Ma Sư Xuống Núi

Chương 46: Báo Ứng.



   Vừa dứt lời, Lục Dạ liền đã đưa tay, vận linh lực bắt lấy cánh tay của Vệ Tiểu Điệp. Lúc này, nàng ta cũng đồng dạng vỗ ra một chưởng muốn chống trả.
   Thế nhưng, chưởng phong lại ngạnh sinh sinh bị pháp bào mặc trên người hắn chặn lại. Mà nàng thì lại không may mắn như vậy, trực tiếp bị hắn tháo xuống một cánh tay.
   "Aaaa...." Từ nhỏ tới lớn chưa từng chịu qua đau đớn như vậy. Vệ Tiểu Điệp ngay lập tức liền gào lên, vai phải trụi lũi, chỉ còn lại một lỗ thủng đang không ngừng chảy máu.
   Ở bên cạnh, sớm đã đè ép phẫn hận. Giờ khắc này, Cố Thừa Trạch cũng trực tiếp bạo phát ra. Ngón tay thon dài khẽ gảy nhẹ trong không khí.
   Ngay tức khắc, ba luồng phong nhận phủ lên một màu lam quang liền 'keng' một tiếng bắn thẳng về phía Vệ Tiểu Điệp đang co người ôm lấy vết thương kia.
   Chỉ là, ngay khi phong nhận chỉ còn cách Vệ Tiểu Điệp chưa đến một thước. Thì bỗng dưng, một luồng linh lực bàng bạc liền đã như hồng thủy đánh tới, dễ dàng đem phong nhận xoắn nát.
   Mà Cố Thừa Trạch cũng chịu phải ảnh hưởng mà khí huyết sôi sục. Ngay tức khắc, một sợi tơ máu liền theo khóe miệng chảy ra.
   "Cố Thừa Trạch, lấy của nàng một cánh tay, ngươi có thể dừng tay được rồi. Đừng giống như mẫu thân của ngươi, làm người ta chán ghét." Sắc mặt Vệ Thành đen kịt như đáy nồi. Chắp một tay ra sau lưng, âm trầm nói.
   Nhìn thấy thân ảnh của trung niên nhân chặn trước mặt mình. Trong mắt Cố Thừa Trạch cũng chưa từng hiện lên một tia kinh ngạc nào, phảng phất đã sớm dự đoán từ trước.
   "Ha ha ha, ta liền biết, động vào nữ nhi bảo bối của ngươi, ngươi khẳng định sẽ xuất hiện." Một tay che ngực cười phá lên, đôi mắt của hắn chỉ còn sót lại vô tận hận ý.
   Kỳ thực, người mà hắn hận nhất trên đời này cũng không phải là Vệ Tiểu Điệp, mà chính là nam nhân đức cao vọng trọng, luôn dùng lý lẽ khẳng khái đến răn dạy người khác này.
   Nếu không phải lão lừa gạt, mẫu thân của hắn nào có yêu thương, tin tưởng lão?
   Nếu không phải lão cùng thê tử của lão thông đồng tính kế mẫu thân hắn, thì nàng làm sao lại chết được?
   Nếu không phải lão dung túng Vệ Tiểu Điệp, dung túng đám người này hành hạ, tra tấn hắn, thì hắn sẽ biến thành bộ dạng như bây giờ sao?
   Là chính lão ta, chính nam nhân này, đồng thời cũng chính là phụ thân hắn đã một tay hủy hoại cuộc đời hắn!
   "Sư tôn, đệ tử có một thỉnh cầu."
   Cố Thừa Trạch bỗng dưng lại xoay người, quỳ gối thật mạnh lên trên đất, cung kính bái lạy y. Từng sợi tóc đen rũ xuống, đem gương mặt vặn vẹo đến đáng sợ của hắn che đậy.
   "Cầu xin sư tôn, để cho lão chết một cách đau khổ nhất, tuyệt vọng nhất, để lão nếm trải cảm giác của mẫu thân ta, của ta, còn của cả thôn dân đã chết dưới tay lão đã phải chịu đựng!"
   Nhìn một Cố Thừa Trạch như vậy, thâm tâm Kỉ Tình cũng không khỏi dâng lên vô vàn cảm khái.
   Không tự tìm đường chết, ắt sẽ không chết. Nhân quả luân hồi, vẫn là tự làm tự chịu.
   Sư phụ y, Đế quốc kia, hoặc tỷ như Vệ Thành trước mặt. Tất cả đều chỉ là gieo nhân nào gặt quả đó.
   Chỉ là không biết, bao giờ sẽ đến lượt y gặp phải báo ứng đây.
   "Thanh Phong Chiếu Ảnh."
   Trường Tương Tư giơ cao, ngay tức khắc, phong vân liền biến đổi. Giữa ban ngày, thiên địa lại bất ngờ sập tối, phía sau lưng Kỉ Tình chậm rãi hiện lên một cái nguyệt nha, chiếu sáng chúng sinh.
