Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 263: Grao Cái Đầu Cậu!



Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!
**********



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thị lực của cường giả cấp thánh mặc dù hơn người nhưng hiện giờ đang là ban đêm, Tiểu Bạch lại bay rất cao trên trời thành Lăng Vân nên bọn người Tá Dịch chỉ nhìn được đại khái bóng người trên lưng rồng, nhưng chỉ cần nhìn sơ qua cũng đủ để làm cho bọn họ khiếp sợ không thôi!

Tá Dịch ngẩng đầu nhìn về phía Cự Long ở trên trời và bóng hình nhỏ nhắn xinh xắn trên lưng Cự Long thì giật mình, sau đó vẻ mặt trở nên ngưng trọng.

Cuối cùng thì con Cự Long này tới từ nơi nào? Làm sao Cự Long còn có thể tồn tại trên đời này nữa?! Còn thiếu nữ trên lưng nó, tại sao nhìn lại giống người đó như vậy… người thiếu nữ khiến hắn ái mộ không thôi đó?

Nguyệt Quang cũng hiếm khi thu hồi khuôn mặt tươi cười đáng yêu dịu dàng lúc bình thưòng, giờ đây biểu tình trên khuôn mặt tinh xảo hết sức nghiêm túc, cánh môi hồng sắc nhẹ nhàng nhếch lên, đôi mắt hoa đào xinh đẹp không hề chớp mà cứ nhìn chằm chằm Cự Long trên trời và thiếu nữ nhỏ bé trên lưng Cự Long.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Người kia… thiếu nữ trên lưng Cự Long chính là nàng sao? Thật sự là nàng à?

Nàng từng nói thẳng với hắn, nàng cần “nước suối Sinh mệnh” của tộc Tinh Linh để luyện chế thuốc Phục Hồn, khi đó hắn giật mình và khó hiểu, sao nàng biết được phương thuốc bí truyền của tộc Cự Long? Với lại, luyện chế thuốc kia làm cái gì? Lúc này nhìn thấy con rồng bạc khổng lồ đang bay lượn gầm rú trên không thì hắn chợt tìm được đáp án…

Tư Đồ Tiêu Sơn và người bạn nối khố Trịnh Ân đâm sầm vào nhau.

Tư Đồ Tiêu Sơn trừng mắt nhìn lên một người một rồng ở trên bầu trời, cả người vẫn không nhúc nhích, dường như đã biến thành một pho tượng rồi…

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Một con Cự Long ư?! Còn có một Kỵ sĩ rồng nữa! Tại sao thiếu nữ trên lưng Cự Long kia lại mang cho ông một cảm giác rất quen thuộc…

“Này, ông bạn già, tại sao ta lại cảm thấy thiếu nữ trên lưng Cự Long kia hơi quen mắt vậy?” Trịnh Ân ngửa đầu nhìn trời, thúc cùi chỏ vào người Tư Đồ Tiêu Sơn.

Tư Đồ Tiêu Sơn vẫn trừng mắt nhìn chằm chằm lên bầu trời, không nhúc nhích cũng không đáp lại lời nói của Trịnh Ân.

“Ê!” Trịnh Ân lại dùng cùi chỏ thúc vào Tư Đồ Tiêu Sơn. “Ông nói gì đi chứ, ông có cảm thấy nàng ta hơi giống với…”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Đừng đoán mò!” Tư Đồ Tiêu Sơn quay ngoắt đầu lại, cắt đứt câu nói còn chưa nói xong của Trịnh Ân… “Chẳng giống ai cả!”

“Được rồi, không giống ai hết…” Trịnh Ân nhún vai. “Vậy ông nói xem, con Cự Long này từ đâu tới đây? Cự Long lại có thể còn tồn tại ở trên Đại lục sao?? Điều này thật sự khiến cho người ta giật mình đó…”

“Làm sao ta biết Cự Long kia từ đâu tới!” Tư Đồ Tiêu Sơn quát Trịnh Ân một câu.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Mẹ nó! Lão già chết tiệt, ông nuốt phải nguyên tố hệ lôi rồi hả? Không mắng người thì ông sẽ chết à!”

Tư Đồ Tiêu Sơn không thèm để ý tới Trịnh Ân, ngẩng đầu như trước, nhìn chằm chằm vào con Cự Long đang gầm rú trên trời cùng bóng người nho nhỏ làm ông kích động không thôi…

“Grao – Grao Grao -!!”

Tiểu Bạch vỗ đôi cánh cực lớn, vung cái đuôi thật dài lên, vừa vui vẻ bay cao càn quấy ở trên trời vừa vui sướng gầm rú. Nguyên tố ngũ hành bay múa dày đặt ở xung quanh nó, bao nó vào bên một vòng ngũ sắc vô cùng đẹp đẽ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đám người nhìn coi ở dưới thành đông nghịt khiến trong lòng Tiểu Bạch đắc ý vô cùng, mọi người đều đến mà chiêm ngưỡng phong thái Cự Long của nó đi, đều cúi đầu ở phía dưới móng chân to béo của nó này…

“Grao…”

“Ha ha, nghiện quá đi, đẹp trai xuất sắc quá đi, giỏi quá giỏi quá, bay đi bay đi ~ ~ ~” Đoàn Tử ôm cổ Tô Linh Phong, hưng phấn thét vang chói tai.

