Ma Đạo Tình Kiếp (P1)

Chương 157: Bi - hỷ (nhất)



Thúy Quả không ngẩn mặt nhìn y mà chỉ cúi xuống vắt khăn nóng, thấp giọng nói "Lệnh chủ chê nô tỳ hầu hạ không tốt ư? Vừa tỉnh liền hỏi tới hắn, bỏ nô tỳ qua một bên".

Lam Hi Thần cười trừ "Không phải, ta chỉ không thấy hắn nên hơi lo thôi. Hắn đâu?"

Thúy Quả vẫn thủy chung cúi đầu, nhưng giọng có hơi run "Hồi lệnh chủ, tiểu An bỗng nhiên bị nhiễm phong hàn cho nên đã về phòng rồi".

Lam Hi Thần nhíu mày "Thật sao?".

Thúy Quả như lấy hết sức mà gật đầu, lại ngước nhìn y, cười, nói "Lệnh chủ đừng lo cho hắn, trước mắt sức khỏe của ngươi quan trọng nhất".

Lam Hi Thần thấy Thúy Quả ngoài miệng tuy cười nhưng khóe mắt lại đỏ hoe, không kìm được nghi hoặc, hỏi lại "Mới tối hôm qua hắn còn nằm bên giường giúp ta giữ ấm, bây giò sao có thể bị nhiễm phong hàn? Mà cho dù có thì cả ta và ngươi cũng phải bị lây hết rồi chứ?".


Thúy Quả bỗng nhiên đờ người, đưa mắt nhìn sang hai người kia cầu cứu. Triệu Thanh liền khuyên "Lương thần vừa mới tỉnh dậy, hãy uống thuốc trước đi đã. Thúy Quả, còn không mau lấy thuốc cho chủ nhân ngươi?".

Thúy Quả lập tức đứng dậy, nhưng Lam Hi Thần đã bắt lấy cổ tay nàng, gặng hỏi "Khoan! Thúy Quả, hãy nói thật cho ta biết, Tiểu An đã xảy ra chuyện gì rồi?".

Nàng ta mở miệng định tìm lý do, Lam Hi Thần hơi cao giọng "Đừng giấu diếm ta!".

Thấy đã không thể giấu được nữa, nàng ta bèn quỳ rạp xuống đất, cắn chặt môi, nói “Hồi lệnh chủ, Tiểu An đã..... đã....đã chết rồi”.

Lam Hi Thần cả kinh “Ngươi nói cái gì?”.

Thúy Quả khóc lóc không thôi “Lệnh chủ cho rằng làm sao Hoàng thượng biết tin? Làm sao mà Văn thần lệnh chủ và Đức phi nương nương vào được đây, lại còn đem tới cung ứng cho chúng ta? Thị vệ bên ngoài không hề để ý tới sự cầu xin của bọn nô tỳ, là Tiểu An đã liều chết lao vào đao của bọn họ, tình cờ bị người dưới trướng của An Dật công công nhìn thấy, bọn thị vệ bên ngoài khiếp sợ nên mới đi thỉnh ý chỉ của Hoàng thượng đến kịp lúc, chỉ đáng tiếc tính mạng của Tiểu An thì đã không thể cứu được”.


Lam Hi Thần thấy cổ họng như có ai bóp chặt lấy, muốn khóc mà lại không đủ sức để khóc. Tiểu An và Thúy Quả tuy là thị tỳ của Tư Đồ Gia Cẩn, nhưng lại cùng y tiếp xúc phần nhiều, không tránh khỏi có chút thân quen, y lại xem hắn giống như đệ đệ, luôn đối với hắn và Thúy Quả rất hậu, hoàn toàn không xem bọn họ là nô tỳ. Có ngờ đâu, chỉ vì chuyện của y mà Tiểu An lại.....

Lý Giao Nghi lắc đầu thở dài. Triệu Thanh vỗ vai Lam Hi Thần, an ủi “Lương thần, dù thương tâm nhưng cũng phải hiểu rõ, giữ gìn sức khỏe bản thân mới là điều quan trọng nhất. Tiểu An đó đã vì ngươi mà chết, ngươi không thể để hắn chết uổng được. Nhất định phải giữ cho mình chu toàn, như thế mới có thể báo thù cho hắn, cho bản thân ngươi và đừng quên, còn có cả tỷ tỷ ngươi nữa. Nếu ngươi bây giờ suy sụp, càng khiến cho cô ta thêm đắc ý mà dễ bề hãm hại ngươi thêm thôi”.


