Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 208: Còn xa mới đủ





“Sư đệ!”

Chư Vô Đạo nhìn thấy một màn này, đồng tử co rút lại.

Lập tức ra tay!

Trong tay bỗng xuất hiện một thanh trường thương!

Hiển nhiên cũng là một kiện pháp bảo trung phẩm!

Sau khi trường thương xuất hiện, Chư Vô Đạo tung ra một thương!

Trong nháy mắt, bèn xuyên qua khoảng cách mười mấy mét, va chạm với Kiếm Luyện Ngục của Trần Thuận.

Keng!

Trong không trung phát ra một trận rúng động.

Trần Thuận tiếp tục dùng Kiếm Luyện Ngục đâm về Diệp Vô Trần, dưới một thương này, bèn làm chệch một cái, khiến Diệp Vô Trần lần nữa tránh được một kích chí mạng!

Trong mắt của Trần Thuận vụt qua một tia kinh ngạc.

Thấy Chư Vô Đạo ra tay liền thu Kiếm Luyện Ngục lại!

Ở trên không đứng nhìn nhau với Chư Vô Đạo!

Chư Vô Đạo liếc nhìn Trần Thuận, lúc này, Diệp Vô Trần sau khi bay ra ngoài đã rơi xuống đất.

Lồng ngực xuất hiện một lỗ máu xuyên thủng trước sau.

Cơ thể bị trọng thương!

Nếu như hắn ta không được cứu kịp thời, Trần Thuận tung ra một kiếm nữa, Diệp Vô Trần rất có khả năng trực tiếp sẽ ngã xuống tại đây.

“Sư huynh, giúp ta giết hắn!”

Diệp Vô Trần ho ra một búng máu, thẹn quá hóa giận.


Hắn ta vậy mà bị một tu sĩ Thông Thần Cảnh đánh bại, còn bị một kiếm đánh trọng thương, chuyện này chính là nỗi nhục vô cùng lớn!

“Cố gắng trị thương!”

Chư Vô Đạo dặn.

Sau đó, ánh mắt lại đổ dồn về phía Trần Thuận.

“Lấy tu vi của Thông Thần Cảnh vậy mà có thể đánh bại được sư đệ của tôi, thiết nghĩ anh cũng không phải là kẻ vô danh, anh rốt cuộc là ai?”

Chư Vô Đạo trầm giọng nói.

Sư đệ của hắn ta, Diệp Vô Trần ở Chân giới Duy Nhất cũng là thiên kiêu cả một thế hệ.

Người có thể làm hắn ta bị thương không có nhiều.

Không ai không phải là yêu nghiệt!

“Chủ Ma giới, Trần Thuận!”

Trần Thuận lạnh cười lên tiếng.

Đến tu tiên giới chân chính, Trần Thuận sẽ không dễ dàng để lộ thân phận của kiếp trước của mình, dù sao, kiếp trước, hắn tuy là chủ Ma giới, thực lực cũng đứng đầu vũ trụ, nhưng cũng vào lúc đó, kẻ thù của hắn cũng không đếm được hết!

Nhưng hiện nay, Chư Vô Đạo và Diệp Vô Trần, Trần Thuận thịt chắc rồi, nói cho bọn họ biết cũng không sao!

“Chủ Ma giới?” Trong mắt Chư Vô Đạo vụt qua một tia nghi ngờ.

Hắn ta chưa từng nghe nói cái gì là chủ Ma giới, bọn họ cũng không tồn tại cái gì chính tà, phân chia chính đạo ma đạo, thực lực cường đại chính là đạo lý đứng đầu.

“Bất luận anh là ai, hôm nay anh nhất định phải chết!”

Chư Vô Đạo lạnh lùng nói.

Trường thương trong tay rung lên, hư không, đột nhiên nổ ra!

Trần Thuận thấy tình huống này, ánh mắt hơi ngưng lại.

Người này thực lực so với Diệp Vô Trần ngược lại mạnh hơn không ít.

“Nhớ lấy, người giết anh hôm nay, Linh Khư tông, Chư Vô Đạo!”

Sau khi Chư Vô Đạo nói xong, cổ tay rung lên, trường kiếm đột nhiên biến thành một đạo ánh sáng màu đen phóng về phía Trần Thuận.

Đám người Hạ Hầu Vân trợn to mắt, nhìn một màn này.

