Ma Pháp Sư

Chương 2: Biến cố



Trần Dương nghe thấy Ngô Tuyết nói ra cái tên này hơi chút suy ngẫm một cái sau đó lại nhìn về đứa bé đang nằm trong vòng tay của Ngô Tuyết.

" Tiểu Tuyết, cái này cũng rất tốt a. Vậy cứ đặt cho đứa bé này tên là Trần Thương a. Được rồi muội cứ .... "

Trần Dương đang nói giữa chừng thì một chuỗi âm thanh không hài hòa phá bầu không khí của ba người.

" Oong, Oong, Oong, Oong Oong, Oong, Oong, Oong."

" Đây là thông báo khẩn của Nha Trang Đô Thành, hiện giờ phần bờ đông của thành phố nằm dưới cảnh báo màu đỏ yêu cầu tất cả dân chúng mau chóng di tản dưới hướng dẫn của bộ đội. Xin nhắc lại một lần nữa đây là trường hợp nguy cấp cần tất cả mọi người mau chóng di tản. "

Ngô Tuyết lúc này đang ẳm lấy Trần Thương nghe thấy thông báo này cũng cực kì lo sợ, bàn tay nhỏ không ngừng nắm chặt bắp tay của Trần Dương sợ hãi nói.

" Dương ca, làm sao lại có cảnh báo đỏ. Không phải hải thú gần đây đều rất bình ổn hay sao. Còn nữa vòng bảo vệ ở các đảo lớn trong vịnh Nha Trang làm sao lại không có phản hồi nào trước vậy."

Trần Dương lúc này cũng đã hồi thần cảm nhận được trên bắp tay của mình không ngừng truyền đến cảm giác run rẩy vô lực của Ngô Tuyết liền hít sâu một hơi đưa bàn tay thô ráp của mình nắm lấy bàn tay nhỏ bé đã lộ ra vẻ trắng bệch của thê tử ôn nhu an ủi nói.

" Tiểu Tuyết, ngươi trước đừng hoảng loạn. Ta sẽ sắp xếp cho hai mẹ con nàng di tản đến cứ điểm ở Đà Lạt. Ở đó chắc chắn sẽ an toàn hơn ở lại Nha Trang hơn nữa Sài Thành cùng những đô thành khác chắc có lẽ đã nhận được tin tức. Cho nên ta nghĩ rất nhanh sẽ có viện quân đến trợ giúp Nha Trang."

Ngô Tuyết nghe Trần Dương an bài cũng không có quá an tâm mà lại càng lo lắng nói.

" Dương ca, huynh không đi cùng mẹ con muội hay sao?"



Trần Dương nghe vậy cũng chỉ là thở dài một hơi lắc đầu một cái rồi vỗ vai Ngô Tuyết nói .

" Tuyết muội, ta thân là quân nhân nên có trách nhiệm của quân nhân. Muội yên tâm ta rất nhanh sẽ đi đến cùng muội cùng hài tử của chúng ta đoàn tụ. Được rồi, muội trước tiên cứ nghỉ ngơi đi a, để ta đi thông báo với bên q·uân đ·ội một tiếng a. "

Nói xong, Trần Dương cũng không tiếp tục cùng Ngô Tuyết cơ hội nói chuyện liền đi thẳng ra ngoài hiên. Trần Dương vừa mới đi ra khỏi cửa nhà thì đã thấy Tiên Di đang nhìn lấy mình một cái rồi hỏi.

" Tiểu tử ngươi cũng phải đi rồi sao?"

Trần Dương nghe vậy thì trong khóe mắt chợt lóe lên hai giọt long lanh nước mắt rồi lại cố gượng ép nén lại vào bên trong. Trần Dương sau khi kiềm nén tâm tình cũng đi tới bên tai Tiên Di nói nhỏ.

" Tiên Di, ta lần này đi Thập Tử Vô Sinh. Mong Tiên Di chiếu cố lấy tiểu Tuyết cùng tiểu Thương hai mẹ con nàng. Thân thế của ta vốn đã là cô nhi không thể cho hai mẹ con nàng mái nhà sung túc. Cho nên là ..."

Tiên Di nghe vậy cũng là có chút xúc động, sau đó cũng là hiểu rõ mọi chuyện vỗ vỗ vai Trần Dương nói.

" Tiểu tử, ta cũng chưa có lấy chồng cho nên không thể chăm sóc cho hài tử cùng thê tử của ngươi a. Ngươi nếu như muốn thì hãy tự quay trở về làm điều đó a. Được rồi mau đi đi! "

Trần Dương nghe vậy cũng là gật đầu một cái sau đó chỉ thấy sau lưng Trần Dương xuất hiện một đôi lục bích vũ dực rộng tầm ba mét. Sau đó Trần Dương ánh mắt hơi nhìn về phía bên trong căn nhà một cái nữa sau đó hai cánh sau lưng liền đập mạnh một cái đem thân thể Trần Dương tựa như một quả t·ên l·ửa phóng thẳng trên bầu trời hướng về bờ đông của Nha Trang phóng tới.



Tiên Di lúc này cũng nhanh chóng đi vào bên trong nhà một bên phụ trách dọn dẹp gói gém đồ đạc, một bên nhìn về con mắt đã hơi ửng đỏ Ngô Tuyết mỉm cười nói.

" Nha đầu, ngươi đừng có lo lắng quá nhiều. Bản lĩnh của tiểu tử kia không phải là ngươi không biết đến a. Được rồi nói cho ngươi biết a, tên nhãi kia nói tình hình cũng không có như ngươi suy nghĩ quá gay go. Hắn nói nhất định sẽ trở về gặp mặt mẹ con các ngươi. Cho nên là ngươi nên tĩnh dưỡng một chút đi. Lát nữa còn phải lên đường a."

