Ma Thần Trời Sinh

Chương 19: C19



Phía trên Huyền thú Thiết Sư, có năm tên võ sĩ toàn thân mặc lân giáp màu đen, trên người tản mát ra một luồng sát khí nồng đậm, khiến cho không gian xung quanh trở nên lạnh lẽo đi vài phần.

Trong đó, tên võ sĩ dẫn đầu là có khí tức đáng sợ nhất, ánh mắt u ám mà trống rỗng, giống như một vị Tử Thần đang nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên.

Huyền thú Thiết Sư chính là Huyền thú cấp một, cao chừng ba thước, đầu như sư tử, trên người bao trùm lân phiến dày đặc, đôi mắt đỏ rực lớn bằng nắm tay.

Ngọc Nhan có chút sợ hãi, hơi rụt đầu lại, nắm ngón tay mảnh khảnh gắt gao nắm lấy cánh tay của Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên ngồi trên xe Thanh Lộc Mã, cảm nhận được sát khí mãnh liệt từ trên thân năm người này, bọn họ tuyệt đối là nhằm vào mình mà đến, xem ra trong Kiếm Các Hầu Phủ vẫn có người muốn trảm thảo trừ căn, sẽ không để ta còn mạng mà sống sót.

Lão Hầu gia đưa Ninh Tiểu Xuyên đến Hải Đường trang viên, vốn cho rằng hắn có thể cả đời tránh xa tranh đấu, nhưng lại không ngờ cuộc đối thoại giữa hắn và Cơ Bá, lại bị cao thủ Võ Đạo tu luyện “Thiên Nhĩ Linh Thông” nghe trộm, do đó mới dẫn đến họa sát thân cho hắn.

Thân thể của năm người này đều bị giáp đen bao trùm, không nhìn thấy hình dáng bọn họ như thế nào, thế nhưng với nhãn lực hơn người của Ninh Tiểu Xuyên, trong lòng giống như có một thanh âm đang mách bảo hắn trình độ tu vi của những người trước mặt.

Hai người tu vi Huyền Khí tầng thứ sáu, hai người tu vi Huyền Khí tầng thứ bảy, tên thủ lĩnh cưỡi trên đầu Huyền thú Thiết Sư lại càng bí hiểm, là cao thủ vượt qua Huyền Khí tầng thứ chín.

- Nguy rồi, nhiều cường giả như vậy, làm sao mà chạy thoát đây?

Mặc dù trái tim của Ninh Tiểu Xuyên đã chím xuống đáy vực, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh, không nhìn ra chút hoảng hốt nào.

Đây chính là tâm lý mà kiếp trước làm bác sĩ vẫn giữ lại, bất luận gặp phải tình huống nguy cơ như thế nào, cũng phải giữ vững bình tĩnh, tuyệt đối bình tĩnh.

Một khi bản thân hoảng loạn, như vậy thì xong rồi.

- Ngọc Nhan, ngươi vào trong xe trước, bất kỳ chuyện gì xảy ra, cũng không cần sợ hãi!

Ninh Tiểu Xuyên nắm chặt lấy sợi roi màu xanh trong tay, sợi roi này làm từ da của Thanh La Xà, dài đến hai trượng ba thước, chính là thứ vũ khí duy nhất của hắn hiện nay.

Ngọc Nhan đã sợ tới cực điểm, ngay cả đôi chân dưới làn váy cũng nhũn ra, làm sao mà di động được thân thể chứ?

Hắc Lân ngồi trên lưng Huyền thú Thiết Sư, trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc, không ngờ tên bệnh lao này lại can đảm như vậy, dưới khí tức cường đại của mấy người bọn họ, cho dù là Võ giả tu luyện Huyền Khí Võ Đạo cũng phải sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hai chân nhũn ra, không ngờ đối phương vẫn còn có thể bảo trì bình tĩnh.

- Hắc Tứ, ngươi g iết chết nữ tử kia, đoạt Kim Ti Tử Mộc lại đây.

Thanh âm Hắc Lân lạnh lẽo như băng, không có một tia tình cảm nào.

- Xoạt…

Toàn thân Hắc Tứ bị áo giáp bao trùm, trên người tản mát ra khí tức lạnh lẽo như băng, rút một thanh chiến đao nặng tám mươi cân ra, cưỡi Huyền thú Thiết Sư chạy tới chỗ xe Thanh Lộc Mã.


