Ma Đạo Tình Kiếp (P1)

Chương 56: Nan cầu (nhị)



Kim Quang Dao hỏi "Cậu ngươi thì thế nào?".

Lam Tư Truy nói "Hồi Trạch Vu Quân, hồi....Liễm Phương Tôn. Tối qua lúc ta và Kim tông chủ đến Liên Hoa Ổ, nghe môn sinh trong nhà nói: Giang tông chủ đã không ở Liên Hoa Ổ đã hơn năm ngày".

Kim Lăng hằn học "Đi không về thì cũng thôi, ít ra cũng nên viết thư nói trước với ta một tiếng. Thình lình biệt mất tăm như vậy, không phải muốn ta lo chết sao? Bình thường hay mắng ta này nọ, giờ thì hay rồi. Đám môn sinh Giang thị cũng thật vô dụng, tông chủ nhà mình đi đâu cũng không biết, để ta tìm được cậu về, ta phải tống cổ bọn họ ra khỏi Liên Hoa Ổ".

Kim Quang Dao nói "Giang tông chủ không nói gì cho họ sao?".

Kim Lăng nói "Bọn họ nói lúc cậu ra ngoài thì bảo là đi có việc, nhưng việc gì thì không nói rõ, lại chỉ đi một mình".

Hóa ra nguyên nhân Kim tông chủ hôm nay lo lắng quá độ cho nên mới phát hỏa. Nhưng mà Giang tông chủ khi không ra ngoài một mình thì đúng là có điểm bất thường.


Này.....chắc không phải là mất tích đi?

Tuyệt đối không có khả năng. Tam Độc Thánh Thủ năng lực cỡ nào, không thể ra ngoài săn đêm gặp phải bất trắc. Có điều, tuy trước giờ Lam Hi Thần chưa từng thấy qua, nhưng ít nhất là mỗi khi vô tình chạm mặt đều thấy Giang Trừng sẽ dẫn theo môn sinh ra ngoài săn đêm. Chẳng phải vì hắn cần trợ giúp, mà là để có thêm tai mắt phụ hắn trông chừng Kim Lăng. Nay Giang Trừng lại nói là đi săn đêm một mình, đúng là người ngoài như y còn thấy không ổn, huống gì Kim Lăng trước giờ đều luôn dính với Giang Trừng?

Nghĩ nghĩ một chút, Lam Hi Thần nói "Kim tông chủ đừng kích động. Giang tông chủ có thể là đi săn đêm, thuận tiện ghé Vân Thâm Bất Tri Xứ dự Thanh Đàm hội. Dù gì tính toán thời gian, ngày mai là yến tiệc tổ chức ở Lam thị ta rồi".


Như được khai sáng, Kim Lăng vỗ tay một cái "Đúng! Trạch Vu Quân không nhắc ta cũng quên. Có thể giờ cậu đang ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nói chuyện với phu phu Hàm Quang Quân cũng nên".

Kim Quang Dao nhăn mày "Phu phu?".

Lam Hi Thần giải thích "Sau chuyện ở Quan Âm miếu, Vong Cơ cùng Ngụy công tử chính thức kết thành đạo lữ".

Kim Quang Dao không mặn không nhạt nói "Rốt cuộc cũng thành rồi sao?".

Lam Hi Thần suy ngẫm không biết nên nói tiếp cái gì thì Kim Lăng cướp lời "Nếu đã như vậy, Trạch Vu Quân và Tư Truy ngươi về Vân Thâm Bất Tri Xứ đi. Ta sẽ đi tìm cậu. Nếu các ngươi về tới Vân Thâm Bất Tri Xứ mà thấy cậu ta ở đó, cảm phiền thông báo cho ta một tiếng. Còn nữa, nhớ kể thêm chiến công vừa rồi của ta cho hắn nghe đấy! Tiểu thúc, Tiên Tử có thể tiếp tục gửi ở chỗ của ngươi được không?".


