Ma Thần Trời Sinh

Chương 1196: C1196



Đoàn người Bạch Lãnh Tuyết dừng lại trước một ngọn núi nguy nga hùng vĩ.

Bạch Lãnh Tuyết chỉ ngọn núi, giới thiệu:

- Đây chính là Thiên Kiêu Cung. Nhưng ta phải nhắc nhở các vị, Thiên Kiêu Cung ở đây chia thành bốn tầng thứ, thiên kiêu yếu nhất chỉ được ở chân núi, thiên kiêu mạnh nhất ở trong Vân Cung trên đỉnh núi. Thiên kiêu ở giữa thì ở sườn núi và đỉnh núi. Thiên kiêu thuộc bốn tầng thứ sẽ có đãi ngộ rất khác nhau.

Thiên kiêu cũng chia mạnh yếu, đương nhiên đãi ngộ cũng khác nhau, điều này ai cũng biết rõ.

Bạch Lãnh Tuyết chưa nói hết thì có người đã hỏi lớn:

- Làm thế nào để phân biệt thiên kiêu ở mỗi tầng thứ?

Bạch Lãnh Tuyết đáp:

- Đương nhiên là căn cứ chỉ số năng lượng. Vừa rồi chắc các ngươi đã biết chỉ số năng lượng là gì rồi. Giờ nếu muốn cụ thể hơn thì hãy tới Điển Tịch Các mà chúng ta vừa đi qua để tìm tài liệu đi.

Các thiên kiêu trầm mặc một lúc rồi có người hỏi:

- Tiếp dẫn sứ, thế bọn ta giờ nên ở chỗ nào?

- Với thực lực của ngươi hiện giờ, miễn cưỡng có thể ở chân núi.

Bạch Lãnh Tuyết gật đầu nói.

Cái gì?

Chỉ chân núi thôi?

Lời Bạch Lãnh Tuyết nói lập tức khiến không ít thiên kiêu sắc mặt tối sầm lại, cho rằng Bạch Lãnh Tuyết đang giễu cợt họ.


Phải biết rằng, những thiên kiêu ở đây gần như ai cũng có Thần Cách chi vương, trong thế giới của họ thì đúng là thiên kiêu đỉnh cấp.

Họ vốn tưởng rằng với thực lực của mình cho dù không được vào trong Vân Cung thì cũng được ở đỉnh núi.

Nhưng giờ họ lại là thiên kiêu yếu nhất sống dưới chân núi, hơn nữa Bạch Lãnh Tuyết còn thêm chữ miễn cưỡng vào.

Bạch Lãnh Tuyết chờ mọi người trật tự hơn một chút mới bình tĩnh nói tiếp:

- Theo quy định Chân Lý Thiên Quốc, thiên kiêu cấp Thứ Thần, chỉ số năng lượng dưới ba đều sống dưới chân núi. Từ ba đến sáu ở sườn núi, từ sáu đến chín ở đỉnh núi. Từ mười trở lên có thể sống trong Vân Cung. Các ngươi nếu ai có chỉ số trên ba thì lên sườn núi.

Những lời này lập tức như dội gáo nước lạnh vào các thiên kiêu kia.

Tuy mới tiếp xúc với cái gọi là chỉ số năng lượng nhưng họ đều biết chỉ số năng lượng được một điểm đã đại diện cho thực lực của thần linh chân chính. Mà những thiên kiêu đến đây phần lớn đều có chỉ số hơn một, nhưng rất ít người đạt tới hai điểm.

Nhưng ở đây, muốn sống ở sườn núi thì chỉ số năng lượng phải từ ba trở lên, đó là chỉ số của ba thần linh phổ thông cộng lại.

Nếu phân chia theo kiểu này, họ đúng là những người thuộc tầng thứ thấp nhất.

- Hừ, lại yêu cầu cảnh giới Thứ Thần cao như vậy. Điều này căn bản là không thể. Nhưng ta đã đạt tới Thứ Thần tầng thứ chín nhiều năm như vậy rồi, có thể thử đột phá cảnh giới thần linh. Khi đột phá rồi thực lực của ta chắc chắn sẽ tăng gấp trăm gấp nghìn lần. Đến lúc đó đừng nói là đỉnh núi, ngay cả Vân Cung ta cũng có thể vào.

Không ít người suy tính một lúc liền hừ lạnh.

