Tư Truy chịu một chưởng tấn công đau đến run rẩy, mặt lộ ra vẻ thống khổ giãy giụa, ngã gục xuống đất, ho dữ dội, trong bụng sông cuộn biển gầm, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, mắt mờ đi.
Kim Lăng giãy giụa nhảy ra khỏi túi vải, ngã lộn nhào chạy đến bên cạnh Tư Truy, bàn chân nhỏ vỗ vỗ mặt y, kêu liên tục, lại phát hiện hô hấp y rất mỏng, lồng ngực phập phồng yếu ớt, đã ngất đi rồi.
Kim Lăng hoảng hốt đến đỏ cả mắt, ôm mặt Lam Tư Truy lắc lắc: "Lam Tư Truy! Lam Tư Truy?!"
Đột nhiên, một luồng linh lực mạnh mẽ dâng trào trong cơ thể, từng trận linh lưu cuồn cuộn.
Trong cơ thể dường như có thứ gì đó muốn nổ tung, tứ chi dần dần trở nên nặng nề lên, Kim Lăng bị sương mù dày đặc bao phủ, không khỏi giật mình hoảng hốt.
Đến khi định thần lại, hắn đã trở về bộ dáng con người, trên người mặc bộ y phục Kim tinh tuyết lãng rách tung toé, tay áo rộng nhăn nhúm, toàn thân bẩn thỉu, cả đôi ủng đen cũng bị dính không ít nước bùn tro bụi.
Kim Lăng kinh ngạc, không ngờ lại vào ngay lúc này.
Hắn quỳ rạp xuống mặt đất ngay lập tức, ôm mặt Lam Tư Truy vỗ vỗ, vội la lên: "Lam Tư Truy! Tỉnh lại đi! Ngươi nhìn ta đi! Ta là Kim Lăng đây!"
Tư Truy ý thức mơ hồ, nửa phần sức lực cũng nhấc không nổi, yếu ớt nằm trên mặt đất.
Lưỡi kiếm sắc nhọn vỡ thành bột phấn, yêu vật kia đứng đó thống khổ kêu rên.
Kim Lăng nắm lấy bội kiếm của Lam Tư Truy, buộc chặt vạt áo ngoài rách rưới của mình, mắt đỏ hoe nhìn Lam Tư Truy: "Ngươi đừng chết, ta không biết giải thích với Lam gia các ngươi như thế nào đâu!"
Dứt lời, hắn liền nâng kiếm, mũi chân nhấn xuống đất bay lên, hướng thẳng về phía yêu vật, kiếm khí sắc bén lạnh thấu xương, chứa đựng sát ý, động tác nhanh nhẹn, ngay lập tức đâm lưu loát mấy nhát.
Kim Lăng đã ở Lam gia tĩnh dưỡng một thời gian cũng đủ dài, huống hồ lại trong thân thể một con mèo, chưa bao giờ tiêu hao quá nhiều linh lực, nay đã trở thành người, linh lực gần như tràn đầy toàn thân.
Khi sương mù dày đặc tan hẳn cũng là lúc hắn một nhát chém đứt đầu yêu vật, rút lá bùa Ngụy Vô Tiện cho từ trong túi ra, thiêu rụi toàn bộ.
Yêu vật đã trừ, Kim Lăng thở phào nhẹ nhõm, đi đến trước mặt Lam Tư Truy, quỳ xuống gọi: "Lam Tư Truy? Lam Tư Truy!"
Kim Lăng nhẹ nhàng đẩy vài cái, nhưng ngoại trừ máu tươi tràn ra từ khóe miệng, thiếu niên không có bất kì động tĩnh nào, yên lặng nằm ở đó, sắc mặt tái nhợt. Kim Lăng tra kiếm vào vỏ, đang suy nghĩ xem nên đưa Lam Tư Truy về bằng cách nào, bỗng nghe thấy tiếng xích sắt leng keng cách đó không xa truyền đến.
Không phải là......
Kim Lăng giật mình, do dự liếc nhìn Lam Tư Truy một cái, sau đó nhảy ra trốn trong bụi cây ven đường, đẩy đám lá ra một chút hé nhìn.
Quả nhiên, người đến chính là Ôn Ninh.