Kim Quang Dao đối với Kim Lăng vô cùng nhu hòa, cười nhẹ "Không việc gì. Ngươi đi tìm cậu ngươi, phải cẩn thận".

Kim Lăng gật đầu "Ta biết rồi. Xin cáo từ!".

Đoạn quay lưng đi một mạch. Tiên Tử luyến tiếc, dợm bước muốn chạy theo lại bị Kim Quang Dao cầm dây kéo lại, nói "Chủ nhân ngươi vừa nói gì, lại không nghe lời?".

Chú chó đáng thương chỉ đành cụp tai nằm xuống, vẫy vẫy cái đuôi trông rất tội nghiệp.

Lam Tư Truy tần ngần "Trạch Vu Quân, hay là để ta đi theo Kim tông chủ. Nếu có gì cũng có thể giúp một tay?".

Lam Hi Thần định nói thật ra ngươi không cần đi, Kim Lăng đang giữ trong tay một thanh kiếm uy lực vô song thì sẽ xảy ra chuyện gì được? Chỉ là ngẫm lại, không có thứ gì trên đời là chắc chắn.

Không vội trả lời Lam Tư Truy, y quay qua, rút Liệt Băng đưa cho Kim Quang Dao, nói "A Dao, bây giờ ta có việc phải đi. Chuyện từ tối qua đến giờ ta nói với ngươi, vẫn là mong ngươi suy nghĩ kỹ lại. Liệt Băng này ngươi hãy giữ lấy. Nếu như ngươi có thể chấp nhận hy vọng nhỏ nhoi của ta, thì hãy đưa nó cho Kim tông chủ, để cậu ấy đem đến Vân Thâm Bất Tri Xứ. Ta nhất định sẽ tới đây gặp ngươi".
Kim Quang Dao không nhìn y, chỉ hờ hững hỏi "Còn nếu ta không đồng ý?".

Lam Hi Thần mím môi, chậm rãi đặt Liệt Băng xuống giường tre, thấp giọng đáp "Ta vẫn sẽ tới đây tìm ngươi. Nhưng không phải để tiếp tục thuyết phục ngươi chấp nhận, mà là âm thầm tới để chiếu cố ngươi, như điều mà ta luôn tâm niệm từ lúc quyết định cứu ngươi sống lại".

Kim Quang Dao vẫn không quay lại nhìn, Lam Hi Thần cũng không tiện tiếp tục phân ưu, hướng Lam Tư Truy một đường đuổi theo Kim Lăng.

Lại nói Kim Lăng tuy ngày thường cùng cậu mình bên ngoài vừa nước lửa xung khắc lại vừa sợ như sợ cọp, nhưng thật ra bên trong chính là quan tâm lo lắng tột cùng. Hiện tại nghe tin cậu mình mất bóng tăm hơi, dù là trách cứ ở ngoài miệng nhưng trong nội tâm Kim Lăng cực kỳ sốt ruột. Lam Hi Thần và Lam Tư Truy phải đuổi theo một đoạn khá xa mới bắt kịp Kim Lăng.
Mà cậu ta lúc trông thấy hai người đáp xuống, trợn mắt hỏi "Các ngươi đi theo ta làm gì?".

Lam Hi Thần nói "Chúng ta lo ngươi đi một mình, nhỡ gặp điều chẳng lành thì khó mà đối phó".

Kim Lăng vừa đi vừa nói "Đâu cần phiền phức như vậy", đoạn vỗ vỗ Tuế Hoa "Bây giờ trong tay ta có thanh kiếm linh này, có chuyện gì mà ta lại không thích ứng kịp?".

Lam Tư Truy nói "Tuy rằng biết là ngươi có linh kiếm, nhưng cái gì cũng phải đề phòng. Có câu: Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn".

Kim Lăng nói "Lắm chuyện! Ta không lo nhiều như vậy".

