Năm tháng trôi qua, thời gian như thoi đưa, chớp mắt đã qua ba năm.
Lúc này Huyền Kinh cũng không có nhiều đổi khác so với ba năm trước đây. Biến hóa duy nhất chính là Huyền Kinh có thêm không ít tu luyện giả của Hải Nhạc quốc, hơn một nửa trong đó đều là tán tu, nhưng cũng có phần nhỏ là đệ tử các tông môn ở Hải Nhạc quốc trước kia.
Năm đó trong lúc Hải tộc xâm lấn, phần lớn tông môn Hải Nhạc quốc đều bị Hải tộc dùng thủ đoạn lôi đình tiêu diệt một lượt.
Những đệ tử tông môn này trốn thoát chạy tới Đại Huyền quốc, hơn nửa đều gia nhập vào năm tông môn. Còn lại gần nửa vì không muốn chịu ước thúc, đã trở thành tán tu chính thức.
Những tu luyện giả nước khác mới xuất hiện này, vừa vặn bù vào chỗ trống mà những tán tu rời khỏi Huyền Kinh trước đây để lại. Sau một hồi long tranh hổ đấu, lại xuất hiện ra mấy thế lực lớn, so với ba năm trước có vẻ như còn cường đại hơn những thế lực cũ.
Có điều tất cả những việc này cũng không có quan hệ quá lớn tới Liễu Minh.
Trong thời gian ba năm này, tại biên giới giữa Đại Huyền quốc và Hải Nhạc quốc, sau khi năm tông đồn trú rất nhiều đệ tử tông môn không lâu thì cũng bắt đầu giao phong với Hải tộc.
Căn cứ theo tin tức từ tông môn truyền tới, cùng với một ít tin tình báo Liễu Mình nắm được, tuy rằng trước đó hai bên đều xuất động nhiều vị cường giả Hóa Tinh kỳ, nhưng ngoại trừ ngay lúc đầu tiến hành một trận chiến long trời lở đất, sau đó lại không còn thấy những cường giả cấp đó trực tiếp giao chiến nữa.
Nhưng có một điểm vô cùng ăn ý là, giao chiến ở cấp bậc Linh Sư và Linh Đồ giữa hai bên lại trở lên cực kỳ kịch liệt, càng ngày càng nhiều, thậm chí tổng cộng đã có hai ba chục vị Linh Sư của cả hai bên vẫn lạc.
Về phần những Linh Đồ có tu vi thấp hơn, số người chết lại càng không đếm xuể.
Điều khiến Liễu Minh thấy có chút bất ngờ là không lâu sau khi hai bên khai chiến, mỗi bên đều xây dựng một tòa thành lớn tại biên giới, có vẻ như cùng có ý định trường kỳ chiến đấu.
Mà trong ba năm này, Man Quỷ tông cũng có bảy tám vị Linh Sư và một lượng lớn đệ tử nội môn vẫn lạc. Trong đó thậm chí còn có một số người mà Liễu Minh quen biết.
Cũng may Cửu Anh Sơn vì thế lực yếu kém nên không có mấy người vẫn lạc. Ba vị Linh Sư đạo cô họ Chung cũng bình yên vô sự, vẫn luôn đóng giữ ở trong tông, không xuất hiện ở biên giới.
Vốn với thân phận đệ tử hạch tâm của Liễu Minh, trong tình hình đại chiến bực này, tám chín phần mười cũng sẽ bị chiêu mộ đi tham chiến. Nhưng đáng tiếc vì nguyên nhân Huyền Kinh đã từng có Hải tộc nhân xuất hiện nên cần phải có một đệ tử đắc lực giám sát, cho nên hắn mới không bị triệu hồi về tông môn.
Đương nhiên trong ba năm này cũng xuất hiện một việc khiến cho Liễu Minh có chút buồn bực.
Chính là vào hai năm trước, Cao Trung kia rút cuộc đã thành công tiến giai Linh Sư, hơn nữa còn có biểu hiện xuất sắc trong lúc giao chiến với Hải tộc ở biên giới.
Nghe đồn, gã đã từng một mình giết chết một tên Hải tộc cũng là Linh Sư sơ kỳ, còn Linh Đồ chết trong tay gã thì đã có tới mười mấy tên.
Xem ra tên Cao Trùng này sau khi trở thành Linh Sư, thực lực hơn hẳn so với Linh Sư sơ kỳ bình thường, nếu không thì không cách nào làm được những việc đó.
Nhưng việc như thế đương nhiên không phải là tin tức tốt dành cho Liễu Minh.
Trong ba năm này Liễu Minh chủ yếu tập trung vào việc chiết xuất Pháp lực và bồi luyện Linh Kiếm Phôi trong Đan Điền, cộng thêm việc tới chỗ Phàm Bách Tử học tập thuật luyện đan.
Hai việc trước thì tiến triển bình thường, Pháp lực của hắn chỉ tinh thuần thêm một chút so với trước kia, Linh Kiếm Phôi cũng lớn mạnh thêm một phần. Nhưng việc học tập thuật luyện đan của hắn lại khiến cho Phàm Bách Tử lắp bắp kinh hãi.
