**********
Thân hình Tiểu Huyên linh hoạt, nhanh nhẹn như báo, ngưng đấu khí, chưởng phong gào thét hướng thẳng đến khuôn mặt Tô Linh Phong. Nhìn khí thế cùng độ mạnh yếu của chưởng này, nàng ta quả nhiên nhẫn tâm ra tay độc ác!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Linh Phong vẫn bình tĩnh, đối mặt với chưởng đấu khí của Tiểu Huyên đang đến gần chỉ hơi nghiêng người, nhẹ nhàng tránh thoát một chưởng hung mãnh kia!
Chỉ vậy thôi? Tránh được rồi?? Mọi người vây quanh tròn mắt nhìn, âm thầm tán thưởng, tốc độ thật nhanh, xem ra tiểu cô nương này không phải không biết lượng sức cường ngạo tự đại mà thật sự có khả năng này!
Trong lòng Tiểu Huyên càng khiếp sợ không thôi. Võ sĩ phòng thủ tốt, tấn công cũng tốt nhưng đại đa số lại không có ưu thế về tốc độ. Rất ít võ sĩ có thể linh hoạt như nàng ta. Từ trước đến nay, mình vẫn rất tự hào về tốc độ của mình. Dựa theo độ mạnh yếu và tốc độ, tưởng một chưởng đã có thể làm Tô Linh Phong phải chịu thua rồi chứ, không ngờ nha đầu kia nhẹ nhàng trốn thoát như thế!
Bọn người Ngọc Khiết vốn đứng một bên xem kịch nhìn thấy cảnh vừa rồi thì vẻ mặt đều trở nên nghiêm túc, ngưng thần quan sát tình huống chiến đấu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Lại đến." Tô Linh Phong nhìn Tiểu Huyên nói hai chữ.
Sắc mặt Tiểu Huyên xanh lét, cắn răng, cành thêm hung mãnh lao về phía Tô Linh Phong!
Sắc mặt Tô Linh Phong không đổi, đợi Tiểu Huyên đến gần sát, lúc chưởng đấu khí của nàng ta muốn đập lên người nàng, nàng mới bước chân qua, nghiêng người, bước sang một chút để kéo dãn khoảng cách như không hề có kĩ xảo, xuyên qua thân thể Tiểu Huyên, linh hoạt tránh khỏi đòn công kích kia...
"Nàng lại trốn được!" Có người hoảng sợ nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Bộ pháp đó cũng không có gì kì lại, tại sao lại phải trốn?" Có người nghi hoặc.
"Có chút kỳ lạ!"
"..."
Người xem nói nhiệt xung quanh thấp giọng nghị luận.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Sao có thể như vậy?" Kiếm sĩ đứng cạnh Ngọc Khiết mở to mắt nhìn, vẻ mặt kinh ngạc: "Nàng là đệ tử của Thương Ngô lão sư, hẳn cũng là một võ sĩ? Tại sao lại đạt tới tốc độ quỷ dị như vậy? Còn nhanh hơn cả Tiểu Huyên!"
"Câm miệng! Xem thì xem đi, ồn ào cái gì!" Võ sĩ cường tráng trừng mắt nhìn thiếu niên kiếm sĩ kia.
Sắc mặt Tiểu Huyên ngày càng khó coi. Làm sao có thể! Nha đầu này tuổi còn nhỏ nhưng rốt cuộc thực lực ở cấp nào? Tốc độ sao có thể nhanh hơn mình được? Chẳng lẽ nàng cũng đi theo con đường làm võ sĩ linh mẫn sao??
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Tiếp tục." Tô Linh Phong vẫn nhàn nhạt phun ra hai chữ.
"Hừ! Chớ đắc ý!" Tiểu Huyên dứt lời lại cắn răng lao đến.
Tô Linh Phong rất muốn trợn mắt. Con mắt nào của nàng ta thấy nàng đắc ý? Động thủ với loại trẻ con này thật lãng phí thời gian...
Thấy Tiểu Huyên xông đến, Tô Linh Phong lại dịch chuyển một bước, tránh thoát khỏi công kích của Tiểu Huyên!
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Lại trốn! Chắc nàng không phải dùng thuật lẩn trốn trong nháy mắt của thích khách đấy chứ?"
"Kiến thức của ngươi thật hạn hẹp. Tránh trong nháy mắt của thích khách vốn không phải như thế!"
"Sao nàng chỉ trốn tránh mà không ra tay?"
Người xung quanh lại bàn tán.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tiểu Huyên cũng phát hiện Tô Linh Phong chỉ tránh né chứ không phản công, lập tức hừ lạnh: "Sao không phản công? Có phải ngươi chỉ có tốc độ nhanh, thực lực lại yếu ớt?"