“Grao – ao”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tiểu Bạch nghe tiếng thét hưng phấn của Đoàn Tử thì càng đắc chí không biết trời đất là gì, lại trở mình phóng thẳng lên trời cao!

Mẹ nó! Tô Linh Phong nắm chắc mảnh vảy rồng lớn của Tiểu Bạch, trong lòng thầm mắng không ngớt, chơi đùa đắc ý như vậy, không biết khiêm tốn là cái gì sao? Cự Long đúng là loại sinh vật không bình thường!


Vậy là hay rồi, đúng như Quỷ Mị đã nói, người ở toàn thành đều thấy Cự Long rồi, không qua bao lâu nữa, mọi người ở Đại Lục đều sẽ biết có một con Cự Long xuất hiện.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Grao –”

“Grao cái đầu cậu ấy!” Tô Linh Phong hung dữ nói với Tiểu Bạch: “Tranh thủ thời gian tìm một chỗ đáp xuống đi!”

“Grao – ” Ngược lại Tiểu Bạch rất nghe lời, thấy Tô Linh Phong bảo nó đáp xuống thì liền cúi đầu, chân đạp một cái, đôi cánh run lên, muốn trực tiếp đáp xuống đường lớn.

“Chết tiệt!” Gân xanh trên trán Tô Linh Phong đều nhảy dựng cả lên, bạo phát chửi tục một tiếng, lạnh lùng nói: “Ai bảo cậu đáp xuống bây giờ hả, ra khỏi thành, tìm chỗ nào yên tĩnh!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Với hình thể cực lớn này của nó, nếu thật sự đáp xuống trong thành thì bao nhiêu nhà bị đè sập, bao nhiêu người bị đè chết đây!

Quan trọng nhất là, nàng không muốn bị nhiều người vây xem như vậy!

Tiểu Bạch hơi không tình nguyện, tại sao phải ra khỏi thành chứ? Nó còn chưa chơi chán mà…

“Mau lên! Dám không nghe lời sau này ta nhốt cậu lại trong Không Gian Ma Sủng. Xem cậu còn khoe khoang như thế nào!” Tô Linh Phong đe dọa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Được rồi, được rồi… Tiểu Bạch đành thỏa hiệp, gục đầu xuống, vỗ đôi cánh chậm rì rì, bay ra ngoại thành …


Trong thành, mọi người bắt đầu bùng nổ lần nữa:

“Bay mất rồi! Con Cự Long kia bay mất rồi!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Cảm tạ Chúa Sáng Thế phù hộ, con Cự Long này không tàn sát dân trong thành…”

“Ối! Kỵ sĩ rồng, anh hùng của chúng ta, đừng đi mà!”

“Cự Long! Cự Long! Đừng bay đi chứ…”

“…”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Con người chính là mâu thuẫn như vậy, e ngại Cự Long nhưng lại khao khát Cự Long…

Lúc Tiểu Bạch chở Tô Linh Phong cưỡi gió bay đến thành Lăng Vân, Mặc Vấn Trần cũng dùng không gian tới đó trong nháy mắt, Mặc Vấn Trần nấp vào chỗ tối, yên lặng nhìn một người một rồng ở trên trời, bây giờ lại thấy nó chở Tô Linh Phong bay ra ngoài thành cũng liền vội vàng đuổi theo.

Tư Đồ Tiêu Sơn, Trịnh Ân, Tá Dịch và Nguyệt Quang, bốn vị cấp thánh đều là cao thủ, do dự một chút thì cũng đuổi theo hướng bay của một người một rồng.

Dĩ nhiên, trong thành Lăng Vân cũng không thiếu người mạo hiểm đuổi theo nhưng tốc độ của họ không thể so được với cường giả cấp thánh, mà càng không so được với Cự Long trên trời!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tiểu Bạch đáp xuống ở tòa núi tuyết nơi nó đã biến thân, Tô Linh Phong nhảy xuống từ trên thân rồng, ngẩng đầu hỏi Tiểu Bạch: “Câu còn có thể biến lại hình dáng của ngươi lúc ban đầu không?”

Tiểu Bạch dùng cái chân cực lớn nhàm chán đá tuyết, từ chối đáp lại lời Tô Linh Phong…hừ! Bây giờ nó rất uy phong nhé, nó mới không cần biến trở lại đâu!

Tô Linh Phong nhìn chân Tiểu Bạch đã đào một cái hố to trên mặt tuyết, cúi đầu im lặng một hồi, xụ mặt nói: “Cậu phải nghe lời, biến trở lại đi, ta không muốn bị những người đó đuổi theo vây xem”.

“Sợ cái gì chứ!” Nó mới không sợ bị người khác vây xem, Tiểu Bạch dùng đôi mắt rồng cực lớn liếc xéo Tô Linh Phong, nói: “Nếu ai dám khiêu chiến uy nghiêm của Cự Long thì một hơi thở rồng của Long gia ta liền có thể giết chết hắn!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Khuôn mặt Tô Linh Phong sầm xuống, lạnh giọng nói: “Cậu không muốn biến lại cũng được thôi, ta cứ thế mà triệu cậu vào Không Gian Ma Sủng, về sau cậu cũng đừng mong đi ra được nữa!”

“A a a ~ ~ ~ cái đồ đáng ghét ăn hiếp rồng ~ ~ ~” Tiểu Bạch tủi thân không cam lòng rống lên một tiếng, cuối cùng cũng đánh uốn éo uốn éo bắt đầu biến thân…




Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”