Ma Đạo Tình Kiếp (P1)

Chương 46: Giễu mình (nhất)



Kỳ thực sợ hãi cũng được, hoặc là đối diện với cái chết xảy ra ngay tức thì cũng chả sao. Bởi vì những điều đó không thể thay đổi hoàn cảnh rằng Lam Hi Thần đã vào tầm kiểm soát của kẻ thù, bề ngoài cứ như đang được hi hữu xá tội mà giam lỏng thế nhưng bên trong thì lại giống như một con cá đang lẳng lặng lặn xuống đáy biển sâu đen tối, bình thản đón lấy từng tia sáng len qua mặt biển chiếu xuống mà không biết một lúc nào đó sẽ bị một tấm lưới bắt lấy, kế tiếp là một cái chày gỗ đập vào đầu, thế là kết thúc một sinh mạng.

Nếu không có xảy ra chuyện gì bất ngờ nữa, Lam Hi Thần tin rằng cuộc sống của mình sẽ cứ thế này tiếp mãi, cho tới khi y hoang tưởng người của Lam thị hay tin sẽ tới đón y trở về nhà, hoặc ít nhất cũng là chính mình sẽ thoát được khỏi đây.


Tất nhiên, đã gọi là cuộc sống  không thể nào cứ mãi mãi là yên bình.

Một tối nọ như thường lệ, người người vẫn đến đây ăn uống, nghe đàn và đánh bạc. Thậm chí còn có người mới từ nơi khác đến vì nghe danh Hoa Tiên Các, hỏi Mạnh Dao rằng có người nào tốt hay không thì gọi đến phục vụ. Tất nhiên, Mạnh Dao sẽ không nhẫn tâm nói là có, và còn nói rằng Hoa Tiên Các sớm đã giải tán nhưng Lưu đại nương thì nửa mờ nửa rõ nói có một nhạc công tài giỏi còn gấp mười lần Hoa Tiên Các trước kia, khiến cho người đến vì tò mò ngày càng đông.

Trong nhã gian của tây lầu có mấy tên bề ngoài là văn sinh sĩ tử nhưng bên trong lại ăn chơi trác táng, luôn ỷ vào gia sản giàu có mà chơi bời lêu lổng. Mượn cái danh thi sĩ mà tới tây lầu uống rượu tìm thú vui. Lẽ ra bình thường bọn chúng sẽ ôm mỹ nhân bên cạnh, vừa uống rượu vừa trêu đùa nhau. Thế nhưng hôm nay thay vì ôm, ánh mắt của tên nào tên nấy đều nhìn như hận không thể xuyên qua lớp màn trướng che phủ sân khấu, miệng lại không ngừng phát ra những câu vô sỉ lớn đến mức cả đại sảnh gần như nghe thấy.


“Lý huynh, nghe nói mấy hôm trước ngươi đi kỹ quán ở Di Quang liền vô cùng dũng mãnh, làm cho kỹ nữ Ngọc Hương phải năm ngày sau mới xuống giường được có phải không? Ha ha ha…”

“Đêm đầu tiên mà, đương nhiên phải để cho nàng ta biết sự lợi hại của nam nhân rồi. Có bản đại gia khai thân cho nàng, sau này Ngọc Hương chẳng còn phải sợ đón tiếp những khách nhân khác”.

“Lý huynh thật không biết thương hoa tiếc ngọc!”.

“Ta không biết thương hoa tiếc ngọc? Vậy Khánh tiểu ca của ta thì biết sao? Cũng không biết là ai khiến cho đám tiểu quan của Khám Cúc Lâu ở Tây Dụ đến giờ chẳng có ai dám tiếp đón hắn vào ban đêm nữa?”.

“Nếu nói là dũng mãnh nhất, thì phải là Chu công tử của chúng ta! Năm đó, ở Mãn Thúy các, một mình hắn đại chiến với tám cô nàng lẫn tiểu quan. Dũng mãnh như vậy, e là tiền vô cổ nhân…hậu vô lai giả!”.