Lam Tư Truy nói "Kim tông chủ, xin lỗi, ta biết ngươi nghe không lọt tai mấy lời ta nói. Nhưng ngươi thử nghĩ xem nếu ngươi có nếu có mệnh hệ gì, Giang tông chủ sẽ đau lòng biết mấy, Ngụy tiền bối cũng vậy, và...mọi người cũng vậy".

Kim Lăng bước chân chậm lại, giống như đang suy nghĩ cái gì đó, vừa nghiên đầu tính mở miệng thì phía trước có tiếng reo "Trạch Vu Quân! Tư Truy!".
Ba người nhìn về phía trước, bắt gặp một nhóm tu sĩ hơn hai mươi người cầm kiếm đi tới. Trong nhóm tu sĩ đó lại có một nhóm nhỏ đoán chừng năm sáu người mặc áo màu trắng, trán đeo mạt ngạch. Người đi đầu nhóm nhỏ đó hớn hở cười, chạy về phía Lam Hi Thần gọi "Trạch Vu Quân! Tư Truy! Các ngươi sao lại trùng hợp ở đây?".

Lam Tư Truy dù có điểm mừng trên mặt, nhưng vẫn nghiêm túc nhắc khéo "Cảnh Nghi, ngươi vừa rồi sao lại chạy nhanh như vậy?".

Phát giác chính mình vừa mới phạm gia quy, nhưng nhìn đến người trước mặt không phải là đương gia chưởng phạt Lam Vong Cơ, Lam Cảnh Nghi vội cười trừ "Tại vì ta thấy Trạch Vu Quân và ngươi ở đây, nhất thời vui mừng". Đoạn che miệng nói nhỏ "Cũng là vì hôm trước hai ngươi đi đến Yêu tộc lại không dẫn ta theo, ta lo lắng nên mới sinh ra phản ứng như ban nãy".
Kim Lăng bỉu môi "Ngươi cũng khéo biện minh đấy! Ta xem ngươi lần nào cũng tìm đủ lý do né tội. Hừ! May cho ngươi người trước mặt không phải Hàm Quang Quân, không thì giờ này ngươi đã sớm phải ngự kiếm chạy về nhà chép phạt".

Lam Cảnh Nghi bị nói trúng tim đen, giận đỏ mặt nhưng vẫn cười cười, nói "Có như thế thì cũng là chuyện của ta. Từ khi nào đến lượt ngươi quản. Kim tiểu thư, à không, nên gọi là Kim nữ vương mới đúng. Ngươi có thời gian quan tâm ta bị chép phạt hay không, chi bằng bay về Kim Lân Đài lo việc còn có lý hơn, khi không chạy tới đây làm gì?".

Kim Lăng sôi máu "Ngươi gọi ai là nữ vương? Còn nữa, đi đâu là quyền của ông đây. Sao hả, đến cả việc này cũng phải báo cáo với ngươi một tiếng ư?".

Lam Cảnh Nghi hất mặt "Không cần đâu, ta đâu dám bắt Kim tông chủ đây báo cáo gì đó, chỉ lo ngại ngươi mà có việc gì, cậu ngươi còn không làm ồn Tu chân giới một phen? Chừng đó thì ai mà chịu cho nổi?".
Kim Lăng hai mắt trừng lớn "Ngươi.....".

Đúng lúc có một thiếu niên chạy tới, chen vào "Được rồi, các ngươi đừng cãi nhau nữa có được không? Mỗi lần chúng ta ra ngoài săn đêm, mười lần thì đúng mười lần các ngươi cãi nhau đến quên cả trừ tà luôn rồi".

Lam Cảnh Nghi và Kim Lăng hừ mùi, sau đó quay mặt không thèm đếm xỉa tới đối phương.

Lam Tư Truy hướng thiếu niên đó, vui vẻ hỏi "Tử Chân, ngươi cũng tới đây?".

Thiếu niên kia nghiên đầu về phía sau, cũng vui vẻ nói "Phụ thân ở đây, đương nhiên ta cũng ở đây".

