Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 154



Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********


Tô Linh Phong nghe được cái tên Tula Hawke này, lông mày liền nhíu một cái rồi ngước mắt lên, theo ánh mắt của mọi người nhìn đến cánh cửa nơi đại sảnh của yến hội.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Từ ngoài cửa, có ba người chậm rãi đi tới, người cầm đầu mặc một bộ trường bào rộng thùng thình màu trắng, đai lưng trên người, trang sức trên người cũng không ngoại lệ, tất cả đều là màu trắng, tóc dài thuần trắng rũ thẳng xuống bên chân, toàn thân không nhiễm một hạt bụi, ngay cả khuôn mặt cũng hiện lên vẻ âm nhu gần như trong suốt...

Tướng mạo Tula rõ ràng xinh đẹp, thế nhưng cảm nhận đầu tiên của mọi người không phải về vẻ đẹp của hắn, mà là vẻ âm nhu tà khí trên người hắn khiến cho người ta không rét mà run!

Hắn đi vào đại sảnh yến hội thì chợt dừng bước, khóe môi tái nhợt hơi nhếch lên tạo thành một đường cong quỷ dị, trong con ngươi màu xám bạc hiện ra vẻ tà khí bất chấp mọi thứ hào quang, nhàn nhạt quét qua khách nhân một vòng, một số người có thực lực thấp hoặc tâm lý kém, bị ánh mắt của hắn quét trúng liền không tự giác rùng mình một cái!

Đứng phía sau Tula chính là hai người đàn ông trung niên ăn mặc như tùy tùng, trong tay mỗi người đều bưng một cái hộp lễ vật khắc hoa đẹp đẽ, khảm đầy bảo thạch tinh xảo, hiển nhiên là lễ vật sinh nhật tặng cho Tô Linh Phong.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chỉ riêng cái hộp kia khảm vô số bảo thạch cũng đã giá trị vô cùng xa xỉ rồi, trong lòng mọi người âm thầm suy đoán, không biết trong cái hộp kia sẽ là trân bảo tuyệt thế gì...

Tư Đồ Tiêu Sơn liếc mắt một cái với Tô Linh Phong, cất bước đi đến chỗ Tula, Tô Linh Phong ổn định lại tâm thần, đè xuống cảm giác không thoải mái trong lòng rồi đuổi kịp bước chân Tư Đồ Tiêu Sơn.

"Không ngờ Hoắc Khắc Thân vương điện hạ sẽ đích thân tới tham dự yến hội nho nhỏ của cháu gái lão phu, thật là làm cho lão phu cảm thấy kinh hỉ ngoài ý muốn." Tư Đồ Tiêu Sơn khách sáo nói, trong lời nói hơi có chút ý vị thâm trường.

"Cũng vừa hay ta vừa lúc đi qua..." Giọng nói miên nhu của Tula vang lên, con mắt lướt qua Tư Đồ Tiêu Sơn, thẳng tắp tập trung trên người Tô Linh Phong.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ánh mắt của Tư Đồ Tiêu Sơn sẫm lại, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường, gọi Tô Linh Phong đến nói: "Linh Phong, còn không mau hành lễ với Hoắc Khắc Thân vương điện hạ!"

Tô Linh Phong nghe ông ngoại nói vậy thì tiến lên phía trước bước một bước, hành lễ đúng tiêu chuẩn lễ nghi quý tộc với Tula, mặt không biểu tình, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói, "Linh Phong bái kiến Hoắc Khắc Thân vương điện hạ."

"Ừ, ra là cô! Rất tốt..." Ánh mắt Tula diêm dúa lẳng lơ dâm tà! mồi Nhìn chằm chằm vào Tô Linh Phong như nhìn vào con.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Chủ nhân, ánh mắt của tên này thật đáng ghét! Thật khiếm nhã!" Tiểu Bạch đi xung quanh Tula một vòng, phun hơi thở của rồng rồi câu thông cùng Tô Linh Phong nói.

Tô Linh Phong nhếch cánh môi, âm thầm nắm tay, ánh mắt của tên này quả thật quá khiếm nhã! Nếu như nàng có thực lực đủ mạnh mẽ thì...

"Khục!" Sắc mặt Tư Đồ Tiêu Sơn trầm xuống, ho nhẹ một tiếng, nói với Tula: "Hoắc Khắc Thân Vương, mời vào trong."

"Không vội." Tula thu hồi ánh mắt đang nhìn Tô Linh Phong, nhàn nhạt nhổ ra hai chữ với Tư Đồ Tiêu Sơn rồi phất tay ra hiệu với tùy tùng, ý bảo bọn họ trình lễ vật lên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nam tử đứng bên trái bưng cái hộp đựng lễ vật tiến lên phía trước hai bước, đi đến trước mặt Tư Đồ Tiêu Sơn, rồi mở cái hộp bảo thạch hoa lệ trong tay ra...

Mấy người quan khách gần đấy, tập trung ánh mắt vào hộp báu theo động tác của người nọ, trong nháy mắt cái hộp mở ra, đại sảnh liền liên tiếp vang lên một tràng âm thanh hít hơi...

Tư Đồ Tiêu Sơn thấy rõ đồ vật trong hộp thì vốn là đang sững sờ, lập tức sắc mặt liền ngưng trọng đến nỗi cau cả lông mày!