"Ngươi đã nói đến thân phận sư tỷ của ta. Thân là sư muội, ta tự nhiên nhường ngươi ba chiêu, muốn để lại cho ngươi chút mặt mũi." Khuôn mặt Tô Linh Phong bình tĩnh, không mặn không nhạt nói.
Tô Linh Phong vừa nói xong, trong đám người lại truyền ra tiếng cười trào phúng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mặt Tiểu Huyên vặn vẹo đến lợi hại!
Nàng dùng thân phận sư tỷ khiêu chiến với sư muội cũng đã đủ vô lại rồi. Hơn nữa còn là nàng động thủ trước, bây giờ Tô Linh Phong lại nói nhường nàng ba chiêu...
Nha đầu kia đang nhục nhã nàng!
Lông mày Ngọc Khiết nâng lên, nhìn Tô Linh Phong như đang suy nghĩ điều gì.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ba thiếu niên còn lại đều lộ vẻ xấu hổ, quay mặt đi chỗ khác.
Những lời này của Tô Linh Phong chẳng những nhục nhã Tiểu Huyên mà còn châm chọc bọn họ. Bọn họ cũng là sư huynh của nàng nhưng lại để mặc Tiểu Huyên bắt nạt sư muội, nghĩ thế nào cũng không nói nổi...
Nếu chuyện này đến tai thầy Thương Ngô... Mấy thiếu niên bị ý nghĩ này làm sợ đến run người...
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Ngươi____" Tiểu Huyên tức giấn đến môi run rẩy, hung ác nói: "Đừng khua môi múa mép! Trong chiến đấu chân chính không phải dựa vào võ mồm. Hôm nay ta thay mặt Thầy Thương Ngô dạy ngươi một bài học! Có bản lĩnh thì ngươi xuất chiêu đi!" Nàng dứt lời lại lao về phía Tô Linh Phong.
Chân Tô Linh Phong lúc này không hề di chuyển, thân thể nghiêng một bên tránh thoát, duỗi một tay, động tác nhanh như chớp bắt lấy tay ngưng kết đấu khí đang đánh tới phía nàng của Tiểu Huyên.
Tiểu Huyên chỉ cảm thấy tay như bị kìm sắt kẹp chặt, không động đậy nổi.
Không chờ mọi người xung quanh kịp phản ứng, Tô Linh Phong cầm lấy tay Tiểu Huyên, bẻ nó ngoặt sau lưng. Tiểu Huyên lúc này mới phát hiện ra sức của Tô Linh Phong rất lớn, nàng ta căn bản không thể phản kháng! Thoáng cái mồ hôi đầm đìa, trong lòng thầm nghĩ một tiếng không hay!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Động tác Tô Linh Phong gọn gàng linh hoạt, một tay giữ chặt tay Tiểu Huyên phía sau lưng, tay kia dựng thẳng cổ tay hạ thủ, chém thẳng xuống cổ Tiểu Huyên!
Một chiêu đánh trúng, Tiểu Huyên lập tức kêu một tiếng, đấu khí trên người phân tán, thân thể mềm nhũn nằm xuống, hôn mê bất tỉnh...
Đấu khí khải chỉ có thể ngưng tụ trên thân thể, đầu, mặt lại không cách nào được đấu khí bao bọc. Do đó, phần cổ hở ra là điểm yếu của võ sĩ. Tô Linh Phong vốn không sử dụng đấu khí nê không biết năng lực của bản thân có thể đánh nát đấu khí khải của Tiểu Huyên. Do vậy nàng mới dùng cổ tay chém xuống cổ Tiểu Huyên, trực tiếp đánh ngất nàng.
"Thật vô dụng!" Tiểu Bạch rung đùi đắc ý: "Như vậy đã xong rồi, xem còn chưa đủ đã!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gần đâu Đoàn Tử ngày càng ăn tham ngủ giỏi, thường xuyên trốn trong không gian của ma sủng không chịu ra. Tiểu Bạch vì thế không có người cãi nhau cùng, đã tịch mịch rất lâu rồi. Thật vất vả mới tìm được niềm vui, nhưng năng lực nữ nhân ngu ngốc này quá kém rồi! Một chiêu của chủ nhân cũng không chịu được!
"Chém, chém đến choáng luôn? Như vậy cũng có thể sao???"
"Nàng mới... Đúng, đúng là tay nàng không xuất đấu khí sao? Ta không nhìn nhầm chứ?" Có người hoài nghi mình hoa mắt.
"Đúng vậy! Chỉ dùng tay! Bà mẹ nó, thực biến thái!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Nàng cũng là đệ tử của học viện Thanh Kiều Linh Vũ sao? Hình như ta chưa từng nghe trong học viện lại có nhân vật số một như vậy?"
"..."
Anh nợ em một câu yêu thương!