**********
"Ông ngoại, thời gian của cháu không còn nhiều, ông sẽ không hi vọng cháu thất bại chứ?" Tô Linh Phong nhìn thẳng Tư Đồ Tiêu Sơn, bình tĩnh hỏi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Cái này..." Tư Đồ Tiêu Sơn có chút khó xử, ông đương nhiên không hi vọng Tô Linh Phong thua, chỉ là... Nếu như bây giờ ông cho phép Tô Linh Phong bỏ học sẽ làm cho Giản Khinh Hàn mất hết thể diện...
Hơn nữa, chỉ có ba tháng thời gian, nó có thể đột phá từ luyện kim sư sơ cấp đến luyện kim sư trung cấp sao? Vậy chẳng phải tinh thần lực nó có thể so được với Địa tinh tộc rồi sao? Điều này... Điều này có thể sao?!
"Ông ngoại, cháu cần những tài liệu kia." Tô Linh Phong lại mở miệng nói.
"..." Tư Đồ Tiêu Sơn nhìn trong đôi mắt Tô Linh Phong ánh lên vẻ kiên định, trong lòng bỗng nhiên toát ra một ý nghĩ: có lẽ nha đầu kia thật sự có thể làm được!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giản Khinh Hàn nghe ông cháu hai người nói chuyện, khóe miệng khẽ động, cười khổ một cái, cũng hiểu rằng xem ra vị tiểu tiểu thư phủ thành chủ này thật đúng là thích đánh cuộc cùng người ta đây mà...
Người không may tiếp theo sẽ là Dịch Thủy Giác sao? Thứ bọn họ đánh cuộc là tài liệu sao? Tài liệu? Tên Dịch Thủy Giác kia không phải chỉ biết luyện dược thôi sao?
Giản Khinh Hàn vừa đau khổ vừa thất vọng xen lẫn nghi hoặc, trên mặt cũng không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, hạ thấp người nói với Tư Đồ Tiêu Sơn: "Thành chủ đại nhân, Linh Phong tiểu thư thông minh hơn người, kiến thức Khinh Hàn nông cạn, tại hạ chỉ nói một lần, Linh Phong tiểu thư xem qua một lần đã hiểu, vốn không cần tại hạ tiếp tục giảng dạy, thời gian trong thư phòng xem ra cũng thật lãng phí, không bằng để Linh Phong tiểu thư làm những gì mình muốn vậy." Y dừng lại một lát rồi lại tiếp tục nói: "Kiến thức Khinh Hàn nông cạn, không hoàn thành việc thành chủ đại nhân giao, không còn mặt mũi nào tiếp tục dạy học nữa."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tô Linh Phong không nghĩ tới Giản Khinh Hàn sẽ nói như vậy, không khỏi nhướn mày, có chút ngoài ý muốn quay sang nhìn Giản Khinh Hàn.
Tư Đồ Tiêu Sơn cũng có chút kinh ngạc, nhưng đồng thời trong lòng cũng thở phào một cái, Giản Khinh Hàn bình thường là người có nghiêm khắc một chút, nhưng tính cách không phải là người bảo thủ khó thay đổi, không hổ là người trẻ tuổi.
Nhưng nghĩ đến đây là người mình mời đến, cháu ngoại của mình lại đem người ta ra đùa giỡn muốn gạt bỏ quan hệ thầy trò, trong lòng Tư Đồ Tiêu Sơn không khỏi sinh ra một phần xấu hổ với Giản Khinh Hàn, lập tức trầm mặt nói với Tô Linh Phong: "Một ngày làm thầy thì cả đời làm thầy, cháu đánh cược với thầy giáo, còn mở miệng chống đối, còn có loại đệ tử như cháu không? Còn không mau xin lỗi sư phụ đi!"
Tô Linh Phong nghe xong liền xoay người, hạ thấp người thi lễ với Giản Khinh Hàn, giọng điệu khiêm tốn nói: "Trước kia đệ tử có nhiều chỗ bất kính, mong thầy Khinh Hàn tha thứ."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Linh Phong tiểu thư xin đứng lên, chuyện trước kia, ta cũng không để ở trong lòng." Giản Khinh Hàn nhàn nhạt dứt lời với Tô Linh Phong, lại quay đầu nói với Tư Đồ Tiêu Sơn: "Thành chủ đại nhân, nếu không có chuyện gì nữa, Khinh Hàn xin cáo từ trước."
Tư Đồ Tiêu Sơn gọi Mục Đạt tiễn khách, sau đó trừng Tô Linh Phong, phất tay trầm giọng nói: "Cháu cũng đi xuống đi!"
Tô Linh Phong suy tư một lát, bỗng nhiên lại mở miệng nói: "Ông ngoại, vậy lớp của Lạc Y lão sư..."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Đừng suy nghĩ nữa!" Tô Linh Phong lời còn chưa nói hết, Tư Đồ Tiêu Sơn đã trừng mắt vỗ bàn.
Xem ra hôm nay không thể nhắc lại rồi, vẫn là để khi khác khác nói sau vậy.
"Linh Phong cũng đi xuống." Tô Linh Phong không còn việc gì nữa nên cáo từ rồi bước ra khỏi thư phòng.
Tô Linh Phong vừa đi đến hòn non bộ liền nhìn thấy cách đó không xa, có một bóng người cao ngất đứng chắp tay, áo trắng như tuyết không nhiễm một hạt bụi...
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.