Cả đám người đều khẽ liếc mắt nhìn sang Chu Dương Bá đang ngồi thất thần uống rượu với Ôn Húc ở dưới đại sảnh. Cả hai đều chẳng quan tâm gì đến những thứ xung quanh, dường như con mắt và lỗ tai đều tập trung ở chỗ màn trướng. Giọng của bọn trên lầu thì nhỏ dần, có kẻ nói “Nhưng mà hơn mười ngày nay Chu công tử thật kỳ lạ. Nghe người ta nói, không thấy hắn lưu luyến hoa phố, cũng không trêu đùa con gái nhà lành".

"Có gì mà lạ? Vợ cửa hắn mới chết cách đây không lâu, dĩ nhiên chẳng có tâm trạng trêu hoa ghẹo nguyệt rồi".

"Uầy! Chu công tử cũng có lúc luyến tiếc như vậy à? Sao ta nhớ hồi trước hắn đối với vợ hắn còn thua cả một nha hoàn thông phòng nhỉ?".

"Ngươi chẳng biết chi cả! Có luyến tiếc nỗi gì đâu? Chẳng qua là bị con cọp mẹ trong nhà đó chết không cam tâm, đêm nào cũng hiện hồn về réo gọi. Thế là bị dọa cho một trận. Biết đâu vì thế nên định rời khỏi biển hoa, tu thân dưỡng tính?”.
Mấy lời đó cũng chính là tiếng lòng của mọi người. Từ lúc Hạ Nghinh Xuân được chôn cất, dường như Chu Dương Bá biến thành hòa thượng. Không còn nghe nói đến chuyện gã bước chân ra khỏi Vân Bình chứ đừng nói tới thanh lâu tửu quán ở các vùng khác. Ngày thường cũng không còn tụ tập với đám hồ bằng cẩu hữu; lại còn có chuyện oan hồn Hạ Nghinh Xuân giở vài thủ đoạn ra, khiến cho đám thị thiếp luôn được sủng ái bị đuổi ra ngoài. Vậy mà Chu Dương Bá chẳng những không để tâm, mà còn không nạp thêm người mới làm cho Chu phủ bỗng chốc trở nên yên tĩnh lạ thường.

Nghe xong mấy lời này, Lam Hi Thần chỉ cảm thấy khinh khi, không thèm để ý đến mà tiếp tục tấu đàn. Cho tới bây giờ sợ là Hạ Nghinh Xuân kia vẫn không đi nổi vào tâm tư Chu Dương Bá, vậy mà đám người này lại cho rằng gã đang tu thân dưỡng tính vì cô ta?
Có trời mới biết Chu Dương Bá này nào có tu tâm dưỡng tính gì. Vốn là kẻ đam mê tầm hoa vấn liễu, từ lúc Chu Dương Bá nhìn thấy hình dáng thật sự của Lam Hi Thần, trong mắt gã đâu còn chỗ cho đám dong chi tục phấn kia nữa, sớm đã vứt chốn thanh lâu và đám hồ bằng cẩu hữu ra sau đầu. Huống chi vẻ đẹp tuyệt vời của Lam Hi Thần không phải là thứ mà đám nữ tử hay tiểu quan thanh lâu có cửa đem ra so sánh được, đương nhiên Chu Dương Bá cũng rất nóng lòng muốn đem cất giấu bảo bối này cho riêng mình, một mình hưởng thụ một mình chiếm đoạt. Mấy ngày nay, đám người quen cũ không thấy gã tụ tập liền tỏ vẻ thương tâm, rồi tranh nhau xem thường Chu Dương Bá bị hồn phách của người vợ quá cố “quản nghiêm”.

