâm giận dữ nói: "Có rất nhiều người trong bạch đạo, ngoài mặt thì tỏ ra rất hào sảng, nhưng tâm địa lại rất hẹp hòi."

Tiểu Ngưu hỏi: "Nếu sư tỷ được phái đi tham gia, không biết là Mạnh Tử Hùng có thể đi theo không nhỉ?"

Nguyệt Lâm nói: "Xét cho cùng thì tất nhiên là có. Mọi người đều nói Mạnh sư huynh là cái đuôi chặt không đứt của sư tỷ mà."

Tiểu Ngưu cười ha ha, nói: "Nam nữ yêu nhau chính là như thế đó, ta không phải đối với nàng cũng giống thế hay sao? Cả ta và nàng đều không ai muốn phải xa nhau hết."

Nguyệt Lâm nghe xong thấy trong lòng như nở hoa, nói: "Trước kia khoảng cách giữa chúg ta quá lớn, sợ Sư nương trách tội, chỉ có thể âm thầm qua lại mà thôi. Bây giờ thì tốt rồi, ngươi đã được gia nhập Lao Sơn phái như ngươi mong muốn. Sau này ngoài việc ngươi phải luyện võ ra, phải luôn nhớ đến chuyện của chúng ta đó. Phải nhanh chóng được Sư nương chấp thuận việc hôn nhân của chúng ta."

Tiểu Ngưu nhắc nhở: "Chuyện đó cũng cần có Sư nương chấp thuận hay sao?"

Nguyệt Lâm thản nhiên cười, nói: "Chỉ cần Sư nương đồng ý, thì phía sư phụ coi như cũng đã giải quyết xong."

Tiểu Ngưu mở to hai con mắt, nói: "Nàng có chắc là như thế không?"

Nguyệt Lâm nói: "Chuyện Sư nương đã quyết định, sư phụ chưa bao giờ thay đổi được cả."

Tiểu Ngưu càng cảm thấy mờ mịt nói: "Thật không nghĩ ra Sư nương có bản lĩnh cao minh gì mà làm cho sư phụ hắn phải răm rắp nghe lời như thế. Đợi khi có cơ hội, nhất định phải hỏi Sư nương cho ra nhẽ mới được."

Nguyệt Lâm cười cười, nói: "Theo ta thấy thì quên chuyện đó đi, không cần hỏi nữa, ngươi có hỏi, chưa chắc Sư nương đã chịu nói. Hơn nữa, ngươi mà hỏi chuyện này, không biết trừng Sư nương lại nổi giận đó."

Tiểu Ngưu suy tư, hỏi: "Ta muốn hỏi nàng, tại sao bản lĩnh của sư tỷ Nguyệt Ảnh lại mạnh hơn trước kia quá nhiều như vậy? Ta còn nhớ, trước kia nàng ta làm gì lợi hại như thế đâu. Ta nghĩ nát cả óc cũng không giải thích nổi lý do gì khiến nàng ta có thể tiến bộ nhanh như thế."

Nguyệt Lâm nghe xong, mím môi lại, một lúc lâu sau mới lên tiếng. Tiểu Ngưu nắm chặt lấy tay nàng, tỏ ra quan tâm, hỏi: "Nàng làm sao vậy, giang tỷ tỷ, có ai làm nàng buồn hay sao? Nói cho ta biết, ta sẽ đi liều mạng với hắn."

Nguyệt Lâm dụi đầu vào ngực của Tiểu Ngưu, nói: "Mặc dù ngươi rất thông minh và cũng rất hiểu đời. Nhưng cũng có rất nhiều chuyện ngươi không thể giúp được."

Tiểu Ngưu nhếch miệng cười, nói: "Lời này của nàng nói làm ta chợt thấy hồ đồ rồi."

Nguyệt Lâm lại thở dài một hơi, nói: "Nếu ngươi thật sự muốn biết chuyện này, ta sẽ nói cho ngươi rõ. Nói ra được trong lòng ta cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút."

Tiểu Ngưu cổ vũ nói: "Cứ nói ra đi, quan hệ của chúng ta cũng có thể coi là quan hệ vợ chồng rồi. Nàng có nối khổ, không nói cùng ta, thì có thể nói với ai nữa?"

Nguyệt Lâm ân lên hai tiếng, nói một cách sâu kín: "Việc này nói ra cũng rất đơn giản, chính là sư phụ và Sư nương hai người quá thiên vị."

Tiểu Ngưu nga lên một tiếng, nói: "Người khác thì ta không biết, chứ ta thấy Sư nương đối với nàng cũng rất tốt mà."

Nguyệt Lâm gật đầu nói: "Cũng có thể coi là rất tốt, nhưng so với Nguyệt Ánh mà nói thì chẳng ăn nhằm gì cả."

Tiểu Ngưu tỏ vẻ lên lớp nói: "Nàng cũng không nên yêu cầu quá cao. Nguyệt Ánh dù sao cũng có chút quan hệ huyết thống với Sư nương. Nàng tự tìm phiền não làm gì cho chóng già chứ."

