Ma Thần Trời Sinh

Chương 459: C459



Ninh Tiểu Xuyên đặt bàn tay lên trên ngực Ngọc Ngưng Sanh, vận chuyển nguyên khí trong cơ thể, từ trong Dưỡng Tâm Chân Đỉnh tách ra một tia Âm Dương Minh Hỏa rất nhỏ, từ từ tiến vào trong huyết mạch Ngọc Ngưng Sanh.

Hỏa diễm tựa như một điểm quang mang sáng ngời, kết nối lòng bàn tay hắn cùng thân thể Ngọc Ngưng Sanh.

Hắn muốn lợi dụng lực lượng Âm Dương Minh Hỏa, luyện hóa huyết khí trong cơ thể Ngọc Ngưng Sanh.

Lực lượng Nhiếp Lan Tâm lưu lại trong cơ thể nàng thập phần cường đại, hơn nữa tương đối bá đạo.

Đổi lại là Đại Dưỡng Tâm Sư khác, cho dù có thể đem lực lượng Nhiếp Lan Tâm bức ra ngoài cơ thể nàng, nàng nhất định cũng sẽ hương tiêu ngọc vẫn.

Nhưng mà, Âm Dương Minh Hỏa lại bất đồng, có được hai loại hỏa diễm thuộc tính bất đồng, vừa có sự mạnh mẽ bá đạo giống như thái dương tinh hỏa, vừa có sự nhu hòa giống như âm thể hoàng hỏa.

Ninh Tiểu Xuyên chính là muốn dùng một mặt nhu hòa của Âm Dương Minh Hỏa, để chậm rãi luyện hóa lực lượng của Nhiếp Lan Tâm. Tuy rằng thời gian tiêu hao khẳng định không nhỏ, nhưng mà đây là biện pháp duy nhất cứu trị cho Ngọc Ngưng Sanh.

Hắn hao tốn suốt một ngày một đêm, cũng chỉ mới luyện hóa được không đến một phần ba lực lượng của Nhiếp Lan Tâm.

Đầu Ninh Tiểu Xuyên đã đầy mồ hôi, mỏi mệt không chịu nổi.

Phải biết rằng, thời gian một ngày một đêm qua, Ninh Tiểu Xuyên vẫn luôn không ngừng vận chuyển công pháp, bảo trì tâm thần tập trung cao độ, không chỉ phải khống chế Âm Dương Minh Hỏa, hơn nữa còn phải đặc biệt canh chừng lực lượng của Nhiếp Lan Tâm, khống chế độ mạnh yếu của Âm Dương Minh Hỏa.

Cái này không những chỉ tiêu hao công lực của Ninh Tiểu Xuyên, lại càng tiêu hao tâm lực của hắn. Coi như là cùng Võ giả Địa Tôn cảnh tầng thứ chín giao thủ, cũng không mỏi mệt như hiện tại vậy.

Mặc dù đã thập phần mỏi mệt, nhưng hắn lại không thể dừng lại. Một khi dừng lại, Ngọc Ngưng Sanh nhất định sẽ gặp phải lực lượng Nhiếp Lan Tâm cắn trả.

Nhất định phải nhất cổ tác khí, đem lực lượng Nhiếp Lan Tâm lưu lại trong cơ thể nàng hoàn toàn luyện hóa đi.

Lại là một ngày một đêm trôi qua, lực lượng Nhiếp Lan Tâm lưu lại trong cơ thể Ngọc Ngưng Sanh mới bị luyện hóa được hơn một nửa.

Mồ hôi trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên chảy ra đều bị hàn khí đóng băng, ở bên ngoài cơ thể ngưng tụ thành một tầng băng tinh mỏng.

Đến lúc này, Ninh Tiểu Xuyên vẫn như trước bảo trì trạng thái tâm thần thanh tỉnh nhất, không thể khiến cho mình có một chút sơ xẩy nào.

Bảo trì tâm thần tập trung cao độ trong khoảng thời gian lâu dài như thế, nếu không phải hắn có được Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung, chỉ sợ tâm thần sớm đã hao cạn mà chết.


Hơn nữa, võ đạo nguyên khí trong cơ thể hắn tiêu hao cũng cực kỳ kinh người, may mắn Địa Tâm Châu vẫn đang không ngừng tinh lọc, bổ sung tiêu hao nguyên khí. Bằng không, cho dù tâm thần không tiêu hao hết, nguyên khí cũng sẽ tiêu hao hết mà chết.

Cái này không chỉ là đang luyện hóa lực lượng Nhiếp Lan Tâm, mà càng là một lần giao phong tinh thần ý chí của chính bản thân Ninh Tiểu Xuyên.

Hơn nữa, càng khiến cho Ninh Tiểu Xuyên thêm lo lắng chính là tình trạng của Ngọc Ngưng Sanh.