Bọn họ cũng có thể cảm nhận được thực lực của người đàn ông mặc đồ đen này so với người đàn ông mặc đồ trắng, mạnh hơn không ít.

Trần Thuận lần này có thể thắng không?

Rầm!

Trường thương của Chư Vô Đạo khi đâm về phía Trần Thuận, Kiếm Luyện Ngục trong tay Trần Thuận cũng đột nhiên động.

Một kiếm tung ra!

Mũi thương đối mũi kiếm!

Trong hư không, lần nữ phát ra một tiếng nổ!

Năng lượng va chạm.

Khiến hư không lần nữa rung trấn một trận, tạo ra khe nứt hư không.

“Anh rất mạnh, nhưng nếu như chỉ như thế, vậy còn xa mới đủ!”

Chư Vô Đạo lúc này quát lên một tiếng!

Vô số chân nguyên lập tức dọc theo trường thương phóng ra.

“Ổ?”

“Vậy sao?”

Trần Thuận lên tiếng, hỗn độn chi lực trong cơ thể dọc theo Kiếm Luyện Ngục cũng lập tức bạo phát.

Trong không trung, lần nữa bạo phạt một tiếng nổ chói tai.


Khoảnh khắc thương kiếm va chạm, trực tiếp bị bắn ngược ra.

Thân ảnh của Trần Thuận và Chư Vô Đạo cũng bị bức lui lại.

Bịch bịch bịch!

Hai người đồng thời lùi lại ba bước!

“Lại lần nữa!”

Trần Thuận cười ha hả, cổ tay rung lên, Kiếm Luyện Ngục trong tay lần nữa chém ra.

Trên thân kiếm, hỗn độn chi lực, giống như quấn lấy rồng có rồng, trực tiếp lao về phía Chư Vô Đạo.

Chư Vô Đạo ánh mắt cũng ngưng lại, không chút do dự.

Tay phải cầm thương, một thương vung ra!

Keng!

Keng!

Trần Thuận và Chư Vô Đạo, thân ảnh của hai người không ngừng biến đổi, Kiếm Luyện Ngục và trường thương không ngừng đối chọi với nhau.

Mà mỗi kích giao nhau, đều khiến hư không nứt ra.

Uy thế bạo phát đợt sau hơn đợt trước.

Đám người Hạ Hầu Vân đứng xem mà da đầu tê dại!

Lúc này, bọn họ nhận thức vô cùng rõ ràng sự cách biệt giữa mình với hai người Trần Thuận!

Ngắn ngủi vài giây, hai người Trần Thuận đã giao thủ được mười mấy lần.

Nhưng mỗi lần, hai người đều ngang cơ!

Sau khi phóng ra một kích thì tách ra, Chư Vô Đạo đột nhiên lên tiếng: “Anh không phải người của Chân giới Duy Nhất!”

Chân giới Duy Nhất tuy tông phái nhiều, nhưng Linh Khư tông là một tông môn trung cấp, đối với mỗi môn mỗi phái cũng có nghiên cứu không ít.

Nhưng không có một môn phái nào lại có công pháp như của Trần Thuận, cùng lực lượng đó.

Nhất là loại lực lượng màu xám mỗi lần Trần Thuận đánh ra đó, càng chưa từng xuất hiện ở Chân giới Duy Nhất.

Nhưng lại vô cùng bá đạo!

Nếu như không phải cảnh giới của Chư Vô Đạo cao hơn Trần Thuận, chân nguyên của hắn ta hùng hậu, thật sự không chắc có thể đánh ngang cơ với Trần Thuận, vì thế, lúc này, Chư Vô Đạo đột nhiên xác định Trần Thuận không phải người của Chân giới Duy Nhất!

“Chân giới Duy Nhất, rốt cuộc là cái gì?”

Trần Thuận lạnh lùng nhìn Chư Vô Đạo, hỏi!

Thần Châu tiên giới, tuy đặt trong cả vũ trụ này, chẳng qua chỉ là một khu vực xa xôi có thực lực không mạnh, Trần Thuận cũng chưa từng đến, nhưng kiếp trước, Trần Thuận khi tung hoành ở vũ trụ, ngược lại cũng từng gặp người của Thần Châu tiên giới.

Nhưng sau khi trọng sinh đến trái đất, Trần Thuận liền biết, trái đất chính là tinh cầu sinh mệnh của Thần Châu tiên giới!