Nguyệt Lâm nói: "Đạo lý này ta tự nhiên là rất rõ, nhưng chẳng qua là không gỡ nổi nút thắt trong lòng mà thôi. Mỗi khi có chuyện gì vui, người mà Sư nương nhớ đến trước nhất là sư tỷ. Mỗi khi có nhiệm vụ quan trọng, người Sư nương giao nhiệm vụ đầu tiên cũng là sư tỷ. Sư nương rất ít khi trọng dụng ta."

Tiểu Ngưu an ủi nói: "Cũng rất có thể là Sư nương không muốn nàng phải chịu khổ."

Nguyệt Lâm cười miễn cưỡng, nói: "Ý tốt của ngươi ta hoàn toàn hiểu rõ, ngươi cũng biết ý của Sư nương rồi mà. Sư nương cho rằng năng lực của ta không bằng Nguyệt Ánh sư tỷ."

Tiểu Ngưu cười ha ha, nói: "Là năng lực sao, năng lực thì có thể học tập, bồi dưỡng mà, không ai là người trời sinh ra đã có thể làm được mọi việc. Những thiên tài cũng đều là từ trong những người dốt nát mà luyện ra đó."

Nguyệt Lâm nghe xong liền nở một nụ cười, nói: "Thế thì ngươi là thiên tài hay là xuẩn tài vậy?"

Tiểu Ngưu trả lời một cách chăm chú: "Ta bây giờ đang là một tên xuẩn tài chưa trở thành thiên tài, nhưng sau này nhất định sẽ trở thành thiên tài."

Nguyệt Lâm cười vui vẻ, nói: "Ta thấy đúng như vậy đó. Có điều có thể trở thành thiên tài hay không, cũng khó nói lắm. Nếu ngươi cả đời vẫn cứ là xuẩn tài, thì ta làm sao mà ngẩng đầu lên được chứ."

Tiểu Ngưu ngắm nhìn say đắm nụ cười trên mặt Nguyệt Lâm, nói: "Giang tỷ tỷ, nói nãy giờ, nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi chính của ta."

Nguyệt Lâm nhíu mày nói: "Được rồi, ta nói cho ngươi biết. Lúc trước, khi sư phụ sáng tạo một loại pháp thuật mới, thì phi thường cao hứng, liền chọn một trong năm đệ tử chúng ta lấy một người để truyền thụ. Ta tưởng rằng người được chọn sẽ là ta, kết quả lại là sư tỷ. Sư tỷ chẳng những học được những chiêu thuật mới của sư phụ, lại còn được sư phụ thưởng cho nữa, đúng là làm cho người ta phát ghen lên được."

Tiểu Ngưu hỏi: "Là thưởng cái gì?"

Nguyệt Lâm trả lời một cách bất mãn: "Sư phụ còn đem năm mươi năm công lực của mình mà truyền cho sư tỷ."

Tiểu Ngưu lại hỏi: "Thế không phải sư phụ của nàng thành phế nhân rồi sao?"

Nguyệt Lâm lắc đầu nói: "Làm gì có chuyện đó?"

Tiểu Ngưu nháy nháy con mắt nói: "Sư phụ nàng cùng lắm chỉ sáu mươi tuổi chứ mấy, truyền hết năm mươi năm công lực rồi, còn không thành phế vật sao?"

Nguyệt Lâm cười cười, nói: "Công lực của sư phụ đã đạt được trên một trăm năm mươi năm rồi đó. Sư phụ thiên phú rất tốt, lại gặp kỳ ngộ, lợi hại hơn người thường rất nhiều."

Tiểu Ngưu gật gật đầu, nói: "Khó trách công phu của Đàm tỷ tỷ lại tiến bộ nhanh như vậy. Chỉ sợ trong số các đệ tử của sư phụ, Đàm tỷ tỷ chắc chắn là người có bản lĩnh cao cường nhất."

Nguyệt Lâm đáp lại nói: "Có ân tứ như thế của sư phụ, tự nhiên nàng ta là đệ nhất nhân rồi."

Tiểu Ngưu nói: "Đã là cả nàng và các đệ tử khác đều không được sư phụ chọn, thì cũng không cần phải nghĩ nhiều làm gì, người đáng phải ganh tỵ phải là Mạnh Tử Hùng, Tần Viễn, còn cả Chu Khánh Hải nữa mới đúng chứ."

Nguyệt Lâm cười nhạt nói: "Là như thế này. Sư phụ muốn tìm một người đệ tử có thể kế thừa được y bát cả đời của mình, tuyển đi tuyển lại, nam đệ tử không tuyển, rồi cuối cùng tuyển ngay sư tỷ. Sư phụ cho rằng nàng ta là thích hợp nhất."

Tiểu Ngưu cười ha ha, nói: "Chỉ sợ là bởi vì nàng ta là người xinh đẹp nhất thôi."

