Mã QR Năng Lượng Cao

Chương 4: Hầu gái



Hình Diệp xách tấm gương ra ngoài cửa rồi đặt trong sân, sau đó đi ra ngoài. Chẳng bao lâu sau anh cầm một hòn đá chừng bằng nắm tay tới, tay trái cầm tay cầm của chiếc gương, tay phải giơ cục đá lên cao, miệng nói: “Nữ hoàng không cho phép bất cứ ai giấu trộm gương, thứ này sẽ mang đến tai họa cho dân làng, đập đi.”Dưới ánh trăng, tấm gương lay động dữ dội, trên mặt gương lập tức hiện ra hai chữ: “Bình thường.”

Hình Diệp khẽ nhíu mày: “Lại còn là một tấm gương có ý thức bản thân, đây chính là ma quỷ cám dỗ lòng người, sau khi đập nát phải thiêu đốt đi mới được.”

Chữ trên mặt kính lập tức biến thành “Đẹp”, còn thêm ngoặc kép, sáng hơn, to hơn!

Hình Diệp không hề bị lay động. Mi mắt anh chẳng thèm chớp một cái, chỉ thảy thay cục đá định nện xuống. Lúc đá sắp đụng phải mặt kính, chữ viết lần nữa thay đổi, lần này là hai chữ “Đẹp trai” năm sắc cầu vồng lộng lẫy.

“Hả?” Hình Diệp thả cục đá xuống, nói: “Mày biết giới tính thật sự của tao à?”

Chữ trên gương biến mất, chỉ phản chiếu ánh trăng sáng rỡ, giống như một tấm gương bình thường.

“Nếu như chỉ là đạo cụ nhiệm vụ thì hẳn không thể tồn tại tình huống biết được thân phận của người chơi; Nếu như là NPC nhiệm vụ có linh hồn, vậy lúc mày nhận ra Claire là đàn ông thì hẳn tao phải nhận được nhắc nhở nhiệm vụ thất bại.” Hình Diệp cầm tảng đá hỏi: “Cho nên, mày là ai?”

Tấm gương không có phản ứng, dường như dù Hình Diệp có đập vỡ thì nó cũng không nói. Mặt gương chỉ phản chiếu ánh trăng âm u xám xịt, đượm cảm giác anh dũng hi sinh sâu sắc.

“Không nói thì thôi.” Hình Diệp thả cục đá xuống: “Theo tình hình trước mắt thì không có mày kịch bản sẽ không tiến triển được. Mặc dù đập vỡ gương cũng có thể sẽ xuất hiện kết cục mới, nhưng hi vọng quá mơ hồ, vẫn cứ tạm thời tiếp nhận mày đi.”

Ánh trăng trong gương sáng hơn một chút.

Hình Diệp mang tấm gương về nhà gỗ, tiếp đó âm thanh lời thuyết minh vui vẻ truyền đến: “Claire vô cùng thích chiếc gương này. Dù có sợ hãi, nàng vẫn lén ôm chặt lấy nó đặt nó bên gối mình. Dưới sự bảo vệ của tấm gương, nàng mơ một giấc mơ thật đẹp.”

Hình Diệp: “….”

Lời thuyết minh của trò chơi này coi như đi tong rồi.

Không có gối đầu nên Claire dùng cỏ khô cuộn tấm gương lại coi đó là gối, nằm ngủ cả đêm.

Sáng hôm sau, Hình Diệp gặm nửa cái bánh mì đen còn lại. Lúc anh đang ngồi trên giường suy tư xem hôm nay có nên đi câu hai con cá cải thiện cơm nước không thì tiếng Berleka vang lên dồn dập ngoài cửa: “Claire, việc lớn rồi!”

Hình Diệp mở cửa, Berleka mặt đầm đìa mồ hôi xông vào nhà. Cô khóa cửa phòng lại, căng thẳng nói: “Bá tước Luka muốn chọn những thiếu nữ chưa lập gia đình trong các thôn làng của lãnh địa mình để làm hầu gái!”

