Ma Thần Máu

Chương 104: Thiếu nữ đóng băng



Chúng tôi đang phá cửa phòng điều khiển.



"Ầm..." - Cánh cửa đổ rầm xuống sàn.



Bên trong phòng là rất nhiều những hệ thống máy móc dùng để điều khiển pháo đài.



Tôi thử khởi động hệ thống máy tính, nhưng chúng không phản ứng.



"Chỗ này có gì tốt không Mỹ Lệ?"



Nữ pháp sư đang gỡ mấy cái thùng máy tính bên dưới bàn điều khiển, tôi cũng phụ nàng gỡ chúng ra.



Bên trong mấy bộ máy tính điều khiển này cũng có lõi năng lượng, chúng tôi gỡ hết tất cả rồi rời khỏi.



"Nơi cuối cùng là nơi quý giá nhất, kho chứa báu vật."



Cánh cửa của phòng này vô cùng cứng rắn, nó được làm từ thứ gì đó màu trắng.



Cánh cửa có khả năng cách điện, cách nhiệt, chống va đập, đâm thủng. Chúng tôi dùng mọi cách để mở nó nhưng đều thất bại.



"Cái cửa này phải mở bằng con dấu của Đô Đốc pháo đài." - Mỹ Lệ chỉ vào một lỗ hổng nhỏ trêи cánh cửa, nó là hình khắc lõm vào bên trong.



"Nhưng tên Đô Đốc giờ thành bụi rồi, không cách nào tìm được con dấu."



"Cô đừng lo, để tôi thử cách này xem."



Tôi lấy Thương Tần ra, đặt lên lỗ lõm trêи cửa.



"Thương Tần!" - Tôi sử dụng kỹ năng của mũi giáo, nó rung lên phá hủy không gian xung quanh, việc này cũng phá hủy luôn kết cấu của cánh cửa, tạo ra một lỗ hổng có đường kính 20cm trêи cửa.



Tôi lập đi lập lại việc này, sau nhiều ngày thì cũng đục được một lỗ lớn một mét, đủ để chui vào bên trong.



Bên trong là rất nhiều những tủ kính, trưng bày rất nhiều thứ kỳ dị.



Thứ đầu tiên là một cục thịt bầy nhầy hình tròn có nhiều xúc tu nhỏ.



Tôi đi lại gần nó, đột nhiên cục thịt cứt ra một con mắt, nó nhìn tôi trừng trừng, ngoe nguẩy mấy xúc tu nhỏ xíu của nó.



"Mẹ! Hết cả hồn!" - Nó làm tôi giật mình, cái cục thịt này bị nhốt ở đây vài chục ngàn năm không ăn uống rồi, không ngờ nó vẫn còn sống.



"Đừng lại gần nó, là Dị Hình Một Mắt đấy." - Mỹ Lệ quát to khi thấy tôi lại gần con mắt.



"Dị Hình là một sinh vật tiến hóa bậc cao của vi khuẩn, nếu vi khuẩn bình thường sẽ phát triển và lây lan giết chết các sinh vật sống, thì Dị Hình có khả năng tiến hóa và lây lan giết chết các thế giới."



"Nếu con quái vật này thoát khỏi đây thì nó sẽ tiến hành làm tổ và đẻ trứng, những quả trứng sẽ nở ra những con quái vật Dị Hình khác mạnh hơn, đi săn những sinh vật khác làm thức ăn, rồi nó sẽ ăn, tiến hóa, sinh sản ra hàng triệu con quái vật, rồi đến hàng tỷ tỷ con quái vật."



"Nếu không kịp giết chết Dị Hình Chúa thì khi nó sản sinh ra được hàng trăm Dị Hình Bậc 6, hàng triệu Dị Hình Bậc 5, thì lúc đó chúng sẽ có thể ăn cả thế giới."



"Người Nê Xê Mít sử dụng lũ Dị Hình như những quả bom hủy diệt, họ sẽ thả chúng xuống các thế giới thù địch với họ, chỉ vài năm sau lũ Dị Hình sẽ phá hủy thế giới đó giùm họ." - Mỹ Lệ kể ra một chuỗi thông tin, mất một lúc tôi mới tiêu hóa hết được chúng.



"Không ngờ thứ này lại ghê gớm như vậy."



Tôi nhìn con Dị Hình trong tủ kính, nó trông chỉ giống như một con mắt bầy nhầy có nhiều xúc tu mà thôi.



Ở giữa phòng có hai bức tượng bằng kim loại, một bức là một người Nê Xê Mít ăn mặc áo giáp oai phong, cầm trong tay một lưỡi kiếm năng lượng.