Nguyệt Lâm nói: "Điều này có thể là ngươi nói oan cho sư phụ rồi. Thành thực mà nói, trong năm người chúng ta, sư tỷ quả thật là thực lực mạnh nhất. Mặc dù ta ghen với mọi việc của nàng so với ta đều tốt hơn, nhưng ta cũng rất bội phục nàng ấy."

Tiểu Ngưu nhếch miệng nở nụ cười, một nụ cười chứa đầy tà khí, nói: "Giang tỷ tỷ, nàng cũng không cần phải bội phục nàng ta đâu. Nói thẳng ra thì nàng cũng có chỗ mạnh hơn nàng ta đó."

Nguyệt Lâm nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngưu hỏi: "Ta có chỗ nào mạnh hơn nàng ta đâu? Sao ta lại không nhận ra nhỉ?"

Tiểu Ngưu cười hắc hắc vài tiếng, rồi mới nói: "Ít ra bây giờ nàng cũng đã biết mùi vị nam nhân rồi, còn nàng ta vẫn chưa biết."

Nguyệt Lâm nghe xong sắc mặt đỏ rần, đẩy Tiểu Ngưu một cái, phì một tiếng, sẵng giọng: "Ngươi nói chuyện quá là ác tâm đi. Lời này cũng chưa chắc đã đúng đâu."

Tiểu Ngưu nghe xong, vội hỏi: "Nàng nói thế là có ý gì đây?"

Nguyệt Lâm hừ một tiếng, nói: "Ý gì ư? Cả điều này mà ngươi cũng không hiểu sao? Mạnh sư huynh với sư tỷ đã đính hôn lâu như vậy, cảm tình cũng rất tốt, ta không tin là hai người bọn họ còn trong sạch đâu, nếu một chút quan hệ cũng không có, chẳng lẽ bọn họ không phải người cõi trần àh?"

Tiểu Ngưu rất không thích nghe lời này, hắn sợ điều đó chính là sự thật. Vì vậy hắn vội nói: "Sư tỷ đã từng quyết định rằng nhất quyết nàng ta không để cho Mạnh Tử Hùng chiếm tiện nghi đâu."

Nguyệt Lâm nhìn Tiểu Ngưu cười, nói: "Ngươi cuống lên làm gì. Không cần biết nàng ta còn là xử nữ hay là không, đều chẳng liên quan gì đến ngươi cả. Ngươi muốn bị mắc câu cũng không xong đâu. Mạnh sư huynh mới là người có cái diễm phúc đó."

Tiểu Ngưu cảm thấy trong lòng xót xa, ngoài mặt lại tỏ ra không có chuyện gì nói: "Ta có nàng là đủ lắm rồi, ta không còn mơ tưởng đến cái gì khác nữa đâu."

Nguyệt Lâm thâm tình nhìn hắn, chậm rãi nói: "Cho dù thật sự ngươi muốn nghĩ đến cái khác, ta cũng không thể trách ngươi. Dù sao đi nữa ta đến với ngươi khi không còn tấm thân hoàn hảo, trong lòng ta rất đau khổ. Nếu ngươi muốn tìm đến cô gái khác, ta cũng sẽ không ngăn cản đâu, chỉ cần ngươi không quên ta đi là tốt lắm rồi."

Tiểu Ngưu vuốt ve mái tóc của Nguyệt Lâm, an ủi nói: "Sao nàng lại có thể nghĩ như vậy chứ? Ta không bao giờ quên nàng đâu. Trong lòng ta, nàng luôn là một cô gái hoàn mĩ, luôn là cô gái mà ta yêu nhất. Sau này đừng nói những lời này nữa, ta thấy rất khó chịu."

Nguyệt Lâm nhìn Tiểu Ngưu một cách khó hiểu, nghiêm mặt nói: "Tiểu Ngưu, ngươi nói cho ta biết, ta không phải xử nữ, có phải là thấy rất vui không? Thành thật trả lời, không được gạt ta."

Tiểu Ngưu nhìn khuôn mặt vừa kiều diễm, vừa thương cảm của nàng, nói: "Ta không hề vui tý nào cả, là tính ta sảng khoái hơn người khác mà thôi."

Nguyệt Lâm lắc đầu nói: "Ta không tin là ngươi vĩ đại hơn người khác, nếu nói là ngươi không quan tâm đến chuyện đó chút nào thì nhất định là ngươi đang nói dối ta."

Tiểu Ngưu kiên nhẫn giải thích, nói: "Chuyện trinh tiết đối với phụ nữ mà nói đương nhiên là rất quan trọng. Nhưng đôi khi, thất thân cũng là do bất đắc dĩ. Giống như nàng đó, nàng thất thân là do bị cưỡng bức, nàng là người bị hại, tất cả mọi người đều thông cảm với nàng, không ai đả kích nàng hết. Đối với ta mà nói, chính là có chuyện đó xảy ra, ta sẽ càng tôn trọng nàng, càng yêu nàng nhiều hơn. Còn nữa, theo ta thấy, bản thân con người ta còn quan trong hơn chuyện trinh tiết rất nhiều. Trinh tiết mà so sánh với giá trị con người thì không đáng một xu."

