Ma Thần Trời Sinh

Chương 225: C225



- Nói bậy! Kẻ giết Đoan Mộc Cơ Sương, rõ ràng là ngươi! Ngươi cho là ngươi có thể lừa gạt được các tiền bối trong Ma Môn sao?

Đoan Mộc Linh Nhi đột nhiên đứng bật dậy, trong ánh mắt mang theo hàn khí. Huyền Khí chợt ngưng tụ lên song đồng, từ trong con ngươi bay ra hai đạo kiếm quang, công kích về phía Lâm Chí Vinh.

Nàng đã bước vào cảnh giới Thoát Tục tầng thứ ba, tu vi đã tiến thêm một bước, hai đạo kiếm quang đục thủng một tầng Trận pháp bình chướng của Thiết ngục, oanh kích qua.

- Tu vi Linh Nhi muội muội lại đề thăng thêm một tầng, thật là đáng chúc mừng! Chỉ tiếc, hiện tại ngươi chỉ là một tù nhân!

Khóe miệng Lâm Chí Vinh khẽ nhếch lên, mang theo thần sắc khinh thường.

Cánh tay hắn vung lên, hình thành một tòa Hiện Thế Bảo Luân, đem hai đạo kiếm quang kia đánh bay ngược trở về, bắn vào hai chân Đoan Mộc Linh Nhi, đánh ra hai lổ máu.

Thanh âm xương cốt gãy nát chợt vang lên!

Hai đạo kiếm khí đều đánh lên xương đùi Đoan Mộc Linh Nhi.

Đoan Mộc Linh Nhi cảm giác xương cốt hai chân đều bị đánh nát, đau đớn gần chết, tiên huyết chảy ròng ròng, thân thể ngã nhào trên mặt đất.

Trên trán nàng ứa ra một tầng mồ hôi, nhưng cũng không thốt ra bất cứ thanh âm kêu thảm nào, hàm răng cắn chặt, phẫn nộ nói:

- Ngươi dám… đánh gãy hai chân ta! Cha ta sẽ giết ngươi!

Năm ngón tay Đoan Mộc Linh Nhi nắm chặt góc áo, cố chịu đựng đau đớn.

Nhãn thần Ninh Tiểu Xuyên phát lạnh, đầu ngón tay toát ra từng tia từng tia điện lưu.

Lâm Chí Vinh cười lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi cho là, ngươi còn cơ hội sống sót nữa sao? Đoan Mộc Linh Nhi ngươi cấu kết người của Triều đình, bán đứng Ma Môn! Hiện tại đại quân Triều đình đã kéo tới dưới chân Cửu Tử Nhai! Ngươi phạm phải sai lầm ngập trời, còn muốn sống rời khỏi Thiết ngục nữa sao?

Đoan Mộc Linh Nhi biến sắc, nói:

- Đại quân Triều đình kéo tới bao vây tiễu trừ Tổng đàn Ma Môn? Điều này sao có thể?

Lâm Chí Vinh đắc ý nói:

- Lần này đây, ngay cả cha ngươi cũng bảo vệ ngươi không nổi nữa! Các vị tiền bối Ma Môn đã quyết định sẽ ném hai người các ngươi vào Vạn Xà Động, dùng hình phạt tàn khốc nhất xử tử bọn ngươi!

Ninh Tiểu Xuyên cũng nhìn ra được, lần này Lâm Chí Vinh cũng không nói dối. Nói như thế, đại quân Triều đình thật sự đã một lần nữa đến bao vây tiễu trừ Tổng đàn Ma Môn.


Lâm Chí Vinh thoáng nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, nghe nói ngươi tu luyện một loại kỳ công, có thể so sánh với Phệ Huyết Ma Công! Nếu như ngươi truyền loại kỳ công này lại cho ta, ta có thể suy nghĩ thả cho hai người các ngươi rời đi!

- Đừng tin hắn! Tù phạm trong Thiết ngục Ma Môn, hắn căn bản không có quyền thả đi!

Đoan Mộc Linh Nhi nói.

Lâm Chí Vinh cười lạnh một tiếng:

- Ngu muội! Trước đây ta quả thật không thể thả các ngươi rời đi! Thế nhưng, hiện tại các vị tiền bối Ma Môn đều đã bị đại quân Triều đình quấn lấy, phòng thủ của Thiết ngục thua xa trước đây! Dùng tu vi Võ Đạo của ta, muốn dẫn bọn ngươi ra ngoài, cũng không phải việc gì khó! Nếu như ngươi truyền loại kỳ công kia cho ta, ta lập tức thả các ngươi rời đi!

Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên lộ ra thần sắc do dự, chợt gật đầu, nói:

- Được! Hiện tại ta có thể truyền loại kỳ công kia cho ngươi!

- Thật sao?

Lâm Chí Vinh tiến về phía trước một bước, lộ ra thần sắc kích động.

Vụt...

Tốc độ Ninh Tiểu Xuyên nhanh như thiểm điện, lướt ngang đến bên cạnh song sắt, hai tay xuyên qua song sắt, nắm chặt lấy cổ Lâm Chí Vinh, điều động lực lượng Ma kiếm, bắt đầu thôn phệ huyết khí cùng Huyền Khí trong cơ thể hắn.

Ninh Tiểu Xuyên vừa đột phá Thoát Tục tầng thứ ba, chính là lúc cần đại lượng huyết khí để củng cố cảnh giới. Nếu Lâm Chí Vinh đã đưa tới tận cửa, hắn tự nhiên sẽ không khách khí!

Dưới sự áp chế cường đại của lực lượng Ninh Tiểu Xuyên, Lâm Chí Vinh bị mạnh mẽ kéo qua, cái đầu bị kẹp giữa hai thanh song sắt, sống mũi gần như sắp bị ép gãy.

Trong tròng của hắn cực kỳ kinh hoảng, căn bản không hề nghĩ tới, Ninh Tiểu Xuyên không ngờ lại có thể thoát khỏi sự ràng buộc của Huyền Linh Thiết Tỏa. Hiện tại, hắn muốn phản kích cũng đã muộn! Huyết khí trong cơ thể nghịch lưu, toàn bộ đều hướng về phía bàn tay Ninh Tiểu Xuyên chảy tới.

- Ngươi không phải là muốn kiến thức loại kỳ công kia sao? Hiện tại ta để cho ngươi chậm rãi kiến thức!

Ninh Tiểu Xuyên bóp chặt cổ của Lâm Chí Vinh, đem hắn từ dưới đất nhấc lên, giống như muốn bóp chết hắn.

Hai gã gác ngục câm điếc kia nhất thời kinh hãi, đồng thời ra tay với Ninh Tiểu Xuyên, đâm mạnh thanh trường mâu trong tay về phía hắn.

Bọn chúng trước đây ai nấy đều là cường giả Võ Đạo, xuất thủ tương đối tàn nhẫn, phong kín toàn bộ đường lui của Ninh Tiểu Xuyên. Nếu như Ninh Tiểu Xuyên không chịu thả Lâm Chí Vinh ra, chắc chắn phải chết dưới hai thanh trường mâu.

Thế nhưng Ninh Tiểu Xuyên cũng không định sẽ buông tha Lâm Chí Vinh. Ngày hôm nay, Lâm Chí Vinh chết chắc rồi!


- Phá cho ta!

Ninh Tiểu Xuyên bỗng nhiên lao mạnh tới, dùng thân thể đụng gãy ba cây song sắt, từ trong phòng giam giết ra. Một tay lôi theo Lâm Chí Vinh, đem hắn gắt gao đập mạnh lên trên vách sắt, khiến cho đầu hắn gần như bị đập bể ra, chảy ra từng giọt từng giọt huyết dịch.

Trên lưng Ninh Tiểu Xuyên mọc ra một cặp Nộ Phong Chi Dực dài bảy thước. Huyền Khí trong cơ thể ngưng tụ thành từng cọng từng cọng lông chim. Những sợi lông chim cứng cỏi như thiết câu, quạt gió như cơn lốc, đem hai gã gác ngục câm điếc kia thổi bay ra ngoài, đánh mạnh lên trên vách sắt, trường mâu trong tay đều rơi trên mặt đất.

Dưới ánh mắt không cam lòng, kinh khủng, cầu khẩn… của Lâm Chí Vinh, máu huyết trong cơ thể hắn rất nhanh đã bị hút cạn, thân thể khô quắt rơi xuống đất, làn da nhăn nheo, mái tóc tái xám, cặp mắt hõm sâu, cuối cùng biến thành một cái xác khô!

Ninh Tiểu Xuyên đem huyết khí của Lâm Chí Vinh luyện hóa, sau đó hướng về phía hai gã gác ngục câm điếc kia bước tới, đánh ra hai đầu Thiểm Điện Cự Thú, nghiền bọn chúng thành bột mịn.

Lúc này, Ninh Tiểu Xuyên mới quay trở vào phòng giam, ngón tay đặt lên trên cổ chân Đoan Mộc Linh Nhi, dùng long hổ Huyền Khí giúp nàng cầm máu lại, ổn định thương thế.

