Mã QR Năng Lượng Cao

Chương 59: Máy chiếu



Quan Lĩnh nhớ lời Hình Diệp đã nói, bèn hỏi: “Chủ thành muốn truy sát Benedict, như vậy có chứng tỏ rằng vị đại sư này là người xấu không?”

“Sao có thể đánh giá vấn đề một cách tuyệt đối như thế được? Chủ thành cũng có thể là người xấu, con rối bản thân tạo ra lại muốn giết mình, như vậy Benedict đáng thương biết bao, đúng không?” Randy hỏi ngược lại.

Gã hỏi khó Quan Lĩnh, khiến hắn không nhịn được mà quay đầu lại nhìn về phía Hình Diệp. Thế nhưng lúc này vị đại lão trong lòng Quan Lĩnh lại im lặng, không nói một lời.

Manh mối trước mắt quá ít, Hình Diệp cảm thấy không thể kết luận bừa, cũng có thể là một bên tốt một bên xấu, hay cả hai bên đều tốt, hoặc xấu cả.

Lão Nick nói đi dọc bờ sông 5 đến 7 tiếng thì có thể đến mỏ quặng, hiển nhiên là dùng tốc độ của con rối kiểu mới làm tiêu chuẩn tính toán. Những con rối cũ nát như Hình Diệp đi với tốc độ cao trong 3 tiếng là phải dừng lại bảo dưỡng đầu gối và lên dây cót, nên không thể đến nơi trong vòng 7 tiếng được. Nhóm bọn họ đã đi 10 tiếng, lúc đến mỏ quặng thì trời cũng tối.

“Rốt cuộc quặng thô là cái gì?” Trên đường, Quan Lĩnh hỏi dưới sự ra hiệu của Hình Diệp.

Bởi vì Quan Lĩnh nói khá nhiều, nên Hình Diệp bèn để hắn tiếp xúc với nhóm người Randy. Còn anh và Tào Thiến thì giấu mình phía sau Quan Lĩnh, không để người khác phân tích tính cách của mình.

Quả thực con trai chủ thành biết rất nhiều chuyện: “Quặng thô là nguồn năng lượng sinh mệnh của con rối. Năng lượng bên trong một miếng quặng thô có thể khiến hạt nhân của con rối kiểu cũ hoạt động một năm, kiểu mới thì ba tháng. Chỉ khi đầy đủ quặng thô, thường xuyên thay thế cơ thể, con rối mới có thể luôn sống được.”

Chả trách quặng thô lại quý giá đến mức có thể làm vật trao đổi ngang giá, hóa ra là có năng lượng sinh mệnh.

“Nói vậy chẳng phải là con rối kiểu càng mới thì chết càng nhanh sao?” Quan Lĩnh hơi căng thẳng, hắn là người sắt.

“Anh là con trai lão Nick, ông ta sẽ thường xuyên bổ sung năng lượng cho anh, không cần lo lắng.” Con trai chủ thành nói.

Hình Diệp sờ sờ vị trí có thể chứa hạt nhân của mình. Anh không rõ đã bao lâu rồi mình chưa bổ sung năng lượng, sẽ không xui xẻo đến mức có chuyện gì đâu nhỉ? Nhưng xui xẻo lại là bệnh chung của người phe nghịch mệnh.

“Trong mấy người có ai biết cách dùng quặng thô bổ sung năng lượng không?” Randy hỏi: “Tôi đề nghị sau khi tiến vào mỏ quặng, chỉ cần tìm được quặng chúng ta lập tức bổ sung năng lượng cho mình ngay, tránh việc đột nhiên ngừng hoạt động.”

Là người chơi nghịch mệnh, Randy thực sự rất thành thạo, gã hoàn toàn không khiêu chiến vận may của mình.

Con trai chủ thành: “Tôi không biết. Trong thành có cửa tiệm chuyên nạp năng lượng cho con rối, cần trả phí thủ tục. Ngoài ra chủ cửa tiệm dầu máy và tiệm sửa chữa đều biết, dù sao cũng là điều cần thiết khi buôn bán.”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Quan Lĩnh, hắn xua xua tay: “Tôi, tôi cũng không biết làm!”

Lập tức bầu không khí trở nên nặng nề. Nếu như không ai biết bổ sung năng lượng, vậy thì ba người chơi nghịch mệnh sẽ gặp nguy hiểm.

Hình Diệp nhìn về phía Randy, nghi ngờ gã đang nói dối. Gã biết tác dụng của quặng thô, còn hợp tác với con trai chủ thành, vậy lại không bổ sung năng lượng cho mình ư? Gã nói như vậy hẳn là đang thử thăm dò mấy người bọn anh.

Hình Diệp nghĩ một lúc rồi cẩn thận hỏi thăm: “Khi thiếu năng lượng sẽ có báo hiệu gì không?”

Anh không thể biểu hiện quá điềm tĩnh lão luyện, yếu thế thỏa đáng sẽ không tệ.

“Nghe nói chỗ hạt nhân sẽ khó chịu, sinh ra ảo giác hồn lìa khỏi xác.” Randy nói.