Nếu như trên trái đất, tu luyện đến mức có thể phá vỡ hư không thì có thể rời khỏi trái đất, tiến vào Thần Châu tiên giới.

Trần Thuận, cũng định đợi đến sau khi thực lực đạt đến Thần Hải Cảnh thì sẽ nghĩ cách, rời khỏi trái đất, mượn thông đạo của Thần Châu tiên giới, quay về Ma giới trong chốn sau của vũ trụ!

Đến Ma giới, hắn ta có thể trở nên mạnh hơn, khôi phục thực lực kiếp trước!

Hắn vốn tưởng hai người này đến từ Thần Châu tiên giới, nhưng bây giờ xem ra không phải.

“Đợi đến khi anh chết, tôi có lẽ sẽ nói cho anh!”

Chư Vô Đạo lạnh lùng nói.

Sau đó, trường thương trong tay lần này rung lên.

Chỉ thấy trường thương trong tay hắn ta đột nhiên bạo phát một cỗ khí thế vô cùng lăng lệ!

Ở đầu thương hắn ta ngưng tụ một con rắn nhỏ hư ảnh màu đen.

“Phệ Linh Xà!”

Trần Thuận có hơi bất ngờ.


Trường thương trong tay Chư Vô Đạo vậy mà có tồn tại thương linh!

Hơn nữa, còn là một Phệ Linh Xà!

Phệ Linh Xà, ý nghĩa như tên, là thôn phệ linh khí tiến hóa thành, mấu chốt là đem thứ này luyện hóa thành khí linh, dung hợp vào trong pháp bảo, không nhưng có thể công kích đối thủ, còn có thể thôn phệ năng lượng của đối phương, biến thành của mình!

Lúc này xuất hiện!

“Không ngờ, anh vậy mà nhận ra!’

Lúc này, Chư Vô Đạo cũng có hơi bất ngờ.

Điều này vào 3 năm trước, hắn ta ở trong Chân giới Duy Nhất vô tình phát hiện.

Cuối cùng, mời sư trưởng của Linh Khư tông ra tay, lúc này mới bắt được con Phệ Linh Xà này, luyện hóa vào trong thương.

Pháp bảo, có khí linh, uy thế sẽ cao hơn một bậc.

Thậm chí, còn có thể phát huy một số uy năng của khí linh!

Có điều, bất ngờ thì bất ngờ, động tác trong tay Chư Vô Đạo cũng không chậm.

Mũi thương sau khi ngưng tụ ra một hư ảnh Phệ Linh Xà, Phệ Linh Xà thà lưỡi, sau đó, há miệng.

Khoảnh khắc tiếp theo, linh khí trong Cung Tuyết Thần đột nhiên sôi sục trở nên, ùa về chỗ đó, ngưng tụ lại.

Sau đó, uy thế của Phệ Linh Xà càng cường thịnh!

“Giết!”

Chư Vô Đạo hét lên một tiếng.

Thân ảnh khẽ động, đột nhiên biến mất khỏi chỗ cũ.

Tay cầm trường thương, lần nữa đâm về phía Trần Thuận!

Lúc này, mũi thương công kích về phía Trần Thuận đã trực tiếp phá vỡ tốc độ âm thanh.

Mà Phệ Linh Xà của mũi thương cũng dừng thôn phệ linh khí, thè lưỡi, theo trường thương lao về phía Trần Thuận, dường như muốn một miệng hút cạn Trần Thuận!

“Trò trẻ con!”

Trần Thuận cười lạnh một tiếng.

Đối mặt với một kích mạnh nhất của Chư Vô Đạo, Trần Thuận mặt mày cũng không thay đổi.

“Tôi ngược lại muốn xem thử Phệ Linh Xà này của anh có thể cắn nuốt được hỗn độn chi lực của tôi hay không!”

Trần Thuận nói.

Lúc này, hắn ngược lại thu lại Kiếm Luyện Ngục trong tay.

Trong tay không có kiếm, cả người Trần Thuận lại giống như biến thành một thanh lợi kiếm tuyệt thế!

Sau đó, nhấc bước!

Nhất chỉ điểm ra!

Hỗn độn chi lực dọc theo cơ thể của Trần Thuận, đột nhiên bạo phát, cắn nuốt