Lam Hi Thần nhìn thiếu niên này đánh giá một chút, nhẹ nhang hỏi "Tư Truy, người này là?".

Lam Tư Truy nói "Hồi Trạch Vu Quân, đây là Âu Dương Tử Chân, con trai của Âu Dương tông chủ. Hắn cùng bọn ta trước nay thường hẹn nhau săn đêm".

Lam Hi Thần nói "Hóa ra đây là nhi tử của Âu Dương tông chủ".
Lúc này có một lão nhân đi tới, thi lễ "Lam tông chủ, rất vui khi được gặp. Tử Chân, ngươi đã chào Lam tông chủ chưa vậy?".

Âu Dương Tử Chân giật mình, vội cung tay, khúm núm hướng Lam Hi Thần nói "Gặp qua Lam tông chủ".

Âu Dương tông chủ ra vẻ không hài lòng "Ngươi đó, chỉ biết ham chơi, ngay cả gặp tiền bối mà cũng quên chào".

Lam Hi Thần cười nhẹ, nói "Không sao đâu! Ta không để tâm tiểu tiết".

Âu Dương tông chủ nói "Lam tông chủ lúc nào cũng là người rộng lượng. À, ngươi cũng tới đây trừ tà sao?" .

Lam Hi Thần ngạc nhiên "Trừ tà?".

Âu Dương Tử Chân sôi nổi "Trạch Vu Quân có điều không biết. Hai ngày trước ở chỗ Tam Lăng xảy ra chuyện lớn. Có rất nhiều đàn thi xuất hiện. Ban đầu phụ thân cho là bọn chúng chạy loạn, nên mới dẫn người đi tiêu diệt. Thế mà không ngờ đám thi kia lại giống như bị ai đó điều khiển, một mực chạy trối chết. Phụ thân cho người đuổi theo, kết quả phát hiện bọn chúng đều chạy vào sâu trong núi. Lại bị một bầy sinh vật là hút hết vào trong miệng".
Lam Hi Thần chau mày "Sinh vật lạ?".

Âu Dương Tử Chân nói "Bọn chúng không giống quỷ cũng chẳng giống yêu, rất gớm ghiếc".

Lam Hi Thần cùng Lam Tư Truy và Kim Lăng trao đổi ánh mắt, hiển nhiên tám chín phần cũng đoán ra sinh vật là kia là quỷ thể. Nhưng cái khiến bọn họ khó hiểu chính là, chúng nuốt hung thi để làm gì?

Âu Dương tông chủ tặc lưỡi, chỉ vào Trần Tình bên hông Lam Cảnh Nghi "Chuyện này đã tiếp diễn rất nhiều lần. Ta cảm thấy có gì đó không ổn nên đã đến tận Vân Thâm Bất Tri Xứ tìm tên Ngụy Vô Tiện để hỏi. Dè đâu hắn nói không biết, đã không chịu ra mặt giải quyết thì thôi, đến cùng lại viện cớ cùng Hàm Quang Quân tổ chức Thanh Đàm Hội rồi đưa cây sáo này cho Lam tiểu công tử, kêu hắn đi cùng chúng ta giải quyết".

Lam Hi Thần trong bụng thầm nghĩ: Ngụy Vô Tiện không ra mặt, lại đưa pháp khí cho hậu bối thay mình giải quyết, cái này liệu có ổn không?
Kim Lăng thì hậm hực "Tam Lăng các ngươi gần Vân Mộng mà, sao không đến tìm cậu của ta mà nhờ cậy?".

Nói xong mới giật mình nhớ ra hiện tại Giang Trừng "mất tích". Quả nhiên Âu Dương tông chủ cũng khẳng định "Nếu mà cậu ngươi có ở Liên Hoa Ổ thì ta đã chẳng mất công lặn lội tới tìm Ngụy Vô Tiện rồi".

Lam Hi Thần nói "Vậy Âu Dương tông chủ, các ngươi là đang truy tìm cái gì sao?".