Hình Diệp bình tĩnh, hầu gái thì liên quan gì đến anh cơ chứ?

Nhìn thấy mặt Hình Diệp, Berleka càng thêm kinh hoàng: “Claire, mặt chị sao thế…”

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, Hình Diệp không hỏi tiếp, chỉ sờ sờ mặt mình.

“Chị xinh đẹp quá…” Đầu tiên Berleka hơi mơ màng, sau đó chợt tỉnh táo lại. Cô nắm lấy cánh tay Hình Diệp, nói: “Rốt cuộc em cũng hiểu tại sao cha mẹ em lại không để em rửa mặt giúp chị, hóa ra chị lại xinh đẹp như vậy. Không được, chị không thể bị bá tước Luka bắt đi được. Lão đã hành hạ khiến vô số hầu gái phải chết, nếu lão nhìn thấy chị, nhất định sẽ…”

Nói xong, Berleka bỗng xông ra khỏi phòng, vài phút sau cô nắm một vốc bùn về: “Claire, chị nhịn chút nhé!”

Mắt thấy một đống bùn này sắp dán trên mặt mình, Hình Diệp vội nắm lấy tay Berleka: “Bọn chúng muốn chọn mấy hầu gái trong thôn này?”

“Một người.” Berleka bị khí thế của Hình Diệp chặn lại, ngơ ngác đáp: “Lãnh địa của bá tước Luka khá rộng, có đến mấy chục thôn làng. Đội thị vệ sẽ không đưa tất cả thiếu nữ chưa chồng đi, cũng phải để lại một vài người để sinh con chứ.”

Là nông dân bị giam giữ trên ruộng đất à? Nơi này có lẽ là thời trước nông nô trung cổ, nông dân vẫn còn giữ được chút tự do, các quý tộc cũng chưa tiến hành nô dịch nhân thân với người nông dân, chọn mua nô lệ nữ cũng dùng cách khá ôn hòa.

Dựa theo bối cảnh của thời đại này, nếu như anh cứ mãi bị nhốt ở thôn làng này, vậy sẽ vĩnh viễn không thể tiếp xúc được với nữ hoàng trong câu chuyện. Bá tước Luka hẳn là một cơ hội.

Dựa theo lời Berleka, dung mạo hiện giờ của anh rất đẹp, chỉ cần người bá tước phái tới nhìn thấy, nhất định sẽ chọn anh thành hầu gái.

Hình Diệp nghĩ kịch bản cho thiết lập của nhân vật Claire này. Anh giơ tay xoa xoa đầu Berleka, nhớ lại giọng nói chuyện của mình với em trai, đoạn dùng hết sức để dịu dàng nói: “Nếu không phải tôi thì cũng sẽ là cô gái khác. Chúng ta đều là bạn bè, sao tôi có thể nhẫn tâm nhìn những cô gái giống như Berleka bị người ta bắt đi chứ? Cô mà đi thì cha mẹ sẽ đau lòng, nhưng tôi lại khác. Tôi chỉ có một mình, không có người nhà rơi lệ, nên tôi đi là thích hợp nhát.”

Anh nói đứt quãng không hề trôi chảy. Cũng may Berleka đang kích động, mà thiết lập của Hình Diệp hình như cũng là một cô gái lương thiện quên mình vì người thế này, nên Berleka tuyệt đối không hoài nghi anh.

“Nhưng, nhưng mà… Hu hu hu…” Nói được mấy chữ, Berleka đã không chịu nổi, vừa khóc vừa chạy ra ngoài.

Hình Diệp: “….”

Chạy gì mà chạy, cung cấp thêm chút tin tức cho tôi đã, ví dụ như tính cách của bá tước Berleka, bối cảnh gia tộc với địa vị xã hội ấy.