Ngô Tuyết nghe Tiên di nói vậy cũng là an lòng đi phần nào bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần chờ đợi sắp xếp của Trần Dương tới đón các nàng. Trần Dương sau toàn lực phi hành rốt cuộc đã đến vòng bảo vệ ngoài cùng tại Đảo Hòn Tre. Lúc này tại một tháp canh Hải đăng lớn ở phía ngoài cùng của đảo đang đứng lấy bóng hình của ba người, một tên trung niên cùng hai cái lão giả.

Lúc này người trung niên mặc lấy tây phục màu xanh nhạt như có cảm ứng nhìn về phía Trần Dương đang bay tới hướng về hai lão giả nói.

" Dư lão, Thặng lão. Chúng ta thật sự không còn cách nào khác hay sao? "

Lão giả đứng bên trái tên trung niên mặc lấy một bộ quần áo kaki màu ngà sữa nghe vậy cũng là hơi ngẩng đầu nhìn về phía xa xa biển đông, bên trong ánh mắt đã gần như vẩn đục của lão giả chỉ còn lại duy nhất một tia sáng. Lão giả này nhìn về phía biển đông đang dần dần biến sắc từ xanh ngát như bầu trời trong, nhanh chóng trở nên xám xịt rồi biến thành hắc ám do từng cơn mây đen lớn đang che lấy mặt trời. Loáng thoáng ở dưới mặt nước lão giả có thể nhìn thấy từng cái bóng đen to lớn khổng lồ cùng với từng đôi mắt đỏ ngầu khát máu của bọn chúng.

Sau một lúc lâu, vị lão giả này mới thở dài một hơi tựa như là đã hạ quyết tâm nói ra.

" Tiểu Trương ngươi cũng biết tiểu tử Trần Dương có ý nghĩa như thế nào đối với Nha Trang đô thành chúng ta a. Bất quá chúng ta cũng không hi vọng dùng tới con bài này. Chỉ là thời thế không thuận theo chúng ta mong muốn mà thôi. Chỉ là ta vẫn mong ngươi suy nghĩ lại một chút ta và lão Thặng đều đã già không thể phát triển tiếp. Ngược lại là ngươi, ngươi đang trong giai đoạn đỉnh cao của nhân sinh không cần thiết theo chúng ta bồi táng a. "

Lúc này lão giả bên phải cũng hướng về người trung niên nói.

" Đúng vậy a tiểu Trương ngươi ít nhiều cũng là chủ tịch một đô thành. Chờ ta cùng lão Dư đi rồi, Nha Trang phải giao lại cho ngươi rồi a. À cả gia đình của tiểu Dương nữa. Nếu như lần này thành công thì Tiểu Dương chắc có lẽ cũng không thể trở về nữa a. Nghe nói vợ của tên nhãi kia vừa mới hạ sinh một cái tiểu tử. Cho nên là ... "

Người Trung niên kia nghe vậy cũng là xua tay ra hiệu hai lão giả không cần tiếp tục nói rồi đáp lại.



" Dư lão, Thặng lão. Tâm ý ta đã quyết, ta là người đứng đầu một thành, nếu như lại lâm trận bỏ chạy thì sau này làm sao có thể phục chúng được nữa. Kể cả là một hậu bối như Trần Dương còn có thể vô tư dâng hiến sinh mệnh thì một bậc tiền bối như vãn bối làm sao lại có thể ham sống s·ợ c·hết. Hai vị tiền bối cứ điều tức đi chúng ta còn có một trận chiến lớn đằng sau a."

Ba người vừa trò chuyện xong thì Trần Dương cũng thoắt một cái xuất hiện trước mặt ba người. Trái với dáng vẻ bất cần đời cùng ngông cuồng thường ngày Trần Dương lúc này lại lễ phép đến cực độ. Trần Dương vừa mới đặt chân ở trên Hải đăng đã cung kính khom người cúi chào ba người trung niên cùng lão giả.

" Trần Dương hân hạnh ra mắt ba vị tiền bối."

Lúc này người Trung niên tên Trương kia liền hiền hòa tiến lên đem Trần Dương đỡ đứng dậy rồi mới vỗ vai Trần Dương nói.

" Tiểu tử, mới có mấy năm không gặp mà ngươi lại cao lớn như thế này, thật đúng là làm ta không kịp nhận ra ngươi a. "

Trần Dương nghe thấy Trương chủ tịch nói ra như thế cũng không có vòng vo trực tiếp hỏi thăm.

" Trương tiền bối, ta đã nhận được mệnh lệnh. Không biết chúng ta lúc nào sẽ hành động a."

Thiệu Trương nghe thấy như vậy cũng chỉ là thở dài một hơi nói.

" Chúng ta trước tiên nán lại tại đây, chờ bộ đội chủ lực hấp dẫn chủ lực của hải thú, sau đó chúng ta cùng một nhánh bộ đội khác theo Hòn Tre cùng hòn Lớn đánh giáp công vào đầu sỏ của hải thú lần này. Bất quá lần này hung hiểm chắc hẳn ngươi cũng biết rõ rồi a. Cho nên là ..."

Trần Dương nghe thấy Thiệu Trương nói như vậy cũng là không có chút nào chần chờ nói.

" Chủ tịch, từ khi ngài giúp đỡ ta, ta liền biết số mệnh của ta là gì. Ta có thể sống đến bây giờ cũng không có quá nhiều hối tiếc. Chỉ là ta có một thỉnh cầu nhỏ mong ngài giúp đỡ."