Những lời nói đó làm Nguyệt Lâm cảm động ứa nước mắt, giọng nàng trở nên nghẹn ngào nói: "Tiểu Ngưu, ngươi không gạt ta chứ? Nếu ngươi gạt ta, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi."

Tiểu Ngưu vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nói: "Những lời ta nói đều xuất phát từ chính lương tâm của mình, ta có thể chỉ tay lên trời mà thề. Trước mặt nàng ta không bao giờ nói dối."

Nguyệt Lâm nhìn Tiểu Ngưu, nàng vô cùng cảm động, ghé sát đầu vào lồng ngực của Tiểu Ngưu, nước mắt lã chã rơi. Nếu không phải sợ bị người ta nghe thấy, nàng đã sớm khóc nức nở rồi.

Tiểu Ngưu ôm Nguyệt Lâm thật chặt, hắn càng thấy trách nhiệm của mình rất lớn. Hắn có trách nhiệm phải đối xử với nàng thật tốt, làm cho nàng hạnh phúc. Từ thực tế mà xét thì nàng chính là một cố gái bị tổn thương quá nghiêm trọng.

Nguyệt Lâm thấy ở lại trong phòng hắn quá lâu rồi, đã đến lúc nên đi rồi. Tiểu Ngưu không hề muốn thế, nói: "Ngồi thêm một lúc nữa đi, đợi trời tối hẳn rồi hãy đi."

Nguyệt Lâm lau khô nước mắt, mỉm cười nói: "Không được. Làm thế người ta lại nói ra nói vào, ta không chịu được. Chúng ta phải kín đáo một chút, không thể lúc nào cũng làm như thế. Ta sẽ bị miệng thiên hạ xỉ vả cho tới chết mất."

Tiểu Ngưu gật đầu nói: "Vậy được rồi, chúng ta ngày mai gặp nhau."

Nguyệt Lâm ân lên một tiếng, đi tới cửa thì ngoái đầu lại, dặn dò: "Đêm nay ngủ một giấc thật ngon nhé, ngày mai còn rất nhiều việc phải làm đó."

Tiểu Ngưu nhẹ giọng trả lời: "Nàng cũng ngủ ngon nhé, không được suy nghĩ lung tung, ta sẽ vĩnh viễn đối xử tốt với nàng."

Tiểu Ngưu đáp lời, chủ động mở cửa cho nàng. Cửa vừa mở, Tiểu Ngưu và Nguyệt Lâm giật nẩy mình, thấy trước cửa có một người đang đứng, mắt trợn trừng trừng, vẻ mặt rất bi thương. Người đó mặt vàng như sáp ong, chính là Nhị sư huynh Tần Viễn.

Tiểu Ngưu cười, nói: "Nhị sư huynh, huynh đến từ lúc nào vậy? Mới huynh vào trong phòng ngồi chơi."

Tần Viễn khóe miệng giật giật, cố gắng lắm mới nói ra được một câu: "Từ lúc Nguyệt Lâm đi vào phòng ngươi, thì ta đã đứng ở đây rồi."

Tiểu Ngưu cả kinh, lo lắng những lời hắn và Nguyệt Lâm nói tất cả đều bị Tần Viễn nghe thấy hết. Nguyệt Lâm cũng lo lắng, hỏi: "Nhị sư huynh, huynh nghe được những gì rồi?"

Tần Viễn lắc đầu nói: "Ta không nghe thấy gì hết, bởi vì vừa rồi ta đã bịt hai lỗ tai lại. Ta không thích nghe trộm người khác nói chuyện."

Nguyệt Lâm thở phào một hơi, nói: "Vậy huynh đứng ở đây làm gì? Sao lại không đi đi?" nói xong, Nguyệt Lâm từng bước đi về phía trước, Tần Viễn sợ hãi từng bước lùi lại phía sau.

Tần Viễn nhìn chằm chằm Tiểu Ngưu, rồi dò xét Nguyệt Lâm, nói: "Là ta muốn giải thích với các ngươi một chuyện. Ta sợ các ngươi nghi oan cho ta. Người khác nghĩ oan cho ta thì ta không sợ, ta chỉ sợ sư muội ngươi cũng giống như bọn họ mà nghĩ oan cho ta thôi."

Nguyệt Lâm liếc mắt nhìn Tiểu Ngưu, hỏi Tần Viễn: "Huynh nói oan uổng cái gì, muội không hiểu gì cả."