Gã nhuần nhuyễn thật, giống như đã trải qua cảm giác thiếu năng lượng rồi. Nếu bản thân gã đã từng thiếu năng lượng, đồng thời cũng đã từng nạp thêm, như vậy rất có thể Randy biết cách bổ sung. Rõ ràng gã có thể nhắc nhở bọn mình lúc vừa mới quen nhau, khi đó vẫn có cơ hội về thành bổ sung năng lượng. Nhưng hết lần này đến lần khác gã lại chọn cách nhắc đến chuyện này trước cửa mỏ quặng, như vậy là muốn dò xét tình huống của mình. Khi xác nhận bọn mình không biết cách nạp năng lượng, gã có thể giở trò chặt chém ngon ơ. Hình Diệp âm thầm suy nghĩ.

Nói là hợp tác, nhưng cũng chỉ là không đánh nhau thôi. Thực ra đôi bên không tin tưởng lẫn nhau, không chủ động nói ra kỹ năng ban đầu của bản thân, lại càng giấu tin tức mấu chốt.

Chỉ thông qua mấy câu là có thể nhìn ra người tên Randy này khá cơ mưu, không hổ là người chơi cao cấp ư?

Tào Thiến khá bận lòng nhìn về phía Hình Diệp, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được khí thế của anh bị người khác áp chế.

Con rối kiểu cũ không có quá nhiều vẻ mặt phong phú, không ai nhìn ra được Hình Diệp đang suy nghĩ gì, chỉ nghe thấy anh nói: “Vậy hết cách rồi, giờ chúng ta quay về cũng không kịp, chờ đến khi tìm được quặng thô hẵng nghiên cứu tiếp. Trước đó tôi từng được trải nghiệm việc hàn mối hạt nhân, có thể cảm nhận được hạt nhân ở chỗ nào, nói không chừng còn có thể có cách.”

Anh không hề biểu hiện bối rối sợ hãi, khiến người ta cảm thấy hoặc mình có sức mạnh, hoặc là một gã lỗ mãng.

“Nếu mấy người đã không lo lắng, vậy thì tôi cũng không thể lùi bước, chúng ta tiến vào quặng đi.” Randy đề nghị.

Trong hầm mỏ vốn đã không đủ ánh sáng, giờ trời còn tối mịt, tiến vào quặng lúc tối trời quả thực là muốn chịu chết.

“Tôi có đạo cụ.” Randy rút ra một cái đèn pin: “Đây là mã QR đạo cụ, là phần thưởng của một thế giới nào đó. Nó là một chiếc đèn pin không có bất cứ năng lực đặc thù gì, có thể sử dụng liên tục ba tiếng, ưu điểm duy nhất là có thể sạc điện ở thế giới có điện, sau đó đưa đến thế giới không có điện kế tiếp.”

Nguồn sáng trong tay Randy, gã nhất định muốn làm lãnh đạo toàn bộ đội ngũ.

Không phải Hình Diệp nhất định muốn làm lãnh đạo, chỉ cần đối phương không có địch ý, anh hoàn toàn có thể hợp tác với người khác. Nếu đối phương có thể dẫn mấy người mới như họ chiến thắng một cách dễ dàng, Hình Diệp cũng không để tâm đến việc trải qua một thế giới nhàn nhã.

Nhưng cảm giác mà Randy mang lại rất không thoải mái, nhất là ánh mắt gã nhìn về phía gương nhỏ, nó khiến người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Tấm gương xích đến bên người Hình Diệp, lại nắm tay anh. Hình Diệp biết gương bất an, anh không thể nhảy vào kế hoạch này được, bèn nói: “Tôi đề nghị đêm nay chúng ta nghỉ ngơi đã, đợi hừng đông ngày mai hẵng đi vào. Đừng quên, chủ thành phái người được trang bị vũ khí đầy đủ đi vào mỏ quặng mà đến giờ những người đó vẫn chưa ra. Bên trong nguy hiểm như vậy mà còn muốn xâm nhập vào ban đêm, tôi không đồng ý.”

Quan Lĩnh và Tào Thiến đương nhiên nghe theo Hình Diệp.

“Tôi thì thấy ngược lại, chưa chắc bên ngoài mỏ quặng đã an toàn, vả lại chờ thêm một đêm sẽ thêm một phần nguy hiểm do mất đi năng lượng.” Randy thong thả nói: “Không ngờ mấy người lại nhát gan đến vậy. Cậu thì sao? Có vào chung với tôi không?”

Câu cuối cùng gã nói với con trai chủ thành.

Có lẽ con trai chủ thành rất tự tin với mình, y gật gật đầu nói: “Trên người tôi cũng có dụng cụ mang chức năng chiếu sáng, vả lại chúng ta khác với người chủ thành phái tới. Chúng ta có kỹ năng ban đầu và mã QR đặc thù, tự vệ không thành vấn đề. Trừ chúng ta ra còn có mấy người chơi khác nữa, phải giành được manh mối có thể thu hoạch điểm trước bọn họ.”

Đương nhiên Tào Thiến nghe theo Hình Diệp, Quan Lĩnh lại cầm một vốc đá nhỏ quăng xuống đất, nói: “Số lẻ thì nghe theo đại lão, số chẵn nghe Randy.”