Thật ra ai biết được sự thật gã cả ngày chỉ ở Trường Xuân hội quán, luôn nghĩ xem làm cách nào để tiếp cận được Lam Hi Thần. Vậy mà lúc nào cũng bị Mạnh Dao lẫn Vô Tình một kiếm cớ hai thị uy để ngăn cách. Chu Dương Bá không đến gần Lam Hi Thần được liền ôm một bụng vừa nôn nóng vừa tức giận, trở về liền đi tìm các nữ thê nam thiếp trong viện để phát tiết. Bọn họ không hiểu vì sao Chu công tử trước nay luôn ngọt ngào bỗng chốc chuyển sang gây sức ép, phật ý một chút liền chửi mắng, khiến cho ba tiểu viện được xem như hậu cung thu nhỏ của gã luôn âm ỉ thanh âm ai oán, cuối cùng Chu Dương Bá chịu không nổi phải đuổi hết đám người đó khỏi phủ.
Lại có người nói "Mà ta lại cảm thấy có gì đó lạ lắm! Hình như bắt đầu từ mười ngày trước lễ tang của Hạ thị, Chu công tử ngày nào cũng đến cái hội quán này ở lỳ tới tận nửa đêm mới về".

"Thế thì lạ thiệt nha! Nếu là hồi trước còn Hoa Tiên Các, hắn ở đây thì chắc chắn là vì Liễu Yến. Nhưng bây giờ Hoa Tiên Các không còn, hắn lại túc trực ở đây thì đúng là bất thường quá!".

"Hãy có khi nào ở đây có một "bảo bối" mới mà chúng ta không biết hay không?".

"Ngươi có ngốc không? Chu tông chủ là ai chứ? Ông ta rất tham tiền, sẽ ngay lập tức dán thông báo để câu khách, cần gì phải giấu nhẹm?".

"Nếu có thì hay rồi! Bất quá, "bảo bối" mới này rốt cuộc là thần thánh nơi nào vậy? Có thể làm cho Chu bá vương sắc danh truyền xa của chúng ta im hơi lặng tiếng lâu như thế?”.
"Hay là đợi lát nữa đi hỏi thẳng Chu công tử, rất có thể là hắn biết. Chúng ta với hắn lại là bằng hữu, hắn sẽ không giấu chúng ta đâu".

"Ta nghĩ có khi nào liên quan đến người đang tấu đàn kia không? Nghe Lưu đại nương nói đó là một nhạc công rất là tuyệt vời".

"Nói mới để ý, nãy giờ ta thấy Chu công tử của chúng ta mắt vẫn không rời màn trướng kia nha. Có khi nào.....".

Bọn chúng bỗng cười ha hả, lại nâng cốc ngôn hoan, cùng nhau rù rì bình luận về vị nhạc công thần bí kia. Gần đến giờ hội quán đóng cửa thì bọn chúng ai nấy cũng đều ngà ngà say. Lúc rượu vào là lúc mất tỉnh táo nhất. Bấy giờ nghe tiếng đàn theo nhịp điệu nhỏ dần rồi tắt hẳn, một trong số đám công tử kia quát "Đàn xong rồi sao? Đàn xong rồi thì mau lên lầu với bản công tử. Các huynh đệ hôm nay nhường cho ta trước nhé! Người đâu, kêu hắn nhanh tới".
Mạnh Dao đang phân phó mang rượu đến bàn của Ôn Húc, nghe tiếng quát vội chạy lên lầu, cười xòa, nói "Lý công tử thông cảm, nhạc công này là người đặc biệt, chỉ có nhiệm vụ duy nhất là chứ không giống như người của Hoa Tiên Các như trước. Hắn không đi cùng ngươi được!".

Gã kia trợn mắt "Không phải người của Hoa Tiên Các là cái chó gì? Lão tử đã kêu lên lầu thì chính là lên lầu. Hắn không muốn đi, vậy thì lão tử lôi hắn đi là được".

Mạnh Dao tặc lưỡi "Lý công tử, cái này thật sự là không được!".

Gã kia gạt phắt Mạnh Dao ra, lảo đảo đi xuống lầu trong tiếng cười của đám bạn. Mắt thấy gã đến gần màn trướng, Chu Dương Bá thấp thỏm đứng dậy, Ôn Húc thì nhíu mày, khẽ trừng mắt liếc sang Vô Tình.

"Để lão tử xem mặt mũi thế nào mà làm giá đến thế? Cái gì mà không đi? Cho dù.... úi chao! Đẹp! Đẹp! Đẹp!".
Ba từ "đẹp" của hắn vang lên liên hồi khi vừa hất tung màn trướng khiến cho tất cả những người chung quanh dù say hay tỉnh đều trợn mắt há hốc mồm.