Tần Viễn bất an nói: "Hôm nay tên Ngụy Tiểu Ngưu sấm quan, ta nghe nói trong cửa kiểm tra phản ứng vốn chỉ thả một con sói, lại biến thành con hổ của sư phụ. Tất cả mọi người đều hoài nghi chuyện đó là do ta làm. Bây giờ các đệ tử đều biết ngươi đối với tên tiểu tử này rất tốt, bọn họ đều cho rằng là ta muốn nhân cơ hội này mà hại hắn. Điều đó đúng là rất oan uổng cho ta. Sau khi ta nghe được chuyện nó, ta đã mắng cho bọn ăn nói lung tung đó một trận. Theo như bọn họ nói, Tần Viễn ta là loại người vô sỉ, thấy tên tiểu tử này câu dẫn tiểu sư muội của ta, nên ta thấy khó chịu và nhân cơ hội này mà làm hại hắn, nhưng nếu Tần Viễn ta mà muốn giết hắn, ta sẽ giết hắn một cách quang minh, chứ không thèm đánh sau lưng hắn đâu. Ai bảo ta dùng thủ đoạn, ta sẽ chửi cả tổ tông nhà nó." nói đến đây, Tần Viễn con ngươi trong mắt hắn như muốn bắn hẳn ra ngoài.

Nguyệt Lâm nhìn nhìn Tiểu Ngưu, rồi nói với Tần Viễn: "Nhị sư huynh, Tiểu Ngưu cũng đã nói với muội rồi, là hắn không tin lại làm ra chuyện đó. Đó không phải là tính cách của huynh."

Tần Viễn cảm thấy rất bất ngờ, liếc mắt dó xét Tiểu Ngưu, rồi lại nhìn Nguyệt Lâm nói: "Hắn tin là không phải do ta làm, nhưng muội thì có tin không?"

Mặt Nguyệt Lâm nóng lên, nói: "Quan điểm của ta bây giờ cũng giống với quan điểm của Tiểu Ngưu, ta cũng tin rằng huynh làm chuyện đó. Như thế huynh đã yên tâm được rồi đấy."

Tần Viễn thấy hai người bọn họ có cùng một quan điểm, rất tâm đầu ý hợp. Hắn đột nhiên cảm thấy như là người thừa. Miệng hắn mấp máy như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không thành lời. Hắn nói: "Ta đi đây." Nói xong liền xoay người nhanh chóng đi khỏi. Không ai thấy, trên mặt hắn nước mắt đang nhỏ từng dòng.

Sau một ngày mệt mỏi, tối hôm đó Tiểu Ngưu nằm trên giường, cứ nhắm mắt vào là hình ảnh của "Quá giang hổ" hung ác lại hiện ra trước mắt. Hắn tự nhủ trong lòng, may mà nó linh mẫn, may là mình mệnh lớn, may là Chu Khánh hải xuất hiện đúng lúc không thì e rằng lúc này mình đang chờ đầu thai rồi. Ta vẫn còn trẻ thế này, tiền đồ còn còn rộng mở mà đã hết mạng thì thật là đáng tiếc.

Hắn nói thầm, suy cho cùng thì là ai đã làm ra chuyện này đây? Chẳng lẽ đúng là Mạnh Tử Hùng làm sao? Nếu đúng là hắn, thì có thể thấy, hắn hận ta đến mức nào. Nếu đúng là hắn, sau này ta sống trên Lao sơn sẽ có một trở ngại rất lớn. Tuy rằng Sư nương có thể chiếu cố ta, nhưng Sư nương không thể quản hết được mọi việc, chủ yếu phải dựa vào sự nỗ lực của chính bản thân mình mà thôi.

Còn nữa, minh thương dịch đóa, ám tiến nan phòng (Đao kiếm dễ phòng, mũi tên bắn nén thì phòng làm sao), ai biết tiểu tử hắn sau này còn bày ra những âm mưu gì nữa? Nếu đã phải mắc tội thì nên mắc tội với quân tử, vạn lần không nên đắc tội với tiểu nhân. Mạnh tiểu tử này đúng là một tên tiểu nhân.

Nếu việc này không phải do hắn làm, thì còn có thể là ai nhỉ? Hôm nay thái độ của Nguyệt Ánh đối với ta cũng không phải là vô tình. Chỉ cần nàng có một chút tình cảm cho ta thôi, thì ta có vì nàng mà chết cũng cam lòng.

Mỹ nữ đúng là mỹ nữ, dù mặc cái gì, tư thế ra sao cũng có thể mê hoặc lòng người. Ai có thể lấy được nàng, người đó sẽ có diễm phúc vô cùng. Nhớ lại cảnh tưởng, cảm giác ngây ngất, đê mê trong giây phút được ở cùng nàng đêm đó, thằng quỉ nhỏ của Tiểu Ngưu lại vươn vai đứng dậy, mang theo nỗi thèm khát được tiến sâu vào cái động bí ẩn, ướt át dụ hoặc lòng người.

Tiểu Ngưu nhớ tới khuôn mặt tuyệt đẹp của Nguyệt Ánh, thêm một lần nữa hắn lại hạ quyết tâm phải theo đuổi bằng được nàng. Bất luận là kẻ nào cũng đều không thể cướp nàng trên tay ta được. Nàng chính là ái thiếp của ta, ta không cho phép người khác động vào nàng. Cho dù ta không phải là đối thủ của Mạnh Tử Hùng, nhưng chó cùng tất cắn càn, con người trong lúc cấp bách cũng có thể cắn người. Đến thời điểm mấu chốt, ta cũng có thể quyết đấu với Mạnh Tử Hùng.