Huyết dịch trong cơ thể nàng mặc dù xói mòn rất chậm, nhưng vẫn như trước đang liên tục không ngừng chảy xuôi ra khỏi cơ thể, đại lượng huyết dịch chảy xuôi ra trên giường hàn băng, đông cứng lại thành một lớp băng tuyết huyết tinh.

Giờ phút này, nàng đã vô cùng suy yếu, bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.

- Chịu đựng a! Nhất định phải chịu đựng!

Ninh Tiểu Xuyên cắn răng thật chặt, cố gắng khống chế lực lượng Âm Dương Minh Hỏa, tăng nhanh hơn tốc độ luyện hóa thêm một chút.

Suốt bốn ngày trôi qua, Ninh Tiểu Xuyên rốt cuộc đem một tia lực lượng cuối cùng mà Nhiếp Lan Tâm lưu lại trong cơ thể Ngọc Ngưng Sanh luyện hóa sạch.

Toàn thân hắn mỏi mệt không chịu nổi, rốt cuộc cũng thở dài ra một hơi, hai chân mềm nhũn, thân thể mất cân bằng ngã luôn trên mặt đất.

Hắn quả thật quá mỏi mệt rồi, cảm giác như suốt mười năm qua đều không được ngủ vậy, nằm dài trên mặt đất, mí mắt càng ngày càng nặng, ý thức càng ngày càng mơ hồ.

- Không được! Lúc này tuyệt đối không thể ngủ được!

Ninh Tiểu Xuyên dùng hàm răng cắn mạnh đầu lưỡi, một cỗ mùi tanh nhập hầu. Cảm giác đau đớn kia khiến cho tinh thần hắn một lần nữa thanh tỉnh lại một chút, cố gắng bò lên.

Ngọc Ngưng Sanh đang nằm trên giường hàn băng, hơn một ngày trước cũng đã hôn mê bất tỉnh. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ bịt kín một tầng băng sương nhàn nhạt, khiến cho trong lòng Ninh Tiểu Xuyên hỗn loạn, đặt tay lên chóp mũi nàng, phát hiện nàng vẫn còn một tia hơi thở cực kỳ yếu ớt, lúc này mới thở ra một hơi.

Ninh Tiểu Xuyên lấy ra một viên Huyết Đan do Huyết Thiềm Huyền Linh Mộc cùng vài loại Huyền dược bổ huyết khác luyện chế thành, dùng ngón tay nhẹ nhàng mở đôi môi của nàng ra, đem Huyết Đan đỏ hồng đặt vào trong miệng nàng.

Ào ào!

Huyết Đan vừa tiến vào trong miệng nàng liền lập tức hòa tan, đan khí nhanh chóng dung nhập thân thể cùng huyết mạch của nàng.

Một đoàn quang mang huyết sắc lan tỏa ra, đem thân thể của nàng bao trùm bên trong huyết quang, băng tinh trên thân thể dần dần tan ra, sắc mặt vốn tái nhợt vô cùng cũng xuất hiện một tia huyết sắc nhàn nhạt.


Huyết khí ẩn chứa trong một viên Huyết Đan, có thể so với tổng số huyết khí toàn thân một vị Võ giả, cho dù huyết dịch có xói mòn nhiều hơn nữa cũng có thể lập tức khôi phục lại.

Nhìn thấy đan khí Huyết Đan dung nhập thân thể Ngọc Ngưng Sanh, khóe miệng Ninh Tiểu Xuyên hiện ra vẻ tươi cười, sau đó rốt cuộc cũng không kiên trì nổi nữa, ngửa đầu ngã xuống mặt đất, lâm vào giấc ngủ.

Hắn quả thật quá mỏi mệt!

Cũng không biết đã qua bao lâu, Ninh Tiểu Xuyên cảm giác trong lòng bàn tay truyền đến một tia ấm áp, mí mắt giật giật, từ từ tỉnh lại.

Hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng ngủ say đến như vậy, cũng không có ngủ lâu như vậy, giống như là ngủ một giấc vạn năm vậy.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng từ trong ngủ say tỉnh lại, cơ bắp và xương cốt toàn thân đều phát ra thanh âm sảng khoái, mỗi một giọt huyết dịch đều giống như có được tính mạng độc lập, theo hắn cũng chậm rãi thức tỉnh.

Vì cứu Ngọc Ngưng Sanh, tâm thần Ninh Tiểu Xuyên đã tiêu hao đến cực hạn, cũng bởi vậy mới khiến cho thân thể tạm thời lâm vào hôn mê.

Sau lần hôn mê này, hắn dường như cũng nhận được chỗ tốt cực lớn, lực lượng tâm thần trở nên cường đại hơn trước kia rất nhiều.

