Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 210: các người, thật sự đáng chết





Thiên Tuyết nhìn thấy Diệp Vô Trần, thân ảnh cũng động.

Cô ta vốn muốn lập tức nhắc nhở TRần Thuận cẩn thận.

Tuy nhiên, cô ta còn chưa có mở miệng thì đã nhận ra mục đích của Diệp Vô Trần!

Mục tiêu của hắn ta, không phải Trần Thuận, mà là Cung Tuyết Thần!

Trần Thuận lúc này đang lâm vào công kích của Kim Tinh Chi Hỏa, Thiên Tuyết không kịp nghĩ nhiều, cơ thể khẽ động, lập tức xông về phía Tuyết Thần điện.

Ngăn cản Diệp Vô Trần!

Cô ta mặc dù chưa gặp Tuyết Thần, nhưng Thiến Tuyết tiếp nhận truyền thừa của Tuyết Thần, nội tâm đối với Tuyết Thần có một loại cảm giác thân cận không thể nói rõ được.

Cô ta tuyệt đối không cho phép hai người lai lịch bất minh này lấy đi nhục thân của Tuyết Thần.

“Dám cản tôi, đừng trách tôi không thương hoa tiếc ngọc, vùi hoa dập liễu!”

Diệp Vô Trần, đột nhiên hét lên.

Tuy nhiên, khí thế cũng bộc phát.

Thiết Tuyết chẳng qua chỉ có thực lực của Cảm Ứng Cảnh, so với thực lực của Diệp Vô Trần, cách biệt quá lớn.

Chỉ là khí thế bộc phát này đã đánh bay Thiên Tuyết ra ngoài.

“Cậu dám!”

Shakun nhìn thấy một màn này thì vô cùng tức giận!

Thân ảnh lay động, nháy mắt đã xuất hiện ở trong không trung đỡ lấy Thiên Tuyết sắp rơi xuống đất.

“Thiên Tuyết, cháu không sao chứ?”

Shakun vô cùng đau lòng.

Thiên Tuyết lắc đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn sang Diệp Vô Trần.


Sắc mặt của Shakun lạnh lẽo!

Cho dù thực lực cách biệt quá lớn, cho dù có thể bị một chiêu của Diệp Vô Trần đánh chết, Shakun vẫn nhanh chóng xông lên.

Chuẩn bị ngăn cản Diệp Vô Trần!

“Lui ra!”

Tuy nhiên, lúc này đột nhiên có một âm thanh truyền vào trong tai của Shakun!

Chỉ thấy Trần Thuận, dưới sự bao vây của Kim Tinh Chi Hỏa đối mặt với công kích lần nữa của Chư Vô Đạo.

Trần Thuận bỗng đối một chưởng với Chư Vô Đạo, sau đó bất chấp bị Kim Tinh Chi Hỏa làm bị thương, cưỡng chế thoát khỏi sự bao vây của Kim Ting Chi Hỏa.

Giây tiếp theo liền xuất hiện trước Tuyết Thần điện.

Ngăn cản Diệp Vô Trần vào điện!

Nhìn thấy Trần Thuận, trên mặt của Diệp Vô Trần lóe lên tia điên cuồng!

Nhưng đồng thời trong lòng cũng vô cùng kiêng kỵ!

Một người nóng tính như hắn ta lại nghe lời sư huynh Chư Vô Đạo như thế, trừa bởi vì Chư Vô Đạo là sư huynh của hắn ta, quan hệ thân thiết giữa hắn ta và Chư Vô Đạo ra, còn là vì thực lực của Chư Vô Đạo mạnh hơn hắn ta.

Mà Trần Thuận, thực lực còn mạnh hơn Chư Vô Đạo một bậc!

Diệp Vô Trần lập tức càng thêm cẩn thận.

Không có làm liều!

Lúc này, Chư Vô Đạo cũng xuất hiện bên cạnh Diệp Vô Trần.

Ánh mắt cũng trở nên vô cùng ngưng trọng.

Vừa rồi nếu như không phải Trần Thuận cưỡng chế phá vòng vây, muốn ngăn cản Diệp Vô Trần, Kim Tinh Chi Hỏa chưa chắc có thể làm bị thương Trần Thuận.

Điểm này, hắn ta nhìn tất rõ ràng!

“Các người, thật sự đáng chết!”

Trần Thuận cảm thấy mấy chỗ trước ngực và sau lưng truyền đến cảm giác đau đớn bỏng rát thì lạnh lùng nói.