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tô Linh Phong lập tức nhìn đồ vật trong hộp rồi cũng nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại dự cảm rất không tốt...

Trong hộp báu là một viên ma hạch màu bạc to chừng quả đấm, bề ngoài giống như tỏa ra một tầng sương lạnh màu bạc, lãnh khí bức người, chói mắt vô cùng...

Ma hạch màu bạc? Là ma hạch Thánh Thú! Mọi người ngừng thở, mở to hai mắt nhìn chằm chằm ma hạch thánh giai mê hoặc lòng người ở trong hộp kia. Nghe nói trong ngâm sơn cốc, bốn Thánh Thú xuất thế, có một thánh giai Tuyết Lang bị Tula mang theo đội ngũ Tây Úc đại lục hoàng thất săn giết, chẳng lẽ, cái này chính là cái ma hạch của Tuyết Lang kia sao?!

Chẳng qua chỉ là yến hội sinh nhật của một tiểu cô nương mười bốn tuổi mà thôi, coi như là tiểu cô nương này có Thành chủ Lăng Vân làm chỗ dựa, nhưng một phần thọ lễ như vậy quả thật là rung động lòng người, hình như ra tay cũng quá hào phóng rồi!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Đây là ma hạch của thánh giai Tuyết Lang, là lễ vật tặng sinh nhật cho tiểu thư Phủ Thành chủ, hy vọng thành chủ đại nhân..." Tula đang nói, bỗng nhiên dừng lại, liếc mắt nhìn Tô Linh Phong rồi tiếp tục nói: "Hy vọng Linh Phong tiểu thư sẽ thích..."

Tư Đồ Tiêu Sơn thu hồi ánh mắt từ trên chiếc hộp, nhàn nhạt nói: "Phần thọ lễ này của Thân vương điện hạ xem ra đã quá mức quý trọng rồi? Một tiểu nha đầu chưa thấy qua sự đời, sợ là nhận không nổi lễ vật như vậy."

"Tiểu cô nương bình thường đương nhiên sẽ nhận không nổi, nhưng mà... Bổn vương thấy, tiểu thư Phủ Thành chủ, hẳn là ngoại lệ." Tula không nhanh không chậm nói.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tư Đồ Tiêu Sơn trầm ngâm một lát, gật gật đầu, nói với Tô Linh Phong: "Nếu như Hoắc Khắc Thân vương đã đánh giá con cao như vậy, lễ vật này, Linh Phong, con hãy nhận đi."

"Đúng, chủ nhân, ngu hay sao mà không nhận!" Tiểu Bạch nhìn chằm chằm vào cái Thánh Thú ma hạch tỏa ra ánh sáng bạc kia, chảy nước miếng mà nói.

"Đa tạ Hoắc Khắc Thân vương điện hạ." Tô Linh Phong cũng không khách khí, đưa tay nhận lấy hộp báu trong tay tùy tùng, rồi thu vào trong không gian giới chỉ.

Quan khách xung quanh thấy thế lập tức sững sờ, trên người tiểu thư Phủ Thành chủ lại có nhẫn trữ vật, loại trang bị không gian có tiền mà không mua được?! Nhưng mặt lại không đổi sắc, không thấy một tia kích động hay tâm tình mừng rỡ gì liền thu thánh giai ma hạch vào trong không gian giới chỉ, dường như chẳng qua là thu một món lễ vật vô cùng bình thường mà thôi...

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hành động chẳng đếm xỉa gì ai, phối hợp với thần sắc lạnh nhạt bình tĩnh của Tô Linh Phong thoáng cái đã kéo ma hạch thánh giai giá trị liên thành làm cho người người rung động kia xuống hẳn một cấp bậc!

Mắt Tula nheo lại một chút, ánh mắt chớp lên, dừng lại trên người Tô Linh Phong một lát, ý bảo tùy tùng bên phải lại mở ra hộp báu khác.

Tùy tùng bên phải cũng tiến lên hai bước, một tay bưng lấy cái hộp, một tay nâng lên, mở nắp hộp báu ra...

Khách mời xung quanh thăm dò nhìn vào phía trong hộp, khi thấy rõ đồ vật trong hộp, con mắt mọi người lập tức lại trừng lớn gấp đôi! Đã có người nhịn không được kêu to lên: "Ông t...r...ờ...i...! Cái này... Đây là... Lại một viên ma hạch Thánh Thú??!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ánh mắt một số người nhìn về phía Tula càng lộ ra vẻ hoảng sợ!

Nghe nói trong Ngâm Sơn cốc có bốn Thánh Thú xuất thế bị săn giết, một viên rơi vào tay một hắc y Kiếm Thánh thần bí, một viên bị "Binh đoàn Kim Sư" đoạt đi, một viên ở trong tay Tu La, còn một viên... bị "Binh Đoàn Diều Hâu" đọat được...

Mà hoạt động săn bắn của Ngâm Sơn cốc chấm dứt không đến nửa tháng, đoàn trưởng của "Binh Đoàn Diều Hâu" bị giết, tinh anh của "Binh Đoàn Diều Hâu" bị diệt toàn đoàn, một dong binh đoàn thực lực không tầm thường như vậy bị tan rã! Thánh giai ma hạch của Thổ Giáp Trư lập tức chẳng biết đi đâu...


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”