Ma Đế Quân

Chương 89: Nghênh Đón Cường Địch





Lão giả giọng điệu vui mừng, nói:- Biết bao nhiêu năm rồi, ta chờ biết bao nhiêu năm rồi mới gặp được một người như ngươi! Ta không có gì nhiều, chỉ chờ ở đây để gặp người hữu duyên, ta tặng ngươi cuốn sách này, hy vọng nó có thể giúp đỡ ngươi.Lão giả nói xong, điểm một luồng sáng vào mi tâm Thanh Ngọc, sau đó hắn lập tức bị truyền tống ra ngoài.“Tại sao lại khảo vấn mình Đế lộ nhỉ?” Thanh Ngọc thầm nghĩ.Khi vừa rời khỏi bí cảnh, Thanh Ngọc thấy tất cả các tu sĩ cũng đã bị đưa hết ra.

Vẻ mặt ai nấy còn đang ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì.

Nhiều người còn kêu gào lên “Ái phi của ta đâu?” “Ta đang vô địch mà…” đủ các thể loại.Đến cả tu sĩ Đại Thừa như Đàm Bách Hương mà cũng đứng thất thần, rơi một giọt nước mắt, hồi lâu sau mới kịp nhận ra là mình đã quay về thế giới thực.Thanh Ngọc thấy vậy thì không biết tại sao mà hắn lại không bị ảo cảnh ảnh hưởng?“Vì chàng đã bắt đầu có đạo tâm.” Ly Ly nói.Thanh Ngọc sửng sốt một chút? Đạo tâm?Hắn còn chưa kịp suy nghĩ gì thì Đàm Bách Hương đã lôi tay hắn lên Hoàng khí phi thuyền, rồi truyền âm nói:- Đi, chúng ta đi bắt mấy con sâu nhỏ.Thanh Ngọc cũng gật đầu.

Quyển sách mà lão giả trong bí cảnh cho đang lơ lửng trước Cửu Đỉnh Tháp, Thanh Ngọc dự định lúc nào về Vạn Hoa cốc thì hảo hảo nghiên cứu một phen.Nửa canh giờ sau, Đàm Bách Hương và Thanh Ngọc đã chặn đầu được hai tên tu sĩ Hóa Thần kỳ của Sơn Ma Lĩnh.


Lão giả kia và tên Sư Uẩn cũng cố tình đi vòng vèo, nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi thần thức Đại Thừa sơ kỳ.Một luồng uy áp khủng bố đè lên thân thể hai người bọn chúng, làm hai tên này lảo đảo ngã xuống đất, phun ra máu tươi.Đàm Bách Hương nghiêm giọng nói:- Nói, ai đứng sau lưng các ngươi, có mưu đồ gì với Vạn Hoa cốc ta, khai hết ra, không thì đừng trách bản cung độc ác.Hai tên này làm gì còn cái vẻ uy phong như lúc ở trước cửa Thiên Lộ Điện, biết tính mạng mình đang ngàn cân treo sợi tóc, bèn vội vàng xin tha:- Không phải chúng ta, không phải chúng ta, mà là Bắc Thái Tông cùng Phong Hoa Môn.

Bọn họ móc nối được với phía Trung Đô, muốn giết một người nào đó trong Vạn Hoa cốc.Đàm Bách Hương trầm mặt xuống:- Giết một người trong cốc, nói nghe thì dễ lắm.

Đợi khi các ngươi năm bè bảy mảng kéo đến trước cửa rồi, các ngươi còn tha cho môn nhân đệ tử bản cốc hay sao?Tên lão giả vội vàng xua tay:- Không, không, Sơn Ma Lĩnh chúng ta nào có lá gan đó?Thanh Ngọc không biết truyền âm cho Đàm Bách Hương cái gì, mà nàng lại nói:- Giao ra linh hồn bản nguyên, ta tha cho các ngươi khỏi chết.Hai tên kia lại bắt đầu khúm na khúm núm, mặc dù không muốn nhưng cũng phải giao ra linh hồn bản nguyên của mình.