Một cô gái xinh đẹp như thế nhất định phải lấy cho kỳ được, nàng nhất định phải thuộc về ta. Bản lĩnh của nàng bây giờ so với lúc trước không phải chỉ mạnh hơn gấp đôi, gấp ba. Tiểu Ngưu ta mà không nỗ lực luyện tập nâng cao bản lĩnh, làm cho mình mạnh lên một cách nhanh nhất, thì cho dù nàng có thuộc về ta, làm lão bà của ta, ta cũng không đủ khả năng để bạo vệ nàng. Nàng đẹp như vậy, đương nhiên là phải có một người mạnh mẽ bên cạnh. Vì vậy ta phải dùng thực lực cường đại mà chinh phục nàng. Ta sẽ đánh bại nàng cả về tâm hồn lẫn nhục thể. Chỉ có như vậy nàng mới có thể thuần phục, nếu không trong lòng nàng sẽ tỏ ra khinh ghét ta mất, đếnlúc nào đó, nàng cảm thấy không còn hài lòng với ta nữa, nàng sẽ trồng lên đầu ta hai cái sừng đẹp để làm trang sức. Kiểu trang sức này Tiểu Ngưu ta cả đời này không bao giờ muốn mang.

Hắn lại nghĩ tới Hắc Hùng quái, tốt xấu gì thì cũng là bằng hữu, nếu gặp hắn mà cứ coi như chưa từng quen biết, cứ để hắn như thế mà lên đoạn đầu tài, đó không phải tác phong của mình. Nhưng ta bản lĩnh thì kém cỏi, tài năng thì bình thường làm sao mà giúp hắn được? Nếu đã không giúp hắn được cái gì, hay là ta đến gặp mặt hắn lần cuối. Nếu ta không đến gặp hắn một lần, sợ rằng hắn vì hận mà thuận miệng đem mọi chuyên nói ra bằng hết thì sao? Nếu hắn đem bí mật của ma đao tiết lộ ra ngoài, Tiểu Ngưu sẽ không còn gì để nói, dù sao ta cũng chẳng liên quan gì cả, ma đao không phải là của ta. Chẳng qua chuyện hắn chiếm hữu Nguyệt Lâm, ngàn vạn lần hắn không thể để cho Nguyệt Lam phát hiện ra, càng không thể cho người khác biết được. Nếu tất cả mọi người biết ta đã gian dâm Nguyệt Lâm, Tiểu Ngưu ta đúng là chết không có chỗ chôn. Gã Tần Viễn kia nhất định sẽ liều mạng đối phó với ta, chỉ sợ rằng ta chết vẫn còn chưa hết tội, hắn nhất định chưa làm cho xương cốt của ta tán nhỏ rồi ném cho tan vào không khí thì chắc là hắn vẫn chưa dừng tay. Tại sao đến bây giờ Tần Viễn vẫn chưa thể đối phó với ta? Chẳng qua là hắn hiểu rõ hơn những người khác rằng Nguyệt Lâm đối với ta là hoàn toàn tự nguyện, không có ai cưỡng bức nàng cả.

Nếu đã là Nguyệt Lâm nguyện ý quan hệ với Ngụy Tiểu Ngưu, thì Tần Viễn ngươi còn có cái gì để nói nữa chứ? Đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi. Nói cho cùng thì Tần Viễn vẫn là một người tốt, không hề có âm mưu quỉ kế gì đối phó ta. Hắn đúng là một người đáng kết giao lắm. Hôm nào có thời gian ta phải mở mang cho hắn một chút, giải thích cho hắn hiểu về tình hình trước mắt, không phải tiếp tục tự chuốc khổ não nữa.

Hắn lại nghĩ đến vị sư phụ xa lạ, mặc dù chưa từng nhìn thấy mặt sư phụ, nhưng chỉ cần nhìn sự phản ứng trên mặt những người khác cũng đủ để đoán ra sư phụ là một nhân vật rất cường đại. Bản lĩnh của ông ấy không ai dám khinh thường. Chỉ cần từ bản lĩnh hiện tại của Nguyệt Ánh mà suy ra thì biết. Nhưng một vị anh hùng đầu đội trời chân đạp đất là vậy, mà sao lại để cho sư nương quay như gụ như thế, không bao giờ dám làm trái lời nàng. Điều này đúng là không còn gì để nói nữa? Cũng có thể quá yêu thương, chiều chuộng người đàn bà của mình nên thanh ra cơ sự đó chăng? Rồi hắn lại nghĩ, nếu hắn ở vào vị trí của Trùng Hư đạo trưởng, Nguyệt Ánh và Nguyệt Lâm đều là lão bà của hắn thì liệu hắn có thể vì các nàng mà trở thành một con rối hay không? Việc này có lẽ hắn không thể làm được.