Lời thuyết minh vang lên vô cùng đột ngột: “Lúc những cô thôn nữ đang đứng trước nguy hiểm, Claire quyết định bước ra. Sự dũng cảm và xinh đẹp của nàng khiến Berleka tự ti và mặc cảm, chạy ào ra khỏi phòng. Claire một mình ở lại trong nhà gỗ, nàng vô cùng khẩn trương, bèn lấy tấm gương giấu dưới gối ra nói với nó, Claire, phải kiên cường lên!”

Hình Diệp: “….”

Được rồi, đừng để ý đến lời thuyết minh hư hỏng này, dù sao một đạo cụ quan trọng như tấm gương này cũng phải mang theo, nhân cơ hội ở một mình sẽ giấu trên người cũng không tệ.

Anh lật tấm gương ra từ trong đống cỏ lộn xộn. Lúc chạm phải tay cầm, Hình Diệp bỗng nảy sinh nghi ngờ, Berleka có thể mê mẩn bởi khuôn mặt một người đồng giới như Claire, vậy thật sự khuôn mặt này đẹp đến thế sao? Đêm qua lúc xem xét anh cũng không thấy nó quá đẹp, rất giống với khuôn mặt vốn có của anh.

Đúng lúc này ánh nắng chan hòa, Hình Diệp định nhìn lại mặt mình một chút. Ai ngờ trên gương không phản chiếu khuôn mặt anh, mà là mấy chữ “Tôi từ chối phản chiếu khuôn mặt xấu xí này”.

Thôi vẫn nên đập đi, phủ bá tước nhiều nguy hiểm, một cô hầu gái cũng chẳng thể có phòng riêng của mình. Muốn giấu một tấm gương là không có khả nang, cứ giữ lại chính là một tai họa.

Hình Diệp lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt gương, đương lúc nghĩ đạp một phát cho nó vỡ thì có người có cửa. Anh đành phải nhanh chóng nhét tấm gương vào trong ngực mình.

Nó vừa vặn kẹp giữa hai tảng mỡ bị hệ thống ép buộc phải có, rốt cuộc thứ đồ chơi này cũng có chút tác dụng.

Tấm gương: “….”

Cửa mở ra, một người đàn ông trung niên mặc quần áo vải thô bước vào nói vứi Hình Diệp: “Claire, bá tước phái người tới yêu cầu toàn bộ thiếu nữ trong thôn phải đến tập hợp nơi quảng trường, cháu cũng không ngoại lệ.”

“Được.” Hình Diệp gật gật đầu, đôi chân dài sải bước ra khỏi nhà gỗ bằng những bước chân hy sinh anh dũng.

Mãi cho đến khi ông trưởng thôn trung niên chạy ở phía sau thở hồng hộc hô lên: “Claire, chậm một chút, bác theo không kịp!”

Bình thường công việc rất bận rộn khiến tiết tấu sinh hoạt rất nhanh, Hình Diệp luôn luôn đi đường như gió, cộng thêm đôi chân dài, khiến lúc đi đường những người khác phải chạy chậm mới có thể đuổi theo anh được.

Quên mất mình là một cô gái, phải nhớ lấy nhớ lấy!

Claire – Hình Diệp dừng bước, chờ trưởng thôn là Berleka đang khóc lóc, đoạn nhẫn nại bước chầm chậm cùng mấy người họ đến quảng trường của cái thôn này.

Đến quảng trường, Hình Diệp mới hiểu tại sao bá tước Luka chỉ tuyển một người làm hầu gái, là vì số lượng nhân khẩu trong thôn quá ít. Toàn bộ thôn chưa tới hơn trăm người, những cô gái chưa lập gia đình cũng chỉ có mười lăm người, chọn thêm vài người thôn này sẽ tuyệt hậu.