Cái dung mạo đó, dầu khoác trên người lớp vải thô sơ nhưng lại không làm giảm đi một chút tư sắc.

Gã kia chưa từng nhìn thấy ai như vậy, yết hầu chuyển động ừng ực, nhanh như chớp đưa tay bắt lấy cổ tay của Lam Hi Thần, bỡn cợt nói "Mỹ nhân! Ôi mỹ nhân! Mau đến đây với gia!".

Lam Hi Thần thấy hắn quá sỗ sàng, lại vì hành động giật màn trướng của hắn khiến tất cả đều nhìn thấy mình nên cực kỳ tức giận, mãnh liệt rút tay ra, nói "Buông ra! Ta nào phải loại tôi đòi mà ngươi tùy ý lôi kéo như thế?".

Khi y nổi giận, hai má bừng bừng đỏ lên trên làn da trắng như ngọc khiến cho kẻ khác chỉ muốn ngã quỵ. Gã kia tất nhiên không ngoại lệ, không những không giận mà còn cố tình lôi kéo lần nữa "Mỹ nhân của ta ơi! Đừng nóng giận! Lát nữa ta sẽ yêu thương ngươi...".
Trên lầu một tràng cười cỗ vũ, Mạnh Dao thì hối hả chạy xuống muốn nói lý, còn Lam Hi Thần gắt "Ngươi muốn cái gì?".

Gã kia cợt nhả "Muốn gì à? Tất nhiên là muốn mỹ nhân ở với ta đêm nay rồi".

Lam Hi Thần bị đám đông nhìn thấy liền giận đến phát run, nhưng bề ngoài thì cười lạnh "Vậy sao?".

Mạnh Dao kêu "Thư Nhuận huynh!".

Lam Hi Thần không để tâm, tiếp tục hướng gã kia tỏ vẻ khinh khi "Nhưng đắt lắm đấy!".

Gã kia không nghĩ tới y sẽ ra giá, cười lớn, nói "Mỹ nhân muốn bao nhiêu ngân lượng".

Lam Hi Thần mím môi, sẵn trớn muốn cho gã một bài học, bèn lạnh lùng nói "Mười mâm vàng sống*. Thế nào?".

*vàng còn nguyên mới lấy từ quặng, chưa qua chế tác, một mâm tương đương với một trăm vạn lượng bạc.

Gã kia hơi sững lại "Gì mà đắt thế mỹ nhân? Thôi, ngươi muốn thì ta đây chiều tất! Đi với ta nào! Sáng mai liền đem vàng tới cho ngươi!".
Lam Hi Thần còn chưa nghĩ tới khả năng gã đó lại chấp nhận, đang không kịp phản ứng thì một đường kiếm quang lóe lên, kế đó là một tiếng hét chói tai, và sau cùng là hai khối cơ nhục rơi "bịch" xuống sàn thảm đỏ tươi.

Mọi người xung quanh kể cả Lam Hi Thần đều thất kinh nhìn cảnh tượng trước mắt.

Vô Tình tra kiếm vào vỏ, nhấc một chân đá văng một trong hai cánh tay vừa bị chém xuống của tên kia bay ra một góc, nói "Mười mâm vàng sống thì rẻ quá! Ôn đại công tử lại cảm thấy đổi lại hai cánh tay thì đáng giá hơn nhiều. Mọi người thấy sao?".