Lam Hi Thần đưa mắt nhìn Triệu Thanh "Ý của Văn thần là.....".

Lý Giao Nghi thay hắn giải thích "Tuy rằng Hoàng thượng giận dữ với ngươi, nhưng Thái thị nói đỡ thì Hoàng thượng cũng phải nể lời, lại còn phải cho Thừa tướng trên triều chút mặt mũi thì Hoàng thượng làm sao có thể xử bạc với Lương thần như vậy? Chỉ hạ lệnh giam lỏng chứ đâu có phế truất mà đối đãi theo lệ của Tuyển hầu? Dĩ nhiên có người ở phía sau lợi dụng thánh chỉ mà hạ thủ rồi. Mọi việc trong cung đều phải qua tay cô ta kiểm tra sắp xếp, cô ta tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Nhân lúc Hoàng thượng bận rộn đối sách quốc gia mà không lui tới hậu cung, ra lệnh cho kẻ dưới trướng là điều dễ như trở bàn tay. Hôm nay cũng không ngờ tới cô ta gan lớn, thừa cơ Hoàng thượng xuất thành đi thị sát mà muốn ngấm ngầm lấy mạng ngươi, sau đó ngụy tạo ngươi một là bệnh nặng hai là sợ tội tự sát. Hừ! Nếu không phải nô tài kia của Lương thần liều mạng, chỉ e Hoàng thượng vĩnh viễn cũng không biết Lương thần ngươi ở trong này chịu khổ".
Lam Hi Thần cười lạnh "Lâm Hà Uyên cũng coi như nhọc lòng, còn phải đi đối phó một người thất thế như thần thị?".

Triệu Thanh nói "Chuyện cũng đã vào thế đã rồi, hiện giờ Hoàng thượng nhát định gỡ lệnh cấm túc cho ngươi, ngươi chỉ cần điều dưỡng cơ thể cho tốt, sau này ắt sẽ tới lúc buộc cô ta phải trả giá".

Khi hoa đào nở rộ, những chú én mùa xuân lại bay về làm tổ. Những nhành dương liễu đung đưa nhè nhẹ, như quấn lấy làn gió xuân, khiến người ta có cảm giác nóng nực, mồ hôi không ngớt rỉ ra.

Từ sau khi Lam Hi Thần được gỡ lệnh cấm túc, Hiên Viên Dự tuy ngoài mặt thỉnh thoảng tới thăm nhưng đối với y thái độ đúng như câu "Tình nghĩa đã hết" từng nói. Mỗi khi thấy hắn, Lam Hi Thần hoặc là giả ngủ nằm trên giường không dám đối mặt, hoặc là đi đường nhìn thấy thì né tránh, đợi hắn quay lưng rời đi mới dám ngẩn đầu nhìn bóng lưng hắn. Cho dù biết chỉ là mộng ảo, thế nhưng y thực sự lại không nén nổi cơn đau buốt trong lòng ngực. Nửa muốn rời khỏi Mộng cảnh, nửa lại muốn kéo dài thời gian để nhìn hắn thêm chút nữa.
Thường nói hoàng cung hoa lệ yến tiệc không thiếu, chính là lúc nào cũng có thể bày ra tiệc, tỷ như Long Thụy đế nhân ngày giỗ của tiên hoàng Vĩnh Nguyên mà gộp thêm mừng chiến công đã trì hoãn tổ chức thành một tiệc vào tiết Kinh trập. Ngày ấy trong cung mở tiệc rất lớn, hậu cung phi thị, bá quan văn võ đều hội tụ. Đương nhiên lúc đó, Lâm Hà Uyên cũng đã trải qua thời gian cấm túc, chỉ là bộ dáng không còn uy phạm như lúc trước. Không khí buổi tiệc long trọng xa hoa hệt như lễ mừng thọ cho Thái thị thuở trước: rượu thịt ê chề, ca vũ rình rang. Cũng trong dịp này, Lam Hi Thần lần đầu tiên được gặp các hoàng tử và công chúa. Hiên Viên Dự trước nay thưởng thức nhất chính là Hoàng thái tử do Lâm Hà Uyên sinh ra, yêu thương nhất chính là vị công chúa của Ngọc Hiền phi , cũng là đứa con gái duy nhất của hắn. Hai hoàng tủ còn lại đoán chừng không hợp tâm ý, Hiên Viên Dự cũng chỉ hời hợt quan tâm. Cá biệt nhất là tứ hoàng tử của Đoan Đức phi xưa nay vẫn được nuôi ở chỗ Thái thị, có lẽ do ít khi gặp mặt mà Hiên Viên Dự đối với đứa nhỏ này cùng lắm chỉ nhìn tới một cái, thái độ này làm cho Lý Giao Nghi sắc mặt cười mà như khóc. Dù sao đi nữa, nàng là chỉ là người do Thái thị cử đến, lại vừa bị Thái thị lẫn Hoàng đế lợi dụng, cho nên đứa nhỏ của nàng cũng không được xem trọng. Lam Hi Thần từng nghe Lý Giao Nghi than vãn, nếu tứ hoàng tử có thể đưa cho Triệu Thanh hay là một nam thị nào đó vai vế cao hơn, có lẽ tương lai hai mẹ con nàng sẽ sáng hơn một chút.
Quá nửa yến tiệc, Thái thị hỏi han các hoàng tôn vài câu, lại nói với Hiên Viên Dự "Hoàng đế tuổi trẻ, con cái lại có quá ít, nhưng không phải đứa nào cũng có cái khí vận hoàng gia đủ tốt".