Cũng không biết hắn thực sự có thiên phú trong việc luyện đan hay là vì nguyên nhân gì khác. Chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủn, thuật luyện đan của hắn đã có chút thành tựu, giờ đây hắn đã có thể tự mình luyện chế ra vài loại đan dược cấp Linh Đồ, thậm chí xác xuất thành công cũng không phải là quá thấp.
Tuy nhiên dù hắn có thiên phú về luyện đan, có thể khiến Phàm Bách Tử tấm tắc kêu kỳ lạ. Thế nhưng hết hạn kỳ ba năm, lão vẫn không chút do dự không cho phép hắn tới nữa.
Đương nhiên lúc này, Liễu Minh coi như đã nhập môn thuật luyện đan rồi. Sau này muốn nâng cao đan thuật, cũng chỉ có một con đường duy nhất là luyện tập mà thôi.
Dù sao thì một ít kinh nghiệm tâm đắc khi luyện chế đan dược cao cấp, Phàm Bách Tử không thể nào truyền cho người ngoài được.
Một ngày này, Liễu Minh từ tiệm quan tài trong ngõ nhỏ đi ra, sắc mặt không khỏi âm trầm.
Tuy tin tức từ tông môn bên kia truyền đến vẫn bình thường, chỉ là một ít tin tức vặt vãnh không đáng kể như thường lệ, nhưng từ đó Liễu Minh cũng cảm nhận được, gần đây trận chiến của chư tông với Hải tộc không quá thuận lợi, có lẽ lúc này đang ở thế hạ phong rồi.
Mà đây còn là Hải tộc đã phân tán lực lượng ra mấy nơi, đồng thời giao chiến với mấy quốc gia.
Như vậy có thể thấy thực lực Hải tộc lớn mạnh như thế nào.
Đương nhiên, trong đó cũng có phần là do mấy chục năm trước Hải tộc đã bắt đầu phái một ít gian tế trà trộn vào các nước, bố trí rất nhiều cạm bẫy làm suy yếu thực lực Nhân tộc, ngay trước khi bắt đầu xâm lấn mới đồng thời phát động.
Có điều tất cả việc này, hiện tại đối với Liễu Minh mà nói vẫn còn quá xa vời.
Hắn một đường trở lại mật thất trong động phủ, vừa mới xếp bằng ngồi xuống chuẩn bị bắt đầu tu luyện thì bỗng cảm giác Pháp lực trong cơ thể sôi trào lên, điên cuồng vọt tới vùng Đan Điền.
"Đã bắt đầu!"
Liễu Minh thoáng ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh đã vui mừng thầm nói.
Hắn vỗ vào hai cái túi da bên hông, hai luồng khí đen từ trong đó cuốn lên, biến thành Bạch Cốt Hạt và Phi Lâu.
"Phanh" "Phanh" hai tiếng.
Liễu Minh không khách khí, một bắt tay lấy cái đuôi của Bạch Cốt Hạt, tay còn lại túm chặt mớ tóc dài của Phi Lâu, tiếp đó toàn thân bốc lên khí đen cuồn cuộn, bắt đầu gắng sức khống chế tốc độ Pháp lực trong cơ thể.
Thời gian chậm chạp trôi qua, khí đen bốc lên từ trên người hắn càng ngày càng mỏng.
Tới khi Liễu Minh cảm giác Pháp lực trong cơ thể chỉ còn lại một phần mười, lực hút trong Đan Điền mới đột ngột dừng lại.
Cùng lúc đó, hắn chỉ cảm thấy hai tai “Ô...ô...n...g” một tiếng, hai mắt tối sầm lại, cả người đã ở trong một không gian màu xám tro.
Sau một thời gian dài, rút cuộc hắn đã tiến vào bên trong không gian thần bí một lần nữa, Phi Lâu và Bạch Cốt hạt cũng theo sát bên người hắn.
Tuy nhiên tới khi Liễu Minh nhìn rõ quang cảnh trước mắt, sắc mặt không khỏi đại biến.
Vốn dĩ không gian này phải trống rỗng, không ngờ giờ đây lại có thêm một bóng người đang ngồi trên mặt đất, mà bất kể là quần áo, trang sức hay là tướng mạo, rõ ràng đều y hệt Liễu Minh.
Liễu Mĩnh giật bắn cả người.
Đúng lúc này, Phi Lâu bên cạnh hắn bỗng nhiên bay thẳng tới trước mặt “Liễu Minh” phía đối diện kia, gương mặt cúi xuống rồi nằm sấp trên mặt đất không động đậy nữa.
Liễu Minh thấy vậy, trong lòng đánh thót một cái, mặc dù trong lòng tràn đầy kinh nghi, nhưng cũng vội bấm niệm pháp quyết, câu thông với tâm thần Phi Lâu.
Kết quả là tin tức truyền đến từ Phi Lâu bên kia, tất cả đều biểu đạt một ý: “Chủ nhân, chủ nhân khác cường đại.”
Liễu Minh nghe xong lại càng thêm đau đầu, nhưng trong lòng cũng mơ hồ đoán được việc lúc trước Ma đầu Phi Lâu kia dễ dàng bị mình thu phục, tám chín phần mười là có quan hệ lớn tới “chính mình” trước mắt này.
