Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 183



Kinh tế khó khăn, admin bán thêm máy cạo râu Yandou chính hãng , bạn nào yêu thích website nhớ đặt mua giúp admin, hàng siêu bền siêu rẻ chỉ 79K/1SP (Miễn phí giao hàng Free Extra), tặng bố, chồng, ny thì quá tốt. Thanks cả nhà. Xem ngay
**********


Sau yến hội, khách khứa chưa đi không chỉ có mình Tá Dịch. Trong nhà ăn, rất nhiều người vây quanh một cái bàn, hơn nữa họ đều là thiếu niên, thanh niên tuấn mỹ, không ít người từ xa đến đây với mục đích rõ ràng. Những người này đều là con cháu danh gia vọng tộc, họ đến yến hội này với nhiệm vụ của gia tộc.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chỉ không ngờ giữa đường nhảy ra một Tam vương tử Tá Dịch Ninh Viễn quốc khiến bọn họ rơi vào bi kịch. Trong số những nam tử trẻ tuổi đến tham dự tiệc sinh nhật của Tô Linh Phong, chỉ có Hạo Thiên và Bùi Kim Cát có thân phận ngang hàng với Tá Dịch. Mà cả hai đều là đệ tử của học viện Thanh Kiều Linh Vũ, phải ở trong trường nên sau khi yến hội kết thúc đã trở về học viện.

Thân phận của Tá Dịch áp đảo bọn họ, thực lực mạnh hơn bọn họ, tướng mạo rất tuấn khốc, lại quen biết Tô Linh Phong từ trước nên bọn họ hiểu rằng đến suy nghĩ tranh giành với Tá Dịch cũng không thể có.

Nếu chỉ đơn giản là thân phận cao quý hơn, bọn họ có thể không phục, nhưng thực lực của Kiếm Thánh Tá Dịch đã rõ ràng như vậy, cho dù trong lòng không muốn nhưng cũng phải chấp nhận mình và người ta chênh lệch quá nhiều.

Trên trán Tá Dịch có vệt máu ứ đọng tất nhiên sẽ bị để ý. Tuy tò mò nhưng không ai dám mở miệng bàn tán, Tư Đồ Tiêu Sơn càng không để lộ chút kinh ngạc nào, bình thản nâng chén mời mọi người uống rượu, thỉnh thoảng lại nói chuyện phiếm với Tá Dịch, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trong số mấy hậu bối ở đây cũng chỉ có Tá Dịch đủ tư cách ngồi cạnh Tư Đồ Tiêu Sơn, hơn nữa còn có thể thản nhiên nói chuyện phiếm. Ấn tượng của Tư Đồ Tiêu Sơn với Tá Dịch là tuổi còn trẻ đã trầm ổn khiêm tốn, không tệ chút nào.


Lẽ ra những vị khách trẻ tuổi này phải do Tô Linh Phong mời, đáng tiếc tính tình nàng ngang bướng, chỉ làm theo ý mình nên chẳng buồn mời đám giống đực kia.

Tô Linh Phong chỉ liếc qua vết tím trên trán Tá Dịch rồi cụp mắt, cúi đầu bình tĩnh ăn. Nàng có thể đoán được Tá Dịch chắc hẳn đã đi tìm Mặc Vấn Trần gây chuyện. Đánh thì cứ đánh đi. Nàng chỉ cầu cho hai tên động dục này đánh nhau đến mức không còn để ý tới nàng được nữa, để nàng có thể thanh tĩnh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tá Dịch thấy Tô Linh Phong chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, trong lòng Tá Dịch âm thầm cười khổ. Chuyện tình cảm của hắn dường như còn rất dài, rất dài đấy.

Sau khi ăn xong, Tá Dịch và mấy vị khách kia tự trở về phòng mình, Tư Đồ Tiêu Sơn gọi Tô Linh Phong đến thư phòng, nói ông có điều muốn hỏi nàng.

Tô Linh Phong gật đầu đồng ý, theo Tư Đồ Tiêu Sơn bước về phía thư phòng.

Trong thư phòng, Tư Đồ Tiêu Sơn cũng không lập tức hỏi Tô Linh Phong chuyện gì, chỉ cau mày chắp tay sau lưng chậm rãi đi lại trong phòng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tô Linh Phong nhàn nhạt mở miệng: "Ông ngoại có việc gì xin nói thẳng."

Tư Đồ Tiêu Sơn dừng bước, ngồi trên ghế nhìn kỹ Tô Linh Phong rồi bất ngờ hỏi: "Không thoải mái sao? Có lạnh không?"

Tô Linh Phong thấy ánh mắt Tư Đồ Tiêu Sơn dừng lại trên môi nàng thì liền hiểu Tư Đồ Tiêu Sơn đã phát hiện màu sắc môi nàng không bình thường. Buổi chiều vì che dấu vết tích môi bị Tá Dịch hôn đến sưng lên, nàng đã chườm đá đến mức môi tím lại.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Chắc là tối qua uống rượu rồi lại ra ngoài lúc trời hơi mát nên trúng gió. Cũng không phải rất khó chịu, ông ngoại không cần lo lắng." Mặt Tô Linh Phong không đổi sắc đáp lại.

"Vẫn nên để Mục Đạt phái dược sư tới khám thì hơn."

Ở thời không này, ngoại thương có thể trị khỏi bằng linh thuật của linh thuật sĩ, còn bệnh tật bên trong cơ thể phải nhờ đại phu.

"Bệnh vặt thôi. Lát nữa con sẽ cho Hứa Nặc nấu canh giải lạnh. Ông ngoại vẫn nên nói chuyện chính đi ạ."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”