Đây là lần đầu tiên hắn bị thương sau khi trọng sinh ở trái đất!

Vừa dứt lời, trên người Trần Thuận đột nhiên bộc phát một cỗ sát ý kinh thiên!

Cỗ sát ý này gần như ngưng thành thực chất!

Ngay cả hai người Chư Vô Đạo và Diệp Vô Trần cũng rùng mình!

Loại sát ý này, loại lệ khí cuồn cuộn này!

Đã giết bao nhiêu người mới có được?

“Sư đệ, xem ra anh ta cũng rất để tâm đến nhục thể của Tuyết Thần, lát nữa, ta công kích, đệ nghĩ cách đột phá vào trong Tuyết Thần điện, có thể đột phá vào trong, mang nhục thân của Tuyết Thần đi, tự nhiên là tốt nhất, nếu như không thể, vậy cũng tạo khó khăn cho Trần Thuận. Chỉ cần anh ta không để đệ đột phá vào trong Tuyết Thần điện thì không thể không phân tâm mà phòng bị đệ, ta sẽ bắt lấy cơ hội, cho dù một kích không giết được anh ta, cũng có thể dày vò chết anh ta!”

Chư Vô Đạo lúc này lập tức truyền âm cho Diệp Vô Trần.

Diệp Vô Trần lập tức hiểu ý!

Sau đó, thân hình khẽ động!

Trần Thuận chặn ở cửa chính Tuyết Thần điện, nhưng hắn ta còn có thể từ nơi khác tiến vào!

Tuy nhiên, khoảnh khắc Diệp Vô Trần động thân.

Trần Thuận cũng động theo!

Tốc độ, nhanh đến cực điểm!

“Chết!”

Trong miệng Trần Thuận trực tiếp nhả ra một từ lạnh lẽo vô tình.

Mang theo sát ý nồng đậm!


Nếu đã chiến đấu đủ rồi, vậy thì nên giết người rồi!

Vừa dứt lời, Trần Thuận trực tiếp đánh một chưởng vào đầu của Diệp Vô Trần!

Diệp Vô Trần lập tức gật mình!

Tốc độ của Trần Thuận nhanh đến mức hắn ta căn bản không kịp tránh né.

Nhưng lúc này, đã không có thời gian để hắn ta bàng hoàng nữa rồi.

Chỉ có thể cứng chắc, lập tức vung chưởng, đối chiến với một chưởng của Trần Thuận!

Có điều, Diệp Vô Trần tim đập nhanh cũng kệ, trong lòng tràn ngập một tia vui mừng.

Chỉ cần hắn ta đỡ được một chưởng này của Trần Thuận, công kịch của sư huynh Chư Vô Đạo cũng đến rồi.

Trần Thuận, nhất tiên sẽ đỡ một kích của sư huynh Chư Vô Đạo.

Không chết, cũng phải trọng thương!

Nghĩ đến điều này, Diệp Vô Trần thậm chí không nhưng muốn cản một chưởng này của Trần Thuận, một tay khác còn hóa thành một bộ vuốt, đột nhiên công kích thân dưới của Trần Thuận!

Bụp!

Một tiếng vang kinh thiên, ở trước Cung Tuyết Thần đột nhiên nổ vang!

Trực tiếp khiến cửa điện của Tuyết Thần điện cũng rung trấn một trận!

Chỉ thấy Diệp Vô Trần đột nhiên bay ngược ra ngoài.

Trên đầu, bỗng xuất hiện nhiều vết nứt.

Diệp Vô Trần chỉ cảm thấy lúc này, đầu óc suýt nữa nổ tung.

Trong đầu vang lên tiếng ù ù.

Ngay cả thức hải cũng suýt nữa nổ!

“Phụt!”

Diệp Vô Trần phun ra một búng máu, sau đó lăn ra.

Kinh hãi tột độ!

Hắn ta nhìn bóng người của Trần Thuận, tràn ngập sợ hãi!

Vừa rồi, hắn ta có hai ý nghĩ, một bên ngăn cản công kích của Trần Thuận, một bên chủ động công kích Trần Thuận, nhằm lôi kéo Trần Thuận, tạo cơ hội cho sư huynh Chư Vô Đạo đánh trong thương Trần Thuận.

Tuy nhiên, Diệp Vô Trần lại tuyệt đối không ngờ, kế hoạch của mình vậy mà vô ích rồi!

Cách nghĩ của hắn ta hay.

Nhưng hắn ta không ngờ, lực lượng và tốc độ của Trần Thuận lại vượt khỏi dự đoán của hắn ta.