Sau khi nghĩ như thế, tất nhiến hắn không dám chậm trễ, cẩn thận đánh giá “Liễu Minh” phía đối diện, thần sắc hơi đổi.
“Chính mình” đối diện dường như vẫn chưa hề động đậy, trên người cũng không phát ra bất kỳ khí tức nào, chẳng lẽ chỉ là một tử vật?
Trong lòng nổi lên nghi ngờ, lúc này Liễu Minh không hề để ý tới Phi Lâu, mà chậm rãi đi vòng quanh “Liễu Minh” kia vài vòng, sau đó điểm một ngón tay lên trán, phóng xuất Tinh Thần lực xem xét trên người đối phương.
Cỗ Tinh Thần lực này vừa mới tiếp xúc “Liễu Minh” đối diện, lập tức bị một cỗ lực lượng vô hình bắn ngược lại, mặc cho hắn thúc giục thế nào cũng không thể tới gần thân hình đối phương được.
Việc này khiến nội tâm Liễu Minh trầm xuống.
Nhưng sau khi do dự một chút, hai tay hắn liền ôm quyền, hơi khom người với “Liễu Minh” đối diện kia, nói một câu:
“Không biết tôn tính đại danh của tiền bối là gì? Vì sao lại hóa thành bộ dạng giống vãn bối như vậy?”
“Liễu Minh” phía đối diện vẫn nhắm nghiền hai mắt, bất động trên mặt đất.
Liễu Minh thấy thế hơi nhíu mày, sau khi đứng thẳng người lên lại dò xét đối phương lần nữa.
Vết sẹo nhàn nhạt dài gần một tấc trên trán kia là kết quả một lần khi hắn còn nhỏ ở trên Hung đảo bị một gã hung ác dùng một viên đá sắc vạch lên. Một bên khóe miệng hắn hơi nhếch lên, đó là một thói quen khi hắn đang trầm tư hoặc là nghỉ ngơi, trên ngón tay cái có một vết máu nhạt, là do ngày hôm qua hắn luyện tập một loại kỹ xảo mới nào đó của Phong Nhận Thuật mà không cẩn thận bị thương.
Liễu Minh càng nhìn kỹ, càng cảm thấy đối phương chính là “bản thân” mình thứ hai, trong lòng không khỏi run lên.
“Các hạ đã không chịu nói, tại hạ đành đắc tội vậy.” Sắc mặt Liễu Minh sau một hồi biến hóa, cắn răng nói.
Tay áo hắn run lên, ngân quang lóe lên, một sợi xích màu bạc quấn tới đối phương.
Sau một hồi tiếng leng keng, sợi xích màu bạc vậy mà trói chặt “Liễu Minh” kia một cách thuận lợi, không gặp chút phản kháng nào.
Liễu Minh thấy vậy, thần sắc có chút buông lỏng, tiếp đó không khách khí lật tay một cái, hiện ra một chồng phù lục, giơ hai tay lên kích phát toàn bộ, đua nhau dán lên người “Liễu Minh”.
Tới lúc này, Liễu Minh thấy “chính mình” phía đối diện đồng thời bị Phục Ma Liệm và rất nhiều cấm chế phù lục vây khốn, mới yên tâm đi đến gần.
Hắn đi quanh “chính mình” hai vòng, sắc mặt ngưng trọng, giơ tay lên, vừa dè chừng vừa chạm lên đầu vai đối phương.
Trong quá trình này, hai mắt Liễu Minh nhìn chằm chằm vào “chính mình” phía đối diện, không hề chớp mắt.
Chỉ thấy “Liễu Minh” kia vẫn đang ngồi xếp bằng bất động trên mặt đất, khi bàn tay hắn thực sự đặt lên đầu vai đối phương, lập tức giật mình. Một cỗ lực lượng vô cùng lạnh lẽo từ đầu vai đối phương tuôn ra, truyền thẳng vào trong cánh tay mình.
Liễu Minh kinh hãi, thân hình khẽ chuyển động liền xuất hiện ở một chỗ cách xa mấy trượng, sau đó ngưng trọng nhìn chằm chằm vào gương mặt đối phương.
Kết quả là “Liễu Minh” phía đối diện không có chút dị thường nào, dường như cỗ lực lường lạnh lẽo vừa rồi chỉ là ảo giác trong lòng hắn mà thôi.
Nhưng khi Liễu Minh nhìn lại cánh tay vừa chạm lên đầu vai đối phương, sắc mặt không khỏi âm trầm.
Chỉ thấy cánh tay kia bất tri bất giác đã bị bao phủ bởi một tầng băng sương màu đen.
Một tay Liễu Minh bấm niệm pháp quyết, lúc này khí đen trên người cuồn cuồn bốc lên, đồng thời tụ về chỗ cánh tay đang tê dại.
Chỉ sau chốc lát, băng sương màu đen trên cánh tay đã nhanh chóng rút đi, khôi phục lại cảm giác bình thường.
Lúc này Liễu Minh càng cảm thấy “chính mình” trước mặt thêm thần bí.