"Đây là anh hùng của người Nê Xê Mít &%#TruyenHD%&." - Nàng đọc ra một cái tên bằng ngôn ngữ của lũ bạch tuộc.



"Nghĩa là Lưỡi Gươm Hy Vọng, người Nê Xê Mít sinh sống dưới biển, chiến đấu với các loài thủy quái, ông ta là người đã đem lại nền khoa học cho loài Nê Xê Mít, giúp họ tiến hóa từ loài nguyên thủy thành loài công nghệ cao chỉ trong vài chục ngàn năm." - Mỹ Lệ giới thiệu bức tượng màu vàng.



Bức tượng phía đối diện là một sinh vật giống rồng, có ba cái đầu và cổ dài, toàn thân có nhiều vây và vảy, những đôi cánh kỳ lạ mọc trêи lưng nó.



"Rồng Biển Ba Đầu, kẻ thống trị chuỗi thức ăn trong tự nhiên ở thế giới của họ. Mỗi năm không biết bao nhiêu người Nê Xê Mít bị nó ăn tươi nuốt sống, cho tới khi nó bị anh hùng Lưỡi Gươm Hy Vọng giết chết."



Tôi ngắm nghía hai bức tượng một lúc, chúng đều được làm từ các loại kim loại quý có giá trị, nếu đem đi bán cho thợ rèn hay luyện kim thuật sĩ, thì đều được nhiều tiền. Nhưng chúng to quá, không mang theo được.



Tôi kiểm tra các tủ kính trưng bày báu vật khác, nhiều thứ đã hư hỏng theo thời gian, nhưng một số vẫn có giá trị. Như cây kiếm phân giải lượng tử này chẳng hạn, tôi lấy nó ra khỏi tủ kính, kϊƈɦ hoạt nút bấm trêи tay cầm. Một lưỡi kiếm dài hơn một mét xuất hiện, nó có thể cắt mấy cái tủ kính và kệ kim loại dễ dàng nhờ cơ chế phân giải vật chất thành năng lượng.



Ở phía bên kia Mỹ Lệ chọn lấy đồ trang sức, chúng là những bộ dây chuyền và bông tai được chế tạo từ kim loại màu trắng và đá quý. Không biết chúng có công dụng đặc biệt nào không, nhưng Mỹ Lệ cười rất tươi khi thấy chúng, nàng gỡ trang sức đang đeo cất đi và đeo bộ trang sức mới lên, chúng khiến nàng càng xinh đẹp hơn.



"Trông đẹp chứ!" - Nàng mỉm cười nhìn tôi, một nụ cười vô cùng rạng rỡ



"Đẹp, nàng rất đẹp!" - Tôi si mê nhìn nàng.



"Ha ha, đồ mê gái nịnh hót." - Mỹ Lệ phá lên cười, nàng rất vui khi thấy nét mặt của tôi.



Tôi ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác, chú ý vào mấy cái tủ kính, nếu tôi mà nhìn nàng thêm lúc nữa thì có khi tôi sẽ kiềm lòng không được mà cưỡng hϊế͙p͙ nàng.



Nhưng tỉ lệ cao là tôi sẽ bị nàng thổi bay bằng ma thuật, như vậy tôi sẽ không bao giờ có cơ hội cưa cẩm nàng nữa.



"Này Mỹ Lệ, tôi nhớ trong bản đồ của cô thì trong phòng báu vật có một viên Hạch Tâm, sao nãy giờ tôi tìm không thấy?"



Tôi nhìn tủ kính chứa viên hạch tâm, bây giờ nó trống rỗng.



"Đúng rồi, hạch tâm!"



Nữ pháp sư cũng chạy tới tủ kính, viên hạch tâm đã biến mất từ bao giờ.



"Để tôi dùng ma thuật điều tra."



Mỹ Lệ nhắm mắt lại, nàng đang sử dụng một loại ma thuật tinh thần nào đó, khuôn mặt nàng bắt đầu nhăn lại, những giọt mồ hôi chảy dài trêи gò má.



Mất tới ba ngày nàng mới cảm nhận được tung tích của viên hạch tâm, nàng đi ra ngoài phòng báu vật, đi rất chậm rất chậm, mất vài tiếng thì chúng tôi tới một căn phòng khác, bên ngoài căn phòng có những ký hiệu các chuỗi xoắn vào nhau.



"Phòng sinh học, là nơi chữa trị và nghiên cứu sinh học." - Mỹ Lệ chỉ vào cái bảng hiệu có những ký tự của người Nê Xê Mít.



Cánh cửa phòng này khá dễ phá, chỉ cần sử dụng lưỡi hái là tôi đã khá được khóa cửa.



Bên trong phòng là rất nhiều những chiếc giường, những bể nước có các đường ống, rất nhiều máy móc dụng cụ dùng để cắt mổ.