Tu vi của Hắc Tứ đã đạt tới Huyền Khí tầng thứ tám, Huyền Khí Võ Đạo trong cơ thể tràn ra, bao phủ lấy chiến đao, bổ một đao xuống đỉnh đầu Ngọc Nhan.

Ninh Tiểu Xuyên xoay người đẩy Ngọc Nhan trốn vào trong xe.

Ầm...

||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||

Ánh đao chợt lóe, toàn bộ phần đỉnh của toa xe bị chém rụng xuống, lưu lại một vết chém chỉnh tề, tấm ván gỗ bay ra ngoài, rơi lả tả xuống đất.

Ánh mắt Hắc Tứ lộ vẻ kinh ngạc, vạn vạn lần không ngờ một đao của mình lại thất thủ, vì thế nhảy từ trên lưng Huyền thú Thiết Sư xuống, hạ xuống bên cạnh xe Thanh Lộc Mã, đưa tay kéo màn xe ra.

Ánh mắt Hắc Tứ hoa lên, cảm thấy có một luồng khí lưu khổng lồ ập tới.

Ầm...

Trong màn xe, một bàn tay bị Huyền Khí bao trùm đột nhiên đánh ra, đánh cho Hắc Tứ không kịp phòng bị bay ra ngoài.

Chiến đao trong tay Hắc Tứ cũng thoát tay bay đi, cắm xa xa trên mặt đất.

- Sao có thể?

Trong lòng Hắc Tứ vô cùng tức giận, liền xoay người đứng lên, vận chuyển Huyền Khí Võ Đạo trong cơ thể tới cực hạn, lòng bàn tay bị một tầng Huyền Khí hắc sắc bao trùm, một chưởng đánh thẳng vào trong xe.

Ầm...

Trong xe lại đánh ra một chưởng, vừa vặn tiếp xúc với chưởng ấn của Hắc Tứ.

- Xẹt xẹt…

Trong bộ áo giáp đen, sắc mặt Hắc Tứ mạnh mẽ biến đổi, đột nhiên cảm thấy huyết khí trong cơ thể mình bị một luồng lực lượng giống như lốc xoáy hút ra khỏi cơ thể, từ trong khe hở của áo giáp chảy ra ngoài.

Một lát sau, máu trong cơ thể Hắc Tứ đã cạn khô, biến thành một cái xác, chẳng qua vì hắn mặc giáp, cho nên không thể nhìn ra được chút biến hóa nào.

Hắc Lân và ba tên Võ sĩ mặc áo giáp đen khác đều phát hiện tình huống có chút không ổn, bất luận là nữ tử yếu nhược kia hay là Ninh Tiểu Xuyên, đều chỉ là kẻ tay trói gà không chặt, làm sao có thể một chưởng đánh bay Hắc Tứ được?

- Hắc Tứ, trở về!


Hắc Lân quát lạnh một tiếng.

Ầm...

Hắc Tứ đã sớm biến thành thây khô, tất nhiên sẽ không nghe thấy mệnh lệnh của hắn, thân thể mất đi chống đỡ, lập tức quỳ rạp xuống trước xe Thanh Lộc Mã.

Mặc dù áo giáp vẫn chống đỡ thân thể của hắn, nhưng người sống đã biến thành người chết rồi.

Ninh Tiểu Xuyên ngồi vững vàng trong xe, khẽ vén mành lên, trầm tĩnh nói:

- Không cần hô nữa, hắn chết rồi!

- Keng…

- Keng…

Bốn tên Võ sĩ mặc áo gáp đen còn lại, đồng loạt rút chiến đao ra, giống như lâm đại địch, nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên.

Ai mà ngờ được một tên bệnh lao trong mắt mọi người, lại có thể gi ết chết một Võ sĩ thiết huyết tu vi Huyền Khí tầng thứ sáu?

Ánh mắt Hắc Lân co rụt lại, nói:

- Thì ra ngươi cũng tu luyện Huyền Khí Võ Đạo, xem ra mấy năm nay ngươi vẫn giấu tài, hết thảy những chuyện này đều là ý tứ của lão Hầu gia? Không đúng, lão Hầu gia rõ ràng đã nói ngươi chỉ còn sống được nửa năm, điều này nói rõ lão Hầu gia cũng không biết ngươi có thể tu luyện Huyền Khí Võ Đạo, không ngờ ngươi đã lừa gạt mọi người.