Khi tay trái của hắn ta biến thành móng vuốt, còn chưa kịp công kích Trần Thuận, một chưởng của Trần Thuận đã đập trúng đầu của hắn ta rồi.

Cho dù tay phải nắm chặt lại, toàn lực ngăn cản.

Tuy nhiên, một tay phải của hắn ta, dưới một chưởng của Trần Thuận trực tiếp bị đánh gãy.

Sau đó, thủ chưởng của Trần Thuận còn in lên đầu của hắn ta.

Khiến đầu của hắn ta xuất hiện vô số vết rạn nứt.

Suýt nữa thì nổ tung.

Lúc này, Diệp Vô Trần vừa kinh hãi tột độ, nhưng cũng thấy hơi may mắn, may mắn bản thân đủ mạnh, nếu không, nếu như bản thân yếu hơn vài phần, một chưởng vừa rồi của Trần Thủ thì hắn đã chết rồi.

Có điều, Diệp Vô Trần ở dưới một chưởng của Trần Thuận suýt chút nữa mất mạng.

Nhưng Diệp Vô Trần, cảnh giới suy cho cùng cao hơn Trần Thuận, cho dù Trần Thuận thấy Diệp Vô Trần chẳng qua chỉ là ngụy Thần Hải Cảnh, nhưng đó cũng đã đột phá Thông Thần Cảnh đỉnh phong, Thông Thần Cảnh đã không so sánh được nữa.

Trần Thuận cũng bỏ ra một cái giá nhất định!

Bị Chư Vô Đạo một chưởng đánh trúng vai!

May mà Trần Thuận không phải không có phòng bị, bị thương cũng không tính là nặng!


“Cậu Trần!”

Lúc này, Thiên Tuyết gần như sắp khóc đến nơi.

Trong mắt, sương mù mờ mịt, giọng nói hơi run!

Xem cô ta thấy, Trần Thuận vì cô ta mới bị thương, cũng vì lời cầu xin của cô ta mới không màng tất cả đi bảo vệ Tuyết Thần điện, không để hai người này tiến vào trong Tuyết Thần điện, đoạt lấy nhục thân của Tuyết Thần.

“Không sao!”

Trần Thuận, hơi nhíu mày, nói!

Căn bản mặc kệ Diệp Vô Trần ở đằng sau, cất bước trực tiếp xuất hiện bên cạnh Diệp Vô Trần.

Lúc này, Diệp Vô Trần đầu óc gần như sụp đổ, bất luận là thần niệm, hay chân nguyên, đều không dám sử dụng.

Sợ một khi không cẩn thận, không bị Trần Thuận đánh chết, ngược lại đầu mình bản thân làm nổ rồi!

Tuy nhiên, Diệp Vô Trần không dám loạn động, nhưng cũng không có sức mà phản kháng Trần Thuận.

Nhìn thấy Trần Thuận đi đến bên cạnh, Diệp Vô Trần lại giật mình!

Có điều, lúc này, hắn ta lại không có cảm nhận được sát ý từ trên người Trần Thuận.

Đến thực lực như hắn ta, cảm ứng vô cùng nhạy bén!

Lẽ nào Trần Thuận không định giết mình?

Trong lòng Diệp Vô Trần vụt qua một tia nghi hoặc, đồng thời cũng có chút may mắn!

Hắn ta không muốn chết!

Tuy nhiên, lúc sau, giọng của sư huynh Chư Vô Đạo bỗng truyền đến.

“Trần Thuận, anh dám?”

Thân ảnh của Chư Vô Đạo ở trong mắt của Diệp Vô Trần cũng càng phóng càng to.

Trần Thuận, không phải đối với mình không có sát ý sao?

Trong lúc Diệp Vô Trần nghi hoặc, tuy không biết tại sao trước đó Trần Thuận sát ý ngập trời, lúc này đối với mình lại không có sát ý.

Có điều trong nháy mắt, hắn ta đã phản ứng lại.

“Á!”

Một tiếng kêu thảm thiết lập tức truyền ra khắp Cung Tuyết Thần!

Diệp Vô Trần đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết như heo chọc tiết!

Chỉ thấy Trần Thuận sau khi đến trước người hắn ta, một cước tung ra.

Lấy khí thế sét đánh ngang tai, đạp vào nơi giữa hai chân của hắn ta!

Sau đó, liên tiếp tung cước.

Gần như trong nháy mắt, chi tư của hắn ta cũng bị Trần Thuận nghiền nát!






— QUẢNG CÁO —