Hiên Viên Dự cung kính "Xin phụ thị chỉ dạy".

Thái thị ung dung nói "Bây giờ trong cung đều là nam thị nữ phi ngang vai ngang vế, khó tránh khỏi có vài đứa nhỏ không đuộc nuôi theo quy củ, như tứ hoàng tử của Đức phi đây. Lão thân tuổi tác đã cao, sợ là có lòng mà không có sức, Hoàng đế cũng nên vì ấu tử mà suy nghĩ, đến lúc tìm cho nó một dưỡng phụ thích hợp rồi".

Lời vừa nói xong, cả Hiên Viên Dự và Lý Giao Nghi đều chấn động. Hiên Viên Dự cười, nói "Phụ thị thay hoàng tôn lo lắng, nhi thần cảm kích không thôi. Chỉ là hiện tạo trong cung không có ai chức vị cao hơn Đức phi, Văn thần tuy ngang vai vế nhưng đã có nhị hoàng tử và công chúa. Nhi thần nghĩ là chuyện này tạm thời khoan hãy nói đến có được không?".
Thái thị cau mày "Nếu không có người cao hơn thì phá lệ cho người thấp hơn, trong Đông khu hiện tại, dưới Văn thần một bậc cũng không phải là không có".

Lời Thái thị nói như vậy, ai cũng hiểu rõ là đang nâng đỡ cho Trữ Di cung, muốn đưa tứ hoàng tử qua đó để Lương thần phục sủng. Lý Giao Nghi trên mặt đầy phức tạp, Lâm Hà Uyên thu hẹp con ngươi khẽ liếc qua chỗ Lam Hi Thần đang ngồi, còn y lại không muốn chú tâm vì dù sao mình so với Lý Giao Nghi vẫn thấp hơn một bậc, thêm nữa y và Hiên Viên Dự quan hệ đã không còn tốt, hắn sẽ không đưa tứ hoàng tử cho y đâu.

Quả nhiên, Hiên Viên Dự không lạnh không nhạt nói "Phụ thị dạy rất phải, nhưng trong cung chưa có ai thích hợp để nuôi dưỡng".

Thái thị nói "Vậy thì để Đức phi tự mình chọn một nam thị nào đó đáng tin vậy".
Lý Giao Nghi hơi thất sắc đứng dậy, ấp úng "Thưa Thái thị..... thưa Hoàng thượng..... thực ra.....thần thiếp cảm thấy.....".

Hiên Viên Dự không để nàng nói hết câu mà cắt ngang "Nếu Đức phi không thấy ai thích hợp, vậy trẫm sẽ thay nàng chọn. Trẫm nhớ là Uẩn khanh hiện tại đang nhàn rỗi, giao cho hắn cũng không tệ".

Trịnh Thế Tùng vốn không nghĩ hoàng đế sẽ ban ân lớn như vậy cho mình, liền đứng dậy rối rít cảm tạ. Mọi người sau đó nhất tề nhìn về phía Lam Hi Thần. Thái thị nói một đằng, hoàng đế lại cố tình đáp một nẻo, đủ cho thấy phân lượng của y hiện tại còn thua cả một hạt cát.