Đàm Bách Hương lại nói:- Hai người các ngươi đi Bắc Thái Tông, ngỏ ý muốn góp sức thảo phạt Vạn Hoa cốc, rồi xem bọn chúng mời được những ai, lực lượng thế nào, rồi báo tin cho ta.

Đây là Truyền Dẫn Phù, chỉ cần các ngươi lưu lại lời nhắn trong đó, ta tự khắc sẽ biết.Sau một hồi cung kính nịnh bợ, hai tên Sơn Ma Lĩnh chạy mất.

Bây giờ mạng của bọn chúng đã nằm trong tay Đàm Bách Hương, chỉ cần một ý nghĩ sai lệch, sẽ chịu cảnh hình thần câu diệt, trọn kiếp khó lòng siêu sinh.

Thanh Ngọc trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi nói:- Tỷ, chúng ta về thôi, từ Trung Vực tới đây nhanh nhất cũng cần hơn ba tháng thời gian, chúng ta coi như còn hai tháng để chuẩn bị.Hai người bước lên Hoàng khí phi hành, tức tốc phản hồi sư môn.…- Chàng nói sao? Bọn chúng muốn đưa người tấn công Vạn Hoa cốc?Trương Phù Hoa sau khi nghe tin cũng giật mình.


Sau một lúc trầm ngâm, nàng nói vào hư không:- Truyền tin về Trung Đô, để lão gia tử và gia chủ sớm ngày định đoạt.Thanh Ngọc không biết nàng nói với ai, nhưng hắn cũng biết Trương Phù Hoa không phải chỉ ở đây một mình đơn giản như vậy.Thanh Ngọc hỏi:- Nàng có bao nhiêu nhân thủ?Trương Phù Hoa nói:- Đi theo thiếp có ba mươi lăm ám vệ của Hắc Thị Đường, tu vi đều từ Luyện Hư kỳ trở lên.Thanh Ngọc nghe vậy mà hít ngụm khí lanh, ba mươi lăm Luyện Hư kỳ, nếu đặt ở Thiên Long Vực là chân chính quét ngang a! Trung Vực đúng là nước sâu không thấy đáy.Hắn cũng không cố gắng hỏi han gì thêm, vì biết chắc chắn Trương Phù Hoa sẽ không nói.

Nhưng lực lượng được cử từ Trung Đô đến không thể nào chỉ là Luyện Hư kỳ được.

Tình huống xấu nhất sẽ là tứ đại thế gia mỗi nhà cử đi một Đại Thừa kỳ.

Thanh Ngọc hỏi:- Ở Trung Đô có nhiều Đại Thừa không?Trương Phù Hoa nói:- Đại Thừa đâu phải muốn tấn thăng là dễ như vậy, mỗi đại thế gia cũng chỉ có nhiều nhất là ba người mà thôi.

Chỉ có riêng Nguyễn gia ta, thì có năm người, tính cả thiếp là sáu.

Thiếp cũng phải dừng lại hơn bốn mươi năm mới tiến lên Đại Thừa đấy.

Không có truyền thừa của mẹ và sư công lão nhân gia, có khi cả đời này thiếp vẫn còn ở Hợp Thể hậu kỳ.Thanh Ngọc hỏi thăm tình hình chúng nữ một chút, rồi lại ngồi trầm ngâm suy nghĩ, mong sao giải được bế cục này.

Cứ cho như là mỗi đại thế gia Tề, Tấn, Triệu, Hán mỗi nhà cho một tu sĩ Đại Thừa đi, nhưng không biết chúng có mang theo loại Bạo Chân Đan như lần trước hay không.


Nếu chúng muốn được ăn cả, ngã về không thì nguy hiểm rồi.Chẳng lẽ phải di dời tông môn ư?Nhưng di dời đi đâu mới được chứ?Nếu bốn tu sĩ Đại Thừa tới, thì bên phía Vạn Hoa cốc vẫn còn đang thua kém hai người.Một ngày sau, Đàm Bách Hương đi tới đình viện của Thanh Ngọc, nàng nói:- Hai tên Sơn Ma Lĩnh truyền lại tin tức, nếu không có gì sai sót thì sẽ có ba tên Đại Thừa sơ kỳ từ Trung Vực tới đây.