Ánh mắt Hắc Lân co rụt lại, nói:

- Thì ra ngươi cũng tu luyện Huyền Khí Võ Đạo, xem ra mấy năm nay ngươi vẫn giấu tài, hết thảy những chuyện này đều là ý tứ của lão Hầu gia? Không đúng, lão Hầu gia rõ ràng đã nói ngươi chỉ còn sống được nửa năm, điều này nói rõ lão Hầu gia cũng không biết ngươi có thể tu luyện Huyền Khí Võ Đạo, không ngờ ngươi đã lừa gạt mọi người.

Ninh Tiểu Xuyên ngồi ở trong xe, sống lưng thẳng tắp, máu lưu động cơ thể rất hăng hái, trên mặt lại không có vẻ e ngại nào, nói:

- Ngươi làm sao biết lão Hầu gia nói ta chỉ còn sống lâu nửa năm? Hơn nữa, ngươi làm sao biết trên người ta có hộp Kim Ti Tử Mộc?

Hắc Lân lạnh lùng cười đáp:

- Ta đã đạt tới Thần Thể cảnh, trong cơ thể sản sinh ra một loại tiên thiên Thần Thông, chính là “Thiên Nhĩ Linh Thông”, thính lực siêu việt, đối thoại của ngươi và Cơ Bá, đều bị ta tình cờ nghe được.


- Thì ra là thế, là Ninh Thiên Vũ phái ngươi tới?

Ninh Tiểu Xuyên hỏi.

Hắc Lân lạnh lùng cười, nhưng không trả lời Ninh Tiểu Xuyên, chỉ nói:

- Vốn chỉ nghĩ là đến lấy một đôi chân của ngươi, nhưng nếu ngươi đã có thể tu luyện Huyền Khí Võ Đạo, vậy thì không thể giữ ngươi lại được nữa rồi.

Hắc Lân vừa với nâng tay lên, liền đột nhiên thu lại, ánh mắt hướng về phía con đường xa xa, lộ ra thần sắc tò mò, quát:

- Người nào?

Trong không khí, nhiệt độ chợt giảm xuống, hàn khí lạnh lẽo tản ra, trên không trung chợt đổ xuống một loạt bông tuyết màu trắng.

Một nữ tử bạch y từ trong tuyết đi tới, dáng người tuyệt lệ, mái tóc đen như thác nước, trên mặt có một tấm khăn che lại, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp.

Đoàn Huyền Khí sau lưng nàng ngưng tụ thành hư ảnh một con kỳ lân màu trắng, cái đầu cực lớn, ánh mắt dữ tợn, móng vuốt sắc bén.

Ánh mắt Hắc Lân nhìn chằm chằm về phía nữ tử che mặt, trên mặt mang theo vài phần khinh thường, nói:

- Không ngờ lại là một nữ nhân, chẳng lẽ ngươi muốn quản chuyện này?

Nữ tử che mặt không nói một câu thừa thãi nào, Huyền Khí ngưng tụ thành một thanh trường kiếm dài bảy thước, mang theo tuyết bay đầy trời, chém thẳng về phía Hắc Lân.

Thân thể của nàng vô cùng tinh tế, Huyền Khí quấn quanh người, tựa như bóng điệp trong tuyết, động tác vung kiếm cũng cực kỳ tao nhã.

- Giao nàng cho ta, các ngươi đi giết Ninh Tiểu Xuyên!

Hắc Lân ra lệnh một tiếng, liền cưỡi Huyền thú Thiết Sư lao về phía nữ tử che mặt.

- Là tiểu thư.

Trên mặt Ngọc Nhan liền lộ vẻ vui mừng.

Thế nhưng, trên mặt Ninh Tiểu Xuyên lại không có chút vui mừng nào, ba đầu Huyền thú Thiết Sư đã lao về phía bên này, trên ba thành chiến đao đều bao trùm một tầng Huyền Khí hắc sắc.

Chiếc roi trong tay Ninh Tiểu Xuyên rung lên, cuốn lấy cánh tay của một tên Võ sĩ có tu vi thấp nhất, kéo mạnh một cái, khiến cho tên Võ sĩ từ trên lưng Huyền thú Thiết Sư ngã xuống, lăn tròn trên đất.

Ninh Tiểu Xuyên từ trong xe nhảy xuống, lượm chiến đao của Hắc Tứ lên, máu trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, huyết khí từ trong lòng bàn tay phóng thích ra, bao phủ lấy bề mặt chiến đao.