Âu Dương tông chủ nói "Cũng không hẳn. Gần đây có một ngọn núi gọi là Đoạn Nhai Sơn, đó là địa điểm mà ba ngày nay bọn hung thi thường bị triệu hồi tới đó. Chúng ta đang định mang theo cây sáo của Ngụy Vô Tiện tới đó để xem tìn hình thế nào. Nếu đám sinh vật kia bị Trần Tình thao túng, nhân cơ hội đó tiêu diệt luôn. Cũng may trùng hợp gặp được Lam tông chủ. Chẳng hay Lam tông chủ có thể đi cùng chúng ta để chẳng may có gì sơ xuất, ngươi cũng có thể hỗ trợ giúp cho".
Lam Hi Thần chỉ còn nước cười trừ "Tất....tất nhiên".

Đoàn người lên tới địa điểm thì trời đã muốn chiều tối. Càng lên đỉnh núi, không khí càng trở nên ẩm ướt hơn. Trong không khí lại có một mùi tanh tưởi như xác chết lâu ngày bị thối rửa. Dường như mỗi một lần hít thở cũng mang theo cảm giác như chết đi sống lại khiến cho người ta càng thêm khổ sở bực dọc.

Sương mù dần dần xuất hiện, lúc đầu còn mờ ảo, sau càng lúc càng dày đặt. Lam Tư Truy hô "Mọi người cẩn thận!". Bấy giờ, tất cả đi sát vào nhau, chú ý nhìn người bên cạnh. Âu Dương tông chủ tay nắm chặt đứa con, liên tục dặn phải đi sát với mình khiến cậu ta khó chịu, nói "Cha à, con không phải đứa trẻ, cứ thế này thì làm sao con làm gia chủ được?".

Lão bực mình mắng "Đừng nói nhiều, bám sát vào ta".
Lúc này có tiếng ầm ầm truyền đến, Âu Dương tông chủ nói "Có lẽ nào là......".

Lam Hi Thần vội kéo lão vào một góc, mọi người lại theo phản ứng này mà nấp vào sau một tảng đá. Không lâu sau bầy thi hơn trăm con từ đâu ào ào chạy đến, lại đứng im lặng không một chút động tĩnh. Kế đó, một dòng chất nhầy màu xanh từ trong một hốc cây rỗng ruột gần đó trào ra, trong chớp mắt liền hoá thành bầy quỷ thể. Bọn chúng vươn mình vài cái, sau đó há miệng thật lớn. Hung thi từng con một bị hút vào miệng.

Bỗng nhiên có tiếng đập cánh phành phạch, kế đó là hai thân hình dị dạng đáp xuống.

Lam Hi Thần trợn mắt.

Thiết Thử. Lữ Điểu. Hai tên quỷ nhân này làm gì ở đây? Còn Thiết Thử, vừa rồi ở chỗ Yêu tộc còn bị đánh cho trọng thương, sao hiện tại lại xuất hiện cùng Lữ Điểu ở chỗ này?
Âu Dương Tử Chân đang muốn hỏi Lam Cảnh Nghi tại sao còn chưa đem Trần Tình ra thu phục bọn chúng thì đã bị Lam Tư Truy bịt miệng, che ngón tay ra hiệu im lặng. Mặt khác cậu ta ra sức giữ chặt Kim Lăng vẻ mặt hùng hổ thiếu điều muốn bay ra chém chết hai quỷ nhân trước mắt.

Hai kẻ kia vẫn chưa phát giác có người đang ẩn nấp. Thiết Thử khoanh tay nhìn cảnh tượng trước mắt, nói "Chỉ có bấy nhiêu đây thôi sao? Quá ít! Đám quỷ thể sợ là còn chẳng đủ nhét kẽ răng chứ đừng nói hấp thu tà lực".