Ôn Ninh gọi Lam Tư Truy hai tiếng nhưng không có phản hồi. Sắc mặt hắn cứng ngắc trắng bệch, nhưng giọng điệu lại rất lo lắng, rồi sau đó liền cõng Lam Tư Truy lên đi về một hướng nào đó.
Hẳn là quay về Lam gia rồi.
Kim Lăng yên lặng nhìn hồi lâu, sau đó xoay người đi hướng khác.
Kim tiểu công tử cuối cùng đã trở lại. Chỉ trong nửa ngày, tin tức này giống như chắp cánh nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Tu chân giới.
Các tiên gia khắp chốn đều vui mừng.
Cuối cùng cũng không phải nhìn thấy người của Giang gia và Kim gia lảng vảng xung quanh nữa rồi!
Truyện được đăng trên trang wattpad của kaikaiyuanyuan97. Bất kì nơi nào đăng tải truyện này đều là copy chưa xin phép, đặc biệt là trang sstruyen.vn còn đăng lậu và không ghi nguồn. Xin hãy vào wattpad kaikaiyuanyuan97 đọc để ủng hộ người edit là mình và tẩy chay những trang web ăn cắp bản dịch của người khác nhé!
――――――――――――――
Ngày Kim Lăng đến Cô Tô cũng đúng vào lập thu. Hắn đứng dưới tàng cây sum suê tươi tốt, có mấy con thỏ trắng bu xung quanh ủng hắn.
Một giọng nói yếu ớt vang lên từ phía sau, Kim Lăng quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt cười đến cong cong. Chỉ thấy bạch y thiếu niên kia sắc mặt tái nhợt, thân mình gầy gò mảnh khảnh, đứng cách hắn mấy mét.
Sau lần Lam Tư Truy được Ôn Ninh mang về Lam gia, vì thương thế nghiêm trọng nên vẫn luôn hôn mê từ đó, cho đến sáng nay mới mơ hồ tỉnh lại, đúng lúc nhận được tin từ Cảnh Nghi.
Có vài thiếu niên môn sinh tới báo, nói là Kim công tử mất tích đã lâu đang ở Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Tư Truy sửng sốt một lát, không thể tin nhìn một đám đệ tử áo trắng, vội vàng túm lấy Lam Cảnh Nghi hỏi không ngừng, có thật không? Có thật không?
Đến khi nhận được cái nhìn xem thường của Cảnh Nghi, y mới cuống quít mặc áo khoác rồi chạy ra ngoài. Ở phía sau núi, đúng lúc bắt gặp vị thiếu niên công tử mà y đã ngày đêm mong nhớ dưới tàng cây.
Nhìn chằm chằm Kim Lăng không dám rời mắt, Tư Truy nín thở, gần như thận trọng chậm rãi đi tới, nhẹ giọng hỏi: "...... Kim công tử?"
Kim Lăng nói: "Ừm."
Máu trong cơ thể Lam Tư Truy gần như sôi trào, thanh âm khẽ run: "...... Kim công tử."
Kim Lăng cũng rất kiên nhẫn trả lời y một lần nữa, sau đó liền bị một bàn tay nhợt nhạt ôm lấy, đầu vùi vào lồng ngực Tư Truy.
Sắc mặt thiếu niên công tử lập tức đỏ bừng, chu sa giữa trán càng thêm chói mắt, hắn thử đẩy ra, lại càng bị ôm chặt hơn nữa, hắn hoảng loạn lắp bắp: "Ai... ai... ai cho ngươi ôm ta! Còn... còn không mau buông ra!"
Tư Truy buông lỏng tay ra, mặt mày hơi ủ rũ, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, Kim công tử, là ta mạo phạm."
Y muốn hỏi Kim Lăng mấy ngày qua đã đi đâu, nhưng ai biết, y vừa mở miệng lại là một câu:" Sao ngươi lại đến Vân Thâm Bất Tri Xứ?"
Kim Lăng cạn lời, lạnh nhạt nói: "Thì sao? Ngươi không hy vọng ta tới sao?"
"Không phải, không phải!" Tư Truy cuống quít lắc đầu, không thể nói rõ ràng, vội la lên: "Ta không có. Kim công tử, ta rất vui, thật sự."