Cánh tay vung lên, bổ ra một đạo đao phong hình bán nguyệt.

Phốc…


Đầu của tên Võ sĩ mặc giáp đen ngã trên đất liền rời khỏi thân thể, từ trên cổ phun ra một dòng máu nóng.

Sau khi Ninh Tiểu Xuyên giết tên Võ sĩ giáp đen này, lập tức cầm đao chạy trốn về phía khu rừng, thế nhưng vẫn bị một tên Võ sĩ giáp đen bổ cho một đao vào lưng, để lại một đạo vết đao nhợt nhạt.

Còn may là hắn đã kịp thời tránh đi, bằng không thì một đao này đã chém thân thể hắn thành hai nửa rồi.

Ninh Tiểu Xuyên vận chuyển Huyền Khí Võ Đạo, tạm thời chặn máu chảy ra từ miệng vết thường, tiếp tục chạy nhanh vào trong khu rừng.

Hai tên Võ sĩ giáp đen cũng từ trên lưng Huyền thú nhảy xuống, mang theo chiến đao, tốc độ nhanh như hai đạo Quỷ ảnh màu đen, xuyên qua khu rừng, đuổi giết Ninh Tiểu Xuyên.

- Cuối cùng cũng làm cho bọn chúng nhảy xuống khỏi Huyền thú Thiết Sư, áo giáp trên người bọn chúng rất dày, tốc độ nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

Sở dĩ Ninh Tiểu Xuyên trốn vào trong rừng cây, là vì cây cối trong rừng rất dày đặc, bất lợi đối với Huyền thú Thiết Sư di chuyển.

Hai tên Võ sĩ toàn thân bị giáp đen bao trùm này, một khi nhảy xuống từ trên lưng Huyền thú, sẽ bị áo giáp trên người làm tăng thể trọng, tốc độ nhất định sẽ giảm đi, chưa chắc có thể đuổi theo Ninh Tiểu Xuyên.

Thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên vẫn quá coi thường sự cường đại của Võ giả Huyền Khí tầng thứ bảy, mặc dù bọn họ đều mặc áo giáp dày, nhưng tốc độ vẫn nhanh hơn Ninh Tiểu Xuyên, thoáng chốc đã đuổi kịp hắn.

- Tu vi của hai người này đều là Huyền Khí tầng thứ bảy, ta không phải là đối thủ của bọn chúng, nên làm gì bây giờ? Nên làm gì bây giờ?

Ninh Tiểu Xuyên nắm chặt nắm tay, thanh Ma kiếm trong Huyết khiếu phảng phất sống lại, chợt phát ra một tiếng vang khoan khoái.

Sau khi hấp thu một thân huyết khí của Hắc Tứ, Huyền Khí Võ Đạo trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên lại bành trướng một phần, nhưng vẫn không đột phá đến Huyền Khí tầng thứ bảy.

Lúc hai người ở phía sau sắp đuổi kịp, Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên dừng bước, quay người bổ ra một đao, hướng về phía cổ của một tên Võ sĩ giáp đen mà bổ xuống.

Tên Võ sĩ giáp đen này dường như đã sớm có phòng bị, vì vậy chiến đao trong tay cũng bổ ra.

Ầm...

Ninh Tiểu Xuyên chỉ cảm thấy một luồng lực lượng khổng lồ theo chiến đao truyền đến, cánh tay bị chấn đến run lên, hổ khẫu vỡ ra, nắm ngón tay giống như bị chặt đứt.

Thật mạnh!

Huyền Khí tầng thứ sáu và Huyền Khí tầng thứ bảy, quả nhiên không phải cùng một cấp bậc lực lượng.

Ninh Tiểu Xuyên nhanh chóng lùi về phía sau.

Thế nhưng, phía sau lại có một tên Võ sĩ giáp đen giết tới, một đao chém giang, giống như muốn chặt đứt đầu Ninh Tiểu Xuyên.

Hai chân Ninh Tiểu Xuyên trầm xuống, cực hiểm tránh được một đao này, cấp tốc thối lui ba trượng có dư.

Chỉ trong vài hiệp ngắn ngủi, Ninh Tiểu Xuyên đã vật lộn giữa lằn ranh sinh tử mấy lần, trong khoảng thời gian đó, tùy thời hắn đều có thể chết dưới đao của địch nhân, sau lưng và hổ khẩu đều lưu lại miệng vết thương, máu nóng không ngừng tràn ra.