Sáng sớm, Tiêu gia liền treo đầy thọ đăng cùng câu đố chúc thọ, người người đông như trẩy hội.
Làm nhân vật chính của thọ điển, Tiêu Dật hiển nhiên cũng trở thành người đăng tràng cuối cùng. Cho nên, mặc những người khác ở bên ngoài náo loạn, hắn vẫn như cũ ngồi ở trong nội viện tán gẫu với Kỉ Tình.
"Kỉ Tình, ta nói này, ngươi chẳng lẽ dự định sẽ ở yên đây như mọi khi, không đi ra ngoài sao?" Nói đến việc này, Tiêu Dật lại không khỏi có phần câm nín.
Nếu hỏi trong số các đại năng ở Tiên Ma lục, người nào có mức độ thần bí cao nhất, thì đó chỉ có thể là Kỉ Tình.
Số người từng gặp qua chân diện mục của y, tuyệt sẽ không vượt quá một bàn tay.
Nói y điệu thấp cũng không đúng. Bởi vì diệt hoàng triều, đe dọa thiên hạ, có thể gọi là điệu thấp được sao?
Y không phải điệu thấp, chỉ là lười chế tạo phiền phức. Sợ gặp mặt người khác sẽ khiến bản thân dây vào rắc rối không đáng có.
Cho nên, dù đã là hảo hữu hơn hai vạn năm. Cách một thời gian Kỉ Tình cũng sẽ đến thăm hắn. Nhưng hai người bọn họ vẫn chưa từng cùng một chỗ xuất hiện trước mặt đám người.
Kỉ Tình vẫn nhàn rỗi thưởng trà, không để ý tới hắn. Chỉ là, vừa nếm vào một ngụm, y liền đã đem tách trà đặt xuống.
Aiz, trà quá phổ thông, không sánh bằng Long Hồn Đạo Trà ở nhà.
Cũng may, Kỉ Tình chỉ là suy nghĩ ở trong lòng. Nếu lời cảm thán này của y bị Tiêu Dật nghe thấy được, hắn nhất định sẽ thổ huyết tám thước, cùng y liều mạng.
Y có biết trà này có bao nhiêu quý giá với hắn không? Hắn đã cất giữ nhiều năm, uống đều không nỡ uống. Hôm nay cũng phải hạ quyết tâm rất lớn mới đem ra cho y uống a. Y thế mà còn dám chê bai.
Về phần Long Hồn Đạo Trà, đó là thánh phẩm linh dược a! Y nỡ lòng nào mang ra uống chứ, không sợ bổ quá, cơ thể không chịu nổi à?
Người so với người, đơn giản chính là tức chết người.
Lúc này, nhân lúc bốn tiểu đồ đệ đều đang ở cạnh, xung quanh cũng không có người ngoài, Kỉ Tình mới bất chợt nói với Tiêu Dật :"Ta bỗng dưng lại nhớ tới một chút chuyện."
Tiêu Dật :?????
"Ngày ngươi thành thân, ta tặng ngươi một tòa khoáng thạch."
"Lúc ngươi lập Tiêu gia, ta tặng ngươi bảo vật trấn tông."
"Đầy tháng Tiêu Nhiên, tặng một bộ ngọc như ý bằng Bích Thủy Ngọc."
"....................."
Nghe Kỉ Tình kể ra từng món lễ vật, mi mày Tiêu Dật liền nhíu lại càng sâu, nhất thời không dò được tâm tư của y.
"Cho nên?" Tiêu Dật nghi hoặc cắt đứt dòng tường thuật này.
Mục đích đạt thành, Kỉ Tình liền ra vẻ nghiêm nghị phất tay, ra hiệu bốn đồ đệ xếp thành một hàng đứng trước mặt Tiêu Dật, nghĩa chính liêm từ nói :"Ta nhận đệ tử, ngươi không có lễ vật gì ra mắt hay sao?"
Đúng lúc này, bốn đồ đệ cũng vô cùng phối hợp mà chắp tay, hướng Tiêu Dật khom lưng, đồng thanh hô.
"Điệt nhi tham kiến Tiêu lão tiền bối."
Tiêu Dật :..................
Đối diện với năm sư đồ cá mè một lưới này, Tiêu Dật cũng không biết nên nói gì cho cam, chỉ có thể giật giật mi mắt hỏi lại :"Kia...ngươi muốn ta tặng vật gì?"