Hắn căn bản không cần mở mắt ra, chỉ cần đem tâm thần phóng xuất ra, liền có thể nhìn thấy rõ ràng đại chiến ngoài Hoàng thành, quân sĩ Triều đình một đao đâm vào thân thể phản quân, lại rút ra lưỡi đao đầy máu.

Nếu chỉ đơn thuần là lực lượng tâm thần, hắn tuyệt đối không yếu hơn so với bọn người Kiếm Thánh, Ma Đế.

Hắn thu hồi lại tâm thần, ý thức lập tức quay trở lại mật thất ngầm bên dưới U Linh sơn trang, mở hai mắt ra, đã nhìn thấy một khuôn mặt ôn nhu mà thanh lệ, một đôi tinh mâu nhu tình như nước, từng sợi lông mi nhỏ dài nhẹ nhàng nháy động, lộ ra một tia thần sắc mừng rỡ.

Ngọc Ngưng Sanh ngồi trên mặt đất lạnh như băng, nắm chặt hai bàn tay Ninh Tiểu Xuyên, trên mặt vui vẻ, nói:

- Tiểu Xuyên, ngươi rốt cuộc đã tỉnh!

Ninh Tiểu Xuyên từ từ ngồi dậy, suy nghĩ trong đầu dần dần khôi phục, hỏi:

- Ta đã ngủ bao lâu rồi?

Sắc mặt Ngọc Ngưng Sanh vẫn như trước có chút tái nhợt, nói:


- Ta cũng không biết rõ lắm! Dù sao từ khi ta tỉnh lại đến bây giờ đã qua ba ngày rồi!

- Nói cách khác, ta ít nhất cũng đã ngủ ba ngày?

Ninh Tiểu Xuyên có chút kinh ngạc, ánh mắt hướng về phía miệng vết thương nơi bả vai Ngọc Ngưng Sanh nhìn lại.

Ngọc Ngưng Sanh đã băng bó lại vết thương của mình, nhưng vẫn như trước còn có một tia huyết dịch chậm chạp chảy ra, ở trên quần áo của nàng tạo thành một vệt máu ướt đẫm.

Mặc dù Ninh Tiểu Xuyên đã đem lực lượng Nhiếp Lan Tâm lưu lại trong cơ thể nàng luyện hóa đi, nhưng trong huyết mạch của nàng vẫn không có Huyết Mạch Chi Ngưng, miệng vết thương căn bản không có cách nào khép lại, huyết dịch sẽ liên tục không ngừng chảy ra.

Cho đã băng bó lại vết thương, cũng chỉ có thể khiến cho tốc độ huyết dịch xói mòn chậm lại một chút mà thôi.

Ninh Tiểu Xuyên lấy từ trong túi Càn Khôn ra một cái bình ngọc xinh xắn, đưa cho Ngọc Ngưng Sanh, nói:

- Đây là Huyết Đan Trung cấp mà ta dùng Huyết Thiềm Huyền Linh Mộc, Ngưng Huyết Châu, tinh huyết Thạch thú, Nguyên Mệnh Thảo, Cửu Thải Huyền Thủy… luyện chế ra. Lúc ngươi mê man, ta đã cho ngươi phục dụng một viên, bên trong vẫn còn lại tám miếng. Ngươi cứ cách bảy ngày lại phục dụng một viên, mới có thể tạm thời đủ bổ sung huyết khí xói mòn trong cơ thể ngươi! Đương nhiên, đây chỉ là phương pháp xử lý trị ngọn chứ không trị gốc. Muốn triệt để khôi phục Huyết Mạch Chi Ngưng cùng Huyết Mạch Chi Nguyên trong cơ thể ngươi, nhất định phải tìm được một loại Thông linh Kỳ dược hiếm thấy!

Ngọc Ngưng Sanh tiếp nhận bình ngọc, nói:

- Cảm ơn ngươi, Tiểu Xuyên!

Ninh Tiểu Xuyên cười nhạt một tiếng, nói:

- Kẻ mà Nhiếp Lan Tâm chính thức nhằm vào chính là ta, ngươi cũng chỉ là bị ta liên lụy mà thôi! Đây hết thảy đều là chuyện ta nên làm. Lại nói, những Huyết Đan này cũng chỉ có thể tạm thời duy trì tính mạng ngươi thêm hai tháng. Chúng ta cần phải lập tức tiến vào Nam Cương! Chỉ có tại Nam Cương mới có thể tìm được Kỳ dược triệt để trị tận gốc thương thế của ngươi. Chẳng qua… cơ hội rất xa vời! Muốn tìm được Kỳ dược, chỉ có thể nhìn vận khí của chúng ta!