"Phòng chữa trị gì mà nhìn như lò mổ thế này, chẳng lẽ loài Nê Xê Mít chữa trị bằng cách mổ xẻ bệnh nhân hả?"



Tôi vô cùng kinh ngạc khi thấy những thứ bên trong, ở Thế Giới Máu chúng tôi chữa trị bằng thuốc nước hoặc một số phương pháp đặc biệt khác như ma thuật, hiến tế, chứ không ai chữa trị bằng cách mổ xẻ người bệnh cả.



"Họ chữa trị bệnh tật và vết thương bằng phẫu thuật y tế và cấy ghép sinh học, nếu mất tay thì họ sẽ ghép nối tay nhân tạo, hư tim thì thay tim." - Nàng chỉ tay vào mấy tờ tranh ảnh treo trêи tường, nó có vẻ như là sơ đồ hướng dẫn thay thế bộ phận trêи cơ thể.



"Loài Nê Xê Mít có y học tệ thật."



Lô La cũng là một loài công nghệ, nàng từng chữa thương cho tôi bằng cách tiêm thứ chất lỏng gọi là Dịch tăng tốc tế bào, chứ nàng không mổ xẻ tôi.



Tôi kiểm tra thử mấy cái bể chứa dịch lỏng màu xanh.



"Thứ này không phải máu, nhưng nó tương tự máu, đều có tác dụng nuôi sống tế bào."



"Suối Máu! " - Tôi thử sử dụng kỹ năng của mình, máu của tôi hòa vào mấy thùng dung dịch rồi đồng hóa chúng, sau đó biến thành những viên ngọc màu xanh nhạt.



"Dung môi sinh học, có tác dụng để nuôi dưỡng tế bào nhân bản vô tính."



Mỹ Lệ vừa giải thích vừa tìm kiếm tung tích của hạch tâm.



"Ào!"



"Mẹ kiếp!"



"Kiếm Ý Chí!"



Tôi đột nhiên bị một thứ gì đó trong thùng dung môi tóm lấy tay, nó là một cánh tay màu hồng nhạt có cái xúc tu bạch tuộc đang ngoe nguẩy.



Kỹ năng của tôi cắt nó làm hai rơi xuống đất. Cái tay vẫn tiếp tục cử động được, tôi dùng chân dẫm nát bét nó thành thịt nát.



"Là bộ phận cơ thể nhân bản vô tính, nó dùng để cấy ghép nếu binh sĩ bị chặt đứt cánh tay."



"Tìm thấy rồi, anh giúp tôi mở cái thùng này ra đi."



Mỹ Lệ chỉ vào một cái thùng kim loại màu bạc, nó dài 2m rộng 1m, có bề mặt lạnh ngắt láng bóng.



Tôi rút lưỡi hái ra định bổ đôi nó thì Mỹ Lệ ngăn lại.



"Anh mở cẩn thận thôi, tôi không chắc có thứ gì ở bên trong đâu."



Vậy là tôi dùng lưỡi hái cạy cái thùng thật nhẹ nhàng, nạy những khe rãnh của nó khá dễ, chỉ vài phút tôi đã mở được nắp thùng.



Bên trong thùng là một cô gái Nê Xê Mít, nàng hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, bị đông cứng trong lớp băng dày. Mặc dù chưa gặp cô gái Nê Xê Mít nào ngoài nàng, nhưng tôi đoán trong giống loài của nàng thì nàng rất xinh đẹp.



"Cô ta đã ăn viên hạch tâm."



Mỹ Lệ đặt tay lên lớp băng, cảm nhận một lúc rồi đưa ra kết quả.



"Vậy giờ chúng ta làm gì với cô ta đây?" - Tôi hỏi Mỹ Lệ.



"Tôi không biết, anh làm gì cô ta cũng được, giết cô ta rồi làm món bạch tuộc chiên chẳng hạn." - Mỹ Lệ thản nhiên nói, tôi không biết nàng đang đùa hay nói thật.



"Nếu là một tên Nê Xê Mít thì mình dùng lưỡi hái cắt đầu hắn là xong, nhưng nếu là một cô gái xinh đẹp thì thật khó suy nghĩ."



"Tôi sẽ cứu nàng ta, không thể để nàng đóng băng ở đây mãi được."



Mỹ Lệ không quan tâm lắm, nàng đang tìm kiếm xem trong phòng còn thứ gì giá trị không.



"Cầu Lửa Diệt Vong!" - Tôi tạo ra một quả cầu lửa, hơ nó gần khối băng để giúp cô gái rã đông.



Một lúc sau thì băng tan hoàn toàn, tôi cắt cổ tay đổ máu vào miệng nàng.