Bạch Lãnh Tuyết nhìn những người này dường như đã thấu được tâm tư họ, cười nói:

- Ta cũng nên cho các vị biết. Nếu các vị đột phá cảnh giới thần linh lúc này thì sẽ lập tức bị Chân Lý Thiên Quốc đá ra khỏi đây, sau này mãi mãi không được quay lại.

- Tại sao? Lẽ nào Chân Lý Thiên Quốc còn hạn chế sự tăng tiến tu vi của bọn ta?

Thiên kiêu xung quanh đó tím mặt lại.


Đúng vậy!

Dù là ở đâu việc tu vi tăng tiến cũng là đại sự hàng đầu, đặc biệt là từ Thứ Thần lên thần linh. Đây là sự chuyển biến từ người lên thần linh, với bất cứ ai cũng có ý nghĩa vô cùng trọng đại.

Những thiên kiêu tới đây tu vi gần như đều là Thứ Thần tầng thứ chín, chỉ còn một chút là đột phá. Giờ nghe thấy Chân Lý Thiên Quốc lại hạn chế tu vi của họ thì đương nhiên ai cũng phẫn nộ.

Bạch Lãnh Tuyết lắc đầu giải thích:

- Các ngươi đừng hiểu lầm, Chân Lý Thiên Quốc sẽ không hạn chế tu vi của các ngươi, chỉ là gốc rễ của các ngươi đều quá kém, nếu đột phá lên thần linh lúc này có nghĩa là lãng phí thiên phú. Vì thế các ngươi phải khổ tu ở Chân Lý Thiên Quốc một thời gian, củng cố gốc rễ rồi hay tăng tiến. Yêu cầu cơ bản của Chân Lý Thiên Quốc với các thiên kiêu ở Thiên Kiêu Cung là trước khi lên thần linh chỉ số năng lượng ít nhất cũng phải từ sáu điểm trở lên. Nếu không đạt được yêu cầu này thì tiền đồ sau khi thăng lên thần linh sẽ bị hạn chế, căn bản không có tư cách trở thành thành viên của Chân Lý Thiên Quốc.

Gốc rễ quá kém! Trước khi thăng lên thần linh chỉ số năng lượng phải từ sáu điểm trở lên!

Những thiên kiêu này sắc mặt càng ngày càng khó coi, họ cảm giác nhận phải sự sỉ nhục vô cùng lớn.

Phần lớn họ đều là tuyệt thế thiên kiêu trong các đại thế lực, bình thường đều được đãi ngộ tốt nhất, các loại thiên tài địa bảo đều đã ăn không ít.

Trong điều kiện như vậy mà Bạch Lãnh Tuyết nói họ gốc rễ quá kém đương nhiên họ sẽ không phục.

Hơn nữa thực lực của họ lúc này gần như tới cực hạn, muốn nâng cao thực lực tiếp thì chỉ còn cách nâng cao tu vi mà thôi.

Muốn tăng chỉ số năng lượng lên sáu điểm tại Thứ Thần Cảnh là việc không thể.

Ninh Tiểu Xuyên và Đàn Càn hòa thượng đứng cạnh nhau lúc này cũng không kìm được mà lắc đầu.

Thần Cách của Ninh Tiểu Xuyên lúc này mới tiến hóa tới hơn bốn trăm mặt, sau này còn có cơ hội tiến lên rất lớn, vì thế cũng có cơ hội nâng cao chỉ số năng lượng lên sáu.


Nhưng các thiên kiêu khác thì Thần Cách không thể tiến hóa, tu luyện đến lúc này đã không thể tiến lên nữa rồi. Đừng nói tăng chỉ số lên sáu, cho dù là ba điểm họ gần như cũng không thể.

Khi những thiên kiêu này mặt mày tím lại, gần như sắp lật mặt với Bạch Lãnh Tuyết thì trên đỉnh núi nguy nga đột nhiên xuất hiện vài thân ảnh.

- Ha ha, Lãnh Tuyết muội muội, đây chính là những thiên kiêu mà các muội mới chiêu mộ sao? Sao ta lại thấy chúng lại là rác rưởi, không có tư cách gia nhập Thiên Kiêu Cung của Chân Lý Thiên Quốc chúng ta nhỉ?

Người chưa thấy thì tiếng cười khảy đã vang lên.

Giọng nói đầy châm chọc này khiến những thiên kiêu sắc mặt vốn đã tím tái lập tức đại nộ.

- Những người này là ai mà ngông cuồng như vậy?