Gã họ Lý kia thình lình bị chém mất hai tay, máu bắn tung tóe văng khắp nơi, nằm bệt xuống đất kêu gào không thành tiếng. Mạnh Dao lần đầu thấy cảnh đó mặt mày tái mét. Mọi người cũng che miệng không dám la lớn, chừng như gây ra tiếng động thì người tiếp theo bị chém chính là mình. Chu Dương Bá đang đứng cũng phải ngã ngồi trên ghế, mồ hôi lạnh chảy đầy trán. Chỉ có Lam Hi Thần là nửa bình tĩnh nửa sợ mà nhìn Ôn Húc hãy còn bình thản uống hết ly rượu, tựa như trước mắt chỉ là một vở kịch chẳng đáng quan tâm. Hắn vẫn luôn điềm nhiên và tàn nhẫn như thế! Cả hai, và cùng một lúc.
Rất lâu sau cũng chẳng có tiếng động nào ngoài tiếng khóc la của người nằm trên sàn. Ôn Húc đột nhiên đứng dậy, đi đến chỗ Lam Hi Thần đang đứng, hai tay chắp sau lưng, một chân thì đạp lên cánh tay còn lại nằm ở đó, nhàn nhã nói "Hai cánh tay này cũng không tồi, so với mười mâm vàng sống kia mới gọi là có lời. Ta nói có đúng không?" Hắn hơi nhướn người đến gần lỗ tai Lam Hi Thần, âm trầm phát ra hai chữ "Hi Thần".

Lam Hi Thần hít một ngụm khí lạnh, vô thức lùi lại hai bước.

Ôn Húc tỏ vẻ hài lòng với biểu cảm y, trước khi y kịp mở miệng nói lại tên mình, hắn nghiêng đầu hướng Mạnh Dao nói "Hắn mệt rồi, mau đưa hắn về nghỉ ngơi đi".

Sau đó lại quay qua cất giọng thật cao như thể đang nói với toàn thể những người có mặt ở đây "Từ bây giờ, kẻ nào dám hất tung cái màn trướng kia hoặc khiến cho người này bị phân tâm, phá hoại nhã hứng nghe nhạc của bản công tử, ta liền không ngại tháo cả tay lẫn chân của kẻ đó xuống đâu".
Chính vì lời đe dọa này của Ôn Húc mà cả tòa hội quán đều chìm vào im lặng.

Đây là cảnh cáo cùng uy hiếp.

Thật ra, Lam Hi Thần căn bản không cần phải để ý đến thái độ cảnh cáo cùng uy hiếp đó. Chính là tò mò không biết ý đồ của Ôn Húc là như thế nào?

Cho dù có thị uy đến mấy, cũng có điểm sơ xuất.

Chẳng hạn như Ôn Húc đe dọa người ngoài, nhưng lại quên mất phải đe dọa tên bằng hữu tốt của mình.

Chu Dương Bá xem xét vài ngày thì hệt như lên trời xuống đất, rốt cuộc cũng không thể nhẫn nhẫn được thêm. Mỗi lần nhìn thấy dáng người ôn nhu ấm áp tuyệt mỹ kia, hai mắt nhìn về phương xa, đôi mắt như dòng nước mùa thu trôi nhẹ, khuôn mặt lộ vẻ sầu oán tương tư, còn thi thoảng nụ cười nhẹ cũng là mê người.

Một người như vậy, Chu Dương Bá chỉ còn thiếu nước rớt hai con mắt xuống đất. Bấy lâu nay muốn tiếp cận đều bị vấp phải chướng ngại vật đáng ghét. Mạnh Dao thì tạm không nói, nhưng Ôn Húc để thủ hạ bên cạnh hắn là Vô Tình sát sao giữ chân Lam Hi Thần thì ngay cả kẻ ngốc cũng nhìn ra quả thực rất bất thường.
Dù biết Ôn Húc không phải loại trăng hoa hưởng lạc như gã nhưng đâu phải hắn không biết cái gì là phong tình. Lỡ chẳng may hắn nhìn trúng mỹ nhân này, Chu Dương Bá cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt dâng cho hắn. Gã cực kỳ không cam tâm. Đồ còn chưa thử qua đã đến tay người khác. Thật là không thể chấp nhận!

Gã tính tới tính lui rốt cuộc cũng tìm được một cái cớ, vừa hay Ôn Húc có việc đi cùng phụ thân gã không có ở trong Chu phủ, Mạnh Dao thì bận bịu nên không có thời gian để ý, việc quan trọng chỉ cần lừa được Vô Tình rứt ra khỏi Lam Hi Thần thì chuyện phía sau như thế nào cũng êm xuôi. Tất nhiên, quen biết với Ôn Húc đã lâu, về khoản mưu ma chước quỷ thì gã cũng học lỏm được mấy phần, kể cũng không gọi là vô dụng.