Lữ Điểu tặc lưỡi "Ngươi mới đến cho nên không biết. Tuy rằng Nhân giới có rất nhiều tà túy và hung thi, nhưng số lượng cũng có hạn. Ba ngày qua, mười tên quỷ thể này đã ăn số hung thi lên tới hàng trăm ngàn luôn rồi. Chỉ sợ qua hết ngày mai sẽ chẳng còn sót lấy một con. Ta nói, Quỷ Quân không biết đang nghĩ gì mà lại đưa ra cái mệnh lệnh vớ vẩn này. Muốn đám quỷ thể phát huy tối đa ác lực thì đem bọn chúng xuống Minh giới có phải tiện hơn không? Đám cô hồn dã quỷ ở đó tác dụng còn cao hơn đám thi ở đây gấp mười lần".
Thiết Thử nói "Cho dù thế là thì đây cũng là ý chỉ của Quỷ Quân, chúng ta không được kháng lệnh".

Lữ Điểu nói "Ta có ý này: Hay là bây giờ kêu hết một lượt hung thi có mặt ở Nhân giới tới đây, nếu quỷ thể vẫn không thấy tiến triển, ta với ngươi hãy lén đưa bọn chúng xuống Minh giới, ngươi thấy sao?".

Thiết Thử nói "Không ổn! Minh giới gần Ma giới. Ta lo không khéo sẽ khiến Tứ Quân phát giác. Chuyện mà bại lộ, lấy thực lực mà đấu thì chỉ riêng Đông Phương Ma Quân thôi mà ta với ngươi sẽ không bảo toàn nổi mạng".

Lữ Điểu nói "Ngươi lo cái quái gì? Quỷ Quân đã nói, nếu quỷ thể hoàn toàn phát huy được sức mạnh của nó thì dù năng lực cao thuộc hàng Đại La Kim Tiên cũng bị nó gϊếŧ chết. Huống chi nếu tên Đông Phương Ma Quân kia bị gϊếŧ, Ma giới mất đi một thế lực đáng gờm thì chẳng phải sẽ càng dễ dàng cho Quỷ Quân thao túng Lục giới hay sao?".
Không thấy Thiết Thử trả lời, nhưng một hồi sau hắn lại nói "Vậy mau gọi hết đám hung thi còn sót lại đến đi. Phải tốc chiến tốc thắng mới được".

Lữ Điểu cười hà hà, bay lên đập mạnh đôi cánh. Gió ù ù thổi mạnh mang theo thứ mùi tanh tưởi kia lan rộng trong không khí, chừng như bay xa ngàn dặm.

Tảng đá che chắn cho bọn họ cũng bị gió mạnh làm cho lung lay, sợ là trụ thêm nửa khắc nữa sẽ không được. Mặt đất lại rung chuyển, lại có một bầy thi nữa kéo đến.

Âu Dương tông chủ một tay túm chặt Âu Dương Tử Chân, một tay che mắt khỏi gió dữ, nói "Lam tông chủ, nên làm gì đây?".

Lam Hi Thần đang định mở miệng thì có tiếng nữ nhân trong trẻo thanh thót mà cao vút vang lên, lại tựa như réo gọi "Đứng lại! Ngươi chạy tới đây làm gì? Đợi ta với!".

Nghe giọng này......
Lam Tư Truy bỗng nhiên kêu khẽ "Ninh thúc thúc!".

Trong một đoàn hung thi chạy tới có một thân ảnh đối với bọn họ rất là quen thuộc, không ai khác ngoài Quỷ tướng quân Ôn Ninh, đoán chừng hắn đã bị mùi hương ở đây dẫn dụ tới. Đằng sau hắn chính là Bắc Đường Lạc Vi. Nàng tới khi đuổi kịp đã giữ chặt cánh tay Ôn Ninh, chống hông đứng thở dốc, bực bội nói "Ngươi bị cái gì vậy hả? Đang yên đang lành lại chạy lung tung làm.....Lữ Điểu! Thiết Thử! Hai tên bốc mùi các người làm gì ở đây?".