Một lúc sau sắc mặt nàng dần trở nên hồng hào.



Thiếu nữ Nê Xê Mít mở mắt ra, ngay khi nhìn thấy tôi thì nàng hét lên, rồi nói một chuỗi các câu bằng ngôn ngữ Nê Xê Mít, tất nhiên là tôi không hiểu nàng ta nói gì.



Mỹ Lệ dùng ngôn ngữ Nê Xê Mít nói chuyện với cô gái một lúc lâu thì nàng mới bớt sợ hãi.



"Cô ta là con gái của Đô Đốc pháo đài này, cô ta nói nếu anh dẫn cô ta về nhà thì sẽ trả cho anh mười tỉ đơn vị tiền Nê Xê Mít." - Mỹ Lệ phiên dịch cho tôi nghe.



"Đã vài chục ngàn năm trôi qua rồi, cái nền văn minh đó chắc gì còn tồn tại, cho dù còn thì cũng không cách nào đưa cô ta về nhà được."



"Cô hãy nói với nàng tôi sẽ tìm nơi ở và công việc để cô ta có thể tiếp tục sống tiếp ở thế giới này."



Mỹ Lệ nói chuyện với cô gái Nê Xê Mít một lúc nữa, nàng ta bật khóc nức nở khi biết đã vài chục ngàn năm trôi qua và những đồng loại của nàng trong tàu đều đã chết do một vụ nổ lõi năng lượng.



Tất nhiên là tôi và Mỹ Lệ sẽ không nói là bọn tôi đã tới đây tàn sát tất cả đồng loại của nàng rồi.



Sau khi cô gái ngừng khóc thì tôi lấy áo choàng tàng hình cho nàng mặc tạm, tôi không có quần áo phụ nữ.



Chúng tôi quay lại bằng lỗ hổng do tôi bắn thủng lúc trước.



"Tôi có thể đi theo cô không Mỹ Lệ, đi tìm nhiều di tích chứa kho báu khác."



"Không, giờ tôi sẽ về nhà, tôi đã kiếm đủ vật phẩm để đổi lấy đá năng lượng rồi." - Mỹ Lệ từ chối đề nghị của tôi.



"Tiếc thật, sau này tôi có thể gặp lại cô chứ?"



Nàng chần chừ một một lát rồi nói.



"Tôi học ở Đại Thư Viện ở thủ đô Trăng Vàng, nếu anh muốn gặp lại tôi thì có thể tới đó."



Nàng để lại địa chỉ rồi lặng lẽ quay đi. Nếu là bình thường thì tôi sẽ chạy tới ôm nàng hôn từ biệt, nhưng chắc chắn kết quả sẽ là một quả cầu sấm thẳng mặt.



"Lần sau gặp nàng mình sẽ hôn nàng vậy." - Tôi lẩm bẩm nhìn Mỹ Lệ đi xa.



Bên cạnh tôi vẫn còn một cô gái nữa, tôi xoay lại ôm nàng rồi vạch mấy cái xúc tu của nàng ra để hôn lên đôi môi ẩn bên dưới.



Cố nàng cố gắng giãy giụa nhưng không thoát được đôi tay như gọng kìm của tôi.



"Tâm Linh Tương Thông!"



Tôi dùng kỹ năng của mình để đọc ký ức và ngôn ngữ của nàng, mất một giờ để đọc đủ các thông tin cần thiết.



Cô gái này tên là Sa Ka Thi trong ngôn ngữ của nàng nghĩa là Lông Vũ Trắng. Đúng như Mỹ Lệ nói, nàng là một cô công chúa, con gái của Đô Đốc, sức mạnh của viên hạch tâm đã bị nàng hấp thu, nhờ nó mà nàng tiến hóa thành một sinh vật bậc 4.



"Cô đừng chống cự nữa, tôi chỉ hôn cô để đọc ký ức thôi, không phải để cưỡng hϊế͙p͙ cô đâu."- Tôi sử dụng ngôn ngữ của nàng để nói chuyện, nó cũng khá đơn giản.



"Anh...anh..." - Cô nàng chỉ lắp bắp không nói gì, nàng vẫn sợ hãi bởi hành động cưỡng hôn của tôi.



"Tôi không đưa cô về nhà được, nền văn minh của cô có khi bị hủy diệt rồi, cô là sinh vật cuối cùng của loài Nê Xê Mít, tôi sẽ giúp cô tiếp tục sống ở thế giới này, nó cũng không tệ lắm đâu."



"Đi thôi." - Tôi nắm lấy tay nàng, dẫn về quán trọ trong thị trấn.



Cô nàng ngoan ngoãn đi theo.