Lâm Hà Uyên cười e lệ, nói "Thần thiếp thấy như vậy cũng tốt, Uẩn khanh vào cung đã lâu, nay đến lúc nhận được phần phước rồi". Nói đến hai chữ "phần phước", đôi mắt sóng sánh của cô ta dán vào Lam Hi Thần, trong đó hiện lên đầy ý mỉa mai.
Thái thị rõ ràng không hài lòng, thấy Hiên Viên Dự không nói tiếp liền gọi "Hoàng đế.....".

Hiên Viên Dự sau đó kết thúc buổi tiệc bằng lời đáp ứng "Phụ thị, chuyện này trước mắt cứ định liệu như vậy".

Tết Đoan Ngọ tới cũng thật nhanh, là chuyện quan trọng trong cung cho nên mọi người trên dưới đều rất chu tất trong từng khâu, không ai dám sai sót dù chỉ là việc nhỏ nhất. Lâm Hà Uyên là chính cung đứng đầu phi thị, lại được giao quản lý sự vụ nên cô ta quán xuyến mọi thứ đâu ra đó, thành ra dù đây là cái Tết đầu tiên sau khi Hoàng đế ngự giá thân chinh nhưng Thái thị không thể chê trách được bất cứ điều gì. Ngày thỉnh an chúc Tết Thái thị, Hiên Viên Dự cùng phi thị đều tập trung tại cung Thọ Kỳ. Thái độ của Minh Hiến Thái thị thì vẫn hòa nhã như vậy, chỉ là dù không thích Lâm Hà Uyên nhưng vì không thể tìm được điểm nào chê trách nên đành phải cười nói với mọi người.
Bái lễ xong thì mọi người đều lẳng lặng lui ra ai về chỗ nấy. Hiên Viên Dự từ đó thì đến nay vẫn không nhìn mặt Lam Hi Thần một lần, chỉ thờ ơ lướt ngang qua y rồi cùng Lâm Hà Uyên đi về Phượng Nghi cung. Lam Hi Thần ảo nảo thở dài, vừa lúc đó lại gặp Triệu Thanh đang cùng bước ra nên liền đi lại gần mà nói chuyện.

Triệu Thanh đối với y trước giờ vẫn luôn thân thiện, cho nên vừa nhìn thấy đã cười “Lương thần làm bản cung giật mình đấy. Đang định tìm ngươi ở đang đâu thì lại xuất hiện ngay sau lưng người bản cung”.

Lam Hi Thần cười trừ “Là Văn thần ca ca đi nhanh hơn thần thị mà. Chúng ta cùng đi về có được không?”.

Triệu Thanh tất nhiên sẽ không từ chối mà gật đầu đồng ý, sau đó hai người lặng lẽ đi hết đoạn hành lang rồi mới tạm biệt. Nào ngờ lúc đi ngang Uyển Phương viên thì Thúy Quả chợt nhỏ tiếng kêu lên “Văn thần lệnh chủ! Lệnh chủ! Nô tỳ hình như nhìn thấy Đức phi nương nương đang đứng nói chuyện cùng với ai đó ạ?”.
Lam Hi Thần bất giác nhìn theo hướng tay của Thúy Quả thì đúng thật là nhìn thấy Lý Giao Nghi đang cùng nữ tỳ của mình nói chuyện với một người, nhưng mà người đó lại chính là…

“Lâm thị sao?”.

Triệu Thanh cũng bất ngờ nhìn cho rõ, ngay cả nữ tỳ của hắn là Trúc Như đứng bên cạnh cũng đồng ý “Dạ, đúng là Hoàng quý phi. Nhưng mà trước giờ Đức phi nương nương cùng hai vị lệnh chủ đâu có hòa hợp với Hoàng quý phi, sao bây giờ lại cười nói vui vẻ như vậy?”.