Vết thương bị kiếm khí đâm thủng, dưới sự chữa trị của Huyền Khí, rất nhanh đã khép lại, kết thành một tầng da non.

Tuy rằng vết thương đã khép lại, thế nhưng chỗ xương cốt đã gãy lại không dễ dàng chữa trị như vậy. Nếu như không có đan dược chữa thương chuyên dụng, bằng vào tu vi Võ Đạo của nàng, chí ít cần phải tĩnh dưỡng bảy ngày, mới có thể khiến cho xương gãy một lần nữa liền trở lại.

Ninh Tiểu Xuyên dùng Ma kiếm chặt đứt xích sắt buộc trên người nàng, cõng nàng lên trên lưng, hướng về phía bên ngoài Thiết ngục đi tới.

Phành...

Ninh Tiểu Xuyên dùng Ma kiếm chém rách vách sắt, xé rách ra một lỗ hổng cỡ thân người, từ trong vết nứt đi ra, tiến nhập thông đạo của Thiết ngục.

Bọn họ chỉ mới rời khỏi một gian phòng biệt giam, nếu như muốn giết ra khỏi Thiết ngục, chí ít còn phải đi qua bảy trạm kiểm soát nữa.

Bảy trạm kiểm soát này đều bị cánh cửa làm bằng huyền thiết dày phong kín, có cường giả Võ Đạo tọa trấn. Muốn chạy ra khỏi, gần như là khó như lên trời!

Ninh Tiểu Xuyên cùng Đoan Mộc Linh Nhi mới vừa tiến nhập thông đạo Thiết ngục, liền có hơn mười gã cường giả Võ Đạo chặn đường bọn họ.

Bọn họ đều là những người câm điếc, thân mặc khôi giáp thật dày, ánh mắt sắc lạnh, trong tay cầm trường mâu Huyền Khí Nhất phẩm, đầu mâu không ngừng lóe lên điện quang.

- Phải nhanh chóng giết ra! Nếu để cho đám gác ngục truyền tin tức ra ngoài, cường giả Ma Môn chạy tới, chúng ta sẽ không có cơ hội chạy thoát!

Đoan Mộc Linh Nhi nói.

Xương cốt cánh tay trái Ninh Tiểu Xuyên từ lâu đã hòa làm một thể cùng Võ Đạo Thần Thông. Cánh tay trái đánh ra, liền lập tức phát ra hàng trăm hàng ngàn đạo thiểm điện, đồng thời hướng về phía đám gác ngục kia đánh mạnh tới.


Lực lượng thiểm điện mạnh mẽ vượt xa trước đây, mỗi một đạo điện quang đều thô to cỡ miệng chén.

Đám thiểm điện chém lên trên khôi giáp đám gác ngục, phát ra một tia khói xanh, xuyên thấu qua lớp khôi giáp dày, oanh kích lên trên thân thể, đem đám gác ngục thiêu đốt thành thi cốt cháy đen.

Tu vi đám gác ngục kia cũng rất mạnh, nếu như ở ngoại giới, mỗi một tên đều là cường giả Võ Đạo một mình đảm đương một vùng.

Thế nhưng, tu vi Ninh Tiểu Xuyên lại càng cường đại hơn, đã có thực lực sánh ngang cường giả thế hệ trước. Đám gác ngục này tự nhiên không phải là đối thủ của hắn.

Hơn mười tên gác ngục đều bị thiểm điện chém giết, té ngã trên mặt đất, toàn bộ đều biến thành xác cháy.

- Ninh… Tiểu Xuyên… Ninh… Tiểu… Xuyên…

Trong Thiết ngục đột nhiên vang lên một đạo thanh âm yếu ớt, nếu như không chú ý lắng nghe, thì gần như nghe không được.

Ninh Tiểu Xuyên vốn là định lập tức mở cánh cửa sắt ra, giết tới trạm kiểm soát tiếp theo, sau khi nghe được đạo thanh âm này, liền lập tức dừng bước lại.

Trong tòa Thiết ngục tối tăm không ánh mặt trời này, chẳng lẽ còn có người biết hắn?

Tìm kiếm nơi đạo thanh âm kia phát ra, rất nhanh Ninh Tiểu Xuyên đã đi tới trước một tấm vách sắt màu đen. Hắn liền xuất ra Ma kiếm, một kiếm đem vách sắt chém vỡ nát.

Phía sau mặt vách sắt này cũng là một căn phòng giam hắc ám âm hàn.