Mỗi một gốc Kỳ dược đều hi hữu vô cùng, tại Ngọc Lam Đế quốc gần như không thể thấy được. Trong truyền thuyết, đã từng có người tại Nam Cương gặp qua bóng dáng Kỳ dược, đã hấp dẫn vô số Dưỡng Tâm Sư tiến đến Nam Cương tìm kiếm Kỳ dược trong truyền thuyết. Nhưng mà, lại chưa bao giờ có người nào chính thức tìm được Thông linh Kỳ dược.

Kỳ dược thành thục sớm đã thông linh, có được trí tuệ.

Nếu như Thông linh Kỳ dược cảm nhận được có nhân loại tiếp cận, nó sẽ lập tức chui vào lòng đất bỏ chạy. Cho nên, muốn bắt được một gốc Kỳ dược quả thật là khó như lên trời.

Ngọc Ngưng Sanh nhẹ nhàng mím môi, nói:

- Thế nhưng Tiểu Linh Nhi cùng Tiểu Hồng thì phải làm sao bây giờ?

Thần sắc Ninh Tiểu Xuyên cũng rất ngưng trọng, nói:

- Vừa rồi ta đã dùng tâm thần dò xét qua, chung quanh ngàn dặm xung quanh Hoàng thành đều không có khí tức của Nhiếp Lan Tâm cùng bọn nó. Rất có thể Nhiếp Lan Tâm đã mang theo chúng ly khai Hoàng thành! Nhưng mà, nàng là một nữ nhân có dã tâm như vậy, ly khai Hoàng thành thì nàng sẽ đi chỗ nào đây?


Trong Võ đạo Tâm cung của Ninh Tiểu Xuyên có một nhánh Long mạch, có liên hệ vi diệu cùng Tiểu Hồng, có thể cảm nhận được khí tức của nó.

Nhưng mà, loại liên hệ này cũng có khoảng cách hạn chế nhất định, nếu như khoảng cách quá mức xa xôi, loại liên hệ này sẽ biến mất.

Ninh Tiểu Xuyên đỡ Ngọc Ngưng Sanh đứng dậy, nói:

- Bằng vào tu vi võ đạo hiện tại của chúng ta, cho dù có tìm được Nhiếp Lan Tâm, cũng không phải là đối thủ của nàng! Nàng đã mang theo Tiểu Hồng cùng Tiểu Linh Nhi ly khai Hoàng thành, điều này nói rõ nàng tạm thời còn không có tính toán muốn đoạt xá linh lực của bọn nó. Nàng hẳn là đang bận rộn một chuyện nào đó. Cho nên, chúng ta tạm thời không cần lo lắng cho bọn chúng! Ngược lại là thương thế trên người ngươi, mới là chuyện gấp gáp nhất!

Ninh Tiểu Xuyên mang theo Ngọc Ngưng Sanh rời khỏi mật thất.

Bốn vị Kiếm Thị Tư Đồ Phượng Vũ, Hoắc Thi Âm, Trần Cửu Huyên, Dạ Nguyệt Thiên đều đang canh giữ bên ngoài mật thất, khoanh chân mà ngồi, trên thân có huyền khí cửu thải sắc tại chảy xuôi.

Ngay khi Ninh Tiểu Xuyên từ trong mật thất đi ra, bốn người các nàng đồng thời tỉnh lại, đứng lên hướng về phía Ninh Tiểu Xuyên cúi đầu, cùng nói:

- Bái kiến Trang chủ!

Ninh Tiểu Xuyên hỏi:

- Ta đã ở trong mật thất tổng cộng bao lâu rồi?

- Mười một ngày!

Tư Đồ Phượng Vũ liếc nhìn Ngọc Ngưng Sanh một cái, ôn nhu nói.

Bốn vị Kiếm Thị đều là thiên chi kiêu nữ khuynh quốc khuynh thành, nhưng mà, các nàng so với Ngọc Ngưng Sanh, bất luận là khí chất hay là mỹ mạo cũng đều kém một mảng lớn.

- Không ngờ lại lâu như vậy! Đi chuẩn bị một chiếc thuyền, chúng ta cũng nên ly khai U Linh sơn trang rồi!

Ninh Tiểu Xuyên nói.

- Chúng ta đã chuẩn bị xong thuyền hạm trong mạch nước ngầm, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát!

Tư Đồ Phượng Vũ nói.

Kỳ thật Ninh Tiểu Xuyên có thể gọi ra Song Đầu Thạch Thú, trực tiếp bay đi Nam Cương. Như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều, trong vòng mười ngày sẽ có thể đến Nam Cương.

Nhưng mà, thương thế của Ngọc Ngưng Sanh quả thật rất nặng, nếu như ngồi Huyền thú phi hành, sẽ càng tăng thêm thương thế của nàng. Ninh Tiểu Xuyên cân nhắc tới thương thế của nàng, nên chỉ có thể ngồi thuyền hạm.