Bọn chúng khởi hành được bảy ngày rồi, còn gần ba tháng nữa sẽ tới nơi.

Tề gia, Tần gia, Triệu gia mỗi nhà cử một người, còn Hán gia thì không biết tại sao gió im sóng lặng.Thanh Ngọc tiếp nhận thông tin, rồi cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ.- Đinh! Phát động nhiệm vụ sử thi “Bảo vệ Vạn Hoa cốc”, yêu cầu thiếu gia giữ gìn Vạn Hoa cốc không bị kẻ địch xâm phạm tàn phá, phần thưởng một kiện Tích Địa Châu, 5000 điểm tích lũy!Thanh Ngọc nghe xong câu này, rồi hỏi Đàm Bách Hương:- Tỷ, tỷ có cách nào dịch dung mà Đại Thừa cũng không nhìn ra không?- Có, nhưng chỉ một mình ta làm được thôi.

Trước đây trong một bí cảnh của Chu Tước Vực, ta đã lấy được một chiếc mặt nạ Đế cấp, đảm bảo Hóa Chân kỳ cũng không nhìn ra dung mạo thật.Thanh Ngọc suy nghĩ hồi lâu, rồi cười nói:- Tỷ, chúng ta đi diễn một vở hài kịch nhỏ đi.Đàm Bách Hương nhếch nhếch khóe miệng, cười nói:- Đệ lại có mưu ma chước quỷ gì phải không?Thanh Ngọc gọi Trương Phù Hoa ra, rồi hỏi:- Phù Hoa, nàng có cách nào làm cho Đại Thừa kỳ cũng không nhìn thấu tu vi của mình không?- Có, thiếp có Liễm Tức thuật độc môn chân truyền của gia tộc, chỉ có Hóa Chân kỳ cường giả mới nhìn ra được thôi.Thanh Ngọc đã dần dần định hình được kế sách trong đầu rồi, đột nhiên hắn lại hỏi:- Mấy tên cao tầng Tề gia, Tần gia và Triệu gia có thân nhau không?- Toàn bộ đều là bằng mặt không bằng lòng, ở Trung Đô nhà nào cũng muốn xưng bá, chẳng qua không phải lúc nên chưa xé rách da mặt mà thôi.Thanh Ngọc vỗ hai tay đánh “Bốp” một tiếng vào với nhau, rồi xoa xoa nói:- Đi, chúng ta đi Bắc Thái Tông thăm hỏi một chút.Nói xong, Thanh Ngọc bỏ 2000 điểm tích lũy ra mua thêm một trận bàn Hoàng cấp từ Đế Quân thương hành, rồi ba người tức tốc lên đường.…Ba tháng sau.Quảng trường trung tâm Bắc Thái Tông.“Phí Nam Trung” Phí tông chủ hôm nay từ sáng sớm đã ăn vận chỉnh tề, đang dẫn một đám môn nhân đệ tử có nam có nữ đứng nghiêm trang ở đây, có lẽ hôm nay Bắc Thái Tông có khách quý ghé thăm.Một lúc sau, từ phía chân trời bỗng xuất hiện ba điểm đen.Ba tên cường giả Đại Thừa kỳ ngự không phi hành, không cần đạp lên pháp bảo, đang từ từ hạ dần xuống đất.

Khi đến trước mặt đám môn nhân Bắc Thái Tông, chúng còn cố ý hất vạt quần lên, trong mắt tỏ ra vẻ khinh thường ngạo mạn.“Phí Nam Trung” thu hết vào trong mắt, nhưng vẫn đứng lên cung kính nói:- Vãn bối Phí Nam Trung, tham kiến ba vị tiền bối!Ba tên này không thèm đáp lại câu nào.

Trông có vẻ cả ba cũng không ưa gì nhau.Tên trưởng lão Tề gia tên là Quách Chí Khiêm, một trưởng lão khác họ, tu vi Đại Thừa sơ kỳ, mặc một thân hoàng y, lại còn đính vô số bảo châu, trông rất cao sang tôn quý, lúc này hắn đang nghếch mặt nhìn lên trời, có vẻ như xem Phí Nam Trung là con kiến hôi vậy..