Bạch Lãnh Tuyết nhìn những thân ảnh đang tới gần, thản nhiên nói:

- Họ là những người sinh ra ở Chân Lý Thiên Quốc, trước khi các ngươi tới thì họ là chủ nhân ở đây.

Ninh Tiểu Xuyên để ý thấy Bạch Lãnh Tuyết không dùng từ thiên kiêu để chỉ những người kia, rõ ràng với Bạch Lãnh Tuyết chúng không được coi là thiên kiêu.

Những thiên kiêu khác cũng nhận ra, nên hỏi:

- Họ chỉ là người bình thường ở Chân Lý Thiên Quốc, nói vậy thực lực không mạnh?

- Đúng, theo tiêu chuẩn của Chân Lý Thiên Quốc thì thực lực của chúng chẳng là gì.

Bạch Lãnh Tuyết gật đầu nói.

- Không có thực lực cũng dám ngông cuồng như vậy, muốn chết sao?

- Vị huynh đệ nào ra tay dạy bảo chúng một chút để chúng biết sự lợi hại của chúng ta đi!

- Vậy thì không tốt lắm thì phải. Dù gì đây cũng là Chân Lý Thiên Quốc, chúng ta mới chân ướt chân ráo tới, nếu động thủ với người ta e là sẽ có ảnh hưởng không tốt.

...


Bạch Lãnh Tuyết vừa dứt lời thì những thiên kiêu khác đều hừ lạnh.

Trong đó có người hỏi Bạch Lãnh Tuyết có thể ra tay với những người này không.

Họ bị Bạch Lãnh Tuyết đả kích từ nãy tới giờ, trong bụng giờ đầy nộ khí. Giờ ra tay một là để dạy bảo những kẻ ki, hai cũng là để phát tiết nộ khí, thứ ba là chứng minh họ không phải cái gì cũng kém, Chân Lý Thiên Quốc cái gì cũng tốt.

Bạch Lãnh Tuyết trầm ngâm một chút thì gật đầu, ra hiệu rằng họ có thể ra tay.

Ngay lập tức có hai thiên kiêu tính cách nóng vội xông về phía mấy đệ tử Chân Lý Thiên Quốc kia. Thân ảnh họ lướt đi như chớp giạt, vừa bay ra thân ảnh đã như ẩn như hiện, như dung hợp với không gian xung quanh. Thực lực như vậy hoàn toàn xứng với danh hiệu thiên kiêu.

Ninh Tiểu Xuyên ngẩng lên nhìn hai thân ảnh đó, thần sắc có phần nặng nề.

Nhìn hai thân hình đó Ninh Tiểu Xuyên liền cảm thấy thực lực của họ tuyệt đối không kém hơn vương giả thiên kiêu Phi Các ở Ma Đà Sơn.

Tuy thực lực của hai người này mạnh nhưng Ninh Tiểu Xuyên lại cảm thấy chưa chắc họ đã thắng.

Có điều Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy lúc này hắn nên nhìn nhiều và ít nói lại, cứ lặng lẽ quan sát tình hình rồi tính. Vì thế hắn và Đàn Càn hòa thượng đứng cạnh nhau không nói gì.

Phần lớn các thiên kiêu khác cũng vậy, chỉ lặng lẽ chờ một màn kịch hay.

Hai tuyệt thế thiên kiêu kia bay tới bên cạnh mấy đệ tử phổ thông Chân Lý Thiên Quốc, hai tay vung lên, vô số đạo pháp tắc tựa những sợi xích bắn ra từ bàn tay, quấn về phía những đệ tử Chân Lý Thiên Quốc kia.

- Các ngươi là cái thá gì cũng dám ra tay với bọn ta!

Trong số các đệ tử Chân Lý Thiên Quốc đột nhiên có người quát lớn, lướt đi rồi xuất hiện phía sau hai thiên kiêu kia.

Bàn tay hắn giống như một cây cự chùy, đập mạnh xuống thân thể hai thiên kiêu kia, phá vỡ pháp tắc hộ thể của họ, khiến cả hai phun máu tươi rồi như xách hai con chó chết, từ xa bay lại trước mặt Bạch Lãnh Tuyết.

Bịch!

Ném hai thiên kiêu kia xuống đất, kẻ đó lắc đầu cười khảy:

- Lãnh Tuyết muội muội, muội chiêu mộ một đám rác rưởi này về thì có tác dụng gì? Theo ta, chi bằng đuổi hết chúng đi khỏi lãng phí tài nguyên của Chân Lý Thiên Quốc chúng ta.