Gió ngưng thổi, lại nghe có tiếng Lữ Điểu nói "Phách Xương công chúa! Ta mới là người phải hỏi câu đó! Ngươi có thời gian rảnh sao không ở vương cung hái hoa bắt bướm, lại chạy đến nơi này xỉa mũi vào chuyện của bọn ta?".

Bắc Đường Lạc Vi đanh giọng "Lữ Điểu, nhà ngươi nói năng cho có tôn ti phép tắc vào. Ta là công chúa hàng thứ nhất của Ma tộc, cũng là Nữ Quân tương lai của Bắc Đường chi tộc ngồi cao hơn cả quân chủ của ngươi đó. Hắn gặp ta còn phải cung tay, lễ chào ta một tiếng "Công chúa". Còn ngươi, chỉ là một tên tiểu tướng thấp kém. Bổn công chúa còn chưa trách tội ngươi không hành lễ thì từ lúc nào ngươi đã có quyền dùng cái giọng xấc xược đó nói chuyện với ta vậy hả? Hãn Thanh Thương không phải vẫn tự xem là kẻ bất phàm sao? Ấy vậy mà dưới trướng hắn lại luyện ra một đám chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ. Chuyện này mà để cho Ngũ giới biết được, mặt mũi chủ nhân ngươi không biết để ở đâu nhỉ?".
Lữ Điểu nghẹn họng không nói được lời nào, lại nghe Thiết Thử cười xòa "Phách Xương công chúa, xin thứ tội vì chúng ta cung nghênh chậm trễ. Nhưng nơi này hiện tại đang vì lệnh của Quỷ Quân mà thi hành, cảm phiền công chúa hãy rời khỏi đây cho".

Bắc Đường Lạc Vi hừ lạnh một tiếng, mỉa mai "Hiểu rồi, hóa ra hai ngươi bày một cái khu ổ chuột tại đây là để cho đám thú cưng ăn sao? Hãn Thanh Thương lại nghĩ ra thứ điên khùng gì mới đây?".

Lữ Điểu lớn giọng "Không được xúc phạm Quỷ Quân!".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Thì đã sao? Ta không cần biết hiện tại hắn ra lệnh cho các ngươi làm gì. Trước mắt chỉ tại vì các ngươi, bổn công chúa đã lỡ mất thú vui. Còn cái mùi buồn nôn vừa nãy khiến cho Ôn Ninh thành ra thế này làm cho hắn không tỉnh táo dẫn bổn công chúa đi chơi, ta phải hỏi tội các ngươi thì may ra mới hả được cơn giận".
Thiết Thử nói "Phách Xương công chúa! Ta nhắc lại một lần cuối: Hoặc là ngươi rời đi ngay lập tức để sau này còn kế nhiệm ngôi quân, hoặc là ngươi sẽ biến thành một bữa ăn cho đám quỷ thể này....".

Lữ Điểu cắt ngang "Nói nhiều làm gì? Để ta gϊếŧ quách ả cho xong!".

Trong không gian truyền đến tiếng xé gió inh tai, kế đó là giọng điệu tức giận của Bắc Đường Lạc Vi, nàng chỉ nghiến răng thốt ra hai chữ "Tìm chết!".

Trước khi nàng ta phất quạt, Kim Lăng vừa nghe vừa thấy Ôn Ninh xuất hiện đã giống như bị một chậu nước lạnh dội xuống đầu, từ sau tảng đá bay ra, tuốt kiếm nói "Đúng là tìm chết! Đều xử hết một lượt cho ta!".

Lam Hi Thần còn chưa kịp định hình thì đến cả Lam Cảnh Nghi cũng xông ra, cậu ta hồ hởi nói "Ta cũng muốn diệt hết, nhưng mà trừ Quỷ tướng quân ra!".
Kim Lăng quát "Mặc xác ngươi!".

Thiết Thử ngay lập tức nhận ra Kim  Lăng, liền cười khinh "Tiểu tử, đến đây nạp mạng phải không?".

Kim Lăng nhếch môi "Ngược lại là lấy mạng ngươi mới đúng!".