Xa nhà cũng đã một đoạn thời gian khá dài rồi, hắn cũng thấy nhớ nhà. Mặc dù hắn mới có mười sáu tuổi đầu, nhưng hắn vốn là một người từng trải. Hắn nhớ tới người cha thô bạo của mình, người mẹ kế khoan dung, tiểu muội hiếu động và thích đọc sách Tiểu Tụ. Hắn cũng nhớ tới Điềm Nữu, người đã được hắn đưa về và cả Xuân Viên nữa. Hắn không thể quên khoảng thời gian ngắn ngủi sống cùng quận chủ Quỷ Linh, Tây Vực Tiên Cơ Ngưu Lệ Hoa. Không biết những mĩ nữ có còn nhớ hắn, hay các nàng đã sớm quên hắn mất rồi.

Nghĩ lại phong thái mà bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cũng phải nuốt nước miếng của các nàng. Nếu có một ngày, ta trở thành nhân vật nhất nhì trong chốn võ lâm, hoặc là trở thành hoàng đế của võ lâm, nhất định phải đem hết các nàng vào hậu cung. Nếu không được vậy mà để các nàng rơi vào tay người khác thì thật là đáng tiếc. Thà ngủ lầm với ba nghìn nàng xấu gái, còn hơn là để một cô gái đẹp lọt vào tay kẻ khác. (1)

Nhớ hết những người mà hắn thích rồi, hắn lại nghĩ tới người mà hắn hận nhất. Không cần phải nhắc lại thì ai cũng biết, người đó chính là Triệu Khúc Xà. Chính người này xém chút đã biến hắn thành thái giám. Nếu không có Nguyệt Lâm cùng Nguyệt Ánh thì sợ rằng bây giờ hắn đang làm một tên tiểu nô tài trong hoàng cung rồi.

Vừa nghĩ đến thái giám, Tiểu Ngưu ngồi dậy. Ngồi một mình trong bóng đêm, hồi tưởng về những chuyện đáng ghét của Triệu Khúc Xà. Hắn muốn bắt ta vào trong cung, bà nó chứ, Tiểu Ngưu ta không thể lãng phí cuộc đời tại nơi khổ ải đó được. Nếu có cơ hội, ta nhất định đuổi cổ tên tiểu tử đó đi. Ta cũng muốn đi quanh hoàng cũng một vòng, để xem cuộc sống của tên hoàng đế tiểu tử đó ra sao. Lão tiểu tử đó đúng là đang sống ở thiên đường tại nhân gian mà, hắn cũng là người có diễm phúc nhất trong những người đàn ông. Ta nhất định phải xem đàn bà của hắn xinh đẹp tới cỡ nào, liệu có đủ vừa mắt của Tiểu Ngưu ta không.

Nếu có một ngày, ta ngồi trên long ngai, mắt lim dim mà nhấm nháp chén trà, có cần gì thì chỉ cần hô một tiếng: "Tiểu Xà tử"(chỉ Triệu Khúc Xà. Hắc hắc, chắc đó sẽ là niềm vui nhất trần đời.

Tiểu Ngưu ngồi xuống mép giường, hai chân vắt chéo trông rất đắc ý, hai mắt nhắm hờ, trông giống như bộ dạng một vị hoàng đế đang ngồi trên long ngai vậy. Sau khi giây phút sung sướng đó qua đi, hắn chợt cảm thấy có chút hụt hẫng. Hắn biết hắn không phải là hoàng đế, mà hắn chỉ là một đứa con bất học vô thuật của một ông chủ dược điếm nhỏ ở thành Hàng Châu mà thôi. Chỉ e rằng cả đời này cũng không có cơ hội mà nhìn thấy long ngai.

Tiểu Ngưu chợt nghĩ, chỉ cần ta học nghệ cho giỏi, có thể bay, ta sẽ có thể bay thẳng vào hoàng cung, thoải mái mà ngắm nhìn phong cảnh ở đó. Ta sẽ bay tới đó những lúc trời tối, vào lúc hoàng đế không có mặt, ta sẽ được hưởng thụ cảm giác ngồi trên long ngai. Tư vị đó chắc là thống khoái lắm, chỉ sợ là còn thú vị hơn cả cảm giác có được nơi xuân khuê.

Vì mải suy nghĩ đến chuyện này mà Tiểu Ngưu quên cả buồn ngủ. Hắn hưng phấn đi đi lại lại trong phòng một lúc rất lâu mà chưa hề có ý định ngừng lại, có lẽ hắn cứ như vậy cho đến khi trời sáng. Lúc này Tiểu Ngưu như đang sống trong giấc mộng đẹp. Hắn đem mọi hy vọng đặt vào việc học nghệ. Chỉ cần học cho thật giỏi bản lĩnh thì mọi thứ hắn muốn đều có thể đạt được. Chính bản thân hắn hoàn toàn có thể dựa vào đó mà thay đổi cuộc đời. Đến khi đó hắn không còn là một tên Tiểu Ngưu lang thang đầu đường, góc chợ nữa. Khi đó lão ba nhìn thấy hắn, còn không trợn tròn mắt lên mà ngạc nhiên mới lạ. Ta sẽ cho ông ấy biết, con trai ông ấy được người ta trọng vọng hơn ông ấy gấp nhiều lần. Chân của ông ấy chưa bao giờ đi ra khỏi luỹ tre làng, còn hắn đã từng đi khắp trung nguyên. Chỉ cần điều này thôi, Ông ấy cũng khó so với hắn rồi.