Bên trong phòng giam giam giữ một lão giả tóc tai rối bời, đang bị ba mươi sáu sợi xích sắt khóa lại, hiển nhiên là trọng phạm của Ma Môn.

Thân thể của lão giả này gần như đã khô quắt, mất nước nghiêm trọng, y phục trên người cũng đã rách nát, không biết đã bị nhốt ở chỗ này bao lâu rồi!

Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm áo bào trên người lão giả. Mặc dù đã cũ nát, rách bươm, bay màu, thế nhưng tỉ mỉ nhìn rõ, vẫn như cũ có thể nhìn ra, đây là một kiện chiến bào của Triều đình!

Hắn là một gã võ tướng Triều đình!

- Ngươi là ai? Vừa rồi ngươi nghe được chúng ta nói chuyện sao?

Ninh Tiểu Xuyên dò hỏi.

Giữa hai gian ngục thất trong Thiết ngục Ma Môn đều bị một bức tường huyền thiết dầy ba thước ngăn cách, tu vi của lão giả này cao đến mức nào thì mới có thể nghe được đối thoại trong ngục thất hai bên?

Người có thể bị giam giữ trong Thiết ngục Ma Môn, quả nhiên đều không phải là người bình thường!

Lão giả kia chật vật mở mắt ra, liếc mắt nhìn Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Ngươi là… Ninh Tiểu Xuyên… của Kiếm Các Hầu Phủ? Phụ thân của ngươi… là Ninh Thiên Ý… mẫu thân là… Đoan Mộc Ngưng?

- Không sai!

Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên co rụt lại, nói:


- Ngươi rốt cuộc là ai?

- Tính toán thời gian… ngươi đại khái cũng đã lớn cỡ này… Ha ha… phụ thân cùng mẫu thân ngươi còn khỏe không?

Lão giả hỏi.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Bọn họ vào mười một năm trước đã bị Ngọc Lam Đại Đế ban cho cái chết!

- Mười một năm trước?

Thân thể lão giả khẽ run rẩy, chật vật trợn to hai mắt, hỏi:

- Vì tội gì?

Thời gian Ninh Tiểu Xuyên rất cấp bách, thế nhưng, lão giả đã có thể nói ra danh tự cha mẹ của hắn, điều này khiến cho hắn cảm thấy hiếu kỳ, vì vậy liền kiên nhẫn nói:

- Cấu kết Ma Môn, bán đứng Triều đình, dẫn đến 70 vạn đại quân Triều đình toàn quân bị diệt!

- Quả nhiên! Mười một năm… không ngờ lại là mười một năm… Khụ khụ…

Lão giả trở nên càng thêm kích động, trong miệng phát ra từng tràng cười khổ. Nếu như trong cơ thể hắn còn có chút hơi nước, có lẽ đã chảy nước mắt rồi. Thế nhưng, hắn bị nhốt đã quá lâu, mất nước nghiêm trọng, ngay cả nước mắt cũng không thể chảy nữa.

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên khẽ động, hỏi:

- Lẽ nào mười một năm trước, tiền bối cũng ở trong đại quân bao vây tiễu trừ Ma Môn?

Lão giả gật đầu, nói:

- Năm xưa, phụ thân ngươi tay cầm ấn soái, là Đại Thống lĩnh tam quân! Nhạc Vũ Dương là Đại tướng trung quân! Tả Đô úy Đại Tướng quân là Mạc Long Đình! Hữu Đô úy Đại Tướng quân là Tề Xung! Ta chính là Tề Xung!

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên lập tức đại hỉ, khom người cúi đầu, lấy Hoàng Quyền Lệnh ra, nói:

- Lần này vãn bối chính là chuyên môn đến điều tra chân tướng trận chiến năm xưa, hy vọng tiền bối có thể nói cho vãn bối một vài manh mối!

Ninh Tiểu Xuyên nhìn một chút mấy sợi xích sắt khóa trên người Tề Xung, liền triệu hoán ra Ma kiếm, định chặt đứt xích sắt, cứu hắn ra.

- Đừng!

Tề Xung ngăn cản Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Thọ… thọ nguyên… ta đã… sắp hao hết, không sống được bao lâu nữa! Nếu ngươi dùng kiếm chặt đứt xích sắt, lực lượng xích sắt phản chấn, sẽ chỉ gia tốc ta càng sớm tử vong! Cứ để nguyên như vậy đi! Có thể tại thời điểm trước khi sinh mệnh chấm dứt, một lần nữa nhìn thấy con trai của cố nhân, ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi!

Tay Ninh Tiểu Xuyên nắm chặt Ma kiếm, cuối cùng cũng không có chém xuống.