Hình Diệp, Tào Thiến: “…”

Cũng may số cục đá ném ra là lẻ, Quan Lĩnh chọn cách đợi một đêm ngoài mỏ quặng.

Vẻ mặt Randy không hề thay đổi, gã cười ha ha với ba người, sau đó cầm đèn pin đi vào mỏ quặng.

Sau khi không còn nghe được tiếng bước chân của hai người kia, Tào Thiến mới hỏi: “Bọn họ có chuyện gì vậy?”

“Không phải người tốt đâu!” Tấm gương nghẹn hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được nói: “Tôi cảm thấy cái gã Randy kia không có ý tốt!”

Hình Diệp rất tin tưởng vào năng lực nhìn người của gương, anh vỗ vỗ trấn an cậu: “Tôi biết, đừng lo lắng, tôi sẽ đề phòng gã.”

Quan Lĩnh do dự nói: “Nhưng đối phương là người chơi cao cấp, nếu muốn đối phó với chúng ta chắc sẽ dễ như trở bàn tay chứ?”

“Tôi nghi gã có hạn chế.” Hình Diệp nói: “Nếu một người thật sự mạnh đến một trình độ nhất định, như vậy khi đối mặt với đám người mới như chúng ta, gã sẽ có thái độ gì? Ít nhất cũng cao cao tại thượng.”

Quan Lĩnh nhớ đến Địch Huống, vô cùng tán thành câu nói của Hình Diệp: “Nhất định trước hết phải tẩn một trận đến phục mới thôi, sau đó để chúng ta làm đàn em của hắn, bán mạng cho hắn.”

Hình Diệp: “…Không phải mọi người ai cũng làm như vậy, nhưng mà về bản chất thì không sai lắm, đều là lãnh đạo. Có điều thái độ của Randy lại giống như dùng chút tấn công tâm lý để làm tan rã thái độ đề phòng của chúng ta hơn. Cách làm của gã khá ôn hòa, có thể là do tính cách gây nên, cũng có thể là không đủ sức mạnh.”

“Sức mạnh của chúng ta cũng không đủ, tôi không có mã QR chiếu sáng, anh và Tào Thiến có thể sẽ không còn năng lượng ngay lập tức đấy!”

Quan Lĩnh hơi nóng nảy nói. Hắn cảm thấy quả thực mấy người mình đã lâm vào bước đường cùng rồi.

“Không, thực ra vẫn chưa đến mức đường cùng đâu.” Hình Diệp giơ hai tay lên: “Kỳ thực bắt đầu từ khi đôi tay này có thể sử dụng được, chúng ta sẽ không đứng trước đường cùng.”

Ở thế giới này, Tào Thiến không thể nào bày mã QR trong điện thoại ra cho Hình Diệp nhìn, nhưng trước khi tiến vào thế giới thành con rối, cô đã đưa mã QR mình rút được trong không gian hệ thống cho Hình Diệp xem rồi. Đồng thời Hình Diệp vẫn còn nhớ rõ mấy mã QR anh từng nhận được trong thế giới trường học, dùng Bút vẽ lại là có thể vẽ được toàn bộ mã.

“Anh còn nhớ mã QR mà thầy Đinh nhường cho Tào Thiến không?” Hình Diệp hỏi: “Đêm qua tụi tôi đã thử nghiệm tác dụng của mã QR kia một chút rồi.”

“Thí nghiệm thế nào?” Quan Lĩnh vẫn chưa rõ năng lực của Hình Diệp, hắn chỉ nhớ trong thế giới trường học không ngừng xuất hiện đàn piano đập xuống, giống như Thái Sơn đè đầu.

“Thí nghiệm thế này.” Hình Diệp click sử dụng kỹ năng ban đầu trong óc, bắt đầu vẽ mã QR trên không trung.

Miêu tả về mã QR thầy Đinh nhường cho Tào Thiến là “Phòng truyền thông mà các học sinh thích nhất, có thể lén lút chiếu phim”. Tối hôm qua Hình Diệp đã dùng Bút vẽ lại để xem năng lực hai mã QR mà Tào Thiến vẫn chưa biết. Hôm sau phải thăm dò một mỏ quặng bí ẩn, sao anh có thể không chuẩn bị đầy đủ được.

Quan Lĩnh trông thấy trong đôi tay vốn trống rỗng của Hình Diệp xuất hiện một chiếc bút trong suốt, sau đó anh vẽ trên không trung ra một mã QR trong gần một phút. Khi nét bút cuối cùng hoàn thành, trên không xuất hiện một đồ vật giống máy chiếu.

“Máy chiếu không làm việc đàng hoàng”, có thể chiếu lại những việc mà một người chơi nào đó đã từng làm trong thế giới ấy lúc người này không có mặt ở hiện trường. Người chơi này phải là người chơi mà người sử dụng mã QR đã từng tiếp xúc. Điều kiện sử dụng là, nhất định phải có một bức tường có thể chiếu hình, hình ảnh sẽ chiếu 10 phút, Bút vẽ lại chỉ có thể chiếu trong 5 phút.

______________________