Cứ suy tưởng liên miên như thế, không biết qua bao nhiêu thời gian, cho đến khi hắn cảm thấy một mỏi, mới nhớ ra là cần phải đi ngủ. Trong tâm trạng vừa cảm khái, vừa hứng phấn, hắn từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, vẫn cảm thấy rất đau nơi mắt. Sau khi rửa mặt xong, thì có nha hoàn mang đồ điểm tâm tới. Ăn xong điểm tâm, Đại sư huynh Chu Khánh Hải tìm tới, còn mang theo hai bộ quần áo rất mới.

Tiểu Ngưu vừa thấy Đại sư huynh tới, lập tức hành lễ và đứng dậy nhường chỗ cho hắn ngồi, tỏ ra vô cùng cung kính. Tiểu Ngưu chân thành nói: "Ngày hôm qua sấm quan, đa tạ Đại sư huynh đã chiếu cố. Nếu không có huynh thì Tiểu Ngưu đệ hiện nay thành cô hồn dã quỉ lang thang trên cầu Nại hà mất rồi."

Chu Khánh Hải nhẹ giọng cười, hạ tay xuống, kéo Tiểu Ngưu cùng ngồi, nói: "Tiểu sư đệ, ngày hôm qua ngươi có thể thuận lợi vượt qua khảo nghiệm, gặp dữ hoá lành, chủ yếu là dựa vào bản lĩnh của chính mình. Ngoài ra, vận khí của ngươi cũng rất tốt. Ta chẳng qua chỉ là ra sức một chút. Sau này thành người một nhà rồi, ngươi không cần khách khí như thế nữa."

Tiểu Ngưu dùng cả hai tay mà lôi Chu Khánh Hải nói: "Sau này xin Đại sư huynh chiếu cố. Về việc học nghệ, Đại sư huynh cứ nghiêm khắc dạy bảo, không cần khách khí."

Chu Khánh Hải nghiêm mặt nói: "Hiện nay sư phụ đang bế quan tu luyện, cho nên, mỗi ngày Sư nương có rất nhiều việc phải giải quyết. Sư nương không thể phân thân ra để dạy dỗ ngươi được, vì thế ta sẽ dạy ngươi. Chỉ có điều bản lĩnh của ta rất tầm thường, chưa đủ để nhận đệ tử."

Tiểu Ngưu cười, nói: "Đại sư huynh khiêm tốn quá rồi. Ở trên ngọn núi này ai mà chẳng biết rằng Đại sư huynh chẳng những bản lĩnh xuất chúng, đức cao vọng trọng chứ."

Nghe được những lời này, Chu Khánh Hải phi thường thoải mái. Hắn biết tiểu tử này bây giờ trở thành của quí trong mắt Sư nương, làm thân với hắn một chút cũng chẳng có hại gì. Hơn nữa, tiểu tử này nói chuyện cũng dễ nghe, làm bản thân hắn cũng thấy rất là hài lòng.

Chu Khánh Hải kéo Tiểu Ngưu đứng lên, nói: "Lời cần nói ta đã nói hết, ngươi xem này, đây là quần áo mới, Sư nương sai người chuẩn bị cho ngươi đó, ngươi thử đi xem có vừa không?"

Tiểu Ngưu nhìn thấy trong số quần áo đó, một bộ màu xanh, một bộ màu trắng. Hắn cầm lên so sánh một lúc, thấy rất vừa với người hắn. Trong lòng hắn cảm thấy rất biết ơn sự quan tâm của Sư nương đối với hắn. Ở đây có sự chiếu cố của Sư nương, có thể nói là mãn nguyện lắm rồi.

Trên mặt Tiểu Ngưu nở nụ cười rất tươi, nói: "Ta phải chân thành cảm tạ Sư nương mới được."

Chu Khánh Hải nói: "Chúng ta bây giờ đi gặp Sư nương. Chắc là Sư nương đã ăn xong rồi đó. Sư nương lênh cho ta phải mang ngươi đi theo, Sơ nương có rất nhiều điều càn dặn dò."

Tiểu Ngưu đáp ứng một tiếng, thu rọn mấy món đồ đơn giản, rồi đi cùng Chu Khánh Hải đến gặp Sư nương. Bản thân hắn thật sự đã trở thành đệ tử của Lao Sơn phái, thật sự được học nghệ. Lúc này, hắn vui mừng đến nỗi muốn nhảy cẫng lên mà reo hò cho thoả. Nhưng có người đang đứng gần, hắn đành cố nhìn, chỉ dám reo mừng trong lòng mà thôi.

Chú thích:

(1) Nguyên văn là 自己宁可枉杀三千,也不要使一人漏: Thà giết lầm 3000 người còn hơn để một người lọt lưới.

Trong văn cảnh thế này thì dịch như Lạc Ngon huynh là sát nghĩa hơn cả ^^!