Tấm gương nơi ngực hơi cấn khiến Hình Diệp khá đau, cũng may phụ nữ lao động thời kỳ này có đeo một thứ giống như tạp dề trước ngực, nó che đi chỗ lồi ra của gương, còn chút khó chịu ấy Hình Diệp vẫn có thể nhịn được.

Bá tước Luka phái tới ba người, hai thị vệ, một bà hầu gái lớn tuổi. Chờ khi những cô gái đến đồng đủ, ba người này liền bắt đầu chọn chọn lựa lựa.

Hình Diệp cao hơn những người khác cả một cái đầu cứ như hạc giữa bầy gà, liếc qua một cái đã bị thị vệ chọn trúng.

“Quá đẹp!” Thị vệ khen ngợi: “Không ngờ trong cái thôn rách rưới này lại có một cô gái xinh đẹp đến nhường này. Nhất định ngài bá tước sẽ thích nàng.”

Bà hầu gái lớn tuổi cũng hết sức hài lòng: “Có cô ta ở đây, hẳn những hầu gái khác có thể sống thêm một khoảng thời gian nữa.”

Hình Diệp: “….”

Gần như không hề do dự, ba người không nhìn những cô gái khác nữa mà trực tiếp nói với trưởng thôn rằng mình muốn dẫn Claire – Hình Diệp đi. Họ có thể đưa cho người nhà của cô gái này một phần tiền bán thân, tương lai nếu cô ta chết rồi, bá tước Luka hào hiệp cũng sẽ dùng tiền để đền bù cho người thân của Claire.

“Cô ấy không có người thân.” Trưởng thôn không nỡ lòng nhìn Hình Diệp.

“Vậy thì cứ để tự cô ta giữ đi.” Bà hầu gái thản nhiên nói: “Trước khi chết có thể thoải mái hưởng thụ chút vui sướng khi có tiền cũng tốt, mà coi như ở phủ bá tước, tiền tài cũng có chỗ hữu dụng.”

Bà ta nhét mười đồng tiền vào tay Hình Diệp, Hình Diệp bèn tự nhiên nhét “Tiền bán mình” rẻ mạt này vào trong túi áo.

Người của phủ bá tước không cho anh thời gian để tạm biệt bạn bè. Hình Diệp không có hành lý có thể mang đi, bèn cứ thế theo bọn chúng.

Thôn của họ là chỗ cuối cùng, đã có mười chín cô gái trẻ đang chờ ở ngoài thôn. Hai thị vệ leo lên ngựa, bà hầu gái lớn tuổi dẫn hai mươi cô gái theo sau.

Thể lực Hình Diệp tốt, theo chân ngựa nửa ngày cũng không thấy mệt. Còn những cô gái khác rất thê thảm, phải nắm níu lấy nhau mới có thể miễn cưỡng đuổi theo nhóm người, cũng chẳng dám khẩn cầu thị vệ nghỉ ngơi một chút.

Bà hầu gái kia hình như cũng không mệt mỏi, thẳng lưng đi rất nhanh.

Bà ta hài lòng nói với Hình Diệp đang đi sát sau lưng mình: “Khỏe mạnh có thể sống thêm một khoảng thời gian.”

Hình Diệp: “…”

Bá tước Luka cũng chỉ chọn mua hầu gái trong những thôn làng gần đó, mấy người họ đi bộ một ngày là đến khuôn viên bá tước.

Mười chín cô gái khác bị mang đi dạy dỗ, lão quản gia dẫn một mình Hình Diệp đến một căn phòng, nói: “Tắm rửa đi, sau đó xịt nước hoa để trong phòng. Bộ quần áo rách rưới này cũng không cần mặc nữa, đêm nay mình cô đi hầu hạ bá tước.”

Lời thuyết minh đúng lúc vang lên: “Claire bước vào phủ bá tước, không biết tương lai đang chờ đợi mình sẽ là gì.”

Có lẽ là tương lai bóp nát hai hòn bi của bá tước, Hình Diệp âm thầm xiết chặt nắm đấm.