Từ đằng này mọi người cũng đủ thấy Lý Giao Nghi thì cứ một hai gật đầu, còn Lâm Hà Uyên thì cứ luyên thuyên không ngừng, chốc chốc lại nắm tay Lý Giao Nghi tỏ vẻ thân tình lắm. Lam Hi Thần nhìn nụ cười trên mặt Lâm Hà Uyên, rồi lại nhớ tới những gì cô ta đã làm lúc trước mà trong bụng thấy khinh bỉ con người này vô hạn. Triệu Thanh đứng nhìn một lát rồi cũng phải lên tiếng “Thôi, cứ coi như là Lâm thị đang chỉ giáo cho Đức phi cái gì đó, ít hôm nữa gặp mặt nàng liền sẽ nói cho chúng ta biết. Hiện giờ bản cung thấy mệt, Lương thần ngươi cũng nên về nghỉ ngơi”.
Lam Hi Thần trong bụng thực sự muốn nán lại thêm chút nữa nhưng nghe Triệu Thanh đề nghị như vậy thì cũng nghe theo, đành phải quay người lại rồi đi về hướng tẩm điện của mình.

Ba bốn ngày trôi qua, những gì Lam Hi Thần làm để gϊếŧ thời gian chính là ở yên trong cung chăm bón cho chậu đỗ quyên. Tuy trước đó chậu hoa có nảy mầm, nhưng mọc lên cao khoảng một ngón tay liền có dấu hiệu khô héo dù vẫn được tưới nước đầy đặn, cũng giống như chút tình cảm vừa mới chớm đẹp của mình với Hiên Viên Dự chưa được bao lâu đã tắt vụn.

Thúy Quả từ trong tiểu trù bưng ra một mâm bánh còn nóng hổi, cười, nói "Lệnh chủ! Bánh quế hoa chín rồi, có thể ăn được rồi!".

Lam Hi Thần gật đầu, đứng dậy rửa tay rồi ngồi xuống bàn, đang định cầm một miếng bánh lên ăn thì có tiếng nhạc truyền đến. Y lấy làm lạ mới hỏi "Thúy Quả, hôm nay ở cung nào có tiệc vậy?".
Nàng ta tủm tỉm cười "Lệnh chủ, hôm nay là sinh thần hai tuổi của tứ hoàng tử, Đức phi nương nương được ân đón tứ hoàng tử đến cung mình, nương nương còn đặc biệt cho mời đoàn múa rối đến làm vui cho tứ hoàng tử".

Lam Hi Thần "à" lên một tiếng, ngẫm thấy mình cùng Lý Giao Nghi ngày thường qua lại vô cùng tốt, mà nàng ta lại rất chiếu cố y, hôm nay sinh thần của con trai nàng, nếu không có gì tặng quà thì thật là thất lễ cho nên cầm dĩa bánh đưa cho Thúy Quả, nói "Thôi thì ngươi giúp ta mang dĩa bánh này sang cung của Đức phi, nói là ta không có gì tặng cho tứ hoàng tử, chỉ có thể biểu lộ một chút thành ý như thế này thôi".

Thúy Quả nhận lấy dĩa bánh, cười toe toét "Trẻ con thích nhất là đồ ngọt, lệnh chủ tặng món quà này, tứ hoàng tử nhất định sẽ rất thích".
Lam Hi Thần cười trừ "Được rồi, ngươi mau đi đi".

Trông thấy cô cung nữ hớn hở rời đi, Lam Hi Thần chỉ lắc đầu mệt mỏi, vừa tiếp tục công việc trồng cây, vừa lắng nghe tiếng hát rối từ xa vọng lại, trong lòng nảy sinh một chút cảm giác hoài niệm.

Lúc nhỏ thúc công thường không cho mình ra ngoài vui chơi như đám trẻ bình thường, cũng không buông thả tự do như Lam Vong Cơ mà lúc nào cũng bắt theo sát bên người, tất cả chỉ có hai việc: học và uống thuốc, cho nên mọi sự vật ở bên ngoài Vân Thâm Bất Tri Xứ y đều chưa một lần thấy qua, cho đến khi theo Thanh Hành Quân đến Bất Tịnh Thế. Trong lần thứ hai đến đó, Nhiếp Minh Quyết đã dẫn y đi xem múa rối. Lam Hi Thần vẫn còn nhớ rõ lúc đó, chính mình vừa lạ mà vừa thích cực kỳ, còn hỏi hắn sau này có thể thường dẫn mình đi xem không, hắn rất khảng khái nói có, y cũng đã rất mong chờ. Nhưng hiện tại...... Thôi vậy! Đành thôi vậy! Dù sao cũng chỉ là "mộng". Sao lại cứ phải day dứt làm gì?
Nhưng vì sao trái tim lại không ngừng đau đớn chứ?