Y nhẹ giọng nói: "Ta không có ý gì khác, ta chỉ muốn nhìn kỹ ngươi một lần nữa thôi."
Y sợ lại giống như lần trước, từ biệt rồi sẽ không còn được gặp lại Kim Lăng.
Kim Lăng như đang muốn nói gì, bỗng nhiên ánh mắt cứng đờ, nắm lấy vạt áo y: "Tại sao ngươi......"
Tư Truy mờ mịt nhìn hắn, sau đó cúi đầu xuống, thấy trước ngực mình hơi thấm đỏ. Chắc là do lúc nãy chạy vội quá, miệng vết thương bị rách ra. Y ngẩng mặt lên mỉm cười: "Không có gì đáng ngại."
Kim Lăng lại cúi đầu, giả vờ đá vài cái, đuổi mấy con thỏ trắng đi, sau đó kéo Tư Truy qua, ấn y ngồi xuống dưới tàng cây, ghét bỏ nói: "Ngươi đúng là phiền toái."
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng tay lại thoăn thoắt xắn tay áo lên, cởi đai lưng Lam Tư Truy ra, định giúp y băng bó lại.
Cổ tay áo được xắn lên, lộ ra một phần cánh tay gầy gò trắng nõn.
Tầm mắt của Tư Truy bỗng nhiên dừng lại ở một chỗ, thần sắc cứng đờ, không cách nào rời mắt được, nhìn chằm chằm vết sẹo màu trắng rõ ràng trên cánh tay hắn.
Sao trên tay Kim Lăng lại có vết sẹo này?
Vết sẹo gần cổ tay...... Tư Truy ngẩn ra, không khỏi nghĩ đến một phỏng đoán. Y là một thiếu niên cực kỳ thông minh, sắp xếp các dữ kiện trong đầu một chút, trong lòng đã có ý tưởng đại khái.
Khi y phát hiện ra A Linh, Kim Lăng không có mặt ở đó, chỉ có thanh kiếm Tuế Hoa. Trong những ngày mèo con kia ở cùng y, Kim Lăng vẫn luôn ở trạng thái mất tích. Mà đúng ngày A Linh mất tích, tin tức Kim Lăng đã quay trở về lại truyền đến. Không chỉ vậy, còn có chiếc chuông bạc thanh tâm Kim Lăng luôn đeo bên người lúc đó lại đang nằm dưới bụng mèo con kia.
Các bằng chứng đều đưa đến một kết quả đã vô cùng rõ ràng, mặc dù rất khó tin. Lam Tư Truy suy nghĩ, liệu điều mình đoán có đúng hay không?
Tư Tuy hơi cúi đầu, hỏi thăm dò: "Kim công tử, khoảng thời gian này ngươi còn quen với việc sống ở Vân Thâm Bất Tri Xứ không?"
Kim Lăng đang cúi đầu giúp y buộc băng vải, không chút suy nghĩ, trả lời theo bản năng: "Cũng tạm." Dứt lời, hắn mới phản ứng kịp, động tác trên tay bỗng khựng lại, ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt cười của Lam Tư Truy.
Kim Lăng cứng đờ, nói: "Làm sao mà ngươi biết được?" Rồi sau đó theo ánh mắt y nhìn đến vết sẹo của mình, biết đã bị Lam Tư Truy đoán được.
Tư Truy nói: "Kim công tử, ngươi hài lòng là tốt rồi."
Kim Lăng mặt đỏ lên, hung hăng nói: "Liên quan gì tới ngươi!"
Tư Truy nói: "Kim công tử nói sai rồi, lúc ấy chính ta cứu Kim công tử về mà."
Kim Lăng khó thở, nhưng vẫn ngậm miệng không nói, tức giận tiếp tục băng bó cho y. Hồi lâu sau, Tư Truy mới cảm thấy hắn có chút im lặng quá mức, hơi cúi đầu nhìn hắn, không biết từ khi nào đã nắm chặt lấy vạt áo y, chặt đến mức khớp xương mảnh khảnh đều lộ ra rõ ràng.
Tư Truy nói: "Kim công tử......"