   Vừa nhìn thấy thần thông hiện ra, sắc mặt lão tổ Vệ gia trong nháy mắt liền biến đổi. Áo bào không gió mà bay, làn da vốn nhăn nheo bọc xương của lão ngay lập tức liền lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được mà hồng hào trở lại.
   Hai tay lão đưa về trước, linh lực cuồn cuộn hình thành một bức tường băng chắn trước Vệ phủ, đem vài tộc nhân đứng gần đó bao vào trong.
   Nói thì chậm, nhưng mọi chuyện xảy ra cũng chỉ trong nháy mắt.
   Kỉ Tình lúc này đã nắm lấy chuôi đao Trường Tương Tư, một đao chém xuống.
   Cùng lúc đó, cái bóng hằn trên mặt đất của cây cối, tường vây, bao gồm cả con người xung quanh, ngay tức thì liền cùng nguyệt nha treo trên đỉnh đầu Kỉ Tình vỡ tan thành từng mảnh.
   Mà cùng lúc đó, cái bóng chịu trọng thương. Bản thể của bọn họ cũng bắt đầu xuất hiện thương thế tương tự, giống như là hình ảnh trong gương phản chiếu ra.
   'Vụt' một tiếng, thần thông thu hồi, thiên địa cũng hoàn nguyên về trạng thái ban đầu.
   Sắc mặt Kỉ Tình vẫn bình bình đạm đạm, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
   Chỉ là khung cảnh đối diện với y lúc này, đã sớm biến thành một tràng diện khác.
   Tường cùng cổng lớn đổ sập, cả Vệ gia tựa như bị một cơn lốc xoáy cuốn qua, chỉ còn lại duy nhất từ đường được lão giả bảo vệ là vẫn còn trơ trọi giữa đống hoang tàn.
   Trên đất, tàn chi văng khắp nơi. Cả Vệ gia chỉ còn lão giả cùng vài ba tộc nhân còn sống.
   Đương nhiên, Vệ Tiểu Điệp được Kỉ Tình ưu tiên bảo vệ cũng là một ngoại lệ.
   Mọi thứ đều vô thanh vô tức tiến hành, những người khác vẫn còn chưa kịp phản ứng, thì kết cục cũng đã hạ màn. Không có huyết tinh, không có âm thanh.
   Lúc này, ngoại trừ những người khác bị tháo thành tám khúc, sớm chết đến không thể chết lại ra. Thì Vệ Thành cũng chỉ bị chém ngang lưng thành hai nửa, hai cánh ta bị tách rời.
   Vết thương không có đổ máu, trái lại còn sạch sẽ lạ thường. Phảng phất thứ bị chặt không phải là người, mà chỉ là một pho tượng đá.
   Làm người kinh hãi nhất chính là, Vệ Thành lúc này...cư nhiên vẫn còn sống!
   Đầu của lão hơi nâng lên, trong mắt đều là sợ hãi. Một khắc Trường Tương Tư buông xuống, lão cứ tưởng rằng bản thân sẽ phải chết không nghi ngờ.
   Lúc đó, lão mới nhận ra, thì ra đứng trước mặt y, thực lực mà lão vẫn luôn lấy làm tự hào cũng chỉ cùng một con kiến không có gì khác nhau. Một ngón tay của y, cũng có thể dễ dàng đem lão đè chết.
   Phát hiện mình còn sống, Vệ Thành có thể nói là kinh hỷ không thôi. Ngay lập tức liền muốn cử động tay chân để ngồi dậy.
   Nhưng rất nhanh, sắc mặt Vệ Thành liền đã bị khủng hoảng chi phối. Bởi vì, lão đã hoàn toàn mất đi năng lực khống chế tứ chi cùng nửa người dưới của mình!
   Nhìn Vệ Thành tựa như con sâu róm không ngừng giãy giụa trên đất. Ánh mắt Cố Thừa Trạch liền lướt qua một tia hả hê.
   Quả nhiên, sư tôn vẫn là nhìn xa trông rộng.
   Loại người cặn bã như lão, chết đúng là quá dễ dãi cho lão rồi. Phải để lão trải nghiệm cảm giác sống không bằng chết, lăn lộn như một đầu côn trùng, không có tôn nghiêm, bị tuyệt vọng và sợ hãi bao trùm giống như hắn năm xưa, thì mới có thể giải được nỗi hận trong lòng.
   "Vệ gia chủ, phụ thân, chúc ngươi dư sinh bình an. Thật tốt trải nghiệm cảm giác làm nhân côn đi a."
**Sư tôn ơi, có lẽ ngài không biết, nhưng ngài đã sớm nhận báo ứng lâu rồi. Hơn nữa còn là bốn cục báo ứng siêu to siêu khổng lồ...