Nghe hắn hỏi vậy, Kỉ Tình liền suy tư, sau đó mới mang theo tiếu ý nhợt nhạt, đạm thanh.
"Tiêu gia nổi danh là thiên hạ đệ nhất dược quán."
"Đồ đệ của ta căn cốt không tốt, đưa tặng vài viên Tẩy Tủy Đan là được rồi." Kỉ Tình dùng ngữ điệu bâng quơ nói, tựa như đang nói chuyện râu ria gì đó :"Đúng, tiểu đồ đệ của ta cũng muốn trở thành dược sư."
"Ngươi có thể tặng một lượng linh dược cùng đan lư cho hắn. Không cần quá quý, cứ từ Địa phẩm lấy lên là đủ."
Tiêu Dật :!!!!!!!!!!!!!
Khốn kiếp a! Đây là nói tiếng người sao?!! Ngươi cho rằng Tẩy Tủy Đan cùng linh dược, đan lư là rau cải trắng ngoài chợ, đưa tay liền hốt được một nắm à!
Nhìn biểu lộ như muốn bộc phát của Tiêu Dật, Kỉ Tình liền nhướng mày, có chút ý tứ uy hiếp hỏi :"Sao? Ngươi không muốn cho?"
Ân, đối với những việc thế này, y luôn đặc biệt có kiên nhẫn.
Đương nhiên là không cho rồi!
Một dãy lời từ chối, khi đối diện với ánh mắt của Kỉ Tình, cuối cùng cũng chỉ hóa thành một tiếng nghiến răng nghiến lợi :"Cho!"
Đây cũng không phải là hắn túng! Mà là vì hắn biết lấy đại cục làm trọng, là lấy đại cục làm trọng có biết không!
"Còn không mau bái tạ tiền bối?" Liếc mắt, Kỉ Tình liền đạm đạm tiếp uống trà. Nhưng sự đắc ý không chút che giấu trên mặt, lại khiến Tiêu Dật hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Chưa để bốn người bái tạ, hắn đã phất tay bảo :"Không cần cảm tạ. Các ngươi cứ ra ngoài đi dạo một vòng đi, ta có chuyện muốn nói với sư tôn của các ngươi."
Nghe Tiêu Dật nói vậy, bốn tiểu tử liền nhìn về phía Kỉ Tình. Sau khi được y gật đầu ưng thuận, bọn họ mới chắp tay, cáo từ ly khai.
'Cạch' Độc Cô Duy Ngã đem cửa khép lại. Lúc này mới nghiêng đầu nhìn về phía Độc Cô Vô Song, lôi kéo hắn tránh sang một bên :"Vô Song, đệ qua đây với ta."
Tùy ý hắn lôi đi, Độc Cô Vô Song từ đầu tới cuối đều lạnh mặt, không có nửa phần biểu lộ.
Đến khi cách gian phòng một khoảng xa, xác định Kỉ Tình có lẽ sẽ không nghe thấy được, Độc Cô Duy Ngã mới tràn đầy nghiêm túc nhìn đệ đệ mình.
"Hôm nay tâm tình ngươi rất không tốt a?"
"Không có." Độc Cô Vô Song lập tức phủ nhận.
Chỉ là, Độc Cô Duy Ngã cũng chỉ quăng cho hắn một ánh mắt 'ta tin ngươi mới là lạ', tiếp tục hỏi tiếp :"Ngươi không ưa thích Tiêu lão tiền bối?"
Đừng hỏi hắn vì sao lại biết, bởi vì đó là linh cảm.
Hắn cùng Độc Cô Vô Song là huynh đệ song sinh, từ nhỏ đã tâm linh tương thông. Mặc dù hắn không dám nhận định chính mình có thể hiểu thấu hết thảy suy nghĩ của hắn ta. Nhưng nhìn mặt đoán ý, suy đoán một chút cảm xúc, hắn vẫn là làm được.
Kể từ lúc Tiêu Dật xuất hiện, tâm trạng của Độc Cô Vô Song vẫn luôn rất vi diệu, đó là một loại bài xích, không vui.
Biết rõ ở trước mặt Độc Cô Duy Ngã, bản thân có nói gì cũng bằng thừa, Độc Cô Vô Song liền thẳng thắn gật đầu. Hắn xác thực không thích nam nhân gọi Tiêu Dật này...
**Mỗi lần thấy giáo chủ, ta lại muốn vì hắn nhỏ hai giọt nước mắt...