"Lam Tư Truy." Kim Lăng ngắt lời y, ngẩng đầu đối mắt với y, tựa hồ đang cố nén điều gì, gương mặt trắng như ngọc ửng hồng. Sau một lúc lâu, hắn hít sâu một hơi, nói: "...... Nếu như ta không thể trở về, ngươi sẽ như thế nào?"
Lam Tư Truy không chút do dự nói: "Tiếp tục."
Kim Lăng hơi sửng sốt.
Lam Tư Truy mỉm cười, nghiêm túc nói: "Tiếp tục, cho đến khi tìm được ngươi mới thôi. Tìm đến nửa đời, hoặc là tìm đến hết quãng đời còn lại, chỉ khi nào tìm được ngươi mới có thể từ bỏ."
Kim Lăng nhìn chằm chằm y, cảm thấy cổ họng đau rát, nghẹn ngào, hỏi: "...... Đáng giá sao?"
Lam Tư Truy nói: "Nếu ta cảm thấy xứng đáng, thì đó chính là điều có ý nghĩa nhất trên đời."
Hốc mắt Kim Lăng chợt chua xót, trái tim mềm nhũn. Kết quả lại nghe tiếng Lam Tư Truy cười nhẹ, có chút ranh mãnh nói: "Chỉ có điều, ta cũng không thể dốc toàn lực cho Kim công tử, nếu không kiên trì nổi nữa thì chỉ có thể từ bỏ thôi."
Lửa giận không biết từ đâu mà xông thẳng vào lòng, Kim Lăng nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi vừa mới nói cái gì?"
Khóe miệng Tư Truy vẫn chưa hạ xuống: "Kim công tử, ngươi đối đãi với ân nhân cứu mạng bằng thái độ này sao? Không thể nói được câu cảm tạ sao?"
Kim Lăng nói: "Ta cảm tạ ngươi á? Ngươi nên cảm ơn vì ta đã không đá gãy chân ngươi đi!"
Lam Tư Truy nói: "Lời này của Kim công tử làm ta đau lòng quá." Y gục đầu xuống giống như là vô cùng buồn bã, trên mặt lộ ra vẻ mất mát. Đột nhiên một món đồ nhỏ rơi vào tay y, Tư Truy nhìn kĩ, là một chiếc chuông bạc.
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy gương mặt tuấn tú của thiếu niên công tử đỏ bừng, ánh mắt không dám nhìn y, ngữ khí lại vô cùng hung tợn: "Lam Tư Truy, ngươi nghe đây! Nếu ngươi dám đánh mất nó, ta không tha cho ngươi!"
Tư Truy ý cười càng sâu, nghiêng đầu nói: "Như vậy mới đúng, Kim công tử."
Nghe y trêu đùa, mặt Kim Lăng càng đỏ hơn, chỉ vào hắn quát: "Lam gia các ngươi thật đáng ghét!" Hét xong, hắn đứng bật dậy muốn chạy đi, nhưng cổ tay trong nhát mắt đã bị nắm chặt. Hắn hơi lảo đảo, lại ngã vào lòng ngực Lam Tư Truy.
Kim Lăng giãy giụa điên cuồng gào lên: "Lam Tư Truy, ngươi buông ra cho ta!"
Thiếu niên áo trắng một tay ôm lấy hắn, phớt lờ tiếng la hét của hắn, thoải mái dựa vào cổ hắn. Thật lâu sau, y mới nhẹ giọng nói: "Thật ra, mặc kệ thế nào, ngươi cũng đã trở lại rồi."
Kim Lăng ngẩn ngơ, chậm rãi ngừng giãy giụa.
Tư Truy nói: "Nếu ngươi không ở đây, ta tình nguyện tìm đến hết quãng đời còn lại, vốn đã quyết định như vậy rồi. Cuối cùng, ngươi cũng đã trở lại, ngươi biết không? Ta cực kì vui mừng."
Kim Lăng rầm rì: "La, dài dòng......"
"Kim công tử, ngươi cũng quá khó tính rồi. Nhưng mà A Lăng như vậy......" Lam Tư Truy cười cười, ôm hắn chặt hơn chút nữa, ghé sát vào tai hắn dịu dàng nói.